Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A Father's Love (3/3)

Chapter 3 (End) : Physical Therapy.

Nếu gã có thể xuất viện nhanh mà không làm vết thương nặng hơn, Stepehn sẽ làm thế. Gã ghét phải ở trong bệnh viện, gã ghét tất cả. Gã liên tục nhớ đến tay mình và khi gã bị mắc kẹt trong bệnh viện vì tay mình - tất cả các ca phẫu thuật nhưng không bao giờ có thể nhẹ nhõm hơn. Nó làm gã hoảng sợ bất cứ khi nào cơn đau xuyên qua cơ thể.

"Anh đã tiến xa thêm một chút," Bác sĩ Lee, chuyên viên vật lý trị liệu nói. Họ đã kiểm tra lần cuối vết thương khi Stephen có thể được xuất viện. Gã vẫn phải làm vật lý trị liệu kể cả khi được ra viện, nhưng ít nhất gã cũng được về nhà. Vết thương đã được kiểm tra một vài lần. Nó ổn. Gã chỉ cần trải qua một vài bài tập nữa. Gã nhớ rõ sự giãn ra của các sơ bị hủy hoại trên bàn tay mình khi nhắm mắt lại và ước gì gã có thể xé tay mình ra. Đã có lần gã ước rằng mình chết trong vụ tai nạn đó. Gã có những cơn ác mộng tồi tệ - có những cái chết đau đớn trong giấc mơ của mình nhiều và nhiều hơn - gã bị mắc kẹt trong tâm trí của chính mình một thời gian dài khi còn ở bệnh viện, và khi gã ra khỏi đó nó vẫn không dừng lại. Gã duỗi người và cảm thấy cơn đau nhớ lại một giấc mơ.

Gã đang lái xe trên con đường quanh co mà gã đã đi vào đêm đó. Bàn tay của gã đã bị thương, vì lý do nào đó nhưng giấc mơ đã tự làm nó hoàn toàn hợp lý. Điều tương tự cũng xảy ra khoảng một vài lần nữa, cũng một vụ tai nạn tương tự, nhưng lần này nó còn tồi tệ hơn nhiều. Chiếc xe lăn một cách khôi hài, đè lên người gã, nghiền nát mọi thứ trong cơ thể gã. Mọi thứ đều tê liệt - gã không thể cảm nhận thứ gì ngoài cơn đau ở bàn tay. Nhưng gã có thể nhìn thấy nhưng khúc xương khác đâm ra khỏi cơ thể mình, đếm xương sườn, có 12 tấm xương sườn. Gã đếm có năm nhánh xương sườn đã đâm ra khỏi ngực. Điều đó thật tệ. Có phải gã sắp chết? Ổn thôi. Không sao đâu. Máu chảy xuống mặt gã và gã ho vài lần. Có gì đó trong não gã nhận ra đó chỉ là một giấc mơ - và sau đó gã nhận ra giấc mơ đó biến mất trong một thời gian dài. Gã nhìn tay mình. Chúng thường không bị thương trong mơ. Gã không thể di chuyển bất cứ bộ phận nào, vẫn vậy, vì vậy gã cho rằng mình sẽ chỉ phải chết trong giấc mơ lần nữa. Sau đó, giấc mơ len lỏi vào tâm trí tỉnh táo của gã và nhắc gã nhớ về điều gì đó - gã không thể chết - gã phải thức dậy và phải giống để ở bên Tony và Peter. Dù vậy, cơ thể gã không thể cử động, và chiếc xe đang bắt đầu chìm. Nước bao phủ lên sườn gã và cái lạnh của nước thấm vào người gã - thật là vô lý nước không thể chảy vào vết thương của ai đó như vậy - nhưng nó đang xảy ra. Nó nhấn chìm gã xuống và gã bắt đầu chìm, chìm từ bên trong. Stephen không thể thở nổi. Gã phải đứng dậy và ra khỏi xe nhưng cơ thể gã vô dụng chìm sâu sơn. Gã choàng tỉnh, và không thể ngủ lại được.

Gã không chắc tại sao mình lại nghĩ về giấc mơ đó, nhưng gã đã làm như vậy. Gã không quan tâm - gã chỉ cần được thoát khỏi đây. Gã hoàn thành việc câu giờ và chọc ghẹo để chuẩn bị sẵn sàng xuất viện khi Tony quay lại bệnh viện.

"Stephen! Anh ổn chứ?" Tony hỏi.

"Ừm," Stephen nói. "Chúng ta sẵn sàng để đi rồi," gã nói. Tony cười và vòng tay ôm lấy gã, Stephen thở hắt.

"Gì- Gì vậy- Oh!" Tony nhận ra anh đã chạm vào vết thương. "Tôi xin lỗi tôi không cố ý-"

"Không sao," Stephen nói. Gã và Tony bước ra và lên xe, Tony cầm lái. "Tốt hơn hết là anh đừng-"

"Không đâu," Tony nói. "Tôi sẽ lái cẩn thận."

Stephen biết, chắc chắn, rằng anh không lái xe tới đúng chỗ, nhưng Tony nghĩ rằng anh vẫn giữ một khuôn mặt nghiêm túc và phủ nhận rằng Stephen sẽ không thể chứng minh điều đó cho đến khi đã quá muộn. Tuy nhiên, anh có một vấn đề không mỉm cười.

"Chún ta đang đi đâu vậy?" Stephen hỏi.

"Về nhà," Tony nói một cách bình thường.

"Tại sao chúng ta đi đường này?" Stephen hỏi.

"Vì chúng ta phải đi," Tony nói.

"Mmmhmmm," Stephen nói. "Anh đang làm gì vậy?"

"Tôi đang lái xe," Tony nói.

"Vui đấy," Stephen nói.

"Tôi đang đưa anh."

"Tới đâu?"

"Đó là một bất ngờ," Tony nhượng bộ. Stephen thở dài.

"Tôi không thích bất ngờ."

"Anh sẽ thích cái này," Tony nói. "Tôi hứa đấy."

"Mmmmmm."

"Anh sẽ thích."

"Được rồi," Stephen dịu dàng. Tony không muốn gã biết rằng có một bất ngờ - nó đã làm hỏng một phần bất ngờ. Nhưng không sao, ít nhất Stephen không biết đó là gì.

"Đừng có dùng con mắt của Agamotto để xem đó là bất ngờ gì," Tony nói thêm.

"Tôi không có ý định đó," Stephen nói. "Nhưng giờ..."

"Không! Tốt hơn là anh đừng làm vậy! Đừng làm thế," Tony nói, gần như cười.

"Hmm," Syephen nói. "Tôi chỉ phải làm."

"Đừng làm thế."

"Thực ra anh đã đề xuất nó mà," Stephen nói.

"Đâu có đâu," Tony nói. "Tôi bảo là đừng dùng!"

"Ừm, anh nhắc đến nó," Stephen nói.

"Tôi bảo là không mà."

"Nhưng nếu tôi không sử dụng nó thì làm sao tôi biết rằng tôi sẽ thích ngạc nhiên đó chứ?"

"Cứ tin tôi đi," Tony nói. "Tôi biết anh sẽ thích nó." Stephen ngả người ra sau và nhắm mắt lại. "Anh đang làm đó à?"

"Không," Stephen nói. "Nếu tôi là anh thì tôi sẽ biết."

"Mhmmm. Sao tôi biết được?" Tony hỏi.

"Tôi nghĩ rằng phép thuật xanh lá xung quanh anh sẽ là một dạng gợi ý." Tony cười.

"Tôi nhớ anh," Tony nói.

"Tôi cũng nhớ anh," Stephen đồng ý. "Tôi vô cùng nhớ anh."

"Mọi người đều nhớ anh," Tony nói.

"Mọi người?" Stephen hỏi.

"Ừm, tôi, Peter-"

"Vậy là chúng ta sẽ tới thăm Peter?" Stephen hỏi.

"Sao anh dám," Tony nói.

"Tôi không sử dụng con mắt của Agamotto - tôi chỉ đoán thôi," Stephen nói. "Nhưng phản ứng đó càng chứng tỏ rằng tôi đúng." Tony thở dài.

"Ừm, điều ngạc nhiên là chúng ta sẽ gặp Peter."

"Hm."

"Hm?"

"Tôi thích bất ngờ đó."

"Vậy thì có lẽ anh không nên tự hủy hoại nó." Tony nói. 

"Tôi thích nó chỉ khi tôi biết về nó lúc này."

"Ít nhất cũng gây bất ngờ cho Peter."

"Đương nhiên." Stephen đồng ý.

"Tony tại sao chúng ta lại ở đây?" Stephen hỏi. Tony đảo mắt nhưng biết rằng Stephen đã hỏi vì Peter có thể đang lắng nghe.

"Shh, cứ đi với tôi," Tony nói.

"Được rồi," Stephen thở dài. Tony đưa gã đến cửa và nghe thấy Peter ra khỏi cửa và bám vào tường. Stephen nở một nụ cười, cũng nhận ra nó. Cánh cửa mở ra và Peter chạy đến ôm Stephen, may mắn là ở quanh lưng, tránh làm những gì Tony đã làm. Nhưng gã vẫn cảm thấy đau một chút.

"Ngạc nhiên chưa!" Peter hét lên. Stephen há miệng và Tony vẫn muốn lườm gã vì đã phá hỏng sự ngạc nhiên của mình.

"Anh nói đúng Tony, tôi thích bất ngờ này."

"Chú biết rằng có một bất ngờ sao?" Peter hỏi.

"Bọn ta đi sai đường quá lâu," Stephen nói. Peter kéo Stephen vào trong và ngồi xuống bàn. Tony theo sau, mỉm cười. Stephen vẫn chưa biết hết. Peter tặng gã một cái bánh nướng nhỏ.

"Dì May và con đã làm chúng và con hi vọng nó không dở tệ," Peter nói.

"Aw, ta thích chúng," Stephen nói. Gã cầm một cái lên và bắt đầu cố gắng bóc lớp vỏ ra, bàn tay run rẩy và cuối cùng nó cũng rơi xuống người gã. Peter nhanh chóng bắt được.  "Cảm ơn," Stephen nói. Peter đưa lại nó cho gã.

"Chúng ta phải canh chừng cho nhau," Peter nói, mỉm cười. Tony ngồi xuống cùng họ và vòng tay qua hai người, qua vai Peter và qua eo Stephen, Tony kéo họ lại gần. Gã lại bên họ, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro