Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oh the Secrets we keep

Author: Ko_te
Trans: Ryan
Pairing: Stephen Strange/ Tony Stark
Summary: Tony Stark và Stephen Strange là những người khá kín đáo. Cuộc hôn nhân của họ chỉ liên quan đến hai người họ, không ai khác. Vậy nên họ chỉ đơn giản là không nói cho ai biết cả.
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không repost đi nơi khác.

Quả bom phát nổ và mọi điều gã có thể nghĩ đến là Stephen sẽ cô đơn biết bao. Gã không muốn biến anh thành góa phụ chỉ sau vài năm như thế.

Khi gã thức dậy trong hang động, gã đã tự hứa với mình và Stephen. Gã sẽ quay về với anh. Gã sẽ không để anh một mình. Không phải bây giờ, không bao giờ. Đây sẽ không là kết thúc.

"Anh có gia đình không?"

Tony nghịch chiếc nhẫn được lồng trên vòng cổ, thấy may vì chúng đã không cướp nó đi.

"Có. Tôi đã chết nếu không có."

Đó là sự thật. Nghĩ về Stephen là điều duy nhất giữ gã sống sót. Gã sẽ thở dưới nước, sẽ loại bỏ mối đe dọa gã đã gây ra cho hàng triệu người chỉ vì gã đã nhượng bộ và chế tạo vũ khí cho chúng. Vì vậy gã giữ hơi thở của mình, chỉ thở hổn hển khi có chút không khí và từ chối cho chúng vũ khí chúng yêu cầu với suy nghĩ về chồng mình trong đầu.

Gã chế tạo bộ giáp.

Gã thoát ra.

Gã mất Yinsen.

Gã tìm thấy đường quay về với Stephen, người vẫn đang ở New York đợi gã, lo lắng đến nỗi đi đi lại lại trong phòng khách.

Gã lao đến chỗ chồng mình ngay khi cửa được mở ra.

"Lạy Chúa, Tony. Tôi đã rất lo lắng." Tony đắm chìm và tan chảy trong vòng tay ấy. Điều này. Chính xác là lý do khiến gã tiếp tục. Gã đã nhớ nó rất nhiều.

Stephen thúc giục gã đến đi văng và ngồi xuống. Tony dựa đầu vào lòng người còn lại và Stephen bắt đầu trêu đùa với tóc gã trong khi Tony giải thích cho anh nghe rằng gã có thể sẽ bỏ dở công trình hiện tại của SI, rằng gã muốn từ bỏ vũ khí và tập trung vào năng lượng xanh và tương lai, Stephen lắng nghe gã.

Tony không thể tìm thấy từ ngữ nào có thể diễn tả tình yêu và sự mãn nguyện gã cảm thấy trong khoảnh khắc đó.

_

Chúa ơi, gã mệt quá. Mệt mỏi và lo âu. Tony chỉ muốn nhắm mắt và gục ngay tại chỗ, không muốn giải quyết hậu quả của một cuộc xâm lược từ vị thần người ngoài hành tinh nào hết. Gã chỉ muốn tìm Stephen, xác nhận rằng anh vẫn còn sống, cuộn tròn trên giường ngủ với anh. An toàn, ấm áp và được bảo vệ. Nhưng không, gã còn nhiều thứ khác phải giải quyết. Cuộc xâm lược. Và sáu con người đang trong căn hộ của gã.

Thoát khỏi Loki và Thor khá dễ dàng, thực tế là họ đã về Asgard ngay lập tức.

Romanoff và Barton đã đến cơ sở nào đó của Shield hay đi làm nhiệm vụ nào đó mà họ vừa được giao nhưng thực sự là gã không thể quan tâm hơn lúc này.

Steve lái chiếc xe máy về phía hoàng hôn và do đó cũng không còn liên quan đến Tony nữa.

Và cuối cùng là Bruce, nhà khoa học Bruce, người sẽ là bạn đồng hành xuất sắc trong phòng thí nghiệm, vì thế Tony lái xe trở về tòa tháp với anh ấy. Bruce cũng mệt mỏi như gã nhưng Tony không muốn giải quyết tòa tháp lộn xộn lúc này, vì thế gã lại lên xe và chở Bruce tới một khách sạn, đặt hai phòng và nói rằng gã sẽ đi ngủ. Và oh, chắc chắn là gã sẽ đi ngủ, chỉ là không ở đó thôi. Gã kích hoạt tính năng tàng hình trên bộ đồ của mình và cất cánh, con đường quen thuộc đến mức gã thậm chí không cần suy nghĩ về những ngã rẽ mà gã sẽ phải đi qua để đến căn hộ của Stephen.

Nhưng nó trống rỗng. Hả?

Gã gọi cho anh một lần nữa, những ngón tay theo bản năng nắm chặt chiếc nhẫn. Gã đã rất lo lắng sau khi Stephen không trả lời cuộc gọi đầu tiên trong bộ giáp và giờ gã hy vọng. Stephen phải ổn, không có chuyện anh là một trong những người bị thương hay chết. Anh phải sống, Tony không thể tưởng tượng được gã sẽ làm gì...

Stephen nhấc máy.

"Anh ổn chứ?" anh hỏi ngay lập tức. Có sự lo lắng trong giọng của anh.

"Tôi ổn, chỉ là mệt thôi. Thực ra, tôi đang ở trong căn hộ của anh." Tony ngả người xuống đi văng.

"Tòa tháp bị hư hại như thế nào vậy? Tôi xin lỗi tôi không thể cập nhật được tình hình, chỉ biết rằng cuộc chiến đã kết thúc, tôi vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, có cả đống người ở đây cần giúp đỡ và-"

"Hey tình yêu, mọi chuyện ổn. Tòa tháp cũng ổn, không thiệt hại quá nặng nề, nhưng – ừ. Tôi đã nghĩ anh đang ở nhà và – ôi Chúa, điều đó thật ngu ngốc nhưng tôi quá mệt và-"

"Thế anh ngủ trong vài giờ và khi anh thức dậy tôi sẽ ở đó với anh? Nghe ổn chứ cưng?"

"Tuyệt vời. Tôi nghĩ tôi sẽ..."

Gã chưa kết thúc câu, nhưng nếu Stephen giải thích đúng tiếng đập nhẹ đó, thì có lẽ chồng anh ít nhất đã đáp xuống thứ gì đó mềm mại. Anh kết thúc cuộc gọi và nhìn vào màn hình thêm vài giây nữa, giờ thì nỗi sợ hãi của anh đã dịu đi và anh biết Tony vẫn ổn.

"Bác sĩ Strange? Cuộc phẫu thuật tiếp theo sắp bắt đầu."

Chà. Không có sự nghỉ ngơi nào cả, nhưng điều đó không có gì mới lạ hết.

_

"Okay, lý do anh đang nằm dài trên đi văng của tôi là bởi nhóm nhạc nam siêu bí mật mà anh không muốn tham gia đang chiếm đóng tòa tháp của anh ý hả."

"Đúng rồi. Và tôi nhớ anh nữa. Và họ hơi phiền thật. Thỉnh thoảng. Thường xuyên hơn."

"Anh biết là mình luôn được chào đón ở đây mà."

"Tôi biết." Gã mỉm cười và vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực của chồng mình.

"Tôi chỉ cần được nghỉ, chết tiệt. Họ luôn ở đó và họ rất là ồn ào, đôi lúc tôi không thể chịu nổi. Và, anh biết đấy, tôi không nghĩ chúng tôi hợp nhau. Ý tôi là, Steve dậy lúc sáu giờ sáng mỗi ngày. Sáu giờ! Buổi sáng! Điều đó không hợp lý chút nào! Và cậu ta thuyết phục mọi người là ít nhất hãy thử một điều tồi tệ như kiểu có một lịch trình ngủ đều đặn, nhưng điều đó thật kinh khủng, giờ họ còn muốn lôi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm mọi lúc-"

"Tôi biết, tôi đã từng thử vài lần. Nhưng có lẽ có một lịch trình ngủ lành mạnh không phải điều tồi tệ đâu?"

"Thôi đi, đừng có đạo đức giả."

Cả hai người đều biết rằng Stephen đang làm nhiều ca ở bệnh viện hơn mức cần thiết. Thường xuyên làm ca đêm, đặc biệt là khi Tony đi công tác xa. Cả hai người họ đều thường xuyên thức cả đêm và có một lịch trình ngủ lộn xộn, nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn cố gắng thức dậy bên cạnh nhau thường xuyên hơn họ tưởng.

"Okay okay, tôi chỉ đang nói rằng có lẽ một trong hai chúng ta có thể sống khỏe mạnh hơn."

_

"Anh biết không, tôi đã nghĩ về điều đó." Tony nói và ra hiệu trong không khí. Stephen nhướng mày. Nếu Tony bắt đầu như vậy, thường là gã muốn giải thích điều gì đó. Điều gì đó vô lý và vui nhộn. "Nếu tôi muốn nghỉ hưu khỏi SI, tôi có thể trở thành người chồng chiến tích của anh. Và nếu anh muốn nghỉ hưu khỏi bệnh viện, anh cũng có thể trở thành người chồng chiến tích của tôi. Chúng ta sẽ là cặp đôi hoàn hảo."

Stephen bật cười từ tận đáy lòng. Cả hai người họ đều biết rằng họ sẽ không nghỉ hưu trước khi họ bắt buộc phải làm vậy.

//Người chồng chiến tích(trophy husband) có thể hiểu là người đàn ông hấp dẫn, được coi như vật tượng trưng cho địa vị của người chồng còn lại.

_

"Sir, giao thức khẩn cấp SE501 vừa được kích hoạt." Ngay khi JARVIS bắt đầu giao thức, Tony chạy ra khỏi phòng.

"Đó là gì?" Clint hỏi. "Tôi tưởng chúng ta sẽ chiếu Star Wars của Steve? Tony đã để buổi tối này trống trong nhiều tuần, điều gì đã khiến anh ta như thế?"

"Ý tôi là, nó nói là giao thức khẩn cấp? Rõ ràng là trường hợp khẩn cấp nào đó." Bruce trả lời.

"JARVIS, mày nói cho chúng tao biết Tony đi đâu được không?"

"Việc cung cấp thông tin này không nằm trong thẩm quyền của tôi."

"Um, chẳng có gì đâu." Clint lầm bầm.

Tony đã không xuất hiện trong hai tuần tiếp theo. Hai tuần mà không có một hình thức liên lạc nào, không một tin nhắn, không một văn bản, đến lúc này thì họ nên có một lá thư hay một con chim bồ câu đi chứ, nhưng không có gì cả.

Chỉ có JARVIS, nói với họ rằng Tony vẫn an toàn và ổn.

Nhưng sự do dự khi nói từ phía sau không khiến họ cảm thấy tốt hơn về những điều đang xảy ra.

_

Mười một giờ đồng hồ. Tony ngồi trên chiếc ghế nhựa lạnh lẽo của bệnh viện trong mười một giờ Stephen phẫu thuật, nhưng gã không thể xử lý chuyện gì đang xảy ra. Không phải thời gian cũng không phải lý do. Chỉ là gã vẫn không thể tin rằng Stephen bị tai nạn, gã không thể tin rằng anh đang phẫu thuật, gã không thể tin anh đang mang trên mình những vết thương chí mạng. Nó chỉ là không thể tin nổi. Đầu gã chỉ đơn giản không thể xử lý thông tin ấy.

_

"Hey", giọng Stephen dịu dàng, "Tôi có thể sẽ phải chấp nhận lời đề nghị trở thành người chồng chiến tích của anh. Nhưng chỉ khi." Giọng anh tắt dần, "nếu anh vẫn còn muốn tôi."

Tony khóc thút thít vào chiếc gối bên cạnh anh, hai tay ôm hờ lấy bắp tay Stephen, nơi mà sẽ không làm anh đau.

"Đương nhiên là tôi vẫn muốn anh rồi, Stephen, tôi yêu anh. Không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, không cần biết trong hoàn cảnh nào. Tình yêu của tôi là vô điều kiện và chắc chắn không phụ thuộc vào tình trạng sức khỏe của anh."

Stephen thở dài nhẹ nhõm, gần như không thể nghe thấy và quay đầu sang bên cạnh Tony trên gối.

"Chúng ta sẽ chữa khỏi. Chúng ta sẽ tìm ra cách."

_

(Họ đã không. Không có cách nào để chữa khỏi những tổn thương đã xảy ra với tay của Stephen và điểm này, cả hai người họ đều biết, nhưng chỉ Tony có thể chấp nhận nó. Họ đã cãi nhau. Họ tranh cãi về điều này nhiều đến nỗi Tony đã ngủ lại tòa tháp. Stephen đã không nói chuyện với gã trong hai tuần và sau đó anh rời khỏi New York mà không nói bất cứ điều gì. Tony đã rất đau lòng.)

_

Vấn đề là, Tony biết gã đã hành động không bình thường, ngay cả với gã. Gã biết các Avengers bắt đầu lo lắng cho mình và Pepper thì đã qua giai đoạn đó từ lâu, nhưng gã chỉ đơn giản là không thấy mình cần quan tâm đến điều đó. Gã không quan tâm đến họ hay ý kiến của họ, họ không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất bây giờ là suy nghĩ của Stephen và sự thật là anh ấy đã hoàn toàn biến mất. Không ai nhìn thấy anh kể từ khi anh bước vào một tòa nhà ở Tây Tạng và mọi điều Tony biết, mọi điều Tony có đều không thể giúp gã tìm ra người chồng của mình. Gã thậm chí đã hỏi Christine tuần trước rằng cô ấy có nghe được gì từ anh không, nhưng gã rời bệnh viện với không chút thông tin nào. Nó là một tình huống tuyệt vọng, nhưng gã vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ.

Vì thế gã cố gắng sống cuộc đời mình. Gã đã thực sự cố, nhưng gã vẫn nhớ Stephen mọi lúc. Nó đi xa đến mức gã đeo chiếc nhẫn vào tay, hiển nhiên là mọi người nhìn thấy nhưng họ cẩn thận hơn trong hội thảo. Gã bỏ qua sự thoải mái chiếc nhẫn mang đến cho mình – họ vẫn kết hôn và ngay cả khi gã không biết Stephen đang ở đâu, cuộc hôn nhân này vẫn chưa kết thúc. Họ vẫn thuộc về nhau.

Gã bắt gặp Steve nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong cuộc họp với các Avengers khác, điều ngạc nhiên là không ai nhận ra trước đó. Nhưng Steve chỉ nhìn chằm chằm vào gã khi gã xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay mình và Tony trả cho cậu ta một nụ cười mệt mỏi, chủ để này không được đưa ra giữa hai người họ.

Natasha hỏi gã về nó vào một buổi sáng trong bếp.

"Nó là vật gia truyền của gia đình." Tony trả lời, nghiêm túc thì nó cũng không phải là nói dối.

"Tôi chưa bao giờ thấy Howard đeo nó." Steve đưa ra một bình luận vô ích.

"Ừ thì cậu biết ông ấy thế nào, hai tuần đầy đủ khi ông ấy ở tuổi đôi mươi? Ngoài ra, Howard không phải gia đình duy nhất của tôi."

Và như vậy, chủ đề này kết thúc. Tony thở phào nhẹ nhõm và vui mừng vì không ai hỏi thêm câu nào hay đi xa hơn là muốn kiểm tra chiếc nhẫn. Những gì khắc trên đó chắc chắn sẽ cho họ câu trả lời, vì chiếc nhẫn là của dòng họ Stephen.

_

"Sếp, có một cuộc gọi đến từ Chistine Palmer." Jarvis thông báo. Tony ngồi thẳng dậy ngay lập tức.

"Trả lời."

"Tony? Okay, điều kì lạ nhất vừa mới xảy ra? Tôi thậm chí còn không biết phải mô tả thế nào và nó nghe hoàn toàn điên rồ, Tôi-"

"Christine, dừng lại. Mọi chuyện ổn thôi. Cô có an toàn không? Cô đang gặp nguy hiểm à?"

"Không. Không, mọi chuyện vẫn ổn, tôi đoán vậy. Tôi đang ở bệnh viện và – Tony, Stephen đã ở đây. Kiểu, ba phút trước."

"Gì cơ? Điều đó là không thể nào, Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ biết nếu anh ấy ở New York, điều này-"

"Ừ đó là khi mọi chuyện nghe thật điên rồ?"

"Tôi đang sống với một vị thần theo nghĩa đen, không thể điên hơn được nữa."

"Tin tôi đi. Stephen hiện tại – anh ấy có một số loại sức mạnh? Và anh ấy đã chết, kiểu, ý tôi là tôi phải hồi sinh anh ấy, nhưng anh ấy vẫn ở đó, như một hồn ma, và-"

"Được rồi, dừng lại. Tôi sẽ cho người đến đón cô. Cô có vẻ đang cực kỳ hoảng hoạn, nghe như kiểu hai giây nữa là hết không khí vậy."

"Được rồi, chỉ là uh- anh có thể nhanh hơn được không? Tôi biết đây là New York và giao thông-"

"Đương nhiên tôi có thể."

Gã đã gửi một trong những bộ giáp cứu hộ, được thiết kế để đưa dân thường ra khỏi những ngôi nhà bất ổn trong một cuộc chiến, đến để đón cô ấy và bay bên cạnh nó đến bệnh viện. Cô ấy đang đợi gã.

"Đây là một bộ đồ cứu hộ, nó sẽ vừa với cô và theo đúng nghĩa đen là con đường nhanh nhất để đến tòa tháp. Cô sẽ không cần phải định vị, vì thế đừng lo lắng."

Họ đến tòa tháp hai phút sau. Tony dẫn cô vào trong căn hộ của mình và để cô ngồi trên chiếc ghế dài, trên tay là cô ấy là một cốc nước.

"Anh ấy xuất hiện từ hư không, sống dở chết dở và mặc một bộ quần áo thực sự kỳ lạ. Giống như, kiểu lấy cảm hứng từ châu Á? Và anh ấy gần như đã chết, có một vết đâm cực kỳ nghiêm trọng nhưng tôi hoàn toàn không biết anh ấy bị đâm bằng cái gì. Anh ấy xuất hiện như một bóng ma trên cơ thể của chính mình và giúp đỡ tôi trong thời gian ngắn, trước khi biến mất một lần nữa. Anh ấy bị ngưng tim và tôi đã phải hồi sức cấp cứu cho anh ấy. Tôi đã làm được, và trong khi anh ấy nằm trên bàn, nó hoạt động ngay lần đầu tiên, nhưng rồi anh ấy xuất hiện một lần nữa và bảo tôi sốc điện anh ấy một lần nữa, sạc đầy. Anh ấy xuyên qua mọi thứ và bay lơ lửng trong không khí. Trong khi đó, xung quanh tôi các đồ vật di chuyển không rõ lý do. Khi anh ấy sống lại, anh ấy cảm ơn tôi rồi nói một loạt những điều vô nghĩa về một cổ vật và các phù thủy phép thuật, nhưng rồi một vòng tròn ánh sáng lấp lánh màu cam xuất hiện trong phòng chứa đồ, đó là cách anh ấy đến được đó. Anh ấy bước qua nó và biến mất. Tony, tôi thực sự không có lời giải thích nào hợp lý cho những việc vừa xảy ra cả, hãy nói với tôi là anh đã liên lạc với anh ấy hay anh có bất kỳ lời giải thích hợp lý nào về vật lý hay về bất cứ thứ gì đi vì thành thật mà nói, tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi đã tưởng tượng ra toàn bộ sự việc."

Tony im lặng một lúc lâu. Christine nghĩ rằng Stephen và gã là bạn, gặp nhau từ trước khi anh trở thành Iron Man. Hai thằng khốn giàu có, hợm hĩnh đều 'xứng đáng với nhau', như cô ấy miêu tả nhiều lần. Một vỏ bọc tốt.

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Thực sự là không có một lời giải thích hợp lý nào mà tôi có thể nghĩ ra và tôi ghét phải thừa nhận điều đó – nó dường như là một loại ma thuật nào đó."

"Thưa ngài, Đội trưởng Rogers yêu cầu giải thích tại sao lại có hai bộ đồ Iron Man bay vào tòa tháp trước đó." Jarvis thông báo cho họ.

"Ôi chết tiệt. Ừm, nói với cậu ta rằng tôi đã đi chơi với sugarplum để bay thử trong bộ đồ mới của anh ấy." Tony ứng biến.

Christine nhìn gã với một cái nhìn hoang mang mà gã sẽ phớt lờ.

"Chà, khủng hoảng đã được ngăn chặn. Hay là cô muốn gặp một nhóm người được đánh giá cao hiện đang sống miễn phí trong tòa tháp của tôi?" Đôi khi Tony tự hỏi liệu thái độ coi thường đồng đội của gã có quá rõ ràng không? Nhưng bây giờ, gã có nhiều vấn đề cấp bách hơn phải quan tâm đến.

"Anh có vẻ không thích họ cho lắm."

"Tôi có, nhưng không phải khi họ nhúng mũi vào việc của tôi."

"Được rồi. Không, tôi không nghĩ là tôi muốn gặp họ. Không phải hôm nay. Một người có năng lực siêu nhiên là đủ cho một ngày rồi."

"Cô nghĩ Stephen có năng lực siêu nhiên?"

"Tôi thực sự không biết tôi có thể miêu tả nó bằng tên gọi nào khác."

_

"Sếp, có vẻ như ngài vừa nhận được email từ bác sĩ Strange." FRIDAY thông báo trong phòng họp và mọi người đều nhìn lên.

"Điều đó có thực sự quan trọng bây giờ không? FRIDAY?" Steve hỏi và giọng nói của cậu ta kéo Tony khỏi cơn sốc.

"Đưa nó lên chiếc máy tính bảng này." Tony vừa nói vừa chạy khỏi phòng.

Tình yêu của tôi,

Tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ vừa mới tìm thấy mật khẩu wifi và can đảm để viết thư cho anh thôi.

Anh đã đúng, về cái đêm ở trong bệnh viện. Có cách để giúp tôi, chữa khỏi đôi tay này. Không có gì chúng ta chưa mong đợi, hay là nghi ngờ, nhưng nó ở đây. Tôi biết anh là người đàn ông của khoa học, tôi cũng vậy, và tôi vẫn vậy. Nhưng những gì tôi sắp nói cho anh – có thể nói rằng anh sẽ không tin tôi. Nhưng tôi đang nói thật. Tôi đã tìm thấy thứ mà cả hai ta đều chưa bao giờ tin là có thật. Ma thuật. Tôi biết anh quen Thor và Loki, nên việc tiết lộ phép thuật có thật không làm anh ngạc nhiên, nhưng điều đó luôn là về Aesir, không thực sự ở trên trái đất. Nhưng phép thuật mà tôi đang nói đến, nó thực sự tồn tại trên trái đất và – ừ, nó ở kháp mọi nơi. Tôi đã học về nó, đó là nơi tôi đến, một nơi xa xôi ở châu Á, nhưng tôi chắc chắn là anh biết điều đó. Tôi đã có thể sự dụng phép thuật này để giúp đôi tay mình. Không hẳn là chữa trị, không phải là một số câu thần chú hay một cái vẩy tay là mọi thứ được khắc phục, mà là một giải pháp khác. Tôi hiện đang truyền năng lượng từ các không gian khác nhau để giải quyết vấn đề đặc biệt này.

Nếu anh đã liên lạc với Christine, anh sẽ biết tôi đã tới New York ngày hôm qua và bất cứ điều gì cô ấy nói với anh (hầu hết là sự thật. Nếu điều đó nghe có vẻ điên rồ, thì nó hoàn toàn là sự thật.) Tôi ổn. Và nếu anh muốn, nếu anh vẫn muốn tôi quay trở về, tôi sẽ. Tôi sẽ đến với anh bất cứ khi nào anh muốn, chỉ cần nhắn cho tôi.

Trong sâu thẳm, tôi hy vọng rằng anh sẽ ích kỉ và đừng bao giờ gửi thư cho tôi nữa. Anh xứng đáng nhận được những điều tốt hơn bất cứ điều gì tôi có thể cho anh và anh đã luôn quá vị tha cho lợi ích của bản thân mình.

Nhưng trong sâu thẳm hơn nữa, tôi đang tuyệt vọng bám vào lời hứa chúng ta đã hứa những năm về trước và hy vọng rằng chúng ta sẽ sửa chữa được mớ hỗn độn này. Cùng với nhau.

Stephen.

Tony bật khóc khi đọc xong tin nhắn và ngay lập tức trả lời lại.

Hãy tới bất cứ khi nào anh muốn. Càng sớm càng tốt.

Gã đã không do dự khi gửi lời nhắn.

_

Các Avengers bắt đầu hành động khi một vòng tròn lấp lánh màu cam, đang phát triển nhanh chóng trong căn phòng. Họ ngay lập tức cảnh giác và rút hết vũ khí sẵn có, mà đáng lẽ là quá nhiều cho một cuộc họp ngẫu nhiên.

Một người đàn ông bước ra khỏi vòng tròn, dường như không bị vũ khí và các siêu anh hùng làm nao núng.

"Anh muốn gì?" Steve hỏi.

"Từ anh? Hoàn toàn không gì cả. FRIDAY, Tony đang ở đâu?"

"Sếp hiện đang ở trong xưởng của mình." AI thông báo cho anh.

"Đã rõ." Anh biến mất khỏi một vòng tròn khác.

"Ai vậy?" Clint hỏi.

"Bác sĩ Stephen Strange." FRIDAY trả lời.

"Và anh ta có thể đơn giản nhảy điệu waltz vào đây?"

"Bác sĩ có quyền truy cập vào toàn bộ tòa tháp." AI cho thêm thông tin.

"Gì cơ? Toàn bộ tòa tháp? Không ai ngoài Tony có quyền đó, ngay cả Pepper."

"Không ai ngoài sếp và bác sĩ."

"Và việc anh ta xuất hiện ngoài không khí qua một chiếc vòng ánh sáng mỏng là bình thường?"

"Tôi phải thừa nhận, đó là một sự phát triển khá mới." Có một khoảng dừng ngắn mà không ai biết phải nói gì. Sau đó FRIDAY thông báo: "Giao thức quyền riêng tư hạng nặng vừa được kích hoạt."

"Cái quái gì thế."

_

Nói Stephen lo lắng có lẽ là nói điêu trong toàn bộ cuộc đời anh. Anh thậm chí còn không lo lắng đến mức độ này khi cầu hôn Tony. Và giờ anh đứng đây, trong hành lang trước xưởng của Tony. Lo lắng đến phát điên.

"FRIDAY? Làm ơn thông báo cho Tony biết sự xuất hiện của tao và hỏi xem liệu tao có thể vào trong xưởng được không?"

Câu trả lời là một cánh cửa mở ra với Tony phía sau nó. Tony trông như vừa xuống địa ngục, đôi mắt đen như được kẻ, tóc bết và mặc một chiếc áo len lộn xộn với những vết dầu.

Tony, người trông giống như một thiên thần trong hình dạng con người.

Tony, người tiến lên phía trước và ngay lập tức kéo Stephen vào một cái ôm thật chặt và sau đó kéo anh vào trong xưởng để ôm ấp và bắt đầu cuộc nói chuyện trên ghế sofa, nơi anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi bắt đầu giao thức bảo mật. Stephen kệ gã. Anh biết chồng mình hiếm khi có một giấc ngủ ngon như thế nào vì vậy anh chỉ nằm đó với gã, lướt những ngón tay qua mái tóc gã và suy nghĩ về tất cả những điều anh phải sắp xếp.

Nhưng không phải lúc này. Bây giờ anh sẽ chỉ tập trung vào Tony thôi.

Note:  Đăng một truyện lên để PR chứ đăng trên wordpress chẳng có ai đọc. Mọi người có thể tìm đọc các truyện khác trên wordpress của mình. Link wordpress ở đầu trang. Hãy ủng hộ mình với ạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro