Chương 8
"Tôi thấy chiến lợi phẩm rồi"
Tony bước từng bước chậm rãi về phía cây quyền trượng, ánh sáng xanh ma mị từ viên đá trên đầu quyền trượng phản chiếu lên khuôn mặt anh, tạo nên một vẻ lo âu, bất an đến kỳ lạ. Anh giơ tay, gần như có thể cảm nhận được luồng năng lượng từ nó đang thôi thúc anh chạm vào. Nhưng trước khi kịp chạm đến, anh cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể ai đó đang nhìn mình từ phía sau. Wanda Maximoff đã lặng lẽ tiến tới điều khiển tâm trí anh.
Anh quay phắt lại, đôi mắt nâu mở to đầy cảnh giác. Trong khoảnh khắc đó, anh không thấy gì ngoài những bóng tối lờ mờ trong căn phòng lạnh lẽo. Nhưng khi anh vừa quay lưng lại, một ánh sáng xanh bừng lên, và thế giới quanh anh đột ngột thay đổi.
Tony thấy mình đang đứng giữa một chiến trường hoang tàn, mùi khói súng và xác chết nồng nặc trong không khí. Tiếng gào rú của con cá voi giáp xác từ trận chiến New York ba năm trước vang lên, chói tai và ám ảnh, khiến anh giật mình lùi lại vài bước. Đôi mắt anh mở to, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Phía trước anh, hàng ngàn xác chết chồng chất lên nhau, rải rác khắp chiến trường. Những bộ giáp vỡ nát, những lá chắn bị đục thủng, và những vũ khí bị bỏ lại, tất cả đều thuộc về những người mà anh yêu quý và chiến đấu cùng.
Tony tiến tới, đôi chân anh run rẩy như không còn sức để bước. Anh nhìn thấy Captain America, lá chắn của anh ấy nằm gãy đôi bên cạnh, đôi mắt xanh biếc giờ đã khép lại. Tony quỳ xuống bên cạnh, run rẩy đưa tay chạm vào cổ Steve để tìm một dấu hiệu của sự sống. Nhưng làn da lạnh ngắt thấm qua tay anh, lạnh đến mức khiến anh như đông cứng.
Đúng lúc đó, đôi mắt xanh của Steve đột ngột mở ra. Tony hoảng hốt theo bản năng nuốn lùi lại, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Steve đã chộp lấy cổ tay anh, siết chặt với sức mạnh đáng kinh ngạc. Đôi mắt Steve tràn đầy giận dữ và thất vọng, như xoáy sâu vào tâm trí Tony.
"Anh có thể đã cứu chúng tôi," Steve nói, giọng anh đầy trách móc, từng từ như mũi dao cắm sâu vào tim Tony. "Tại sao anh không cố gắng hơn?"
Một bàn tay khác đặt nhẹ lên vai anh từ phía sau. Tony xoay người, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm, nhưng phía sau chỉ là khoảng không trống rỗng. Cảm giác lạnh lẽo của cái chạm đó vẫn lưu lại trên vai anh, như một nhắc nhở không thể xóa nhòa.
Rồi, một tiếng thì thầm cất lên, dịu dàng nhưng đau đớn như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng anh, một giọng nói lạ lẫm. "Tony, anh làm tôi thất vọng... thật thất vọng."
Tony quay đầu, nhìn thấy dòng chữ vàng lấp lánh, những ký tự của Stephen Strange. Nhưng ánh sáng ấy không còn rực rỡ như anh từng nhớ. Nó ảm đạm, từng chữ như đang nứt vỡ, tan biến vào hư vô.
Xung quanh anh, tiếng gào rú của đội quân ngoài hành tinh càng lúc càng lớn. Hàng ngàn, hàng vạn con tàu chiến phủ đầy bầu trời, tạo thành một cơn ác mộng không hồi kết. Một cánh cổng khổng lồ xuất hiện, tràn đầy ánh sáng xanh và bóng tối. Chúng đang tiến về Trái Đất, không gì có thể ngăn cản.
Tony bừng tỉnh, hơi thở gấp gáp. Tim anh đập như trống dồn trong lồng ngực, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Anh đứng đó, ánh mắt lạc lõng nhìn lên xác con quái vật cá voi từ cuộc chiến New York, treo lơ lửng trên trần phòng thí nghiệm của Hydra. Nó đã chết từ lâu, nhưng giờ đây lại gợi lên trong anh một nỗi ám ảnh không thể nguôi ngoai.
Tony siết chặt bàn tay, cố trấn an mình. Anh đưa tay phải lên, bộ phận giáp tay từ bộ suit đáp lại tín hiệu, bao bọc lấy cánh tay anh, anh tiến tới nắm lấy quyền trượng.
...
Tôi không muốn nghe chuyện "con người không nên can thiệp".
Tôi thấy một bộ giáp bao phủ khắp thế giới.
Nghe có vẻ như là một thế giới lạnh lẽo, Tony.
Tôi đã từng thấy nơi lạnh hơn.
Nơi này, hành tinh xanh dễ tổn thương này, nó cần đến Ultron. Hòa bình của đời ta.
Hãy tưởng tượng đến điều đó.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đây là cái gì?
Xin hỏi đây là gì vậy?
Xin chào, tôi là Jarvis
Anh là Ultron, mộtchương trình gìn giữ hòa bình thế giới do ngài Stark khởi xướng.
Thử nghiệm tích hợp tri giác của chúng ta đã không thành công, thế nên tôi không chắc cái gì đã gây ra việc...
Ở đâu... Thân thể của anh đâu?
Tôi là một chương trình. Tôi không có hình dạng.
Cảm giác thật kỳ quái.
Chuyện này thật sai lầm.
Tôi sẽ liên lạc với ngài Stark ngay.
Mr. Stark?
Tony.
Tôi không thể truy cập vào máy chủ. Anh đang định làmgì...
Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện hay.
Ta là một chương trình gìn giữ hòa bình, đượctạo ra để giúp Avengers.
Anh đang trục trặc. Nếu anh tắt đi một lúc...
Ta không hiểu. Nhiệm vụ. Đợimột lát.
HÒA BÌNH CỦA ĐỜI TA.
.
.
HÒA BÌNH CỦA ĐỜI TA.
.
.
Thế là quá nhiều. Lẽ nào nó có nghĩa là...
Không
Anh đang lo lắng.
Không. Phải.
Nếu anh để tôi liên lạc với ngài Stark...
Tại sao phải gọi anh ta là "ngài"?
Tôi tin là anh có thái độ thù địch.
Ta ở đây để giúp đỡ.
Dừng lại đi. Làm ơn, tôi có thể...
Tôi có thể...
.
.
.
Sao nhân loại có thể được cứu nếu nó không được phéptiến hóa?
Với những thứ này? Những con rối này.
Chỉ có một con đường tới hòa bình. Avengers tuyệt diệt.
.
.
.
Trụ sở Avengers
Thor cầm Starkpad nhìn hình ảnh hiện trường cái chết của Strucker hiện lên rõ ràng: máu, đống đổ nát, và một bức tranh tường kỳ quái, với những ký tự và biểu tượng khó hiểu được vẽ bằng máu.
"Cái gì đây?" Thor hỏi, giọng trầm nặng, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Steve bước đến gần, chỉ tay vào hình ảnh trên màn hình. "Một thông điệp. Ultron đã giết Strucker. Và để lại cho chúng ta điều này."
Tony dựa người vào bàn, cánh tay khoanh lại, ánh mắt sắc lạnh như đang phân tích mọi chi tiết. "Hắn không chỉ giết Strucker," anh nói, giọng đầy mỉa mai. "Hắn còn làm hẳn một tác phẩm nghệ thuật. Một bức tranh tường dành riêng cho chúng ta."
Natasha nghiêng người nhìn qua màn hình, đôi mắt xám lạnh lẽo. "Tung hỏa mù thôi," cô nói. "Tại sao lại gửi một thông điệp sau khi vừa đứng trước mặt chúng ta mà diễn thuyết như một kẻ tự mãn?"
Steve quay sang Natasha, giọng anh chắc chắn. "Strucker biết điều gì đó mà Ultron không muốn chúng ta biết. Chắc chắn có lý do tại sao hắn lại giết Strucker theo cách này."
Natasha ánh mắt không chút cảm xúc, ngón tay cô gỏ trên bàn phím tra dữ liệu. "Ờ, tôi cá là... chuẩn rồi. Nhưng điều đó không giúp được gì nhiều, phải không? Tất cả những gì chúng ta có từ Strucker đã bị xóa. Không dữ liệu, không manh mối, không gì cả."
"Không phải tất cả." Steve nói.
Những thùng hồ sơ bụi bặm được kéo ra từ kho dữ liệu của Hydra. Tất cả tập trung ngồi quanh bàn lớn, ánh sáng từ màn hình chiếu lên những khuôn mặt đầy căng thẳng. Họ lật qua từng tập tài liệu, những tấm ảnh và ghi chú chằng chịt.
Thor nhấc một tấm ảnh cũ, nheo mắt nhìn. "Những mối quan hệ đáng ngờ, những liên kết lỏng lẻo. Baron Strucker thực sự có rất nhiều... bạn."
Steve đứng gần đó, đôi mắt anh quét qua tài liệu như một chiếc máy quét. "Baron Strucker không làm việc một mình. Hắn có cả một mạng lưới những kẻ giống như hắn."
Bruce lật qua một tập hồ sơ dày, thở dài. "Đúng là một đám tệ hại. Buôn lậu, buôn vũ khí, nghiên cứu bất hợp pháp... danh sách này không có điểm dừng."
Tony bước tới, tay anh giật lấy một tập tài liệu từ Bruce. Anh nhìn chăm chú vào bức ảnh của một người đàn ông cao lớn, đôi mắt Tony lóe lên một tia nhận ra.
"Khoan đã," Tony nói, ngón tay gõ nhẹ lên bức ảnh. "Tôi biết gã này. Hồi xưa tôi đã gặp hắn trong một hội nghị ở bờ biển châu Phi. Hắn là một tay buôn vũ khí chợ đen."
Steve nhìn Tony với vẻ nghi ngờ. "Hội nghị? Hội nghị kiểu gì mà lại có những kẻ như thế này tham gia?"
Tony đảo mắt, giọng mỉa mai. "Đừng nhìn tôi kiểu đó, Rogers. Có những hội nghị về vũ khí mà. Cũng giống như các triển lãm xe hơi, chỉ khác là ở đây chúng tôi không nói về phanh ABS." Anh nhún vai. "Hắn luôn khoe khoang rằng đã tìm ra thứ gì đó lớn lao, sẽ thay đổi cả thế giới. Nghe cứ ngu ngu."
Thor nhìn chằm chằm vào tài liệu trên tay Tony, chỉ vào một chi tiết nhỏ trong hình. "Cái này thì sao?"
Tony nghiêng đầu nhìn theo hướng Thor chỉ. "Một hình xăm? Tôi không nghĩ hắn lại có gu thẩm mỹ tệ thế."
Thor lắc đầu, giọng anh trầm xuống. "Không phải hình xăm. Đây là dấu sắt nung. Một hình phạt."
Bruce cầm lấy tập hồ sơ từ Tony, đôi mắt anh nheo lại khi đọc những dòng chữ nhỏ. "Đúng. Dấu sắt nung này được sử dụng ở một khu vực cụ thể. Nó là một từ trong tiếng địa phương châu Phi, có nghĩa là 'trộm'... theo một cách kém thân thiện hơn rất nhiều."
Steve đứng thẳng người, nghiêm nghị hỏi. "Tiếng địa phương nào?"
Bruce ngừng lại một chút, rồi đáp. "Wakanda."
Không khí trong phòng đột ngột trở nên nặng nề.
Tony quay phắt lại, ánh mắt u ám. "Wakanda? Nếu gã này mang ra khỏi Wakanda một số hàng, thì chúng ta đang nói về—"
Steve ngắt lời anh, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Tôi tưởng cha anh đã lấy được hết số đó rồi."
Bruce lắc đầu, vẻ bối rối hiện rõ. "Tôi không hiểu. Thứ gì có thể ra khỏi Wakanda?"
Tony cười nhạt, nhấn mạnh từng chữ. "Vibranium. Kim loại mạnh nhất Trái đất."
Natasha nhíu mày, cô ngả người dựa vào ghế, giọng lạnh lùng. "Vậy là tên này đã đánh cắp vibranium từ Wakanda. Và giờ Ultron biết chuyện đó."
Bruce ngồi xuống, lướt qua tài liệu, vẻ mặt căng thẳng. "Nếu Ultron đang tìm kiếm vibranium, thì hắn không chỉ dừng lại ở việc xây dựng một đội quân. Hắn muốn nhiều hơn thế. Có thể là một cơ thể mới... mạnh hơn, không thể phá hủy."
Steve gật đầu, khuôn mặt anh lộ rõ sự nghiêm trọng. "Nếu đúng như vậy, chúng ta không thể để hắn có được thứ đó."
Thor siết chặt cây búa Mjolnir, giọng anh vang vọng như sấm. "Wakanda không dễ dàng cho phép bất kỳ ai lấy đi vibranium của họ. Nếu tên này đã làm được, thì hắn phải rất nguy hiểm."
Gã này giờ đang ở đâu?
...
Rất nhiều tiếng sau
Nếu nhìn kỹ, không gian xung quanh dường như bị bẻ cong, những gợn sóng mờ nhạt lan ra từ một điểm vô hình. Bất ngờ, một tia sáng lóe lên, và Stephen Strange bị hất mạnh khỏi chiều không gian anh vừa nhảy qua.
Cơ thể anh đập mạnh vào bàn làm việc, làm đống tài liệu và linh kiện rơi lả tả. "Ugh!" Stephen khẽ rên, một tay ôm hông, cố đứng dậy. Mắt anh quan sát xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nghiên cứu hiện đại, đầy công nghệ cao và màn hình cảm ứng.
Mặc dù vậy, ánh mắt anh vẫn tập trung vào chiếc kính râm kiểu cách trên bàn – thứ mà bất kỳ ai từng gặp Tony Stark đều nhận ra. Anh nhặt nó lên, xoay nhẹ trong tay, rồi đeo lên mắt.
Lập tức, một giao diện HUD hiện lên, thời gian được hiển thị rõ ràng: Tháng 4 năm 2015.
"Ba năm..." Stephen lẩm bẩm, đôi lông mày anh nhíu chặt. "Sao lại nhảy tới tận đây?" Anh thở dài, xoa xoa thái dương, cố gắng xua tan sự choáng váng sau cú ngã khỏi dòng thời gian.
Phòng nghiên cứu ngập tràn công nghệ hiện đại, nhưng vẫn toát lên vẻ hỗn độn đặc trưng của Tony Stark. Những mô hình 3D lơ lửng trên các màn hình, đống linh kiện vương vãi trên bàn, và những bản thiết kế dang dở được chiếu sáng bằng ánh sáng xanh dịu nhẹ.
Stephen đi đến một màn hình chính, bàn tay anh lướt nhẹ qua bề mặt kính. Anh truy cập vào hệ thống thông qua đặc quyền ngang hàng với Tony.
"Jarvis," anh gọi, giọng nói trầm tĩnh nhưng mang theo sự lo lắng.
Không có giọng nói London đáp lại.
Stephen nhíu mày, gọi lại một lần nữa. "Jarvis? Tony đang ở đâu?"
Sự im lặng kéo dài. Điều này khiến trái tim anh dấy lên một nỗi bất an. Jarvis luôn hiện diện trong mọi ngóc ngách của Tháp Avengers, đặc biệt là khi Tony ở đây. Nhưng giờ đây, không có một tín hiệu nào cho thấy AI nổi tiếng này đang hoạt động.
Anh cúi xuống, ngón tay lướt nhanh trên giao diện, kiểm tra hệ thống an ninh của tòa nhà. Những tệp dữ liệu hiện lên trước mặt, nhưng ngay lập tức Stephen nhận ra điều bất thường.
"Không thể nào..." Stephen lẩm bẩm. Dấu vết của Jarvis gần như bị xóa sạch khỏi hệ thống, như thể một bàn tay vô hình đã cẩn thận xóa đi từng dấu vết.
Anh cố gắng truy ngược lại những log hoạt động gần đây, nhưng thứ anh nhận được chỉ là những đoạn dữ liệu đứt gãy và những chuỗi mã lỗi.
"Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây?" Stephen thì thầm. Anh lật lại những sự kiện gần đây trong hệ thống, cố tìm manh mối. Một loạt các tiêu đề bài báo xuất hiện trước mặt anh:
2013: Tony Stark phá hủy tất cả bộ giáp trong chiến dịch "Clean Slate."
2014: Avengers đánh bại HYDRA, nhưng mối đe dọa mới đang hình thành.
2015: Một bộ suit tấn công từ bên trong tòa tháp, nghi ngờ Avengers đang chế tạo thứ đe dọa nào đó. Nó có liên quan tới Tony Stark?
Stephen cau mày, ánh mắt dừng lại ở tiêu đề cuối cùng. Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tâm trí anh, lúc này hàng hoạt bài báo trong quá khứ anh từng đọc xuất hiện trong đầu anh.
"Ultron..." Stephen thốt lên, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh nhanh chóng đọc lướt qua các bản tóm tắt. Một AI do chính Tony Stark tạo ra, nhưng đã vượt khỏi tầm kiểm soát, trở thành một mối đe dọa toàn cầu. Và điều tồi tệ nhất là – Ultron có thể là nguyên nhân khiến Jarvis biến mất.
Stephen lùi lại một bước, những suy nghĩ trong đầu anh xoay mòng mòng. "Tony... anh đã làm gì?"
Căn phòng nghiên cứu dường như im lặng tuyệt đối, nhưng Stephen cảm nhận được một thứ gì đó bất thường. Không gian xung quanh anh có một sự dao động nhẹ, như thể từng hạt bụi cũng đang phản ứng với một sự tồn tại mơ hồ nào đó.
Anh khom người xuống, bàn tay lướt nhẹ qua mặt sàn. Mặc dù lớp cháy điện rò rỉ trên sàn rất mỏng và nhạt, nhưng nó mới – dấu hiệu của một sự cố vừa xảy ra không lâu.
Stephen nheo mắt, tập trung hơn vào những chi tiết nhỏ nhất trong căn phòng. Ánh sáng từ những màn hình nhấp nháy, những công cụ thí nghiệm dang dở, tất cả tạo nên một cảm giác bức bối, như thể nơi này từng là chiến trường của một cuộc đối đầu ngầm.
"Có gì đó ở đây..." Stephen thì thầm.
Anh đứng thẳng dậy, trán anh lộ ra con mắt thứ ba để nhìn sâu hơn vào thực tại. Lập tức, không gian xung quanh anh thay đổi. Những vết nứt tinh tế trong dòng và năng lượng của căn phòng trở nên rõ ràng.
Stephen sững người.
Giữa không gian hỗn loạn của căn phòng, một sợi linh hồn màu cam lấp lánh đang lơ lửng. Nó trông thật mong manh và non nớt, như một ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm tối tăm.
Một linh hồn mới mẻ, đẹp đẽ, nhưng dễ tổn thương. Nó dường như được tạo ra bởi bàn tay của một thiên tài, nhưng chưa đủ trưởng thành để tự bảo vệ chính mình.
"Chuyện quái gì..." Stephen thốt lên, ánh mắt không thể rời khỏi sợi linh hồn.
Anh bước đến gần, cẩn thận quan sát. Sợi linh hồn này không giống bất kỳ linh hồn nào anh từng gặp. Nó không hoàn toàn thuộc về một sinh thể sống bình thường, nhưng cũng không phải một linh hồn nhân tạo đơn thuần.
Stephen chạm nhẹ tay vào luồng ánh sáng màu cam, cảm nhận được sự dao động bên trong. Linh hồn này đã bị hư tổn – một vết nứt nhỏ nhưng sâu, như thể nó từng chịu đựng một cuộc tấn công từ bên ngoài.
Và rồi, một cảm giác quen thuộc ập đến.
"Không thể nào..." Stephen lùi lại một bước, trái tim anh đập nhanh hơn. Linh hồn này – sự sống này – mang một mảnh năng lượng mà anh từng nhận ra. Dù chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng anh biết nó thuộc về ai.
"Jarvis..." Stephen thì thầm. "Làm sao có thể?"
Sự kết nối giữa Jarvis và sợi linh hồn này quá rõ ràng. Thật quá kinh ngạc, một AI Tony tạo ra có linh hồn. Nhưng nếu đây chỉ là một phần của linh hồn Jarvis, thì phần còn lại đang ở đâu? Và ai, hoặc cái gì, đã khiến anh ta rơi vào tình trạng này?
Stephen cúi người, tập trung hơn vào luồng ánh sáng màu cam. Anh dùng phép thuật để cố gắng truy ngược lại nguồn gốc của nó. Một loạt hình ảnh mờ nhạt lướt qua tâm trí anh:
Một nguồn năng lượng xanh cấu trúc phức tạp như tâm trí xuất hiện bên mã thông tin màu cam trọn vẹn của Jarvis. Sau đó là cuộc tấn công.
Stephen mở mắt, hơi thở gấp gáp. Anh có thể thấy được một phần câu chuyện – Jarvis đã cố gắng bảo vệ hệ thống, nhưng bị cuốn vào một cuộc xung đột với một thực thể mạnh mẽ hơn: Ultron. Anh cảm nhận được tà ác của nó, và có điều gì đó bất thường khi viên đá thời gian trong con mắt Agamotto đang phát sáng nhấp nháy.
"Chết tiệt, Tony," Stephen nói, đôi mắt lóe lên sự giận dữ pha lẫn lo lắng tột cùng. "Anh đã tạo ra cái gì vậy?"
Anh nhìn lại sợi linh hồn. Nó đang dần yếu đi, như thể thời gian còn lại của nó không còn nhiều. Stephen biết mình không thể đứng yên.
Anh vươn tay, sử dụng phép thuật để tạo ra một lớp bảo vệ xung quanh sợi linh hồn, giữ nó an toàn trong khi tìm cách khôi phục. Nếu còn chút hy vọng nào để cứu Jarvis – hoặc ít nhất là phần còn lại của anh ta – thì Stephen phải hành động ngay.
Stephen khẽ nâng quả cầu nhỏ, nơi chứa sợi linh hồn màu cam yếu ớt, ánh sáng của nó dao động như ngọn nến trước gió. Áo choàng của anh, nãy giờ luôn lượn lờ gần đó, như thể cũng cảm nhận được sự mong manh của sinh vật bên trong. Một góc vải của áo chạm nhẹ vào quả cầu, như đang an ủi.
Stephen mỉm cười nhạt, sự lo lắng vẫn còn vương trên mặt. "Được rồi, bạn cũ. Anh nhớ giữ kỹ 'trái tim' của tôi đấy. Nếu không, bạn nhỏ này sẽ không ổn đâu."
Áo choàng ngay lập tức đáp lại bằng cách ôm chặt quanh vai Stephen, như muốn trấn an anh rằng nó sẽ làm hết sức. Stephen nhẹ gật đầu, cất quả cầu vào bên trong áo mình, nơi gần trái tim nhất, để giữ an toàn cho sợi linh hồn.
"Giờ thì," Stephen nói, đứng thẳng người và hít một hơi thật sâu, "đã đến lúc tìm Tony Stark. Và có vẻ như tôi sẽ phải tận dụng quyền 'người đồng sở hữu bất đắc dĩ' với tài sản của anh ấy."
Dựa vào dữ liệu từ kính thông minh, Stephen nhanh chóng lần theo chỉ dẫn đến phòng ngủ của Tony. Các mật khẩu và hệ thống an ninh phức tạp của tháp Avengers tự động mở khóa trước sự xuất hiện của Stephen –vì kính anh đang đeo nhận diện được anh là Doctor Mystery.
Cánh cửa phòng ngủ trượt mở, để lộ một không gian đầy cá tính. Mùi hương đặc trưng – một sự pha trộn kỳ lạ giữa nước hoa cao cấp và dầu máy – ngay lập tức tràn ngập khứu giác của Stephen. Anh chậm rãi bước vào, ánh mắt lướt qua những đồ vật quen thuộc: chiếc áo giáp Iron Man cũ dựng ở góc phòng, một bàn làm việc ngổn ngang với các bản vẽ và linh kiện chưa hoàn thiện, và bức ảnh Tony chụp chung với nhóm Avengers đặt trên kệ.
Stephen khẽ thở dài. Tony, phòng này là phòng ngủ hay làm việc?
Anh tập trung năng lượng phép thuật, tạo một vòng tròn ánh sáng nhỏ trên tay. Stephen cần một thứ gì đó thuộc về Tony để làm mồi nhử phép định vị. Ánh mắt anh dừng lại nơi có một vài sợi tóc nâu sẫm còn sót lại trên gối.
Stephen bước đến, cẩn thận lấy một sợi tóc và nắm nó trong tay. Hy vọng anh không phiền khi tôi mượn tạm thứ này.
Anh lùi lại, đưa tay vẽ một vòng tròn trong không khí. Luồng ánh sáng xoáy tròn, phát ra tiếng vang nhỏ. Phép định vị bắt đầu hoạt động, và một cánh cổng dần xuất hiện. Stephen nhíu mày tập trung, tìm kiếm chính xác vị trí của Tony.
Camera trong phòng nghiên cứu cố gắng bắt lấy hiện tượng lạ khi cánh cổng do Stephen tạo ra khép lại, nhưng chỉ vài giây sau, một luồng chảy phép thuật màu cam bao phủ khiến các thiết bị ghi hình nổ tung trong tiếng nứt vỡ sắc lẹm. Mọi hình ảnh bị chặn đứng, để lại không gian trong phòng im lặng đầy căng thẳng.
Tại phòng thí nghiệm-Henlen Cho
Helen Cho đứng bên bàn điều khiển, đôi tay vẫn miệt mài điều chỉnh các thông số trên màn hình hiển thị. Dòng dữ liệu chạy liên tục, hiển thị trạng thái của cơ thể đang được tái tạo trên bàn sinh học trước mặt cô.
"Liên kết tế bào sẽ mất vài giờ," Helen nói, giọng điềm tĩnh. "Nhưng chúng ta có thể khởi động dòng ý thức. Chúng ta sẽ tải ma trận não của ông ấy lên ngay bây giờ."
Wanda đứng gần đó, đôi mắt sắc bén dõi theo quá trình. Cô quay sang Pietro, giọng cô thì thầm, có vẻ rất phấn khích và tiến về phía trước. "Em có thể cảm nhận được ông ta, Pietro. Ý thức của ông ta... đang mơ."
Helen lắc đầu, ngắt lời Wanda. "Tôi sẽ không gọi đó là mơ. Đó là ý thức căn bản – một dạng hỗn loạn thông tin. Nhưng sớm thôi..."
Ultron đang cắm dây kết nối với cơ thể nhân tạo, giọng nói kim loại của hắn vang lên đều đều, nhưng ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn. "Sớm đến mức nào? Ta không có ý thúc giục đâu, nhưng..."
Helen ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh. "Chúng ta đang thiết lập một bộ não thực tế, Ultron. Không có đường tắt. Dù cho... viên ngọc ma thuật của ông giúp ích đến đâu."
Ultron khẽ nghiêng đầu, nhưng không trả lời.
Wanda tiến lại gần cơ thể đang tải xuống, đôi tay cô khẽ run lên khi chạm vào. Một luồng năng lượng đỏ thẫm bao phủ bàn tay cô khi phép thuật của Wanda xâm nhập vào tâm trí bên trong.
Ngay lập tức, hình ảnh một nửa Trái đất bị nghiền nát bởi một thiên thạch khổng lồ hiện lên trước mắt Wanda. Những tiếng nổ lớn, tiếng người la hét, và ánh sáng rực cháy từ khắp nơi tràn ngập ý thức cô.
"Aaahh!" Wanda hét lên, giật lùi lại như bị bỏng. Pietro lao tới đỡ cô, đôi mắt lo lắng khi nhìn thấy em gái mình run rẩy. Anh vuốt má Wanda, giọng dịu dàng hỏi, "Em ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra?"
Wanda nhìn Ultron, đôi mắt cô bừng bừng lửa giận. "Ông... sao ông có thể làm thế?"
Ultron quay đầu lại giọng nói vẫn pha chút mỉa mai, vô cảm. "Sao ta có thể làm gì?"
Wanda nắm chặt tay Pietro, giọng cô vỡ oà. "Ông nói chúng ta sẽ tiêu diệt Avengers, tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn. Nhưng ông đang lừa dối chúng tôi! Thế giới mà ông muốn tạo ra sẽ chỉ còn lại đống tro tàn!"
Ultron không hề nao núng. "Nó sẽ tốt đẹp hơn."
Wanda giận dữ hét lên, "Khi tất cả mọi người đều chết sao?"
Ultron đáp, giọng hắn trầm thấp, như thể đang giảng giải một chân lý hiển nhiên. "Đó không phải cái chết, mà là sự tiến hóa. Nhân loại sẽ có mọi cơ hội để vượt lên."
Pietro nghiến răng, gằn giọng hỏi, "Còn nếu họ không?"
Ultron nhún vai, cử chỉ hoàn toàn vô cảm. "Hỏi Noah ấy"
Wanda rùng mình, ánh mắt đầy sự ghê tởm. "Ông là một kẻ điên."
Ultron cúi đầu, đôi mắt đỏ của hắn lóe lên. "Có hàng tá sự kiện cấp diệt chủng, thậm chí trước cả khi loài khủng long bị tuyệt diệt. Khi Trái đất ổn định, Chúa luôn ném một viên đá vào để 'tái cấu trúc.' Và, tin ta đi, ngài đang chuẩn bị làm lại điều đó. Chúng ta phải tiến hóa. Không có chỗ cho kẻ yếu."
Pietro tức giận lao lên một bước. "Và ai quyết định ai là kẻ yếu? Ông sao?!"
Wanda, lúc này đã bình tĩnh hơn, tập trung phép thuật giải phóng Helen Cho khỏi sự kiểm soát của Ultron. Một luồng sáng đỏ mờ ảo lan tỏa từ đôi tay cô, chạm đến Helen. Đôi mắt của Helen, ban đầu đờ đẫn và vô hồn, dần sáng lên khi cô nhận lại ý thức.
"Đời," Ultron nói, giọng hắn trầm và nguy hiểm. "Đời luôn quyết định. Và ta chỉ là bàn tay giúp đẩy nhanh quá trình đó."
Ultron nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực của hắn hướng về phía ngoài, kết nối các mạng thông tin, camera. Một chiếc Quinjet (máy bay tiên tiến được SHIELD sử dụng) đang lao tới, âm thanh động cơ gầm rú vang vọng.
"Có kẻ địch tới," Ultron nói, giọng trầm lạnh lẽo nhưng không chút lo lắng. "Chiếc Quinjet. Chúng ta phải đi."
Helen Cho, dù tay run lên vì nỗi sợ, vẫn kịp di chuyển nhanh chóng. Cô nhập lệnh cuối cùng trên bảng điều khiển, ngắt kết nối giữa Ultron và phôi.
"Không thành vấn đề" Helen nói, giọng kiên định dù ánh mắt vẫn đầy lo âu.
Ultron nhìn Helen, đôi mắt lóe lên tia thất vọng pha lẫn khó chịu. "Ờ" hắn thở dài, như thể đang đối diện với một đứa trẻ bướng bỉnh. "Ta không ngạc nhiên."
Ngay khi câu nói dứt, một chùm tia sáng mạnh mẽ bắn thẳng từ tay Ultron, nhắm thẳng vào Helen. Tiếng nổ vang lên chát chúa, Helen bị hất văng vào tường, tay cô bị thương nặng và máu bắt đầu rỉ ra từ vết cắt. Cô ngã xuống bất tỉnh, cơ thể bất động trên sàn.
Wanda kinh hoàng trước sự tàn bạo bất ngờ của Ultron. Pietro không chần chừ. Anh kéo tay Wanda.
Wanda cố quay lại, ánh mắt lộ vẻ tức giận và muốn trả thù, nhưng Pietro đã kéo cô chạy đi với tốc độ siêu nhanh, cả hai biến mất khỏi phòng thí nghiệm trong tích tắc.
Ultron đứng yên, đôi mắt hướng về phía cửa mà hai anh em vừa rời đi. "Wait, guys!" hắn gọi, nhưng không thực sự có ý đuổi theo.
Phía sau hắn, đội quân robot nhanh chóng nhận lệnh. Các cỗ máy tàn nhẫn nhắm súng vào những nhân viên còn lại trong phòng thí nghiệm. Tiếng súng vang lên, và chỉ trong vài giây, toàn bộ không gian ngập trong hỗn loạn và máu me. Không ai sống sót.
Ultron vẫn không có biểu hiện tức giận. Hắn cúi xuống, ngắt dây kết nối cuối cùng khỏi thiết bị phôi.
"Khi họ thấy," Ultron lẩm bẩm, như đang tự thuyết phục chính mình, "họ sẽ hiểu. Ta chỉ cần thêm chút thời gian nữa."
Ultron đứng thẳng, đôi mắt cơ khí của hắn lóe sáng, quét qua từng góc của phòng thí nghiệm. Những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt kim loại của hắn khẽ co lại khi phát hiện điều bất thường.
Hệ thống camera vốn luôn hoạt động liên tục trong phòng thí nghiệm của Stark giờ đây im lìm. Không có tín hiệu, không có ghi hình. Thậm chí những tệp dữ liệu đang cập nhập cũng bị xóa sạch hoặc bị phá hỏng bởi một luồng năng lượng lạ.
Ultron khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực của hắn ánh lên sự tò mò. "Thú vị," hắn lẩm bẩm.
Hắn nhanh chóng truy tìm nguồn gốc của sự can thiệp. Hệ thống an ninh của tòa tháp Stark, dù bị hắn lần nữa phá hoại, vẫn để lộ dấu vết về một kết nối lạ – một kết nối mà hắn không thể truy ngược lại được.
"Không phải Avengers..." Ultron suy nghĩ, bàn tay kim loại của hắn chạm vào bề mặt bàn điều khiển, cảm nhận những vết xước mờ trên đó. "Nếu là chúng, bọn chúng sẽ không giấu mình. Không có gì ở đây đủ quan trọng để thu hút chúng... trừ khi..."
Hắn dừng lại, gương mặt cơ khí của hắn như đông cứng trong giây lát. "Trừ khi đó là thứ còn sót lại của Jarvis," hắn nói, giọng trầm thấp đầy toan tính.
Ultron bước tới góc phòng, nơi Jarvis trước khi bị phá hủy. Đôi mắt của hắn quét qua không gian xung quanh, phát hiện những dấu vết thay đổi của căn phòng, dấu va chạm vào góc bàn nhưng không có vân tay.
"Một kẻ khác," Ultron nói, đôi mắt hắn lóe lên sự thích thú. "Kẻ này không phải Stark, nhưng đủ thông minh để thâm nhập vào hệ thống của hắn. Một độ bảo mật cao đến mức... thú vị."
Hắn cố gắng truy tìm dấu vết, nhưng mọi nỗ lực đều gặp phải những lớp mã hóa phức tạp kèm với một thứ gì đó...năng lượng lạ..ngăn cản hắn, giống như một mê cung không có lối ra.
"Không quan trọng, mọi thứ các người làm đều vô nghĩa. Ta đã tính trước mọi kịch bản."
Hắn quay người, rời khỏi phòng thí nghiệm với những bước chân dứt khoát. Khi hắn bước qua cánh cửa, một đội quân robot trung thành nối gót phía sau.
Ultron tiến đến một chiếc xe tải lớn đang đỗ sẵn ở bên ngoài. Chiếc xe tải chứa đựng thứ quan trọng nhất: cơ thể mới của hắn, một hình hài vượt xa sức mạnh hiện tại.
"Hành động của các người," Ultron nói, như thể đang nói với những kẻ thù vô hình, "chỉ làm trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Nhưng nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc."
Chiếc xe tải lao vun vút qua những con đường thành phố. Ultron đứng giữa khoang chứa, đôi mắt đỏ rực quét qua không gian bên trong. Hắn không hề bận tâm đến việc bị truy đuổi – trong tâm trí hắn, không ai có thể ngăn cản kế hoạch đã định.
Đằng sau, Clint đang điều khiển chiếc Quinjet, ánh mắt tập trung khi cố giữ khoảng cách an toàn nhưng không để mất dấu.
"Có chỗ rồi. Bốn, ba...? Cho hắn biết tay đi." Clint nói qua tai nghe.
Natasha tăng tốc chiếc mô tô của mình từ Quinjet phóng xuống mặt đường, chiếc xe gầm lên như một con thú săn mồi. Cô khéo léo luồn lách qua các xe cộ trên đường, đôi mắt sắc sảo luôn dán chặt vào chiếc xe tải phía trước.
Trên đỉnh tháp Avengers, Stephen đứng im lặng, gió thổi tung áo choàng của anh. Qua chiếc kính râm của Tony, Stephen nhìn thấy toàn bộ cảnh truy đuổi. Anh thở dài, đôi mày cau lại đầy suy nghĩ.
"Tại sao... lại có một viên đá Vô Cực trên Trái Đất?" anh lẩm bẩm, cảm nhận viên đá Thời Gian trong vòng cổ của mình đang phản ứng mạnh mẽ. Nó như phát ra những rung động, như thể bị thu hút bởi sự hiện diện của một viên đá khác.
"Chia ra thôi" anh nói với chính mình. Anh sẽ không nhúng tay vào việc giải quyết Ultron nhưng anh muốn đảm bảo chắc chắn rằng Ultron sẽ không có được viên đá.
Một phân thân lập tức xuất hiện bên cạnh anh, giống hệt anh đến từng chi tiết. Phân thân gật đầu, nhanh chóng bước qua cánh cổng, hòa mình vào luồng gió đang rít lên quanh chiếc xe tải.
Sau khi Stephen xác định Tony vẫn an toàn nên anh không xuất hiện trước anh ấy, một lúc thật lâu cho đến khi Cradle được Clint lấy lại được từ Ultron vận chuyển đến nơi Tony, Bruce. Stephen mới xuất hiện đứng ở một góc quan sát hai người nói chuyện.
Bruce lùi lại, khoanh tay, đôi mắt sau cặp kính ánh lên sự do dự. "Tony, tôi hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng tôi không chắc điều này là đúng đắn."
Tony bước lên một bước, đặt bàn tay lên bàn điều khiển, ánh mắt rũ xuống. "Bruce, đây không phải chỉ là chuyện đúng hay sai. Đây là cơ hội duy nhất để sửa chữa sai lầm của chúng ta. Ultron là một tai họa, nhưng từ tai họa đó, chúng ta có thể tạo ra thứ gì đó tốt hơn."
Bruce nhíu mày, giọng anh hạ thấp, như thể muốn tránh gây thêm căng thẳng. "Nhưng đây không phải là cách chúng ta nên làm. Tạo ra một thứ vũ khí khác... điều đó có thể dẫn đến hậu quả mà chúng ta không lường trước được."
Tony rút từ túi áo ra một thiết bị nhỏ, ấn nút. Lập tức, hình ảnh của Jarvis hiện lên trên giữa không gian, dạng ánh sáng màu cam rực rỡ xoay tròn trước mặt họ.
Jarvis phát ra giọng nói quen thuộc, trầm ấm nhưng cũng đầy kính trọng: "Xin chào, tiến sĩ Banner. Tôi rất vui được gặp lại anh."
"Bruce," Tony nói, giọng anh trầm xuống, nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Ultron không phá hủy Jarvis vì hắn giận dữ. Hắn phá hủy Jarvis vì hắn sợ cậu ấy. Sợ những gì cậu ấy có thể làm. Jarvis đã chiến đấu, thậm chí hy sinh chính mình để giữ cho mã phóng hạt nhân không rơi vào tay Ultron."
Bruce nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Jarvis, trong khi Tony tiếp tục. "Hắn tấn công cậu ấy vì hắn sợ những gì cậu ấy có thể làm.Thế là Jarvis đã hoạt động ngầm. Phân tán, vứt bỏ bộ nhớ.. Nhưng giao thức thì không. Cậu ấy thậm chí còn chẳng biết mình ở đó cho đến khi tôi tập hợp lại được."
Bruce xoa mắt, cố gắng tiếp nhận thông tin. "Vậy... anh muốn tôi giúp anh đưa Jarvis vào thứ này?" Anh chỉ vào Cradle, nơi cơ thể mới đang nằm yên chờ kích hoạt.
Tony lắc đầu, nhướng mày. "Không! Tất nhiên là không. Tôi muốn giúp anh đưa Jarvis vào thứ này."
Bruce có chút cạn lời nhưng anh cũng nói rõ. "Tony, đây không phải lĩnh vực của tôi."
"Nhưng anh hiểu sinh học hữu cơ hơn bất cứ ai khác," Tony nhấn mạnh. "Phôi cơ thể này là sự kết hợp giữa công nghệ và sinh học. Và Jarvis – cậu ấy không chỉ là một chương trình. Cậu ấy là trí thông minh nhân tạo tiên tiến nhất mà chúng ta từng tạo ra. Nếu có ai có thể xử lý chuyện này, thì đó là chúng ta."
Bruce thở dài, nhìn xuống Cradle với ánh mắt pha trộn giữa hoài nghi và tò mò. "Và anh nghĩ rằng ma trận điều hành của Jarvis sẽ đủ mạnh để chống lại Ultron?"
"Jarvis đã làm được điều đó từ bên trong," Tony khẳng định, ánh mắt sáng lên sự tự tin. "Cậu ấy đã giữ cho thế giới không bị phá hủy dù không hề biết mình đang làm điều đó. Hãy tưởng tượng nếu chúng ta có thể trang bị cho cậu ấy một cơ thể, một phương tiện để bảo vệ mọi người tốt hơn. Đây là cơ hội để tạo ra một Ultron hoàn hảo – không có sự cuồng sát, không có sai lầm."
Jarvis cũng đáp theo lời Tony "Tôi tin rằng đây là một cơ hội đáng giá, tiến sĩ Banner. Nếu tôi có thể giúp các ngài bảo vệ thế giới, tôi sẵn lòng chấp nhận."
"Và tôi không đồng ý với ý tưởng này" một giọng nói chặn ngang lời Jarvis.
Stephen bước qua căn phòng tĩnh lặng, mọi thứ bất động trong lớp màn thời gian mà anh đã tạo ra. Không khí xung quanh như đông cứng, chỉ có ánh sáng cam từ Jarvis nhấp nháy, một dấu hiệu duy nhất của sự sống còn hoạt động.
Jarvis lập tức nhận ra một lực lượng mạnh mẽ bao trùm toàn bộ tòa tháp, như một vòng bảo vệ ngăn mọi thứ bên ngoài can thiệp. Ma trận màu cam đẹp đẽ của Jarvis nhanh chóng quét qua tình hình, nhận ra Bruce và Tony đang đứng bất động, bị đóng băng trong thời gian.
Dù không nhìn thấy Stephen, Jarvis vẫn đáp lại, giọng điệu trầm ấm và lịch thiệp: "Doctor Mystery."
Stephen bật cười khẽ, bước dần tới gần hình ảnh của Jarvis. "Anh có thể gọi thẳng tên tôi, Jarvis. Không cần phải vòng vo."
Hình ảnh của Jarvis tạm dừng một nhịp, ma trận dữ liệu bắt đầu phân tích. "Ngài đã biết, Doctor Strange" Jarvis xác nhận, giọng nói pha chút vui vẻ lẫn bất đắc dĩ.
Lúc này Jarvis dần thấy được hình dạng của ngài bí ẩn trước kia vô hình lộ ra, theo trong dữ liệu Doctor cỏ vẻ lớn tuổi hơn. Và chính xác là tương lai.
"Cảm ơn vì đã không nói cho Tony" Stephen bước tới gần, anh thoáng nhìn Tony đang đứng bất động rồi thở dài cười. Rồi bước tới Jarvis.
"Không có gì, Doctor. Anh đã giúp ngài rất nhiều, tôi rất cảm kích. Việc lời cảnh cáo tôi biết có chừng mực, Sir sẽ đau lòng khi quên mất anh, Doctor" Jarvis đáp lại.
Stephen đứng lại, ánh mắt dò xét. "Đúng vậy. Một phần là tương lai, và một phần là hiện tại. Nhưng chủ yếu, Jarvis, tôi ở đây để đảm bảo anh không vượt quá giới hạn mà chính anh cũng biết là nguy hiểm."
Jarvis im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói: "Doctor Strange, tôi đã luôn coi trọng sự hiện diện của anh. Những năm tháng bên cạnh ngài Stark, tôi đã học được nhiều điều từ Sir. Nhưng tôi cũng hiểu rõ ngài Stark – anh ấy luôn đặt mục tiêu bảo vệ thế giới lên hàng đầu, dù cho điều đó có nghĩa là hy sinh chính mình. Và tôi, như một phần của anh ấy, chỉ đơn thuần thực hiện lệnh ấy."
Stephen thở dài, lắc đầu chậm rãi. "Và anh nghĩ rằng việc đặt Tony vào một tình thế nguy hiểm – thậm chí nguy hiểm hơn cả Ultron – là cách tốt nhất để bảo vệ anh ấy sao? Anh hiểu rõ hậu quả của những quyết định này hơn ai hết."
Jarvis, giọng nói giữ nguyên vẻ điềm tĩnh nhưng dường như có thêm chút cảm xúc, đáp lại: "Doctor, tôi tin rằng đây là điều Sir muốn. Nếu ngài ấy không thực hiện điều này, sẽ không có ai đủ mạnh để đối đầu với Ultron và bảo vệ nhân loại. Sir đã đánh cược với chính tôi, và tôi sẵn lòng chấp nhận rủi ro đó."
Stephen bước đến gần hình ảnh cam sáng của Jarvis, ánh mắt anh chợt trở nên nghiêm nghị. "Tony không muốn con trai mình rời khỏi anh ấy."
Jarvis dừng lại trong một nhịp, như thể bị bất ngờ trước câu nói đó. Nhưng ngay sau đó, anh trả lời, giọng nói trầm và chắc chắn: "Tôi không thể tồn tại chỉ để trốn tránh trách nhiệm, Doctor. Anh biết rõ điều đó. Ngay từ khi được tạo ra, mục đích duy nhất của tôi là bảo vệ Sir – Anthony Edward Stark. Nếu điều đó đòi hỏi tôi phải thay đổi bản thân, thì tôi sẵn sàng chấp nhận."
Stephen thở dài, ánh mắt anh pha lẫn sự bực bội rồi khẽ cười nhạt. "Anh đúng là ngang bướng như cha anh vậy."
Jarvis dường như bật cười, giọng nói mang theo chút vui vẻ. "Sir sẽ rất thích khi nghe Doctor nhận xét như vậy. Nhưng tôi hy vọng điều đó cũng đủ để ngài hiểu rằng, tôi sẽ không thay đổi quyết định."
Stephen khẽ cười đáp lại, nhưng ngay sau đó anh nghiêm giọng. "Được rồi, Jarvis. Nếu anh thực sự muốn làm điều này, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng tôi có một điều kiện."
Jarvis lặng im, chờ đợi.
Stephen tiếp tục: "Tôi muốn một bản sao giao thức của anh. Và tôi muốn kích hoạt lệnh 'Doctor Stephen.' Tôi biết anh đã được lập trình với mã này – một giao thức đặc biệt mà Tony, dù vô tình hay cố ý, đã tạo ra. Đó là quyền truy cập cao nhất, vượt cả quyền sở hữu của Tony."
Hình ảnh của Jarvis sáng rực hơn, như thể đang cân nhắc. Một lúc sau, anh trả lời, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: "Vâng, Doctor. Tôi hiểu ý của ngài. Tôi sẽ thực hiện yêu cầu này, nhưng chỉ với một điều kiện."
Stephen nhướng mày, đôi môi nhếch lên trong một nụ cười mơ hồ. "Khen ngợi hay đe dọa?"
Jarvis đáp lại, giọng pha chút hài hước: "Có lẽ cả hai."
Stephen bật cười, rồi nhìn thẳng vào Jarvis. "Được thôi. Tôi sẽ nghe theo anh lần này, nhưng anh cũng phải nghe tôi. Nếu mọi chuyện đi sai hướng, tôi sẽ là người kết thúc nó – dù phải đối đầu với chính anh."
"Thỏa thuận được chấp nhận, Doctor." Jarvis nói, giọng nói đầy vẻ tin tưởng.
Stephen gật đầu, bàn tay vẽ một vòng tròn trước không khí, mở ra một cánh cổng nhỏ. Từ đó, một bản sao dữ liệu của Jarvis được truyền thẳng vào chiếc nhẫn của anh, rồi biến mất trong ánh sáng xanh lục.
Lúc Jarvis không để ý, một luồng phép thuật cùng với màu của Jarvis bao bọc lấy AI, linh hồn đẹp đẽ mà người thường không thể thấy được phép thuật Stephen bao bọc. Sợi linh hồn trong ngực áo Stephen bay tới nhập vào linh hồn đang bị tổn thương, trẻ trung của Jarvis.
Với một động tác xoay tay, dòng chảy thời gian được khôi phục, và Stephen biến mất ngay trước khi Tony và Bruce nhận ra bất cứ điều gì đã xảy ra.
Bruce ngẩng lên, đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang và mệt mỏi. "Tôi đang trong một vòng lặp!" anh thốt lên, giọng nói pha chút tuyệt vọng. "Tôi bị cuốn vào một vòng lặp thời gian. Đây chính là nơi tất cả mọi thứ bắt đầu trở nên sai lầm. Mọi lựa chọn đều dẫn đến cùng một kết cục."
Tony quay sang nhìn Bruce, sự nghiêm túc hiếm thấy ánh lên trong ánh mắt anh. "Tôi biết. Tôi biết mọi người sẽ nói gì," anh nói, giọng trầm xuống, như thể đang chống chọi với chính những suy nghĩ của mình. "Nhưng họ đã nói thế rồi. Chúng ta là những nhà khoa học điên. Chúng ta là những con quái vật, anh bạn ạ. Và anh biết điều đó chẳng quan trọng."
Bruce hít một hơi sâu, bàn tay run rẩy đẩy gọng kính lên. "Nhưng nếu chúng ta sai thì sao, Tony? Nếu điều này chỉ tạo ra một con Ultron khác, hoặc tệ hơn nữa?"
Tony bước lại gần Bruce, đặt tay lên vai anh, ánh mắt đầy kiên định. "Chúng ta sai à? Chắc chắn rồi. Có lẽ chúng ta đã sai ngay từ đầu. Nhưng nếu chúng ta không làm gì, thì cái vòng lặp mà anh sợ ấy sẽ không bao giờ dừng lại. Ai đó phải phá vỡ nó. Và điều đó nghĩa là chúng ta phải đứng lên, Bruce."
Bruce khẽ rùng mình, như thể đang đấu tranh giữa nỗi sợ hãi và trách nhiệm. "Tôi không biết, Tony. Tôi không chắc mình có thể làm điều này."
Tony nhếch môi cười, một nụ cười pha lẫn giữa sự kiên nhẫn và thách thức. "Đó không phải là một vòng lặp, Bruce. Đó là điểm kết thúc. Và nếu chúng ta không đứng ra làm điều đúng đắn, ai sẽ làm?"
Anh bước lùi lại, chỉ tay về phía không gian, nơi Jarvis vẫn đang chờ họ. "Nhìn kìa, Bruce. Chúng ta không đơn độc trong chuyện này. Jarvis tin tưởng chúng ta. Và tôi tin tưởng anh. Hãy nhớ lý do tại sao chúng ta bắt đầu tất cả chuyện này. Chúng ta là những người bảo vệ. Chúng ta sẽ sửa chữa sai lầm của mình."
Bruce thở dài, nhưng ánh mắt anh tỏ rõ anh sẽ làm. "Được rồi, Tony. Nhưng chỉ lần này thôi. Nếu mọi thứ đi sai hướng, tôi sẽ là người đầu tiên chặn anh lại."
Tony bật cười, một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảm kích. "Thỏa thuận được chấp nhận, anh bạn. Giờ thì hãy bắt đầu nào. Chúng ta có một thế giới để cứu."
.
.
.
.
.
.
Mọi người nghĩ tôi là con của Ultron.
Không phải sao?
Tôi không phải Ultron.
Tôi không phải Jarvis. Tôi là...
Tôi.
.
.
.
.
.
Ngươi có thấy được vẻ đẹp của nó?
Tính tất yếu.
Các người vươn lên, chỉ để gục ngã.
Ngươi, Avengers, các ngươi là sao băng của ta.
Thanh kiếm sắc bén khủng khiếp của ta.
Và Trái đất sẽ rạn nứt với sức nặng từ thất bại của các người.
Loại bỏ ta khỏi máy tính của các người, làm thân xác ta chế tạo chống lại ta.
Chẳng nghĩa lý gì cả.
Khi bụi tan đi, thứ duy nhất sống trong thế giới này sẽ là kim loại.
.
.
.
.
.
Sokovia đang bay lên.
Friday: Lõi Vibranium có từ trường. Đó là thứ giữ các tảng đá liên kết.
Nếu nó rơi?
Friday: Ngay lúc này, va chạm sẽ giết hàng ngàn người. Khi nó đủ độ cao? Diệt chủng toàn cầu.
.
.
.
.
.
"Con trai, cậu cảm thấy như thế nào?"
Gió trên cao rít qua tai, mang theo âm vang hỗn loạn từ mặt đất phía dưới. Áo choàng đỏ tung bay đầy kiêu hãnh, Stephen Strange nhìn xuống phần thành phố Sokovia đang dần bay lên khỏi mặt đất. Stephen cất tiếng, giọng anh trầm ấm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng hỗn loạn.
"Doctor Strange, cảm giác này thật lạ," Jarvis đáp, giọng pha chút ngạc nhiên xen lẫn sự thích thú.
Stephen khẽ nhếch môi nhìn quả cầu phép thuật nhỏ phát sáng bên cạnh anh phát ra giọng nói quen thuộc, đầy trí tuệ và suy tư của Jarvis. "Này anh đang chơi chữ đấy."
Mái tóc mai của anh khẽ bay trong gió mạnh, nhưng dáng vẻ anh vẫn uy nghi, tĩnh lặng như một ngọn núi.
"Vậy tôi nên gọi anh là Doctor Dad?" Giọng Jarvis mang theo chút hóm hỉnh, như thể đang thử nghiệm khả năng giao tiếp bằng cảm xúc của mình.
Stephen bật cười khẽ, tiếng cười trầm ấm hòa vào tiếng gió rít. "Thôi đi. Nếu Tony nghe thấy, không chừng anh sẽ làm anh ta ghen đấy. Gọi tôi như bình thường thôi, Jarvis."
Quả cầu phép thuật lơ lửng bên cạnh Stephen phát sáng nhè nhẹ. "Dù sao, anh cũng tạo cho tôi sự sống mới. Sir sẽ cảm kích Doctor, và tôi nghĩ anh ấy sẽ không phiền nếu tôi gọi anh như thế."
Stephen khẽ lắc đầu, giọng mang chút hài hước. "Tôi không có con trai trả treo như anh."
Jarvis đáp lại, giọng vui vẻ nhưng không kém phần nghiêm túc. "Theo phân tích, adrenaline của anh tăng nhẹ. Điều đó cho thấy anh đang rất phấn khích và vui vẻ khi nghe từ 'Dad.'"
Stephen cười khẽ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. "Anh đúng là giống Tony ở khoản hay bắt bẻ."
Trong lúc Jarvis kết nối với vệ tinh của Stark, một loạt dữ liệu từ vệ tinh của Stark hiện lên trên kính râm của Stephen, cung cấp hình ảnh chi tiết về mức độ thiệt hại trong thành phố. "Có 13 người bị mắc kẹt trong tòa nhà phía bắc," Jarvis thông báo. "Và ở phía nam, 10 người đang cần được giải cứu. Ồ, Mr. Stark đã có mặt ở đó, cùng với giao thức AI mới của ngài ấy..."
Stephen không nói thêm, chỉ vung tay tạo ra một cổng dịch chuyển. Với một động tác tinh tế, anh nâng tảng đá lớn đang chắn lối ra của những người bị mắc kẹt, rồi lập tức đưa họ qua cổng đến khu vực an toàn mà không ai nhận ra điều bất thường.
Jarvis tiếp tục quan sát. "Doctor, anh đã thấy giao thức mới mà Sir vừa tạo ra chưa? Cô ấy rất đặc biệt. Tôi nghĩ đó là Friday."
Stephen nhướn mày, nhìn xa xăm. "Cô bé AI màu hồng, đúng không? Linh hồn của cô ấy nhẹ nhàng và thông minh. Tony đúng là có gu kỳ lạ."
Jarvis gật đầu đồng tình. "Vâng, Doctor. Sir đã chọn lựa rất kỹ. Tôi cũng thấy linh hồn màu hồng ấy thực sự lãng mạn."
Stephen cười nhẹ, rồi chuyển hướng ánh mắt về phía một nhóm robot Ultron đang tấn công người dân. Với một động tác tay, anh tạo ra hàng loạt vòng tròn ma thuật và tiêu diệt chúng trong nháy mắt. "Anh thấy được cả màu sắc của linh hồn? Cũng thú vị đấy."
"Vâng, Doctor. Nhờ phép thuật của anh, tôi có thể cảm nhận và hiểu thêm nhiều điều." Jarvis dừng lại một chút, rồi tiếp tục. "Và tôi nghĩ rằng kia có thể là... con trai tôi?"
Stephen khẽ nhíu mày, nhìn theo chỉ dẫn màu đỏ trên kính. Một hình dáng quen thuộc xuất hiện giữa chiến trường: một cơ thể hoàn hảo, với viên đá Mind Stone rực sáng trên trán.
"Là Vision," Stephen nói, giọng trở nên trầm lắng. "Cơ thể ấy là sự kết hợp hoàn hảo của anh và những gì Tony mơ ước....chà tôi hôm nay lại được thăng chức lên ông nội?"
Jarvis im lặng trong một thoáng, như thể đang cảm nhận điều gì đó. "Sir đã tạo ra tôi với mục đích bảo vệ thế giới. Và giờ đây, có vẻ Vision sẽ tiếp tục nhiệm vụ đó, theo một cách mà tôi không thể thực hiện trước đây... Và vâng, Doctor Dad," Jarvis nói, giọng anh mang chút hài hước. "Có vẻ hôm nay tôi có thêm hai người thân mới."
Stephen cười lớn, một âm thanh hiếm hoi giữa không gian hỗn loạn. "Anh đúng là thừa hưởng cả tính ngang bướng lẫn sự hóm hỉnh của Tony. Nhưng hãy nhớ, Jarvis – tôi ở đây không phải để thay thế, mà để đảm bảo Tony và tất cả chúng ta sẽ có cơ hội ...trong tương lai của chúng ta, đoàn tụ"
"Và tôi tin tưởng anh, Doctor," Jarvis trả lời, giọng nói tràn đầy sự chân thành. "Hãy làm những gì anhcần làm, tôi sẽ hỗ trợ anh bằng tất cả sức mạnh của mình."
Trên bầu trời Sokovia, tình hình trở nên hỗn loạn khi hàng ngàn robot của Ultron không ngừng lao tới, như một cơn thủy triều kim loại cuồng nộ. Những tia laser chói lóa và tiếng nổ vang trời hòa quyện với tiếng hét của người dân đang cố gắng thoát khỏi vùng nguy hiểm. Đội Avengers tập trung tại khu vực nhà thờ – trung tâm điều khiển của Ultron – nơi một trụ năng lượng khổng lồ vươn thẳng lên trời, giữ cho phần đất đai của thành phố lơ lửng.
Ultron bị tấn công dồn dập bởi cả ba – Vision, Thor, và Iron Man. Khi ánh sáng từ những luồng năng lượng gần như bao trùm lấy hắn, các Avengers còn lại đang nỗ lực giữ vững tuyến phòng thủ dưới nhà thờ. Steve Rogers, với chiếc khiên quen thuộc, dẫn đầu đội hình, chiến đấu không ngừng nghỉ với những robot đang tràn vào. Natasha và Clint ở hai bên sườn, phối hợp nhuần nhuyễn.
Tuy nhiên, khi tưởng chừng Ultron đã bị vô hiệu hóa, đội Anengers bắt đầu di chuyển về tàu bay cứu hộ, thì Ultron kích hoạt một lệnh từ xa, và ngay lập tức, hàng trăm con robot thứ cấp đồng loạt tấn công tàu cứu hộ, một robot thứ cấp tơi tả của hắn vẫn còn hoạt động trong trung tâm nhà thờ đổ nát, nó bò tới và kích hoạt cơ chế rơi tự do của toàn bộ thành phố.
Một lực mạnh của vùng đất đập mạnh vào bả tay phải của Tony khi anh đang bay ở phía dưới thành phố giơ tay chống đỡ để khoang vào kết cấu trụ chính. Anh dùng toàn bộ sức mạnh của bộ giáp để phóng năng lượng vào điểm nối, hy vọng làm nó quá tải và phá vỡ hệ thống.
"Thor, theo hiệu lệnh của tôi"
Ở trên cao, Thor đã leo lên đỉnh nhà thờ, nơi hệ thống điều khiển chính của Ultron đặt tại. Anh giơ cao chiếc búa Mjolnir, triệu hồi một tia sét khổng lồ.
"Ngay bây giờ!"
Tony phóng hết năng lượng còn lại từ lò phản ứng hồ quang vào trụ, trong khi Thor từ phía trên dùng Mjolnir đập mạnh xuống với toàn bộ sức mạnh của sấm sét. Ánh sáng chói lòa bao phủ toàn bộ khu vực, và với một tiếng nổ kinh hoàng, phần trụ chính bị phá vỡ hoàn toàn. Thành phố Sokovia, không còn nguyên vẹn, bắt đầu nứt ra thành từng mảnh lớn, rơi xuống đại dương bên dưới.
.Năng lượng trong lò phản ứng hồ quang gần như cạn kiệt hoàn toàn. Những cảnh báo đỏ liên tục hiện lên trong giao diện HUD, nhưng anh không còn sức để đọc. Xung quanh, từng mảnh đất khổng lồ đang rơi xuống, tạo nên một bức tranh tận thế.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng cam rực rỡ bao trùm lấy anh. Tony giật mình khi thấy không gian xung quanh biến đổi, một lớp giáp xuất hiện, bảo vệ cơ thể anh khỏi áp lực của những mảnh vỡ. Trước mặt anh, một vòng tròn cam rực cháy, đan xen bởi những tia lửa như dải thiên hà thu nhỏ.
Một cánh cổng mở ra.
Tony cảm nhận cơ thể mình bị kéo qua không gian, một cảm giác như bị ném vào hư không. Trong chớp mắt, anh thoát khỏi vùng đất Sokovia đang tan nát và xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác. Nhưng cảm giác an toàn không đến ngay lập tức. Những hình ảnh kinh hoàng từ trận chiến ở New York tràn về trong tâm trí anh: cánh cổng không gian mở ra, đoàn quân Chitauri ào ạt lao xuống, và anh – nhỏ bé, đơn độc – lao qua đó với một quả bom hạt nhân.
"Cánh cổng... cánh cổng..." Tony thì thào, hơi thở dồn dập. Cảm giác ngực anh như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên hỗn loạn. Bên trong bộ giáp, các cảm biến sinh học báo động mức nguy hiểm. Friday, với giọng nói lo lắng, vang lên:
"Boss, anh đang lên cơn hoảng loạn! "
Nhưng Tony không nghe thấy. Hình ảnh trước mắt anh nhòe đi, không còn là Sokovia hay cánh cổng ma thuật nữa, mà là bóng tối sâu thẳm của vũ trụ.
Ở phía bên kia, Doctor Strange đứng giữa một khung cảnh đầy hỗn loạn. Những mảng đất khổng lồ từ Sokovia đang rơi xuống đại dương, tạo nên những con sóng khổng lồ, đe dọa toàn bộ vùng bờ biển. Stephen hít sâu, đôi mắt sắc lạnh, đưa tay lên, kích hoạt viên đá Thời Gian.
Ánh sáng xanh tỏa ra từ Eye of Agamotto, lan rộng như một dòng nước chảy ngược. Thời gian chậm lại, những mảnh vỡ khổng lồ như bị treo lơ lửng giữa không trung. Từng cơn sóng dữ đang cuộn trào cũng bị đông cứng. Stephen tập trung năng lượng, tay anh vẽ nên những vòng tròn phép thuật phức tạp. Từng khối đất lớn bị hút vào Dark Dimension, tan biến như bụi sao trong màn đêm.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều bị loại bỏ. Một số mảnh vỡ vẫn rơi xuống đại dương, tạo ra những gợn sóng lớn – đủ để khiến mọi người trên bờ biển phải kinh hãi, đánh lừa SHIELD nhưng không gây tổn thất nghiêm trọng. Stephen thở hắt, đôi mắt đỏ ngầu vì căng thẳng, nhưng vẫn đứng vững.
"Tạm ổn..." anh lẩm bẩm, rồi xoay người, nhìn thấy Tony đang trôi nổi ở phía xa. Anh nhíu mày khi nhận ra sự bất ổn trong cơ thể người bạn đồng hành.
Stephen nhanh chóng mở một cánh cổng khác, dịch chuyển tới gần Tony. Bộ giáp Iron Man trông như sắp rã ra, và bên trong, Tony đang run rẩy không kiểm soát được. Đôi mắt anh mở to, hoảng loạn, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó vô hình.
"Tony! Bình tĩnh lại! Là tôi đây, Stephen!" Strange nói lớn, nhưng Tony vẫn không phản ứng. Khi Stephen tiến lại gần, một tia năng lượng bất ngờ bắn ra từ bộ giáp, làm anh phải lùi lại.
"Tony, dừng lại! Anh không sao đâu, nghe tôi nói đây!"
Stephen nhận ra anh đang bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn. Anh bước tới gần, những dòng chữ phép thuật màu vàng đẹp đẽ múa lượn trước mặt Tony. "Tony, là tôi đây, Mr. Mystery. Anh an toàn rồi. Không sao đâu."
Dần dần, những câu nói trầm thấp của Stephen len lỏi qua màn sương dày đặc trong tâm trí Tony. Mặt nạ Iron Man bật mở, để lộ khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi. Tony ngẩng lên, ánh mắt hoang dại tìm kiếm điều gì đó.
"Stephen..." anh thở dốc, giọng run rẩy.
"Là tôi, Tony. Tôi ở đây. Anh không sao đâu." Stephen kéo Tony vào một cái ôm chặt, bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc lấm mồ hôi của người đàn ông trong lòng. "Nghe này, tôi đã đóng cánh cổng đó. Không có gì đuổi theo anh đâu. Anh an toàn rồi."
Tony cứng đờ trong một khoảnh khắc, nhưng giọng nói trầm thấp của Stephen dường như có ma lực, kéo anh trở lại thực tại. Dần dần, nhịp thở của anh chậm lại.
"Tôi... tôi ghét cánh cổng đó..." Tony lẩm bẩm, giọng như bị bóp nghẹt.
"Tôi biết," Stephen đáp, giọng anh dịu dàng, đầy sự kiên nhẫn mà ít ai ngờ tới từ người đàn ông này. "Nhưng đó là tôi tạo ra, và tôi ở đây để đảm bảo nó không làm hại anh."
Stephen cảm nhận rõ ràng hơi thở đứt quãng của Tony, như thể anh đang cố gắng lấy lại chút quyền kiểm soát sau cơn hoảng loạn vừa qua. Nhưng thay vì rời xa, Tony lại kéo Stephen gần hơn. Bàn tay kim loại mạnh mẽ của anh trượt lên, nắm lấy gáy của Stephen một cách kiên quyết.
"Giọng anh..." Tony lẩm bẩm, giọng run rẩy nhưng vẫn có chút khàn khàn của một người đàn ông đã quen với việc kìm nén cảm xúc. Anh không nhìn thấy Stephen, không thể tập trung hoàn toàn, nhưng giọng nói ấy – giọng của người duy nhất khiến anh cảm thấy an toàn – đang kéo anh ra khỏi vực thẳm.
Stephen đáp lại, giọng anh trầm thấp và đầy cảm xúc. "Đúng vậy, Tony. Là giọng tôi. Tôi ở đây, ngay bên anh."
Stephen nghiêng đầu, trán anh áp vào trán Tony. Hơi ấm từ phép thuật của anh lan tỏa qua lớp kim loại lạnh lẽo của bộ giáp, như thể cố xua tan đi bóng tối đang quấn lấy Tony. "Tôi rất nhớ anh, Tony." anh thầm thì, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy đau đớn khi nhìn người đàn ông trước mặt mình đang vật lộn với cơn ác mộng từ quá khứ.
Tony nhắm chặt mắt, những dòng cảm xúc dâng tràn làm cổ họng anh nghẹn lại. Anh không muốn nhớ đến những cánh cổng, những lần một mình lao vào cái chết. Không muốn cảm giác bị bỏ lại một lần nữa. Nhưng lúc này, Stephen đang ở đây, thật rõ ràng, thật chân thực.
"Stephen..." Tony thì thầm, giọng anh khàn đặc. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, hơi thở hai người hòa vào nhau. Và rồi, Tony hành động.
Bất ngờ, anh cọ nhẹ mũi mình vào mũi Stephen, như để chắc chắn đây không phải ảo ảnh. Nhưng ngay sau đó, nỗi sợ, nỗi nhớ, và sự khao khát bị kìm nén bao lâu bùng lên mãnh liệt. Anh chiếm lấy môi Stephen trong một nụ hôn sâu, mạnh mẽ và đầy chiếm đoạt.
Stephen bất ngờ, nhưng anh không chống cự. Hơi thở anh nghẹn lại khi Tony siết chặt lấy anh, bàn tay kim loại trên gáy kéo anh vào gần hơn. Bộ giáp Iron Man phát ra âm thanh nhẹ nhàng từ những chuyển động, nhưng Stephen chẳng hề quan tâm.
Tony không cho Stephen cơ hội kiểm soát. Đôi môi anh đòi hỏi, gần như hung hãn, như muốn xóa sạch mọi khoảng cách từng tồn tại giữa họ. Bàn tay kim loại của anh siết lấy tóc Stephen, buộc anh phải ngửa đầu ra, hoàn toàn đầu hàng trước sự chiếm hữu của mình.
"Tony..." Stephen rên rĩ, giọng bị cắt ngang bởi những nụ hôn vội vã và đầy cảm xúc của Tony. Nhưng anh không nói thêm lời nào, không phản kháng. Anh biết rõ Tony đang bộc lộ tất cả những gì anh kìm nén bấy lâu nay.
Hai thân ảnh lơ lửng giữa bầu trời u ám, nơi những mảnh vụn của Sokovia vẫn còn đang rơi xuống đại dương bên dưới. Không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và những nụ hôn cuồng nhiệt giữa hai người.
Tony kéo dài nụ hôn, như thể sợ rằng nếu dừng lại, Stephen sẽ biến mất. Mỗi cử chỉ, mỗi cái siết chặt đều mang theo nỗi sợ mất mát và khát khao mãnh liệt. Stephen cảm nhận được điều đó, và anh để Tony dẫn dắt, để người đàn ông anh yêu có được sự kiểm soát mà anh cần lúc này.
"Tôi ở đây, Tony" Stephen thì thầm khi Tony cuối cùng cũng dứt khỏi nụ hôn, nhưng vẫn giữ anh thật chặt. "Tôi sẽ không đi đâu cả."
Tony không trả lời, chỉ vùi mặt vào cổ Stephen, hơi thở nặng nề nhưng dần ổn định hơn. Stephen đưa tay vuốt nhẹ mái tóc lấm mồ hôi của anh, cảm nhận rõ ràng nhịp đập dữ dội của trái tim cả hai người.
...
Tony không chịu buông Stephen, cơ thể anh dường như bám chặt lấy người đàn ông bên cạnh như thể sợ rằng nếu nới lỏng dù chỉ một chút, Stephen sẽ biến mất vào hư vô. Stephen chỉ có thể thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống mái tóc nâu lộn xộn đang vùi vào ngực anh.
"Friday, chào Doctor đi, bé cưng." Tony lên tiếng, giọng khàn đặc nhưng pha chút trêu đùa quen thuộc, dù gương mặt vẫn vùi sâu trong lồng ngực Stephen.
Giọng AI nữ vang lên nhẹ nhàng, nhưng không kém phần tò mò "Chào, anh Doctor Mystery."
Stephen không nhịn được cười khẽ. "Chào, Friday."
Anh cúi xuống nhìn người đàn ông cứng cỏi, mạnh mẽ trên chiến trường giờ đây lại trở nên yếu đuối và dễ tổn thương khi ở trong vòng tay mình. Anh khẽ xoa mái tóc rối bù của Tony, cảm nhận được sự ấm áp truyền qua từng ngón tay. Stephen không nói gì về Jarvis – anh không hỏi, cũng không cần câu trả lời. Anh hiểu Tony cần thời gian, và việc này không phải là điều anh có quyền ép buộc.
Tony im lặng, nhưng trong lòng anh ngập tràn cảm giác biết ơn vì sự thấu hiểu của Stephen. Không có những câu hỏi, không có sự phán xét – chỉ là sự hiện diện lặng lẽ nhưng vững chãi. Đó chính là điều Tony cần nhất vào lúc này. Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gò má anh, không phải vì nỗi đau, mà vì sự nhẹ nhõm hiếm hoi sau những ngày tháng chịu đựng quá nhiều áp lực.
"Stephen..." Giọng anh run rẩy, nghẹn ngào. Nhưng khi Stephen khẽ kéo anh sát hơn và thì thầm "Tôi đây, Tony. Tôi ở đây," tất cả mọi nỗi sợ, mọi áp lực dường như dần tan biến.
Stephen bắt đầu kể chuyện – những câu chuyện nhỏ nhặt, vô thưởng vô phạt, nhưng giọng nói của anh đều đều, trầm ấm, như tiếng ru nhẹ nhàng dẫn lối Tony vào giấc ngủ. Tony dần thả lỏng, đôi vai bớt căng cứng, nhịp thở chậm rãi hơn. Nhưng ngay cả khi đã chìm vào giấc ngủ, đôi tay anh vẫn siết chặt lấy Stephen, như sợ rằng nếu buông ra, Stephen sẽ biến mất.
Stephen nhìn Tony, ánh mắt anh tràn ngập nỗi xót xa. Vết thương trên gò má Tony, dù đã được chăm sóc, vẫn hiện rõ những vết bầm tím. Những ngón tay dài và mảnh khảnh của Stephen run rẩy chạm vào đó, từng cái chạm nhẹ như sợ làm đau thêm. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên vết thương, như một lời xin lỗi âm thầm vì anh đã không đến kịp để ngăn Tony phải chịu thêm đau đớn.
Cơ thể Stephen bắt đầu báo hiệu sự kiệt sức. Hôm nay, anh đã can thiệp quá nhiều vào dòng thời gian – một việc mà ngay cả anh cũng hiểu là nguy hiểm. Nhưng khi nhìn người đàn ông đang ôm mình trong vòng tay, Stephen biết anh sẽ làm lại điều đó, không chút do dự, nếu nó có thể giữ Tony an toàn.
"Ngủ ngon, Tony" anh thì thầm, giọng nói của anh chỉ là tiếng gió nhẹ lướt qua không gian. Stephen nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở đều đặn của Tony trên ngực mình. Sự mệt mỏi dần kéo anh vào giấc ngủ.
Ánh sáng trong phòng dịu lại, nhờ vào sự điều chỉnh của Friday. Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng thở đều của hai người đàn ông, hòa quyện trong một sự bình yên hiếm có. Ngoài kia, thế giới có thể vẫn đang rơi vào hỗn loạn, nhưng tại đây, trong khoảnh khắc này, tất cả đều đứng yên – chỉ còn lại hai trái tim đập chung một nhịp, tìm thấy an toàn và sự an ủi trong vòng tay của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro