Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Tony Stark đứng ở ban công tầng cao của tòa nhà Stark Tower, gió lạnh thổi phần phật qua bộ giáp Iron Man, mang theo một cảm giác khẩn trương nặng nề. Từ nơi đây, anh có thể nhìn thấy khối Tesseract đang xoay tròn dữ dội, năng lượng của nó phát sáng chói lòa, gần như áp đảo mọi thứ xung quanh.

"Sir, tôi đã tắt lò phản ứng, nhưng thiết bị đó có khả năng tự duy trì" giọng Jarvis thông báo qua loa nội bộ, bình tĩnh nhưng đầy cảnh báo. Tony nhìn xuống, đôi mắt sắc bén quét qua cảnh tượng bên dưới, nơi tiến sĩ Selvig – với ánh mắt xanh sáng kỳ dị – đang đứng gần cỗ máy. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta vẫn bị quyền trượng của Loki điều khiển.

"Tắt nó đi, tiến sĩ Selvig! Tony hét lên, giọng nói vang vọng qua không gian cao tầng. Anh hy vọng vẫn còn một cơ hội để ngăn chặn cơn ác mộng sắp đến.

Selvig không trả lời ngay. Thay vào đó, ông ta cười lớn, âm thanh của sự điên loạn pha lẫn với niềm phấn khích tột độ. "Đã quá trễ rồi! Giờ không thể dừng lại được!" Ông ta ngừng một chút, như để nghe chính những lời mình nói, rồi tiếp tục với giọng đầy mê sảng: "Nó muốn cho ta thấy gì đó... Một vũ trụ mới!"

Tony lắc đầu, cắt ngang màn độc thoại của Selvig với một phát bắn chùm sáng từ tay phải của bộ giáp, nhắm thẳng vào cỗ máy. Nhưng thay vì phá hủy, tia sáng va vào một lớp rào chắn vô hình và bị bật ngược lại với lực phản chấn kinh hoàng. Cú va chạm hất văng Tony ra xa, khiến anh lộn nhào giữa không trung. Tiến sĩ Selvig cũng bị hất văng ra gần mép ban công, chỉ còn cách một bước nữa là rơi thẳng xuống.

"Rào chắn là năng lượng thuần khiết. Không thể xâm phạm được" Jarvis phân tích.

Tony thở mạnh, cảm giác cơn đau nhói từ lực phản chấn vẫn còn âm ỉ trong lồng ngực. "Yeah, tôi hiểu rồi," anh đáp gọn, nhìn lên cỗ máy một lần nữa. Nó đang hoạt động không ngừng, năng lượng từ khối Tesseract như sắp nổ tung. Anh đưa mắt về phía bầu trời, nơi quân đoàn Chitauri sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào qua cổng không gian. Không còn nhiều thời gian.

"Plan B" Tony nói, giọng anh bình tĩnh đến lạ thường.

"Thưa sếp, Mark 7 chưa sẵn sàng để triển khai" Jarvis nhắc nhở.

"Vậy bỏ qua bước thử nghiệm đi. Đang gấp rút lắm" Tony ra lệnh, bước chân dứt khoát quay về phía bên trong tòa nhà. Bộ giáp Iron Man lần lượt được tháo rời khỏi cơ thể anh khi anh bước qua sàn nhà, từng mảnh kim loại di chuyển mượt mà về vị trí cất giữ. Tony giờ đây không còn lớp bảo vệ nào, chỉ còn lại con người thật, với một chiếc áo sơ mi và đôi mắt đầy tính toán.

Loki bước vào từ cửa chính, tay vẫn cầm quyền trượng phát sáng. Ánh mắt của hắn quét qua Tony, đánh giá kẻ phàm nhân trước mặt với một vẻ khinh miệt. Hắn tin rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát tình hình, và rằng không ai có thể chống lại quyền lực của một vị thần.

"Hãy bảo rằng ngươi sắp van xin lòng nhân từ của ta" Loki nói, giọng trầm thấp đầy quyền uy. Hắn dừng lại cách Tony vài mét, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng kẻ đối diện.

Tony nhướng mày, không hề có vẻ gì là bị đe dọa. Anh bước xuống bậc thang, chậm rãi tiến về phía quầy bar. "Thực ra," anh nói, tay rót một ly rượu whisky cho mình, "ta đang lên kế hoạch đe dọa ngươi."

Tony đứng giữa căn phòng sang trọng, ánh sáng dịu từ những bóng đèn chùm phản chiếu lên tường kính của Stark Tower. Anh xoay nhẹ ly rượu whisky trên tay, ánh mắt bình thản như thể cuộc trò chuyện với Loki chỉ là một phần trong ngày làm việc bận rộn của anh.

"Ngươi nên để nguyên áo giáp làm chuyện đó" Loki nói, giọng khinh khỉnh, cây quyền trượng ánh lên một tia sáng xanh ma quái trong tay hắn.

Tony nhướng mày, cười nhạt. "Uh-huh," anh đáp, bước xuống bậc thang, mỗi bước chân như chậm rãi khiêu khích. "Nó được dùng cũng hơi nhiều rồi. Còn ngươi, ngươi có cây gậy xanh của định mệnh, chắc không cần thêm gì. Nhưng... muốn uống gì không?"

Loki nheo mắt, giọng hắn như lưỡi dao cắt qua không khí: "Câu giờ sẽ chẳng có ích gì đâu."

Tony bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai. Anh chỉ vào mình, ngón tay gõ nhẹ lên ngực: "Câu giờ à? Không hề. Tao đang hăm dọa ngươi mà. Không uống gì thật chứ? Ngươi chắc không? Thế thì mình tao uống vậy."

Anh nhấp một ngụm, hương vị cay nồng của rượu whisky chảy qua cổ họng, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Loki. Hắn đứng đó, dáng vẻ như một kẻ thống trị, nhưng sự mất kiên nhẫn đang dần lộ rõ trên khuôn mặt điển trai của hắn.

"Người Chitauri đang tới," Loki nói, giọng hắn rít lên như một lời cảnh cáo. "Không có gì thay đổi được điều đó. Ta có gì mà phải sợ?"

Tony nhún vai, đặt ly rượu xuống quầy bar. "Nhóm Avengers," anh nói, giọng điềm nhiên nhưng không kém phần mỉa mai. "Đó là cách chúng ta tự gọi mình. Một đội ấy mà. Các anh hùng mạnh mẽ nhất Trái Đất, kiểu vậy."

Loki cười khẩy, ánh mắt hắn lóe lên sự khinh thường. "Ừ, ta có gặp họ rồi" hắn nói, giọng hắn toát ra sự chế giễu.

"Yeah, cũng phải mất một lúc để quen đấy," Tony đáp, tỏ vẻ lơ đễnh. Anh đặt tay lên cổ tay mình, như thể đang vân vê thứ gì đó. "Nhưng thôi, để tao giúp ngươi hiểu hơn một chút về những gì ngươi sắp phải đối mặt."

Loki xoay nhẹ cây quyền trượng trong tay, ánh sáng xanh từ nó phản chiếu trên sàn nhà, nhưng ánh mắt hắn bắt đầu lộ rõ sự bực bội.

"Điểm qua chút nhé," Tony tiếp tục, giọng anh đều đều, như thể đang bàn luận về một danh sách mua sắm. "Anh trai ngươi, một á thần. Một siêu chiến binh – huyền thoại sống, xứng đáng với tên tuổi. Một anh chàng có khả năng kiểm soát cơn giận đáng kinh ngạc. Một cặp đôi sát thủ bậc thầy. Và ngươi đó, anh bạn à," anh nhấp thêm một ngụm rượu trước khi nói, "ngươi vừa thành công trong việc chọc giận tất cả bọn họ."

Loki bật cười, một tràng cười ngạo mạn và khinh miệt. "Kế hoạch là vậy mà," hắn nói, giọng hắn tràn đầy tự tin.

Tony đặt ly xuống, bước tới gần Loki hơn, ánh mắt anh sắc lạnh. "Kế hoạch không hay lắm," anh phản bác. "Khi họ tới – và tin tao đi, họ sẽ tới – họ sẽ truy sát ngươi."

"Ta có cả một đội quân" Loki nhấn mạnh, giọng hắn như muốn chấm dứt cuộc đối thoại.

Tony nghiêng đầu, nụ cười thoáng hiện trên môi. "Bọn ta có Hulk" anh đáp gọn, giọng nói đầy châm chọc.

Sự tự tin trên khuôn mặt Loki thoáng chao đảo. "Ta tưởng con quái vật ấy lạc lối rồi," hắn nói, nhưng giọng nói không còn chắc chắn như trước.

Tony cười khẩy, ánh mắt anh lóe lên một tia sắc bén. "Ngươi không hiểu rồi," anh nói, bước thêm một bước gần Loki, giọng anh trầm xuống, nghiêm túc hơn. "Chẳng có ngai vàng nào cả. Chẳng có viễn cảnh nào của chuyện này mà ngươi là kẻ chiến thắng. Có thể quân đội của ngươi tới, và có thể bọn chúng quá mạnh so với chúng ta. Nhưng tất cả đều là vì ngươi. Bởi vì nếu chúng ta không thể bảo vệ Trái Đất, chắc như đinh là chúng ta sẽ báo thù cho nó."

Tony đứng yên, ánh mắt anh không rời khỏi Loki, như một lời thách thức im lặng. Loki siết chặt cây quyền trượng, đôi môi mím lại. Cuộc đối đầu này chưa kết thúc, nhưng lần đầu tiên, Loki cảm nhận được áp lực từ một kẻ phàm nhân – một kẻ không chỉ dám đứng trước hắn, mà còn dám đối diện, không chút sợ hãi.

Loki tiến gần, nụ cười đắc thắng đầy vẻ nham hiểm. Hắn đưa quyền trượng lên, đầu quyền trượng phát sáng, thứ năng lượng xanh ma quái như đang rít gào, muốn nuốt chửng Tony. "Làm sao bạn của ngươi có thời gian cho ta," Loki nhấn mạnh, giọng nói sắc như lưỡi dao. "Khi chúng đang bận rộn chiến đấu với ngươi?"

Quyền trượng chạm vào ngực Tony. Đôi mắt nâu của anh khẽ mở to, bản năng mách bảo anh rụt cổ lại dù biết rằng chạy đi chẳng có ích gì. Nhưng thay vì sự choáng ngợp hay cảm giác mất kiểm soát mà Loki mong đợi, một âm thanh bất ngờ vang lên:

"Cạch."

Tony và Loki đều sững sờ. Tony cúi đầu nhìn ngực mình, rồi ngẩng lên nhìn cây quyền trượng. Loki nhíu mày, thử lại lần nữa. Quyền trượng lại chạm vào ngực Tony, và lần này cũng chỉ là một tiếng "Cạch" vọng lại, như thể một rào chắn vô hình đang cản bước nó.

Loki siết chặt cây quyền trượng, thử lần nữa với vẻ mặt mất kiên nhẫn. Nhưng tất cả những gì hắn nhận được là một tiếng "Cạch" nữa, vang lên khô khốc giữa bầu không khí căng thẳng.

Loki trầm mặt, nụ cười tự tin tắt ngấm. "Lẽ ra phải được chứ" hắn lẩm bẩm, ánh mắt tối sầm trong sự khó chịu pha lẫn kinh ngạc.

Tony nhìn cây quyền trượng vô dụng, rồi nhìn Loki, trong lòng anh tràn ngập sự nhẹ nhõm. "Thật là một ngày đẹp trời để lò phản ứng cứu mạng lần nữa," anh thầm nghĩ, nhếch mép cười.

"Vấn đề về khả năng thực hiện," Tony nói, giọng pha chút mỉa mai. "Cũng không hiếm. Ngươi biết đấy, khoảng 1/5 thôi."

Sự châm chọc của Tony đẩy Loki tới giới hạn. Hắn gầm lên, bàn tay vươn ra bóp chặt cổ Tony. Trong cơn giận dữ, Loki quăng mạnh Tony xuống mặt sàn, lực va chạm khiến anh thở hổn hển, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể.

"Jarvis" Tony nghẹn giọng, cố nói qua hơi thở đứt quãng. "Thực hiện ngay."

Tony gắng gượng đứng lên, nhưng Loki không cho anh cơ hội. Hắn lao tới, nắm chặt khớp cằm Tony, siết mạnh đến mức anh cảm nhận được đau nhói. "Các ngươi đều sẽ gục ngã trước ta!" Loki nghiến răng, đôi mắt đầy lửa giận.

Tony gắng nói, giọng anh khản đặc: "Triển khai! Triển khai ngay!"

Loki hất mạnh Tony, cơ thể anh bị quăng ra khỏi ban công. Lực quăng làm vỡ kính, và Tony rơi tự do giữa không trung, cơn gió lạnh buốt của Manhattan táp vào mặt anh. Mọi thứ trong tích tắc dường như đóng băng, nhưng Tony vẫn giữ được bình tĩnh.

Ở phía trên, Loki nhìn xuống với vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng trước khi hắn kịp cười, một âm thanh rít mạnh vang lên. Bộ giáp Mark 7, được giải phóng khỏi cơ chế giữ, phóng thẳng ra ngoài. Những mảnh giáp nhanh chóng bay đến Tony, kết nối hoàn hảo với vòng tay anh đang đeo.

Từng mảnh giáp khớp vào nhau, tạo thành một lớp áo giáp vững chắc chỉ trong tích tắc, bộ đẩy kích hoạt, và Tony lao lên.

Loki nhìn xuống, nụ cười ngạo nghễ còn chưa kịp hình thành thì hắn nghe thấy giọng Tony:

"Và ngươi còn chọc giận một người nữa." Tony bay thẳng về phía Loki, giọng nói anh cất lên như sấm: "Tên anh ấy là Phil."

Loki vừa kịp nhấc quyền trượng lên định tấn công, thì Tony đã nhanh hơn. Một chùm sáng từ tay anh bắn ra, trúng thẳng vào ngực Loki, lực va chạm hất hắn ngã nhào xuống sàn nhà.

Tony hạ cánh, ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ nằm sõng soài trước mặt. "Ngươi nghĩ ngươi mạnh mẽ và không thể bị đánh bại? Hãy nghĩ lại."

Nhưng ngay lúc này ánh sáng từ Tesseract bất ngờ bùng lên, xuyên qua bầu trời New York. Chùm sáng xanh thẳm từ khối năng lượng quái dị phóng lên như một cột chớp rạch ngang bầu trời đêm. Tony ngẩng đầu, mắt anh không thể rời khỏi vệt sáng đang mở ra một cánh cổng khổng lồ. Và từ bên trong, những chiến binh của Chitauri — đội quân xâm lược đang tiến tới với tốc độ chóng mặt.

"Oi!" Tony thốt lên, giọng anh khàn đi trong ngạc nhiên. "Đúng vậy. Đội quân." Nhưng không kịp nữa, một đội quân đông đảo đã tràn ra, thả xuống những con tàu không gian nhấp nhô giữa bầu trời New York, vây quanh cả khu vực, mở đầu cho một cuộc xâm lược mà không ai có thể ngờ tới.

Iron Man vội vàng phòng thủ, nhanh chóng lao vút ra ngoài, xuyên qua không gian, bắn những chùm sáng vào đội quân Chitauri đang hạ cánh, khiến từng con tàu của chúng nổ tung trong những tiếng nổ kinh hoàng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Loki chỉ đứng đó, khoanh tay nhìn với một nụ cười nham hiểm trên môi, thưởng thức "tác phẩm" mà hắn đã tạo ra. Hắn bật cười khúc khích, thậm chí như thể một trận chiến nhỏ này đối với hắn chỉ là trò chơi.

"Phàm nhân ngu ngốc," Loki nói, giọng hắn đầy khinh bỉ. "Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản điều này sao?"

Hắn nhấc quyền trượng lên, định bắn một tia năng lượng về phía Tony, nhưng chưa kịp ra tay, một thứ giống như dải lụa bất ngờ quấn chặt lấy cổ hắn.

Loki giật mình, cảm nhận được sức mạnh ghê gớm từ thứ vải kỳ quái đó. Trước khi hắn có thể phản kháng, thứ vải đó đã nhấc bổng hắn lên không trung như một con rối. Loki bị đập mạnh vào tường, rồi tiếp tục bị quăng qua sàn và kính, mỗi lần va chạm đều tạo nên những âm thanh chát chúa.

"Đủ rồi!" Loki gầm lên, siết chặt quyền trượng trong tay. Một tia năng lượng xanh phóng ra, nhắm thẳng vào dải vải đang siết chặt hắn. Cùng lúc đó, những con dao nhỏ từ tay hắn bay ra, nhắm vào những khoảng trống phía sau hắn.

Loki rơi xuống sàn, vuốt cổ hít thở, ánh mắt đầy lửa giận.

"Phù thủy Midgard bẩn thỉu!" Loki gầm lên, ánh mắt lóe lên sự căm ghét tột độ. "Đừng nghĩ ta không cảm nhận được thứ năng lượng gớm ghiếc của ngươi. Cút ra đây!"

Stephen Strange xuất hiện trước mặt hắn, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt sáng rực, áo choàng trên vai vẫn phấp phới đầy quyết liệt. Anh nheo mắt, một tay vuốt nhẹ lên áo choàng đang tung bay, có vẻ hơi tức giận khi vải suýt bị xuyên thủng bởi một tia năng lượng từ quyền trượng của Loki. Anh mỉm cười một cách đầy mỉa mai, giọng nói sắc lạnh vang lên.

"Ngươi không nên ở trên Trái đất, Loki," Stephen nói, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng đôi môi anh lại cong lên một cách chế nhạo. "Ta có quyền tống cổ ngươi, dù ngươi là một vị thần nổi tiếng ở hang hốc nào."

Loki siết chặt quyền trượng trong tay, đôi mắt xanh sáng lên như ngọn lửa hừng hực. Hắn khinh thường nhìn Stephen. "Ngươi là ai, phàm nhân dám cả gan đứng trước mặt ta?" hắn hỏi, giọng nói đầy sự chế giễu.

"Pháp sư tối cao," Stephen đáp lại, giọng anh đầy tự tin. nhướng mày, nụ cười nhạt nở trên môi. "Người mà ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được."

Loki bật cười mỉa mai. "Pháp Sư Tối Cao? Nói láo! Ta nhớ người nắm giữ danh hiệu đó là một mụ đàn bà đầu trọc."

Stephen chậm rãi lắc đầu, giọng đầy khinh thường. "Thời thế thay đổi rồi, Loki. Còn ngươi, vẫn là một tên thần tồi tệ, không hơn không kém. Cứ mãi mộng tưởng về ngai vàng, trong khi ngươi chẳng thể bảo vệ nổi cổ mình."

"Câm miệng!" Loki hét lên, lao tới. Quyền trượng vung mạnh, bắn ra những tia năng lượng xanh rực rỡ. Stephen chỉ giơ tay, tạo một vòng tròn ma thuật chắn lại, tia năng lượng vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.

Stephen bước lên, bàn tay xoay tròn trong không khí, những vòng ma thuật cam hiện ra bao quanh Loki. Loki gầm lên, liên tục tung đòn nhưng tất cả đều bị cản phá dễ dàng.

Cả hai lao vào nhau như hai cơn bão cuồng nộ. Những tiếng va đập vang lên không ngừng, những mảnh vỡ tường văng tứ tung, và cả bầu không khí xung quanh như vỡ vụn dưới sức mạnh của họ. Loki bắn một tia phép mạnh mẽ vào Stephen, nhưng Stephen phản đòn nhanh chóng, bắn lại một chùm ma thuật khiến Loki phải né tránh.

Màn đấu trí giữa hai kẻ kiêu ngạo kéo dài, mỗi người đều nắm trong tay sức mạnh không thể tưởng tượng. Nhưng dù Loki mạnh mẽ, Stephen vẫn là người có phần lợi thế, khi hắn ta đang dần dần bị dồn vào thế yếu.

"Ngươi nghĩ mình mạnh mẽ, Loki?" Stephen nói, giọng lạnh lùng. "Thật đáng thương. Ngươi chỉ là một con rắn hổ mang trong hang ổ của những con hổ."

Loki tức điên, toàn bộ quyền năng của hắn đổ dồn vào đòn tấn công cuối cùng. Nhưng Stephen không chùn bước. Anh mở cổng không gian ngay trước mặt Loki, khiến đòn của hắn rơi vào khoảng không.

Loki loạng choạng, và trước khi hắn kịp phản ứng, Stephen đã triệu hồi những sợi dây ma thuật trói chặt tay chân hắn, kéo hắn quỳ xuống sàn.

"Hạ màn rồi, Loki" Stephen nói, ánh mắt sắc lạnh. "Giờ thì quỳ xuống mà suy nghĩ về sự thất bại của mình."

Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên phía sau. Thor từ trên cao đáp xuống, chiếc búa Mjolnir trên tay tỏa sáng rực rỡ.

"Loki!" Thor gầm lên, ánh mắt tức giận nhìn em trai mình.

Stephen nhìn Thor, rồi lại nhìn Loki. Anh nhếch mép cười, bước lùi vào cánh cổng không gian đang mở ra sau lưng. "Ngươi là việc của Thor bây giờ. Ta còn việc lớn hơn cần giải quyết."

Trước khi Loki kịp hét lên phản đối, Stephen đã biến mất, để lại Thor đối mặt với em trai phản nghịch của mình.

Thor hạ búa xuống, đất đai rung chuyển mạnh mẽ. "Loki!" Thor gầm lên, ánh mắt đầy sự căm phẫn.

Loki, sau một thoáng hoảng hốt khi thấy Stephen biến mất, quay lại nhìn Thor, cười khẩy. "Đúng là ngươi đến muộn."

...

Cuộc chiến đã kéo dài khốc liệt khắp New York, cơn giận dữ và khói bụi bốc lên từ những trận giao tranh giữa các chiến binh Chitauri và nhóm Avengers. Khắp nơi, tiếng súng, tiếng vũ khí và những vụ nổ vang vọng như những cơn thịnh nộ của địa ngục. Nhưng Stephen Strange không tham gia trực tiếp vào cuộc chiến. Thay vào đó, anh đứng bên ngoài, như một bóng ma, sử dụng ma thuật của mình để giải quyết những vấn đề mà những anh hùng trên chiến trường không thể kịp nhận ra. Anh cứu vớt những nạn nhân bị mắc kẹt dưới những đống đổ nát, bảo vệ những người dân vô tội, và điều chỉnh dòng chảy của không gian để ngăn chặn thảm họa. Anh tạo ra những cánh cổng ma thuật, đưa những người bị thương đến nơi an toàn, tạm thời giữ lại sự sống cho họ trong khi chiến đấu vẫn tiếp diễn.

Nhưng dù anh có làm gì, mắt anh vẫn không thể rời khỏi Tony. Tony Stark, con người đó, luôn liều lĩnh, luôn đi trước tất cả, đối mặt với nguy hiểm mà không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Và Stephen biết rõ một điều: trong trận chiến này, Avengers sẽ không có vấn đề gì. Họ mạnh mẽ, họ có chiến thuật, nhưng Tony... Tony là một câu chuyện khác. Anh chấp nhận mình là kẻ tội tệ không công bằng. Vì điều duy nhất anh chỉ quan tâm là Tony.

Chết tiệt! Anh đoán là đúng khi thấy anh ta liều mạng khi chui thẳng vào miệng con quái vật rong miệng con quái vật cá voi, một sinh vật khổng lồ giống loài giáp xác mà những chiến binh Chitauri dùng làm vũ khí."Damn!! Tony Stark!!" Anh chửi khi anh giữ các tòa nhà không sập xuống đè một đứa trẻ còn sót đang trốn ở chậu hoa bên dưới. Một cánh cổng ngay dưới mông của đứa trẻ anh dịch chuyển đứa bé đến nơi an toàn và giờ anh còn phải trông đứa trẻ chết tiệt đang liều lĩnh làm hành động ngu ngốc!!

Tiếng nổ vang vọng khắp thành phố, bụi bặm và khói mù mịt. Stephen quay lại ngay lập tức, chỉ kịp nhìn thấy hình bóng của Iron Man văng ra khỏi bụng con cá quái vật khổng lồ, cơ thể Tony lảo đảo, như một con rối bị cắt dây. Stephen không hề chần chừ, ngay lập tức vung tay tạo ra một cổng thông tin để giảm bớt lực va chạm, giúp cơ thể Tony không bị thương quá nặng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như thể thế giới đang đảo lộn xung quanh anh.

Anh chắc chắn Jarvis đã nhận ra sự bất thường. Anh biết rằng nếu Tony biết được những gì Stephen vừa làm, anh ta chắc chắn sẽ nổi điên và anh ta đã hò reo tên anh giữa chiến trường. Nhưng lúc này, đó là điều duy nhất mà Stephen có thể làm.

Sau cú ngã mạnh, Tony nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm kẻ thù xung quanh. Anh nhận thấy mình đang bị bao vây bởi một đám chiến binh Chitauri, nhưng khả năng chiến đấu của anh khiến chúng không thể đứng vững. Những viên đạn từ súng của Tony hạ gục từng tên một, nhưng sau một vài giây, anh cảm thấy kỳ lạ. Cảm giác này như thể số lượng Chitauri giảm nhanh một cách không thể giải thích được.

"Stark, anh nghe tôi chứ? Có một tên lửa đang hướng thẳng về thành phố." Giọng Fury vang lên qua bộ đàm, gấp gáp và đầy lo lắng.

Tony không hề ngừng lại. "Bao lâu nữa?"

"Cao lắm ba phút. Nó sẽ quét sạch mọi thứ." Fury đáp lại, sự căng thẳng không thể giấu nổi trong giọng nói của anh ta.

Tony gật đầu, không hề do dự. "Jarvis, dồn hết năng lượng vào bộ đẩy."

Stephen cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một cảm giác bất thường, mơ hồ nhưng mạnh mẽ, lan tỏa trong người anh. Tim anh bắt đầu đập nhanh, cơ thể anh cảm thấy ngộp thở như thể có điều gì đó sắp xảy ra. Đoạn thời gian này, trong cuộc chiến ở New York, giống như một cơn ác mộng mà anh không thể thoát ra.

Anh nhớ về quá khứ của mình—lúc đó, anh còn là bác sĩ phẫu thuật, không phải là một Pháp sư Tối cao. Nhưng có một thứ mà anh không bao giờ quên: trận chiến này, những cuộc chiến ngập tràn trong khói bụi và tàn phá, những nạn nhân không thể cứu chữa vì bệnh viện quá tải. Tin tức về sự kiện ở New York chỉ đến sau đó, khi anh được nghỉ ngơi. Anh không biết gì về Iron Man và quả bom hạt nhân đang được chở qua cổng không gian.

Đợi đã..anh ta chở quả bom hạt nhân?!


"Chết tiệt!" Anh thầm nghĩ. "Tony, anh không thể làm cái quái gì đó ngu ngốc như thế được." Nhưng anh biết, Tony Stark không bao giờ là người dễ dàng để bảo vệ. Anh ta luôn liều lĩnh, và chính điều này đã khiến Stephen vô cùng lo lắng.

Stephen chớp mắt, cảm giác của anh rõ ràng hơn bao giờ hết. "Đừng làm thế, Tony." Anh nghĩ. Nhưng khi anh nhìn thấy bộ giáp Iron Man đang lao nhanh về phía biển, một cảm giác không thể tả được dâng lên trong lồng ngực. Đó là sự lo sợ, sự nhận thức rằng Tony có thể đang lao vào cái chết mà anh ta không hề biết.

"Không. Tony!" Stephen hét lên trong lòng, nhưng cơ thể anh không thể cử động. Anh cố gắng hết sức để tìm cách ngăn chặn, nhưng một cơn sóng phép thuật mạnh mẽ bất ngờ ập đến, làm anh choáng váng. Khi anh nhìn thấy Tony lao về phía cổng thông tin, Stephen không thể thở nổi. Từng giây trôi qua như một vết thương cắt vào trái tim anh.

Đột ngột, Stephen thấy mình bị nhốt lại trong thế giới gương. Tất cả không gian xung quanh anh bị vây kín trong những tấm gương phản chiếu. Cơ thể anh bị trói chặt bởi những sợi dây phép thuật mạnh mẽ, không thể thoát ra được. Mắt anh không thể di chuyển, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng trong lòng.

"Ancient One!!" Stephen hét lên, tức giận và đau đớn. Anh nhìn thấy người cố vấn của mình, Ancient One, xuất hiện từ phía xa, bước ra một cách bình thản và đầy kiên nhẫn.

"Buông tôi ra!" Anh giằng co, nhưng những sợi dây phép không nhúc nhích.

Ancient One mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Stephen với ánh mắt ấm áp nhưng đầy nghiêm túc. "Lần nữa gặp lại, Stephen. Anh biết chúng ta không nên can thiệp quá trình lịch sử."

"Tôi biết, nhưng Tony!" Stephen đáp lại, đôi mắt đỏ ngầu vì lo lắng. "Cô không thể để anh ta làm vậy! Anh ta đang lao vào cái chết!" Anh giằng mạnh, nhưng không thể thoát ra.

Ancient One nhìn thẳng vào mắt Stephen, giọng bà nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Stephen..." Bà ngừng lại một khoảnh khắc, như thể cân nhắc lời nói của mình. "Hãy nhớ rõ vai trò của mình."

Những từ này đâm vào trái tim Stephen như một con dao. Bà nói đúng, và Stephen hiểu điều đó. Họ không thể thay đổi dòng chảy của thời gian, không thể thay đổi những quyết định mà người khác đã làm. Mỗi khoảnh khắc là một phần của quá trình lịch sử, và nếu thay đổi một chi tiết, toàn bộ thế giới có thể sẽ sụp đổ.

Tim anh thắt lại khi nhìn thấy Tony dưới quả bom hạt nhân, lái nó xuyên qua không gian, phóng lên trời. Mỗi giây trôi qua là một đòn giáng mạnh vào tâm trí anh. "Không. Tony."

Anh không thể thở, không thể chịu đựng nổi cảnh tượng này. "Thả tôi ra, thả tôi ra!" Anh gào lên, nhưng Ancient One chỉ đứng yên, đôi mắt bà ấy không thay đổi. Bà ấy không can thiệp.

"Làm ơn... " Stephen van xin, giọng anh yếu ớt, mắt rưng rưng khi nhìn thấy bóng đỏ của Tony đã lao vào cổng thông tin. Tim anh như bị xé rách, không còn không khí để thở. Tất cả chỉ còn lại nỗi đau và sự tuyệt vọng.

Ancient One nhìn Stephen một lúc dài, rồi khẽ mỉm cười. "Được rồi, anh đi đi." Và ngay lập tức, trước khi Stephen kịp phản ứng, bà đã thả anh ra. Mọi thứ xung quanh anh bỗng chốc biến mất, và trong một nháy mắt, Stephen lao vào cánh cổng không gian, phóng vút lên như một ngôi sao băng giữa vũ trụ vô tận.

"Tôi vẫn không hiểu rõ việc anh giao viên đá cho tên điên khổng lồ, nhưng tôi tin điều anh chọn, Doctor Strange." Giọng nói của Ancient One vang lên một lần nữa, nhưng lần này, chỉ còn là một lời thì thầm trong không gian mơ hồ khi bà biến mất.

Trong không gian vũ trụ rộng lớn, cảnh tượng là một hỗn loạn.


Bộ giáp Iron Man của Tony không còn hoạt động. Các đèn tín hiệu nhấp nháy mờ dần, động cơ điều hòa đã tắt, và không khí trong mũ giáp trở nên ngột ngạt. Nỗi sợ hãi dâng lên như sóng vỗ vào lòng anh, khi hình ảnh các chiến hạm của đội quân Chitauri bao vây xung quanh, như những bóng ma khổng lồ trong không gian đen đặc. Những tiếng ầm ầm từ các tàu chiến vọng lại, giống như tiếng gầm rú của các con quái vật không gian, khiến Tony cảm thấy mình như đang bị nuốt chửng bởi một thế giới không thể thoát khỏi.

Mọi thứ trở nên mơ hồ, những cơn đau tê liệt dồn nén trong cơ thể. Một làn sóng nhiệt độ cao vọt lên từ bên ngoài, khiến mũ giáp trở nên nóng bỏng, nhưng Tony không thể làm gì ngoài việc chờ đợi sự tàn phá. Mắt anh mờ đi, và mọi thứ xung quanh trở thành những đốm sáng, loé lên rồi biến mất trong bóng tối vô tận của vũ trụ.

New York là một bãi chiến trường hoang tàn.
Đường phố đã bị tàn phá nặng nề. Các tòa nhà cao tầng cháy rụi, gạch đá vỡ vụn khắp nơi, và bóng dáng của những chiến binh Chitauri vẫn còn lởn vởn trong không khí. Quân đội đã có mặt, cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng họ hoàn toàn bị áp đảo. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Các báo cáo từ đài thông tin vang lên đều đều, nhưng những gì xảy ra dường như vượt ngoài tầm kiểm soát.

"Đường phố New York đã trở thành bãi chiến trường. Quân đội đã tới và cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng hoàn toàn bị áp đảo. Và tôi phải nói rằng trong các bản báo cáo, tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì như thế này. Thông tin của chúng tôi hiện tại vẫn hạn chế do chiến sự, nhưng chúng tôi biết Nhà tỷ phú Người Sắt đang lái quả bom xuyên qua cánh cổng." Giọng người dẫn chương trình vội vã thông báo, cảm giác tuyệt vọng dâng lên qua từng từ.

"Thôi nào, Stark." Natasha nói, mắt cô dán chặt vào màn hình, nhưng vẫn không thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên kia cánh cổng.

"Đóng cánh cổng lại." Steve Rogers nheo mắt lại, giọng anh nghiêm nghị. Quyết định đã được đưa ra. Anh cúi đầu một lúc lâu, rồi ngẩng lên, đôi mắt chứa đầy nỗi lo lắng không thể che giấu.

Natasha không nói thêm lời nào. Cô rút quyền trượng và đâm mạnh xuyên qua màn chắn. Cột sáng từ khối Tesseract tắt ngúm, và cánh cổng nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi đóng sầm lại trong không khí. Mọi thứ trở lại im lặng, và không có một bóng người nào bay trở lại từ cổng.

Cả đội Avengers đứng lặng im, nhìn nhau, một cảm giác bất an lan tỏa trong không khí. Không có dấu hiệu nào cho thấy Tony đã trở về. Mọi thứ trở nên quá yên tĩnh, quá bất thường.

Ở ngoài không gian.

Một vụ nổ khủng khiếp vang lên, chấn động cả không gian. Quả bom hạt nhân nổ tung, và đội quân Chitauri mất đi chiến hạm mẹ của chúng. Không gian xung quanh trở nên hỗn loạn, các mảnh vỡ của tàu chiến văng tứ tung. Bộ giáp Iron Man trôi lơ lửng giữa không gian, như một mảnh vụn vô dụng trong vũ trụ bao la.

Một bàn tay mạnh mẽ kéo Tony ra khỏi không gian chết, ôm anh vào lòng. Là Stephen. Anh thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi và kiệt sức, nhưng anh không thể dừng lại. Bàn tay anh nhẹ nhàng đưa lên, phủ lên bộ giáp của Tony một nguồn không khí, tạo điều kiện để anh thở. Sau đó, anh vội vã mở mặt nạ của Iron Man.

"Tony..." Giọng Stephen nỉ non, thấp thoáng, đầy lo âu. Bàn tay anh run rẩy khi chạm vào mũi Tony, cảm nhận hơi thở yếu ớt của anh. Chắc chắn là anh còn sống. Mặc kệ cơn đau từ bàn tay khi phải dùng sức mạnh quá mức, Stephen không quan tâm nữa. Anh cần phải đưa Tony về.

Anh tạo ra một cánh cổng không gian, nâng Tony lên và bước qua đó. Anh đỡ Tony và cho người ngoài nhìn thấy chỉ là Tony đang rơi xuống tòa nhà gần tháp Stark.

Stephen nhẹ nhàng vuốt gò má bầm tím của Tony, vết cắt trên trán anh khiến trái tim Stephen như muốn vỡ tung. Anh khẽ hôn lên môi Tony, rồi đóng lại mặt nạ Iron Man, để anh có thể quay lại. "Jarvis, hãy truyền lời nói của tôi cho anh ấy."

"Vâng, Doctor."

Stephen lùi lại một bước, nhìn qua đội Avengers, thấy họ đã tìm thấy Tony. Hulk đang gào lên để Tony tỉnh lại, và những giây phút đoàn tụ bắt đầu. Stephen đứng đó, ở một góc khuất của tòa nhà đối diện, nhìn mọi thứ xảy ra trong sự im lặng.

Khi anh rời đi, cơ thể anh bắt đầu cảm nhận sự trừng phạt của thời gian. Lỗi lầm của anh, khi can thiệp vào dòng chảy lịch sử, đã bắt đầu đeo bám. Stephen ôm ngực, một cơn ho dữ dội trào lên, và khi nhìn xuống tay mình, anh thấy máu nhuộm đỏ. Đây là cái giá mà anh phải trả cho sự can thiệp này. Anh đã mắc sai lầm khi để Loki thấy anh.

...

"Tony, anh nên nghỉ ngơi."

Pepper bước vào phòng thí nghiệm với vẻ lo lắng khắc rõ trên khuôn mặt, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Tony đang đứng trước một loạt các màn hình và thiết bị. Mái tóc anh bù xù, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng điều đó dường như không hề làm anh bận tâm. Một tuần qua, kể từ khi trở về từ chiến trường, anh đã không có một phút nào nghỉ ngơi. Jarvis đã thông báo cho Pepper rằng Tony đã bỏ bữa, không gặp ai, và càng ngày càng chìm đắm trong công việc, tiếp tục thiết kế và hoàn thiện bộ giáp mới, dường như không ngừng nghỉ.

"Tony," Pepper khẽ gọi, bước tới gần bàn làm việc của anh, nơi những mớ giấy tờ, bản vẽ và mô hình của bộ giáp đang ngổn ngang. "Anh phải dừng lại. Anh không thể cứ thế này mãi được."

Tony không ngẩng lên, tay vẫn thao tác trên bàn phím, mắt chăm chú vào các dữ liệu. "Em không hiểu. Cái gì đó sẽ xảy ra, Pepper," giọng anh trầm và nặng nề, "Chúng ta không thể để phòng thủ của mình yếu đi. Chúng ta phải chuẩn bị. Tôi không thể ngừng lại."

"Anh không thể cứ mãi trốn trong công việc như vậy!" Pepper gần như hét lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. "Cả thế giới đã kết thúc rồi, Tony. Cuộc chiến đó đã qua. Anh cần nghỉ ngơi. Chúng ta cần phải phục hồi, không phải tiếp tục chiến đấu."

Tony dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt anh không còn ánh sáng hy vọng như trước, thay vào đó là sự kiệt quệ và tức giận. "Em nghĩ vậy sao?" anh lạnh lùng hỏi, đôi môi mím chặt. "Cuộc chiến đó chưa kết thúc. Chúng ta vẫn còn rất nhiều kẻ thù ngoài kia. Những gì tôi thấy, những gì tôi biết, Pepper, chúng ta không thể cứ ngồi yên đợi bị tấn công lần nữa. Em không hiểu đâu."

Pepper nhìn anh, không thể không cảm thấy đau lòng. Cô biết anh đang giấu giếm nỗi sợ hãi của mình, sự ám ảnh về những điều tồi tệ sẽ xảy đến. Nhưng cô không thể để anh tiếp tục phá hủy chính mình. "Tony, anh đang rối loạn. Anh không thể cứ sống như thế này mãi. Anh đang lẩn tránh mọi thứ, lẩn tránh chính mình," cô nói, giọng nghẹn ngào.

"Rối loạn?" Tony bật cười, nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ, mà là sự châm biếm. "Em gọi tôi là rối loạn à? Cả thế giới này mới là rối loạn. Những điều tôi thấy, những gì tôi đã trải qua, em nghĩ tôi đang tưởng tượng sao? Nếu tôi không làm điều này, nếu tôi không chuẩn bị, thế giới này sẽ không còn cơ hội."

Pepper tiến lại gần hơn, cầm lấy tay Tony, cố gắng làm anh tỉnh táo. "Tony, đừng làm vậy. Anh không thể tự hủy hoại mình vì những thứ chưa xảy ra. Anh không thể tiếp tục sống trong sợ hãi và ám ảnh như thế này mãi. Anh cần phải nghỉ ngơi, phải chấp nhận rằng mọi thứ đã kết thúc. Không còn chiến tranh nữa, không còn kẻ thù."

Tony rút tay ra khỏi tay cô, ánh mắt anh tối lại. "Em không hiểu," anh nói, giọng lạnh lùng, "Chúng ta đã thắng, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Tôi biết có điều gì đó sắp xảy ra. Và tôi phải chuẩn bị, Pepper. Tôi không thể cho phép mình nghỉ ngơi khi có thể bảo vệ thế giới. Tôi phải làm việc."

Pepper cảm thấy cơn giận dữ dâng lên trong lòng. Cô biết rằng điều này không chỉ đơn giản là về công việc hay chiến đấu nữa. Tony đã bị vướng vào những ảo giác của chính mình, những nỗi sợ hãi không thể thoát ra. Và điều đó khiến cô lo lắng hơn bao giờ hết. "Tony, anh đang mệt mỏi. Anh không thể cứ làm việc liên tục như vậy. Anh đang tự lừa dối chính mình. Anh không thể cứ trốn tránh những gì đã xảy ra nữa. Anh không thể sống mãi trong quá khứ!"

"Cô nghĩ tôi đang trốn tránh à?" Tony gắt lên, mắt anh lóe lên một tia giận dữ. "Tôi không trốn tránh gì cả. Tôi chỉ đang làm những gì cần làm. Nếu tôi không làm, ai sẽ làm? Em nghĩ tôi sẽ ngồi yên và đợi sự tấn công tiếp theo à? Đừng nói với tôi rằng em không thấy cái gì đang chực chờ. Mọi thứ chưa kết thúc, Pepper. Nó vẫn đang đến!"

Pepper đứng lặng, trái tim cô thắt lại. Cô nhận ra rằng mọi lời khuyên, mọi lời động viên đều không có tác dụng. Anh ta không muốn nghe, không muốn hiểu. Anh ta đang quá chìm đắm trong nỗi sợ hãi của chính mình.

"Tony, tôi không biết anh có thể giữ vững thế này lâu không," cô nói, giọng cô thấp và buồn bã. "Nhưng tôi biết, tôi không thể để anh tiếp tục như vậy. Anh đang tự giết mình."

Tony không đáp lại ngay, chỉ cắm cúi vào màn hình trước mặt, ánh sáng từ các thiết bị phản chiếu trên gương mặt anh. Sự im lặng kéo dài, nhưng cũng đủ để cảm nhận sự căng thẳng đang dâng lên. Pepper đứng đó, tay nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không thể chịu đựng thêm nữa.

"Anh cũng nói họ như vậy đúng không?" Pepper bật lên, giọng căng thẳng, tràn ngập sự thất vọng. "Chỉ mình anh. Ai cũng chắc là mọi chuyện kết thúc. Nhưng anh, Tony, anh vẫn không thể dừng lại, đúng không?"

Tony không quay lại, nhưng sự căng thẳng trong không khí như thể chính cơ thể anh đang chống lại tất cả những gì cô vừa nói. Cô không thể không nghĩ rằng mọi chuyện đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Cô cảm thấy những từ ngữ của mình như một nhát dao đâm vào vết thương của anh, nhưng cô biết rằng nếu không nói ra, cô sẽ không thể sống yên được. "Anh đã lên cơn cuồng loạn sau khi lái quả bom qua cánh cổng đó. Tại sao anh không thể hiểu rằng mình không phải là người duy nhất phải gánh vác tất cả? Anh đang hủy hoại chính mình đấy!"

Tony quay lại, ánh mắt anh lộ rõ vẻ kiệt sức nhưng cũng đầy giận dữ. "Em không hiểu," anh lạnh lùng nói. "Em không hiểu cảm giác phải chịu trách nhiệm, phải là người gánh vác tất cả. Tôi không thể ngừng lại. Tôi không thể để mọi thứ chìm vào im lặng khi cái chết vẫn còn treo lơ lửng trên đầu chúng ta."

Pepper không thể tin vào tai mình. Cô muốn thét lên, nhưng không thể. "Cái gì?" cô cười khẩy, nhưng nụ cười của cô đầy chua chát. "Anh đang tự hủy hoại mình vì cái gì? Anh không phải một mình, Tony! Anh với họ là một đội. Avengers là một đội. Đã có họ lo cho anh, anh không cần phải gánh vác một mình. Và anh đã từ chối họ tất cả những ngày qua."

"Avengers?" Tony nhíu mày, như thể từ "đội" và "Avengers" là những từ ngữ quá xa vời với anh lúc này. "Đúng, họ ở đó. Nhưng họ chỉ biết cách chiến đấu, biết cách thắng trận. Còn tôi, tôi phải nghĩ về những gì có thể xảy ra tiếp theo. Tôi không thể ngồi yên như họ. Họ đã từng nói rằng tôi bị chấn thương, rằng tôi đã bị cuồng loạn sau khi lái quả bom qua cánh cổng đó. Nhưng họ không hiểu tôi. Họ không hiểu rằng tôi đang làm việc vì tất cả chúng ta."

Pepper đứng lặng người, nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt mà cô từng thấy đầy hy vọng và niềm tin vào cuộc sống. Giờ đây, chúng chỉ còn lại sự hoang mang và tuyệt vọng. Cô biết anh đang tự mình gánh vác nỗi sợ hãi mà anh không thể chia sẻ với bất kỳ ai, nhưng không phải vì vậy mà cô sẽ im lặng.

"Tony, anh không thể tự gánh hết mọi thứ," Pepper nói, giọng cô nhỏ lại nhưng vẫn đầy kiên quyết. "Anh không phải người duy nhất. Anh không thể cứ nghĩ rằng mình là người duy nhất có trách nhiệm với thế giới này. Chúng ta đều có một phần trong cuộc chiến. Nhưng anh đang tự làm hại mình, đang xa rời tất cả những người yêu thương anh. Anh không nhận ra sao? Avengers không phải là người ngoài cuộc. Họ là đội của anh."

Tony cười nhạt, nhưng ánh mắt anh lạnh lẽo, như thể lời của Pepper chẳng hề ảnh hưởng đến anh. "Anh cần chuẩn bị. Nếu em không thấy được điều đó, thì anh sẽ làm mọi thứ một mình. Tôi sẽ không để lịch sử lặp lại. Tôi không muốn phải chịu đựng cảm giác đó lần nữa."

"Anh nghĩ mình là gì?" Pepper bỗng gào lên, không kiềm chế được nữa. "Anh nghĩ mình là người duy nhất phải gánh vác thế giới sao? Anh không cần phải làm tất cả một mình, Tony. Anh có Avengers, anh có tôi, anh có tất cả chúng tôi. Anh không thể cứ mãi sống trong nỗi sợ hãi, sống trong bóng tối một mình như thế này. Nếu anh không chịu nghỉ ngơi, không chịu đối diện với sự thật, anh sẽ tự hủy hoại mình thôi."

Tony bước lại gần cô, mắt anh đỏ ngầu, nhưng không phải vì giận dữ, mà vì kiệt sức. "Em không hiểu," anh nói, giọng anh thấp, như một lời thú nhận. "Nếu em biết những gì tôi thấy, những gì tôi cảm nhận, em sẽ không nói như vậy. Tôi không thể để mình yếu đuối. Không thể. Và tôi không thể để những người khác phải chịu đựng. Tôi không thể."

Pepper cảm thấy một nỗi đau thắt lại trong lòng. Cô không biết phải làm gì để giúp anh. Nhưng cô biết một điều: nếu cô không làm gì đó, Tony sẽ không bao giờ dừng lại, và anh sẽ tự hủy hoại chính mình. "Anh đang làm gì vậy, Tony?" Pepper hỏi, giọng cô nhỏ dần. "Anh không thể cứ chạy mãi như vậy. Chúng ta đều có giới hạn của mình. Anh không thể cứ làm việc không ngừng nghỉ như thế này. Anh sẽ không thể chiến đấu được nếu chính anh đã gục ngã."

"Thế em muốn tôi làm gì?" Tony giận dữ hỏi, bàn tay anh nắm chặt lại, như thể anh sắp sửa đập vỡ tất cả. "Chúng ta không còn thời gian. Tôi sẽ không để mình mỏng manh, không để mình yếu đuối. Em không hiểu gì hết!"

Pepper đứng đối diện với Tony, không kìm nén được sự thất vọng và đau đớn trong lòng. Cô nhìn anh, nhận ra người đàn ông mà cô yêu thương, người mà cô từng tin tưởng hết mình, giờ đây như một cái bóng, mệt mỏi và khép kín. Cô đã nhìn thấy dấu hiệu của sự thay đổi từ lâu, nhưng không thể ngờ rằng nó lại đến mức này. Và giờ đây, cô không thể đứng yên thêm nữa.

"Tony," Pepper cất tiếng, giọng cô run rẩy vì nỗi đau. "Anh đã thay đổi."

Những lời này như một nhát dao đâm vào trái tim anh. Tony nhìn cô, đôi mắt anh đột ngột mở to, đầy ngạc nhiên và khó tin. "Cái... cái gì, Pepper?" anh hỏi, giọng anh nghẹn lại. Anh không thể tin vào những gì mình đang nghe. Làm sao có thể? Anh luôn nghĩ rằng mình là người duy nhất có thể điều khiển cuộc đời này, nhưng giờ đây, mọi thứ như đang trượt khỏi tay anh.

Pepper không do dự, bước thêm một bước về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh, không thể giả vờ nữa. "Kể từ bữa tiệc sinh nhật năm đó, Tony. Không phải... từ khi anh tuyên bố mình là Iron Man," cô nói, từng từ vỡ vụn giữa không gian. "Anh đã thay đổi. Anh trở nên khác hoàn toàn. Và em không thể tiếp tục lặng im được nữa."

Tony lùi lại một bước, cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực. "Thay đổi... tốt hơn, đúng không?" anh bật ra, giọng đầy cay đắng. "Tốt hơn như thế nào, Pepper? Em nói về cái gì?"

Pepper không kiềm chế được nữa, cảm giác thất vọng trào dâng. "Tốt hơn? Anh nghĩ rằng em sẽ nghĩ như vậy sao? Anh tốt hơn, đúng, nhưng cái 'tốt hơn' đó là những thảm họa mà anh tự tạo ra. Và cả chuyện tình cảm của chúng ta cũng thay đổi sau bữa tiệc đó. Anh bắt đầu tránh xa em, Tony. Anh thay đổi nhanh chóng, và em không biết tại sao. Tại sao lại như vậy?" Cô hét lên, mỗi câu nói như một vết xước mới trong lòng cô.

Tony như bị đánh mạnh vào tim, một cảm giác đau đớn dâng lên trong anh. Anh không thể phản bác, không thể trả lời. Đã bao nhiêu lần anh tự nhủ rằng mình đã làm đúng, nhưng giờ đây, trước mặt Pepper, anh chỉ có thể đứng im lặng.

"Anh không yêu tôi nữa," Pepper nói, và những lời ấy như một mũi tên đâm vào trái tim anh.

Tony nuốt khan, ánh mắt anh lạc đi, cố gắng tìm lại lý do để phản bác, nhưng chẳng tìm ra. "Pepper, anh... anh chỉ không muốn phá hủy mối quan hệ chúng ta. Nó đang tốt. Chúng ta không phải sống hòa bình trước giờ sao?"

Pepper cười khẩy, nhưng nụ cười của cô đầy đau đớn. "Mối quan hệ gì, Tony? Bạn bè đúng không! Kể từ khi em phản đối tiệc sinh nhật của anh, anh bắt đầu né tránh em! Tony, anh giải thích cho em đi!" Cô cắn chặt môi, đôi mắt lộ rõ sự tức giận và thất vọng. "Và anh đang yêu ai đó phải không?"

Lời cô nói như một cú tát vào mặt Tony, khiến anh không thể thốt lên lời. Anh mím chặt môi, đôi mắt anh nhắm lại, như để che giấu cảm xúc lẫn lộn trong lòng. "Đúng... Pepper, em cũng thấy rõ, anh không phù hợp với em. Em xứng đáng có người tốt hơn. Anh đã làm gì, anh chỉ phá hủy mọi thứ..."

"Tony!" Pepper hét lên, một lần nữa giọng cô vang lên trong sự tuyệt vọng. "Chúng ta có thể cố gắng! Anh chỉ cần giống như trước kia, mọi thứ đều ổn. Chúng ta có thể vượt qua tất cả. Chỉ cần anh không tiếp tục như thế này nữa!"

Tony lắc đầu, không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn ấy nữa. "Em không hiểu anh, Pepper. Em không chấp nhận những gì anh làm hiện tại, tại sao lại như vậy? Anh không thể thay đổi, không thể sống như trước được. Anh không thể ngừng lo lắng cho tất cả mọi thứ ngoài kia. Anh không thể dừng lại."

Pepper cảm thấy một cơn sóng lớn dâng lên trong lòng, như thể tất cả những gì cô muốn là lao đến anh, ôm chặt anh vào lòng và khiến anh dừng lại, nhưng cô biết, nếu cô làm như vậy, họ sẽ càng xa nhau hơn. Cô không thể cứ tiếp tục nhìn anh hủy hoại bản thân mình như vậy.

"Tony," cô bắt đầu, giọng cô run lên vì kiệt sức. "Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao không thể dừng lại một chút để nghĩ về chúng ta? Anh không phải là người duy nhất phải gánh vác thế giới này. Anh không phải lúc nào cũng phải là người duy nhất lo lắng. Tôi yêu anh, Tony. Và tôi muốn chúng ta đi cùng nhau, vượt qua mọi thứ."

Tony cúi đầu, đôi mắt anh như trống rỗng. "Anh không thể dừng lại. Không thể. Nếu anh dừng lại, nếu anh không tiếp tục, anh sẽ không thể sống với những gì mình đã thấy. Anh không thể..."

"Tony, anh không thể cứ mãi chạy trốn khỏi những gì đã xảy ra," Pepper nói, giọng cô giờ đây nhỏ lại, như thể cô đã nói hết tất cả những gì mình có thể. "Anh sẽ không thể chạy mãi. Chúng ta đều có giới hạn, nhưng chúng ta có thể vượt qua nó. Cùng nhau."

"Em không hiểu đâu, Pepper," Tony nói, mắt anh ánh lên sự tuyệt vọng. "Em không biết anh đang phải đối mặt với gì. Anh không thể làm ngơ. Không thể."

"Vậy anh sẽ làm gì?" Pepper gào lên, không kiềm chế nổi. "Anh sẽ tự hủy hoại mình à? Anh sẽ cứ mãi như thế này sao?"

Tony quay đi, không thể đối diện với ánh mắt của cô nữa. "Em có thể tìm ai đó tốt hơn. Em xứng đáng với một người tốt hơn, một người không làm em phải đau đớn như thế này."

Pepper không muốn nghe những lời này nữa. Cô không muốn thấy anh bỏ cuộc, không muốn thấy người đàn ông mà cô đã yêu từ bao năm qua, đang dần biến thành một người lạ. "Anh không phải là người duy nhất có thể quyết định điều gì tốt cho chúng ta, Tony," cô nói, giọng cô cứng rắn hơn. "Chúng ta có thể cố gắng. Anh chỉ cần như trước kia, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng anh phải chấp nhận điều đó. Anh phải đứng lên, đối diện với những gì đang xảy ra."

"Không, Pepper," Tony nói, giọng anh khản đặc. "Em không hiểu. Anh không thể sống như thế này nữa. Anh không thể chấp nhận được cái thế giới này. Anh không thể đối diện với những thứ đã qua."

Pepper nhìn anh, trái tim cô nặng trĩu. "Anh luôn nghĩ mình phải đối mặt với mọi thứ một mình, nhưng anh không phải vậy. Anh có chúng tôi, Tony. Anh không phải một mình."

Tony quay lại, đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. "Nếu em không thể hiểu được điều đó, thì có lẽ em sẽ không còn hiểu được anh nữa."

Tony quay người lại, ánh mắt đượm buồn, đầy sự mệt mỏi. Anh hít một hơi sâu, như để tìm đủ dũng khí nói ra những lời đang nặng trĩu trong lòng mình.

"Pepper, anh cần một người hiểu anh," giọng anh thấp và run rẩy. "Một người ủng hộ mọi thứ anh làm. Chúng ta... chỉ hợp làm bạn thôi. Anh rất tiếc, nhưng tình yêu anh từng dành cho em là thật. Anh không muốn tiếp tục làm tổn thương em nữa, không muốn kéo dài điều này thêm nữa. Chúng ta nên dừng lại, em cũng thấy điều đó mà, đúng không?"

Pepper nhìn anh, sự đau đớn hiện rõ trong ánh mắt cô. Cô cười nhạt, một nụ cười cay đắng hơn bất cứ lời nào có thể nói ra. "Tốt thôi, Tony. Nếu đây là điều anh muốn, thì cứ như vậy đi." Giọng cô nghẹn lại. Cô quay người, bước nhanh ra cửa, nhưng Tony vẫn có thể nghe thấy tiếng cô nức nở khi cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại phía sau.

Căn phòng trở lại sự yên tĩnh đáng sợ. Tony ngồi sụp xuống ghế, cả cơ thể như bị rút cạn sức lực. Anh chống tay lên trán, đầu cúi thấp, đôi vai run nhẹ. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng từ những màn hình xanh mờ của Jarvis.

"Jarvis," Tony khẽ gọi, giọng anh như tan vào không khí. "Tìm ra được chưa?"

"Sir, dữ liệu ADN của Doctor vẫn không có trong ngân hàng máu," Jarvis trả lời, giọng máy móc nhưng đầy trách nhiệm.

"Châu Mỹ?" Tony hỏi, giọng anh khô khốc.

"Không có, Sir."

"Châu Âu?"

"Không có, Sir."

Tony bóp trán, cố giữ mình tỉnh táo. "Có bao nhiêu người mang danh hiệu Doctor với chữ cái STE?"

"1456 người, Sir."

Tony cắn môi, cố gắng thu hẹp phạm vi tìm kiếm. "Chiều cao 72 inch."

"Có 218 người thỏa mãn tiêu chí này, Sir."

"Bị thương ở tay."

"Không có ai phù hợp, Sir."

Tony thở hắt ra, đưa tay vuốt mặt. Anh tựa lưng vào ghế, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể anh co ro lại, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, như thể muốn thu mình khỏi cả thế giới. Anh lẩm bẩm, giọng nói mờ nhạt như tiếng vọng xa. "Anh ấy đã cứu tôi, Jarvis. Và anh ấy bị thương."

"Sir..." Jarvis ngừng lại như để chọn cách nói phù hợp nhất.

Tony tiếp tục, giọng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi. "Anh ấy ở đó, đứng đối diện tòa nhà và không gặp tôi. Chắc chắn anh ấy mắng tôi là một đứa trẻ hư."

Jarvis phản bác ngay lập tức, giọng máy móc đầy kiên quyết. "Không, Sir. Doctor đã luôn bên cạnh ngài trong cuộc chiến. Anh ấy thậm chí đã gửi tín hiệu bảo tôi không thông báo cho ngài, để ngài không phân tâm."

Tony cười nhạt, đôi mắt nâu ánh lên vẻ tự giễu. "Ngài Bí Ẩn tin tưởng tôi hơn chính bản thân tôi, huh?" Anh cười, nhưng nụ cười ấy chẳng chứa chút vui vẻ nào.

Jarvis im lặng một lúc, như đang cân nhắc, rồi nhẹ nhàng nói. "Sir, tôi chưa nói với ngài điều này, nhưng trường hợp của ngài khá giống với chẩn đoán của Doctor. Vì vậy, tôi nghĩ đã đến lúc tiết lộ thứ anh ấy để lại."

Tony ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên. "Cái gì?"

Jarvis chiếu lên màn hình một hình ảnh, là dòng chữ viết tay nhanh gọn nhưng dứt khoát, mà Stephen Strange đã để lại trước khi biến mất.

"Tony, tôi không thể ở lại thời gian này lâu hơn nữa. Tôi chắc chắn rằng anh sẽ tìm ra tôi là ai với công nghệ của mình. Nhưng Tony, tôi đến từ tương lai. Đừng tìm kiếm tôi, vì thời gian sẽ che lấp mọi dấu vết. Nếu anh biết rõ tôi, điều đó có thể xóa sạch ký ức của anh về tôi. Đừng thất vọng – tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau. Làm những gì anh muốn, làm những gì anh tin là đúng. Và hãy gọi tôi là Stephen."

Tony nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy. Đôi mắt anh mờ đi, ẩm ướt. Anh đọc đi đọc lại, như thể từng chữ đang khắc sâu vào tim anh. Anh không thể rời mắt khỏi nó.

"Jarvis, lưu lại," Tony nói, giọng anh khàn khàn, gần như thì thầm. "Đặt nó vào tệp riêng trong 'Nhật ký của Stark'."

"Đã hoàn thành, Sir," Jarvis đáp.

Tony hít một hơi sâu, như để xua đi nỗi đau trong lòng. Anh gạt nước mắt khỏi mặt, đứng dậy. "Xóa hết mọi dữ liệu tìm kiếm vừa rồi, Jarvis."

"Vâng, Sir" Jarvis trả lời.

Anh cười, nhưng nụ cười ấy chẳng chứa chút vui vẻ nào.

Tony quay về bàn làm việc không còn dáng vẻ chán nản hay kiệt sức nữa. Trên màn hình là một dự án y tế đang dang dở, nhưng anh không ngần ngại mà gõ lên dòng chữ ở mục chủ sở hữu: "Stephen."

Miệng anh mấp máy, gần như là thì thầm. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Stephen."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro