Chương 6
Trên màn hình tivi trước mặt, bản tin đang phát sóng với giọng điệu đầy khiêu khích:
"Tôi đã ở buổi chất vấn nơi ông Stark lập luận đanh thép rằng những bộ giáp đó không thể có được ở nơi nào khác, không có ở nơi nào khác, và sẽ không bao giờ có ở nơi khác, ít nhất trong 5 đến 10 năm nữa."
"Đột nhiên, ở Monaco, chúng ta nhận ra rằng... Ồ, giờ đã có những bộ giáp như thế."
Tony ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên vẻ chán chường. Anh cắt ngang dòng tường thuật bằng một từ ngắn gọn:
"Mute."
Màn hình ngay lập tức tắt ngấm, nhường chỗ cho âm thanh ồn ã của động cơ máy bay xuyên qua tầng mây. Pepper ngồi đối diện, ném cho Tony một ánh nhìn sắc bén đầy ngụ ý, nhưng cô không nói gì.
Tony đặt khay đồ ăn xuống bàn trước mặt cô, phá vỡ sự im lặng với một nụ cười nửa miệng quen thuộc.
"Ông ta phải tặng anh huân chương mới đúng. Đó mới là sự thật."
Pepper liếc qua khay thức ăn. Cô nghiêng đầu, nhướng mày hỏi, "Cái gì thế?"
"Đây là bữa tối trên chuyến bay của em," anh nói, giọng thản nhiên như thể không có gì đặc biệt.
Pepper ngạc nhiên nhìn khay đồ ăn, rồi nhíu mày khi thấy một dĩa trứng chiên khét một nửa, còn nửa kia thì nhão nhoẹt. "Đừng nói với em là anh vừa tự làm đấy nhé."
Tony khoanh tay, dựa lưng vào ghế, nở nụ cười tự mãn. "Chính xác. Em nghĩ anh biến đi đâu suốt ba tiếng qua? Làm đầu bếp đó."
Pepper không nhịn được bật cười khẽ, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy nghi ngờ. "Tony," cô nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn, "anh đang giấu em chuyện gì vậy?"
Tony im lặng vài giây, đôi mắt dừng lại ở cô. Trong ánh nhìn ấy là một thứ gì đó không thể định nghĩa được – không hoàn toàn buồn bã, không hoàn toàn mệt mỏi, nhưng sâu sắc và nặng nề.
"Anh không muốn về nhà chút nào," Tony nói, giọng anh trầm xuống, như thể đang tự thú điều gì đó. Nhưng ngay lập tức, anh lảng tránh. "Nhưng này, hãy hủy bữa tiệc sinh nhật của anh đi, được không? Và... chúng ta đang ở châu Âu mà. Hãy đến Venice, Cipriani. Em nhớ không?"
Pepper thoáng bất ngờ trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Yeah, em nhớ. Đó là một nơi tuyệt vời."
Tony gật đầu, cố gắng tỏ vẻ hứng thú. "Tuyệt để lấy lại sức, đúng không? Chúng ta cần nghỉ ngơi."
Pepper nhìn anh chăm chú, rồi nhíu mày. "Tony, em không nghĩ bây giờ là đúng lúc. Chúng ta còn quá nhiều rắc rối."
Tony phẩy tay, cố giữ giọng nhẹ nhàng. "Đúng, nhưng chính vì thế mới là lúc. Vì khi đó ta sẽ..."
"Tony," Pepper cắt ngang, giọng cô kiên quyết nhưng không thiếu phần dịu dàng, "với tư cách là CEO, em phải xuất hiện."
"CEO thì cũng cần nghỉ phép chứ?" Tony phản bác, nụ cười nhẹ nhõm hơn thoáng lướt qua môi anh.
"Nghỉ ngơi?" Pepper lặp lại, ánh mắt hơi nheo lại như đang đánh giá anh. "Vào lúc này ư?"
"Đúng. Nghỉ tập thể," Tony nói, nhướng mày đầy thách thức. "Chơi một chút, thư giãn, rồi chúng ta sẽ cùng tìm ra giải pháp."
Pepper thở dài, lắc đầu. "Không phải ai cũng sống nhờ pin, Tony."
Câu nói của cô khiến Tony khựng lại. Anh nhìn cô, một nụ cười gượng gạo thoáng nở trên môi, nhưng đôi mắt thì trống rỗng, như thể đang ôm lấy một nỗi buồn không thể diễn tả.
Pepper, dường như cảm nhận được điều đó, mỉm cười rạng rỡ, cố gắng phá tan không khí nặng nề. Nụ cười của cô như một ánh nắng le lói giữa bầu trời mây xám, khiến Tony cảm thấy tim mình chùng xuống.
Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh sáng hoàng hôn bao phủ khuôn mặt anh trong sắc cam nhạt. Tiếng động cơ máy bay vẫn vang lên đều đặn, nhưng trong lòng Tony, mọi thứ đều im lặng.
Nhiễm độc máu: 28%.
...
Tony ngả người trên ghế, tay cầm ly rượu, đôi mắt sắc bén lướt qua Natasha Romanoff, người đang đứng cách anh chỉ vài bước. Ánh sáng từ những chiếc đèn trần phản chiếu trên bộ váy đen gợi cảm của cô, nhưng biểu cảm của Natasha lại không hề thoải mái hay vui vẻ, vẫn nét lạnh lùng quyến rũ như mọi khi.
Tony nghiêng đầu, nở một nụ cười nhếch mép, đầy vẻ tò mò. "Tôi phải nói điều này. Thật khó để hiểu được cô" anh nói, giọng kéo dài với chút chế nhạo.
Natasha liếc nhìn anh, đôi mắt sắc sảo ánh lên sự cảnh giác, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy. "Cô từ đâu đến vậy?" Tony hỏi tiếp, nâng ly rượu lên môi.
"Từ bộ phận pháp lý." Natasha trả lời gọn lỏn, nhưng khóe môi hơi nhếch lên như muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh.
Tony bật cười khẽ, tiếng cười pha chút mỉa mai. "Bộ phận pháp lý, huh? Cô đúng là một ẩn số."
Natasha chỉ nhún vai, không đáp. Cô bước đến bàn rượu gần đó, rót cho mình một ly, ánh mắt không rời khỏi Tony.
Tony đặt ly rượu xuống, đôi mắt hiện lên vẻ thích thú. "Tôi có thể hỏi cô một câu, giả định thôi?" Anh nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn, giọng hạ thấp như đang chia sẻ một bí mật. "Hơi kỳ cục đấy."
Natasha nhấp một ngụm rượu, lướt mắt qua anh. "Thử xem nào."
Tony ngả người ra sau, cười nhếch môi. "Nếu đây là lễ sinh nhật cuối của mình, cô sẽ kỷ niệm như thế nào?"
Câu hỏi của anh khiến Natasha hơi khựng lại. Đôi mắt cô nheo lại, như đang đánh giá liệu câu hỏi này là trò đùa hay một điều nghiêm túc. Nhưng rồi, cô đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu đáp lại với sự tự tin vốn có.
"Tôi sẽ làm bất kỳ chuyện gì tôi muốn," Natasha nói, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén, "cùng với bất kỳ ai tôi thích."
Câu trả lời của cô khiến Tony bật cười lớn. Anh vỗ tay nhẹ vào tay ghế, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. "Thẳng thắn. Tôi thích thế."
"Vậy còn anh, Stark?" Natasha hỏi ngược lại, đôi môi cong lên với nụ cười thách thức. "Nếu là sinh nhật cuối của anh, anh sẽ làm gì?"
Tony im lặng trong giây lát, ánh mắt anh trượt ra ngoài cửa sổ lớn, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh dưới bầu trời đêm. Anh nhấp một ngụm rượu, nhưng lần này, nụ cười trên môi anh có chút mơ hồ.
"Có lẽ tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc thật lớn," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ suy tư. "Mời tất cả những người tôi quen biết. Cười, nói, vui chơi... và làm cho mọi người nhớ đến tôi."
Natasha nhìn anh, đôi mắt toát ra sự quan sát tinh tế. Cô không nói gì, nhưng rõ ràng nhận ra trong câu trả lời của Tony, có một tầng cảm xúc sâu sắc hơn những gì anh thể hiện.
"Hoặc," Tony tiếp tục, nụ cười nhếch mép trở lại, "tôi sẽ làm gì đó điên rồ. Như là... nhảy từ trên tháp Stark xuống, không cần bộ suit."
"Chắc chắn là anh sẽ chết trước khi tới đất" Natasha nói, giọng cô đầy vẻ khô khan.
"Thì đúng rồi. Đó mới là điểm nhấn" Tony đáp, đôi mắt lóe lên sự tinh quái.
Natasha lắc đầu, bật cười nhẹ. "Anh đúng là không thể đoán trước được, Stark."
"Đúng vậy. Và đó là điều khiến tôi trở nên hấp dẫn." Tony nói, nhướng mày tự mãn, nâng ly rượu lên trước mặt Natasha như một lời chào.
...
Biệt thự Malibu, nơi những ánh đèn rực rỡ hòa cùng tiếng nhạc sôi động, trở thành tâm điểm của đêm tiệc.
Tony Starktrong bộ giáp Iron Man, bước đi giữa đám đông như một vị vua tự phong, với sự kiêu hãnh và bất cần vốn có. Những vị khách nữ xinh đẹp, ăn mặc táo bạo, vây quanh anh như những vệ tinh xoay quanh một ngôi sao rực sáng. Ly rượu sóng sánh trong tay họ, tiếng cười rộn ràng vang lên, nhưng ở một góc, Pepper Potts, với đôi mắt mệt mỏi và ánh nhìn thất vọng, lặng lẽ quan sát tất cả.
Cô đã phải đối mặt với vô số vấn đề do Tony gây ra trong những ngày qua: báo chí, cổ đông, công việc không hồi kết. Và giờ đây, chứng kiến anh lao vào những trò điên rồ, cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Pepper bước lên sân khấu, đôi giày cao gót gõ những âm thanh chắc nịch. Tony vừa quay lại, nhìn thấy cô, đôi mắt anh ánh lên chút bất ngờ nhưng nhanh chóng trở thành nụ cười tự mãn quen thuộc.
Pepper cầm lấy micro từ tay anh, nở một nụ cười lạnh lùng, nhưng vẫn giữ giọng điệu thân thiện để tránh làm rối loạn bữa tiệc. "Anh chàng này cũng biết tiệc tùng vui vẻ đấy chứ nhỉ?"
Tony không để cô dẫn dắt lâu, anh bước tới gần, vẫn trong bộ giáp, nhìn thẳng vào mắt cô và nói to, như thể muốn cả thế giới nghe thấy: "I love you."
Câu nói làm đám đông ồ lên, nhưng Pepper không hề bối rối. Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đầy sự nghiêm khắc. "Thật không tin được! Cám ơn anh nhiều. Chúng tôi đều rất cảm ơn anh vì buổi tối tuyệt vời thế này. Và bây giờ, hãy nói 'Chúc ngủ ngon' và 'Rất cám ơn mọi người đã đến.'"
Tony nhướn mày, nụ cười thoáng qua môi anh. "Không, không... Chờ, chờ tí đã." Anh cúi xuống, định hôn cô, nhưng Pepper né đi, gương mặt cô hiện rõ sự khó chịu và cương quyết.
"Anh không kiểm soát chính mình, rõ chưa?" Pepper nói, đẩy anh ra với ánh nhìn chắc chắn, như một sắc lệnh anh không thể chối cãi được.
Tony thở dài, cố gắng giải thích, giọng anh lạc đi một chút: "Chúng ta đã có bánh đâu. Cả nến cũng chưa thổi nữa."
Pepper cứng rắn, không để anh tiếp tục. "Anh không kiểm soát được chính mình. Tin tôi đi, vụ này anh thua rồi!"
Tony cười buồn, đôi mắt anh thoáng qua sự tổn thương. "Em mới là người mất kiểm soát, người đẹp ạ."
Pepper nhìn anh, lắc đầu thất vọng. "Đến lúc đi ngủ rồi. Đến giờ rồi."
"Cho anh thơm em đi" Tony nói, giọng anh trở nên van nài, ánh mắt đầy sự mong mỏi.
"Anh sẽ không vui vì chuyện này đâu" Pepper đáp, giọng cô lạnh lùng.
Tony cười nhạt. "Thôi nào, anh biết là em muốn mà.."
"Anh biết anh vừa làm gì không?" Pepper hỏi, ánh mắt cô sắc như dao cạo.
Tony cố gắng nở một nụ cười để xoa dịu tình hình. "Anh biết, có hệ thống lọc mà."
Pepper khoanh tay, vẻ mặt cô không còn kiên nhẫn. "Không gợi cảm chút nào."
Tony nhướng mày, vẫn cố đùa. "Em có thể uống nước đó."
Pepper thở dài, lắc đầu. "Hãy tiễn mọi người về đi. Đã đến lúc rồi."
Tony nhìn cô hồi lâu, ánh mắt trở nên mông lung. Cuối cùng, anh lấy lại micro từ tay cô, đưa chai rượu anh đang cầm cho cô và nói: "Pepper Potts. Cô ấy đúng, bữa tiệc kết thúc."
Tiếng ồ thất vọng kéo dài từ đám đông bên dưới, nhưng trước khi bất kỳ ai rời đi, Tony nhướng mày, giọng nói trở nên sắc lạnh hơn: "Mặc dù bữa tiệc này đã kết thúc một giờ rưỡi trước đối với tôi. Tăng hai sẽ bắt đầu sau 15 phút nữa! Nếu ai đó, giống Pepper, không khoái, thì cửa ở đằng kia!"
Câu nói của anh làm đám đông reo hò thích thú, nhưng Pepper thì hoàn toàn thất vọng. Cô nhìn Tony phóng tia laser làm nổ tung những chai rượu đang quăng lên trời từ dưới khán đài, bắn tan tành trong tiếng hò hét. Đó là giây phút cuối cùng cô chịu đựng được.
Trong khi đó, James Rhodes, không thể tiếp tục nhìn bạn mình tự hủy hoại chính mình, đã đi xuống phòng lab của Tony. Anh mặc bộ giáp Mark II và quay lại phòng tiệc.
"Tiệc tàn rồi, mọi người ra ngoài hết!" Rhodes nói lớn, giọng anh không để lại chút nghi ngờ nào.
Mọi người lục tục rời đi, nhưng Tony, đứng giữa đống chai rượu vỡ, chỉ cười mỉa mai. "Ồ, giờ anh là người hùng cứu rỗi à?"
"Tony, cởi bộ giáp ra." Rhodes bước tới, giọng anh lạnh lùng.
"Không đời nào," Tony đáp, giọng anh trở nên thách thức.
Hai người lao vào đánh nhau, giáp chạm giáp, tia năng lượng va chạm tạo ra những tiếng nổ lớn. Cuối cùng, hai chùm năng lượng bắn thẳng vào nhau khiến Tony văng mạnh vào tường. Anh ngồi bệt xuống, đôi mắt lạc đi, nhìn bạn thân trong bộ giáp Mark II bay ra khỏi biệt thự mà không nói một lời.
Tony chỉ còn lại một mình trong căn phòng hỗn loạn, với những mảnh vỡ của chính sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của anh.
Căn biệt thự Malibu giờ đây chỉ còn lại sự im lặng, đối lập hoàn toàn với không khí sôi động náo nhiệt của buổi tiệc chỉ cách đó ít phút.
Tony Stark ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào bức tường nơi anh vừa bị quăng vào. Mặt đất xung quanh đầy mảnh vụn của những chai rượu vỡ, đồ trang trí và cả những dấu vết do tia năng lượng từ bộ giáp để lại. Anh tháo mũ giáp ra, để lộ gương mặt mệt mỏi và đôi mắt trũng sâu. Không gian lạnh lẽo bao trùm, chỉ có tiếng gió biển vọng vào từ những ô cửa kính bị vỡ.
Anh nhắm mắt lại, nhưng âm thanh trong đầu không ngừng gào thét. Những hình ảnh Rhodes rời đi trong bộ giáp, ánh mắt thất vọng của Pepper, và cả sự sụp đổ không thể chối cãi của chính anh... tất cả như những nhát dao cứa sâu vào lòng.
Bất giác, anh nghe thấy một tiếng thở dài, rất nhẹ nhưng đủ để khiến anh khựng lại. Anh quay đầu, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.
"Lại ảo giác à?" Anh lẩm bẩm với chính mình, giọng khàn đặc.
Tony ngồi đó, đôi mắt trĩu nặng như muốn nhỏ giọt, đôi vai anh như bị cả thế giới đè nặng. Những giây phút trôi qua, anh chìm vào suy nghĩ mông lung cho đến khi giọng nói đều đặn và quen thuộc của J.A.R.V.I.S vang lên.
"Sir, có nguồn năng lượng lạ cách ngài ngày càng gần."
Tony lập tức giật mình. Mũ giáp đóng lại trong tích tắc, và công nghệ quét xung quanh kích hoạt. Màn hình HUD của bộ giáp hiển thị một điểm sáng kỳ lạ, đang di chuyển về phía anh với tốc độ chậm nhưng ổn định.
"J.A.R.V.I.S, phân tích nguồn năng lượng," Tony ra lệnh, giọng anh sắc lạnh, nhưng sâu bên trong là sự cảnh giác.
"Không thể xác định, thưa ngài. Nguồn năng lượng này không thuộc bất kỳ loại nào từng được ghi nhận."
Tony siết chặt nắm đấm, căng thẳng chờ đợi. Bỗng, màn hình HUD sáng lên với những ký tự vàng rực rỡ, lơ lửng trước mặt anh.
Dòng chữ bay múa như có sự sống riêng:
"Tôi không nghĩ sẽ thấy một bữa tiệc hoang tàn đến vậy, nhưng may đến kịp. Chúc mừng sinh nhật anh."
Tony trừng mắt nhìn những ký tự vàng óng ánh, đôi mắt anh bừng sáng với một cảm xúc phức tạp - vui mừng, kinh ngạc, và cả sự nghi ngờ. Anh không thể ngăn mình mỉm cười, một nụ cười chân thật hiếm hoi trong suốt những tuần qua.
"Ngài Bí Ẩn..." Anh thì thầm, như gọi một tên thần chú gần như ngạt thở. Anh lảo đảo, tay vịn vào tường để giữ thăng bằng, ánh mắt vẫn dán chặt vào những ký tự phát sáng. "Ngài... đã đến thật sao?"
Lời nói ra chẳng có ai đáp lại, nhưng những dòng chữ vẫn tiếp tục hiện ra, lần này như gần gũi hơn, thân thuộc hơn.
"Tôi đến đây vì anh. Nhưng anh có vẻ đã quên cả chính mình rồi, Tony."
Tony cảm giác tim mình đập loạn nhịp. Sự cô độc vừa đè nặng lên anh giờ đây như tan biến, thay vào đó là một niềm vui đến choáng ngợp. Anh vội bước về phía trước, tay với lấy những ký tự như thể muốn níu giữ điều gì đó hữu hình.
Anh không kìm được, lao tới ôm chầm lấy Stephen, như một người vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài bất tận. Stephen hơi chững lại, nhưng chiếc áo choàng thông minh nhanh chóng vươn ra, đỡ lấy Tony để cả hai không ngã nhào.
"Tony..." Stephen thở dài, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy trách nhiệm. Anh đưa tay vuốt mái tóc rối bù của Tony, mồ hôi lấm tấm làm tóc anh ướt đẫm. Tony không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, gục đầu lên vai Stephen, như thể sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ lại rơi vào khoảng trống vô tận của sự cô đơn.
Tony bất giác cảm nhận được điều gì đó, như một cơn gió nhẹ lướt qua gương mặt anh. Trong giây phút ngắn ngủi, nụ cười mệt mỏi xuất hiện trên môi anh. "Ngài vẫn luôn thế... đến khi tôi cần nhất."
Stephen mỉm cười buồn bã. "Luôn luôn."
...
Stephen đứng trong bóng tối, quan sát mọi thứ với vẻ bình thản.
Căn phòng trước mặt anh chứng kiến những trận chiến không chỉ của cơ thể mà còn của tâm hồn. Một lỗ thủng dưới nền nhà, dấu vết của cuộc đấu tranh vừa qua, những mảnh vỡ của một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Stephen không thể không liếc nhìn một cách tinh tế. "Đánh nhau dữ lắm nhỉ?" anh nói, giọng điệu trêu chọc nhưng ẩn chứa sự đồng cảm.
Tony ngượng ngùng, không thể phủ nhận những gì vừa diễn ra. Anh cười mệt mỏi rồi đứng dậy, bước vào phòng tắm để thay quần áo. Khi anh trở ra, bộ giáp đã được cởi bỏ, chỉ còn lại hình ảnh của người đàn ông mệt mỏi trong chiếc áo sơ mi đen đơn giản.
Nhưng khi anh đeo kính râm và nhìn xung quanh, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt. Một đoàn năng lượng kỳ lạ đang ngồi trên ghế, lật từng trang sách tựa như chúng có sự sống. Các cuốn sách bay lơ lửng trong không trung, từng trang giấy như sống dậy, tự động lật qua lật lại mà không ai chạm vào.
Tony ho khan một tiếng, muốn thu hút sự chú ý của Stephen. Cùng lúc đó, giọng nói của J.A.R.V.I.S vang lên:
"Ngài Bí Ẩn rất thông minh thưa sir."
Tony liếc nhìn Stephen một cách nghi ngờ. "Ngài Bí Ẩn thật sự đã làm gì quản gia của tôi vậy?"
Anh khoanh tay, cố gắng tỏ ra bất mãn nhưng không thể giấu đi nụ cười mỉa mai ở khóe môi. Chỉ có điều, nụ cười của anh lại vô tình tố cáo mọi thứ.
Stephen phẩy tay một cách nhẹ nhàng, và tất cả những cuốn sách lơ lửng trong không khí bay về đúng vị trí trên giá sách. Một dòng chữ vàng óng ánh xuất hiện ngay trước mặt Tony, như một lời nhắc nhở.
"Con trai anh thật xuất sắc, chúng tôi chỉ thảo luận một chút về thứ anh đang bị nhiễm độc."
Tony giật mình, ánh mắt sáng lên nhưng ngay lập tức lại trở nên cảnh giác. Anh quay sang nhìn Jarvis, như thể tìm một sự giải thích nào đó. "Jarvis đã nói với anh?"
Giọng nói của Jarvis lại vang lên. "Không, Sir. Là ngài Bí Ẩn đã nói và tôi không thể giấu được."
Tony sửng sốt, lẩm bẩm: "Tôi là chủ anh đấy, Jarvis! Sao anh lại trả lời rõ ràng như vậy?"
Giọng anh đầy giận dữ, nhưng trong lòng lại là sự bối rối khó tả.
"Ngài đã cho phép Mr. Mystery trong giao thức 'Doctor của tôi' có quyền hạn cao nhất bằng quyền hạn ngài."
Tony nhìn chằm chằm vào màn hình, sự tức giận càng lúc càng dâng cao. "Này, phản đồ!"
Stephen chỉ cười nhẹ, không chút lo lắng, và bước đến gần Tony, nắm lấy bờ vai anh một cách dịu dàng nhưng đầy quyền lực. "Anh biết tôi là Doctor."
Tony nhướng mày, đáp lại đầy vẻ tự mãn. "Tất nhiên, quá lộ liễu. Quá rõ ràng. Anh chắc chắn là Bác Sĩ Bí ẨN."
Stephen nhìn anh, đôi mắt sáng lên với một tia kiên nhẫn và hiểu biết. "Thật thông minh, không tài nào qua mắt được anh."
Tony hất cằm, cười kiêu ngạo. "Đúng vậy, tôi luôn là người giỏi nhất."
Nhưng khi anh nhìn Stephen, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể đã lâu lắm rồi anh mới gặp lại ai đó mà mình tin tưởng. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, bước tới gần Stephen.
Đột ngột, anh nắm lấy bàn tay Stephen, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo trên đó. "Vết thương này anh đau lắm đúng không?"
Stephen không thể không rùng mình khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Tony. Anh bất giác mím môi, một cảm giác xốn xang khó tả tràn về trong tim.
Tony giữ chặt tay Stephen, giọng nói anh nhẹ nhàng như một lời xin lỗi. "Xin lỗi, tôi biết trước kia tôi đã làm anh đau... nhưng giờ sẽ không như vậy nữa."
Stephen nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Tony, bàn tay còn lại của anh nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm tay mình. Anh vỗ vỗ nhẹ như một sự trấn an. "Không sao, mọi chuyện qua rồi."
Tony cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Stephen, và trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra một điều: Mặc dù mọi thứ có thể tan vỡ, nhưng có những mối quan hệ, những kết nối không thể dễ dàng bị xóa nhòa.
Stephen nhìn vào đôi mắt của Tony, nơi chứa đầy những cảm xúc hỗn độn, một nỗi buồn sâu thẳm mà anh không thể vơi đi.
Tại thời điểm này, sự ngượng ngùng trong không khí tỏa ra mạnh mẽ. Tony nhìn xuống mặt đất, đôi mắt không thể đối diện với Stephen, nhưng bàn tay anh lại không muốn buông tay người đàn ông đó. Anh cảm nhận rõ ràng bàn tay mình đang nắm chặt lấy tay Stephen như thể nó là mối liên kết duy nhất giữa hai người. Nhưng rồi, không gian im lặng không thể kéo dài mãi, Stephen lên tiếng, và câu hỏi đó khiến Tony cứng người.
"Palladium, máu anh nhiễm độc bao nhiêu phần trăm rồi, Tony?"
Tony rút tay lại một cách bất ngờ, nhưng Stephen giữ lấy, không cho anh rút khỏi. Cảm giác ấy như một sự giam cầm nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Anh mím môi, đôi tay run rẩy một chút trước khi thốt ra một con số khiến Stephen không khỏi lo lắng.
"72%."
Cảm giác siết chặt cổ tay Tony khiến anh cảm nhận rõ sự căng thẳng của người đàn ông trước mặt. Stephen nín thở, và nỗi lo lắng trong mắt anh không thể che giấu. Tony hít một hơi sâu, cười khổ, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu sự đau đớn.
"Nó cứu tôi và nó cũng giết chết tôi... Ngài Bí Ẩn, có vẻ như đây là lần cuối tôi gặp anh."
Stephen không thể ngồi yên khi nghe những lời đó. Anh cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng trong giọng nói của Tony, nhưng trong lòng anh, một cảm giác không thể tả dâng lên. "Không, Tony." Anh muốn nói gì đó, nhưng lời không thể ra. Khi nghe nói rằng đây là lần cuối, một cảm giác tuyệt vọng, một sự kháng cự mạnh mẽ trong lòng anh dấy lên.
Nỗi đau trong Tony cứ gặm nhấm anh, nhưng anh vẫn không thể hiểu rõ rốt cuộc là Stephen có nghĩa gì trong cuộc đời mình. Người đàn ông trước mặt anh – ST_ Bí Ẩn - là ai? Anh chưa từng biết, chưa từng nhìn thấy mặt của người ấy, chưa từng biết gì ngoài những dòng chữ vàng đẹp đẽ mà Stephen tạo ra. Điều đó khiến Tony cảm thấy một sự bất an mà không thể xóa bỏ.
Nhưng Tony không chờ đợi, không cho phép bản thân tiếp tục chìm vào nỗi buồn. Anh xoay người, kéo cổ tay Stephen về phía mình, một cách cẩn thận, không để động vào chỗ đau của anh. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời mình, Tony không chỉ chạy trốn mà lại kéo một người khác về phía mình.
Không có lời nói nào, chỉ có hành động. Anh kéo Stephen lên giường, đẩy mạnh anh xuống khiến Stephen ngã ra, một cú ngã bất ngờ nhưng lại khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Một cú đẩy mạnh, rồi một nụ hôn vội vã. Môi Tony áp chặt lên môi Stephen, như thể đây là lần cuối cùng anh có thể cảm nhận được sự sống, sự hiện diện của người đàn ông này.
Stephen hoảng sợ, không phải vì hành động của Tony, mà vì con số trên bảng chỉ số. 72% palladium. Một con số quá lớn để có thể thở dài. Anh cố gắng phản kháng, muốn đẩy Tony ra, nhưng lại không thể. Bởi vì một phần trong anh cũng không muốn điều đó.
Anh nhìn Tony với đôi mắt ngập ngừng, ngơ ngác. Và rồi, không một lời nói nào, Tony lại tiếp tục, không chỉ hôn mạnh mẽ mà còn như muốn chiếm lấy anh, chiếm lấy từng nhịp thở, từng cảm xúc mà anh đang cố giấu đi. Cánh tay của Tony vuốt ve cơ thể Stephen một cách tự nhiên, như thể họ đã quá quen thuộc với nhau, dù không phải vậy. Anh chỉ muốn có một chút gì đó để nhớ về, một điều gì đó để giữ lại cho chính mình.
Stephen cảm nhận được hơi ấm từ tay Tony, cảm nhận được sự cuồng nhiệt trong từng cử chỉ. Anh thở dài trong lòng, tự hỏi tại sao lại là lúc này. Nhưng rồi, sự căng thẳng trong cơ thể anh bắt đầu dịu xuống. Anh buông lỏng, chủ động hé miệng, để lưỡi Tony cuốn lấy anh, chiếm lĩnh lấy từng nhịp thở của anh, như thể họ đang hòa mình vào nhau, không có rào cản nào giữa họ.
Sau một lúc, khi nụ hôn cuồng dã dừng lại, Tony vẫn giữ chặt Stephen, đôi mắt anh đắm chìm trong dòng năng lượng đang hiện lên qua cặp kính. Mọi thứ, mọi cảm giác, đều hiển thị rõ ràng trước mắt anh. Anh khẽ cười, ngồi lên người Stephen, bàn tay vẫn không buông tha, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của anh.
"Này, anh có bộ râu giống tôi đấy, ngài Bí Ẩn." Giọng nói của Tony khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Stephen. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở ấy, và trong lòng, một cảm giác khó tả lan tỏa. Gò má Stephen đỏ ửng, nhưng anh vẫn không thể phủ nhận được sự quyến rũ của Tony lúc này. "Nó không phải hàng độc quyền" Stephen trả lời gay gắt, nhưng nụ cười vẫn không thể che giấu, vẫn hiện diện trên môi anh.
Tony lại hạ giọng, nhìn sâu vào mắt Stephen, tay anh vẫn không rời khỏi anh. "Tony, anh sẽ sống." Stephen ôm chặt lấy cổ Tony, kéo anh xuống, vuốt ve gương mặt đang lộ rõ sự bối rối không thể tin nổi.
"Tin tôi đi, Tony, anh sẽ sống. Và tôi sẽ chờ được gặp anh." Giọng của Stephen dịu lại, nhưng nó chứa đầy sự kiên định, sự tin tưởng mà không thể phủ nhận. Anh không thể để Tony rời xa mình, không thể để người đàn ông này ra đi mà không có một lời hứa, không có một điều gì đó để anh giữ lấy.
Tony ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại chẳng thể giấu đi sự đau đớn trong đó. Anh gục đầu lên lồng ngực của Stephen, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim anh. Đôi tay anh nắm chặt áo Stephen, che giấu đi mọi cảm xúc bên trong mình. Anh khàn khàn nói: "Tôi chết tôi cũng kéo anh xuống theo, anh không thoát khỏi tôi đâu."
Stephen bật cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Tony. "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau xuống." Và rồi Tony cũng bật cười theo, cảm nhận rõ sự run rẩy của lồng ngực Stephen. Anh cảm thấy nhẹ nhõm, như thể không còn gì có thể đe dọa họ nữa. Stephen luôn tin vào anh, luôn bên cạnh anh dù cho mọi chuyện có tồi tệ đến đâu. Đó chính là món quà tuyệt vời nhất mà Tony có thể nhận được trong ngày hôm nay.
...
"Đã đến lúc rồi."
Stephen nhìn vào đôi mắt Tony, thấy rõ sự bối rối, sợ hãi trong ánh nhìn của anh. Bầu không khí trở nên căng thẳng, và chính anh cũng không thể nào đoán được phản ứng của Tony sẽ ra sao khi nghe câu nói vừa rồi. Thật sự, anh không thể chịu nổi khi thấy Tony như vậy, một phần vì sự lo lắng trong mắt anh, một phần vì... cảm xúc anh đã nắm giữ suốt bao lâu qua.
"Đã đến lúc rồi." Câu nói của Stephen như một tiếng chuông báo động, khiến Tony vội vã ôm chặt lấy anh hơn, như thể không muốn rời xa người đàn ông này, không muốn bất cứ điều gì có thể lấy anh đi khỏi mình. Giọng Tony đầy sự khẩn cầu, như thể đó là lời cuối cùng anh có thể nói với Stephen.
"Anh lại sắp đi rồi hả? Tôi mới gặp anh chưa được một tiếng!" Giọng Tony lạc đi, lấp lửng trong sự tuyệt vọng, như thể anh không thể chấp nhận được việc này. Anh không muốn, không thể để Stephen rời đi, không thể chịu đựng thêm một cuộc chia ly nữa. Sự bội bạc và đau đớn hiện rõ trong giọng nói của anh, như thể Stephen đã bỏ rơi anh một lần nữa, mặc dù Tony biết rõ không phải vậy.
Stephen cảm nhận rõ ràng nỗi đau của Tony, và anh thấy mình như một kẻ tồi tệ khi để cho Tony phải trải qua cảm giác ấy. Anh giật mình khi nhận ra Tony đã phản ứng quá mạnh mẽ, và anh cảm thấy một chút xót xa khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh. Anh muốn tát mình một cái vì không nói rõ ràng hơn, để không khiến Tony phải lo lắng đến mức đó.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve má Tony, mong muốn trấn an anh, dù biết rằng lời nói chẳng thể xoa dịu hết những cảm xúc hỗn loạn trong lòng cả hai. "Không, chưa đến lúc. Ý tôi là đã đến lúc tôi dẫn anh đi lấy quà sinh nhật rồi."
Tony ngây người ra, miệng anh há hốc khi nghe những lời của Stephen. Quà sinh nhật? Cả tâm trí anh đang chìm đắm trong sự đen tối, trong nỗi sợ hãi mà chính bản thân cũng không dám đối diện. Nhưng lời của Stephen lại làm anh tỉnh lại. "Quà... sinh nhật?" Tony lắp bắp hỏi lại, một phần nghi ngờ, một phần ngạc nhiên.
Stephen chỉ gật đầu, và rồi anh nhớ ra một điều quan trọng—Tony không thể nhìn thấy anh. Anh nhanh chóng viết một dòng chữ vàng lên không gian trước mặt Tony, nhắc nhở anh về điều đó. "Đúng vậy, anh thích những hoạt động mạnh mẽ, kích thích, đúng không?"
Mắt Tony sáng lên nhìn nguồn năng lượng ấm áp trước trước mắt, có chút trông chờ chờ mong. Nhưng ngay lập tức, Stephen nheo mắt lại, nhận ra Tony hiểu nhầm ý của mình.
"Tỉnh lại đi, anh nghĩ cái quái gì thế!" Stephen tát nhẹ vào má Tony, giọng anh đầy tức giận nhưng lại chứa đựng sự dịu dàng. "Đi lấy quần áo mùa đông của anh ra rồi mặc vào."
Tony bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò dậy khỏi người Stephen, không còn chút phản kháng nào. Anh đi vào trong, lấy quần áo mùa đông của mình và mặc vào, những cử động nhanh chóng, đầy quyết đoán. Stephen không thể không trêu chọc khi nhìn thấy anh làm việc vội vàng như vậy. "Anh làm thật vậy sao? Lỡ đâu tôi bắt cóc anh tống tiền thì sao?"
Tony nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt tự tin lấp lánh. "Anh sẽ không nỡ đâu, ngài Bí Ẩn." Câu nói của Tony đầy sự thách thức, và một phần trong Stephen cũng phải công nhận rằng anh đúng. Dù gì, Stephen cũng không thể làm tổn thương Tony, không thể làm đau anh.
Stephen thở dài, lắc đầu với sự ngây thơ của Tony. Nhưng anh cũng cảm thấy một niềm vui nhẹ trong lòng, bởi vì dù có thế nào, Tony vẫn luôn tin vào anh. "Nhắm mắt lại." Stephen ra lệnh, và Tony ngoan ngoãn làm theo, đôi mi dài chớp nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn Stephen.
Stephen cảm nhận được sự run rẩy trong lòng khi thấy Tony như vậy. Anh không biết phải làm gì để xoa dịu sự căng thẳng trong anh, nhưng lời của mình có lẽ sẽ giúp Tony chuẩn bị cho điều bất ngờ sắp đến. "Nhắm mắt lại" anh lại nhắc lại, và Tony làm theo, vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Bất ngờ, Tony cảm giác mình đang lạc vào một không gian khác. Không khí lạnh ngắt tràn vào, từng làn gió tuyết buốt giá thổi qua, khiến anh rùng mình. Đầu tiên là một chút lạnh, rồi là cảm giác cắt da cắt thịt của một nơi quá lạnh. Tuyết bắt đầu phủ lên người anh, nhưng anh không cảm thấy quá khó chịu. Điều này chỉ càng làm rõ ràng rằng... Stephen vẫn ở đây, và sự ấm áp từ nguồn năng lượng đã bao bọc lấy Tony.
"Mở mắt ra đi, Tony." Stephen nói, và vỗ vào vai anh ra hiệu Tony hiểu ý làm theo, anh không thể tin vào mắt mình. Anh đang đứng giữa một dãy núi tuyết phủ trắng xóa, không có điểm dừng, không có giới hạn.
"Sir, ngài đang ở tọa độ 27°59′17″B 86°55′31″Đ, đỉnh Everest," giọng Jarvis vang lên, báo hiệu vị trí hiện tại của họ. Tony chỉ biết há hốc miệng, ngạc nhiên tột độ.
"Cái quái gì thế!!" Tony hét lên, hoảng loạn nhưng không thể che giấu sự phấn khích tràn ngập trong lòng. Anh đang đứng giữa một trong những nơi nguy hiểm nhất trên thế giới, nhưng lại cảm thấy như đây là một trò chơi.
Stephen nhìn Tony, buồn cười. Anh không cảm thấy phấn khích như Tony, mà lại là một sự kinh hoàng, vì lần đầu tiên anh đến đây, anh chẳng hề có chút vui vẻ nào. Nhưng thôi, bỏ đi suy nghĩ đó. Mọi thứ giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Stephen không biết lấy từ đâu ra xe kéo tuyết, không có chó hay tuần lộc kéo nên.... uhm việc này giao cho áo choàng kéo, anh không xấu hổ vì áo choảng nó cũng đang phấn khích.
"Lên đi, nhớ nắm chặt, anh rớt là tôi không đỡ đâu đấy." Stephen nắm lấy cổ tay Tony, kéo anh lên tấm ván. Bàn tay của Tony nắm chặt lấy thành sắt của ván, tay anh run lên vì sự hồi hộp. Anh nghe thấy Stephen đếm.
"3... 2... 1... Start!"
Và ngay khi những lời đó vừa dứt, chiếc áo choàng phấn khích lao xuống núi, tốc độ vút qua nhanh như một cơn gió mạnh, mang theo tiếng hét đầy phấn khích của Tony.
"AAAAAAAAAAAAA!!!"
Tiếng hét của Tony vang vọng khắp dãy núi tuyết, như một bản hòa ca của sự sợ hãi, phấn khích và tự do. Cảm giác mạo hiểm này là thứ mà Tony chưa bao giờ trải qua trước đây, và anh không thể không cảm thấy sự thăng hoa trong chính mình. Cả hai lao xuống đỉnh Everest, nhanh đến mức thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng gió, tiếng tuyết và tiếng hét cuồng loạn của Tony.
Lần đầu tiên trong đời, Tony Stark không hề sử dụng bộ giáp sắt để bay lượn trên không, mà đứng trên chiếc xe kéo tuyết lao vút xuống dãy núi Himalaya. Anh không còn là Iron Man với tất cả công nghệ và sức mạnh vô song của mình, mà là một người đàn ông tự do, phiêu lưu trong thế giới của tuyết trắng và không khí lạnh buốt. Khi xe kéo lao xuống, gió lạnh táp vào mặt, nhưng cảm giác ấy không thể làm anh sợ hãi. Mỗi cú lướt qua những đồi tuyết trắng xóa, mỗi lần gặp vật cản khiến xe kéo vút lên không trung rồi đáp xuống đất, đều mang lại cho Tony một cảm giác kỳ diệu, một cảm giác không thể nào có được khi anh còn bị bao vây bởi những bộ giáp hạng nặng của mình.
Kích thích đến mức gần như choáng váng, nhưng Tony nhanh chóng thích ứng với tốc độ và cảm giác mạo hiểm này. Anh bắt đầu reo lên, không thể nào kiềm chế được sự phấn khích. "Làm nhanh hơn đi! Tôi muốn cảm thấy tốc độ này xuyên qua mọi tế bào trong cơ thể!" Giọng anh vang lên đầy hứng khởi, như thể mọi lo âu, mọi trách nhiệm trong thế giới của mình đều không còn quan trọng. Anh muốn thử thêm những trò nguy hiểm, nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được thả lỏng và chơi đùa mà không phải lo sợ gì.
Áo choàng phấn khích nghe thấy vậy, càng thêm động lực. Nó lướt qua những đụn tuyết, nhảy qua những tảng đá sắc bén mà không hề lo sợ. Cảm giác này dường như mang lại sức mạnh cho áo choàng, khiến nó không chỉ bay nhanh hơn mà còn tạo ra những pha lướt kỳ dị, những động tác chết người khiến Tony phải kêu lên đầy ngạc nhiên. Nhưng ngay khi Tony cảm thấy có thể gặp nguy hiểm, áo choàng lại tự động bảo vệ anh, khiến nó vững vàng hơn trong từng cú lao đi.
Nhưng rồi, sau một loạt những pha nhào lộn, lướt qua những dãy núi trắng xóa, sức chịu đựng của Tony bắt đầu cạn kiệt. Cơ thể anh mỏi mệt, nhưng không thể dừng lại. Mãi đến khi anh không thể đứng vững nữa, anh mới ngã xuống một đốngA tuyết mềm mại. Mặt đỏ bừng, thở hổn hển trong khi vẫn nhìn chiếc xe kéo, nơi năng lượng kỳ lạ của áo choàng vẫn không ngừng tỏa ra. "Anh... anh... tôi thật sự muốn tuyển anh vào công ty!" Tony thốt lên, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích.
Áo choàng như hiểu được lời nói của Tony, vui vẻ bay đến và đỡ anh đứng dậy. Trong sự kinh ngạc tột độ của Tony, áo choàng bám vào vai anh và làm anh bay lên không trung. Cảm giác đó thật kỳ lạ, như thể cả thế giới đang cuốn lấy anh vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Tony reo lên đầy vui sướng, để mặc Stephen vẫn còn đứng dưới đất, chán nản nhìn hai người họ, nhưng không thể không cảm nhận được một chút bực bội. Anh tự hỏi liệu mình có nên để áo choàng tham gia trò chơi này hay không, vì thật sự, anh cũng không biết chắc liệu điều đó có phải là ý hay.
Chuyến bay của họ tiếp tục kéo dài qua những dãy núi hùng vĩ của Himalaya, và Tony được áo choàng dẫn qua những ngôi làng nhỏ dưới chân núi, nơi những đoàn cừu và đàn bò Yak được người Tây Tạng chăn dắt. Tony nhìn thấy những ngôi nhà truyền thống nằm len lỏi giữa những cây tuyết, những người dân địa phương đang đi bộ qua tuyết, mang trên mình những bộ đồ dày ấm áp. Cảnh tượng bình dị nhưng lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, như thể mọi thứ đều hòa quyện vào nhau, trở thành một bức tranh hoàn hảo giữa núi rừng.
Họ tiếp tục bay qua những ngọn đền tháp cao vút ở Nepal, nơi những bức tượng Phật uy nghiêm nhìn xuống những con phố chật hẹp, ngắm những dòng thác nước trắng xóa tại thung lũng Kali Gandaki, Nepal, nơi nước chảy xiết từ trên cao xuống, tạo nên một tiếng ầm ào vang dội giữa không gian. Tony và áo choàng như đang lướt qua thế giới, không còn là người của những lo toan, mà là những kẻ phiêu lưu đầy tự do.
Điểm dừng cuối cùng trong chuyến hành trình của họ là trên một đỉnh núi tuyết vàng, nơi họ ngồi ngắm hoàng hôn buông xuống dãy Himalaya. Mặt trời đã lặn, để lại những tia sáng cuối cùng chiếu rọi lên những đỉnh núi cao, tạo nên một bức tranh huyền bí và tĩnh lặng. Tony ngồi bên cạnh Stephen, ôm anh vào lòng, để cằm anh tựa lên vai Stephen. Họ im lặng ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua, còn lại là sự yên bình tuyệt đối. Áo choàng nhẹ nhàng phủ lên họ, bảo vệ họ khỏi cái lạnh của dãy núi.
"Chữ tiếp theo là chữ đầu của anh đấy, Edward."
Đôi mắt Tony khúc xạ ánh vàng hoàng hôn nhìn anh, biển cảm xúc dịu dàng muốn tưới chìm Stephen. Tony khẽ cười, rồi cuối xuống hôn lên gò má cao của Stephen, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao cảm xúc.
Stephen hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Anh chỉ mỉm cười, thở dài, và đặt tay lên tay Tony, cảm nhận được sự ấm áp từ cử chỉ nhỏ bé ấy.
"Cảm ơn anh, STEPHY"
Lời nói của Tony khiến Stephen sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro