Chương 5
Sanctum Sanctorum hiện lên trước mắt Stephen như một nơi trú ẩn quen thuộc, nhưng lần này, sự ấm áp thường thấy của tòa nhà lại khiến anh thấy nặng nề trong lòng. Phép thuật từ tòa nhà dường như nhận ra sự hiện diện của anh, phát ra những rung động nhẹ nhàng như chào đón. Quyển sách phép thuật vẫn nằm lăn lóc trên mặt đất, nơi anh để lại trước khi rời đi.
Stephen nhìn thoáng qua đồng hồ. Mười bảy tiếng đã trôi qua. Anh thở dài, vuốt mặt, cảm giác như cả một kiếp người vừa đi qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Nhưng lòng anh rối bời hơn bao giờ hết.
Tony Stark. Cái tên ấy cứ vang lên trong đầu anh như một lời nguyền. Những lời nói, những hành động của anh ta, mọi thứ đều giống như những nhát dao cứa sâu vào lòng tự trọng của Stephen. Không phải vì Tony xúc phạm anh. Mà vì mỗi câu nói của anh ta đều đúng. Đúng đến đau lòng. Stephen biết mình đã sai, nhưng anh không biết mình sai từ đâu. Là ở lần đầu tiên anh cứu Tony? Là ở những lần anh quay trở lại khi anh ấy cần, chỉ để rồi biến mất? Hay là từ khoảnh khắc anh cho phép bản thân quá gần gũi, quên mất rằng Tony không còn là cậu bé ngày xưa nữa?
Anh nhắm mắt, cố gắng dồn mọi suy nghĩ hỗn loạn lại để tìm một lối thoát. Nhưng càng nghĩ, mọi thứ càng trở nên rối ren. Nếu là mình, nếu mình là Tony, liệu mình có hành xử khác? Stephen tự hỏi. Anh đặt mình vào vị trí của anh ấy: một đứa trẻ bi kịch, được một người bí ẩn nào đó cứu giúp, chỉ để rồi người đó biến mất, quay lại, và biến mất lần nữa. Không, anh không thể trách Tony vì đã cố chấp.
Nhưng sao lại thành ra thế này?
Stephen hít sâu, đứng thẳng người dậy, cố gắng đẩy lùi cảm giác tội lỗi. Nhưng anh không thể. Hình ảnh đôi mắt nâu sâu thẳm của Tony, luôn hiện lên sự đau đớn lẫn giận dữ, cứ ám ảnh anh. Anh ta nghĩ mình là ai? Anh tự nhủ, nhưng không thể dối lòng rằng anh hiểu Tony đã cảm thấy thế nào.
Anh bước về phía quyển sách phép thuật đang nằm dưới đất, những ngón tay anh hơi run khi nhặt nó lên. Mở cuốn sách ra, đôi mắt xanh của Stephen nhanh chóng quét qua các dòng chữ phép thuật. Anh nhận ra mình đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng. Người bạn tri kỷ.
Stephen khựng lại, ánh mắt anh tối sầm lại khi đọc kỹ dòng chữ. Một cảm giác buồn cười trào lên trong lòng, và rồi anh bật cười. Một tiếng cười khinh khỉnh, đầy mỉa mai và cay đắng. "Bạn định mệnh? Bạn tri kỷ?" Anh lặp lại, giọng nói lạnh tanh vang vọng trong căn phòng trống trải. "Tôi với Tony Stark là bạn tri kỷ? Thật là chuyện nực cười."
Nhưng sự mỉa mai không làm dịu bớt cảm giác khó chịu đang âm ỉ trong lòng anh. Stephen đóng sập quyển sách lại, ánh mắt anh tràn đầy sự phẫn uất. Tony Stark là một gã tay chơi khét tiếng trước khi trở thành Iron Man, một kẻ sống phóng túng và chỉ biết làm theo ý mình. Anh ta không thiếu những người vây quanh.
Ý nghĩ ấy khiến Stephen càng cảm thấy bực bội. Anh ngồi xuống ghế, hai tay siết chặt thành ghế đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Tại sao anh ta có gì phải cố chấp với mình? Anh tự hỏi, nhưng sâu trong lòng, anh biết câu trả lời. Chính anh đã khiến Tony cảm thấy rằng anh là người duy nhất anh ấy có thể dựa vào. Chính anh đã vô tình gieo vào lòng Tony hy vọng—một hy vọng mà anh không bao giờ có ý định đáp lại.
Stephen vuốt tóc, cố gắng tìm kiếm một lời bào chữa cho mình. Nhưng mọi lời biện minh đều nghe như những lời ngụy biện rẻ tiền. Anh biết rõ một phần trong anh bị Tony hấp dẫn. Anh ta giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ, quyến rũ. Anh không thể phủ nhận điều đó. Nhưng chính vì điều đó, anh càng thấy ghét bản thân mình hơn. Mình đã quên mất điều ấy khi tiếp xúc với Tony ngày nhỏ, khi anh ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ cần được bảo vệ. Nhưng giờ thì khác.
Stephen cúi đầu, hai tay ôm lấy trán. "Tony Stark" anh lẩm bẩm, giọng anh như pha trộn giữa sự tức giận và bất lực.
Nhưng chính anh cũng không thể trả lời câu hỏi đó. Anh không thể tiếp tục giữ khoảng cách, nhưng cũng không thể để bản thân bị cuốn vào. Anh không thể rời xa, nhưng cũng không thể ở lại. Và chính sự mâu thuẫn này đang dần dày vò anh.
Stephen ngồi bất động trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo của Sanctum Sanctorum. Tâm trí anh cứ như một chiến trường hỗn loạn, đầy rẫy những cảm xúc trái ngược nhau. Quyển sách trên bàn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như thể cố gắng an ủi anh, nhưng Stephen không quan tâm. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, tiếng vang của những lời nói cay nghiệt từ Tony vẫn còn in sâu trong đầu.
"Ngài Bí Ẩn" Stephen lẩm bẩm, miệng anh nhếch lên một nụ cười mỉa mai. "Chỉ là một cái tên, vậy mà anh bám víu vào nó như thể tôi là tất cả của anh."
Nhưng sự thật là gì? Stephen không dám trả lời câu hỏi ấy. Anh có thể cảm nhận được sức nặng của sự kỳ vọng mà Tony đặt lên mình. Và anh cũng nhận ra rằng chính mình đã tạo nên sự kỳ vọng ấy. Anh là người đã đến bên Tony khi anh ấy cần. Là người đã cứu anh ấy khỏi vực sâu của sự cô độc, rồi lại biến mất, hết lần này đến lần khác. Ai có thể chịu đựng được điều đó mà không sinh ra sự cố chấp?
Stephen khẽ thở dài, đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Chân anh dừng lại trước chiếc gương lớn ở góc phòng. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, Stephen thấy đôi mắt anh đã mệt mỏi hơn bao giờ hết. Nhưng bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là một cơn bão cảm xúc.
...
Wong bước vào phòng với một khay trà nóng, ánh mắt ngay lập tức dừng lại ở Stephen đang ngồi gục đầu trên ghế, tay ôm lấy trán, vẻ mặt không thể mệt mỏi hơn. Quyển sách phép thuật nằm mở trên bàn cạnh anh, nhưng rõ ràng Stephen không đọc bất cứ thứ gì.
"Stephen" Wong lên tiếng, giọng anh bình thản nhưng không che giấu sự tò mò. "Anh định ngồi đó nhìn chằm chằm vào không khí đến bao giờ?"
Stephen ngẩng lên, đôi mắt xanh của anh thoáng hiện chút ngượng ngùng khi nhận ra mình bị bắt gặp trong trạng thái bối rối như thế này. Anh hất tay về phía quyển sách, không nhìn thẳng vào Wong. "Đây" anh nói cụt lủn, đẩy quyển sách về phía Wong.
Wong đặt khay trà xuống, nhấc quyển sách lên, ánh mắt anh lướt qua những dòng chữ trên trang giấy. "'Bạn tri kỷ'?" Anh đọc to, đôi lông mày nhướng cao đầy ngạc nhiên. "Chuyện này là sao? Chẳng lẽ anh có người bạn tri kỷ mà không thèm nói với tôi?"
Stephen mím môi, im lặng vài giây trước khi thở dài, giọng anh trầm xuống, mang theo sự bực dọc xen lẫn xấu hổ. "Chuyện đó... phức tạp."
"Ồ, tôi thích những chuyện phức tạp." Wong đặt quyển sách xuống, ánh mắt anh không giấu được sự thích thú khi nhìn Stephen. "Nào, kể đi. Chuyện gì đã xảy ra?"
Stephen do dự, nhưng ánh nhìn kiên định của Wong khiến anh biết rằng không thể né tránh được. Anh cắn môi, rồi tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra—từ việc anh quay lại gặp Tony Stark thời quá khứ, đến những hiểu lầm ngày càng lớn giữa hai người. Anh không nói hết chi tiết, nhưng đủ để Wong ghép nối bức tranh tổng thể.
Khi Stephen dừng lại, Wong khoanh tay trước ngực, gương mặt anh đầy sự cân nhắc. Một lát sau, anh nhún vai, lắc đầu và nói: "Anh thật ngu ngốc."
Stephen trừng mắt nhìn Wong, cảm giác bị xúc phạm bừng lên trong anh. "Tôi không ngu ngốc!" anh cáu kỉnh phản bác, nhưng giọng nói của anh thiếu đi sự thuyết phục.
Wong nhướng mày, cầm lấy tách trà từ khay và nhấp một ngụm trước khi nhún vai lần nữa. "Ồ, không sao. Nhưng nếu có chữ 'ngu ngốc' in to trên mặt anh lúc này thì cũng không ai ngạc nhiên đâu."
Stephen nghiến răng, bàn tay siết chặt vào tay ghế. "Wong, tôi không cần anh ngồi đó phán xét tôi."
"Không, anh cần" Wong đáp thẳng thừng, giọng anh không hề dao động. "Bởi vì rõ ràng là anh không tự nhìn ra được vấn đề của mình. Anh nghĩ Tony Stark là một gã không ra gì, đúng không?"
"Đúng!" Stephen đáp ngay lập tức, giọng anh cao lên một chút. "Anh ta là một kẻ kiêu ngạo, ích kỷ, không biết suy nghĩ trước khi hành động. Một kẻ chỉ biết dựa vào cảm xúc để đưa ra quyết định. Và giờ anh ta còn nghĩ rằng—" Anh dừng lại, không nói tiếp, vì biết rằng nếu tiếp tục, lời nói của mình sẽ phản ánh một sự thật mà anh không muốn thừa nhận.
"Khẩu thị tâm phi" Wong nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Stephen.
"Ý anh là gì?" Stephen hỏi, giọng anh lạnh lùng nhưng ánh mắt không che giấu được sự căng thẳng.
Wong đặt tách trà xuống, khoanh tay lại. "Ý tôi là, anh đang nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo. Nếu anh thực sự không quan tâm đến Tony Stark, thì tại sao anh lại ngồi đây, trông như vừa bị cả thế giới phản bội? Tại sao anh lại để những lời anh ta nói làm anh tổn thương đến mức này?"
Stephen mở miệng định phản bác, nhưng không tìm được từ nào để nói. Wong tiếp tục, không để anh có cơ hội chen ngang.
"Anh bảo anh ta kiêu ngạo? Anh thì sao? Anh nghĩ rằng mình có thể xuất hiện và biến mất bất cứ lúc nào mà không cần quan tâm đến cảm xúc của người khác? Anh nghĩ rằng mình có quyền quyết định anh ta được phép cảm thấy gì, được phép nghĩ gì về anh? Stephen, đó mới là kiêu ngạo."
Stephen ngồi im, ánh mắt anh dao động. Anh biết Wong nói đúng, nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó.
"Anh nói Tony Stark ích kỷ," Wong nói tiếp, giọng anh sắc bén. "Nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến việc anh ta cảm thấy thế nào chưa? Anh ta mất cha mẹ, bị đẩy vào một thế giới mà không ai thực sự quan tâm đến cảm xúc của anh ta. Rồi anh xuất hiện, như một vị cứu tinh, chỉ để rồi biến mất. Anh không cho anh ta một lý do để tin tưởng, nhưng lại mong anh ấy không chấp nhất. Đó là gì nếu không phải là ích kỷ?"
Stephen cúi đầu, bàn tay anh nắm chặt thành ghế. "Tôi... Tôi không biết phải làm sao," anh thừa nhận, giọng anh nhỏ dần. "Tôi không thể ở lại. Nhưng tôi cũng không thể bỏ đi. Mọi thứ... phức tạp quá."
Wong thở dài, bước đến bên cạnh Stephen và đặt tay lên vai anh. "Stephen, đôi khi không có câu trả lời hoàn hảo. Nhưng nếu anh thực sự quan tâm đến Stark, thì anh không thể tiếp tục trốn tránh. Anh phải quay lại, phải đối mặt với anh ta, và phải làm rõ mọi chuyện. Đừng để sự hiểu lầm kéo dài thêm nữa."
Stephen ngẩng lên, ánh mắt anh vẫn đầy do dự. "Nếu tôi làm tổn thương anh ấy nhiều hơn thì sao?"
"Thì ít nhất anh cũng đã thử," Wong đáp. "Còn hơn là ngồi đây tự dằn vặt bản thân mà không làm gì cả."
...
Stephen đứng lặng, bàn tay siết chặt quyển sách phép thuật như muốn nghiền nát nó. Kể từ khi anh quay về Sanctum Sanctorum, chỉ mới 18 tiếng trôi qua—nhưng con số ấy khiến anh bất giác rùng mình.
Mười tám tiếng... Không, đợi đã. Stephen mở to mắt, suy nghĩ chạy đua trong đầu. Khi anh xuất hiện lần đầu bên Tony, anh ấy chỉ mới 4 tuổi. Nhưng lần thứ hai anh thấy Tony, anh ấy đã 21. Điều đó có nghĩa là 17 năm đã trôi qua giữa hai lần gặp mặt. Vậy bây giờ thì sao? Anh nhìn đồng hồ trên tường, sự nhận thức bỗng như một cú đấm thẳng vào dạ dày anh. 18 tiếng ở Sanctum... tương ứng với 18 năm ở dòng thời gian của Tony.
Tim Stephen đập loạn nhịp. Anh chớp mắt, cố thuyết phục bản thân rằng mình đã tính toán sai, rằng mọi thứ không thể nào khớp hoàn hảo đến vậy. Nhưng lý trí anh hiểu rõ hơn. Những dòng phép thuật thời gian luôn tuân theo một logic kỳ quái, một mối liên kết bất biến giữa không gian và thời gian.
Gần hai thập kỷ.
Cảm giác tội lỗi quét qua anh như một cơn sóng dữ. Anh đã thất hứa với Tony suốt 18 năm. Một lời hứa mà chính anh biết rõ mình không thể giữ trọn, nhưng vẫn dám đưa ra. Một niềm tin mà Tony—đứa trẻ ấy—đã trao cho anh, chỉ để rồi bị nghiền nát bởi sự vắng mặt của anh.
"Chết tiệt!" Stephen rít lên, giọng anh nghẹn lại. Anh siết lấy tóc mình, đôi mắt xanh lấp lánh trong ánh sáng nhàn nhạt của Sanctum, nhưng chúng giờ đây tràn đầy sự hối hận. Anh đã nghĩ rằng mình đang làm điều đúng đắn khi quay về hiện tại, khi cố gắng bảo vệ dòng thời gian. Nhưng bây giờ, mọi thứ lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
18 năm.
Tony đã sống qua những năm tháng ấy như thế nào? Liệu anh ta có còn nhớ anh không? Hay hình bóng anh đã bị chôn vùi dưới lớp bụi của thời gian? Nhưng rồi, một ý nghĩ lạnh lẽo hơn xuyên qua tâm trí anh, khiến Stephen rùng mình. Nếu Tony không quên anh, thì sao? Nếu chính sự vắng mặt của anh đã tạo nên vết nứt không thể hàn gắn trong cuộc đời Tony?
Stephen lùi lại vài bước, như thể ý nghĩ ấy là một cú tát đau đớn. Anh không thể không nhớ đến ánh mắt của Tony lần cuối cùng họ chạm mặt—ánh mắt tràn đầy giận dữ, đau đớn và... hy vọng tan vỡ. Hy vọng ấy là do anh trao, và chính anh cũng là người hủy hoại nó.
"Không thể nào" Stephen thì thầm, nhưng giọng anh run rẩy. Anh tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo của Sanctum, đôi mắt nhắm nghiền. Mọi thứ trở nên quá rõ ràng, đến mức anh không thể trốn tránh được nữa.
Anh là lý do.
Lý do Tony trở thành con người như sau này. Lý do anh ấy xây dựng lớp vỏ ngoài kiêu ngạo, xa cách để che giấu những tổn thương bên trong. Lý do Tony trở thành một gã đàn ông vừa quyến rũ, vừa đầy những khoảng trống không ai chạm tới được.
Stephen cảm thấy như chính bản thân mình đang bị xé toạc bởi nhận thức ấy. Anh đã cố gắng kháng cự thời gian, sử dụng viên đá Thời Gian để xé rách quy luật tự nhiên, chỉ vì anh nghĩ rằng mình có thể điều khiển được tất cả. Nhưng sự thật là, chính hành động của anh đã tạo ra cái vòng lặp bi kịch này.
Anh gục đầu vào lòng bàn tay, cơ thể anh run rẩy không kiểm soát. "Tại sao..." Stephen lẩm bẩm, giọng anh nặng nề với sự tự trách. "Tại sao mình lại ngu ngốc đến thế? Tại sao không thể chỉ để mọi thứ diễn ra tự nhiên?"
Hơi thở anh trở nên gấp gáp, và hình ảnh Tony hiện lên trong tâm trí—một Tony trẻ trung, ngây thơ với đôi mắt tràn đầy sự tò mò và tin tưởng. Đó là Tony của quá khứ, của ngày đầu tiên anh gặp. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh ấy bị thay thế bởi Tony trưởng thành: kiêu ngạo, hoang dại, đôi mắt đầy đau thương và giận dữ.
"Không..." Stephen lắc đầu, nhưng ý nghĩ ấy cứ bám riết lấy anh. Chính anh đã khiến Tony trở thành như vậy.
Anh nhìn xuống quyển sách trong tay, những dòng chữ vàng rực rỡ giờ đây như một lời nhạo báng đối với anh. "Người bạn tri kỷ?" Stephen lặp lại, nụ cười khinh miệt hiện lên trên môi anh. " Tôi với anh là bạn tri kỷ? Ai nghĩ ra thứ vớ vẩn này vậy?"
Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng đó không hoàn toàn là vớ vẩn. Sự kết nối giữa anh và Tony, dù có phức tạp và méo mó đến mức nào, vẫn là điều không thể phủ nhận. Và giờ đây, anh không còn chắc liệu mình có thể sửa chữa mọi thứ hay không.
Nhưng anh phải thử.
Stephen đứng dậy, đôi mắt rũ xuống che cảm xúc muốn tràn ra mi. Anh không biết mình sẽ đối mặt với Tony thế nào, không biết liệu anh ấy có tha thứ cho anh hay không. Nhưng anh biết rằng anh không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này.
Tony có thể ghét anh, có thể căm phẫn anh. Nhưng ít nhất, anh ấy xứng đáng được biết sự thật.
...
Afghanistan – Căn cứ khủng bố
Ánh sáng yếu ớt của chiếc bóng đèn treo lơ lửng giữa trần căn phòng lạnh lẽo không đủ để xua tan bóng tối bám chặt quanh căn hầm. Không khí đặc quánh mùi dầu máy, mồ hôi, và máu khô. Tony Stark, cơ thể bầm dập và kiệt sức, bị trói chặt trên một chiếc ghế kim loại cũ kỹ, hai tay bị kéo căng về phía sau, cổ tay rớm máu vì ma sát với dây trói thô ráp.
Gã chỉ huy bước tới, gương mặt lạnh lùng như tạc bằng đá, đôi mắt sáng lên sự tàn nhẫn. Gã ra hiệu cho thuộc hạ mang tới một xô nước lớn. Tony ngước lên, đôi mắt mệt mỏi chỉ mở một khe hở nhỏ, nhưng sự khinh miệt không lẫn đi đâu được trong ánh nhìn của anh.
"Stark" gã chỉ huy lên tiếng, giọng Anh trầm khàn lẫn chút âm hưởng địa phương. "Mày là một thiên tài. Mày chế tạo vũ khí giết người cho cả thế giới, nhưng giờ mày sẽ làm điều đó cho tao. Nếu không..."
Tony không đáp, chỉ cười nhạt. Đó không phải là nụ cười của một người kiêu ngạo, mà là của một kẻ không còn gì để mất.
"Mày sẽ hợp tác" gã chỉ huy gằn giọng, rồi gật đầu ra hiệu.
Hai tên lính to lớn lao tới, nắm lấy tóc Tony và đè mạnh đầu anh xuống xô nước lạnh băng. Tony cố cựa quậy nhưng không thể, sức lực anh đã bị vắt kiệt qua nhiều ngày không ăn uống đầy đủ và những trận đòn roi không ngừng nghỉ.
Nước lạnh tràn vào miệng, mũi, làm Tony nghẹt thở. Cảm giác hoảng loạn tràn qua khi anh không thể hít vào được. Anh giãy giụa, cơ thể run lên theo từng đợt co thắt, cố tìm kiếm một chút không khí trong vô vọng.
Khi bọn chúng kéo đầu Tony lên khỏi mặt nước, anh thở hổn hển, nước chảy ròng ròng xuống khuôn mặt.
"Chỉ cần mày hợp tác, chuyện này sẽ kết thúc" gã chỉ huy nhún vai, như thể đây chỉ là một bài giảng đơn giản.
"Đi... chết... đi" Tony thở dốc, nhổ ra ngụm nước về phía hướng hắn ta, giọng anh khàn đặc nhưng vẫn đủ mạnh để truyền tải sự khinh bỉ.
Cái tát từ gã lính bên cạnh khiến đầu anh quay ngoắt. Không kịp lấy lại hơi thở, anh lại bị nhấn đầu vào nước lần nữa.
Lần này, bọn chúng giữ anh lâu hơn. Những hình ảnh nhòe nhoẹt trôi qua trước mắt anh, từ những phát minh đầu tiên đến khuôn mặt đầy thất vọng của Pepper. Những ký ức ấy bị xé toạc bởi cơn đau khi bọn lính giật mạnh anh ra khỏi xô nước và ngay lập tức kẹp hai kẹp điện lên vai anh.
Một luồng điện chạy qua cơ thể, khiến cơ bắp anh co giật dữ dội. Miệng anh mở ra định hét, nhưng chỉ có hơi thở yếu ớt thoát ra cùng tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt.
"Chỉ một mệnh lệnh thôi, Stark. Chế tạo tên lửa, và mày sẽ sống!" gã chỉ huy cười nhạt, nhìn Tony nằm gục trên ghế, cơ thể giật từng đợt nhỏ như phản ứng cuối cùng của một cỗ máy sắp hỏng.
Tony cố nén cơn buồn nôn, đầu anh cúi gập xuống, mồ hôi hòa lẫn với nước vẫn rỉ từ tóc. Anh không đáp, không còn sức để đáp, chỉ có tiếng thở nặng nề vang lên.
Một cú đá vào ngực khiến Tony rơi khỏi ghế, nằm sấp trên nền đất bẩn. Gã chỉ huy cúi xuống, túm lấy tóc anh và kéo mặt anh lên đối diện.
"Mày có hai lựa chọn, Stark. Hoặc làm theo tao, hoặc chết dần chết mòn ở đây. Nhưng tao sẽ không để mày chết dễ dàng."
Tony không nói gì. Nhưng trong đôi mắt lờ đờ ấy, có một tia sáng nhỏ, thứ ánh sáng mà không một cơn tra tấn nào có thể dập tắt.
"Được" anh thều thào, giọng khản đặc. "Đưa tôi đến xưởng... để tôi bắt đầu."
Gã chỉ huy cười lớn, vẫy tay cho lính giải Tony đi. Chúng kéo anh dậy như một con búp bê rách, nhưng Tony không phản kháng.
Tony bị bọn lính lôi đi như một cái xác không hồn. Cơ thể anh run rẩy, đôi chân gần như không đủ sức để đứng vững, nhưng anh không cho phép mình ngã. Đôi mắt nâu trũng sâu vì mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự bướng bỉnh, khắc sâu hình ảnh của một con người không bao giờ chịu khuất phục, ngay cả khi bị nghiền nát.
Bọn lính thô bạo đẩy Tony vào một căn phòng được trang bị sơ sài. Một bàn làm việc bằng kim loại, vài dụng cụ cơ bản, cùng một đống phế liệu mà chúng gọi là "nguyên liệu". Tony không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Anh hiểu rằng, trong sự nghèo nàn này, anh phải tìm thấy cơ hội sống sót duy nhất của mình.
"Ba tuần, Stark," gã chỉ huy nhếch mép nói trước khi rời đi, giọng gã đầy vẻ đắc ý. "Mày có ba tuần để chế tạo một quả tên lửa. Nếu không, tao đảm bảo mày sẽ ước rằng mình đã chết từ trước."
Tony không đáp. Thay vào đó, anh bắt đầu viết danh sách các vật liệu cần thiết. Tay anh run lên vì đau đớn và mệt mỏi, nhưng mỗi nét chữ đều sắc bén và rõ ràng. Anh viết như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào từng dòng chữ đó – bởi thực tế đúng là như vậy.
Khi bọn lính thảy Tony trở lại phòng giam, cơ thể anh không còn chút sức lực nào. Anh đổ sụp xuống nền đất lạnh lẽo như một con búp bê vải cũ nát.
"Tony!" Yinsen vội vàng chạy lại, đỡ anh lên giường đá cứng ngắc, ánh mắt đầy lo lắng. "Anh có sao không? Họ đã làm gì anh?"
Tony không trả lời ngay. Anh cố gắng hít một hơi sâu, nhưng lồng ngực như bị bóp nghẹt, mỗi hơi thở đều đau nhói. Anh nheo mắt nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn, đôi môi nứt nẻ hé ra một câu mỉa mai yếu ớt:
"Chỉ là... spa của chúng hơi thô bạo một chút thôi."
Yinsen không cười. Ông vội kéo áo Tony lên, đôi mắt kinh hoàng khi thấy cơ thể chằng chịt vết bầm tím, một số chỗ rỉ máu, và vùng da cháy xém sau khi bị tra tấn bằng điện.
"Đừng nói nữa," Yinsen nghiêm giọng. "Anh cần nghỉ ngơi. Để tôi xem có thể làm gì cho anh."
Yinsen nhanh nhẹn lấy ra một ít băng gạc còn lại và nước sạch hiếm hoi mà ông đã tích trữ. Ông cẩn thận lau những vết thương trên người Tony, bàn tay run run không phải vì sợ hãi mà vì phẫn nộ.
"Anh không thể tiếp tục thế này," Yinsen nói nhỏ, giọng ông pha chút bất lực. "Chúng sẽ giết anh, Tony. Hoặc nếu không, chúng sẽ vắt kiệt anh đến chết."
Tony khẽ cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ, mà là của một kẻ hiểu rõ tình thế tuyệt vọng của mình. "Yên tâm, tôi không dễ chết vậy đâu. Còn nhiều thứ tôi chưa làm xong."
Nhưng ngay cả khi nói vậy, đôi mắt anh dần khép lại. Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực, cộng với sự kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng cũng kéo anh vào giấc ngủ chập chờn.
Yinsen ngồi bên cạnh, nhìn Tony với ánh mắt đầy trăn trở. Ông không thể không thấy sự mâu thuẫn trong con người này – một thiên tài kiêu ngạo nhưng cũng là một kẻ đang nắm giữ hi vọng duy nhất của cả hai.
Tony thiếp đi, hơi thở chậm lại nhưng không đều đặn, đôi khi vẫn khẽ rên lên trong cơn mê. Yinsen thở dài, tựa lưng vào tường. Trong đầu ông vang lên những lời cầu nguyện nhỏ bé, hy vọng một phép màu sẽ xuất hiện để cứu họ khỏi địa ngục này.
Dẫu vậy, ông biết rằng phép màu duy nhất nằm trong đôi bàn tay run rẩy của người đàn ông trẻ đang nằm trên giường đá kia.
Màn đêm ở sa mạc Afghanistan buông xuống, lạnh lẽo len lỏi khắp nơi, biến hang động tạm bợ thành một ngôi mộ sống chôn vùi cả hy vọng lẫn ý chí. Tony nằm trên chiếc giường đá cứng ngắc, cơ thể anh rệu rã vì kiệt sức và đau đớn. Cái lạnh khiến từng khớp xương như đông cứng, nhưng chính sự cô độc mới là điều gặm nhấm anh nhiều nhất.
Anh tỉnh giấc, hơi thở nặng nề, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn nhỏ trong góc phòng nhấp nháy, tạo ra những bóng đổ ma quái. Tony với tay về phía chai truyền dịch cắm vào cánh tay mình. Anh không muốn bất cứ thứ gì nữa, kể cả nước.
"Không cần đâu, Yinsen" Tony thì thào, tay run rẩy cố gắng kéo chiếc kim ra.
Nhưng một bàn tay khác, ấm áp đến kỳ lạ, giữ chặt cổ tay anh lại.
Tony ngừng lại ngay lập tức, đôi mắt khẽ nhíu lại trong sự ngỡ ngàng. Bàn tay ấy mạnh mẽ nhưng không thô bạo, mềm mại nhưng cương quyết, như thể bảo vệ anh khỏi chính sự bướng bỉnh của mình.
"Yinsen?" Tony quay đầu, giọng lạc đi, mắt anh tìm kiếm người bạn đồng hành duy nhất của mình trong bóng tối. Nhưng không, Yinsen không ở đó.
Anh nhìn xuống cánh tay mình, nơi bàn tay kia vẫn giữ chặt, nhưng... không có ai cả.
Tim Tony như ngừng đập. Anh cố ngồi dậy, đôi mắt đảo khắp căn phòng nhỏ hẹp, tìm kiếm một bóng hình nào đó. Không có gì ngoài những bức tường đá lạnh lẽo và cái im lặng chết chóc của màn đêm.
"Không thể nào..." Tony thì thầm, hơi thở anh gấp gáp. Đầu óc anh hoảng loạn, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho điều vừa xảy ra. Nhưng rồi, một mùi hương quen thuộc đến kỳ lạ bỗng len lỏi vào khứu giác – thanh mát, sạch sẽ, không hề thuộc về nơi ô uế này.
Tony đông cứng. Mùi hương ấy không thể nhầm lẫn, nó như một ký ức cũ kỹ bị vùi lấp dưới lớp bụi thời gian, nay bất ngờ hiện lên, khiến trái tim anh co thắt.
"Không thể nào..." Tony lặp lại, giọng run rẩy hơn. Anh muốn tự thuyết phục mình rằng đây chỉ là một ảo giác do kiệt sức, do chấn thương, hoặc có lẽ là do tâm trí anh quá tuyệt vọng.
Nhưng rồi, những dòng chữ vàng óng ánh bỗng hiện lên trong không trung, phát ra ánh sáng dịu dàng, bao phủ cả căn phòng tối tăm. Những ký tự quen thuộc ấy như chạm thẳng vào tâm hồn Tony, kéo anh trở về những ngày tháng xa xưa mà anh luôn cố giấu kín trong trái tim mình.
"Xin chào Tony"
Giọng nói không vang lên, nhưng Tony nghe thấy nó rõ ràng hơn bao giờ hết, như thể âm thanh ấy được khắc thẳng vào tâm trí anh.
Đôi môi anh run rẩy, bàn tay yếu ớt đưa lên không trung, cố gắng chạm vào những dòng chữ lơ lửng. Nhưng ánh sáng ấy nằm ngoài tầm tay anh, như một điều gì đó không thể với tới.
"Ngài Bí Ẩn..." Tony nghẹn ngào, giọng anh vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt trào ra, lăn dài trên gương mặt hốc hác. Tony Stark – người đàn ông nổi tiếng kiêu ngạo, bướng bỉnh, ngông cuồng, không khuất phục trước bất kỳ ai, không rơi nước mắt dù bị tra tấn đến kiệt quệ – giờ đây lại khóc, nức nở như một đứa trẻ lạc đường tìm thấy bàn tay dẫn lối.
"Là anh thật sao?" Anh khẽ hỏi, như sợ rằng bất kỳ âm thanh nào lớn hơn sẽ xua tan đi hình ảnh này. "Tôi không... tôi không mơ, đúng không?"
Những dòng chữ vàng lại hiện lên, mềm mại nhưng đầy chắc chắn: "Không phải mơ. Tôi ở đây, Tony."
Tony bật khóc, từng tiếng nấc như xé rách lồng ngực anh. Anh khóc vì mọi thứ – vì những năm tháng cô đơn, vì những nỗi đau đớn thể xác lẫn tinh thần, và vì cả sự xuất hiện của người mà anh tưởng đã bỏ rơi anh mãi mãi.
"Anh..." Tony muốn nói, nhưng không tìm được lời nào. Chỉ có những giọt nước mắt tiếp tục rơi, trong căn phòng lạnh lẽo nơi anh đã bị tra tấn, nhưng giờ đây dường như có chút hơi ấm kỳ diệu, đến từ một người mà anh chưa bao giờ thôi nhớ nhung.
(Nhiều tiếng trước
Stephen đứng bất động giữa một dòng thời gian bị khóa chặt, cơ thể anh như bị đóng băng, còn trái tim thì tan nát từng mảnh khi phải chứng kiến Tony bị tra tấn. Gương mặt Tony đẫm mồ hôi, đôi mắt hốc hác nhưng không hề cúi đầu, ngay cả trong đau đớn tột cùng.
Những gã khủng bố không ngừng nhấn đầu Tony vào thùng nước lạnh, kéo anh lên chỉ để nghe tiếng thở hổn hển, sau đó lại cắm điện vào cơ thể anh. Mỗi cú sốc điện khiến cơ bắp Tony co giật, nhưng đôi mắt ấy – đôi mắt sáng rực của anh vẫn chưa bao giờ mất đi ý chí.
"Đủ rồi!" Stephen gào lên trong vô vọng, đôi mắt xanh dương của anh đỏ hoe, nhưng chẳng có ai nghe thấy. Anh muốn lao vào, muốn làm gì đó để chấm dứt cơn ác mộng này, nhưng không thể. Cấm chế của thời gian giữ anh lại, như một sự trừng phạt đẫm máu cho những gì anh đã làm hoặc không làm.
"Xin đừng nữa... Tôi cầu xin các người..." Anh thì thầm, đôi tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Nhưng tất cả những gì anh có thể làm là đứng nhìn, bất lực trước nỗi đau của Tony.
Nỗi hối hận dâng trào, bóp nghẹt hơi thở Stephen. Anh nhớ lại tất cả những lần mình đã chọn tránh mặt Tony, những lần anh tự thuyết phục bản thân rằng đó là vì tốt cho cả hai. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Tony bị hành hạ đến mức ấy, mọi lý do đều trở nên vô nghĩa.
Khi cấm chế cuối cùng được tháo bỏ, Stephen lao về phía Tony như một tia chớp.)
Tony ngồi yên, đôi mắt đỏ hoe vẫn hướng về những dòng chữ vàng lấp lánh trước mặt. Dù không thể thấy anh, nhưng sự hiện diện của Stephen là không thể chối bỏ. Không gian xung quanh như dịu lại, như thể sự xuất hiện của anh xua tan đi mọi tăm tối và đau khổ.
Tony cúi đầu, hai bàn tay run run đặt lên đầu gối. "Tôi đã chờ anh," giọng anh trầm khàn, nặng nề như mang theo tất cả nỗi buồn của những năm tháng qua. "Mười tám năm, tôi nghĩ... tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ quay lại nữa."
Stephen cảm nhận được sự đau đớn trong từng từ của Tony. Anh biết rõ mình đã làm tổn thương người đàn ông này sâu sắc đến nhường nào. Lần này, không còn né tránh nữa. Anh tiến lại gần, cẩn thận quỳ xuống bên cạnh Tony.
"Tony..." Stephen thì thầm, giọng anh dịu dàng như gió thoảng. Anh giơ tay ra, nhưng rồi chần chừ, nhớ rằng Tony không thể thấy mình. Anh ngồi bên cạnh giường đá, và Tony cảm nhận được một vòng tay vô hình ôm lấy mình, nhẹ nhàng nhưng đầy trấn an.
Tony sững người, không dám cử động. Anh không biết mình đang khóc từ bao giờ, nhưng những giọt nước mắt ấy không thể ngừng rơi.
"Ngài Bí Ẩn..." Tony khẽ gọi, giọng anh run rẩy. "Tôi xin lỗi... Tôi đã làm anh giận, phải không?"
Stephen khựng lại, đôi mắt xanh của anh hiện lên sự hối lỗi. "Không, không phải vậy. Anh không có lỗi gì cả. Là tôi... Tôi đã rời đi quá lâu. Tôi đã sai."
Tony lắc đầu, nụ cười nhạt nhòa trên môi. "Mười tám năm, anh biết không? Tôi đã tự hỏi... nếu anh giận tôi vì những gì tôi đã làm. Tôi tưởng rằng anh... đã quên tôi rồi."
Những lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Stephen. Anh xiết vòng tay vô hình ấy chặt hơn, như muốn xoa dịu nỗi đau mà Tony đã phải chịu đựng suốt ngần ấy năm.
"Không đâu" Stephen nói, giọng anh trầm ấm nhưng kiên định. "Tôi không bao giờ quên anh, Tony. Không bao giờ"
Tony cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc trong đôi mắt mình. Anh đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ lần cuối cùng gặp Stephen. Không còn những hành động bộc phát, không còn những lời nói gay gắt hay ánh mắt cố chấp. Anh sợ, sợ rằng nếu để lộ quá nhiều, người đàn ông này sẽ lại biến mất, như một giấc mơ tan biến trong ánh bình minh.
"Anh không cần phải xin lỗi," Tony nói, cố giữ giọng mình bình tĩnh. "Tôi... tôi ổn mà. Tôi chỉ cần biết rằng anh vẫn ở đây."
Stephen cảm nhận được sự dè dặt trong lời nói của Tony, nhưng anh không trách anh ấy. Anh biết rằng Tony đã thay đổi, đã học cách kìm nén cảm xúc để bảo vệ chính mình.
Stephen khẽ lùi lại, đôi mắt xanh sắc bén như ánh đao lướt qua thân hình đầy thương tích của Tony. Đôi tay anh vô thức đặt lên lồng ngực của Tony, nơi anh cảm nhận được sự bất thường. Một luồng năng lượng kỳ lạ phát ra, không đều đặn, không tự nhiên. Có gì đó gồ lên và Tony đang run rẩy cố gắng né tránh.
"Anh... đang giấu gì đó," Stephen khẽ nói, giọng anh thấp xuống, không còn sự dịu dàng như trước. Ngón tay anh khẽ đặt lên bề mặt áo Tony, cảm nhận được vật cứng lạnh lẽo ngay bên dưới. "Tony, cởi áo ra."
Tony nhăn mặt, nụ cười cố hữu của anh trở lại, nhưng lần này chứa đựng một chút bất an. "Ngài Bí Ẩn, tôi không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để anh yêu cầu tôi cởi áo đâu. Anh biết đấy, bọn khủng bố có thể đang nhìn trộm bất cứ lúc nào."
"Tony" Stephen ngắt lời, ánh mắt anh nghiêm nghị đến mức khiến Tony không thể tiếp tục đùa cợt.
Tony im lặng trong vài giây, rồi thở dài đầy bất lực. Anh gật đầu, từ từ kéo áo lên, để lộ bộ ngực của mình. Và ở đó, chính giữa lồng ngực, là một chiếc nam châm điện, những mạch dây cắm sâu vào cơ thể anh như những con rắn độc.
Stephen chết lặng. Trong một khoảnh khắc, anh không nói được lời nào. Là một bác sĩ, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai những nguy hiểm mà một thiết bị như vậy có thể mang lại. Nam châm điện, ngay trong ngực, chỉ cách trái tim vài centimet. Sự tổn thương, nguy cơ nhiễm trùng, và những rủi ro không lường trước khác đều hiện rõ trong đầu anh như một cơn bão dữ dội.
"Cái quái gì đây, Tony?!" Giọng Stephen thấp nhưng đầy sự giận dữ. "Anh đã làm gì với cơ thể mình?!"
Tony mỉm cười, một nụ cười cay đắng hơn là vui vẻ. "Ngài Bí Ẩn, anh không cần phải nổi đóa lên như vậy. Đây chỉ là... cách tôi giữ mình sống sót thôi. Không có gì to tát cả."
"Không có gì to tát?" Stephen gần như hét lên, đôi tay anh chỉ vào thiết bị trước ngực Tony. "Anh có biết thứ này nguy hiểm thế nào không? Nó không chỉ là một cỗ máy—nó như một quả bom hẹn giờ, Tony! Bất kỳ trục trặc nào cũng có thể giết chết anh ngay lập tức!"
Tony lắc đầu, nụ cười nhạt nhẽo vẫn trên môi. "Tôi biết. Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng tin tôi đi, đây là giải pháp duy nhất."
"Giải pháp?" Stephen gần như không tin vào tai mình. "Tony, làm ơn, giải thích đi. Tại sao anh lại đặt thứ này vào cơ thể mình?"
Tony ngừng lại một chút, ánh mắt anh trở nên xa xăm. "Tôi đã bị bắt cóc và một quả boom" nụ cười tự giễu "của chính tôi mà bọn chúng sỡ hữu được...nổ"
Stephen sững sờ, không thể tin vào những gì mình nghe.
Tony tiếp tục, giọng anh trầm thấp nhưng không giấu được nỗi đau. "Mảnh bom đó đang di chuyển từng chút một, hướng thẳng vào tim tôi. Nếu nó chạm đến đó, tôi sẽ chết. Chiếc nam châm điện này là thứ duy nhất giữ nó lại."
Stephen hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang sôi sục trong lòng. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nam châm, đôi tay run rẩy vì sự bất lực. "Và anh nghĩ cách này là an toàn?"
"Không an toàn, nhưng cần thiết," Tony trả lời. "Tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu tôi không làm điều này, tôi đã chết từ lâu rồi. Tin tôi đi, Yinsen đã tính đến mọi phương án khác, nhưng đây là cách duy nhất."
Stephen hít một hợi thật sâu, tay vẫn run rẩy, tay chạm nhẹ lên vùng da xung quanh nam châm, như thể cố gắng tìm lại sự bình tĩnh. Nhưng anh không thể. Hình ảnh Tony với nó trên ngực, cơ thể đầy thương tổn, ánh mắt bất khuất nhưng chứa đầy đau đớn... tất cả chỉ khiến anh cảm thấy tức giận hơn với bản thân.
"Anh đáng lẽ không nên phải chịu đựng điều này," Stephen nói, giọng anh khàn khàn. "Tôi đã rời đi quá lâu. Nếu tôi ở đây, tôi đã có thể—"
"Đừng nói vậy," Tony ngắt lời. "Anh không thể thay đổi những gì đã xảy ra, Ngài Bí Ẩn. Tôi đã vượt qua nó. Tôi còn sống, và tôi sẽ tiếp tục sống. Anh đã quay lại. Đó là tất cả những gì quan trọng với tôi."
Stephen quay lại nhìn Tony, ánh mắt anh ngập tràn sự hối lỗi. Nhưng Tony chỉ mỉm cười, lần này là một nụ cười thực sự, dù yếu ớt. "Đừng giận nữa, được không? Anh biết đấy, tôi không thích thấy anh như vậy. Nó làm tôi cảm thấy tệ hơn."
Stephen thở dài, anh không thể không giơ tay ra, dù biết Tony không thấy được sự hiện diện của mình. Nhưng lần này, anh khẽ đặt tay lên nam châm điện trước ngực Tony, như muốn kiểm tra, như muốn chắc chắn rằng nó sẽ không làm tổn hại thêm người đàn ông trước mặt.
"Anh phải hứa với tôi một điều, Tony" Stephen nói, giọng anh thấp nhưng đầy nghiêm túc.
"Điều gì?" Tony hỏi, nghiêng đầu nhìn anh.
"Rằng anh sẽ không từ bỏ," Stephen nói. "Rằng anh sẽ chiến đấu để sống, bất kể hoàn cảnh có khó khăn thế nào."
Tony im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Được rồi. Tôi hứa."
Stephen không nói gì thêm, nhưng sự hiện diện ấm áp của anh khiến Tony cảm thấy như mọi thứ, dù tồi tệ đến đâu, cũng sẽ ổn.
...
Sáng hôm sau, Tony tỉnh dậy trong một cơn mơ màng, đầu óc anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những cơn ác mộng đêm qua. Tiếng động nhỏ nhẹ vang lên xung quanh, như tiếng cọ xát của một vật gì đó trên mặt đất, hoặc là tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó. Anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng và ấm áp, như thể có ai đó đang ôm anh suốt cả đêm, mang lại cảm giác an toàn và yên bình chưa từng có. Nhưng rồi, cơn mơ ngọt ngào ấy nhanh chóng tan biến khi Tony giật mình tỉnh lại, ngực phập phồng, ánh mắt anh hoảng loạn khi nhận ra mọi thứ xung quanh vẫn là căn hang lạnh lẽo, với ánh sáng yếu ớt của ngày mới le lói từ bên ngoài.
Anh nhìn quanh, tìm kiếm sự chắc chắn về nơi mình đang ở, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nhưng rồi, ngay khi anh định bật dậy, một giọng nói khẽ vang lên, làm anh tạm dừng lại.
"Tony, anh tỉnh rồi à?" Giọng của Yinsen vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.
Tony chậm rãi quay lại nhìn, thấy Yinsen đứng đó, vẻ mặt anh ta pha lẫn sự mệt mỏi và lo âu. Yinsen đang kiểm tra bộ dụng cụ của mình, chuẩn bị những thứ cần thiết cho bữa ăn sáng đơn giản mà họ có thể làm được trong hoàn cảnh khó khăn này. Nhưng khi nhìn thấy Tony tỉnh lại, ánh mắt anh ta sáng lên, như thể trút được một gánh nặng.
"Anh ổn chứ? Cảm thấy thế nào?" Yinsen hỏi, tiến lại gần giường nơi Tony đang nằm.
Tony khẽ cử động, một chút đau đớn lan tỏa trong cơ thể khi anh vươn người. "Ừ, ổn," anh nói, giọng hơi khàn khàn, nhưng anh biết mình đang cảm thấy khá hơn. "Tôi... tôi cứ tưởng mình sẽ không dậy nổi nữa."
Yinsen mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng. "Anh quá kiên cường, Tony. Đừng lo lắng, mình chắc chắn anh sẽ không bỏ cuộc đâu." Yinsen gồi xuống gần Tony, mắt ông ấy lướt qua cơ thể của người đàn ông trước mặt, như thể kiểm tra xem anh có còn vết thương nào cần chăm sóc hay không.
Tony im lặng nhìn Yinsen, một cảm giác biết ơn lạ lùng dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy may mắn vì có một người như Yinsen bên cạnh mình, nhưng ngay lúc đó, những cảm xúc không tên lại bắt đầu trỗi dậy trong lòng anh. Cảm giác ấm áp mà anh đã cảm nhận suốt đêm qua, cảm giác như có ai đó ôm anh, dường như lại không phải là của Yinsen. Nó không giống như những lần anh từng cảm nhận. Có một điều gì đó khác biệt, một điều gì đó kỳ lạ mà anh không thể giải thích được.
Trong khi Yinsen tiếp tục nói chuyện, kiểm tra và chuẩn bị bữa ăn, ánh mắt Tony lướt qua lòng bàn tay mình, và một nụ cười khẽ mỉm trên môi. Anh nhìn thấy một tờ giấy nhỏ, vén một góc của bàn tay như thể cố tình giấu đi. Chữ viết màu vàng ẩn dưới tờ giấy đơn giản ấy như một dấu hiệu kỳ lạ, gần như mờ nhạt nhưng đủ để Tony nhận ra.
Một chữ cái duy nhất. Nhưng trong khoảnh khắc đó, khiến trái tim anh đập mạnh hơn. Tony cảm nhận được nó như một thông điệp sâu sắc hơn tất cả những gì anh từng trải qua. Thì ra đó không phải là mơ
...
Trực thăng lượn qua bầu trời rộng lớn, thổi bay những cơn gió nhẹ lên mặt Tony. Mặc dù gió mạnh, dù vừa trải qua cuộc giải cứu đầy căng thẳng, nhưng Tony vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh lạ thường. Anh ngồi thẳng lưng, nở một nụ cười quen thuộc, đùa cợt như chẳng có gì xảy ra. Một phần trong anh vẫn muốn giữ lại chút phong độ, không cho phép mình bị vỡ vụn trước mặt Rhodes. Cả hai đều biết rằng những gì vừa qua là quá đau đớn, nhưng Tony sẽ không để bất cứ ai thấy điều đó. Anh luôn vậy, mạnh mẽ bên ngoài, nhưng trong sâu thẳm, chỉ có những người thật sự hiểu anh mới thấy được sự rạn nứt đó.
Rhodes nhìn Tony từ đầu đến cuối, vẫn không thể tin vào mắt mình. "Vậy là anh sống sót rồi, Tones" anh nói, giọng pha lẫn sự bối rối và nhẹ nhõm. "Đúng là một thằng ngổ ngáo."
Tony chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, rồi bỗng nhiên, anh đưa tay ra. "Hey, Rhodes, đưa cho tôi cái ví đi."
Rhodes nhướng mày nhìn anh, rõ ràng không hiểu lý do. Anh đã quá quen với những yêu cầu quái gở của Tony, nhưng lần này, cái yêu cầu có vẻ hơi... bất ngờ. "Anh đang làm gì vậy?" Rhodes hỏi, nghiêng đầu.
Tony nheo mắt nhìn anh và không giải thích gì thêm, chỉ chờ Rhodes lấy ví ra. Anh cầm lấy ví một cách nhanh gọn, rồi quay về phía Rhodes, mỉm cười gian xảo. "Thế đấy, đưa cho tôi thẻ của anh đi."
Rhodes chỉ biết lắc đầu, mỉm cười bất lực. "Anh thực sự định làm gì với nó?"
Tony không trả lời, chỉ một mực cầm lấy ví và bắt đầu lục lọi bên trong. Một lúc sau, anh rút toàn bộ thẻ của Rhodes ra, nhìn một lượt rồi nhanh chóng đưa lại cho anh. "Đây, của anh, giữ lấy." Anh nói và ném thẻ trả lại cho Rhodes một cách bình thản.
Rhodes chỉ ngạc nhiên nhìn Tony. "Rốt cuộc là sao?"
Tony chỉ nhún vai, vẻ mặt như không có gì đặc biệt. Nhưng rồi, anh chợt lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong áo, gấp cẩn thận như thể rất quý trọng. "Cái này quan trọng đấy, Rhodes," Tony nói nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt anh lại sáng lên. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn, không bị cháy hay hỏng hóc gì. Anh mở ra, cẩn thận gấp lại và bỏ vào trong ví.
Rhodes ngồi im, vẫn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn động tác của Tony, nhận ra có gì đó lạ lùng trong hành động của anh. "Anh đang làm gì vậy?" anh không thể kiềm chế được nữa.
Tony không đáp, chỉ mỉm cười rạng rỡ. "Đây là một ký ức quý giá, một chữ ký thần tượng!" Anh vui vẻ nói, như thể vừa có được một món quà vô giá.
Rhodes nhìn Tony chằm chằm, đôi mắt anh không khỏi hoài nghi. "Thần tượng á? Anh có thần tượng ai sao? Thật xui xẻo cho người đó."
Tony giơ tay lên, làm bộ vẻ mặt hờn dỗi. "Này, sao anh lại nói thế? Honey Bear, anh làm tôi tổn thương đấy!" Tony nói, cố gắng làm vẻ mặt như một đứa trẻ bị oan ức.
Rhodes chỉ lắc đầu, giọng anh tràn đầy ngao ngán. "Tốt nhất là vậy. Tôi nói thật đấy."
Tony tỏ ra không quan tâm, vỗ nhẹ vào ví như thể muốn nhắc anh bạn của mình rằng đó là một "chiến lợi phẩm" của mình. "Đừng mơ tôi trả lại cái ví cho anh!" Anh cười tinh nghịch, mắt sáng lên như một đứa trẻ.
Rhodes nhìn vào Tony, cái cách anh nói chuyện như thể chẳng có gì quan trọng ngoài trò đùa. "Anh nghèo đến thế sao, Stark?"
Tony không suy nghĩ, chỉ đơn giản đáp lại với một giọng điệu lém lỉnh, đầy hài hước: "Tôi chỉ đang tiết kiệm vài đô của mình thôi Rhody à." Anh cười như thể mọi thứ thật nhẹ nhàng, như thể không có gì xảy ra.
Rhodes thở dài một hơi, không biết phải phản ứng thế nào trước Tony. Anh chỉ lắc đầu, lại thở dài ngao ngán. "Anh đúng là không thể đoán được."
Tony chỉ cười tươi, đặt cái ví vào túi mình, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại thưởng thức gió từ độ cao đang thổi vào.
Và trong bóp ấy tờ giấy có viết một chữ duy nhất.
"T"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro