Chương 4
Bóng đèn nhấp nháy từ dây trang trí Giáng sinh len lỏi chiếu sáng căn phòng, tạo nên những quầng sáng yếu ớt trong màn tối tĩnh mịch. Lò sưởi đã tắt ngấm từ lâu, để lại bầu không khí lạnh lẽo bao trùm. Căn phòng xa hoa, vốn dĩ lộng lẫy, giờ như một thế giới bị bỏ hoang, chìm trong u uất. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày, từng bông lặng lẽ đáp xuống mặt đất, không gian ngoài cửa sổ trắng xóa và im lìm như một bức tranh đông giá.
Stephen đứng trong hành lang tối, đôi chân nặng nề dẫn lối anh đến cánh cửa đóng kín. Áo choàng phép thuật của anh khẽ siết lại quanh vai, như nhắc nhở anh rằng trời đang trở lạnh, và rằng cơn đau nhức ở bàn tay đã bắt đầu. Anh nhẹ vỗ cổ áo của nó như để trấn an, nhưng lòng vẫn đầy lo lắng. Anh tiếp tục bước dọc hành lang dài và tối.
Anh dừng lại trước cánh cửa phòng ngủ đóng kín. Từ bên trong, một mùi rượu nồng nặc xộc ra, dày đặc đến mức khiến anh phải nhíu mày. Một cơn bất an nhói lên trong lòng Stephen. Anh chậm rãi mở cửa, bước qua ngưỡng vào một căn phòng chìm trong hỗn độn. Chai rượu lăn lóc khắp nơi, một số còn sót lại vài giọt đỏ như máu. Trên giường, Tony Stark ngồi co ro, một tay cầm ly rượu, tay kia chống lên mép giường. Ánh mắt cậu không hướng về phía ai, chỉ lặng lẽ nhìn ra ban công với một sự trống rỗng đến lạ thường.
"Tony?" Stephen cất giọng, dịu dàng nhưng xen lẫn sự lo lắng. Anh bước vào, đôi giày lướt nhẹ qua những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Căn phòng, vốn đã lạnh lẽo, càng trở nên u ám khi giọng nói của anh như tan biến trong không khí.
Tony thoáng giật mình, đôi mắt màu rượu whisky lờ đờ khẽ lay động khi thấy ánh vàng ấy. Cậu ngẩng đầu, nhìn quanh như thể tìm kiếm ai đó, đôi tay run rẩy nắm chặt ly rượu. Đầu óc mờ mịt khiến cậu không biết mình đang mơ hay tỉnh. "Ngài... Bí Ẩn?" Giọng Tony khản đặc, như người vừa bước qua một cơn ác mộng không lối thoát.
Stephen nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, đầy tổn thương của cậu mà lòng thắt lại. Anh tiến thêm một bước chậm rãi như sợ bất kỳ động thái nào quá nhanh cũng sẽ làm cậu hoảng sợ. "Tony, tôi đây," anh lên tiếng lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, dòng chữ vàng hiện lên trước mắt cậu, lấp lánh như nắng mai xuyên qua bóng tối.
Tony đứng dậy một cách khó nhọc, cơ thể loạng choạng vì men say. Không gian trước mắt cậu xoay mòng mòng, căn phòng méo mó như một giấc mơ kỳ quặc. Cậu bước về phía dòng chữ quen thuộc, nhưng đôi chân yếu ớt không chịu nghe lời. Cậu ngã nhào về phía trước, chuẩn bị đón nhận cú ngã đau đớn, nhưng thay vào đó, cậu cảm nhận được một cái ôm rắn chắc đỡ lấy mình.
Hơi ấm. Mùi hương của sách cũ và gỗ trầm thoảng qua chóp mũi. Tony khựng lại, tim cậu như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Cái ôm này... không thể nào. Là ảo giác sao? Hay là thật? Cậu không biết nữa. Đôi bàn tay âm ấm ấy đang giữ chặt lấy cậu, vững vàng như cánh tay của một người bạn đồng hành cậu từng khắc sâu vào trí nhớ.
"Ngài Bí Ẩn?" Giọng Tony khàn khàn, như tiếng thì thầm, nhưng lại mang theo sự hoảng hốt và đau đớn không thể giấu.
"Tôi đây" dòng chữ vàng xuất hiện trước mặt cậu, lơ lửng giữa không trung, đẹp đẽ và đầy quen thuộc. Ánh sáng vàng ấy như thắp lên một tia ấm áp trong tâm hồn cậu, thứ mà cậu đã nghĩ mình đánh mất từ lâu.
Tony lảo đảo, đôi mắt ướt lệ nhìn chằm chằm vào những chữ vàng ấy. "Ngài Bí Ẩn..." Cậu nấc lên, giọng đứt quãng. Cả cơ thể cậu run rẩy, như thể không thể chịu nổi cơn sóng cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
"Uhm, tôi đây, Tony" Stephen đáp lại, giọng anh dịu dàng như một bản nhạc ru. Mỗi khi cậu gọi tên anh, anh đều trả lời, không chút do dự, không chút chần chừ. Anh biết cậu cần điều đó một sự khẳng định rằng cậu không cô đơn.
Tony siết chặt tay vào khoảng không trước ngực Stephen, nhưng cậu không cảm thấy lạnh lẽo. Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu đêm tối cô đơn, cậu không thấy lạnh. Cậu nấc lên, từng tiếng nghẹn ngào không dứt. "Ngài Bí Ẩn... Ngài thật sự ở đây đúng không? Ngài không bỏ tôi đi, đúng không?"
"Tôi đây, Tony" dòng chữ vàng lại xuất hiện, đều đặn và bền bỉ như nhịp tim của một người luôn ở bên cậu.
Tony bật cười, nhưng tiếng cười của cậu khô khốc, tan vỡ như thủy tinh. "Tôi nghĩ... tôi nghĩ ngài chỉ là ảo giác. Là một giấc mơ điên rồ của tôi."
Stephen không đáp lại ngay. Anh chỉ siết nhẹ lấy cậu, như muốn nói rằng anh thật sự đang ở đây, rằng anh sẽ không rời xa cậu. Nhưng trái tim anh cũng nặng nề như chính những lời của Tony. Anh nhìn đứa trẻ trước mặt mình – không, là chàng trai trẻ – đang cố gắng tự bọc mình trong những lớp vỏ cứng cỏi, dù bên trong đã hoàn toàn tan vỡ.
"Tony, tôi ở đây" Stephen cuối cùng đáp, dòng chữ vàng lấp lánh như ánh sáng ấm áp duy nhất trong đêm đông lạnh giá.
Tony nấc lên lần nữa, rồi gục đầu vào ngực Stephen. "Đừng bỏ tôi đi... Ngài Bí Ẩn, xin đừng bỏ tôi..."
Tony nấc lên lần nữa, đôi vai gầy run rẩy trong cái ôm vô hình của Stephen. "Đừng bỏ tôi đi... Ngài Bí Ẩn, xin đừng bỏ tôi..." Cậu lặp đi lặp lại, giọng nói đứt quãng, như một lời van xin từ sâu thẳm trái tim.
Stephen không trả lời ngay. Anh biết những lời an ủi hời hợt chẳng thể xoa dịu nỗi đau này. Nhưng làm sao anh có thể nói với Tony rằng anh không chắc bao giờ mình sẽ quay lại được? Tương lai là một khái niệm bất định. Nếu anh biến mất, nếu lần sau anh xuất hiện mà Tony không còn muốn gặp anh nữa, hoặc tệ hơn, không còn tin vào sự tồn tại của anh, thì sao? Ý nghĩ đó khiến trái tim Stephen đau thắt. Nhưng anh không thể để Tony cảm thấy bị bỏ rơi thêm lần nữa.
"Chuyện gì đã xảy ra, Tony?" Stephen khẽ hỏi, giọng anh ấm áp nhưng cũng chất chứa sự lo lắng. Bàn tay anh vuốt nhẹ đôi vai cậu, cảm nhận từng cơn run rẩy của Tony. Cậu bé này, giờ đã không còn là một cậu bé, nhưng lại luôn bị tổn thương, luôn đơn độc gồng mình chống lại cả thế giới.
Tony không trả lời ngay. Đôi mắt cậu mở to, mờ đục và hoang mang như đang cố gắng tập hợp từng mảnh vỡ trong trí óc. Sự gần gũi của Stephen khiến cậu an tâm, nhưng cũng kéo lên những cảm xúc mà cậu đã cố gắng chôn sâu. Đầu cậu cúi xuống, tựa vào ngực Stephen, như một đứa trẻ kiệt sức tìm về hơi ấm duy nhất mà cậu biết.
"Hửm, Tony?" Stephen lại lên tiếng, nhẹ nhàng nhưng kiên nhẫn. Tay anh xoa nhẹ mái tóc rối bù của Tony, rồi chậm rãi vuốt qua gò má cậu. Khi anh nâng khuôn mặt Tony lên, ánh đèn vàng mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt đỏ hoe và sưng húp của cậu. Stephen thở dài. Đây đã là lần thứ tư anh gặp Tony trong những trạng thái chật vật như thế này, và anh chưa từng thấy cậu thực sự vui vẻ.
"Lại nữa..." Stephen lẩm bẩm, đau lòng đến mức ngón tay anh khẽ run khi chạm vào khuôn mặt đầy mệt mỏi trước mắt. Anh không thể chịu được việc nhìn Tony như thế này. "Làm sao mà em lại để bản thân đau khổ thế này được chứ?"
Tony không trả lời. Cậu chỉ khẽ nhắm mắt, để mặc cho ngón tay Stephen phủ lên mí mắt sưng đỏ của mình. Một tia sáng vàng nhẹ nhàng chảy qua tay Stephen, bao phủ đôi mắt Tony, làm dịu cơn đau và giảm sưng. Nhưng trong lòng Stephen, anh biết, điều đó không thể chữa lành nỗi đau thực sự trong trái tim cậu.
Cuối cùng, Tony khẽ thì thầm, giọng nói của cậu nhỏ đến mức gần như bị nuốt trọn bởi không gian yên lặng. "Tại sao anh không bao giờ ở đây... khi tôi cần anh nhất?"
Câu hỏi đó như một lưỡi dao đâm sâu vào tim Stephen. Đôi mắt anh khẽ lay động, nhưng anh không nói gì, chỉ siết chặt cậu hơn trong vòng tay vô hình.
"Tony..." Stephen nhẹ nhàng gọi tên cậu, nhưng Tony không để anh nói tiếp. Cậu bật cười khô khốc, như chế giễu chính bản thân mình.
"Họ chết rồi," Tony nói, từng từ như bị bóp nghẹt trong cổ họng. "Bố mẹ tôi... họ chết rồi."
Stephen hít sâu, hơi thở của anh trở nên nặng nề. Anh hiểu ngay Tony đang nói về điều gì. Năm 1991, Howard Stark và Maria Stark chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Ít nhất, đó là cách mà lịch sử đã ghi lại.
"Tôi không biết... Tôi không biết phải làm gì," Tony tiếp tục, giọng cậu vỡ vụn. "Bố ghét tôi. Bố luôn nghĩ tôi chỉ là một đứa trẻ hư hỏng... Nhưng họ là tất cả những gì tôi có. Và giờ họ bỏ tôi lại. Một mình."
Stephen siết chặt hàm, nỗi đau trong giọng nói của Tony như bóp nghẹt anh.
"Em không một mình đâu, Tony" Stephen thì thầm, tay anh đặt lên lưng Tony, như truyền hơi ấm và sự trấn an. "Tôi ở đây."
"Anh không hiểu đâu," Tony khẽ đáp, giọng cậu đầy cay đắng. "Anh sẽ đi mất. Giống như tất cả những người khác. Họ luôn đi mất."
Stephen cảm thấy trái tim mình như bị vỡ vụn. Anh không biết phải nói gì để xóa tan những nỗi sợ hãi trong lòng Tony. Nhưng anh biết, ít nhất bây giờ, anh phải ở lại đây với cậu. Anh cúi đầu, để ánh sáng vàng lấp lánh bao quanh cả hai, như một tấm chăn ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
"Tôi không hứa sẽ ở lại mãi mãi" Stephen nói, giọng anh trầm thấp dưa ra hứa hẹn. Những sòng chữ vàng mang theo sự run rẩy "Nhưng tôi hứa rằng, bất cứ khi nào em cần tôi, tôi sẽ cố gắng để có mặt."
"Anh nói dối!"
Stephen hơi cứng người trước lời đáp cay nghiệt của Tony. "Anh nói dối!" cậu lập lại, giọng khản đặc nhưng sắc lạnh như một lưỡi dao. "Anh đã bỏ rơi tôi ba lần, và lần này cũng vậy đúng không, Ngài Bí Ẩn?"
Cái cách Tony nhấn mạnh hai từ "Ngài Bí Ẩn" đầy mỉa mai khiến Stephen cảm thấy như mình bị lột trần trước mặt cậu. Anh định mở miệng giải thích, nhưng Tony đã không để anh kịp nói.
"Anh xuất hiện," Tony tiếp tục, bước lảo đảo vài bước ra khỏi vòng tay Stephen, ánh mắt rực lên sự tổn thương và giận dữ. "Anh hứa hẹn đủ điều, làm tôi tin rằng anh sẽ ở đó khi tôi cần... nhưng rồi anh biến mất. Không một lời. Không một dấu vết. Giống như anh chưa bao giờ tồn tại. Và giờ, anh lại đứng đây, nói mấy câu hoa mỹ rằng anh sẽ cố gắng có mặt bất cứ khi nào tôi cần? Thật nực cười."
Stephen hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tony, tôi không có ý bỏ rơi em. Những lần trước tôi—"
"Anh không có ý à?" Tony cắt ngang, đôi mắt nhin2n chằm chằm dòng chữ biện minh xuất hiện "Thế lần đầu tiên thì sao, hả? Khi tôi mới 4 tuổi, anh xuất hiện trong căn phòng tối tăm đó và bảo tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Rằng anh sẽ luôn dõi theo tôi. Nhưng sau đó thì sao? Anh biến mất. Và tôi đã nghĩ... tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra anh. Nhưng tôi không quên, Ngài Bí Ẩn. Tôi không quên."
Stephen cắn chặt răng. Anh không thể biện minh cho lần đó. Thời điểm ấy, anh lần đầu xuất hiện anh cũng không biết gì nhiều về nguyên lý nhảy thời gian. Nhưng làm sao anh có thể giải thích điều đó mà không làm Tony nghĩ rằng mình chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh?
Tony tiếp tục, giọng cậu càng lúc càng chua chát. "Lần thứ hai thì thế nào? Khi tôi 13 tuổi, bị nhốt trong căn hầm ngột ngạt đó, tôi đã hét gọi anh. Tôi đã tin rằng anh sẽ đến. Nhưng anh không đến. Và anh biết không, thưa ngài Bí Ẩn? Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, có lẽ tôi đã ngu ngốc đến mức đặt niềm tin vào một bóng ma."
Stephen nhắm mắt lại, cố nuốt trọn cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lồng ngực. Anh không thể quay lại quá khứ để sửa chữa những sai lầm đó, anh không biết cậu đã xảy ra chuyện gì năm 13 tuổi, anh cũng không thể khống chế thời gian, thời gian nó luôn ném anh đến nơi nó thích...anh không thể. Và điều tồi tệ nhất là Tony nói đúng. Anh đã không ở đó khi cậu cần anh nhất.
"Tony" anh nói, giọng khẽ khàng nhưng không kém phần nặng nề. "Tôi không cố ý, tôi thật sự—" không thể
"Không cố ý?" Tony phá lên cười, một tiếng cười không chút vui vẻ. "Anh nghĩ chỉ cần nói 'không cố ý' là mọi thứ sẽ ổn sao? Anh không cố ý bỏ tôi lại một mình trong bóng tối? Không cố ý để tôi gào thét trong tuyệt vọng mà không một ai trả lời? Ngài Bí Ẩn, anh không cố ý, nhưng anh vẫn làm tổn thương tôi. Và anh thậm chí còn không biết điều đó."
Stephen mở miệng định nói gì đó, nhưng Tony dường như biết trước giơ tay lên cắt ngang những sợi mandala đang hình thành. "Đừng. Đừng nói với tôi rằng anh đã làm hết sức mình. Nếu đó là hết sức của anh, thì tôi nghĩ mình không cần sự giúp đỡ của anh nữa."
Câu nói đó như một nhát dao chí mạng. Stephen nhìn Tony, đôi mắt anh đầy sự khổ sở. Anh muốn phản bác, muốn nói rằng anh luôn quan tâm đến Tony, rằng anh đã làm mọi thứ có thể trong giới hạn của mình. Nhưng anh biết, vào lúc này, bất cứ lời nào cũng sẽ chỉ giống như bào chữa.
"Tôi không có quyền biện minh" Stephen nói sau một hồi im lặng. Giọng anh trầm và nặng nề, ánh mắt dán chặt vào Tony và Tony sẽ không thấy điều đó mọi thứ đều là vô hình chỉ có chữ. "Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình không quan trọng với cậu. Tôi chưa bao giờ muốn làm em đau lòng."
"Vậy mà anh đã làm," Tony đáp lại, giọng cậu thấp nhưng chứa đầy sự chua xót. "Anh làm tôi tin tưởng, làm tôi hy vọng, rồi anh dập tắt tất cả. Anh cho tôi ấm áp, và rồi anh biến mất. Và giờ anh lại ở đây, nói rằng sẽ cố gắng? Ngài Bí Ẩn, tôi không cần những lời hứa hão huyền nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi."
Tony..
Stephen mặc kệ cơn đau ở tay anh giữ chặt Tony, không cho cậu tránh thoát, anh muốn giải thích rõ. "Tôi không thể thay đổi những gì đã xảy ra" Stephen nói, giọng anh khàn đặc. "Nhưng tôi muốn em biết rằng tôi thực sự quan tâm đến em. Tôi thực sự muốn bảo vệ em."
"Quan tâm? Bảo vệ?" Tony nhếch mép cười nhạt. "Vậy thì đừng biến mất nữa, Ngài Bí Ẩn. Đừng để tôi lại một mình nữa. Nếu anh thực sự quan tâm, hãy ở đây. Hãy chứng minh đi."
Stephen không đáp lại ngay. Anh biết cậu không thể nghe thấy mình, chỉ có thể nhìn thấy những dòng chữ phép thuật vàng lơ lửng trước mắt. Dù vậy, những lời nói không thành tiếng của anh vẫn kẹt lại nơi cuống họng. Anh muốn bảo Tony rằng mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, rằng anh không thể cứ thế mà ở lại mãi. Nhưng làm sao anh có thể giải thích điều đó mà không làm tan vỡ cậu thêm lần nữa?
Tony áp sát người lại, khoảng cách giữa họ giờ đây gần như không còn. Đôi mắt nâu của cậu chiếu thẳng vào không trung, nơi Stephen đứng, như thể cậu đang nhìn xuyên qua anh. Một tay cậu vươn lên, đôi ngón tay chai sần do làm việc với máy móc lướt nhẹ qua không khí, nhưng Stephen cảm nhận rõ ràng sự chạm vào gò má mình.
"Anh là gì nhỉ?" Tony cười nhạt, đôi mắt nheo lại khi bàn tay cậu trượt dọc qua khuôn mặt của Stephen, như thể khắc họa hình ảnh anh trong tâm trí. "Một bóng ma? Một ký ức? Hay chỉ là một trò đùa của số phận muốn hành hạ tôi?"
Stephen đứng lặng, cơ thể như hóa đá dưới sự chạm vào của Tony. Anh biết cậu không thể thấy anh, nhưng cách Tony miêu tả lại gương mặt anh với sự chính xác đến đáng sợ khiến anh cảm giác như mình đang bị bóc trần.
Ngón tay Tony dừng lại ở thái dương của anh, cậu nhíu mày như thể đang cố gắng hoàn thiện bức tranh trong đầu mình. "Đôi mắt... chắc chắn phải là đôi mắt thông minh, nhưng lạnh lùng. Anh hẳn lúc nào cũng giữ mình cách xa người khác, đúng không, Ngài Bí Ẩn? Anh luôn nghĩ tôi là một đứa trẻ không đáng để anh quan tâm. Nhưng tôi đã không còn là đứa trẻ đó nữa, Ngài Bí Ẩn."
Giọng nói của Tony hạ thấp, khàn khàn và trầm đục. Ánh nhìn của cậu chuyển từ phẫn nộ sang một thứ gì đó khác, một cơn cuồng loạn mơ hồ, một quyết tâm sở hữu mãnh liệt. "Tôi đã nghĩ rằng anh chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, anh là thật. Anh là của tôi, Ngài Bí Ẩn. Anh không được phép rời xa tôi nữa."
Stephen cảm thấy một sự thay đổi đáng ngại trong bầu không khí. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, Tony đã mạnh mẽ kéo anh lại gần. Một tay cậu đè chặt sau gáy anh, và trước khi Stephen kịp nói hay làm bất cứ điều gì, môi Tony đã áp lên môi anh.
Stephen đông cứng. Lưỡi của Tony nhanh chóng lướt qua, chiếm lấy, xâm nhập vào khoang miệng anh, nóng bỏng và tràn đầy ý chí kiểm soát. Cảm giác không thể phủ nhận ấy khiến Stephen choáng váng. Anh không nghĩ rằng Tony, cậu bé từng nhìn anh với sự ngưỡng mộ ngây thơ lại trở thành người đàn ông cuồng nhiệt và dữ dội thế này.
Stephen muốn phản kháng, nhưng phần anh đang mâu thuẫn trong lòng. Tony đã trưởng thành. Cậu không còn là cậu bé yếu ớt từng bám lấy anh nữa. Nhưng điều này...hành động này....sai trái. Sai trái đến mức Stephen không thể nào bỏ qua.
Stephen cố gắng đẩy Tony ra, nhưng cảm giác được sức mạnh bất ngờ từ đôi bàn tay đã quen với máy móc của cậu. "Tony, dừng lại!" Stephen muốn hét lên, nhưng tất cả những gì Tony thấy chỉ là dòng chữ vàng rực rỡ "Tony, không!" hiện lên trước mắt cậu.
Cậu không dừng lại. Cái cách Tony hôn anh không chỉ là sự khao khát, mà còn là sự khẳng định, một lời tuyên bố đầy mãnh liệt rằng Stephen thuộc về cậu. Stephen cảm thấy như cậu đang đòi lại tất cả những gì cậu đã mất, tất cả những gì Stephen đã lấy đi khỏi cuộc đời cậu bằng sự vắng mặt của mình.
Cuối cùng, Stephen dùng sức đẩy mạnh Tony ra, khiến cậu ngã ra sau nệm. Cả hai người đều thở hổn hển, nhưng trong khi Stephen choáng váng với sự hỗn loạn trong đầu, Tony lại cười khẽ, như thể đã đạt được điều mình muốn.
"Giờ thì sao, Ngài Bí Ẩn?" Tony nói, giọng cậu trầm và sắc lẻm. "Anh sẽ biến mất lần nữa chứ? Hay lần này anh sẽ đối mặt với tôi như một người đàn ông thực sự?"
Stephen bất động, đôi mắt nhìn Tony đầy sự pha trộn giữa tức giận, tội lỗi, và một chút không thể gọi tên. Anh biết rằng mọi thứ đã thay đổi mãi mãi. Tony không còn là cậu bé anh từng nghĩ rằng mình có thể bảo vệ. Và chính điều đó khiến anh cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Cậu tiến gần hơn, từng bước đầy đe dọa, như một kẻ đi săn đã chốt mục tiêu. Không khí giữa họ đặc quánh, căng thẳng đến mức Stephen có thể nghe rõ từng nhịp thở của mình.
Tony cười gằn, nụ cười sắc bén như một con hổ đói đã rình mồi quá lâu. "Ngài Bí Ẩn!" cậu rít lên, giọng cười khô khốc. "Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, tại sao anh lại giấu mọi thứ? Anh không nghĩ rằng tôi xứng đáng được biết một chút gì về anh sao?"
"Đừng giữ bí mật mãi thế. Anh là ai? Tên anh là gì?"
Stephen không đáp, đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Tony. Trong lòng anh là một cơn bão của hàng loạt cảm xúc hỗn loạn — tức giận, tội lỗi, và một nỗi sợ hãi khó gọi tên. Anh không thể cho Tony biết tên thật của mình. Làm vậy không chỉ gây nguy hiểm cho dòng thời gian mà còn có thể hủy hoại chính Tony, người mà anh muốn bảo vệ bằng cả mạng sống.
Nhưng Tony không dễ dàng bỏ cuộc. "Tôi mệt mỏi vì phải gọi anh là 'Ngài Bí Ẩn'," cậu gằn giọng, bàn tay chai sần vươn ra chạm vào vai Stephen. "Tôi muốn biết tên anh. Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, anh sẽ nói, phải không?"
"Không, Tony" Stephen khàn giọng đáp, dòng chữ vàng phép thuật lóe lên trước mắt Tony. "Tôi không thể. Em không hiểu được."
"Không thể hay không muốn?" Tony bật cười gằn, nhưng trong tiếng cười ấy là sự tổn thương sâu sắc. Cậu vươn tay, kéo mạnh áo choàng của Stephen, buộc anh phải đối mặt với cậu. "Ngài Bí Ẩn, anh biết không? Tôi phát ngấy những bí mật của anh rồi."
Stephen cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi Tony đột ngột đẩy anh xuống giường, anh không khỏi sững sờ. Tony đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn anh nghĩ, và sự ép buột ngạt thở ấy khiến anh bối rối. "Tony, dừng lại. Điều này không đúng—" Stephen bắt đầu, nhưng những dòng chữ vàng vừa hiện lên đã bị Tony phớt lờ.
Cậu ngồi lên người Stephen, đôi mắt nâu đầy ám ảnh nhìn thẳng vào anh. "Nếu anh không chịu nói, thì tôi sẽ tự tìm ra. Tôi có cả đêm, Ngài Bí Ẩn."
Stephen giật mình khi bàn tay của Tony bắt đầu di chuyển. Những ngón tay cứng cáp lướt qua vai anh, chậm rãi và có chủ ý, như thể đang muốn khắc họa từng chi tiết cơ thể anh trong tâm trí. Đôi mắt nâu của Tony khóa chặt vào khoảng không nơi anh đang hiện diện, tập trung đến mức Stephen có cảm giác cậu có thể xuyên thấu được mọi bí mật của anh.
"Chúng ta bắt đầu nhé," Tony nói, nụ cười trên môi cậu đầy vẻ tự mãn. "A... B... C..." Giọng cậu kéo dài từng chữ cái, mỗi âm vang lên như một lưỡi dao cứa vào sự kiên nhẫn của Stephen.
Stephen siết chặt quai hàm. Anh cảm thấy sức ép trên cổ tay mình ngày càng lớn hơn khi Tony cúi xuống, gần hơn. Bàn tay của cậu lướt dọc qua lồng ngực anh, áp sát hơn như muốn giam cầm anh trong sự tò mò đầy mãnh liệt ấy.
"K..." Tony kéo dài âm tiết, ánh mắt dò xét từng phản ứng nhỏ nhất. "L... M... N..."
Stephen giữ vững vẻ mặt, nhưng khi Tony đến gần chữ cái nguy hiểm, cơ thể anh không tự chủ được mà cứng lại. Tony ngay lập tức nhận ra.
"À..." Cậu cười khẽ, tiếng cười sâu và trầm, tựa như một bản nhạc u tối vang lên trong căn phòng. "Đó là một phản ứng thú vị đấy, Ngài Bí Ẩn."
Tony nhíu mày, tiếp tục. "S..." Cậu buông ra âm tiết ấy, để nó rơi nhẹ từ môi mình như một chiếc lông vũ. Đôi mắt cậu khóa chặt vào không gian trước mặt, và lần này, Stephen không thể che giấu sự căng thẳng trên khuôn mặt mình.
"Là chữ S, phải không?" Tony hỏi, giọng điệu như một con thú săn mồi vừa phát hiện con mồi yếu thế. "Tên anh bắt đầu bằng chữ S?"
"Tony, không!" Dòng chữ vàng bùng lên trước mặt cậu, nhưng cậu không để tâm. Cậu nghiêng người xuống, khuôn mặt gần như chạm vào anh, đôi mắt sáng rực.
"Không muốn tôi đoán à?" Tony hỏi, giọng nói đầy mỉa mai nhưng cũng có chút gì đó như cầu xin. "Vậy thì hãy nói cho tôi biết. Nói đi, hoặc tôi sẽ tìm ra."
Stephen cảm nhận bàn tay của Tony siết chặt cổ tay anh, đủ mạnh để làm anh đau đớn. Lồng ngực anh phập phồng, cảm giác bất lực dần dần biến thành sự hoảng loạn. Nhưng hơn cả sự đau đớn thể xác, chính ánh mắt đầy sự chiếm hữu và tổn thương của Tony mới là thứ làm anh đau lòng nhất.
Stephen không chịu nổi nữa. Anh vung tay lên, những vòng dây Mandala bùng sáng, lập tức trói chặt Tony lại và hất cậu xuống giường. Sức mạnh phép thuật tràn ngập căn phòng, không gian dường như rung lên dưới sự căng thẳng giữa hai người. Tony bị ghì chặt, nhưng khuôn mặt cậu lại không hề tỏ ra sợ hãi. Thay vào đó, cậu nở một nụ cười nụ cười hoang dại, đầy thách thức.
"Không thể, Tony" Stephen gằn giọng, ánh mắt anh bùng cháy sự giận dữ xen lẫn đau đớn. "Tôi không thể để chuyện này tiếp tục. Cậu không hiểu mình đang làm gì. Chúng ta không thể như thế này!"
Tony cười khẩy, ánh mắt cậu sắc như dao găm. "Không thể? Đó là tất cả những gì anh biết nói phải không, Ngài Bí Ẩn? 'Không thể.' 'Không được.' 'Không nên.' Và giờ không xưng em với tôi nữa sao!" Cậu nhấn mạnh từng từ, mỉa mai đến mức khiến Stephen cảm thấy như mình vừa bị tát. "Thật sao? Ngài Bí Ẩn cao quý đến mức phải dùng bạo lực để trốn chạy à? Anh không thể tự mình đối diện, nên phải trói tôi lại? Thật đáng khinh."
Stephen nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ đang dâng trào trong lồng ngực. "Cậu không hiểu" anh nói, giọng anh trầm thấp và nguy hiểm. "Tôi làm điều này là để bảo vệ cả hai chúng ta. Chúng ta không thể như vậy. Cậu không thể tiếp tục như thế này."
Tony bật cười, một tiếng cười hoang dại đầy cay nghiệt. "Bảo vệ? Từ khi nào anh bảo vệ tôi? Anh ở đâu khi tôi cần anh? Anh chỉ xuất hiện khi mọi thứ đã quá muộn. Và giờ anh dám nói về bảo vệ? Đừng khiến tôi buồn nôn, Ngài Bí Ẩn."
Stephen mở mắt, đôi mắt xanh biếc đầy đau đớn. "Cậu không hiểu mọi chuyện phức tạp thế nào, Tony. Tôi không thể ở đây mãi, không thể làm những gì cậu muốn. Có những điều vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi."
"Không thể, không thể, không thể!" Tony hét lên, giọng cậu như vỡ ra giữa căn phòng trống rỗng. "Tôi đã nghe đủ rồi! Suốt cả đời tôi, mọi người luôn nói với tôi rằng họ không thể. Bố mẹ tôi không thể dành thời gian cho tôi. Bạn bè tôi không thể hiểu tôi. Và giờ, anh—anh không thể ở lại. Anh không thể nói tên. Anh không thể... yêu tôi."
Stephen hít sâu, bàn tay anh nắm chặt lại để kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực. "Tony, cậu không biết mình đang nói gì. Tôi không thể, bởi vì nếu tôi làm điều đó, tôi sẽ hủy hoại tất cả. Không chỉ cậu, mà cả chính tôi."
"Hủy hoại tất cả?" Tony nghiêng đầu, nụ cười mỉa mai lại nở trên môi. "Anh không thấy sao, Ngài Bí Ẩn? Tất cả đã bị hủy hoại rồi! Từ lúc anh bước vào cuộc đời tôi, anh đã làm đảo lộn mọi thứ. Anh làm tôi hy vọng, chỉ để rồi đập tan nó. Anh làm tôi cảm thấy mình đặc biệt, chỉ để rồi bỏ tôi lại như một kẻ ngốc."
Stephen giật mình khi nghe Tony lần đầu gọi tên anh. "Tony—"
"Đừng gọi tên tôi như thể anh quan tâm," Tony cắt ngang, giọng cậu sắc lạnh. "Anh không quan tâm. Nếu anh thực sự quan tâm, anh đã không biến mất hết lần này đến lần khác. Anh đã không để tôi một mình. Nhưng anh làm gì? Anh trói tôi lại, như một kẻ đáng thương, rồi nói những lời đạo đức giả?"
"Đủ rồi!" Stephen hét lên, giọng anh vang vọng trong không gian, đôi mắt anh ngập sự giận dữ mà anh cố kìm nén. "Cậu không hiểu điều tôi dang làm......để bảo vệ cậu. Tôi không muốn làm tổn thương cậu, nhưng tôi không thể—"
"Không thể, không thể, không thể!" Tony chế nhạo, đôi mắt đỏ hoe. "Thôi đi, Ngài Bí Ẩn. Nếu anh không thể làm bất cứ điều gì, thì cút đi. Cút khỏi đời tôi. Tôi không cần anh nữa. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!"
Stephen đứng bất động, lời nói của Tony như những lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào trái tim anh. Anh biết mình không thể ở lại, không thể giải thích, không thể làm gì hơn. Nhưng nghe Tony nói những lời đó, anh không thể ngăn nỗi đau đang thiêu đốt mình.
"Được thôi" anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nặng nề. "Nếu đó là điều cậu muốn." Những dòng chữ vàng lơ lửng trước mặt Tony, và trước khi cậu kịp nói thêm gì, Stephen đã biến mất vào khoảng không.
Tony nằm đó, dây xích Mandala dần tan biến, chỉ để lại cơ thể cậu kiệt sức và đôi mắt đầy đau khổ. Cậu nhìn trần nhà, không còn chút gì của sự giận dữ, chỉ còn nỗi trống rỗng, chỉ còn một giọt nước dài lạnh ngắt lăn xuống.
"Tại sao anh luôn bỏ em lại?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro