Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Lần thứ ba dịch chuyển thời gian, Stephen đã quen với cảm giác bất ngờ khi đáp xuống một không gian hoàn toàn khác biệt. Anh mở mắt, đôi chân chạm đất trong một căn phòng hỗn độn đến mức khiến anh không khỏi cau mày. Xung quanh là bãi chiến trường của một buổi tiệc tùng quá trớn: những chai rượu rỗng lăn lóc, đồ ăn thừa bị giẫm đạp dưới chân, và thậm chí cả những túi chất cấm bị vứt bừa bãi. Trên sàn, đám thanh niên nằm rải rác, đa phần đều say mèm hoặc bất tỉnh, đôi khi có tiếng ngáy vang lên lẫn trong sự im lặng đáng sợ của căn phòng.

Stephen khịt mũi, cảm giác khó chịu trào dâng khi anh nghĩ đến Tony – người mà anh đang tìm kiếm. Đây là không gian gắn liền với những scandal mà anh từng đọc về Tony Stark trước khi anh trở thành Iron Man: những buổi tiệc hoang dại, những tai tiếng bê bối xuất hiện trên mặt báo, hình ảnh một thiên tài trẻ tuổi nhưng lạc lối.

Dù hiểu rằng quá khứ của Tony không phải hoàn hảo, nhưng sự hiện diện của thuốc phiện và những kẻ say xỉn quanh đây vẫn khiến Stephen cảm thấy giận dữ lẫn bất an. Ma túy– chỉ một từ thôi đã đủ để khiến lòng anh nổi sóng. Anh đứng yên, cố kìm nén sự ghê tởm khi mắt quét khắp căn phòng, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.

"Áo choàng?" Stephen giật mình khi thấy chiếc Áo choàng của anh từ trong túi đột ngột bay ra, lượn quanh anh một cách hân hoan. Nó như một sinh vật sống động, bám chặt lấy anh trong một cái ôm đầy phấn khích.

"Hey, hey, nào nào! Tôi cũng mừng khi thấy anh tỉnh lại," Stephen nói, bất lực để chiếc Áo choàng ôm ghì mình. Từ khi bắt đầu hành trình quay về quá khứ, Áo choàng gần như bất động, như thể nó bị tổn thương hoặc bị tách rời khỏi năng lượng của mình. Vì vậy, Stephen đã tạm thời biến nó thành một chiếc khăn tay và cất gọn trong túi áo. Giờ đây, khi nhìn thấy nó sống động trở lại, lòng anh cũng nhẹ nhõm phần nào.

"Được rồi, cảm xúc của anh rất đáng trân trọng, nhưng giờ thì hãy giúp tôi tìm Tony, được không?" Stephen nói, gạt nhẹ Áo choàng khỏi vai. Nó lập tức vỗ nhẹ lên vai anh, như để đáp lại, trước khi bay vòng quanh căn phòng hỗn loạn, dò xét từng ngóc ngách.

Stephen bước qua đống bừa bộn, cố gắng không để chạm vào bất cứ thứ gì. Anh cau mày, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt say xỉn nhưng không tìm thấy Tony đâu. Lòng anh càng thêm lo lắng. Tony sẽ không sao chứ?

Áo choàng bay vút trở lại, nó cuộn chặt vào vai Stephen, lay động mãnh liệt như cố gắng diễn đạt điều gì đó. Nhưng khi nhận ra Stephen không hiểu ý, nó trở nên thiếu kiên nhẫn, bám vào anh và kéo mạnh về phía cầu thang. Stephen chỉ có thể bất lực để chiếc Áo choàng dẫn đường, lòng anh ngày càng nặng trĩu bởi cảm giác lo âu dâng trào.

Áo choàng đưa anh đến một căn phòng trên tầng hai, nơi ánh đèn mờ nhạt lọt qua khe cửa hé mở. Mùi hôi thối của thuốc phiện và mồ hôi tràn ngập không khí, càng khiến lòng anh nhói đau. Stephen bước chậm lại, ánh mắt căng thẳng nhìn qua khe cửa. Khung cảnh bên trong khiến anh không khỏi nghiến chặt răng.

Căn phòng ngập trong khói trắng, nhạc nền chát chúa và nhịp đập dồn dập làm nền cho cảnh tượng trụy lạc: nam nữ uốn éo, giao hoan trên những chiếc ghế sô pha rách nát, đám đông xung quanh gào thét điên cuồng, tay chuyền tay những ống tiêm và thuốc viên như một trò tiêu khiển. Nhưng điều khiến tim Stephen như thắt lại chính là hình ảnh Tony Stark – gương mặt còn vương nét thiếu niên – bị đè xuống giữa căn phòng.

"Khốn kiếp..." Stephen lầm bầm qua kẽ răng, bàn tay anh siết lại. Nhưng anh kiềm mình, hít sâu để giữ sự tỉnh táo. Anh biết nếu hành động nóng vội, có thể sẽ làm tổn thương Tony hoặc khiến tình hình tồi tệ hơn. Anh lùi lại, lẩm nhẩm vài câu chú, bàn tay sáng lên ánh ma thuật.

Cậu bị hai gã đàn ông lực lưỡng giữ chặt, cánh tay gầy guộc đã chi chít dấu vết kim tiêm. Một gã cầm ống tiêm lấp lánh thứ chất lỏng chết người, khẽ bật cười đầy độc ác:
"Thằng nhóc này lì thật. Tăng liều lên xem nó chịu nổi bao lâu."

Lại tới nữa sao? Tony cắn chặt răng không cho phát ra âm thanh đau đớn nào. Anh chỉ nghe được đoạn hội thoại thoát ẩn thoắt hiện, Tony cảm nhận mát lạnh của kim tiêm lần nữa đâm vào cơ thể anh. Vẫn như những lần trước chính là cơ thể thoài mái, dị thường hưng phấn khi nó tiêm vào, là heroin. Bọn hắn đã liên tục tiêm vào nhiều ngày liền.

Một cảm giác xấu hổ, tuyệt vọng bao trùm lấy Tony đường đường là thiên tài, một người của công chúng mà bị thuốc phiện kích thích chi phối thần kinh, thuốc dần dần điên cuồng gặm nhắm chi phối bản thân.

Nếu không phải hai tay bị buột anh đã đánh chính mình bởi sự hành động vô cùng xấu hổ. Cảm giác bị một lượng thuốc phiện tiêm vào như hàng ngàn con kiến gặm nát xương cốt, mỗi bộ phận cơ thể đều đau dữ dội trãi rộng toàn thân. Tần suất tim đập nhanh hơn, cơ thể nóng đến khó chịu, cơn co giật bỗng nhiên ập tới, cơ thể run rẩy không ngừng. Cảm giác muốn nôn ra ngoài nhưng trong bụng trống rỗng mấy ngày không có gì, nên nước bọt từ trong khóe miệng mất khống chế chảy ra, nhiễu rơi xuống mặt đất. Sợi chỉ bạc từ khóe miệng, nước mắt sinh lý cũng rơi xuống, con ngươi phóng đại. Cơ thể anh đang gào thét đòi ma túy xâm nhập hơn nữa.

Anh hiểu rõ thứ tệ hại này và từng chứng kiến những kẻ nghiện thuốc phiện và phát tác rất thống khổ và mất tôn nghiêm, lý trí. Không ngờ có một ngày Tony bị thủ đoạn hèn thấp tra tấn đến mức độ này. Đôi mắt đầy mê ly khát vọng, tuyệt vọng, hưng phấn, thống khổ cùng với phẫn nộ liên tục đan xen vào nhau.

Bọn chúng vô cùng thích thú trước cảnh này, hắn muốn đạp nát, phá hủy hoàn toàn sự kiêu ngạo của Tony Stark, tên kiêu ngạo, thiên tài. Muốn hạ bệ hắn cho công chúng xem, thằng nhóc kiêu ngạo sẽ làm tương lai nước Mỹ sáng ngời giờ đây cũng bị hạ gục dưới thuốc.

Tony cắn chặt răng, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào dù đau đớn đến mức muốn gào thét. Nhưng sự im lặng đó không phải là sức mạnh – mà là nỗi xấu hổ, là nỗ lực yếu ớt để bảo vệ chút tự tôn cuối cùng của mình.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc, như thể cả thế giới đổ ập xuống và tái sinh cùng một lúc. Stephen sử dụng phép thuật của mình để cắt đứt mọi nguồn điện trong căn phòng, khiến bóng tối hoàn toàn bao trùm. Âm nhạc tắt ngấm, tiếng cười nói hỗn loạn biến thành tiếng la hét kinh hãi. Những tiếng thủy tinh vỡ vang lên như bản hòa tấu của sự sợ hãi, cùng với tiếng kim loại kêu rít rợn người. Stephen có thể cảm nhận được sự hoảng loạn trong không khí, và nó tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Stephen không hề do dự khi luồng gió mạnh từ phép thuật của anh cuốn bay những tên bại hoại, hất tung chúng ra khỏi căn biệt thự như những con bù nhìn rách nát. Cảnh tượng này chắc chắn sẽ làm tiêu đề báo chí ngày mai, nhưng giờ đây Stephen không quan tâm đến điều đó. Anh biết Tony cần anh – hơn cả những gì báo chí có thể đưa tin.

Áo choàng của anh lượn quanh, giúp anh di chuyển nhanh chóng đến nơi Tony bị giam giữ. Khi ánh sáng yếu ớt từ phép thuật của anh chiếu rọi căn phòng ngập ngụa trong khói thuốc và sự mục nát, trái tim Stephen thắt lại. Tony, người mà anh đã từng thấy kiêu ngạo và đầy nghị lực, giờ đây nằm bất động trên ghế, cơ thể gầy gò, mờ mịt như một bóng ma bị nhấn chìm trong cơn ác mộng tăm tối nhất.

Stephen cúi xuống, cẩn thận bế Tony lên trong vòng tay mình. Khi chạm vào cơ thể cậu, anh cảm nhận được sự co giật yếu ớt nhưng đầy sự chống cự bản năng.

"Không... không... đừng chạm vào tôi..." Tony lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn, yếu ớt đến mức gần như biến mất trong sự hỗn loạn còn đang lắng xuống. Cậu không biết ai đang chạm vào mình, và những ký ức đau đớn vẫn bám chặt trong tâm trí cậu như một chiếc lưới độc ác không thể thoát ra.

Stephen dừng lại, trái tim như bị bóp nghẹt khi chứng kiến cậu thanh niên vùng vẫy yếu ớt dưới tay mình. Anh không nói được lời nào, nhưng từng cử động của anh chứa đựng sự cẩn trọng và sự thương xót sâu sắc. Dù chữ viết phép thuật phát sáng trên không trung để giải thích tình hình, Tony không thể đọc được – đôi mắt cậu không còn khả năng nhận thức rõ ràng.

Không còn cách nào khác, Stephen ôm chặt lấy Tony, ép cậu vào lòng, tìm cách bế cậu đến một căn phòng sạch sẽ và yên tĩnh hơn. Chàng trai tiếp tục vùng vẫy, tay chân yếu đuối nhưng vẫn cố gắng phản kháng như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. Cho đến khi Tony kiệt sức, cơ thể cậu mềm nhũn và im lặng, chỉ còn hơi thở đứt quãng. Stephen có chút hoảng hốt khi cảm nhận thấy hơi nóng của nước mắt Tony thấm vào áo mình.

Tony mở mắt nhìn lên, ánh mắt cậu mờ mịt, không còn ánh sáng của sự thông minh từng chiếu rọi trong đôi mắt ấy. "Tôi... không phải gặp ảo giác chứ... Ngài Bí Ẩn... tôi đang phê thuốc, đúng không?" Giọng nói của Tony yếu ớt, gần như mất hồn, và Stephen cảm nhận được sự tuyệt vọng chua xót trong từng từ.

Stephen ngồi xuống bên giường, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt Tony, như muốn an ủi mà không làm tổn thương thêm. "Không, Tony. Em không gặp ảo giác" Stephen nói, giọng trầm và đầy kiên nhẫn những từ màu vàng nhãy múa giữa không khí, làm Tony muốn vươn tay bắt lấy chúng.

"Tôi ở đây. Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm hại em thêm nữa.".

Tony khẽ rúc sâu hơn vào lòng ngực của Stephen, đôi vai nhỏ bé run rẩy không ngừng. Tiếng nấc thoát ra, bị nén lại trong cổ họng, như thể cậu đang cố kìm nén cả một đại dương cảm xúc. Cậu không biết điều gì thật và điều gì là ảo giác, nhưng hơi ấm này – sự hiện diện dịu dàng này – khiến cậu muốn tin rằng mọi thứ đang diễn ra là thật. Nếu đây là tác dụng của thuốc, cậu sẵn sàng đắm chìm thêm một lần nữa, chỉ để cảm nhận sự bình yên mong manh này.

Stephen vuốt ve mái tóc nâu bết mồ hôi của Tony, từng cử chỉ đầy kiên nhẫn và cẩn trọng. Anh cảm nhận rõ cơ thể gầy gò trong vòng tay mình, thấy cả sự yếu đuối mà Tony cố giấu dưới lớp vỏ kiêu ngạo bấy lâu. Anh siết chặt cậu hơn một chút, như thể muốn bảo vệ cậu khỏi thế giới tàn nhẫn này.

Dòng chữ vàng lấp lánh xuất hiện giữa không khí:
"Đi tắm nhé, Tony. Tôi biết em không thích cảm giác như thế này."

Tony ngẩng lên, ánh mắt mờ đục nhìn vào không trung, đôi tay mò mẫm bám lấy cổ Stephen như một cử chỉ tìm kiếm sự bảo vệ. Cậu gật đầu, đôi môi khô khốc không nói nên lời, chỉ phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

Stephen bế Tony vào phòng tắm, nơi anh đã chuẩn bị sẵn một bồn nước ấm. Khi đặt Tony xuống, cậu vẫn giữ chặt lấy anh, như thể nếu buông ra, cả thế giới sẽ sụp đổ. Stephen nhẹ nhàng tháo từng lớp quần áo bẩn thỉu khỏi cơ thể Tony, mắt anh chạm phải những vết cào và dấu cắn hôn của giao cấu rải rác trên da cậu. Mỗi vết thương như một nhát dao đâm vào trái tim anh. Stephen nghiến chặt răng, cố gắng giữ cho cảm xúc không bộc lộ ra ngoài. Đây là cuộc sống của Tony, là quá khứ của cậu, và Stephen không có quyền xâm phạm, dù trái tim anh đau đớn vì sự thật đó.

Nước ấm nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể Tony khi Stephen đặt cậu vào bồn. Cậu im lặng, ngoan ngoãn, không chống cự, nhưng chính sự im lặng này khiến Stephen càng lo lắng hơn. Tony không còn là cậu thiếu niên rực rỡ ánh sáng mà anh từng nghe đến – giờ đây cậu chỉ là một linh hồn mỏng manh, tổn thương đến mức chẳng còn sức để phản kháng. Stephen dùng phép thuật để duy trì hơi ấm trong nước, tay anh nhẹ nhàng xoa mái tóc rối bù, rồi cẩn thận gội sạch cho cậu.

Mỗi lần bàn tay anh chạm vào cơ thể Tony, anh đều nhìn thấy những dấu vết của sự tổn thương và đau đớn. Stephen phải cố gắng lắm mới kiềm chế không để bản thân bùng nổ. Anh muốn ngay lập tức đưa Tony đến bệnh viện, nhưng anh biết rằng trong trạng thái này, cậu sẽ không chịu đựng được sự hiện diện của bất kỳ ai khác. Phép thuật anh đang sử dụng để đẩy dần chất độc ra khỏi cơ thể Tony cũng tiêu tốn năng lượng một cách khủng khiếp. Sự mệt mỏi bắt đầu đè nặng lên cả cơ thể và tinh thần anh, nhưng Stephen không dừng lại.

Khi Tony đã sạch sẽ, Stephen quấn cậu trong một chiếc khăn lớn, bế cậu ra khỏi phòng tắm. Tony vẫn rúc vào lòng anh, tay cậu bám chặt vào áo anh như sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ biến mất. Stephen cảm nhận được móng tay cậu cắm vào da mình, đến mức muốn bật máu. Anh nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Tony ra, xoa dịu cậu bằng giọng nói trầm ấm:

"Tôi ở đây, Tony. Đừng sợ. Em có thể nói chuyện với tôi mà."

Tony khẽ nhắm mắt, đôi lông mi dày rũ xuống, che giấu cảm xúc lẫn lộn. Khi Stephen hỏi:
"Tony, em bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu trả lời khẽ, giọng nói yếu ớt như hơi thở:
"16 tuổi."

Stephen hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cậu bé trước mặt anh vẫn chỉ là một thiếu niên – một đứa trẻ bị cuốn vào thế giới đầy hiểm ác mà đáng lẽ ra cậu không bao giờ phải đối mặt. Stephen đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của Tony, đôi mắt anh dịu dàng nhưng đầy âu lo. Cậu bé này – không còn là đứa trẻ mà anh từng gặp nữa, nhưng lại vẫn là một thiếu niên đầy tiềm năng, một ngọn lửa trong bóng tối mà chưa bao giờ tắt. "Em lớn thật nhanh, anh xém không nhận ra em là đứa nhóc gầy gò nhỏ con năm đó" Stephen nói, giọng anh ấm áp, như muốn truyền cho Tony một chút sức mạnh.

Trong khoảnh khắc đó, dù đau đớn và kiệt sức, Tony vẫn không thể kìm nổi một nụ cười yếu ớt. Nó nhẹ nhàng, nhưng là dấu hiệu đầu tiên của sự sống lại trong cậu. "Em sẽ cao hơn anh, ngài bí ẩn" Tony trả lời, giọng khàn khàn nhưng đầy kiên cường, không thiếu sự tinh nghịch.

Stephen nhướng mày, một sự tự tin mới mẻ lóe lên trong mắt anh. "Oh, xin lỗi nhóc, nếu em mang giày độn thì may ra em có thể theo kịp tôi" Anh nháy mắt một cách dí dỏm, cố gắng đem lại một chút vui vẻ cho Tony, mặc dù trong lòng vẫn đầy lo âu.

Tony nhếch môi, mặc dù đôi mắt cậu vẫn có sự buồn bã lẩn khuất, nhưng câu nói của Stephen đã làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một tảng đá lớn trong lòng bớt đi phần nào. Cậu muốn cười, muốn đùa giỡn lại với Stephen, nhưng cậu biết, dù là khoảnh khắc ngắn ngủi, nó vẫn có ý nghĩa lớn lao hơn nhiều so với những gì có thể biểu đạt bằng lời.

"Anh luôn cố gắng làm em cười sao?" Tony khẽ hỏi, một chút bối rối trong giọng nói, nhưng lại mang theo sự dễ chịu. Cậu thấy lòng mình nhẹ bớt khi có Stephen bên cạnh. Không có ai khác làm Tony cảm thấy như vậy, không phải trong những năm tháng đầy hỗn loạn này. "Ngài bí ẩn, em... cảm ơn." Câu nói này bật ra như một lời cảm ơn âm thầm, chẳng cần quá nhiều lời lẽ, chỉ đơn giản là một sự biết ơn sâu sắc từ một người đang tìm lại sự bình yên trong cái hỗn loạn.

Stephen cười, lần này là một nụ cười thật sự, nhẹ nhàng và không gượng ép. "Không cần cảm ơn, Tony. Em xứng đáng có tất cả sự giúp đỡ và tình cảm mà thế giới này có thể dành cho em. Anh chỉ là một phần trong hành trình của em thôi."

Dòng chữ vàng nhảy múa trong không gian, những câu từ ân cần, dịu dàng của Stephen như một làn sóng ấm áp bao phủ lấy Tony. Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong giọng nói của ngài bí ẩn, những lời nói ấy như một sự vỗ về cho tâm hồn đang gãy gánh của mình. Mỗi câu từ ấy như một làn sóng thanh thản, rót vào lòng cậu một cảm giác an toàn, một cảm giác mà cậu chưa bao giờ dám mong chờ từ bất kỳ ai. Dù mệt mỏi, đau đớn, và đầy rẫy những suy nghĩ hỗn độn, Tony vẫn không thể ngừng lắng nghe, thậm chí muốn chìm sâu vào trong những lời ấy, để quên đi tất cả những cơn đau.

Nhưng một cảm giác bất an cứ lởn vởn trong đầu cậu. Mọi thứ vẫn quá mơ hồ. Tony không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ lại dễ dàng như vậy, tại sao lại có một người như Stephen bên cạnh cậu. Đầu óc cậu quay cuồng với những câu hỏi không có lời đáp, và cảm giác bất an càng lúc càng dâng lên trong lồng ngực.

"Anh không thấy ghét em sao?" Tony khẽ hỏi, giọng cậu như một tiếng thì thầm đầy lo sợ. Cậu không dám nhìn ngài bí ẩn, không dám đối diện với ánh mắt cho dù cậu không thể thấy. Câu hỏi vang lên trong lòng cậu như một câu trả lời cho sự mơ hồ, cho sự nghi ngờ không thể xua đi.

Câu hỏi ấy không chỉ là một lời nói, mà còn là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng Tony. Cậu cảm thấy như mình vẫn đang ở trong một ảo giác, như mọi thứ xung quanh chỉ là một giấc mơ đầy sắc màu mà cậu không thể với tay ra nắm bắt. Những dòng chữ vàng tiếp tục nhảy múa trước mặt, như thể phản chiếu sự bất an trong lòng cậu, nhấn mạnh rằng đây có thể chỉ là một trò đùa của trí óc, một ảo giác do thuốc hay những chấn thương tâm lý mà cậu phải đối mặt.

"Ngài bí ẩn..." Tony nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang bị cuốn vào một thế giới không thực, nơi mọi thứ xung quanh đều không có sự chắc chắn. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông đang ngồi bên cạnh, nhưng lại không thể chạm vào anh. Cảm giác mơ hồ ấy khiến Tony càng thêm bất an. Anh ấy có thể là một ảo giác, có thể chỉ là hình bóng mà cậu tự tạo ra trong đầu, một cách để thoát khỏi sự cô đơn và nỗi đau.

Tony cảm thấy mình như đang ở trong một không gian đầy rẫy những vách ngăn vô hình. Cậu có thể cảm nhận sự hiện diện của Stephen, có thể nghe thấy dòng chữ của anh, có thể thậm chí chạm vào người anh. Nhưng khi cậu đưa tay ra, không có gì ngoài không khí lạnh lẽo, như thể ngài bí ẩn không thực sự tồn tại. Cậu chỉ có thể cảm nhận anh qua những từ ngữ, những hình ảnh mơ hồ, nhưng không thể nào chắc chắn rằng tất cả đều là thật.

Tony nhắm mắt, cảm giác nghẹt thở lại dâng lên trong lồng ngực. Cậu không thể thoát khỏi cảm giác mình đang lạc lõng giữa một giấc mơ hỗn độn, nơi mọi thứ đều bị mờ ảo. Mọi thứ có thể là ảo giác – cả ngài Bí ẩn, cả những lời nói của anh – tất cả chỉ là một phản chiếu của những cơn mê mệt vì thuốc và sự cô đơn trong lòng cậu. Cậu không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

"Em không xứng đáng với anh..." Tony nói, giọng cậu vang lên nhỏ như hơi thở, nhưng lại ẩn chứa đầy sự tuyệt vọng. Cậu không thể tin rằng một người như ngài Bí ẩn lại có thể thực sự quan tâm đến mình, một đứa trẻ kiệt quệ, mất mát và hư hỏng như cậu. Cậu không xứng đáng với những lời ân cần đó, không xứng đáng có ai đó giúp đỡ mình, ngay cả khi cậu đang đứng trên bờ vực của sự đổ vỡ.

Im lặng.

Cái im lặng này không phải là sự yên bình. Nó nặng nề và sắc lạnh như những vết cắt trên da, rạch vào sâu trong tâm trí cậu. Không có âm thanh nào, không có những dòng chữ vàng nhảy múa, không có cái gì để chứng minh rằng Stephen vẫn còn ở đây. Mọi thứ dường như đã biến mất. Hơi ấm, sự an ủi, mọi thứ tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời.

Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu len lỏi vào từng thớ cơ thể Tony, chậm rãi từ lòng bàn chân, bò lên dọc theo sống lưng, rồi vỡ ra, lan tỏa đến tận bộ não. Nó không phải là cái lạnh mà cậu có thể cảm nhận được bằng tay, mà là cái lạnh thấu tận tâm can, cái lạnh của sự cô đơn, của sự mất mát quá sâu mà không thể nào vơi đi.

"Ngài bí ẩn?" Giọng Tony khẽ gọi, nhưng không có ai trả lời. Cái tên đó, giọng nói đó, tất cả chỉ còn là một khoảng trống vô tận, một sự im lặng đáng sợ. Cậu run rẩy, thở hổn hển như thể hơi thở của mình cũng không đủ để giữ lại một chút hy vọng nào.

"Ngài bí ẩn... Ngài có ở đây không?" Giọng cậu cất lên lần nữa, lần này đứt quãng, khàn khàn, giống như một người vừa đi qua cơn ác mộng mà chẳng thể tỉnh dậy. Nó lạc vào không khí như một tiếng gọi vô vọng, như một người chìm trong bóng tối mà chẳng thể tìm thấy ánh sáng. Vẫn là sự im lặng, tĩnh lặng đến mức nghẹt thở. Không có ai đáp lại. Chỉ còn lại cái lạnh và sự trống vắng.

Vậy là thế sao?

Cậu không biết tại sao lại phải như vậy. Tại sao cứ phải tự lừa dối bản thân, tự tạo ra một thứ ảo giác đẹp đẽ để tồn tại trong thế giới này. Tại sao cậu lại để mình tin vào những điều không thể xảy ra, vào một người mà cậu chưa bao giờ thật sự nhìn thấy, vào những lời nói mà cậu chẳng thể nào hiểu hết được. Mọi thứ chỉ là một cái bẫy do chính cậu tự giăng ra, tự tạo ra để có thể sống sót trong thế giới này. Mọi thứ đều là ảo giác, và cái giá phải trả cho nó là nỗi cô đơn vĩnh viễn.

Cậu bật cười. Một tiếng cười quái dị, khô khốc, như một vết thương không bao giờ có thể lành. Cái cười ấy vang lên trong căn phòng trống rỗng, nhưng không thể xua đi cái cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực. Mỗi tiếng cười như một mũi dao cắt sâu vào tâm hồn. Cậu ôm lấy đầu, lắc mạnh, như muốn vứt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu mình. Nhưng không thể. Không thể nào vứt bỏ được những ký ức, những ảo giác ấy.

"Không có thật... Thì ra là ảo giác... Anh ấy không có thật..." Tony lẩm bẩm, miệng khô khốc, giọng nói của cậu tắt nghẹn trong cổ họng, không thể bật ra thành tiếng. Cậu không khóc, không có nước mắt. Đó là cái đau khô. Cái cảm giác khi không thể khóc, khi nước mắt đã cạn kiệt từ lâu, và nỗi đau còn lại chỉ là một vết thương không thể lành. Cậu không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng vô tận, giống như một hố sâu đang nuốt chửng toàn bộ tồn tại của mình. Cậu không xứng đáng có ai đó như Stephen. Không xứng đáng có những thứ ấm áp, nhẹ nhàng ấy.

Chắc chắn rằng đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ ngọt ngào mà cậu đã tự tạo ra để bám víu vào, để thoát khỏi những cơn ác mộng trong quá khứ. Cậu không thể hiểu nổi tại sao mình lại ngốc nghếch đến thế. Cậu chẳng có gì đáng giá cả, không có gì để giữ lại. Chỉ có bóng tối, chỉ có cái đau đớn của sự cô đơn, chỉ có cái cảm giác mờ nhạt rằng mình chẳng thuộc về nơi nào.

Nhưng cái này, cái cảm giác này, cái nỗi đau này... có lẽ cũng chỉ là một phần trong sự thật phũ phàng mà cậu không muốn đối diện. Cậu đã quá quen với việc giấu mình trong bóng tối, giấu đi nỗi đau sâu thẳm trong trái tim, giấu đi cái cảm giác mình không bao giờ đủ tốt, không bao giờ có thể xứng đáng với sự quan tâm của người khác. Và giờ đây, khi tất cả đều im lặng, khi không có ai ở đây nữa, cậu nhận ra một điều đau đớn: Tony Stark thật sự chỉ là một kẻ cô đơn, không có gì để giữ lại, không có gì để hy vọng.

Và cái cảm giác ấy, cái cảm giác không thể khóc, không thể chạy trốn, chỉ còn lại một sự trống vắng khô khốc, một sự hoài nghi không thể xóa bỏ, sẽ theo cậu mãi mãi.

...

Sáu tháng đã trôi qua kể từ ngày Tony bước ra khỏi trại cai nghiện. Mặc dù vẫn còn những vết thương lòng chưa thể lành, nhưng những ngày tháng trong trại đã giúp cậu dần lấy lại sự bình tĩnh và tự chủ. Cậu không còn hoàn toàn là người cũ, nhưng những ngày đau đớn và tuyệt vọng trước kia vẫn còn đọng lại như một phần của ký ức, một bóng ma lẩn khuất đằng sau nụ cười và sự tự tin mới mẻ.

Khi cửa chính của trại cai nghiện mở ra, Tony đã không thể kiềm chế được niềm vui mừng của mình. Cậu chạy nhanh ra ngoài, vẫy tay chào những người bạn cũ đã cùng cậu trải qua những tháng ngày đầy thử thách. Nhưng cậu không quan tâm đến ai khác, cậu chỉ hướng về phía chiếc xe đang đỗ ngay ngoài cổng.

James Rhodes, người bạn thân nhất của Tony, đã đứng chờ từ lâu, mắt anh sáng lên khi thấy Tony chạy đến. Anh mở rộng vòng tay, và không hề ngần ngại, Tony lao vào ôm lấy người bạn thân yêu của mình.

"Ôi Gấu mật, tôi tưởng anh không đến tôi chứ!" Tony hét lên trong niềm vui sướng, giọng cậu nghẹn lại khi cánh tay mạnh mẽ của Rhodes ôm lấy mình.

James Rhodes nói và nở một nụ cười hài lòng rồi xoa đầu Tony thật mạnh, khiến cậu càu nhàu.

"Tôi thấy anh rất dư thừa năng lượng, tôi dường như cảm thấy anh đã dày vò các bác sĩ rồi đấy!" 

Tony nhăn nhó, cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Rhodes, nhưng lại không thể ngừng cười vì sự ấm áp, quen thuộc từ anh trai.

Rhodes nhướn mày, nhìn cậu với vẻ nghiêm túc giả vờ. "Nếu tôi là bác sĩ ở đây, tôi đã kê đơn thuốc an thần cho cậu rồi đấy," anh mỉm cười, "Có lẽ tôi nên đưa cậu đi gặp bác sĩ ngay bây giờ."

Tony bĩu môi, miệng lẩm bẩm một cách mỉa mai. "Đừng hòng, Gấu mật, tôi đã tự mình chữa khỏi tất cả rồi."

"Chắc chắn là thế" Rhodes đáp lại, giọng đầy vẻ đùa cợt. "Tôi chẳng tin vào những điều kỳ diệu, nhưng có lẽ cậu chính là một phép màu đấy."

Hai người tiếp tục đi bộ về phía chiếc xe, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Nhưng ngay khi cảm giác như mọi thứ đã ổn, Tony đột nhiên im lặng một cách khác thường. Cậu chợt nghĩ đến một thứ, điều gì đó khiến tâm trí cậu trở lại với những ký ức chưa từng hoàn toàn biến mất.

"Uhm, Rhodey..." Tony bắt đầu, giọng nói bỗng trở nên trầm lắng. "Ngài Bí ẩn mà tôi nói..."

Rhodes ngừng lại, giọng anh lập tức trở nên nghiêm túc. Anh nhìn vào mắt Tony, đôi mắt của người bạn thân quen thuộc giờ đây có vẻ lo lắng. "Tony," anh nói, "cậu chắc chắn không gặp lại những thứ đó chứ? Nếu vẫn còn... cậu biết đấy, chúng ta có thể đi gặp bác sĩ thêm lần nữa."

Tony mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu có vẻ hơi gượng gạo. "Thì ra chỉ là ảo tưởng của tôi thôi," cậu trả lời mỉa mai, cố giấu đi nỗi buồn sâu thẳm trong mắt mình. "Chỉ là tôi gặp chút rắc rối, chỉ vậy thôi."

Rhodes nhìn Tony, lòng anh đau nhói. Anh hiểu rõ, rằng dù cậu có nói như vậy, nhưng đằng sau những câu từ đó là một niềm đau khó nói, một sự lảng tránh mà Tony đã thành thạo giấu đi. Rhodes lắc đầu, đặt tay lên vai Tony và cười nhẹ.

"Tôi nói mà," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. "Đó là tưởng tượng của cậu thôi. Hồi nhỏ, tôi cũng từng có bạn tưởng tượng chơi, nhưng chỉ đến 6 tuổi thôi." Anh cười nhẹ, cố làm không khí bớt căng thẳng. "Không ngờ cậu lại giữ 'bạn tưởng tượng' lâu đến thế, đến tận 16 tuổi lận."

Tony bật cười, nhưng không phải là tiếng cười vui vẻ. "Anh dám nói thiên tài là con nít sao, Gấu mật?!" Cậu thét lên, phấn khích, đánh nhẹ vào vai Rhodes.

Rhodes giả vờ như bị đánh đau, lùi lại một bước, rồi nhanh chóng vỗ vào đầu Tony một cái đầy mạnh mẽ, khiến cậu nhăn nhó.

"Con nít thì con nít," Rhodes đáp, "Nhưng tôi dám chắc cậu sẽ còn phải mất nhiều năm nữa mới có thể vượt qua được tôi đấy."

Tony bật cười khúc khích, hai người tiếp tục đùa giỡn trên đường về. Trong không khí của những tiếng cười và những lời trêu chọc, sự nhẹ nhõm tràn ngập không gian xung quanh. Tony không còn cảm thấy cô đơn nữa, không còn cảm thấy bị bao quanh bởi những bóng tối của quá khứ. Ít nhất, trong khoảnh khắc này, mọi thứ trở lại bình thường, và cậu lại được cảm nhận tình bạn chân thật.

Chỉ là Ngài Bí ẩn

Em vẫn chưa biết tên anh là gì.

....

Stephen ngồi yên, không thể rời mắt khỏi người thầy đã mất của mình. Ancient One trước mặt anh, vẫn đầy khí chất, tràn đầy sự an bình và trí tuệ mà Stephen luôn ngưỡng mộ Vạc áo choàng vàng vẫn thoáng bay trong không gian tĩnh lặng của Kamar-Taj, và ánh mắt bà nhìn anh không chút phán xét, chỉ là sự hiểu biết sâu sắc, như thể đã biết trước những gì anh sẽ làm.

"Doctor Strange, anh không nên ở đây," Ancient One lên tiếng, giọng bà nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm sự nghiêm khắc.

Stephen trợn mắt, không thể tin vào những gì mình đang nghe, 1 giây trước anh đang trấn an Tony, giây sau anh đã đến nơi này. Anh đã biết, trong lòng có một dự cảm xấu, nhưng việc gặp lại người thầy mà anh kính trọng, trong tình huống này, khiến anh không khỏi bối rối. "Tôi biết," anh mím môi, cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, "Nhưng... tôi không thể bỏ mặc Tony. Anh ấy, cậu ấy..."

"Anh biết hậu quả của việc can thiệp quá khứ đúng không, pháp sư tối cao tương lai?" Ancient One cắt ngang, mắt bà sáng lên một cách kỳ lạ, như thể đang nhìn thấu từng suy nghĩ trong lòng Stephen.

Stephen không nói gì, im lặng một cách đau đớn. Anh biết rõ những lời của bà là sự thật. Can thiệp vào dòng thời gian luôn chứa đựng nguy hiểm, và Stephen cũng hiểu rằng anh không thể mãi sống trong quá khứ, không thể cứ mãi cứu rỗi người anh quan tâm bằng cách thay đổi những gì đã xảy ra. Nhưng lần này, với Tony, mọi thứ đã vượt ra ngoài sự lý trí. Anh không thể để cậu ấy một mình, đặc biệt là sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Nhưng Ancient One không cần phải nghe thêm lời nào từ anh. Bà im lặng, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đưa cho Stephen một tách trà ấm, như thể mọi thứ đều có thể giải quyết với một tách trà. "12 năm trước và 4 năm trước anh đã từng xuất hiện, tôi cảm nhận được," bà nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng. "Thường thì, can thiệp vào quá khứ sẽ là một hành động nguy hiểm. Và tôi có thể tống cổ anh lập tức, khiến anh không thể quay lại nơi này. Nhưng mà... anh biết không, Doctor Strange, vũ trụ không muốn vậy."

Stephen cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không thể hiểu nổi ý nghĩa của lời bà nói. "Cái gì?" Anh hỏi, giọng đầy hoang mang, "Vũ trụ không muốn gì?"

Ancient One không vội trả lời. Bà chỉ phẩy tay nhẹ nhàng, khiến Stephen cảm thấy một luồng khí kỳ lạ vây quanh, như thể không gian và thời gian đang thay đổi, nhịp tim của anh dường như đập lạc nhịp. "Đừng sử dụng phép thuật bừa bãi như lần này nữa, Doctor Strange. Tôi chỉ giúp anh đến đây thôi." Bà nói, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng lại chứa đựng một sự nghiêm khắc không thể phủ nhận. "Câu trả lời, anh hãy tự tìm."

Lời nói của Ancient One vang lên trong không gian tĩnh lặng như một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Stephen không kịp thốt lên câu gì, chỉ có thể đứng yên, ngẩn ngơ nhìn bà. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bà lại biết nhiều đến vậy? Câu trả lời là gì? Cái gì đang chờ đợi anh trong vũ trụ này?

Anh chỉ kịp hé miệng, muốn hỏi thêm thì đột nhiên một cảm giác chóng mặt ập đến, mắt anh tối sầm lại như thể đang bị kéo đi trong một cơn lốc xoáy của thời gian. Anh chưa kịp định hình lại mọi thứ, thì Ancient One đã phẩy tay, và tất cả hình ảnh trước mắt anh tan biến, chỉ còn lại bóng tối và sự im lặng tuyệt đối.

"Stephen, đừng để sự lo lắng về những gì đã xảy ra cản trở những quyết định của mình," giọng Ancient One cuối cùng vang lên trong đầu anh, nhưng không rõ là lời khuyên hay một lời cảnh báo. "Tất cả những gì anh cần làm là tiến về phía trước. Nhưng đừng quên, mỗi hành động đều có hậu quả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro