Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Stephen cảm nhận mặt đất dưới chân mình rung nhẹ khi phép thuật dịch chuyển kết thúc, để lại anh đứng giữa một không gian hoàn toàn khác. Xung quanh anh là một căn phòng nhỏ hẹp, được chia làm bốn khu vực với giường tầng và đồ đạc cá nhân. Ánh sáng từ một bóng đèn chập chờn trên trần khiến không gian trông càng thêm u ám và lạnh lẽo.

Anh đảo mắt quan sát, và ngay lập tức ánh nhìn của anh dừng lại ở góc tối nhất của căn phòng, nơi có một chiếc giường đơn lẻ bị đặt sát tường. Chiếc giường này không giống bất kỳ chiếc nào khác: chăn gối cũ kỹ, nhàu nát, màu sắc nhạt nhòa và có vài vết rách. Bên dưới giường là một mớ hỗn độn của lon rỗng, vỏ đồ ăn nhanh, và những mẩu giấy vụn như thể chúng được cố tình ném về phía này.

Bên cạnh giường, không có bất kỳ món đồ cá nhân nào giống như những khu vực khác, nơi các giường khác được trang trí với đèn, ảnh gia đình hay các vật dụng cá nhân. Thay vào đó, ở chỗ này chỉ có một chiếc ba lô cũ rách bị quăng chỏng chơ, một đôi giày đã mòn gần hết đế và một cái áo khoác cũ bẩn treo lủng lẳng trên thành giường.

Stephen nheo mắt, tiến lại gần hơn. Chiếc giường tầng phía trên trống không, nhưng tầng dưới, một dáng người nhỏ bé đang co ro trong tư thế cuộn mình lại như một đứa trẻ, cố gắng giữ ấm cho chính mình trong lớp chăn mỏng. Stephen nhận ra đó chính là Tony, nhưng cậu bé giờ đây lớn hơn một chút, có lẽ khoảng tám chín tuổi.

Mái tóc nâu bù xù của Tony lòa xòa che đi một phần gương mặt đang úp sát vào đầu gối. Áo ngủ của cậu đã sờn màu và rộng hơn cơ thể gầy gò, để lộ đôi tay khẳng khiu với vài vết bầm tím mờ nhạt. Stephen đứng đó, lòng anh quặn thắt khi nhận ra không khí xung quanh chiếc giường này như tỏa ra một sự cô lập và lạnh lẽo đến đau lòng.

Ở cuối giường, một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút dạ màu đen nổi bật trên tấm gỗ cũ: "Tony Stark – Đừng đến gần". Những nét chữ không đều, giống như được viết bởi những bàn tay đầy ác ý. Một số từ khác thậm chí bị thêm vào hoặc gạch bỏ, để lại những lời chế nhạo như "Thằng kiêu ngạo" hoặc "Thiên tài rởm".

Stephen đưa mắt nhìn quanh, và anh nhận ra những đồ đạc xung quanh chiếc giường của Tony đều có vẻ như bị ai đó cố tình phá hoại: đèn ngủ bị đập vỡ, một cuốn sách bị xé rách vứt dưới sàn, và chiếc ba lô bị xịt đầy mực đen nguệch ngoạc.

Lòng anh dậy lên một cơn phẫn nộ không thể kìm nén. Những đứa trẻ khác trong căn phòng này đâu? Chúng đã làm gì với Tony? Stephen không cần chứng kiến cảnh tượng ấy cũng đủ hiểu rằng đây không chỉ là sự cô lập, mà còn là một kiểu bắt nạt tàn nhẫn kéo dài.

Anh bước lại gần hơn, ánh mắt đầy sự đau xót nhìn vào gương mặt của Tony. Cậu bé vẫn đang ngủ, nhưng đôi lông mày nhíu lại, gương mặt nhỏ bé đầy nét mệt mỏi. Cậu không còn là cậu nhóc bốn tuổi nhút nhát ngày nào, nhưng ánh mắt và cơ thể ấy lại nói lên rằng sự cô đơn và tổn thương vẫn bám theo cậu như một chiếc bóng không thể thoát ra.

Stephen đứng lặng trong phút chốc, ánh mắt dán chặt vào gương mặt mệt mỏi của Tony. Cảm giác bất lực cũ lại dâng lên trong lòng anh, nhưng lần này anh quyết không để nó chế ngự. Anh đưa tay nhẹ hất một cái, và ngay lập tức, những đống rác xung quanh giường Tony biến mất, những vết ố bẩn bám lâu ngày trên sàn cũng được làm sạch bóng. Không gian xung quanh chiếc giường trở nên ngăn nắp, sạch sẽ, dù rằng những dấu vết tổn thương tinh thần mà Tony phải chịu vẫn còn hằn sâu.

Stephen đưa mắt nhìn đứa trẻ. Gương mặt nhỏ nhắn của Tony ửng đỏ, hơi thở khò khè nhẹ nhàng nhưng nặng nhọc. Bước lại gần, Stephen đưa tay lên trán Tony, cảm nhận rõ ràng hơi nóng tỏa ra. Cậu bé đang sốt cao. Lông mày Stephen nhíu chặt lại, trong lòng như dậy sóng. Không một đứa trẻ nào đáng phải chịu đựng cảnh này, đặc biệt không phải Tony – một thiên tài mà thế giới sau này sẽ cần đến.

Stephen nhìn quanh phòng, cố tìm kiếm dấu hiệu của bất kỳ thứ gì có thể giúp Tony, nhưng căn phòng chỉ tràn ngập sự lạnh lẽo và thiếu thốn. Không có thuốc men, không có sự chăm sóc. Chỉ là một nơi u tối, cô lập. Anh thở dài, bàn tay siết chặt lại, cảm giác bất lực đeo bám nhưng không nó không kéo chân anh lại.

Anh quay người, bước qua bức tường như thể nó không tồn tại, bước ra ngoài hành lang của ký túc xá. Anh di chuyển lặng lẽ, đôi mắt tìm kiếm bảng hiệu hay bất kỳ dấu hiệu nào dẫn đến phòng y tế của trường. Hành lang hẹp và tối tăm, ánh sáng từ những bóng đèn cũ kỹ nhấp nháy yếu ớt. Cảm giác nơi đây như một phần bị lãng quên của thế giới, và Stephen không khỏi bực tức với hệ thống đã để mặc một đứa trẻ sống trong hoàn cảnh như thế này.

Cuối cùng, anh cũng tìm thấy cánh cửa dẫn đến phòng y tế. Cửa khóa, nhưng điều đó chẳng thành vấn đề với Stephen. Anh đi xuyên qua cửa và bước vào, căn phòng nhỏ bé chứa đựng một vài chiếc giường bệnh cũ kỹ, một tủ thuốc và vài dụng cụ y tế đã ngả màu thời gian. Stephen bước nhanh tới tủ thuốc, mở nó ra, đôi mắt lướt qua từng nhãn chai, từng hộp thuốc cho đến khi tìm thấy thứ anh cần: thuốc hạ sốt.

Bằng một chút phép thuật, Stephen làm chiếc chai trôi lơ lửng theo mình khi anh quay trở lại căn phòng của Tony. Cậu bé vẫn nằm co ro trên giường, hơi thở vẫn gấp gáp. Stephen ngồi xuống cạnh giường, mở nắp chai lấy thuốc và ly nước để nó lơ lửng trước Tony. Cậu bé mơ màng mở mắt, nhìn thấy thuốc và cốc nước sạch như đang tự di chuyển. Tony chớp mắt, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt, nhưng thay vì hoảng sợ, cậu chỉ khẽ thì thào:

"Ngài Bí Ẩn?"

Stephen nở một nụ cười nhẹ. Anh dùng phép thuật tạo ra những dòng chữ lấp lánh vàng hiện trước mặt Tony:

"Phải, là tôi. Đừng sợ. Uống cái này, em sẽ thấy dễ chịu hơn."

Tony do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy ly nước. Dưới sự hướng dẫn nhẹ nhàng từ những dòng chữ của Stephen, cậu uống một ngụm nhỏ. Viên thuốc có chút vị đắng chảy xuống cổ họng Tony khiến cậu nhăn lại, và gần như ngay lập tức, cậu cảm nhận có ngón tay áp vào môi cậu, bất giác cậu mở ra, một viên kẹo ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

"Cảm ơn ngài," Tony nói nhỏ, đôi mắt sáng hơn một chút. Nhưng rồi cậu chần chừ, ánh mắt đầy lo lắng. "Ngài sẽ không đi nữa, đúng không?"

Stephen cảm nhận câu hỏi ấy như một nhát dao đâm vào lòng mình. Anh biết thời gian anh ở đây chỉ là hữu hạn, và điều đó khiến anh không muốn làm cậu thất vọng. Nhưng anh cũng không thể nói dối.

"Tony, tôi không thể ở mãi, nhưng tôi hứa sẽ luôn dõi theo em. Dù ở đâu, em cũng không bao giờ cô đơn."

Tony cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng đôi mắt long lanh nước của cậu đã phản bội nỗi buồn bên trong. Stephen thở dài, sự bất lực len lỏi vào từng tế bào của anh. Anh không thể thay đổi hoàn cảnh khắc nghiệt mà cậu bé đang phải đối mặt, nhưng anh có thể làm dịu đi nỗi đau, dù chỉ là tạm thời.

Stephen vẫy nhẹ tay, và một chiếc khăn lông trắng tinh xuất hiện, bốc hơi ấm áp từ nước nóng vừa được anh tạo ra. Chiếc khăn tự động áp nhẹ lên trán Tony, lau đi những giọt mồ hôi lạnh lẽo. Tony co rúm người lại theo phản xạ, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không, ngơ ngác. Cậu không thể hiểu được điều gì đang xảy ra.

Những dòng chữ lấp lánh vàng xuất hiện ngay trước mắt cậu:

"Lau nước nóng em mới khỏe được, ngoan nào, chịu nóng một chút nhé."

Tony nhìn dòng chữ, đôi mắt nâu to tròn tràn ngập sự tin tưởng. Dù cơ thể nhỏ bé co rúm lại mỗi khi chiếc khăn nóng chạm vào, cậu vẫn cố gắng không rụt tay chân lại, ngoan ngoãn làm theo lời Stephen. Anh kiên nhẫn lau mặt, cổ, và cả những vùng da bị ướt đẫm mồ hôi như nách và sau gáy, rồi cuối cùng đặt chiếc khăn nóng sạch sẽ lên trán Tony để hạ sốt.

"Sao đứa nhỏ này lại dễ thương đến thế?" Anh nghĩ, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất khi ánh mắt anh trở lại những vết bầm tím trên tay và chân của Tony. Cảm giác bất bình sôi lên, nhưng anh vẫn giữ cho giọng điệu của mình thật nhẹ nhàng khi đặt câu hỏi.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, Tony?"

Anh gỡ nhẹ đôi tay nhỏ xíu của Tony đang cố gắng nắm chặt lấy áo mình và đặt chúng vào lòng bàn tay vô hình của anh, truyền cho cậu cảm giác an toàn. Tony thoáng hoảng loạn khi bị tách ra, nhưng khi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay vô hình của Stephen, cậu mới dần thả lỏng và nắm chặt lấy anh, như một cái phao giữa dòng nước lũ.

"Em... mười hai tuổi." Giọng Tony khàn khàn và yếu ớt, nhưng cậu trả lời không chút ngần ngại, đôi mắt nhìn Stephen với vẻ tin tưởng kỳ lạ.

Stephen cau mày sâu hơn. Mười hai tuổi? Anh nhìn cơ thể nhỏ bé của Tony, cơ thể không chỉ bị suy dinh dưỡng mà còn đầy những vết bầm tím chưa lành. Tại sao một đứa trẻ mười hai tuổi lại nhỏ bé và gầy gò đến thế này?

Rồi anh nhớ lại những gì anh đã thấy trước đó: căn phòng đầy rác rưởi, chiếc giường cũ kỹ như sắp gãy, và sự cô lập hiển nhiên. Stephen cảm thấy ngực mình thắt lại. Đây là trường nội trú dành cho học sinh cấp ba, nhưng Tony – một đứa trẻ như vậy – lại bị ném vào nơi này. Anh không cần nhìn thêm cũng có thể hình dung ra cậu đã phải chịu những gì: bị bắt nạt, bị hành hạ, và không một ai đứng về phía cậu.

"Tony..." Anh thầm thì, nhưng rồi dừng lại. Anh không thể hứa với cậu những điều anh không làm được. Không thể ở bên cậu mãi, không thể thay đổi cuộc đời cậu trong một sớm một chiều. Nhưng anh có thể để lại một dấu ấn, một niềm tin rằng cậu không hề đơn độc.

Stephen nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tony trong lòng mình, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm. Những dòng chữ vàng hiện lên, chầm chậm nhưng đầy mạnh mẽ:

"Em không cần phải sống như thế này mãi. Hãy nhớ, em xứng đáng được yêu thương và trân trọng, Tony. Một ngày nào đó, mọi thứ sẽ thay đổi."

Tony im lặng, nhìn dòng chữ với đôi mắt mở to, hiện lên sự ngạc nhiên và hy vọng. Stephen biết rằng cậu không hoàn toàn hiểu những lời anh muốn truyền tải, nhưng có lẽ, chỉ cần một chút ánh sáng trong cuộc đời u tối này cũng đủ để cậu vượt qua.

"Ngài Bí Ẩn... nếu mọi thứ thay đổi, ngài vẫn sẽ ở bên Tony chứ?"

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo nỗi sợ hãi không thể che giấu, như thể việc nói ra câu hỏi ấy là một sự liều lĩnh. Stephen im lặng trong thoáng chốc, lòng anh chùng xuống. Anh biết rằng Tony đang bám víu vào anh như một cái phao duy nhất trong cuộc đời đầy sóng gió của cậu.

Stephen nhìn sâu vào gương mặt nhỏ nhắn ấy, nơi nỗi bất an hiện rõ như những dòng chữ vô hình viết trên làn da. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, dù cậu không thể nhìn thấy, và dòng chữ vàng lại hiện lên giữa không trung:

"Tất nhiên rồi, Tony. Tôi sẽ luôn ở bên em, dù em không nhìn thấy tôi. Hãy tin vào điều đó."

Tony ngẩng lên, đôi mắt long lanh như ánh lên chút niềm tin, nhưng cậu vẫn giữ chặt lấy tay Stephen như sợ rằng lời hứa ấy có thể tan biến. Stephen cúi xuống, khẽ xoa đầu cậu. Mái tóc nâu mềm mại nhưng rối bù của cậu tỏa ra mùi dầu gội nhàn nhạt, một chi tiết nhỏ khiến Stephen thấy nghẹn lòng. Dường như, ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn này, Tony vẫn cố gắng giữ bản thân sạch sẽ, như một cách nhỏ bé để bảo vệ lòng tự tôn của mình.

Stephen thở dài, anh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu pha lẫn sự tò mò và lo lắng:
"Tại sao quần áo và đồ dùng của em cũ kỹ như vậy? Chúng không phải của em, đúng không?"

Nhìn những dòng câu hỏi xuất hiện trên không của anh khiến Tony giật mình. Đôi mắt cậu mở to, đầy sợ hãi như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì sai trái. Cậu mím môi, ngập ngừng cúi đầu, bàn tay nhỏ siết chặt tấm chăn đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

"Dạ... không phải của em," Tony cuối cùng cũng thừa nhận, giọng nói như lạc đi. "Mấy anh chị lớn... không dùng nữa thì họ... ném qua cho em."

Stephen cảm nhận được sự xấu hổ trong từng lời nói của Tony. Nhưng điều khiến anh đau lòng hơn chính là cách cậu bé chấp nhận điều đó như một lẽ thường tình, như thể cậu không bao giờ mong đợi có gì tốt hơn dành cho mình.

Tony ngẩng lên, đôi mắt cậu ngấn nước, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Em không dám xin nhà quần áo, và đồ đạc mới, sợ bị mắng... và sợ... họ sẽ lấy lại hết."

Stephen im lặng, cảm giác bất lực và phẫn nộ lẫn lộn trong lòng. Anh muốn ôm chặt cậu bé này, muốn bảo vệ cậu khỏi tất cả những tổn thương và bất công mà cậu phải chịu đựng. Nhưng anh biết, trong vai trò của mình, anh chỉ có thể làm những gì nhỏ bé nhất.

Dòng chữ hiện lên, lấp lánh như một lời cam kết:
"Em xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp hơn. Hãy nhớ rằng, không ai có quyền làm em cảm thấy mình không xứng đáng."

Tony ngước lên, ánh mắt cậu ánh lên sự ngạc nhiên và bối rối. Cậu không trả lời, chỉ gật đầu khe khẽ, như thể những lời ấy là một sự an ủi mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Stephen cúi xuống, giữ lấy tay nhỏ bé của cậu, và thì thầm, giọng nói của anh dù không thể nghe thấy nhưng đầy ấm áp:

"Tony, em mạnh mẽ hơn em nghĩ rất nhiều. Một ngày nào đó, em sẽ khiến cả thế giới phải nhìn nhận em theo cách em xứng đáng."

Tony mím môi, cố giấu đi một nụ cười nhỏ. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, dù chỉ là một chút.

Tony, sau một hồi quấn quýt không rời, cuối cùng cũng thiếp đi. Nhưng dù đã chìm vào giấc ngủ, đôi tay bé nhỏ vẫn nắm chặt lấy Stephen, như sợ chỉ cần lơi lỏng, anh sẽ biến mất. Stephen khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé. Anh liên tục thay khăn ấm, lau nhẹ trán và cổ cho Tony, cố gắng hạ cơn sốt đang hành hạ cơ thể mỏng manh ấy.

Khi ngồi đó, đầu óc Stephen không ngừng suy nghĩ. Anh nhận ra rằng lần này, thời gian dường như kéo dài hơn. Nếu lần đầu gặp Tony, anh chỉ có khoảng ba mươi phút trước khi bị cuốn đi, thì giờ đây đã hơn hai tiếng trôi qua mà không có dấu hiệu gì bất thường. "Phải chăng mối liên kết giữa mình và Tony đang trở nên mạnh hơn hay là chưa đạt điều kiện nào đó?" Stephen tự hỏi, đôi mắt nhìn đăm chiêu vào cậu bé đang thở đều đều.

Nhưng dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi những tiếng ồn từ bên ngoài cửa phòng. Tiếng cười nhạo và giọng nói sang sảng, đầy ác ý vang lên, xuyên qua bức tường mỏng:

"Thằng nhóc đó nghĩ nó giỏi lắm hay sao? Dám làm tụi mình mất mặt trước lớp!"

"Mày thấy nó hôm nay không? Mặt lúc nào cũng ngẩng cao, cứ như mình nó là người đặc biệt vậy."

"Đặc biệt cái gì! Chỉ là thằng nhãi nhép sống nhờ đồ thừa của người khác. Tao không thể chịu nổi cái bộ dạng đó nữa. Tụi mình phải cho nó biết chỗ đứng của nó là ở đâu!"

Stephen cau mày, ánh mắt lập tức tối sầm lại. Bọn trẻ con này thật độc ác. Anh không thể tin rằng những lời nói cay nghiệt ấy lại xuất phát từ những thiếu niên đáng lẽ ra phải hồn nhiên và vô tư.

Khi tiếng bước chân nặng nề tiến gần hơn, cánh cửa phòng bị đạp mạnh, bật tung ra. Ba thiếu niên bước vào, dẫn đầu là một tên có vẻ ngoài hào nhoáng, tóc được chải chuốt cẩn thận, bộ đồng phục sạch sẽ bóng bẩy. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ nhận ra đây là con nhà quyền quý, quen sống trong sự nuông chiều.

Tên dẫn đầu bước đến bên giường của Tony, ánh mắt khinh khỉnh:
"Thằng nhóc này ngủ ngon quá nhỉ. Dậy đi, đồ rác rưởi!"

Stephen cau mặt. May mắn anh đã sử dụng phép thuật cách âm, nếu không thì với giọng điệu thô lỗ ấy, Tony chắc chắn đã tỉnh giấc. Anh biết nếu cậu bé tỉnh dậy và đối mặt với những kẻ này, cơn hoảng sợ của cậu sẽ không dễ xoa dịu. Stephen khẽ nhìn xuống Tony, cậu vẫn ngủ yên, gương mặt hồng hồng do cơn sốt. Anh cúi xuống, vuốt nhẹ trán cậu và thì thầm:

"Ngủ đi, Tony. Không ai làm hại em được đâu."

Rồi Stephen đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo hướng về ba kẻ đang toan tính điều ác. Phép thuật của anh hiện không thể chạm vào sinh vật sống, cũng như anh không thể hiện diện trước mặt chúng. Nhưng anh có một cách khác: gieo rắc nỗi sợ hãi.

Khi tên dẫn đầu đưa tay định kéo Tony ra khỏi giường, căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối. Cánh cửa vừa bật mở bỗng sập mạnh lại sau lưng bọn chúng, tạo nên âm thanh vang dội khiến cả ba giật bắn mình. Đèn trong phòng tắt ngúm, chỉ còn lại ánh trăng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ.

"Chuyện gì vậy?" một tên lắp bắp, giọng run rẩy.

Ngay lúc đó, màn che cửa sổ bất ngờ rơi xuống, nhưng không chạm đất. Thay vào đó, nó lơ lửng trong không trung, từ từ dựng lên thành một hình dáng kỳ quái. Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào, khiến bóng dáng ấy trông như một sinh vật ma quái, đầu nghiêng sang một bên với góc độ bất thường. Từ bóng dáng ấy, những âm thanh "cách cách" vang lên, như tiếng xương khớp bị vặn gãy đang cọ xát vào nhau.

Một trong ba tên hét lên, lùi lại vài bước, nhưng chẳng kịp làm gì khi cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt quấn quanh mắt cá chân mình. Hắn cúi xuống, và thấy một bàn tay trắng toát, đầy gân guốc đang từ từ vươn lên từ dưới giường.

"MA! CÓ MA!" hắn hét lớn, kéo theo tiếng la hoảng loạn của hai tên còn lại.

"Ra khỏi đây mau! Nhanh lên!"

Bọn chúng xô đẩy nhau, nhưng tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt như có một lực vô hình giữ lại. Trong góc phòng, bóng dáng hình thù quái dị từ tấm màn tiến lại gần hơn, cái đầu nghiêng dần, phát ra tiếng rên rỉ kéo dài rợn người.

Khi một tên khác vô tình chạm tay vào tủ cạnh giường, cánh cửa tủ đột ngột bật mở, và bên trong, những quyển sách cũ bay ra, xoay vòng trên không trung như thể có một thế lực siêu nhiên điều khiển.

"TAO KHÔNG MUỐN CHẾT Ở ĐÂY!" một tên gào lên, khuôn mặt tái mét.

Cuối cùng, khi cả ba đã gần như quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, Stephen nhẹ nhàng búng tay. Cánh cửa phòng bật mở một cách dữ dội, và bọn chúng không chần chừ thêm giây nào, lao ra ngoài như thể bị ma đuổi.

Stephen nhìn theo bóng lưng bọn chúng, ánh mắt lạnh lùng, rồi quay lại nhìn vũng nước vàng nhạt trên sàn. Anh thở dài, phẩy tay một cái, khiến nó biến mất sạch sẽ.

"Đúng là lũ trẻ con..." anh lẩm bẩm, rồi quay lại bên giường của Tony. Cậu bé vẫn ngủ say, hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện vừa xảy ra.

Mọi chuyện dường như đã lắng xuống, cơn sốt của Tony đã giảm, không còn những dấu hiệu mệt mỏi hay khó chịu nữa. Chỉ còn chút thuốc nữa là mọi thứ sẽ ổn. Stephen ngồi tĩnh lặng bên cạnh giường của Tony, đôi mắt nhắm lại trong một trạng thái thiền định, anh, cho phép mình một chút thảnh thơi trong khoảnh khắc này, khi không có gì phải vội vã, không có gì phải lo lắng.

Không biết trãi qua bao lâu, ánh sáng mặt trời đang mọc nhẹ chiếu vào trong không gian im ắng, giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn của Tony vang lên, nhưng có vẻ như cậu bé đã lấy lại sức sống.

"Ngài Bí Ẩn..." Tony gọi, âm thanh như chạm vào không khí, nhưng đầy sức sống và sự tỉnh táo.

Stephen mở mắt, quay lại nhìn Tony. Cậu bé đang nhìn anh một cách mơ màng, đầu ngả sang một bên, dường như chưa định hình hết không gian xung quanh mình. Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi Stephen khi anh nhận ra sự tỉnh táo của Tony. Anh nhẹ nhàng xoay người cậu về phía mình, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng có phần tinh nghịch.

"Em cảm thấy thế nào rồi?" Stephen hỏi, giọng anh trầm ấm và đầy quan tâm.

Tony liếm môi, đôi mắt nâu to tròn nhìn anh, như thể cậu đang cố xác định xem có đúng là mình đang đối diện với Ngài Bí Ẩn không. Cậu khẽ đáp lại, giọng nói vẫn còn khàn khàn nhưng đầy nhẹ nhõm:

"Em... em tốt hơn nhiều rồi. Ngủ rất ngon... và chỉ có khác nước..."

Đôi mắt nâu ấy không rời khỏi Stephen, và anh có thể thấy rõ rằng cậu bé đang cố gắng tạo ra một vẻ đáng yêu như muốn làm nũng anh. Stephen không nhịn được, liền nhéo nhẹ má Tony. Cậu bé phồng má lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh như thể muốn phản đối, nhưng rồi lại nhìn Stephen với vẻ mặt ngây thơ khiến Stephen phải bật cười.

Anh vẫy tay lấy một ly nước ấm, nhẹ nhàng đưa cho Tony, kèm theo viên thuốc nhỏ. Mắt Tony ngay lập tức dán chặt vào viên thuốc, và cậu bé làm mặt chống cự, phồng má lên như thể sẵn sàng từ chối, không muốn uống. Nhưng Stephen không hề nao núng, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn, như thể anh là bác sĩ đang ra lệnh cho bệnh nhân làm theo đúng yêu cầu.

"Uống thuốc đi, không uống sẽ không khỏe lại đâu." Giọng Stephen không có chút khoan nhượng, và dòng chữ trở nên sắc bén hiện lên trước mắt khiến Tony cảm thấy sự nghiêm khắc trong lời nói của anh.

Cậu bé thở dài, nhăn mặt như muốn kẹp chết con muỗi, nhưng cuối cùng đành ngoan ngoãn làm theo lời Stephen, nhấp một ngụm nước và uống thuốc. Cậu hít một hơi dài sau khi nuốt thuốc, đôi mắt mở to như thể muốn tránh đi sự khó chịu nhưng lại không thể làm gì.

Stephen bật cười khi nhìn vẻ mặt của Tony, sự chống cự của cậu bé làm anh cảm thấy thật sự buồn cười. Nhưng sau đó, khi Tony uống xong thuốc, cậu bé ngạc nhiên nhìn xung quanh. Căn phòng của cậu bé giờ đây sạch sẽ đến không ngờ. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, vết bẩn và mảnh rác trên sàn nhà đã biến mất. Điều này khiến Tony càng cảm thấy lạ lẫm hơn. Anh nhìn sang Stephen, đôi mắt nâu mở to, và trong lòng cậu bé có một cảm giác gì đó không thể lý giải.

"Ngài Bí Ẩn làm hết sao?" Tony hỏi, giọng cậu bé đầy ngạc nhiên. Câu hỏi ấy nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa sự tò mò không thể giấu.

Stephen chỉ cười, nụ cười của một người đã biết điều gì sắp xảy ra, nhưng không nói ra. Anh không thể nói dối với Tony về những gì đã xảy ra, cũng không muốn làm cậu bé cảm thấy khó xử. Nhưng anh cũng không thể từ chối thừa nhận rằng mình đã làm một phần gì đó để giúp Tony cảm thấy dễ chịu hơn, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Cũng không hẳn là tất cả" Stephen đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có phần ẩn chứa sự tinh nghịch. "Nhưng một phần lớn là tôi giúp em đấy."

Tony nhìn anh chằm chằm, ánh mắt của cậu bé pha trộn giữa sự kinh ngạc và một chút cảm động. Cảm giác an toàn và bình yên mà Stephen mang lại có lẽ đã trở thành thứ gì đó không thể thiếu đối với cậu, mặc dù cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện.

Anh vỗ nhẹ vào tay cậu, rồi đứng dậy, nhìn một lượt căn phòng. Cảm giác thanh thản khi mọi thứ trở lại bình thường khiến anh cảm thấy vừa thoải mái, vừa nhẹ nhõm.

Tony lập tức tóm chặt lấy tay Stephen, cảm giác mạnh mẽ và vội vã như thể không muốn buông tay ra nữa. Lòng bàn tay cậu bé siết lại như muốn giữ chặt những gì quý giá nhất, khiến Stephen bất ngờ và có chút đau đớn. Anh không thể không rít lên một tiếng, nhưng ngay lập tức anh điều chỉnh lại, giữ vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, bởi anh không muốn Tony nhận thấy sự đau đớn mà cậu vô tình gây ra. May mắn thay, Tony không nghe thấy âm thanh ấy, và cũng không nhận thấy những vết sẹo cũ trên bàn tay anh – những dấu vết của một quá khứ mà Stephen không muốn cậu bé phải lo lắng.

Stephen nhẹ nhàng vỗ về bàn tay cậu bé, như một cách an ủi, dù trái tim anh đang thắt lại khi nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Tony. Anh xoa tóc cậu, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy sự che chở. Bất ngờ, dòng chữ quen thuộc lại hiện lên trong không gian, như một sự nhắc nhở nhẹ nhàng.

"Ăn tối xong thì nhớ uống thuốc một lần nữa."

Anh chưa kịp nói hết câu, thì ánh mắt của Tony, đôi mắt ửng đỏ và đầy lo sợ, đã khiến lời nói của anh như nghẹn lại trong cổ họng. Cậu bé nhìn anh với vẻ mặt đầy mong đợi, và câu hỏi thốt ra từ đôi môi khẽ run rẩy khiến trái tim Stephen như thắt lại.

"Ngài Bí Ẩn sắp đi rồi sao?"

Lời nói của Tony nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một nỗi lo sợ sâu thẳm. Stephen cảm nhận được sự nhạy cảm của cậu bé – Tony, dù chỉ là một đứa trẻ, đã nhận ra được rằng thời gian của anh ở đây là hữu hạn. Anh cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cố gắng không để cảm xúc lấn át lý trí. Nhưng không thể phủ nhận, trong sâu thẳm lòng mình, anh cũng đang cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ.

Stephen hít một hơi thật sâu, chọn từ ngữ thật cẩn thận để không làm Tony thêm lo lắng.

"Đúng vậy, em rất thông minh. Thời gian của tôi ở đây không còn nhiều đâu, Tony."

Tony nghe thấy vậy, nhưng không để cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài. Cậu bé cố gắng kìm nén, cố tạo ra một nụ cười, dù nó có vẻ khó coi và không tự nhiên. Nhưng Stephen nhìn thấy rõ ràng, đó là một nụ cười cố gắng che giấu đi nỗi buồn trong lòng.

Tony không nói gì thêm, chỉ cúi đầu một chút, cố gắng không để nước mắt rơi. Cậu bé không muốn làm Stephen lo lắng thêm nữa, nên nở một nụ cười yếu ớt, như thể muốn bảo anh rằng cậu sẽ ổn, sẽ không làm anh phải lo.

Stephen cảm nhận được sự cố gắng ấy và trái tim anh không thể không đau nhói. Anh biết rằng Tony đã thay đổi, dù có thể không ai ngoài anh nhận ra sự thay đổi ấy. Cậu bé đã mạnh mẽ hơn, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn còn một nỗi cô đơn và sợ hãi mà không ai có thể thay thế được.

Anh nhìn Tony, đôi mắt buồn bã nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cậu bé đang cố nén lại, không muốn khiến anh lo lắng. Nhưng Stephen không thể không nhìn thấy nỗi buồn và sự cô đơn trong ánh mắt đó, dù cậu bé đã cố gắng nở một nụ cười, nhưng nó lại có chút khó coi và lạ lẫm, không phải là nụ cười thật sự.

Stephen không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, rồi khẽ cúi xuống tạo một con bướm xanh từ những làn gió xung quanh. Con bướm bay lượn trong không trung một lúc, rồi nhẹ nhàng đậu lên vai Tony. Ánh sáng từ đôi cánh bướm phản chiếu lấp lánh trong ánh bình minh, và một cảm giác yên bình, ấm áp bao trùm lấy căn phòng.

"Nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, Tony" Stephen thì thầm, lời nói đầy dịu dàng và chân thành. Anh không thể ở lại lâu hơn, nhưng ít nhất, anh muốn cậu bé biết rằng anh luôn quan tâm, luôn dõi theo từng bước đi của cậu, dù có ở đâu.

Tony cảm nhận được hơi ấm từ lời nói của Stephen, và dù có chút nghẹn ngào, nhưng cậu bé vẫn gật đầu, đôi mắt vẫn ngấn lệ nhưng cố kìm nén không để những giọt nước mắt rơi ra. Cảm giác mất mát, sự chia ly, nó là điều mà cậu bé chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý để đối mặt. Nhưng một phần trong cậu vẫn cảm thấy yên tâm, vì ít nhất, Stephen đã đến và ở lại bên cạnh cậu một khoảng thời gian.

Stephen bước lùi về phía cửa sổ, không gian xung quanh anh bắt đầu méo mó, như thể thời gian và không gian đang thay đổi, vặn vẹo. Và rồi, anh biến mất khỏi phòng Tony, để lại một khoảng không gian trống trải trong căn phòng, nơi chỉ còn lại tiếng thở dài của cậu bé và con bướm xanh lơ lửng.

...

Một tuần sau, mọi thứ đã thay đổi. Tony đã có quần áo mới, đồ đạc mới, và căn phòng của cậu bé giờ đây cũng sạch sẽ hơn rất nhiều. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là căn phòng của Tony đã trở thành một nơi có tiếng tăm – đồn đại rằng phòng của cậu bé nổi tiếng có ma. Đó là lý do vì sao không ai còn muốn ở cùng với Tony nữa. Tony rất hài lòng điều này, cậu rất biết ơn ngài Bí Ẩn.

Con bướm xanh vẫn lặng lẽ bay xung quanh cậu, đậu lên vai, rồi lại bay đi. Con bướm theo dõi Tony suốt một tuần qua, và nhận thấy sự thay đổi trong cậu. Tony đã không còn là đứa bé nhút nhát và dễ bị bắt nạt nữa. Cậu đã trở nên tự tin hơn, dám đối diện với mọi người và không để bản thân bị tổn thương nữa.

Một buổi tối, con bướm xanh đậu lên má Tony lần cuối, một cách trìu mến và nhẹ nhàng, như một lời chúc phúc. Rồi dần dần hóa thành những đốm xanh lam hòa vào dãi thiên hà trên bầu trời đêm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro