Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Stephen Strange luôn thích thử thách giới hạn sự kiên nhẫn của Wong, dù anh đã là Pháp Sư Tối Cao việc ra vào và mượn sách rất là hiển nhiên không bị giới hạn. Tuy nhiên, cái trò nghịch ngợm lén lút thì chẳng bao giờ chịu bỏ. Tại sao lại dễ dàng xin sách khi có thể chọc giận Wong và biến anh ta từ một người điềm tĩnh thành một chiếc nồi áp suất sắp nổ?

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Stephen bước vào thư viện của Kamar-Taj, nơi Wong đang ngồi trầm ngâm đọc một quyển sách pháp thuật dày cộp. Tai anh thủ thư đang đeo tai nghe, có vẻ như chìm vào nhạc cổ điển, một tay cầm tách trà, tay kia lật từng trang sách. Cảnh tượng yên bình đến lạ. Stephen nhoẻn miệng cười, đây đúng là cơ hội hoàn hảo.

Stephen liếc nhìn Wong, rồi chậm rãi tiến đến gần như một con mèo rình mồi. Anh đưa tay vẽ một vòng tròn nhỏ, tạo ra một luồng ánh sáng lập lòe trên tay mình.

Anh cố ý hắng giọng, thu hút sự chú ý của Wong. "Wong, anh nghe gì mà chăm chú vậy?"

Wong giật mình ngẩng đầu lên, mắt liếc nhìn Stephen. "Chuyện không liên quan đến anh" anh đáp cụt ngủn, rồi quay lại quyển sách, nhưng tai nghe đã bị chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Stephen nhún vai, không để tâm. Anh nhẹ nhàng di chuyển tay, làm vài động tác phức tạp để tạo một bàn tay phân thân – một phép thuật anh đã luyện đến mức thành thạo.Một cánh cổng mở ra và một bàn tay bàn hình nhắm thẳng đến quyển sách Wong đang đọc.

Nhưng khi bàn tay đó vừa chạm vào cuốn sách, một luồng sáng mạnh phóng ra. Những sợi dây phép thuật óng ánh vàng cuốn chặt lấy bàn tay Stephen, kéo anh giật lùi một bước.

"Cái quái gì đây?!" Stephen lẩm bẩm, nhìn bàn tay bị trói.

Wong từ từ quay đầu lại, ánh mắt bình thản nhưng đôi khóe môi hơi nhếch lên. "Tôi biết anh không thể cưỡng lại mà. Cuốn sách này có bùa bảo vệ. Không dễ dàng đâu, Stephen."

Stephen nhìn Wong, rồi cười nhạt. "Anh nghĩ thế sao?"

Ngay khi Wong còn đang dõi theo bàn tay bị trói, nó đột nhiên... biến mất! Wong nhướng mày, bối rối.

"Chỉ là phân thân thôi, Wong," Stephen đắc ý nói.

Phía trên bàn, một cánh cổng sáng lóe lên. Quyển sách đột ngột trượt qua cánh cổng và biến mất ngay trước mắt Wong. Chiếc bàn tay phân thân hiện ra lần nữa, giơ ngón cái lên ra hiệu "OK" trước khi cũng biến mất.

Wong tái mặt, gầm lên: "STRANGE!!"

Từ đâu đó trong thư viện, tiếng cười sảng khoái của Stephen vang vọng, để lại Wong ngồi sững, vừa tức tối vừa bất lực. "Anh thực sự không thể cư xử như một Pháp Sư Tối Cao bình thường được à?"

Dù tức giận, Wong không thể phủ nhận rằng Stephen đã một lần nữa khiến anh phải thầm bật cười – một nụ cười mà anh quyết giấu đi, vì không muốn kẻ lén lút kia đắc ý thêm. Một quyển sách tên kia nhất định phải đụng vào mà Ancient One đã nói.

...

Stephen Strange ngồi ngả người trên chiếc ghế bành êm ái trong căn phòng riêng, ánh sáng dịu dàng từ cây đèn bàn chiếu xuống quyển sách vừa cướp từ tay Wong. Gương mặt anh thoáng nụ cười đắc thắng khi lật từng trang giấy cổ kính, cảm nhận được mùi thơm của giấy cũ hòa lẫn chút ma thuật ẩn trong từng con chữ.

Nhưng nụ cười ấy sớm vụt tắt khi anh dừng lại ở một trang bị xé mất. Đôi lông mày anh nhíu lại, bàn tay lần nhẹ trên mép trang giấy còn sót, vết rách như một vết sẹo, kéo dài từ góc trái đến cuối trang.

"Thật quen thuộc..." Stephen lẩm bẩm, cảm giác này dấy lên ký ức mơ hồ. Anh nhớ lại lần chiến đấu với Dormammu, một quyển sách trong thư viện Kamar-Taj khi ấy cũng có một trang bị xé mất, bí mật giấu kín nào đó bị che lấp bởi bàn tay của kẻ nào đó.

Nhìn kỹ, Stephen đặt tay lên Mắt Agamotto treo trước ngực mình. Viên đá Thời Gian bên trong tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ khi anh kích hoạt phép thuật thời gian.

"Chỉ một chút thôi," Stephen tự nhủ, ánh sáng từ viên đá quấn lấy quyển sách, tua ngược thời gian. Chỉ trong chớp mắt, mảnh giấy đã bị xé được tái tạo lại. Nhưng ngay khi trang sách hoàn chỉnh hiện ra, một luồng ma lực mạnh mẽ bùng lên từ quyển sách, lan tỏa khắp căn phòng. Stephen chưa kịp phản ứng thì không gian xung quanh anh đột ngột vỡ vụn, như thể anh bị hút vào một vòng xoáy vô tận.

Quyển sách rơi xuống sàn nhà với một tiếng "bịch" nặng nề. Ánh sáng xanh từ phép thuật tắt lịm, để lại căn phòng trống vắng. Gió từ khung cửa sổ khẽ lùa qua, thổi rung rẩy những trang giấy của quyển sách.

Trang vừa được khôi phục mở ra, trên đó hiện lên những chữ viết cổ ngữ tự động dịch sang ngôn ngữ hiện đại, đọc:

"Bạn đồng hành."

Ngay dưới tiêu đề là một ghi chú:

"Khi kích hoạt phép thuật thời gian, người tạo phép sẽ được gửi về quá khứ cùng đồng hành với người bạn định mệnh của mình."

...

Khi ánh sáng xanh từ phép thuật biến mất, Stephen loạng choạng đứng dậy từ mặt đất, cảm giác như toàn thân anh vừa bị kéo qua một cơn bão không gian. Anh lắc đầu để xua tan cảm giác choáng váng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

Căn phòng nhỏ và chật chội, nhưng được sắp xếp gọn gàng một cách kỳ lạ. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn duy nhất trong phòng hắt lên những bức tường cũ kỹ. Stephen nhanh chóng nhận ra đây không phải là nơi anh từng biết.

Chiếc giường đơn với chăn gối xếp ngay ngắn nằm ở một góc phòng, bên cạnh là một chiếc bàn học bừa bộn với các quyển sách và mô hình vật lý. Stephen bước lại gần và liếc nhìn. Những quyển sách toán học cao cấp, vật lý lượng tử được xếp chồng lên nhau – kiến thức mà chỉ những người ở trình độ đại học hoặc nghiên cứu mới đọc. Nhưng xen lẫn giữa đó lại có những thứ không phù hợp: sách cổ tích, tập tô màu, và những hòn đá lấp lánh đẹp đẽ.

Stephen cau mày, cố gắng ghép nối các mảnh ghép trong đầu. "Đây là phòng của ai? Một sinh viên? Hay một cậu bé?"

Câu hỏi trong đầu anh nhanh chóng được trả lời khi anh nhìn thấy một cậu bé chừng 4 hoặc 5 tuổi đang ngồi rút vào góc phòng, phía sau những thùng giấy. Đôi mắt cậu bé đỏ hoe, tay ôm chặt chú gấu bông toàn thân run rẩy.

Stephen tiến lại gần, cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng không thể giấu nổi sự tò mò. Anh nghiêng người xuống, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu bé.

"Này, cậu bé," Stephen gọi, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Cậu bé vẫn không phản ứng. Stephen nhíu mày, vươn tay định chạm vào một chiếc tủ đầu giường gần đó để lấy điểm tựa, nhưng rồi sững lại khi bàn tay anh... xuyên qua nó.

Stephen giật lùi lại, đôi mắt trợn to đầy kinh ngạc. "Chuyện quái gì thế này?!"

Anh cúi xuống nhìn đôi tay mình. Chúng vẫn nguyên vẹn, không trong suốt hay mờ ảo như khi anh ở dạng linh hồn, nhưng rõ ràng anh không thể chạm vào đồ vật xung quanh.

Stephen mím môi, ánh mắt lướt nhanh về phía cậu bé. "Trang giấy đó... Chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Và cậu bé này... có lẽ là chìa khóa."

Anh bước lại gần hơn, lần này không cố gắng giấu bước chân của mình. Tiếng bước chân của anh rõ ràng vang lên trên nền gỗ, nhưng cậu bé vẫn không phản ứng, ánh mắt vẫn nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt.

Stephen khom người xuống, vươn tay chạm vào vai cậu bé. Ngay khi ngón tay anh chạm vào lớp áo mỏng, cậu bé giật bắn mình. Đôi mắt tròn xoe đầy kinh hãi, cậu hét lên, âm thanh chói tai xé tan không gian yên tĩnh.

Stephen lùi lại một bước, bản thân cũng giật mình trước phản ứng của cậu bé. Anh không ngờ mình có thể chạm vào cậu. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là cậu bé không hề nhìn anh. Thay vào đó, cậu hoảng loạn, nhìn quanh căn phòng như thể có thứ gì vô hình đang theo dõi.

Cậu bé co rúm người lại, tay nắm chặt lấy gấu bông, hơi thở gấp gáp. "Ai đó?! Ai đang ở đây?! Đừng lại gần tôi!" Cậu bé thét lên, giọng nói nhỏ nhưng đầy hoảng loạn.

Stephen đứng yên tại chỗ, không muốn làm cậu sợ thêm. Anh giơ hai tay lên, như thể cậu bé có thể thấy cử chỉ hòa giải của anh. Nhưng rồi anh nhận ra điều đó vô ích.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt hoảng loạn của cậu bé, cố gắng tìm hiểu điều gì đang xảy ra. Một cảm giác quen thuộc bất chợt trào dâng trong lòng anh, nhưng anh không thể xác định được tại sao. Cậu bé này là ai? Và tại sao anh lại được gửi đến đây?

Stephen đứng bất động, hai tay siết chặt trong vô vọng khi tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía cầu thang, càng lúc càng gần. Cánh cửa căn phòng bật mở với một tiếng rầm đầy uy quyền. Một người đàn ông cao lớn bước vào, đôi mắt sắc lạnh như dao, toát lên vẻ uy nghiêm mà Stephen ngay lập tức nhận ra gương mặt của ông ta – hình ảnh mà anh đã từng thấy trên các bài báo cũ, những cuốn sách lịch sử về thế kỷ trước. Howard Stark, thiên tài, tỷ phú, nhà sáng tạo vĩ đại, người mà cả thế giới kính nể. Nhưng người đàn ông trước mặt anh lúc này không giống với bất kỳ lời ca ngợi nào trong sách vở.

Nhưng hình ảnh trước mắt anh khác xa với hình tượng huy hoàng của một thiên tài, một nhà phát minh lỗi lạc. Howard không mang vẻ thân thiện hay ấm áp của một người cha. Ông ta sải bước thẳng đến góc phòng, nơi cậu bé đang rụt rè ôm chặt chú gấu bông, đôi mắt ngập nước tràn đầy hoảng loạn.

"Anthony!" Howard gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.

Cậu bé trong góc co rúm lại, ôm chặt chú gấu bông như một lá chắn cuối cùng chống lại thế giới đầy rẫy những lời quát tháo và đe dọa. Nhưng lá chắn mỏng manh ấy chẳng thể bảo vệ được cậu.

.

"Ngừng khóc ngay lập tức!" Howard quát lớn, tiến về phía cậu bé. "Người đàn ông trong nhà Stark này không có chỗ cho những giọt nước mắt yếu đuối."

Stephen nhìn cảnh tượng đó, máu anh như sôi lên. Anh siết chặt nắm tay, muốn lao đến để ngăn cản, nhưng rồi tay anh lại chỉ xuyên qua không khí như một bóng ma vô hình.

Howard cúi xuống, túm lấy áo Anthony bằng một tay, lôi cậu bé nhỏ thó ra khỏi góc phòng. Anthony vùng vẫy yếu ớt, nhưng sức của cậu chẳng là gì so với cánh tay cứng rắn của người cha. Howard quăng cậu bé ra giữa phòng, khiến cơ thể nhỏ bé ấy đập mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Vô dụng!" Howard nghiến răng, nhìn xuống cậu bé đang run rẩy, đôi mắt tràn ngập sự kinh hoàng. "Mày là một thằng nhóc vô dụng, Anthony. Nếu mày không thể trở nên mạnh mẽ, mày chẳng đáng làm con trai của tao!"

Anthony lặng người, nhưng Stephen có thể thấy đôi vai nhỏ bé ấy đang run lên từng hồi. Tiếng nức nở bị kìm nén thoát ra trong im lặng, và điều đó khiến Stephen cảm thấy như có một lưỡi dao đâm sâu vào trái tim mình.

Nhưng Howard chưa dừng lại. Ánh mắt ông ta cau lại khi nhìn thấy Anthony vẫn ôm chặt lấy chú gấu bông.

"Còn thứ này nữa!" Howard bước tới, giật phăng chú gấu ra khỏi tay cậu bé. "Tao đã bảo mày không cần mấy thứ đồ chơi vô nghĩa này! Nếu mày muốn sống trong ngôi nhà này,mày phải học cách chịu đựng!"

Anthony bật khóc, tiếng nức nở đứt quãng. "Không! Làm ơn... đừng mà...!"

Nhưng Howard không nghe. Ông kéo mạnh, xé toạc cánh tay trái của chú gấu, để lộ ra lớp bông trắng bên trong. Rồi như để chứng minh quyền uy của mình, Howard ném mạnh chú gấu xuống sàn, bước giẫm lên nó mà không hề chớp mắt.

Stephen cảm thấy cơn phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực. Anh bước đến gần Howard, cố gắng triệu hồi phép thuật. Nhưng vòng xoáy kỳ lạ này đã tước đi khả năng của anh. Bất kỳ luồng năng lượng nào anh cố tạo ra đều tan biến trước khi hình thành.

"Stark, dừng lại!" Stephen hét lên, giọng anh vang vọng trong sự im lặng, nhưng Howard không nghe thấy. Anh chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn.

Anthony nằm im trên sàn, cơ thể nhỏ bé co quắp lại. Cậu bé không nói gì thêm, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vết rách trên chú gấu bông.

Howard quay lưng, bước ra khỏi phòng, nhưng không quên để lại lời cuối: "Mày sẽ nhịn đói tối nay, Anthony. Và cả những tối khác cho đến khi mày nhận ra lỗi của mình."

Khi cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng rơi vào im lặng đáng sợ. Stephen đứng đó, cảm giác như cả thế giới đang bóp nghẹt lấy anh.

Stephen quỳ xuống bên cạnh Anthony, lòng đau nhói khi nhìn cậu bé. Đôi mắt cậu vẫn đẫm nước, nhưng đã không còn khóc thành tiếng. Thay vào đó, là một vẻ câm lặng, như thể mọi cảm xúc đều bị dồn nén lại, chôn sâu vào bên trong.

"Cậu bé này... là Tony Stark," Stephen lẩm bẩm, sự thật như một nhát dao cắt vào tim anh.

Cảnh tượng trước mắt không phải chỉ là một ký ức thoáng qua – nó là mảnh ghép của quá khứ, một phần của con người mà Tony Stark luôn che giấu. Người đàn ông với trí tuệ thiên tài, trái tim dũng cảm, anh hùng, nhưng cũng mang những vết sẹo sâu đậm từ thời thơ ấu.

Stephen cúi xuống, cố gắng đặt tay lên vai cậu bé như một cử chỉ an ủi, và lần này, thật kỳ lạ, anh cảm nhận được sự hiện diện của da thịt.

Tony ngẩng lên, ánh mắt ngây thơ và sợ hãi quét khắp phòng. "Ai đó?" Cậu thì thào, giọng nhỏ đến mức Stephen phải căng tai lắng nghe.

Tony ngước nhìn lên khoảng không trước mặt, ánh mắt trong veo nhưng đầy hoảng loạn. "Ai đó?" cậu thều thào, giọng nhỏ như hơi thở. Cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy khi cảm nhận rõ ràng một bàn tay vô hình đang đặt lên vai mình. Làn da chỗ đó ấm áp một cách kỳ lạ, khác hẳn với không khí lạnh lẽo trong căn phòng.

Tony cứng đờ, đôi môi mím chặt để ngăn tiếng khóc bật ra. Cậu bé cảm nhận được hơi ấm, cảm giác áp lực nhẹ từ bàn tay đó, và một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu: phải chăng cậu đã bị quỷ dữ bám theo? Chúng đã đến để ăn thịt đứa trẻ hư – y như những câu chuyện cổ tích mà mẹ từng kể.

Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Tony. Đôi vai nhỏ bé run lên, và cuối cùng, cậu òa khóc, nhưng không dám phát ra tiếng. Nước mắt chảy dài xuống gò má bẩn bụi khi cậu yếu ớt cầu xin:

"Xin... xin ngài đừng ăn thịt tôi... Tôi hứa sẽ ngoan mà..."

Những lời nói của cậu bé khiến Stephen, dù đang đứng ở trạng thái nửa tồn tại, phải chùn lại. Anh khựng người, nhìn Tony như thể lần đầu tiên anh thực sự nhìn thấy một con người. Đứa bé này không chỉ sợ hãi – cậu đã quen với việc cầu xin, quen với việc bị đe dọa. Cảm giác bất lực dấy lên trong lòng Stephen, nhưng anh không thể để nỗi giận dữ lấn át mình.

"Em không hư," Stephen lẩm bẩm, nhưng biết rằng Tony không thể nghe thấy.

Và rồi, như một hành động theo bản năng, Stephen giơ hai tay ra. Một luồng ma lực mờ nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay anh. Trong tích tắc, cơ thể nhỏ bé của Tony nhẹ nhàng nhấc khỏi mặt đất. Cậu bé giật mình, đôi mắt mở to sợ hãi, nhưng lại không thấy ai đang nâng mình lên.

Tony được bế trong vòng tay vô hình, ép vào một lồng ngực ấm áp. Cảm giác an toàn bất ngờ khiến nỗi hoảng sợ trong lòng cậu dịu đi đôi chút. Đầu cậu tựa vào một điểm vô định, và dù không nhìn thấy gì, cậu cảm nhận được nhịp đập chậm rãi, vững vàng – giống như tim của một người thực sự.

Nước mắt cậu ngừng rơi, nhưng giọng nói vẫn run rẩy:

"Ngài... ngài ác ma... đừng bắt tôi, được không? Tôi... tôi sẽ ngoan mà..."

Stephen cảm nhận được cậu bé đang cố lấy can đảm để nói. Những lời đó, dù ngây thơ, lại chạm sâu vào trái tim anh. Anh chỉ muốn trấn an cậu bé, rằng anh không phải ác ma, không đến đây để làm hại cậu.

Ngay lúc đó, một dòng chữ hiện lên trước mặt Tony. Nó lơ lửng trong không khí, phát ra ánh sáng vàng dịu dàng, trông đẹp đẽ như phép màu trong những câu chuyện cổ tích:

"Đừng sợ. Tôi không bắt em đâu. Để tôi xem vết thương."

Tony nhìn chằm chằm vào dòng chữ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Dù cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ánh sáng đó không đáng sợ như cậu tưởng. Một cảm giác ấm áp, dịu dàng bao phủ lấy cậu.

Stephen cẩn thận đặt Tony lên giường, động tác của anh nhẹ nhàng như sợ làm cậu đau. Cậu bé nằm ngoan ngoãn, không giãy giụa, đôi mắt vẫn dán chặt vào khoảng không trước mặt như thể mong tìm ra ai hoặc cái gì đang giúp mình.

Stephen kéo áo cậu bé lên một chút để kiểm tra. Những vết bầm tím xanh đen rải rác khắp lưng và hông cậu khiến anh nghẹn lại. Anh chưa từng nghĩ rằng một đứa trẻ nhỏ bé như vậy lại có thể chịu đựng được những tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần như thế.

Khi chiếc áo cũ kỹ của cậu được kéo lên, những vết bầm tím rải rác trên da thịt nhỏ bé khiến Stephen đau nhói. Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên một vết bầm lớn ở lưng cậu. Lần này, dù không nhìn thấy anh, Tony vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó.

Cậu khẽ cựa mình, nhưng không chống cự. Sự nhẹ nhàng và ân cần từ người vô hình này làm cậu cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ.

"Tôi tên là Tony. Ngài tên là gì?" Tony hỏi, giọng lí nhí, mắt vẫn chăm chăm dõi theo những dòng chữ ma thuật sáng lên.

Stephen hơi khựng lại. Anh không nghĩ rằng cậu bé sẽ đủ can đảm để hỏi như vậy, nhất là sau khi vừa trải qua cơn hoảng loạn. Nhưng rồi, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi anh.

Dòng chữ ma thuật lại xuất hiện, từng nét mềm mại và rõ ràng:
"Không ai dạy em rằng không nên nói chuyện với người lạ, và càng không nên giới thiệu tên mình sao?"

Tony nhìn dòng chữ trước mặt, đôi môi nhỏ hé lên một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt sáng lên một chút. "Vậy còn ngài, ngài tên là gì? Ngài không phải ác ma thật sao?"

Stephen bật cười khẽ, nhưng tiếng cười của anh chỉ vang vọng trong lòng mình. Anh viết:
"Không, tôi không phải ác ma. Tôi là" Stephen dừng lại thoáng chốc, anh định nói tên anh nhưng anh không phá vỡ thực tại này "Tôi không thể nói, em có thể gọi tôi là gì cũng được. Và tôi ở đây để giúp em."

Có chút thất vọng trong đôi mắt nâu đẹp đẽ ấy nhưng nhanh chóng thích thú vì được đặt tên, Tony ngẫm nghĩ rồi thốt lên "Ngài Bí ẩn"

"Ngài Bí ẩn" Tony lặp lại cái tên, đôi mắt tròn xoe như đang cố gắng khắc ghi vào tâm trí mình. "Ngài giống như một thiên thần bảo vệ à?"

Stephen không biết nên bật cười hay cảm thấy cay đắng trước lời nhận xét đó. Anh – một Pháp Sư Tối Thượng, một người từng thách thức cả thực tại và thời gian, giờ đây chỉ có thể an ủi một đứa trẻ bị bỏ rơi bởi cha mình.

Tony cảm nhận được bàn tay vô hình của Stephen nhẹ nhàng lướt qua vầng trán mình, một cử chỉ nhẹ nhàng mà ấm áp, khiến cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt dường như đang tìm kiếm sự giải đáp trong không khí. Lời nói của Stephen, dù chỉ hiện lên dưới dạng dòng chữ ma thuật, lại khiến cậu cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, như thể anh thực sự là người bạn duy nhất trong thế giới này, dù cậu chưa từng gặp.

"Không, tôi không phải thiên thần. Nhưng tôi sẽ không làm hại em, Tony. Tôi hứa."

Dòng chữ hiện lên trước mặt cậu, và lần này, Tony không còn cảm thấy sợ hãi. Những lời đó không phải là những lời hứa suông, cậu cảm nhận được trong từng hơi thở, trong mỗi nhịp đập của trái tim vô hình đang ở gần mình, rằng đó là lời hứa chân thật.

Chưa kịp hoàn hồn, Tony bỗng nghe thấy một tiếng động nhẹ, rồi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc – chú gấu bông mà cậu yêu quý đang bay về phía mình. Mắt cậu mở to trong sự ngạc nhiên và niềm vui sướng dâng lên trong lòng. Chú gấu bông bay nhẹ nhàng, rồi như có phép thuật nào đó, tay của nó được nối lại một cách hoàn hảo. Những sợi chỉ đứt gãy khéo léo được kết nối lại, và một tay gấu bông đầy đủ lại được trả lại cho cậu.

Cậu bé không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy chú gấu, nước mắt lại tuôn rơi không ngừng, nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Cậu không thể tin rằng mọi thứ lại có thể trở lại như cũ. Chú gấu, người bạn duy nhất mà cậu còn lại trong thế giới này, đã được trả lại cho cậu, như một phép màu mà cậu chưa bao giờ dám mơ đến.

Nhưng rồi, một cảm giác kìm nén dâng lên trong cậu. Cậu giật mình, vội vã dụi mắt, cố gắng ngăn không cho mình khóc thêm. Cậu bé sợ hãi, không muốn người khác thấy mình yếu đuối như vậy, sợ rằng sẽ lại bị cười nhạo hay bị trách móc.

Stephen chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, lòng anh đau nhói khi nhìn thấy Tony đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh hiểu rằng cậu bé này đã quá lâu sống trong nỗi cô đơn và sợ hãi, nhưng anh không thể để cậu phải chịu đựng thêm nữa. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, kéo tay cậu ra khỏi mắt. Giọng nói anh vang lên, nhẹ nhàng những dòng chữ màu vàng lấp lánh trước mắt Tony.

"Tony, dụi mắt không tốt cho mắt đâu."

Giọng anh ấm áp, như một lời nhắc nhở thân mật, nhưng cũng mang theo một chút gì đó đầy quan tâm. Cậu bé chỉ nhìn vào bàn tay vô hình của Stephen, vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện nhưng lại cảm nhận được sự an tâm trong từng dòng chữ. Tony cảm thấy như có ai đó thực sự quan tâm đến mình, dù cậu không thể thấy họ, nhưng sự ấm áp mà họ mang lại khiến cậu cảm thấy được che chở.

Tony hít một hơi thật sâu, rồi nhìn lên, đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhưng không còn hoảng loạn. Cậu bé mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một cảm giác như thể mọi thứ cuối cùng cũng sẽ ổn.

"Cảm ơn... ngài," Tony thì thào, dù không biết mình đang cảm ơn ai, nhưng cậu cảm thấy mình không cô đơn nữa.

Stephen cảm nhận từng giây phút bên cạnh Tony như một sự sưởi ấm mà anh chưa từng nghĩ mình cần. Đứa trẻ này, dù nhỏ bé và yếu đuối, lại có một sức mạnh kỳ lạ kéo anh ra khỏi những dòng suy nghĩ vô tận, khỏi trách nhiệm nặng nề mà anh luôn đeo trên vai. Anh không muốn rời đi, nhưng cảm giác thời gian dành cho anh ở đây đang dần kết thúc khiến anh không thể phớt lờ.

Stephen thở dài, ngón tay vô hình của anh nhẹ nhàng lướt qua vầng trán Tony lần cuối, dòng chữ hiện lên trong không khí:

"Đừng buồn nữa, Tony. Nếu muốn khóc, cứ khóc đi. Không ai có quyền ngăn cản em. Con người có nước mắt, và nước mắt không phải là sự yếu đuối, mà là cách để em tự chữa lành."

Tony nhìn những dòng chữ với ánh mắt ngỡ ngàng. Cậu mím môi, như đang đấu tranh với điều gì đó, rồi khẽ thì thào:

"Nhưng em là người nhà thuộc 'đàn ông sắt'. Ba em không cho phép em khóc. Ba nói khóc là hành động của kẻ thất bại."

Stephen nghe thấy lời nói ấy, lòng anh nhói lên. Sự mạnh mẽ ép buộc, cái "kỷ luật sắt đá" mà người đàn ông kia áp đặt lên một đứa trẻ nhỏ bé như Tony khiến Stephen vừa giận dữ vừa xót xa. Anh không kiềm được mà búng nhẹ lên trán cậu bé. Tony giật mình, tay đưa lên xoa trán, rồi bất giác mỉm cười yếu ớt.

Dòng chữ khác từ từ xuất hiện trước mặt Tony:

"Em có thể quyết định điều đó, nhóc à. Không ai có quyền định nghĩa cách em sống, không ai được quyền kiểm soát cảm xúc của em. Em là chủ nhân của chính mình."

Tony ngước nhìn khoảng không trước mặt, đôi mắt ngấn nước nhưng lần này là ánh lên một tia sáng hy vọng. Cậu bé cắn môi, như đang suy nghĩ rất sâu sắc về những lời vừa được viết ra.

Nhưng rồi, Stephen cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ, một tín hiệu rõ ràng rằng thời gian của anh đã hết. Anh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tan biến, từng chút một, giống như cát bụi bị gió cuốn đi. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh để nói lời tạm biệt.

Dòng chữ cuối cùng xuất hiện, nét chữ như hơi run rẩy:

"Hết thời gian rồi, Tony. Tôi phải đi. Nhóc hãy chăm sóc tốt cho mình. Hãy nhớ rằng, em không hề cô đơn."

Tony hoảng hốt khi nhìn thấy dòng chữ, đôi tay nhỏ bé của cậu như muốn với lấy không khí. "Không! Ngài đừng đi! Em... em chưa biết tên ngài mà!" Cậu bé hét lên, nhưng Stephen đã bắt đầu tan biến hoàn toàn.

Lời cuối cùng của Stephen không còn hiện lên bằng chữ, mà là một cảm giác nhẹ nhàng, như một làn gió ấm áp lướt qua má Tony. Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại cậu bé đứng đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng trống nơi anh từng ở.

Đột nhiên, một con bướm xanh lam xuất hiện trong không gian tĩnh lặng ấy. Nó lượn vòng quanh Tony, cánh bướm phát sáng nhẹ nhàng như mang theo một chút phép thuật còn sót lại. Con bướm từ từ đáp xuống lòng bàn tay nhỏ bé của Tony, đôi cánh của nó như những viên ngọc rực rỡ phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ khung cửa sổ.

Tony nhìn chằm chằm vào con bướm, nước mắt chảy dài trên gương mặt non nớt nhưng ánh mắt không còn hoảng sợ. Cậu biết rằng, dù ngài Bí Ẩn đã rời đi, nhưng cảm giác an ủi và sức mạnh mà ngài để lại sẽ luôn ở bên cậu.

Cậu nhẹ nhàng thì thầm, như một lời hứa với chính mình:

"Ngài Bí Ẩn... cảm ơn ngài. Em sẽ cố gắng... thật tốt."

Con bướm vỗ cánh nhẹ, như đáp lại lời nói của cậu bé, rồi từ từ biến mất, để lại Tony một mình trong căn phòng nhỏ, nhưng lần này, trái tim cậu đã không còn lạnh lẽo như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro