đợi chờ
Bên ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều tà, căn phòng im lìm, chỉ còn lại bức tranh chân dung tuyệt mỹ của Irene treo trên bức tường trầm lặng. Ánh mắt của cô ấy trong tranh như chứa đựng cả trời thương nhớ, một sự mềm mại và vững vàng mà bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận từ ánh nhìn đầu tiên.
Y/n đứng trước bức tranh, lặng lẽ như một bóng hình mong manh. Cô đã nhìn vào ánh mắt ấy suốt bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông. Đôi mắt của Irene, sâu lắng mà dịu dàng, tựa như đang ngóng trông ai đó từ phía bên kia thời gian, một ánh mắt không bao giờ chịu mờ phai trong trái tim Y/n.
"Irene...chị ở đâu?" Y/n thì thầm, đôi mắt cô đượm buồn nhưng cũng đầy kiên nhẫn. Cô biết, ở nơi nào đó, Irene vẫn đợi cô, vẫn giữ trong lòng một lời hẹn thề mà họ chưa kịp nói hết.
Ngày ấy, Irene xuất hiện như một vị nữ thần trong cuộc đời Y/n, người con gái với nét đẹp thoát tục, mái tóc đen dài buông lơi, trên tay nâng niu một bông hoa lyly trắng tinh khôi. Mỗi lần nhìn thấy Irene, Y/n cảm thấy như lạc vào một thế giới chỉ có cô và nữ thần ấy. Một thế giới mà cô có thể thoải mái yêu thương, không hề sợ hãi hay bận lòng về những ánh mắt xung quanh.
Trong tâm trí, Y/n nhớ lại từng khoảnh khắc đã qua, khi hai người ngồi bên nhau trong khu vườn đầy hoa, Irene khẽ thì thầm:
"Y/n, nếu một ngày chúng ta không còn gặp lại nhau...Em sẽ làm gì?"
Y/n ngỡ ngàng nhìn Irene, chưa bao giờ cô nghĩ đến ngày ấy. Irene là người duy nhất trong lòng cô, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô, như cách mặt trời soi sáng màn đêm.
"Em sẽ chờ chị...Chờ đến khi nào chị quay về."
Irene mỉm cười nhẹ nhàng, đôi môi mềm mại như ánh trăng dịu ngọt:
"Vậy thì, nếu em hứa sẽ chờ, chị hứa sẽ quay lại...Dù có ở nơi nào, chị cũng sẽ tìm về bên em."
Khi đó, Y/n không ngờ lời hứa ấy lại trở thành điều duy nhất khiến cô bấu víu vào thực tại. Irene biến mất, như một cơn gió lướt qua mà chẳng để lại dấu vết, chỉ còn lại bức chân dung này – hình ảnh người con gái ấy vẫn đẹp đẽ như nữ thần, và trên tay vẫn giữ bông lyly trắng.
Ngày qua ngày, Y/n lặng lẽ đến, lặng lẽ chờ. Cô tin rằng ở một nơi xa xăm, Irene cũng đang dõi theo cô, cũng mong ngày hai người được gặp lại. Những lời nói của Irene, những cái ôm dịu dàng và đôi môi dịu ngọt vẫn như còn hiện hữu.
Y/n mỉm cười, tựa trán vào bức tranh.
"Irene, dù bao lâu đi nữa, em vẫn sẽ chờ...Vì với em, chị là cả bầu trời."
Lặng lẽ, trong căn phòng ấy, hình ảnh Irene vẫn sáng bừng với bông lyly trắng trên tay, như nhắc nhở Y/n về lời hẹn ước của họ, một lời hứa của những linh hồn yêu thương mãnh liệt không chịu khuất phục trước khoảng cách hay thời gian.
Y/n vẫn đứng lặng trước bức chân dung, đôi mắt đong đầy nỗi nhớ. Trong khung hình mờ nhạt ánh chiều, Irene hiện lên như một nữ thần – không phải loại nữ thần kiêu hãnh, xa cách, mà là một vị thần với ánh nhìn dịu dàng, bao dung. Gương mặt của cô ấy được khắc họa tinh tế, từng đường nét như được chạm trổ bởi bàn tay của thiên nhiên, mềm mại mà thanh thoát, tựa như một đóa hoa giữa sương mai. Đôi môi cong nhẹ, đôi mắt sâu thẳm như đại dương, làn da trắng ngần như ánh trăng. Irene trong bức tranh như đang thả mình vào cõi vô ưu, bình yên nhưng cũng phảng phất chút gì đó xa xăm, tựa một nàng tiên lạc bước từ thế giới cổ tích vào chốn trần gian này.
Ánh mắt của Irene trong tranh như một lời nhắn nhủ không lời, vừa mong manh vừa khắc khoải. Mái tóc đen dài của cô buông xõa, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt thanh tú, đổ xuống như dòng suối mềm mại quanh bờ vai. Trong tay, Irene cầm một bông lyly trắng – biểu tượng của sự thanh khiết, như chính linh hồn cô, đẹp đẽ và tinh khiết đến nao lòng. Bông hoa ấy như hòa nhịp với nhịp đập của tim cô, trắng trong như lời hẹn thề vĩnh cửu mà họ từng trao.
Mỗi khi Y/n nhìn vào bức chân dung ấy, cô thấy cả một thế giới khác – thế giới mà ở đó, Irene không chỉ là một người con gái mà là hiện thân của sự sống, của tình yêu vĩnh cửu không thể tàn phai. Trong khoảnh khắc, Y/n như nghe thấy tiếng cười của Irene vang vọng, nhẹ nhàng, bay bổng, tựa như tiếng chuông ngân lên giữa thinh không, âm thanh ấy len lỏi vào từng ngõ ngách trong trái tim cô, ru cô vào một cõi mơ mà chỉ hai người biết đến.
Y/n nhớ những lúc hai người ngồi bên nhau, Irene ngồi bên khung cửa sổ, ánh nắng sớm chiếu lên người cô như một dải lụa vàng, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát mà không vương bụi trần. Đôi mắt của Irene khi đó sáng lấp lánh như vì sao đêm, ánh nhìn dịu dàng nhưng ẩn chứa cả một cõi lòng. Cô ngắm Y/n bằng một ánh mắt đầy yêu thương, lặng lẽ nhưng chứa đựng tất cả những điều không lời, tựa như biển xanh bao la ôm lấy bờ cát.
"Irene, chị có biết không, em đã yêu ánh mắt ấy đến nhường nào..." Y/n khẽ thì thầm, đôi mắt vẫn không rời khỏi bức chân dung. Trong ký ức của cô, Irene là một thần nữ giữa thế gian, không thuộc về trần tục mà mang cả một cõi mộng mơ, nơi trái tim cô được chở che, được vỗ về. Cô ấy là sự thanh khiết của bình minh, là nét huyền bí của đêm tối, là ngọn gió nhẹ thổi qua, làm rung động cả tâm hồn người lữ khách.
Y/n nhắm mắt, tưởng tượng Irene đang đứng trước mặt, mái tóc đen buông lơi trong gió, trên môi là nụ cười dịu dàng. Cô ấy vẫn giữ bông lyly trắng trong tay, từng cánh hoa mong manh như ẩn hiện điều gì đó thiêng liêng. Irene nhìn Y/n, đôi mắt cô không nói lời nào, nhưng tất cả tình yêu, tất cả nhớ thương như được truyền qua ánh nhìn ấy, lan tỏa và bao trùm lấy Y/n, khiến trái tim cô ấm áp lạ thường.
"Irene...dù chỉ là trong cõi mơ, hãy để em gặp lại chị, một lần thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro