Phần 1
Lần đầu đăng một phần dài như vậy. Mọi người hóng ko nà? Hơn 4000 từ đó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vầng trăng tròn tròn lơ lửng trên bầu trời đêm, bầu trời đen kịt có vài điểm phát sáng đẹp vô cùng. Vạn vật an tường ngủ, mọi thứ cũng trở nên vắng lặng, không có nửa điểm dị thường. Lúc này tại bờ hồ có một thiếu niên tóc đen lẳng lặng đứng, hắn không có mục đích nhìn chằm chằm ánh trăng, hiển nhiên đối với đêm này thập phần bất mãn. Hắn cúi đầu bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ. Ánh trăng mĩ lệ đến như vậy, giả như không có cố sự này thật sự là tốt.
Lúc này tại rừng trúc chỉ có một vị thanh niên tuấn tú đơn độc ngẩng đầu nhìn trăng. Y nhìn vầng trăng, dường như có tâm sự làm y đêm nay khó có thể ngủ yên. Nhưng song song đối với hành vi của chính mình cảm thấy kỳ quái, bình thường y đều không thích làm loại chuyện nhàm chán này, thế nhưng đêm hôm nay ánh trăng lại có thể hấp dẫn y làm y cũng muốn thưởng thức một phen.
"Sesshoumaru-sama...."
Một âm thanh mệt mỏi quen thuộc kêu lên, muốn Sesshoumaru đang nhập thần quay về hiện thực. Mặt vô biểu tình nhìn hài tử mười tuổi trước mặt, nàng là nữ hài vẫn luôn ở bên cạnh Sesshoumaru -Rin.
Nàng xoa mắt, mơ mơ màng màng hỏi
"Sesshoumaru-sama.......Người không ngủ.......sao?"
Sesshoumaru liếc mắt nhìn nàng một cái, nói một câu
"Ngươi ngủ trước đi."
Giọng nói không có nửa điểm cảm tình, người ngoài nghe được cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ. Thế nhưng Rin nghe được lại cảm thấy tình cảm ấm áp, đầy mặt tươi cười gật đầu, sau đó lại quay về chỗ ngủ.
Sesshoumaru đứng lên, im lặng rời khỏi rừng trúc.
Rời khỏi rừng trúc, đi qua rừng cây, ánh trăng chiếu động trên mặt đất, tạo thành một bóng dáng thần bí.
Tóc bạc của Sesshoumaru bị gió khẽ thổi, thoạt nhìn như tản bộ, chậm rãi rời khỏi. Khi Sesshoumaru bước ra khỏi rừng rậm, rơi vào tầm mắt là ánh trăng tròn, sau đó là một bức tranh ngược, cuối cùng là một thiếu niên ở bên bờ hồ.
Hai người cách nhau khoảng hai mươi bước chân, thế nhưng thiếu niên tựa hồ không có phát giác khách không mời mà đến kia. Trái lại rất giống tiểu hài tử bất mãn ở bên hồ nghịch nước. Sesshoumaru cũng không muốn đi lên, rất sợ sẽ bị hắn phát hiện.
Một mái tóc đen bóng, là thứ tượng trưng cho nhân loại, mặc một kiện hồng y chói mắt, chân nghịch dưới nước. Sesshoumaru thấy rõ kiện xiêm y kia liền biết rõ ràng hắn là ai. Là người huyết nhục tương liên, là người y căm hận, đệ đệ cùng cha khác mẹ của y-Inuyasha.
Kỳ quái là, đêm này hắn một thân tóc đen, đơn độc như một tiểu hài tử nghịch nước ở đây? Sesshoumaru ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng, dường như rất nhanh lại trở về trên người Inuyasha, xem ra y phát hiện ra một bí mật rồi.
Mỗi lần đầy tháng là ngày Inuyasha mất đi yêu lực biến trở thành nhân loại. Là thời gian hắn cảm thấy khó chịu nhất. Kagome đã nhiều lần căn dặn hắn không nên đi loạn, thế nhưng đêm nay ánh trăng lại hấp dẫn hắn, không tự giác liền đi tới đây. Tuy rằng bất đắc dĩ cảm thấy hành vi như vậy thập phần ngu xuẩn, thế nhưng hình ảnh chiếu ngược dưới nước làm hắn rất muốn đi tới.
May là đêm này không có sự việc gì phát sinh. Một giây trước Inuyasha đã phủ nhận điều vừa nghĩ. Bởi vì mất đi yêu lực hắn chậm chạp mới phát hiện ra sau lưng có người nhìn mình. Inuyasha xoay người vừa nhìn, nhất thời cảnh giác nhìn chằm chằm người kia. Bất quá hắn cũng không tới, người trước mắt lại là người chưa từng thừa nhận hắn, bị coi là bán yêu vô dụng, làm ô nhục dòng máu cao quý của y, là thân nhân duy nhất của hắn cũng chính là ca ca- Sesshoumaru.
Inuyasha vô thức rút Thiết Toái Nha, thế nhưng hắn quên mất đêm này hắn chỉ là một nhân loại, sở dĩ rút Thiết Toái Nha cũng chỉ là thói quen.
Bình thường Sesshoumaru đối với Inuyasha đã rất lưu ý, mỗi một lần sẽ nghĩ làm sao để giết hắn. Cho nên đối với Inuyasha hiện tại là nhân loại, Sesshoumaru căn bản sẽ không e ngại gì, Sesshoumaru cười lạnh chậm rãi tiêu sái tiến lên.
Inuyasha ngày hôm nay không chỉ là mất uy phong mà còn mất đi yêu lực. Hết lần này tới lần khác đều bị Sesshoumaru thấy dáng dấp người một nhà yêu thương lẫn nhau, hiện tại tự mình tựa như chim nhỏ mất đi đôi cánh, đợi bị người đùa giỡn.
Đương nhiên , Inuyasha lỗ mãng xúc động, không suy tư liền hành động. Cho dù biết không có phần thắng nhưng vẫn muốn phản kháng, đáng tiếc hắn còn chưa kịp xuất thủ đã bị Sesshoumaru nhanh hơn một bước, bắt được tay hắn.
"Ngày hôm nay ta không có tâm tình đánh nhau với ngươi"
"Thật sao?"
Không thể tin lời Sesshoumaru nói, Inuyasha nhấc tay kia, làm ra một ít phản kháng vô vị, Sesshoumaru nắm lấy tóc hắn, lại nói
"Muốn giết ngươi căn bản dễ như trở bàn tay, ngươi không nên phản kháng nữa, ta hôm nay không có tâm trạng giết một nhân loại yếu đuối"
Đúng như Sesshoumaru nói, muốn giết hắn kỳ thực rất dễ, tựa như giết một con kiến thôi. Tuy rằng không cam lòng, bất quá Inuyasha cũng đình chỉ phản kháng.
Tin rằng từ trước đến nay ngoại trừ tranh đấu cũng sẽ không liếc mắt nhìn Inuyasha, mà nay hai người cự ly thập phần gần kề. Sesshoumaru lần đầu tiên chân chính thấy rõ ràng dáng dấp Inuyasha. Một thân tóc dài như y, ngũ quan đoan chính, hình dạng lại rất mỹ, con ngươi hổ phách tương tự khí thế của phụ thân. Nhìn hôm nay hắn là nhân loại, Sesshoumaru đối với hắn cừu hận không giống như trước, mái tóc đen bóng phối hợp với xiêm y hồng sắc, dưới ánh trăng hỗ trợ, bóng hình hắn tại hồ nước tựa như một tiểu mỹ nhân.
Một thân hồng y, sắc môi ửng đỏ, lúc này Sesshoumaru không dám nghĩ tới mẫu thân của Inuyasha- Izayoi nhất định là một đại mỹ nhân.
Là như vậy sao?
Như vậy làm y không đề nổi một ý nghĩ muốn giết hắn, Sesshoumaru không muốn giết hắn, trái lại mong muốn yêu thương tiểu hài nhi đáng thương kia.
Inuyasha lại như thế nào cũng trì độn cùng Sesshoumaru mắt đối mắt, không chỉ không đánh, còn không giết hắn, liền cướp Thiết Toái Nha cũng không có làm. Bình thường y đã sớm muốn giết hắn cướp đi Thiết Toái Nha, nhưng vì sao y hiện tại lại ôn nhu như vậy? Nhãn thần không có nửa điểm sát khí, trái lại tràn ngập đau thương.
Khi cùng y nhãn thần tiếp xúc, tâm cũng thấy đau nhức, hình như chỉ cần nhãn thần hắn cảm thấy không vui là được rồi? Cũng không phải, vừa rồi y ngoại trừ bắt lấy tay mình liền không có thêm hành động cổ quái nào. Bất quá loại cảm giác này rất giống như trước kia, mỗi khi nghe y nói "Bán yêu" thì tâm cũng sẽ như hiện tại vô cùng đau đớn.
Bởi vì hắn là bán yêu, trong mắt nhân loại hắn là yêu quái bởi vì hắn có một nửa dòng máu là yêu, thế nhưng trong mắt yêu quái hắn chỉ là một nhân loại vì hắn có một nửa là nhân huyết. Cho tới bây giờ cũng không ai thừa nhận hắn, từ nhỏ chỉ có mẫu thân thương yêu. Tuy rằng đối với hắn ấn tượng của phụ thân rất mờ nhạt, thế nhưng hắn biết phụ thân chính là đại yêu quái phương tây. Sở dĩ hắn mong muốn trở thành cường giả vì không muốn lại bị nhân loại khi dễ, có năng lực bảo vệ mẫu thân. Nhưng đáng tiếc Izayoi không đợi được ngày đó đã qua đời.
Mất đi thân nhân duy nhất của mình, Inuyasha biến thành không quen một ai. Sở dĩ lúc hắn biết mình còn có một vị ca ca, kỳ thực ngực có một loại cảm giác vui sướng không thể hiểu nổi. Đáng tiếc vẫn không được y coi trọng, thừa nhận, cho tới nay cũng đều bị coi là ngoại nhân cùng cừu địch, cảm giác thập phần khó chịu, kết quả nội tâm sinh ra một loại xung động, hắn mong muốn có thể đuổi theo y, nhưng kết quả cùng trước đây không khác biệt, hắn là một bán yêu.
Không lâu sau hắn nhận được lực lượng siêu việt của phụ thân, thế nhưng như cũ không được Sesshoumaru thừa nhận là đệ đệ của y. Ngực không cảm thấy vui sướng, trái lại làm Sesshoumaru càng hận hắn, bởi vì hắn đoạt đi thứ của Sesshoumaru- Thiết Toái Nha. Hắn đối với Sesshoumaru là cảm giác gì? Một ca ca hay là một địch nhân? Inuyasha cũng không thể hiểu rõ, hắn từ nhỏ không thích bị bất cứ kẻ nào biết được bí mật của mình, lại càng không hi vọng Sesshoumaru biết, đáng tiếc tất cả chỉ còn là mộng tưởng, bọn họ trong lúc đó cự ly lại bị giật lại.
Inuyasha đờ ra, không để ý đến Sesshoumaru muốn làm gì hắn, cho dù nghĩ muốn để ý cũng không được, bởi vì hắn hiện tại chỉ là nhân loại, có thể nào phản kháng. Sesshoumaru thả hai tay Inuyasha, lại trên mặt hắn nhẹ nhàng xẹt qua, động tác không có nửa điểm mạnh yếu, như là sợ làm hắn bị thương. Từ khuôn mặt trượt xuống cần cổ, sau đó lần thứ hai nắm lấy cổ tay đầy vết thương của hắn.
Vốn là bàn tay tuyết trắng tinh tế, nhưng bởi vì trải qua vô số tranh đấu, nơi bàn tay đã lưu lại một vết rồi lại một vết thương. Liền ngay cả Sesshoumaru cũng không phát giác điểm nào không thích hợp, y sau một khắc cư nhiên hôn lên vết thương trên tay Inuyasha mong muốn có thể xoá đi vết thương. Inuyasha ý thức được Sesshoumaru có điểm không thích hợp, hắn lập tức rút tay về xoay người muốn rời khỏi y, đáng tiếc Sesshoumaru càng muốn giữ hắn không tha, kết quả hai người mất đi thăng bằng, hồ nước lại vung lên bọt nước cùng từng vòng tròn xao động
"Buông!"
Không biết vì chuyện gì đột nhiên bị Sesshoumaru làm cho kinh hách, Inuyasha không ngừng giãy giụa muốn trốn, kết quả làm tung toé không ít bọt nước. Sesshoumaru biểu tình lãnh tĩnh, lạnh lùng nói
"Ngươi sẽ làm họ tỉnh!"
Trong lòng Inuyasha tự tôn luôn thập phần lớn, nếu như bị Kagome thấy được hắn như hiện tại, hắn nhất định tự tử, mà Inuyasha cũng không muốn bọn họ thấy hắn cùng Sesshoumaru. Không có hành động, trái lại miên man suy nghĩ lý do. Cho nên Inuyasha ngậm miệng lại, không hề cãi lộn, hơn nữa cũng lảng tránh không nhìn Sesshoumaru.
Sesshoumaru thả tay Inuyasha, nhẹ giọng nói
"Inuyasha, nhìn ta"
Ngữ khí cùng bình thường có điểm bất đồng, ngữ khí không có băng lãnh, Inuyasha không rõ Sesshoumaru đến tột cùng tại sao lại đến nơi đây, hắn quay đầu về nhìn Sesshoumaru, mà ánh trăng cũng vừa hay chiếu trên người y.
Rất đẹp. Tóc dài bạch sắc theo gió nhẹ nhàng phiêu động, mà y một thân bạch sắc vừa bị té ngã cũng không hết mỹ. Đã từng nghe mẫu thân nói phụ thân cũng là thích bạch sắc, hay là bản thân y là yêu quái bộ lông bạch sắc. Dưới ánh trăng, mặc y phục nhân loại, hình dạng anh tuấn lại mang theo khí thế uy phong làm kẻ khác động tâm.
Inuyasha vô ý thức vươn tay nắm lấy vài sợi tóc của Sesshoumaru, hình như tìm về vật bị mất, thế nhưng ý thức được chính mình dị thường, hắn lại lập tức buông tay. Sesshoumaru không có bất luận biểu tình gì, hoặc là hắn sớm đã không biết nên phản ứng như thế nào. Không có giết Inuyasha, hoàn hảo như hắn là một hài tử muốn che chở, nghĩ đến đây, dục vọng bỗng nổi lên. Y cư nhiên đối với người mình hận thấu xương nảy sinh dục vọng, này là loại chuyện buồn cười đến cỡ nào.
Đối với việc Inuyasha vô cớ nắm tóc y, cái loại nhãn tình như muốn được người trừu mến, vốn dĩ không định nhìn đến hắn, thế nhưng thấy bộ dạng nhân loại của hắn, tâm liên có loại cảm giác kỳ quái.
Sau một khắc y hôn Inuyasha, Inuyasha rõ ràng biết Sesshoumaru đối với hắn tột cùng là cái gì, hắn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là trừng lớn mắt theo dõi y, Sesshoumaru chỉ là khẽ hôn rất nhanh liền thả Inuyasha.
Inuyasha nghĩ lúc này chính mình như bị ô nhục không có mặt mũi, hắn bị hôn, bị ca ca cùng cha khác mẹ hôn, bị Sesshoumaru hôn. Từ sau chuyện Tùng Vân Nha hắn liền lưu ý đến ca ca này.
Inuyasha như bị đả kích chỉ lo nhìn chằm chằm Sesshoumaru, hắn không biết chính mình nên như thế nào đối mặt với Sesshoumaru. Inuyasha lập tức đẩy hắn ra, xoay người muốn chạy trốn, bất quá Sesshoumaru không muốn thả hắn, khéo léo bắt được tay hắn nhẹ nhàng ôm vào lòng.
"Ngươi làm gì vậy?! Buông ~! Buông ~!"
"Ta hận ngươi"
Một câu nói bình thường, ngữ khí thập phần bình thản cùng an tĩnh, bất quá trong lòng Inuyasha rõ ràng nghe được hận ý trong đó.
Kỳ quái! Thập phần kỳ quái. Hôn hắn xong còn nói hận hắn, y đến tột cùng phát sinh chuyện gì, vì sao chuyện gì cũng đều tại hắn? Hắn đã làm sai điều gì?
Inuyasha nghe được ngoại trừ nghi hoặc còn thập phần tức giận, hắn đánh vào lồng ngực y, quát
"Ta cũng hận ngươi! Thập phần hận ngươi! Hận ngươi như vậy! Hận ngươi không thèm liếc mắt nhìn ta! Ta hận! Ta hận!"
Inuyasha như một nữ nhân đang kể khổ cùng nam nhân của mình, vốn dĩ thập phần bình tĩnh, nhưng càng nói càng kích động, bất quá ngữ khí tương phản không có tăng cường, trái lại càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng vô lực.
"Nhưng....Nhưng ta càng hận chính mình! Ta hận ta vô dụng....Hận chính mình vô năng....Hận ta là bán yêu...Hận....Hận ta không được ngươi thừa nhận....Hận ta...ta...."
Cho dù hắn đã siêu việt như phụ thân lại thế nào? Cuối cùng Sesshoumaru cũng không chịu thừa nhận hắn, vừa nghĩ đến đó tâm lại đau đớn. Vì sao? Vì sao hắn mong muốn được Sesshoumaru thừa nhận?
Vì sao?
Vì sao hắn sẽ để ý lời Sesshoumaru nói?
Vì sao hắn thấy Sesshoumaru lại cảm thấy bất an?
Inuyasha trong đầu trống rỗng, hắn không biết lý do. Sesshoumaru không có phản bác nửa câu của Inuyasha, y tuỳ ý để Inuyasha nói ra tâm sự đau khổ, y lại nhẹ nhàng vỗ về Inuyasha. Một lúc sau khi Inuyasha đơn độc tự nói đủ rồi, Sesshoumaru mới mở miệng hỏi
"Vì sao ngươi muốn được ta thừa nhận?"
"Bởi vì...Bởi vì...."
"Ta thừa nhận ta không thích bán yêu ngươi, vì sao ngươi muốn ta thừa nhận ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là yêu quái ta sẽ vui vẻ sao?"
Một câu nói kia rất nhẹ nhàng, bất quá lại tràn ngập thống khổ, Inuyasha không tin tưởng lỗ tai chính mình, hắn nhẹ nhàng đẩy Sesshoumaru ra, hắn thấy được biểu tình của y, là biểu tình hắn suốt đời chưa thấy qua. Ca ca của hắn cư nhiên còn có một loại biểu tình khác ư?
"Ta là hận ngươi! Ta hận ngươi đoạt đi vật thuộc về ta, ta hận không thể một đao giết ngươi!"
Sesshoumaru vừa nói vừa lau đi vệt nước trên mặt Inuyasha, câu nói nửa điểm thuyết phục cũng không có.
"Nhưng từ sau chuyện Tùng Vân Nha, ta rất sợ, rất sợ sẽ mất đi ngươi.... Mất đi Inuyasha duy nhất của ta"
"Ngươi nói dối! Chính ngươi nói ngươi hận ta! Giờ lại nói sợ mất ta! Ngươi nói dỗi! Ta sẽ không rút lui ~~! Ta chết rồi ngươi liền có thể...."
Nói còn chưa dứt, Sesshoumaru phảng phất như không muốn nghe được lời Inuyasha nói. Đầu lưỡi Sesshoumaru tham nhập cái miệng của hắn, hàm răng bị đầu lưỡi động tới Inuyasha mềm nhũn đứng không vững, hai ngươi lần thứ hai quay về hồ nước, Inuyasha vốn định đẩy Sesshoumaru ra, nhưng lần này Sesshoumaru không cho hắn thành công, bắt lấy tay hắn, hơn nữa càng dùng lực chế trụ làm hắn không thể động đậy.
Lúc đầu Sesshoumaru thầm nghĩ đỡ gáy Inuyasha, mà Inuyasha bị hắn hôn thiên toàn địa chuyển, học theo Sesshoumaru hôn y, tay vòng qua cổ y, hình như muốn nói Sesshoumaru không nên rời khỏi hắn. Từ khi Inuyasha hành động, Sesshoumaru sớm đã thả hai tay hắn, bàn tay không an phận cởi y phục Inuyasha. Khi Inuyasha phát giác thì đã quá trễ, hắn đẩy Sesshoumaru, phản kháng nói
"Đừng..."
Đáng tiếc phản kháng cũng vô dụng, Sesshoumaru lại dùng môi che lại miệng hắn, dây dưa không dứt, đó là nụ hôn bá đạo nhưng cũng rất ôn nhu.
Mỗi một bộ phận Sesshoumaru đều không buông tha, từ khuôn mặt hôn xuống phía dưới, chảy xuống cổ, sau lại rơi trên ổ bụng Inuyasha, mỗi một nơi lại lưu lại vết tích, như muốn nói cho mọi người biết Inuyasha ngoại trừ Sesshoumaru ai cũng không thể chạm vào.
Môi đùa nghịch tại đầu nhũ trước ngực, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, bên kia thì dùng tay trêu đùa. Inuyasha muốn phản kháng, bất quá Inuyasha đang là thế yếu, Sesshoumaru vẫn sẽ chế trụ hắn, làm hắn quên đi chuyện phản kháng.
Sesshoumaru cởi quần Inuyasha xuống, vật nam tính của Inuyasha dưới ánh trăng lộ ra trong không khí. Sesshoumaru cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm láp, vật kia bị chạm vào liền thẳng đứng lên, y di chuyển lên xuống, Inuyasha tựa như cảm thấy một nguồn ma lực nào đó, hắn muốn dùng lực đẩy Sesshoumaru ra, không nên làm như vậy với hắn nữa, bất quá căn bản không ra một điểm khí lực, mà hành vi của Sesshoumaru căn bản không cho Inuyasha cơ hội phản kháng, rất nhanh một cỗ nhiệt lực từ trong cơ thể bắn ra, lúc này Inuyasha mất đi khí lực mềm yếu nằm trên mặt nước.
Sesshoumaru đem tinh dịch trong miệng đến miệng Inuyasha, tự nếm vị đạo của mình Inuyasha cảm thấy phân thân chính mình lại rục rịch. Bất quá Sesshoumaru còn giống như chưa cảm thấy đủ, hắn đem chân Inuyasha đặt lên vai mình, lại dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xen vào tiểu huyệt của Inuyasha. Bất quá chỉ mới một đầu ngón tay tiến vào, Inuyasha đã đau nhức, ôm chặt tay Sesshoumaru nói
"Không nên....Đau quá...."
"Ngoan...Một hồi liền không đau nữa..."
Dùng thanh âm cực kỳ ôn như nói, Sesshoumaru một bên thoải mái đưa tay vào trong, bất quá mỗi một lần tiến sâu vào Inuyasha chỉ cảm thấy đau đớn, kết quả hắn nhịn không được cắn Sesshoumaru tựa như muốn trả thù. Sesshoumaru trầm thấp rên một tiếng, mặc cho hắn cắn. Bởi vì lần đầu rất chặt cho nên thật vất vả mới thành công tiến hết vào. Sau một hồi trừu cắm, lúc đầu cảm giác chỉ có đau nhức, thế nhưng một lúc lâu một loại vui vẻ nảy lên trong lòng, Inuyasha ôm chặt Sesshoumaru, ghé vào bờ vai hắn lẩm bẩm
"A....A....Ân..."
Inuyasha từ khi bắt đầu kêu lên liền không thể nén lại, dường như rất hưởng thụ. Một ngón, hai ngón lại ba ngón... Ngón tay Sesshoumaru càng ngày càng tăng, Inuyasha mỗi lần kêu một tiếng liền kiều mị như thiếu nữ động dục. Bất quá hắn không biết tiếng rên rỉ của mình rất có tác dụng kích thích, Sesshoumaru đã cố kìm nén chính mình không nên xung động, đáng tiếc thanh âm Inuyasha lảng vảng bên tai hắn, cho dù hắn có nhẫn nại đến mức nào cũng không chịu nổi, y rút ngón tay ra thay thế bằng phân thân chính mình.
Vốn là một loại cảm giác vui sướng, thế nhưng đột nhiên hạ thân xuất hiện một cỗ đau đớn, móng tay nắm chặt lấy da thịt Sesshoumaru hình thành vết thương tựa như dấu răng. Lúc này vừa đau đớn vừa nhức nhối, nước mắt cũng dũng mãnh trào ra, khóc lóc kể lể nói
"Không nên....Không nên...."
Sesshoumaru thấy Inuyasha như vậy cũng biết nhất định vừa rồi làm hắn bị thương, y hôn lên nước mắt, tại bên tai nói
"Inuyasha, thả lỏng.... không phải ta muốn làm ngươi bị thương....Chậm thôi...Đúng, là như thế, từ từ sẽ đến..."
Sesshoumaru một mặt thuyết giáo một mặt chậm rãi động, rất sợ sẽ lại như vừa rồi làm hắn bị thương, mà Inuyasha cũng nghe theo lời Sesshoumaru nói, quả nhiên đau đớn chậm rãi giảm dần, đổi lấy vui vẻ thoải mái.
"Cáp a...Ân...a....Sesshoumaru..."
Vô thức kêu tên Sesshoumaru làm nét mặt Sesshoumaru khó có được dáng vẻ cười tươi, động tác bắt đầu dần dần nhanh hơn, mà Inuyasha cũng xoay eo làm Sesshoumaru tiên nhập càng thêm thông thuận. Hai người dưới ánh trăng chúc phúc, sau khi Inuyasha cảm thấy một đạo nhiệt lực do Sesshoumaru bắn ra, hắn cũng thật tâm cười cười. Sesshoumaru lần nữa cầu hoan, nghĩ sao cũng không thấy đủ, liên tục không dứt hoan ái cuối cùng làm Inuyasha ngất xỉu.
Sesshoumaru giúp Inuyasha mặc y phục, đặt hắn bên một hòn đá lớn, lúc này bàn tay vốn là nhân loại của hắn chậm rãi mọc lên móng tay mà tóc đen óng cũng dần biến trở về bạch sắc.
Đây là đệ đệ hắn- Inuyasha, nhưng ngày hôm qua là gì?
Ngày hôm qua là nhân loại Inuyasha, Sesshoumaru nhận ra người mà y trìu mến.
Y khẽ hôn lên trán Inuyasha sau đó rời khỏi trở về rừng trúc.
"Inuyasha! Inuyasha!"
Nghe được thanh âm nữ nhân, Inuyasha chậm rãi mở mắt, thấy bọn Kagome, Kagome xoa thắt lưng nói
"Ngươi sao lại ngủ chỗ này?! Vạn nhất bị người phát hiện làm sao bây giờ?!"
"Phát hiện...."
Inuyasha đột nhiên nhớ tới, hắn đứng lên hết nhìn đông lại nhìn tây, không thấy được bóng dáng Sesshoumaru, Kagome phát giác hắn khác thường lo lắng hỏi
"Inuyasha... Thế nào?"
"A....? Không có gì ~!"
"Ngươi rất kỳ quái a!"
Kagome nhíu mi nói, Inuyasha không để ý nói, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vài sợi tóc trên tay.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xả ảnh nà
Sản phẩm sau khi beta lại ak. Mong mọi người đọc vui. Sẽ cố gắng làm tiếp a ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro