Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại dài kỳ : Trang Chu Mộng Điệp, Điệp Mộng Trang Chu ( 3 )


Thế giới này, không có huynh đệ, cũng không phải ái nhân. Bọn họ là tử địch, chỉ cần nhìn thấy lẫn nhau, là có thể rút kiếm chiến đấu một loại kia. Thật đáng cười làm sao, quỹ đạo của hai thế giới là hoàn toàn khác biệt, chỉ vì thiếu một Mikazuki.


Thậm chí, ' bản thân' còn tước đi cánh tay trái của 'Sesshomaru'. . . . .Nực cười làm sao, khi nghe thấy chuyện này, phản ứng đầu tiên của Inuyasha là Kagome đang nói dối.


Đương nhiên là nói dối. Người kia cường đại như vậy, làm sao có thể bị 'bản thân' đánh bại ? Thậm chí, chiết bỏ một cánh tay trái. . . . Inuyasha chưa từng muốn bức thiết rời khỏi nơi này như vậy, nhưng hiện tại hắn chỉ nghĩ chạy trốn.


Rõ ràng người kia không phải Sesshomaru hắn biết, nhưng khi nghe đến, tim vẫn rất đau, đau đến không thở nổi. . . .' Chính mình ' đã làm những chuyện ngu ngốc gì kia chứ ?


Một cánh tay trái. . . Kiêu ngạo như Sesshomaru, mất đi cũng không phải chỉ là một cánh tay trái.


Inuyasha một quyền đánh vào thân cây dường như muốn phát tiết, lại chỉ khiến bản thân bị bóp nghẹt trong suy nghĩ của chính mình. Thân cây rung chuyển vài hồi, lá cây xào xạc rơi xuống. vài con chim ngủ trên cây bị dọa bay đi.


Không biết ngồi bao lâu, nhưng khi mặt trăng lên quá nửa bầu trời, Inuyasha nghe được tiếng hát từ trong rừng truyền đến, như tiếng hài đồng ca hát vọng lại. Một cỗ khí thế từ rất xa thổi quét đến, khiến Inuyasha choàng mở mắt.


" Dắt tay đi trong rừng,

Jaken-sama đang gọi sao,

Có đom đóm bay qua đóa hoa,

Sesshomaru-sama đang ở đâu ?

. . . ."


Tiếng hát đứt quãng truyền đến, dần dần có tiếng bước chân nặng nề loạt soạt trên lá khô. Inuyasha lập tức ngồi dậy, không chút do dự nhảy xuống nấp sau thân cây. Trong bóng đêm, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, nếu có nhân loại nhìn thấy có lẽ sẽ bị dọa vỡ mật. Trong sự tĩnh lặng chờ đợi, thanh âm cách nơi này cũng ngày một gần.


Là một tổ hợp kỳ lạ, nhưng Inuyasha một lần nữa nhận ra người quen.


Nữ hài mặc kimono ngồi trên lưng yêu quái to lớn, hai chân đong đưa ca hát. Yêu quái hai đầu được dắt bởi một con yêu quái bé nhỏ không kém gì nữ hài, miệng nhọn còn đang không ngừng cằn nhằn : " Ngươi mà hát nữa sẽ gọi yêu quái đến, lúc đó ta không thể bảo vệ ngươi. . . Không biết Sesshomaru-sama lúc nào mới trở lại ? Hắt xì !"


Là Jaken, và Rin.


Jaken hắn không có gì ngạc nhiên, nhưng vì sao Rin sẽ đi cùng bọn họ ? Hay nói đúng hơn, đi cùng 'Sesshomaru' ? Lấy hiểu biết của hắn đến nói, 'Sesshomaru' không thể chấp nhận sinh vật nhỏ yếu đồng hành, như vậy rất tha chân sau, nhưng ở thế giới này, hắn đang nhìn thấy cái gì ?


Tứ lúc tỉnh lại đến nay, Inuyasha nhận ra một điều. Ngoại trừ những cái tên ra, dường như hai thế giới không có bất kỳ điểm chung nào. Mọi thứ quen thuộc đến mức hắn cảm thấy xa lạ, thậm chí sợ hãi không muốn đối diện thế giới này.


Cảm giác này, thật sự rất khó chịu, giống như bản thân bị bài xích khỏi những thứ chính mình đã quen thuộc. Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm cách nào thoát khỏi thế giới này nhanh nhất có thể, không muốn kéo dài thêm nữa.


Không biết sama đến khi nào mới nhận ra hắn không còn ở đó nữa. . .


" A-un ? Sao vậy ?" Rin nhận ra " chú ngựa" của mình bỗng nhiên lù lù bất động, bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận vuốt ve hai cái cổ dài của nó. Jaken cũng bị quán tính kéo ngược dây cương lăn trên đất, vừa đứng dậy lập tức giơ gậy cáu giận : " Cái quỷ gì còn không đi ? Nếu chậm trễ Sesshomaru-sama nhất định sẽ phạt ta !"


A-un, hướng về phía gốc cây hắn đứng mờ mịt nhìn, trong miệng rống hai tiếng, mặc cho Jaken đánh kéo dọa dẫm thế nào cũng không chịu tiến nửa bước. Inuyasha hơi cau mày, ngược lại có chút đổi mới nhận thức về con yêu quái này.


Có vẻ thiên phú còn không thấp, đáng tiếc không có tư duy phức tạp, còn có thể phát hiện hơi thở của hắn. Có thể đi theo 'Sesshomaru', ngược lại hẳn cũng phải có chút tác dụng.


Rin nhỏ giọng khuyên nhủ Jaken, tác dụng lại không được lớn cho lắm. Bọn họ đứng đó léo nhéo một hồi, Inuyasha cũng không khỏi hắc tuyến, mấy người này thật sự một chút cũng không sợ gọi thêm yêu quái khác đến. . .


Còn đang suy nghĩ có nên đe dọa yêu quái kia chủ động cất bước hay không, một cỗ yêu khí trong gió truyền đến, đánh tỉnh Inuyasha khỏi dòng suy nghĩ, nhanh chóng ngẩng đầu. Trong bóng đêm, một người từ xa đạp lên nguyệt quang mà đến, thần tình lạnh lùng, đôi mắt kim sắc lộng lẫy phủ lên một tầng sáng lạnh lẽo.


Inuyasha mở to hai mắt, rất nhanh chú ý đến tay áo bên trái của cười kia hơi mất tự nhiên bay bay. Bàn tay đặt trên thân cây không tự chủ được dùng lực, khiến thân cây lõm vào một khối.


Kagome nói là sự thật. ' Chính mình' thật sự lấy xuống một cánh tay của 'Sesshomaru'. Nhưng mà yêu quái năng lực tự lành không phải rất tốt sao ? Vì sao cánh tay của 'Sesshomaru' chưa từng khôi phục ?


Không lẽ, là vì Thiết Toái Nha ?


Trong lúc Inuyasha rối rắm bên dưới, 'Sesshomaru' đã hạ xuống gần đó, mang theo một tầng phong sương, còn có đôi chút khí vị huyết tinh : " Jaken, vì sao chậm trễ ?"


Tiểu yêu nháo lên giải thích, 'Sesshomaru' còn rất kiên nhẫn. . . .đem người đá đi. Quả nhiên hai thế giới vẫn có chung bản chất. Inuyasha phun tào xong lại không nghĩ lung tung được nữa, bởi vì cảnh kế tiếp thật sự khiến hắn cười không nổi.


Ánh mắt của 'Sesshomaru' khi tiếp xúc đến Rin lập tức giấu đi phong duệ sắc bén, chỉ còn một tầng thủy quang tĩnh lặng. Ánh mắt đó Inuyasha còn rất quen thuộc, bởi vì người kia dùng nó nhìn hắn mỗi ngày, chỉ mới hôm qua thôi vẫn còn như vậy, thậm chí, còn muốn ôn nhu hơn một chút.


Tâm, không đoán trước được nhói lên, không dài lâu, nhưng lại khiến trong miệng như tràn ra chua xót.


Dù sớm biết bọn họ là không đồng dạng, nhưng nhìn đối phương dùng khuôn mặt đó, ánh mắt đó dành cho một người khác, vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. . . .


Inuyasha giờ phút này hãm sâu trong thế giới này, không biết ở hiện đại đã sắp lật trời đào đất. Mikazuki trong lúc ngủ mơ còn chưa kịp nhận thức gì đã bị Hàn Chước Ngạn kéo dậy, lại không hiểu ra sao bị túm ra ngoài, cuối cùng dừng chân trong phòng Inuyasha. Những người khác toàn bộ tập trung trong này, thấy hắn đến thì thở phào nhẹ nhõm, một mặt trông chờ nhìn hắn.


Mikazuki : ". . . . Ta là ai ? Đây là đâu ? . . . . "


Mọi người : " . . . ."


Sau đó, mọi người vô cùng bất đắc dĩ để Mikazuki đi rửa mặt, cuối cùng cũng coi như là tỉnh ngủ. Sesshomaru sắc mặt lạnh lùng, không khí xung quanh càng sắp đông kết thành băng tra. Mikazuki ngáp ngắn ngáp dài đi vào, buồn bực nói : " Inuyasha làm sao rồi ?"


" Chính là gọi không tỉnh dậy. Ngươi đến xem. " Hàn Chước Ngạn một tay xách cổ áo hắn ném đến bên giường, thấy Sesshomaru sắc mặt ngưng trọng, không lại kéo thêm nữa. Inuyasha nằm trên giường, thần thái không khác gì ngủ say, chỉ có điều gọi không tỉnh dậy.


" Ah ? Thú vị nha~" Mikazuki đột nhiên nở nụ cười, chọc cho những người khác ngứa ngáy muốn biết mà không làm được gì. Sesshomaru trong lúc này biểu hiện vô cùng thiếu kiên nhẫn, ẩn ẩn tức giận nói : " Hắn rốt cuộc bị gì ?"


Mikazuki quả thật muốn phiên bạch nhãn đến nơi : " Không có gì nghiêm trọng, chỉ là tâm cảnh biến hóa mà thôi. "


Tâm cảnh biến hóa ?


Mọi người hai mặt nhìn nhau, rõ ràng không có ai hiểu. Mikazuki một lần nữa ở trong lòng giơ ngón giữa, buồn bực nói : " Là tâm thức có biến hóa, từ đó tạo liên kết với một thế giới bất kỳ, tiền đề là trước đó đã có một mối liên hệ, sau đó ở trong thế giới đó tạo một hóa thân, ở đó lịch lãm. Đã hiểu rồi chứ ?"


Ai nấy sờ cằm đăm chiêu. Hàn Chước Ngạn nhìn thoáng qua hồng y thiếu niên, nhún vai : " Tức là, muốn đột phá ?"


" Có thể nói vậy. Khá giống với cái gọi là ảo cảnh hay tâm ma gì đó của Tu Chân Giới, chẳng qua không có hậu quả gì nặng nề. Chờ Inuyasha ở bên đó chơi chán hẳn là sẽ tỉnh lại, nhưng cũng không biết mất bao lâu. Đương nhiên, cái này có thể mượn nhân tố bên ngoài làm khiên dẫn đánh thức cũng được, đề phòng Inuyasha tìm không thấy đường ra. "

--------------------------------------------

Những gì diễn ra bên ngoài Inuyasha không hề hay biết, cũng chẳng thể biết. Thiếu niên lúc này còn đang bận 'ăn dấm' không mấy vui vẻ, một bên không ngừng nhắc nhở mình, một bên lại tiếp tục đánh nghiêng bình dấm chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro