Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Đêm kinh hoàng

01

Châu Kha Vũ tròn mắt ngờ vực, lần đầu tiên cậu thức dậy bằng cách lao người như tên bắn. Cậu quơ tay gõ vào giường của mọi người nói: "Dậy đi, xem Lâm Mặc thế nào rồi"

Cậu thậm chí còn không thèm mang dép, vội vội vàng vàng mở rèm giường của Lâm Mặc ra. Hai giây im lặng bao trùm, không ai có thể nhìn ra được biểu cảm của cậu. Cao Khanh Trần thề rằng đây là lần đầu tiên cậu trông thấy dáng vẻ mong manh dễ vỡ này của Châu Kha Vũ.

"Tiểu Cửu...mau...đến xem Lâm Mặc"

02

Mất hai giây để mọi người chấp nhận hết tất cả những việc đã xảy ra, không ai nói với ai lời nào.

Tóc mái của Lâm Mặc đã ướt sũng mồ hôi, dán chặt lên trán, đôi môi nhợt nhạt cùng đôi mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết. Cao Khanh Trần vội vàng ghé đầu vào, xác nhận vẫn còn nhịp tim, cậu nhanh chóng rút thẻ bài, lấy từ hộp y tế thuốc sát trùng, băng gạc, thuốc chống viêm, thuốc tê và chỉ khâu y tế.

Duẫn Hạo Vũ nước mắt rơi lã chã. Một người thông minh như Lâm Mặc, vào thời điểm đó, tại sao lại tạo tiếng động?

Cậu rõ ràng đã hiểu được lý do.

Santa vội lau khóe mắt nói: "Em đi lấy nước"

Trương Gia Nguyên bước tới, nhẹ nhàng nâng người Lâm Mặc đặt xuống chiếc nệm đã được Lưu Vũ trải trên sàn. Mika và Riki nhanh chóng thay bộ ga giường đã dính máu để ngăn ngừa tái nhiễm trùng. Lưu Chương đun sôi nước để ngâm miếng băng gạc. Bá Viễn dùng khăn sạch, cẩn thận lau đi vết máu khô và mái tóc ướt cho cậu, còn Châu Kha Vũ thì giúp sát trùng vết thương.

Cao Khanh Trần ôm lấy Duẫn Hạo Vũ, dịu dàng xoa gáy cậu nói: "Sẽ ổn cả thôi, giờ em đi học cách dùng kim trước nhé"

Đây có lẽ là điều duy nhất có thể an ủi được cậu. Duẫn Hạo Vũ nghẹn ngào ậm ừ rồi tìm một góc, lấy sách hướng dẫn từ hộp y tế mà nghiêm túc nghiên cứu.

Bá Viễn bóp miệng Lâm Mặc, đổ thuốc kháng viêm vào. Vết thương khá lớn, trải dài từ gáy đến xương quai xanh. Châu Kha Vũ cầm băng gạc, cẩn thận quấn cố định vết thương.

Loay hoay một hồi thì Lâm Mặc cũng đã tỉnh lại: "...Mấy người đang làm gì vậy?"

"Lâm Mặc!", Lưu Vũ vội chạy tới, nghĩ tới người kia còn đang bị thương nên mới không nhéo má cậu: "Em làm bọn này sợ chết khiếp, biết không hả"

Lâm Mặc nhẹ giọng nói: "May là em chỉ bị thương"

Thật khó chịu nhưng sự thật là vậy. Họ không thể chấp nhận việc mất đi một ai.

Gió mạnh thổi đập vào cửa sổ tạo nên tiếng vang lớn. Duẫn Hạo Vũ vẫy vẫy tay không dám bắt đầu thứ mà cậu vừa mới học được.

"Không sao, đừng lo, dù sao thì cũng không chết được", Lâm Mặc an ủi nói.

Cậu nhắm mắt, đâm kim vào da người kia, đợi một lúc sau khi chắc chắn rằng Lâm Mặc không cảm thấy đau thì cậu mới run rẩy mà tiếp tục khâu vết thương lại. Họ không có thiết bị hay kỹ thuật chuyên nghiệp nên kết quả là một đường chỉ khâu xiên xiên vẹo vẹo như con trùng. Mika chạm tay lên vết thương, buồn bã nói: "...Chúng ta vẫn là những nghệ thuật gia"

Lâm Mặc mỉm cười nói: "Thật khó nói là em có thể sống sót mà tiếp tục quay về làm nghệ sĩ hay không"

Tất nhiên, kết quả là bị Bá Viễn nhéo lỗ tai mà hét lên rằng không được nói mấy lời xui xẻo ấy nữa.

Lưu Chương đứng gần nhất, theo phản xạ xoa xoa lỗ tai nói: "Tuy nhiên tối qua em rõ ràng nghĩ là không được ngủ nhưng cuối cùng lại ngủ quên mất"

"Anh cũng vậy"

"Em cũng vậy"

Thảo luận một hồi cũng đi đến kết luận, chỉ có thể là do có sự can thiệp của hệ thống, ít nhất họ có thể tin chắc một điều là con quái vật kia không thể bước vào giường nhưng do nội quy kiểm tra giờ ngủ nên nó có thể tấn công người gây ra tiếng ồn.

03

Để bồi bổ cho người đang bị thương, Lâm Mặc nhận được hai hộp sữa chua, những hộp còn lại được dùng làm thức ăn dự trữ. Bên ngoài gió thổi mỗi lúc một mạnh dần, trời cũng bắt đầu mưa nhẹ hạt. Nhưng chắc hẳn người tạo nên mật thất này cũng không ngờ rằng sẽ có người rút được thẻ nguyên tố cơ bản. Bá Viễn rút thẻ [Gió], cơn cuồng phong bỗng chốc trở nên yên bình.

Không khí dần dịu lại, Trương Gia Nguyên rút thẻ [Origami], cẩn thận gấp trên sàn, Santa dùng thẻ [Lửa], mọi người mặc áo dày dặn ngồi thành vòng tròn ôm ấp lẫn nhau.

Bá Viễn lấy thẻ [Bản vẽ], do không có đủ quần áo cho tất cả nên hiện tại anh đang ngồi vẽ vài cái áo khoác ngoài. Cũng may anh cũng xem như là có chút nền tảng hội họa, mấy cái áo khoác nhanh chóng thành hình. Sau khi vẽ liên tục bốn cái, anh cất [Bản vẽ] vào túi.

4 giờ chiều, nhiệt độ hạ xuống -23 độ. Lâm Mặc bị thương nên không thể vận động mạnh nên mọi người đã dùng áo phao lớn đấp lên người cậu, rồi mang thêm vớ, đội mũ cho cậu. Cuối cùng thì Lâm Mặc phải chật vật lên tiếng từ chối: "Đừng mặc thêm nữa, em sắp không thở nỗi rồi"

Châu Kha Vũ hung hăng vỗ lên bụng cậu nói: "Đừng nói nhảm nữa"

Lưu Vũ kéo Cao Khanh Trần, người đang tựa lên chân cậu dậy: "Nào, chúng ta cùng vận động để làm nóng cơ thể nào"

Vừa nóng vừa mệt, Lưu Chương trực tiếp xé phăng cái khăn choàng, ngồi xổm xuống đất mà thở dốc: "Anh hết chịu nỗi rồi, cái đống đồ này nặng quá, anh không tập nỗi"

Trương Gia Nguyên mồ hôi nhễ nhại, thậm chí có mất nửa cái mạng thì cậu vẫn phải thô lỗ nói: "Cho qua cho qua, Lưu Chương không làm được"

....kẹt....

Tiếng cửa bỗng vang lên.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám ra mở cửa. Duẫn Hạo Vũ mạnh dạn dùng thẻ [Thiết bị dò], khi đèn xanh sáng lên, cậu thở ra một hơi nói: "An toàn"

Riki bật mở cửa. Nhân viên phụ trách đăng ký mà họ gặp vào ngày đầu tiên đang đứng ngoài cửa, mí mắt hắn rũ xuống có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ, nói: "Phòng 309, ngày mai nhớ đến lớp"

Lưu Vũ cảm thấy sai sai: "Lớp? Lớp gì?"

Hắn mất kiên nhẫn phát ra tiếng 'chậc', bất đắc dĩ nhướng mày nhìn họ nói: "Tất nhiên là lớp chuyên ngành rồi. Sinh viên năm nhất đều phải học lớp này. Lịch học sẽ được gửi vào điện thoại mấy cậu sau"

"Sau giờ học, nhớ đến căn tin ăn cơm"

Họ không có sự lựa chọn nào khác.

Sau khi tiễn nhân viên kia đi, Lưu Chương khịt khịt mũi nói: "Em cảm thấy tên nhân viên đó là người bình thường duy nhất ở đây"

Santa dậm dậm chân cố xua đi cái lạnh: "Ngày mai chúng ta có thể hỏi hắn, vẫn tốt hơn là không biết gì"

Lời đề xuất này đều được nhất trí thông qua.

Không ăn gì lại còn phải vận động nhiều, ai mà chịu được. Dù gì thì ngày mai cũng đến căn tin dùng bữa nên Bá Viễn quyết định khui hai gói lẩu tự sôi còn lại: "Hôm nay ăn ngon một chút"

....nói cứ như là một bữa thịnh soạn vậy đó. Riki im lặng ăn, thầm than thở.

6 giờ chiều, nhiệt độ giảm xuống -40 độ. Da mọi người ít nhiều bị nứt nẻ, thậm chí còn tái xanh vì lạnh, Cao Khanh Trần như thường lệ mở [Hộp y tế], rồi thoa thuốc cho mọi người.

Trải qua hai ngày, họ nhận ra thuốc trong [Hộp y tế] có hiệu quả hơn hẳn so với thuốc thông thường. Cao Khanh Trần còn rộng rãi bóp một lượng lớn thuốc mỡ thoa cho mọi người, Bá Viễn lập tức ngăn lại, bảo cậu phải biết tiết kiệm.

"Vẫn còn mà"

Ừ thì đúng là thế thật.

Khi mọi thứ xong xuôi thì lịch học theo lời của nhân viên nhắc được gửi đến khá trễ.

10:20 – 11:55 – Lớp Tiếng Trung

14:00 – 16:35 – Lớp thể dục

Họ nhìn nhau nói: "Lớp học chắc cũng kết thúc rồi, ngày mai chúng ta hẳn đi"

"Anh cũng nghĩ vậy"

"Em không quan tâm", Trương Gia Nguyên trèo lên giường, "không có gì quan trọng bằng việc đi ngủ"

04

Ban đêm

Mọi thứ đều theo kế hoạch của họ.

Lần này không ai dám thở mạnh, im lặng nhìn ông Kẹ mở cửa bước vào rồi đi đến bên giường của Mika.

Mika rủa thầm trong lòng, nhanh chóng rút thẻ [Siren Voice], cố điều khiển tinh thần của hắn. Nhưng tên đó chỉ dừng lại chừng 5 giây rồi lại tiếp tục bước về hướng này.

Họ vẫn còn kế hoạch B.

Cao Khanh Trần lập tức dùng thẻ [Quả cầu pha lê], ánh sáng mờ ảo sáng lên trong đêm đen, cậu nhắm mắt đọc thần chú : "taroom—baroom"

Thành công

Hắn lập tức xoay người đi về phía khoảng không. Mọi người bị tấm rèm che mất, chỉ mơ hồ nhìn thấy hắn giơ tay lên. Lưu Vũ tung [Quạt ngọc], liền nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn.

Quạt ngọc cũng xoay ngược lại, yên vị trong tay cậu.

Cao Khanh Trần không dám lơ là, tiếp tục điều khiển [Quả cầu pha lê] cho đến khi hắn ta bất động, mùi máu thoang thoảng và cửa một lần nữa được mở ra.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Một đêm mất ngủ, một đêm trằn trọc, cũng đã qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #into1