Chap 27
Đồn cảnh sát dường như đã trở lại dáng vẻ bình yên trong quá khứ.
Bá Viễn đi cùng cha mẹ Triệu Mỹ Y đưa thi thể của cô về quê, trên đường bản thân anh cũng suy nghĩ rất nhiều. Lúc trước Triệu Mỹ Y cùng anh yêu đương, là lần đầu tiên anh cảm giác được tư vị được người ta quan tâm chăm sóc. Cô gái này dịu dàng, tốt bụng, chu đáo, nhưng bản thân anh dường như không trân trọng cô ấy.
Bá Viễn nghĩ không ra vì sao lại có một cô gái tốt như vậy, vận rủi lại giáng xuống trên người cô ấy. Cho nên cho dù câu chuyện đằng sau của kẻ giết người có đáng buồn đến đâu, anh cũng không cảm thấy có một chút đáng thương nào cả, người thật sự đáng thương là những nạn nhân vô tội đã mất.
Sau khi trở về, Bá Viễn và Mika cùng đi uống rượu, Bá Viễn rơi nước mắt nói với Mika: "Anh đang tự hỏi nếu bọn anh vẫn còn ở bên nhau thì mọi chuyện sẽ ra sao. Lúc đó cô ấy tan tầm, mỗi ngày anh đều đi đón cô ấy, lúc có công việc cũng sẽ gọi điện thoại. Nếu bọn anh còn ở cùng một chỗ, vậy anh nhất định còn có thể đón cô ấy tan làm, cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nhưng lúc đó bọn anh đã bỏ qua nhau, trên thế giới này cũng sẽ không có thuốc hối hận."
Mika không hỏi Bá Viễn vì sao anh lại chia tay, dù sao hết thảy đều là định mệnh. Nhưng từ ngày đó, Bá Viễn dường như biến thành một người khác, mặc dù vẫn nói chuyện vui vẻ như trước, nhưng lại không còn phong lưu như trước nữa.
Con người luôn cần phải trải qua vài chuyện để trưởng thành.
Trong khoảng thời gian này, Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ đã chính thức gia nhập đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố IN, làm nhân viên kỹ thuật. Tiết tấu của cục cảnh sát trở về bộ dáng ngày thường, lúc Châu Kha Vũ ôm một đống tư liệu tìm được Santa, anh đang thẩm vấn phạm nhân trong phòng thẩm vấn.
"Tôi sẽ hỏi cậu lại một lần nữa! Cậu đã làm gì con gái người ta rồi?" Santa thoạt nhìn rất mất kiên nhẫn, trong miệng ngậm một thứ giống điếu thuốc, nhìn kỹ lại thì là cây kẹo mút bị anh cắn chặt.
"Anh cảnh sát, tôi thật sự không làm gì cả, tôi chỉ muốn trộm..."
"Cậu con mẹ nó chứ! Cậu coi tôi là đồ ngu à? Cửa hàng của người ta có giám sát! Tôi khuyên cậu nhanh chóng nói, nhanh lên ông đây còn đang chờ về thăm vợ! Đừng trì hoãn thời gian của tôi!"
"Chỉ là... Sờ sờ tay rồi sau đó...."
Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, Santa ném xuống quyển sổ trong tay xuống, vung một cú đáp lên mặt phạm nhân, Châu Kha Vũ lần này vội vàng vứt đồ chạy vào trong phòng giữ chặt Santa.
"Lão đại lão đại, đừng đánh người, chúng ta đừng đánh mà, mấy người sững người ra đó làm gì, còn không mau bắt giam đi!"
"Mẹ nó! Đúng là tên khốn kiếp, lão tử ghét nhất chính là lưu manh!"
Châu Kha Vũ vội vàng kéo Santa trở lại văn phòng, đưa tư liệu cho anh.
"Sao anh lại động thủ vậy? Không sợ Cục trưởng mắng anh sao?"
"Có gì đáng sợ hả, gần đây tôi bận muốn chết! Tất cả vụ án đều do tôi xử lý, rốt cuộc cảnh sát dân sự làm gì mà ăn trộm gà trộm chó cũng đến đây báo án?"
Châu Kha Vũ thở dài sầu não, "Nói đến việc này, anh còn đi thăm vợ cái gì nữa, không đi được rồi, có vụ án giết người."
Biểu tình của Santa thoáng cái liền suy sụp: "Sao lại là tôi nữa?"
"Anh còn nói, bọn họ đều đang dưỡng thương, đương nhiên là chúng ta, bận cho xong đi, nhanh chóng phá án xong là anh có thể đi."
Santa bất đắc dĩ tiếp nhận hồ sơ.
Lưu Vũ đã có thể ngồi dậy và nói chuyện, đội 2 nghỉ phép tập thể, không có cách nào khác, tất cả công việc đều chất đống lên người Santa. Santa cũng chỉ có thể dành ra thời gian mỗi buổi tối chạy đến bệnh viện, ở phòng bệnh, ban ngày trên cơ bản đều là mẹ Lưu Vũ hoặc Cao Khanh Trần ở đây.
"Họ không cho cậu trở lại làm việc sao?" Lưu Vũ hỏi.
Vừa vặn Riki đến bệnh viện kiểm tra lại, Cao Khanh Trần ngồi ở trước giường bệnh gọt táo, Doãn Hạo Vũ ngồi một bên viết báo cáo. Lưu Vũ thấy Cao Khanh Trần vẫn rầu rĩ không vui, nghĩ đến không biết hội nghị về công việc có khởi sắc chút nào không.
"Đúng vậy, bọn họ sợ mình không điều chỉnh tốt tâm tình, mang theo cảm xúc cá nhân, nhưng mình ở nhà càng dễ suy nghĩ nhiều hơn."
"Mình nghe Santa nói lại có án giết người, Lâm Mặc và Lưu Chương đang dùng phép hàng năm để trở về tỉnh lị, mình cảm thấy cậu nên đi làm, nếu cậu muốn trở về mình sẽ nói nhiều với Santa."
"Vậy thì tốt rồi." Cao Khanh Trần nhét quả táo vào tay Lưu Vũ, sau đó hỏi: "Cậu còn đau không?"
"Đã đỡ rồi, nhưng cứ cử động thì sẽ đau."
Cao Khanh Trần gật gật đầu, "Đều đã qua rồi. "
Riki sau một lúc suy nghĩ vẫn nói ra: "Kỳ thật anh vẫn muốn biết lúc gặp lại La Ngôn cùng An Tĩnh, mọi người đã nói những gì."
Cao Khanh Trần sửng sốt, trong khoảng thời gian này cậu không thích nói chuyện và luôn gặp ác mộng, luôn mơ thấy dáng vẻ cuối cùng trước khi chết của An Tĩnh và La Ngôn, đều là nửa đêm bừng tỉnh, mỗi lần tỉnh lại, Doãn Hạo Vũ ở bên cạnh cũng cùng cậu tỉnh lại, lúc đó Cao Khanh Trần sẽ ở trong ngực Doãn Hạo Vũ khóc lớn một hồi, nhưng Doãn Hạo Vũ cũng không hề hỏi gì cả.
Doãn Hạo Vũ nghe Riki nói vậy liền lo lắng ngẩng đầu, chỉ thấy Cao Khanh Trần cười, "Kỳ thật cũng là có thể nói, nói ra có lẽ tâm trạng em sẽ tốt lên."
Doãn Hạo Vũ đóng máy tính lại, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống cầm tay cậu, Cao Khanh Trần chậm rãi nói: "Mọi người biết không, tôi rất may mắn, tôi cảm thấy trong chuyện này may mắn nhất chính là tâm của bọn họ trước sau đều đặt ở Trung Quốc, bọn họ đến cuối cùng đều hoàn thành việc một cảnh sát Trung Quốc nên làm."
Cao Khanh Trần đem tất cả những gì mình và bọn họ gặp phải trong nhà giam kia đều nói ra, nói đến cuối cùng cậu đã khóc không thành tiếng, ngay cả Lưu Vũ cùng Riki cũng nhịn không được mà bật khóc.
"Cô ấy nói cả đời này cô ấy đều lấy thân phận người phụ nữ của trùm ma túy mà chết đi, sẽ không có người quan tâm hay tán thưởng cô ấy, nhưng Tiểu Vũ, cô ấy không phải như vậy, cô ấy là cảnh sát ưu tú nhất Trung Quốc!"
"Khóc đi, Tiểu Cửu, khóc được là tốt rồi, bọn họ dù hy sinh, nhưng ở trong lòng chúng ta, bọn họ vẫn luôn ở đây." Riki đưa tay vỗ vỗ Cao Khanh Trần.
"Mình hiện tại hối hận, thật hối hận khi đó..." Lưu Vũ còn chưa nói xong, miệng vết thương liền đau đến không chịu được, Cao Khanh Trần vội vàng lắc đầu.
"Không phải Tiểu Vũ, không sao cả, mình nói cho cậu biết, cuối cùng Santa bọn họ đều tới, trước khi An Tĩnh ra đi cô ấy đã cười, cô ấyrất vui vẻ, rất vui khi gặp chúng ta, nhưng cô ấy nói cô ấy tiếc nuối nhất chính là không thể gặp cậu, trong chuyện này cũng ta không làm sai gì cả!"
"Được rồi." Doãn Hạo Vũ ôm Cao Khanh Trần, "Không đề cập tới nữa, lau nước mắt một cái, em nghĩ bọn họ trên trời có linh, sẽ hy vọng chúng ta tiếp nối ý chí của bọn họ thật tốt, đừng khóc nữa."
Ba người lau khô nước mắt, hòa hoãn cảm xúc, tâm tình đều dần dần ổn định lại.
"Đúng rồi Pai Pai, lần này Santa gặp phải vụ án gì vậy?"
Doãn Hạo Vũ mở tư liệu máy tính ra, đưa tới trước mặt Lưu Vũ.
Lưu Vũ sau khi xem xong vụ án, nói Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ cùng nhau chạy về cục cảnh sát, vì thế Santa đang định ra cửa liền nhìn thấy bọn họ hai mắt sưng húp chạy vào.
"Hai người đến đây làm gì?"
"Lưu Vũ xót anh! Một vừa hai phải bắt hai người bọn tôi đến đây!"
"Vậy ai ở đó với em ấy?"
"Mẹ vợ anh ó."
"Được rồi, như vậy cũng tốt, nhanh chóng phá án, thật phiền phức!"
Vụ án này xảy ra trong một tòa nhà dân cư cũ, nạn nhân Tiền Ngọc Phân là một bảo mẫu, 45 tuổi, quê ở vùng nông thôn. Nơi làm việc của bà là một tiểu khu đã cũ ở thành phố IN, thường phục vụ một bà lão vào các ngày trong tuần. Bà lão này năm nay 75 tuổi, ngoại trừ có chút lãng tai và đi lại không thuận tiện, còn lại không có bệnh tật gì.
"Tiểu Cửu, pháp y kia là người mới tới, cậu có đủ kinh nghiệm, hỗ trợ khám nghiệm tử thi chung quy không thành vấn đề."
Cao Khanh Trần gật gật đầu, "Có một bà lão... Tôi sẽ cho anh mượn Pai, tôi nghĩ anh sẽ cần đến."
"Anh đi một mình được không?" Doãn Hạo Vũ cau mày kéo tay Cao Khanh Trần.
"Không thành vấn đề! Có việc gì sẽ quay video cho Lâm Mặc!"
Santa gật gật đầu, "Được rồi, Mika cùng tôi và Doãn Hạo Vũ, chúng ta đến nhà con gái bà lão để nói chuyện với người nhà, Châu Kha Vũ Trương Gia Nguyên đến hiện trường vụ án."
Đây là lần đầu tiên Cao Khanh Trần tham dự khám nghiệm tử thi trực tiếp như vậy, cho dù đã trải qua nhiều hiện trường vụ án, hiện tại trực tiếp nhìn thấy người chết nằm đấy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cảnh sát Cao, nếu tôi làm gì không tốt anh cứ nói cho tôi biết, đây cũng là lần đầu tiên tôi tự mình khám nghiệm tử thi, tôi cũng sợ phạm sai lầm." Trợ lý pháp y Tiểu Tô là một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi mà đã làm pháp y, làm nghề này đòi hỏi tâm lý vững vàng mạnh mẽ.
"Không có việc gì, chỉ cần cô lớn gan hơn một chút, sau đó ngày thường thầy cô dạy cô như thế nào cô liền làm như thế đó."
Một lát sau, báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân được đưa ra, nhưng nội dung lại khiến Cao Khanh Trần lâm vào một trạng thái không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu Tô, cô xác định không vấn đề gì đúng không?"
Tiểu Tô có chút chần chừ gật gật đầu, sau đó lại nói: "Nếu không, chúng ta gọi điện thoại cho thầy đi!"
Lâm Mặc chỉ nhìn video và ảnh chụp hiện trường, thoáng cái liền chỉ ra trọng điểm: "Từ trạng thái vết máu ở hiện trường mà xem, nguyên nhân tử vong là do dao cắt đứt động mạch, vết máu bắn tung tóe không thể lừa được ai, nhưng ở sau đầu quả thật cũng có chút giống như vết thương trí mạng. Điều này cũng không khó giải thích, con người bị đánh trúng não sẽ ngất xỉu, hơn nữa kèm theo xuất huyết, hầu hết mọi người đều sẽ tử vong, Tiểu Tô em phân tích không tệ, em cần phải tin tưởng chính mình."
Tiểu Tô có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó Cao Khanh Trần hướng về phía điện thoại rống lên: "Cậu rốt cuộc khi nào trở về hả? Tôi bị ép buộc phải làm một bác sĩ pháp y rồi đây này!"
"Vốn là muốn về sớm một chút, nhưng nếu cậu đã trở về đội vậy mình cũng an tâm ở lại thêm hai ngày nữa, đừng quên việc kiểm tra dấu vết nha!"
Cao Khanh Trần dậm chân tức giận cúp điện thoại, hận không thể thông qua mạng điện thoại trèo qua bóp chít Lâm Mặc.
Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đến hiện trường vụ án, bảo mẫu chết trong phòng khách, có hai trạng thái khác nhau của vết máu. Trương Gia Nguyên lần lượt phát hiện hai điện thoại di động trong phòng bảo mẫu và phòng bà lão, của bà lão là một chiếc máy dành cho người già, mà bảo mẫu là một chiếc máy thông minh bị khóa.
"Nguyên Nguyên, có thể mở ra không?"
Trương Gia Nguyên gật gật đầu, "Khi nào trở về sẽ nghiên cứu. Anh có tìm thấy gì không?"
"Nạn nhân đã bị di chuyển, vết máu của bà ta chảy ra từ đầu nhưng vị trí bị lệch. Còn có hung khí cũng không thấy đâu, em xem ở cửa có mấy giọt máu, chứng tỏ hung thủ đã lấy hung khí đi."
"Phòng bị lật tung rồi, rất loạn, vật có giá trị có khả năng đã bị lấy đi, anh đã trích xuất dấu vân tay và lông tóc."
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đi ngang qua cửa rồi nhìn vào bên trong, khi Châu Kha Vũ nhìn về phía bà ta, bà ta có vẻ né tránh, có chút khẩn trương đảo mắt, Châu Kha Vũ còn chú ý tới, trong tay bà ta mang theo nước khử trùng 84. Tuy rằng cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng Châu Kha Vũ vẫn ghi nhớ trong đầu.
"Đi thôi, chúng ta về Cục cảnh sát trước, phân tích điện thoại di động một chút."
Trên đường trở về, Trương Gia Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, như cố ý vô tình nói với Châu Kha Vũ: "Kha Vũ, anh chưa từng nhắc tới cha mẹ mình."
"Ừm, bọn họ dù sao cũng không ở trong nước, cho nên quan hệ với anh cũng không thân thiết lắm."
"Vậy chuyện của chúng ta..."
"Nguyên, anh, tiền bạc, phòng ở đều là của em, anh chỉ chờ em nguyện ý thôi."
"Nói cái gì vậy, em đang muốn hỏi không cần cha mẹ anh đồng ý sao."
Châu Kha Vũ nở nụ cười, "Nguyên, em yên tâm, chỉ cần tin tưởng anh thì sẽ không có vấn đề gì, tết năm nay anh cùng em trở về Đông Bắc."
"Em mới không hoan nghênh anh." Trương Gia Nguyên quay đầu đi, trong lòng lại ngọt ngào.
Santa cùng Mika và Doãn Hạo Vũ đến nhà con gái của bà lão, trước khi vụ án xảy ra, bà đã được đưa về nhà con gái, hiện tại con gái còn cảm tạ trời phật nói may mắn mẹ không có ở nhà.
Nhà chồng bà lão họ Hoàng, có hai người con một trai hai gái, ông lão mất sớm, con gái lớn gả ra nước ngoài, con trai lớn bình thường bận rộn từ sáng đến tối, con gái thứ hai có một cặp con gái đang thi đại học, ba đứa con này ai cũng không có thời gian quan tâm chăm sóc bà lão. Sau khi bàn bạc, liền hợp lại bỏ tiền ra thuê bảo mẫu từ nông thôn, ở nhà chăm sóc bà. Danh tiếng của người giữ trẻ này không tệ, hàng xóm láng giềng mỗi lần thấy con cái bà lão trở về đều khen ngợi.
"Lão thái thái, con của bà đâu?" Santa hỏi xong lão thái thái có chút bối rối, mọi người có thể cũng không chú ý tới, nhưng Doãn Hạo Vũ lại phát hiện.
"Công việc bận rộn, trong nhà hai ngày nay phải sửa ống nước, tôi mới đến nhà con gái ở một hai ngày."
Santa gật gật đầu: "Tiền Ngọc Phân bình thường đối xử với bà thế nào?"
"Rất tốt, rất tốt, nấu ăn cũng ngon, mỗi ngày đều dẫn tôi xuống tầng đi dạo, người cũng... Trung thực."
"Bà còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có, người già rồi, chính là gặp rắc rối, liên lụy đến người trẻ tuổi."
"Bà xem thân thể bà tốt như vậy, có chỗ nào liên lụy người!"
Hỏi xong bà lão, Santa lại hỏi con gái bà: "Bảo mẫu này mọi người có biết rõ không?"
"Cái này, chị Tiền làm việc nhanh nhẹn, tính cách cũng coi như sảng khoái, lúc hỏi mẹ tôi nói cũng không có gì không tốt, có thể tin cậy."
"Bà ấy có thói quen xấu nào không? Hoặc có mối quan hệ với ai không?"
"Chuyện này cũng không nghe nói đến, nhưng hình như rất thích gọi điện thoại di động nói chuyện phiếm cùng bạn bè ở quê."
Santa cẩn thận xem lại một lượt, gật gật đầu, "Được rồi, lần tới nếu có việc chúng ta lại liên lạc, à đúng rồi, người sửa ống nước, là ai sửa?"
"Là anh hai tôi."
"Cô có thể liên lạc với anh ta không?"
Con gái thứ hai lắc đầu, "Anh hai nói hai ngày nay có việc làm nên rất bận."
Con gái thứ hai đưa bà lão xuống cầu thang, thuận tiện tiễn họ đi. Doãn Hạo Vũ thấy hành động của bà lão quả thật chậm chạp, muốn đưa tay đỡ một cái, lại bị bà lão theo bản năng trốn một chút, sau đó ý thức được không ổn lại xin lỗi cười cười. Doãn Hạo Vũ phát hiện không đúng, lúc xuống dưới lầu nói với Santa: "Anh Santa, em muốn cùng bà lão nói thêm chút chuyện, nếu không thì các anh về trước đi."
Santa biết hành động này của Doãn Hạo Vũ thường chính là phát hiện ra một số vấn đề, nơi này vừa vặn cách bệnh viện của Lưu Vũ rất gần, cho nên nói trước tiên đi thăm Lưu Vũ, một hồi lại cùng bọn họ hội hợp.
Lúc Santa chạy tới phòng bệnh, Lưu Vũ đang dựa vào giường nói chuyện phiếm với mẹ. Khí sắc thoạt nhìn rất tốt, nhìn thấy Santa càng vui vẻ hơn.
"Santa! A ——" Lưu Vũ đau đến nhíu mày, Santa vội vàng sốt ruột tiến lại gần.
"Còn đau không? Có nghiêm trọng không?"
Mẹ Lưu tức giận mắng thẳng Lưu Vũ: "Đứa nhỏ này, đúng là không thể không để ý một ngày, con ngoan ngoãn ở yên đây cho mẹ, qua vài ngày nữa ổn rồi muốn nhảy nhót thế nào cũng được!"
"Aida mẹ ơi lỗ tai đều đóng kén rồi!" Lưu Vũ lại nhìn Santa: "Bận thì đừng tới, Lâm Mặc Lưu Chương lại không ở đây, không có ai giúp các anh."
"Không có việc gì, bọn họ hai ngày nay cũng sẽ trở về."
Mẹ Lưu Vũ nhìn thấy Santa cũng mặt mày hớn hở, "Santa à, không phải con đang bận sao? Sao lại rảnh rỗi chạy đến đây rồi?"
Santa lễ phép nói với mẹ Lưu Vũ: "Dì à, con ở gần đây điều tra vụ án, trong lòng nhớ thương em ấy, thuận tiện đến xem Lưu Vũ thế nào."
"Đứa trẻ ngoan, con bận việc gì thì làm đi, bận xong chúng ta lại nói chuyện hôn sự của hai đứa, Tiểu Vũ cũng không còn nhỏ, ông nội Lưu Vũ vẫn chờ nó lập gia đình."
"Mẹ nói cái gì vậy..." Lưu Vũ nghe xong ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác, "Nói đến ông nội, ông còn một mình sao?"
"Đúng vậy, ông cụ bướng bỉnh, nói tìm người chăm sóc ông, ông không chịu, còn nói hàng xóm của mình có một lão già, bị bảo mẫu ngược đãi, còn bị uy hiếp không thể nói với con cái, ông nội con sợ gặp phải người xấu, nói cái gì cũng không chịu. Nếu không đợi con kết hôn, chúng ta liền chuyển đến để chăm sóc ông cụ, nếu không thế nào cũng không yên tâm."
Santa nghe mẹ Lưu Vũ nói mà sửng sốt, trong đầu dường như hiện lên ý niệm gì đó, vội vàng đứng dậy.
"Dì, Tiểu Vũ, con nhớ ra một manh mối, con phải đi trước! Dì, tối nay sau khi tan sở con sẽ đến!" Nói xong hôn lên trán Lưu Vũ lập tức chạy ra cửa.
"Không cần vội đâu!" Mẹ Lưu ở phía sau hô, "Đứa nhỏ này, khí thế bừng bừng."
Lưu Vũ lại cho rằng, Santa nhất định là hối hận lời nói lúc trước, không muốn kết hôn với mình sớm như vậy, vì thế tâm tình thoáng cái trở nên rất kém cỏi, bĩu môi.
Mấy ngày trước Lâm Mặc và Lưu Chương là nhân vật chủ chốt trong đồn cảnh sát, ngoài miệng nói vì thuận tiện đi làm nên mới sống cùng nhau. Sau khi Lưu Vũ thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, vừa vặn bà nội Lâm Mặc muốn tổ chức đại thọ tám mươi, hai người vội vàng xin nghỉ phép mang theo cha mẹ đi thành phố W thủ phủ của tỉnh.
Gia tộc Lâm Mặc tương đối lớn, mặc dù ông nội mất sớm nhưng thân thể bà nội lại cực kỳ cứng cáp khỏe mạnh ở nhà là một đại gia trưởng nói một không nói hai. Một nhà họ Lâm nghề nghiệp tương đối thiên về thể chế, cha Lâm Mặc là con trưởng giữ chức phó bí thư, ngoài ra Lâm Mặc còn có một người cô và chú, đều làm công việc rất vẻ vang ở đại phương, con cái cũng đều theo học trường trọng điểm.
Lúc này đây Lâm Mặc còn cùng Lưu Chương thương lượng xem có nên dẫn theo Lưu Chương hay không, mấy dịp như thế này dù một năm chỉ đi một lần nói thật ngay cả Lâm Mặc cũng không muốn đi, tuy vậy Lưu Chương lại cho rằng dù có như thế nào cũng phải lấy được sự yêu thích của bà nội mới được.
Trước khi tham gia tiệc thọ yến, cha mẹ Lưu Chương cùng cha mẹ Lâm Mặc đã gặp mặt trước, song phương vừa thấy đã quen, thậm chí cho đến cuối cùng, Lưu Chương mới nói ra một tầng thân phận của Lâm phó bí thư. Nhưng cha mẹ Lưu Chương không phải là người nịnh nọt a dua, đối với bối cảnh trong nhà Lâm Mặc ngược lại hoàn toàn không để tâm.
"Ai nha, mẹ Lâm Mặc à, tôi vừa nhìn Lâm Mặc liền biết nhà mọi người nhất định là thư hương môn đệ*, quả nhiên không phải người bình thường! Cũng làm khó đứa nhỏ này, ai cũng không dựa vào, đều tự mình phấn đấu, đứa nhỏ như vậy tôi thật sự yêu thích vạn phần! Hai người yên tâm, hai người ở bên này bận rộn công việc, hai vợ chồng trẻ ở thành phố IN có chúng tôi quan tâm chăm sóc, hai người cứ an tâm lo công việc của mình là được rồi! Về phần danh tính hay thân phận, ra khỏi cánh cửa này tôi lập tức quên mất, chỉ cần biết hai người là thông gia của tôi là đủ rồi!"
*Gia đình có tiếng về văn học (thành ngữ)
Cha mẹ Lâm Mặc đã nghe quen lời xu nịnh vừa nghe lời này trong lòng rất thoải mái, lúc này cùng cha mẹ Lưu Chương vừa uống rượu vừa xưng huynh gọi đệ, nhìn Lâm Mặc dở khóc dở cười, nhưng lần này, cũng xác thực được rằng sẽ không có ai ngăn cản bọn họ.
Gặp mặt xong, cha mẹ Lưu Chương đã sớm trở về, Lâm Mặc cùng Lưu Chương còn muốn tham gia thọ yến của bà nội. Một ngày trước thọ yến, Lưu Chương cả ngày đều run sợ, mặc cho Lâm Mặc an ủi thế nào cũng vô dụng. Sau đó đêm khuya, Lưu Chương còn không ngủ được, không còn cách nào liền ra ban công hít thở không khí, phó bí thư Lâm đang ngẩn người liền đi tới.
"Tiểu Lưu, sao con không ngủ?"
Lưu Chương hoảng sợ, có chút ngượng ngùng nói: "Chú ơi, cháu khẩn trương..."
"Thằng nhóc này, lúc gặp ta cũng không khẩn trương như vậy, sao lại bị một bà cụ dọa rồi!"
"Đó là bởi vì chú là ba Mặc Mặc, tương lai cũng là ba của cháu, đối với ba mình, không có gì khẩn trương. Nhưng bà nội không giống, cháu vẫn cảm thấy bà nội là thân phận đặc biệt đáng kính trọng, nhất là Mặc Mặc nói là bà nội tựa như lão thần tiên trong gia tộc, cháu rất sợ lưu lại ấn tượng không tốt cho bà."
Lâm phó bí thư vui mừng vỗ vỗ vai Lưu Chương, "Yên tâm, bà nội không nghiêm túc như cháu nghĩ đâu, bà cũng chỉ là một cụ già thích quấn quít với con cháu thôi, cháu là tiểu bối lại hiểu chuyện, bà nhất định sẽ thích cháu."
Có sự cổ vũ của ba vợ tương lai, trong lòng Lưu Chương cũng vững vàng hơn rất nhiều. Không nghĩ tới chính là bà nội Lâm Mặc tuyệt đối không nghiêm túc như anh nghĩ, bà cười hì hì, lôi kéo Lưu Chương không ngừng thúc giục chuyện hôn nhân, nói Lâm Mặc từ nhỏ đã có những ý tưởng quái lạ, mau mau kết hôn để quản thúc cậu thật tốt, miễn cho nó khỏi đi ra ngoài làm trò cười. Tảng đá lớn trong lòng Lưu Chương cuối cùng cũng rơi xuống đất, an tâm nắm lấy tay Lâm Mặc, ở trong yến hội nhìn bà nội Lâm cười hiền hậu kể về chuyện xưa của bà.
Buổi tối trước khi trở về thành phố IN, Lâm Mặc Lưu Chương cùng ba mẹ ăn cơm, sau đó tính toán nghỉ ngơi sớm một chút. Trước khi đi ngủ, Phó Bí thư Lâm gọi Lưu Chương đi, một lát sau trở về phòng, Lâm Mặc đã mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi. Lưu Chương rón rén bò lên giường, đem Lâm Mặc kéo vào trong ngực dịu dàng hôn lên hai má, Lâm Mặc mơ mơ màng màng tìm được môi Lưu Chương, thân mật một hồi, Lâm Mặc nằm trong ngực Lưu Chương lẩm bẩm.
"Lần này được rồi, đã qua cửa rồi, ngày mai lại phải trở về tiếp tục bàn chuyên*..."
*Làm việc chăm chỉ, lặp đi lặp lại
"Sâu nhỏ lười biếng, trong cục đều bận đến điên rồi, em còn nhàn rỗi ở đây."
"Vậy thì sao..."
"Không sao cả, chỉ cần em vui vẻ là được."
Lưu Chương vỗ vỗ lưng Lâm Mặc, dỗ cậu ngủ, sau đó nhẹ nhàng đem sổ hộ khẩu trong tay do Lâm Phó Bí thư giao cho đặt ở bên giường, ở bên tai Lâm Mặc gần như đã ngủ mất thấp giọng nói: "Mặc Mặc à, gả cho anh có được không?"
Lâm Mặc hoảng hốt gật gật đầu, Lưu Chương cười mang một chiếc nhẫn kim cương đeo vào tay Lâm Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro