Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1 - Trung Quốc: Hồ Bắc

Lưu Vũ lần đầu tiên tự mình rời khỏi miền núi Tuyên Thành xinh đẹp, trong lòng không khỏi có chút mong chờ, hồi hộp xen lẫn lo sợ và vui vẻ. Cậu đi tàu cao tốc từ ga Hợp Phì, tỉnh An Huy đến ga Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc hết hơn hai tiếng rưỡi, dù vậy cậu lại chẳng cảm thấy mệt một chút nào, ngược lại còn càng cảm thấy hưng phấn hơn theo từng giây từng phút.

Vừa rời khỏi ga tàu, Lưu Vũ triệt để bị cảnh quan của thành phố này làm cho kinh ngạc: Vũ Hán không hổ danh là một trong chín thành phố trung tâm quốc gia của Trung Quốc, là trung tâm chính trị, kinh tế, tài chính, thương mại, văn hóa và giáo dục của miền Trung Trung Quốc, đồng thời là một trung tâm giao thông chính, với hàng chục tuyến đường sắt, đường bộ và đường cao tốc đi qua thành phố và kết nối với các thành phố lớn khác. Mà thành phố Vũ Hán này dù trông có vẻ rộng lớn, hiện đại và đông dân như vậy, nhưng thực ra sâu trong bản chất của nó vẫn còn rất nhiều khía cạnh cổ kính còn được gìn giữ tới ngày nay – mà nổi bật nhất trong số đó là Hoàng Hạc Lâu, một trong Tứ đại danh lâu của Trung Quốc, là niềm tự hào thuần khiết nhất của mỗi một con người sinh ra và lớn lên ở thành phố Vũ Hán.

Là một ngôi tháp lịch sử, được cất trên vực đá Hoàng Hạc của núi Xà Sơn bên bờ sông Dương Tử, Hoàng Hạc Lâu là ngôi lầu nổi tiếng được các thi nhân ca tụng. Tương truyền rằng, xưa kia có một tu sĩ đắc đạo thành tiên, thường cưỡi hạc vàng ngao du sông thủy. Một hôm, tiên và hạc bay ngang Vũ Hán và dừng chân lại nhìn ngắm, thấy một bên là cảnh đẹp hùng vĩ của Trường Giang và bên kia là Ngũ Hồ trong khói sương diễm lệ. Người đời sau đã từ nơi tiên cưỡi hạc vàng bay đi xây lên một tháp lầu đặt tên là Hoàng Hạc Lâu – nơi mà ngày xưa là nơi gặp mặt tao đàn của các văn nhân mặc khách, vừa thưởng ngoạn phong cảnh non nước mây ngàn hữu tình, vừa uống rượu làm thơ.

- "Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu."

Lưu Vũ vui vẻ ngâm bài thơ Hoàng Hạc Lâu nổi tiếng của thi nhân Thôi Hiệu – một bài thơ tinh tế có thể miêu tả được vẻ đẹp cổ kính cùng với giá trị lịch sử và nghệ thuật của ngôi lầu đặc biệt này. Lầu Hoàng Hạc hiện tại nằm trong khuôn viên của Công viên Hoàng Hạc – một địa điểm thu hút khá là nhiều khách du lịch đến thăm mỗi năm. Trước cửa lầu có một khoảng sân rất rộng, hai bên là những ngôi đình nhỏ và rất nhiều tượng hạc vàng bằng đồng. Quy mô công trình này thật sự rất lớn, lớn đến mức Lưu Vũ kinh ngạc mà không thể thốt lên bằng lời.

Theo hướng dẫn của tấm bản đồ du lịch và một vài người khác bên đường, cậu nhanh chóng tìm được lối vào bên trong Lầu Hoàng Hạc. Hoàng Hạc Lâu gồm 5 tầng, mỗi tầng trưng bày nhiều hiện vật theo một chủ đề khác nhau. Mảnh gốm vỡ mà Lưu Vũ đang cầm là một phần của bức bích họa bằng gốm sứ mô tả cảnh tiên giới với mây, nước, tiên hạc...nằm ở tầng thứ nhất. Bức tranh gốm sứ được chế tác vô cùng tinh xảo, từng chi tiết trên bức tranh như được người nghệ nhân thổi hồn vào, vô cùng chân thực và sinh động.

Lưu Vũ tò mò đưa bàn tay thanh mảnh khẽ chạm vào một chi tiết hình con hạc trên bức tranh, liền không hiểu sao lại thấy khung cảnh xung quanh bất chợt biến đổi, bản thân dường như đã đi lạc vào một thế giới lạ: Xung quanh không còn những người khách du lịch với quần áo đủ kiểu dáng và nói đủ thứ ngôn ngữ trên trời dưới bể, không còn những hộp kính trưng bày những hiện vật cũ kỹ, không còn những máy quạt, những thiết bị hiện đại nữa. Cậu mất một lúc lâu mới nhận ra là bản thân đang đứng ở dưới một tán cây hoa mơ cổ thụ lớn, xung quanh người dân đều khoác lên mình những bộ Hán phục đẹp đẽ và lộng lẫy, ai ai cũng tỏa ra chất tiên khí ngút trời – còn bản thân cậu cũng đang khoác trên mình một bộ Hán phục trắng, trên những lớp vải mềm mại có rất nhiều họa tiết được thêu bằng chỉ vàng tinh xảo, mỗi họa tiết dường như còn có lân tinh lúc ẩn lúc hiện trông vô cùng kỳ diệu.

- Lưu Vũ.

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra sau lưng Lưu Vũ khiến cậu giật mình quay đầu – là một chàng trai với một đôi mắt lam nhạt, mái tóc xanh màu biển, trên người vận Hán phục cũng màu xanh nhạt với họa tiết mây và biển được thêu chỉ lấp lánh, tỏa ra một loại tiên khí nhẹ nhàng nhưng cũng đầy uy nghi. Bên cạnh người thanh niên là một con hạc trắng rất đẹp, nó có bộ lông trắng buốt, ánh mượt và sáng lấp lánh.

- Cậu là...

- Ta là Lưu Vũ.

Thật kỳ lạ là người thanh niên này lại có ngoại hình rất giống cậu, giống như hai giọt nước, như một bản sao của Lưu Vũ vậy. Đối diện với một "bản thân" khác, Lưu Vũ kinh ngạc đến không thể tiếp lời, đôi mắt mở to vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

- Cậu...cậu là Lưu Vũ?

"Lưu Vũ" Hán phục xanh mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đôi mắt bỗng chốc lấp lánh, biểu hiện sự vui vẻ khiến bản thân Lưu Vũ không hiểu được.

­- Đại Ngư, đừng đùa giỡn nữa.

Lưu Vũ giật mình quay đầu lại, là một "Lưu Vũ" khác. Người này vận y phục đỏ như màu máu, cả đôi mắt cũng đỏ nhạt còn mái tóc cũng mang một màu lửa. Giọng nói của người này trầm thấp hơn, cũng mang một khí chấp áp bức người khác hơn. Nếu gọi Hán phục xanh là thư sinh, thì lại có thể gọi Hán phục đỏ là Tướng quân. Vậy bản thân Lưu Vũ là gì? Một thân Hán phục trắng mờ nhạt, không có khí chất, không có năng lực gì cả. Chính cậu vẫn chưa biết ở đây cậu là ai? Là gì? Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Hai người kia là ai? Sao lại đều tự xưng là Lưu Vũ?

- Thiên Hạ tới rồi sao, hình như vẫn còn một người nữa thì phải?

- Ta không biết, nhưng nhà ngươi thì tới hơi bị sớm đấy.

- Đang nhắc ta sao?

Một "Lưu Vũ" khác vận Hán phục đen, cưỡi trên mình một con hắc chiến mã to lớn, vạm vỡ, sau lưng đeo một bộ cung tên trông rất soái, rất ngầu. Người này ung dung thúc ngựa từ từ đi đến và xuống ngựa, đứng bên cạnh Hán phục đỏ. Ánh mắt Hán phục đen rất sắc bén, lại còn tỏa ra sát khí đến đáng sợ khiến Lưu Vũ thật không khỏi rùng mình. Cố gắng thoát khỏi sự kinh ngạc đang bị xâm lấn dần bởi nỗi sợ, Lưu Vũ nuốt nước bọt, đối diện với ba phiên bản khác của chính mình, cẩn thận lựa từng lời nói:

- Các cậu là ai?

­- Ta là Đại Ngư, đằng ấy là Thiên Hạ, còn vị kia là Đắc Tự Tại.

"Lưu Vũ" Hán phục xanh chậm rãi tiếp lời, đồng thời đưa tay hướng lần lượt về phía Hán phục đỏ và đen. Đại Ngư, Thiên Hạ, Đắc Tự Tại? Bọn họ thực chất là ai chứ? Làm sao còn có thể mang dung mạo giống cậu như vậy? Đây có khi nào lại là ảo giác của cậu không?

Lưu Vũ ngạc nhiên tới mức không thể khống chế được biểu cảm của bản thân, đôi mắt mở to hết mức nhìn chằm chằm vào ba con người trước mặt. Lần đầu tiên trong đời cậu đi ra thế giới, lại không thể tin được có thể gặp cùng một lúc ba "bản thân" khác, không thể không cảm thấy kinh hỷ, dù cũng có một nỗi sợ vô hình gì đó đang dần dâng lên trong trái tim đập loạn vì ngạc nhiên của cậu.

- Tôi là...Lưu Vũ.

- Chúng ta đều là Lưu Vũ.

Thiên Hạ hất hàm trả lời một vẻ chắc nịch, còn Đắc Tự Tại vẫn đang mân mê một chiếc cung tên trên tay.

- Lưu Vũ, trông biểu cảm của ngươi, có lẽ là đang vừa sợ hãi lại vừa có chút thích thú nhỉ?

Đại Ngư đứng gần Lưu Vũ nhất, hiển nhiên có thể quan sát biểu cảm của cậu rõ nhất. Người này mang cho cậu cảm giác hiền hòa và gần gũi hơn hai người kia, làm cho bản thân Lưu Vũ không khỏi sinh ra một chút cảm giác dựa dẫm.

- Đây là đâu? Các cậu làm sao cậu lại giống tôi đến vậy?

- Đây là nơi Hoàng Hạc Lâu sẽ được xây lên sau vài ngàn năm nữa. Theo như truyền thuyết, thì đây là nơi mà một tiên một hạc đã dừng lại nghỉ chân.

- Bọn ta, có thể xem là kiếp trước của ngươi, cũng có thể xem là nhân cách khác của ngươi.

- Bọn ta đã đợi ở nơi này rất lâu, rất rất lâu, ngươi mới chịu xuất hiện.

- Nhưng không phải...anh Kiệt cũng...?

- Tô Kiệt không phải người được chọn.

- Chắc hẳn ngươi đã thấy mảng màu xanh trên bắp chân Tô Kiệt. Đó là hình phạt mà Ngọc bội Song ngư giáng lên người hắn, vì tội đi làm trái số mệnh.

- Dù vậy, Tô Kiệt cũng là kẻ bị hại, vì thế hình phạt của hắn không nặng.

- Mảng màu xanh đó sẽ dần dần lan rộng khắp người hắn theo thời gian, đến cuối cùng, hắn sẽ trở thành một phần sức mạnh của Ngọc bội Song ngư.

Lưu Vũ bỗng chốc kích động, lao tới nắm lấy bả vai của Thiên Hạ mà ghì mạnh.

- Ai? Ai hại anh Kiệt chứ?

- Ngươi đã gặp ả rồi mà? Sứ giả bị Ngọc bội Song ngư ruồng bỏ - ả ma nữ có mái tóc bạc trắng...

Bà? Bà thực sự là người đứng sau tất cả việc này sao? Bà tiếp cận anh Kiệt, rồi tiếp cận mình, chẳng lẽ... đều là vì miếng Ngọc bội Song ngư đó sao? Miếng Ngọc bội đó chẳng lẽ lại đáng giá hơn cả sinh mạng của anh Kiệt?

Lưu Vũ tức giận tới bật khóc, cắn chặt môi đến bật máu để ngăn cản bản thân không phát ra những tiếng nức nở. Tô Kiệt đã bảo vệ cậu từ nhỏ, chuyến đi của cậu hiện tại, cũng chính là tuyến đường mà anh đã từng đi, chắc hẳn phải có cách để cứu được Tô Kiệt.

- Muốn tìm cách cứu Tô Kiệt phải không? Có đấy.

Đắc Tự Tại lơ đễnh nhìn bộ dạng ủy khuất của Lưu Vũ, không khỏi chậc lưỡi đầy bực dọc. Hắn cũng là Lưu Vũ, cả Đại Ngư và Thiên Hạ đều là Lưu Vũ, hiển nhiên bọn hắn biết Tô Kiệt quan trọng với bản thân Lưu Vũ như thế nào. Bao nhiêu khó chịu trong lòng Lưu Vũ, nếu không nói là hắn đều cảm nhận được, thì chính là xúc cảm của Lưu Vũ có bao nhiêu vui buồn gì đều thấm vào từng tế bào của hắn, khiến hắn cảm thấy vô vùng khó ở. Đối diện với đôi mắt ngập nước của Lưu Vũ, hắn cắn răng để không thể hiện ra sự chán ghét.

- Nuốt nước mắt vào đi. Ta bảo có chính là có.

- Ngươi cần đi đến Quý Châu để tìm Bá Lạc phù thủy và Ngọc Lam Hồ Điệp, kết hợp với Bắc Đẩu Đại Thần chú của vị đạo sĩ hành tung bí ẩn tại Trùng Khánh.

- Nhưng...làm sao tôi có thể gặp được họ?

- Ngươi là người được chọn, là Huyền sư đời thứ tư. Họ tự nhiên sẽ tìm đến ngươi.

- Vậy làm sao để nhận ra họ chứ?

Thiên Hạ nheo mắt nhìn Lưu Vũ với thái độ không mấy hài lòng, nhưng hắn đánh mắt ra hiệu với hai người còn lại. Hiểu ý, ba người lần lượt lấy ra ba đồ vật, mỗi thứ đều được khảm một viên ngọc rất đẹp. Đại Ngư cầm một chiếc nhẫn bạc tinh xảo có gắn một viên ngọc màu xanh, của Thiên Hạ là một chiếc quạt nhỏ trên có đính một viên ngọc màu tím, còn lại của Đắc Tự Tại là chiếc cung hắn cầm từ nãy đến giờ, được khảm một viên ngọc màu trắng. Ngay khi ba vật cùng xuất hiện, ba viên ngọc như được một sức mạnh kỳ lạ gì đó kéo lên, rời khỏi ba món đồ, và rồi hợp nhất lại với nhau thành một viên ngọc duy nhất có màu Tử Diệu Lam trông rất đặc biệt, lại còn tỏa ra một vầng hào quang nhẹ. Đại Ngư nhẹ nhàng đón lấy viên ngọc rồi xâu chuỗi nó vào một chiếc vòng tay bằng bạc có rất nhiều họa tiết tinh xảo kỳ lạ. Đại Ngư nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng bạc rồi cẩn thận trao cho Lưu Vũ, thanh âm phát ra kèm một chút cảm xúc dường như không thể nào kiểm soát được.

- Lưu Vũ, hi vọng cậu sẽ không bỏ cuộc, và có thể giải thoát cho bọn ta.

Ngay khi chiếc vòng nằm gọn trong lòng bàn tay Lưu Vũ, khung cảnh xung quanh trong mắt cậu một lần nữa méo mó biến đổi. Không còn núi non, sông nước hữu tình, không còn những con người trong những bộ Hán phục truyền thống đầy nhẹ nhàng tiên khí. Lưu Vũ trở về trong Hoàng Hạc Lâu của thời hiện đại, trở lại với những vị du khách với đủ thứ trang phục màu sắc và nói rất nhiều ngôn ngữ khác nhau, trở lại với những tủ kính bày đầy những đồ vật cũ kỹ.

- Này cậu kia! Không được chạm vào hiện vật!

Giọng nói trách mắng của người bảo an vang lên khiến Lưu Vũ giật mình, theo phản xạ mà tránh ra xa khỏi bức bích họa. Vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi khẽ đặt tay lên ngực để ổn định hơi thở, Lưu Vũ khẽ liếc nhìn đồng hồ - cậu đã trải qua nhiều việc như vậy, hóa ra chỉ đáng một phút ở thế giới thực. Lưu Vũ một lần nữa đứng đối diện với bức bích họa, nhìn vào nhân vật với trang phục màu lam nhạt đang cưỡi trên lưng một con hạc trắng trong bức tranh, thầm tự hỏi liệu đó có phải là Đại Ngư mà cậu vừa được gặp hay không? Ánh hoàng hôn ngoài trời le lói chiếu một đường nắng vàng lên bề mặt bức bích họa - nó trông vẫn sinh động đến huyền ảo và kỳ diệu như vậy, từng phiến gốm ánh lên như lân tinh, và dường như còn tỏa một vầng hào quang như mơ như thực.

Lưu Vũ rời khỏi Hoàng Hạc Lâu, chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái và yên tĩnh ở hàng ghế trước một mái đình nhỏ. Từng sự kiện diễn ra trong thế giới của bức bích họa đang dần hiện về trong đầu cậu như một thước phim viễn tưởng đặc sắc: Đại Ngư, Đắc Tự Tại, Thiên Hạ, Bá Lạc phù thủy ở Quý Châu, đạo sĩ bí ẩn ở Trùng Khánh,...và chiếc vòng tay bạc có viên ngọc màu xanh tím...Lưu Vũ bất chợt giật mình, phải rồi, kể từ khi thoát ra khỏi thế giới của bức bích họa, cậu vẫn chưa thấy chiếc vòng tay bạc đó đâu cả. Vội vàng lục cả túi áo khoác và túi quần – đều không có, Lưu Vũ hoảng hốt tìm trong chiếc cặp sách cậu đeo bên người – chiếc vòng ở trong đó, ngay trong ngăn kéo mà cậu dùng để đựng những thứ Tô Kiệt trao cho cậu trước khi lên đường: cuốn sổ, bức thư cũ, nhưng không còn mảnh gốm vỡ nữa. Lưu Vũ cầm chiếc vòng lên ngang tầm mắt để có thể xem xét nó thật kỹ - một chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo với họa tiết kỳ lạ, viên ngọc màu xanh tím có vân đá lấp lánh những lân tinh. Cậu đưa chiếc vòng lên cao ngang với ánh mặt trời vàng ráng chiều, bất chợt nhìn thấy một chữ "Lâm 林" lóe lên một lần rồi biến mất, cho dù cậu có cố gắng nhìn họa tiết vào những họa tiết chằng chịt đó để xác nhận một lần nữa, thì vẫn không thể nào tìm thấy được.

Mơ hồ xâu chuỗi những dấu hiệu lại với nhau, Lưu Vũ chợt nhận ra được tính liên kết của chúng: Ngọc bội Song ngư trong truyền thuyết có khả năng nhân bản, và trong thế giới ảo kia, cậu đã gặp được ba "nhân cách" khác của chính mình. Ánh hoàng hôn ráng đỏ vàng chiếu lên chiếc vòng, hiện một chữ "Lâm 林", có khả năng sẽ liên quan đế người đồng đội đầu tiên. Nhưng...Lưu Vũ lần nữa thở dài, nhăn mày suy nghĩ, chưa kể Quý Châu, nếu bảo người mù đường như cậu đi khắp Trùng Khánh để tìm vị đạo sĩ hành tung bí ẩn đó, có khi nào cậu sẽ bỏ xác lại trên những mê cung đường phố và tòa nhà trước cả khi kịp vào rừng để tiếp tục tìm kiếm không?

Dù vậy, cậu đã lỡ bắt đầu, thì đương nhiên cũng không muốn kết thúc. Thế giới này rộng lớn đến vậy, Lưu Vũ đây hiển nhiên rất muốn xông pha đến những miền đất lạ, tìm hiểu những câu chuyện kỳ thú và kết thêm nhiều người đồng đội – chẳng phải anh Kiệt đã bảo rằng cậu sẽ có thêm những mười người đồng đội sao?

Nghĩ như vậy, khóe môi Lưu Vũ chợt mỉm cười hạnh phúc. Cậu vươn vai một cách thoải mái, rồi vui vẻ vác cặp sách đi tìm chỗ nghỉ cho đêm nay. Mặt trời dần lặn về phía sau những ngọn núi phía xa, lưu luyến để lại trên mặt đất một chút ánh hoàng hôn đỏ rực cuối ngày, chiếu lên bóng lưng của Lưu Vũ bé nhỏ và Hoàng Hạc Lâu to lớn một vẻ cô độc trầm buồn. Dù vậy, giống như Hoàng Hạc Lâu vẫn được bao bọc bởi nhiều mái đình xung quanh, Lưu Vũ của hôm nay có thể vẫn một mình đi ra thế giới, nhưng tương lai, có thể bên cạnh cậu có thêm nhiều người bạn cùng đồng hành, cùng nhau tận hưởng ánh hoàng hôn này theo một cách rực rỡ nhất của tuổi trẻ.

--------------------------------------

Trên một chiếc xuồng nhỏ lênh đênh giữa dòng sông Gia Lăng ở Trùng Khánh, có một cậu thanh niên với những đường nét thanh tú trên khuôn mặt đang hiện rõ vẻ căng thẳng và tập trung cao độ. Cậu như đang căng hết tất cả dây thần kinh trong não bộ để đi từng nét bút đỏ thật cẩn thận lên tờ giấy màu vàng. Bỗng nhiên viên ngọc màu vàng trên chiếc vòng cổ lóe lên một ánh lam nhạt, như kích thích một dòng điện nhỏ đánh vào não bộ của cậu khiến tay cầm bút vẽ lệch một đường dài. Cậu thanh niên ôm mặt đầy đau khổ, rồi cầm lấy tờ giấy vàng đang vẽ vò thành một cục ném vào góc xuồng:

- Bắc Đẩu Đại Thần chú gì chứ? Khó vẽ chết đi được! Ông đây không làm nữa!

--------------------------------------

INTO1 một năm thành đoàn vui vẻ.
Giữ vững sơ tâm ban đầu, mãi là thiếu niên Đảo Hải hoa.
"穿越世界一起看,无畏航行 INTO1"

||24.04.2022||

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro