chương 7
Thay vì trả lời, Alok lại gần Clough và ôm lấy anh. Khi anh vô tình ôm theo phản xạ tự nhiên vòng tay qua người đối phương và ôm lấy cơ thể hơi cứng nhắc, Alok giữ chặt lấy nó mà không phản kháng và làm cơ thể ấy cứng lại một chút. Anh luôn ôm Alok thật nhẹ nhàng và ân cần. Đương nhiên, sau này cho dù có buông lỏng lý trí, hoặc không phải là lúc nào cũng buông lỏng lý trí, nhưng tuyệt đối không được mạnh mẽ thúc ép điều đối phương không muốn. Nếu Alok ghét tình dục, anh sẽ hiểu điều đó. Vì Clough đã có những phỏng đoán về những trải nghiệm khó nói của Alok mà anh không bao giờ muốn biết rõ chi tiết.
Nó thật kỳ lạ. Anh không biết tại sao, nhưng Alok luôn tỏ ra lo lắng tột độ ngay sau cuộc ân ái chứ không phải là cảm súc dâng trào trong lúc ân ái. Mở đầu phải nhẹ nhàng, nhưng kết thúc càng phải yêu thương hơn. Vừa thích thú xen lẫn một chút sợ hãi, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh run rẩy và mím môi. Khi anh đến gần, hàng lông mi vàng từ từ hạ xuống khẽ rung lên, làm nhiễu tầm nhìn của Clough. "Clough, Clough."
Một người với đôi mắt ướt vì sung sướng đang mờ đi, giơ hai tay lên không trung và lo lắng gọi tên anh. Dù đã là hoà chung một thể nhưng anh vẫn không ngừng muốn khẳng định tình cảm của cả hai. Nó mong manh giống như một bong bóng nước sẽ sớm biến mất. Trong lần động dục đầu tiên, anh quá bận tâm đến việc thỏa mãn những ham muốn của bản thân nên không hiểu rõ về Alok.
Không phải lúc nghĩ lại chuyện cũ. Alpha theo bản năng đáp lại tiếng gọi của Omega yêu dấu. Anh nằm lấy cánh tay đang đung đưa trên không và quàng nó qua vai.
"Tôi đây, Alok."
"Ah. Alpha của tôi. Xin anh đừng rời đi."
"Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ mãi ở bên cạnh em."
Alok không thể tỉnh lại vì cơn sốt nóng bốc lên đỉnh đầu. Mặc dù cả hai đang ở gần như thế này, ngay cả khi một phần của anh đang ở bên trong cơ thể Alok, cậu vẫn cảm thấy khó chịu. Alok không muốn rời khỏi vòng tay của Clough, khóc lóc làm nũng như một đứa trẻ, và cả hai vẫn ôm nhau khi tiếp tục việc làm tình trước đó. Đối với anh, nhất thời không chịu được ngã xuống, Clough che thật chặt thân thể ướt đẫm mồ hôi.
Khi trái tim của cả hai chạm vào nhau, họ có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của nhau. Như để xoa dịu tâm trí, Alok thả lỏng thư giãn một chút. Sau đó, khi 'khu vực liên kết' sâu hơn một chút, anh cảm thấy một khoảng cách nhỏ mà trước đây không có. Khi đầu dương vật to lớn của anh sượt qua đó, Alok thở ra một hơi phấn khích.
"Ah...chỗ đó..."
"Là nơi này có phải không?"
Alok không ở trong tình trạng mà bản thân có thể trả lời ngay cả khi anh hỏi, nhưng câu trả lời là chắc chắn. Khi anh đâm sâu vào trong chỗ đó, Alok vùng vẫy như thể bị đau đớn, nhưng bằng cả hai chân kẹp chặt eo Clough và ngăn anh rút lui. Khi Clough lùi lại một chút và mở rộng khoảng cách, Alok phát ra một tiếng rên rỉ khó thở.
"Ha ha... Ah..."
Clough luôn vừa quan hệ tình dục và ghi chú vô số lần phấn khích của Alok, nhưng anh chưa bao giờ thực sự đâm đúng chỗ. Lần đầu tiên trong đời, Clough được nếm trải cảm giác sung sướng tột độ khi cơ thể của ai đó mở ra cho mình. Và kiên nhẫn hôn người mình yêu đến tận chân tơ kẽ tóc.
Cuối cùng, nơi đó dần mở ra đã chấp nhận Clough từng chút một. Khi anh chọc mạnh vào bên trong đang rất nóng và đỏ ửng lên vì đau, Alok cứng người lại với một tiếng hét chói tai.
"Ah...... Ah....."
Alok, người đang tạo ra một âm thanh nhớp nháp như một tên ngốc không biết gì, ánh sáng chói đã biến mất ở tầm nhìn trước mắt, và giờ lại không thể tạo ra âm thanh nào và run rẩy khi Clough cán lút hoàn toàn cắm sâu vào trong, sau đó Clough làm một vài chuyển động. Nước mắt trực trào nơi khóe mắt sưng húp. Clough liếm chất lỏng ngọt ngào và đâm sâu hơn, xé bỏ lớp màng mỏng mà không ai được phép chạm vào. Chắc hẳn cơn đau rất dữ dội nên Alok bóp chặt chân và bấu đầu ngón tay vào vai Clough. Và đồng thời thắt chặt bên trong rất nhiều.
"Dừng lại."
Cơn đau nóng bỏng xuyên qua vai, bên trong thắt lại đến phát đau và mùi hương của Alok nồng nặc khiến đầu óc quay cuồng cùng lúc đưa Clough lên đỉnh điểm ngay lập tức.
Chảy dòng dịch nóng vào bên trong nơi ẩm ướt. Clough, người đã rũ bỏ nó nhiều lần, gục xuống, thở ra một hơi mà anh đã cố gắng kìm nén để báo hiệu rằng Alok, người đã bất tỉnh, không thể chịu đựng được cơn đau tột cùng và khoái cảm ngây ngất cùng một lúc.
"Alok?"
Trong khi thở hồng hộc, anh ngẩng đầu lên và gọi Alok, nhưng cậu đã mất trí và thở ra từng nhịp gấp gáp. Clough luồn tay qua mái tóc rối bù đẫm mồ hôi của Alok và hôn lên trán cậu. Và trước khi cậu không thể di chuyển như lần trước, anh đặt Alok nằm xuống, khép hai chân cậu lại và ôm cậu từ phía sau. Như thể phần bị rách bên trong toát ra cơn đau đớn, Alok cau mày và rơi nước mắt ngay cả trong giấc ngủ, mỗi lần như vậy, Clough lại ôm chặt lấy cậu và hôn lên mọi nơi mà môi anh chạm vào không biết bao nhiêu lần để lại rất nhiều dấu vết.
* * *
"Thật khác với bình thường. Tại sao anh lại làm điều này đột ngột? "
Trong nỗi sợ hãi tràn ngập không khí lạnh lẽo, ngay tâm hồn khô cằn đó. Hi vọng như mầm xanh non ướt đẫm sương mai chồi nhỏ mọc ra. Clough chộp lấy thứ mỏng manh và xinh đẹp bằng móng tay sắc nhọn của mình và xé nó ra. Anh không biết nó sẽ mang lại cái kết thúc nào. Nhưng nó đã phá hủy hy vọng cuối cùng trong trái tim Alok.
"Tôi ghét ngài rất nhiều, kinh tởm và ghét ngài. Tôi chúc ngài có kết cục đau khổ giống như những gì ngài đã làm."
"Alok?"
Clough nắm lấy người đã rời đi với bàn tay đẫm máu của mình. Anh gọi tên Alok không ngừng, chờ đợi một câu trả lời sẽ không bao giờ quay lại.
* * *
Clough đã có một cơn ác mộng khủng khiếp. Nó sống động chân thực đến nỗi anh đã bật khóc mà không nhận ra. Mắt trở nên đau rát. Đau đến mức anh không thể mở mắt ra được. Clough đưa tay lên và lau đôi má phồng rộp của mình. Ngay cả trong khoảnh khắc cọ xát với lòng bàn tay của mình, những thứ mà anh không thể xử lý đã chảy xuống.
Clough không thể thở được, vì vậy anh hít một hơi thật sâu. Vì lý do nào đó, những giọt nước mắt chảy xuống mũi làm ướt môi Clough. Cho dù anh có lau nó bao nhiêu lần, nó cũng không giúp được gì. Hoặc có thể là ống dẫn nước mắt của anh bị vỡ, hay trái tim yếu đuối cuối cùng cũng tan chảy. Tại sao anh lại cảm thấy hối tiếc và nghi ngờ bản thân? Ngay sau đó Clough mở mắt ra. Toàn bộ gối đầy nước mắt. Tay chân anh không còn sức lực, và Clough cảm thấy như mình sắp chết vì hôn mê. Những gì anh nhìn thấy trong tầm nhìn mờ ảo của mình là một căn phòng mà bản thân không nhớ. Rõ ràng đó là căn phòng đầu tiên anh thấy, nhưng bầu không khí không hề xa lạ. Khi Clough hít vào, anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, và sự hối hận khó hiểu dần lắng xuống.
Clough bật dậy vì không thở được. Ai đó bên cạnh anh đang ngủ như thể đã chết. Mái tóc vàng óng, khuôn mặt trắng nõn mơ màng. Đó là Alok. Cậu đang ngủ say đến nỗi người ta nghi ngờ liệu cậu còn sống hay không. Chẳng lẽ cậu đã chết? Một nỗi sợ hãi đột ngột ập đến với Clough. Anh không biết khi nào, nhưng có vẻ như đã có lúc Alok không thể mở mắt mãi như thế này.
Có lẽ trong một giấc mơ đó. Anh không thể để cậu bỏ đi như thế này. Clough cũng không muốn bị bỏ lại một mình. Anh nhanh chóng tiến tới ôm lấy Alok và kiểm tra xem cậu còn thở hay không.
Clough áp tai vào chóp mũi và dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Và rồi, vẫn chưa đủ, anh lại áp tai vào ngực. Tim anh đập mạnh. Tự bản thân cũng có thể cảm nhận được sự chuyển động của lồng ngực theo nhịp thở đều đặn của mình. Alok vẫn còn sống. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Clough ôm chặt lấy Alok. Alok cau mày và cố gắng thức dậy, có lẽ vì tiếng động nhỏ lúc nãy đã là một trở ngại.
Nếu như trước đây anh đã bảo cậu ngủ một giấc, nhưng bây giờ anh chỉ muốn thấy Alok mở mắt ra.
Clough muốn rất muốn nhìn thấy mình phản chiếu trong đôi mắt xanh đó. "Alok?" Anh đã khóc và khóc trong một giọng buồn cười và cậu không trả lời.
Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, máu dường như nguội lạnh và Clough trở nên mất kiên nhẫn. Đôi mắt vốn đã bình tĩnh lại trở nên nóng bỏng.
"Đến...Có phải không?" Ngay cả âm tiết ngắn đó cũng không thể được phát âm chuẩn. Nước mắt nhỏ xuống. Đôi mi vàng đánh vào đó run lên bần bật. Sau đó, một giọng khàn khàn phát ra.
"Anh"
Clough thấy nhẹ nhõm. Anh vô cùng biết ơn và thấy đáng yêu vì cái nhíu mày khiến nỗi sợ chết biến mất ngay lập tức. Sau khi nhìn đôi môi cong lên vì giấc ngủ bị quấy rầy, chính anh đã lấy trộm chúng. Kẻ bị hôn trộm phản kháng một cách yếu ớt, nhưng khi nụ hôn bị cắt đứt, anh ừ từ mở mắt ra với những giọt nước mắt đọng trên hàng mi cong vút. Sâu hút như mặt hồ xanh thẳm.
Clough mỉm cười, nhận thấy ánh mắt ngu ngốc của chính mình. Alok, người chậm chạp chớp mắt, ngây người nhìn anh, như thể vẫn chưa thức dậy.
"...Tôi không thể làm thêm điều đó nữa."
"Không còn đêm nay nữa."
"Nhưng tại sao, Clough?"
Alok muộn màng nhận ra những giọt nước mắt của Clough, liền mở to mắt ngạc nhiên và vội đưa một tay lên gạt nước mắt. Đồng thời, khi cậu đứng dậy, Alok đưa bàn tay còn lại của mình vào và lau má ẩm ướt của Clough bằng ngón tay cái của mình.
Alok hỏi, người rất bối rối.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Những lời đó, như những tiếng rên rỉ cố nén vì anh không thể nói ra cho đúng, nghe rất buồn và đau đớn, như thể trái tim Clough đang bị xé ra từng mảnh. Anh lấy tay ôm má và áp mũi xuống sàn.
"Không có gì."
"Không có gì mà anh lại khóc như thế này. Nếu như..."
Alok, không thể nói, cắn môi và mỉm cười lần nữa. Clough với nụ cười buồn khủng khiếp mà không giả vờ.
Trái tim anh thắt lại, và một vài giọt nước mắt lại chảy xuống.
"Nếu anh thật sự muốn thoát khỏi tôi ngay cả bây giờ thì..."
"Câm miệng. Bất kể chuyện gì xảy ra, em vẫn là của tôi và em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi."
Ngay cả sự hèn nhát cũng bị nước mắt hòa tan một nửa và không còn chút sức lực nào. Nhưng Alok không đáp lại và ôm lấy người đàn ông khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Mặc dù cậu là một bá tước cao quý, người luôn biết cách coi thường mọi người một cách ngạo mạn, nhưng lạ lùng thay, Alok lại không hề coi thường Clough. Ngay cả khi đẩy Clough ra xa và nói rằng mình không thể trải qua điều đó một lần nữa, cậu vẫn luôn run rẩy như một người đàn ông bị tổn thương bởi tình yêu. Clough không biết chi tiết về những gì đã xảy ra trong quá khứ tưởng như đầy ánh sáng của mình. Ngoại trừ việc nó đau không thể đo lường được và sẽ mất rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương đó. Lẽ ra Clough phải quấn lấy Alok và ôm chặt lấy, nhưng giờ Clough đã bám lấy đối phương
Thiếu tự tin đồng nghĩa với việc không có nhiều tự tin như vậy, và chẳng mấy chốc, lòng tin với đối phương cũng không lớn. Clough cũng thế, người thuộc về anh, nhưng như một kẻ chỉ biết ghi nhớ bằng trí óc tốt mà không bao giờ hiểu được, Clough luôn bứt rứt vì luôn phải rời khỏi phòng. Hay bản thân muốn kiểm tra? Mỗi lần, Clough đều nói rõ điều đó.
Có một niềm tin chắc chắn rằng học lặp đi lặp lại là một phương pháp học tập tuyệt vời mà bất kỳ kẻ ngốc nào cũng có thể làm được. Alok là của anh, và anh sẽ không bao giờ để cậu rời đi, anh lặp đi lặp lại trong nước mắt không ngừng. Cuối cùng, giọng nói của Alok cũng bắt đầu trở nên ướt át.
"Vậy tại sao? Tại sao anh lại khóc?"
Đó là một cơn ác mộng mà anh không muốn nhớ lại. Khi vòng tay ôm lấy Clough, Alok chúi mũi vào đầu anh và ân cần thì thầm nói cho anh biết chuyện quái gì đang xảy ra. Lẽ ra anh phải là chỗ dựa cho cậu, nhưng giọng nói và bàn tay vuốt lưng ấm áp quá nên rốt cuộc lại là Alok chiều chuộng mình.
"Trong một giấc mơ đó, tôi thấy mình phát điên vì cái chết khủng khiếp của vợ mình. Raphiel và đứa con chưa chào đời của tôi."
Anh nguyền rủa Alok để chết cùng một cái chết đau khổ. Tiếp tục. lặp đi lặp lại cho đến khi Alok thực sự chết như vậy. Vào lúc đó, người đang ôm lấy anh hoàn toàn đóng băng như một con búp bê đóng đá. Hơi thở của Alok ngừng lại và tim cậu bắt đầu đập mạnh. Alok thậm chí còn run run những đầu ngón tay đang nhẹ nhàng lướt trên lưng đối phương. Khi anh nhìn lên, Alok, người đã bị sốc nặng, trở nên trắng bệch. Ngay lập tức, Clough bắt đầu hối hận.
Là một alpha của một omega có cơ thể không ổn định, anh đã làm một việc mà lẽ ra anh không bao giờ nên làm. Dù chỉ là một giấc mơ, anh đã nguyền rủa Omega, người mà anh nên yêu thương và bảo vệ vô tận, và kể nó ra là một việc rất tàn nhẫn.
Ngay cả khi anh không nói, đó là điều anh không bao giờ nên nói với Alok, người đặc biệt nhạy cảm và hay lo lắng. Thật ngu ngốc.
"Lấy làm tiếc. Tôi không cần phải nói điều đó cho em biết."
Đứng dậy, lần này anh ôm chặt lấy Alok, người đang run rẩy. Clough chầm chậm đưa tay vuốt lưng, như cậu vừa làm. Một bàn tay run rẩy chạm vào ngực Clough.
Thay vì cố gắng tiếp cận, dường như cậu đang đẩy Clough ra, vì vậy anh muốn tự khâu miệng mình vì đã nói điều đó ngay lập tức.
"Tôi đã nói điều gì đó ngu ngốc với em rồi."
Khi anh dùng sức ôm lấy Alok, trán của Alok chạm vào gò má vẫn còn hơi ẩm của anh. Anh thản nhiên hôn lên trán cậu. Cho đến lúc đó, Alok vẫn chưa nói gì. Vì điều đó, anh đã có rất nhiều điều để nói.
"Những giấc mơ đó trái ngược với hiện tại, vì vậy những cơn ác mộng có thể mang lại may mắn cho em."
Anh nhẹ nhàng ôm Alok và cố gắng giải thoát cơ thể đông cứng của cậu ấy bằng cách nào đó.
"Có phải vì ham muốn vô thức mà tôi đã bắt em sinh sáu đứa con không? Trong giấc mơ của tôi, em là một alpha, nhưng đã bị cưỡng bức biến thành một omega. Ban đầu, nó xảy ra một cách tự nhiên do một đột biến y học. Thực tế đã được trộn lẫn một thứ gì đó kỳ lạ. Bây giờ tôi đã chia tay với Raphiel và giờ em là vợ của tôi. Đó cũng là một giấc mơ thật điêng rồ. Chỉ có những điều tốt đẹp mới tiếp tục xảy ra, vì vậy xin em đừng lo lắng về điều đó bởi vì tôi chỉ đang mơ thôi."
Cho dù anh có cố gắng xoa dịu thế nào đi chăng nữa, sự run rẩy của Alok vẫn không giảm bớt. Ngay cả những tiếng kêu yếu ớt cũng được nghe thấy. Clough hối hận vì đã khủng bố Omega của mình bằng những điều không nên nói.
"Alok... Em có ổn không. Sẽ không có điều gì xảy ra. Tôi sẽ không làm điều đó với em đâu. "
Alok lắng xuống một lúc với một âm thanh nhỏ. Một lúc sau, cậu hít một hơi thật sâu, hít vài hơi ướt át như cố kìm tiếng khóc. Và sau một lúc, anh nghe thấy một giọng nói lộn xộn khó hiểu.
"Trong một giấc mơ... Sau khi tôi chết."
"Xin đừng lo lắng về những giấc mơ điêng rồ đó."
Mặc dù đã cố vạch ra một ranh giới chắc chắn nhưng Alok vẫn không dừng lại. Sau khi che đôi mắt ướt của mình bằng gáy của Alpha đang ôm chặt cậu, Alok tiếp tục bài phát biểu của mình.
"...Tôi đã rất hạnh phúc"
"Sao cơ?"
Anh không hiểu Alok đang nói gì, nên Clough hỏi lại, anh sụt sịt và hỏi với giọng rằng Alok định chơi đùa với anh.
"Bởi vì tôi đã trả thù... Anh không đau lòng nữa sao?"
"Em có tò mò về điều mình đang nói không?"
Alok chậm rãi gật đầu. Clough cười mỉm. Cậu đang mỉa mai về việc anh sẽ sống tốt như thế nào sau khi chết? Alok dễ thương và cũng tình cảm. Clough ôm Omega đang khóc vào lòng. Anh vén tóc choàng lên cổ, tay kia vuốt ve lưng cậu. Sau đó, để xoa dịu Alok, anh càng tự trách mình nhiều hơn.
"Hạnh phúc. Điều đó thật khủng khiếp ngay cả khi nó quấy rối em, nhưng đó là điều tồi tệ nhất sau khi em chết."
" Tại sao?"
Clough cười khi hỏi như không biết gì. Ý cậu là, Alok thực sự muốn nghe nó. Anh không muốn kể đi tất cả những gì trong giấc mơ của mình, nhưng vì anh đang là người phạm tội, Clough không còn cách nào khác ngoài việc nói đi nói lại với Alok.
"Thật là địa ngục khi tự tay giết omega có dấu ấn và sống cô độc một mình. Tôi đảm bảo với em, nếu nó là sự thật và không phải là một giấc mơ, tôi đã tự sát rồi. "
Alok, người đã không kìm được nước mắt khi được ôm trong tay, ngẩng đầu lên và nhìn Clough với vẻ mặt nghiêm khắc vì kinh ngạc, như thể bị sét đánh. Dường như không thể tin được nên Clough đã xác nhận lại một lần nữa bằng cách liếm những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt đang nhìn xuống anh.
"Trong giấc mơ của tôi, tôi không thể chết vì lo cho những đứa trẻ mà em đã sinh ra. Không phải bây giờ, nếu tôi sai, tôi cũng sẽ chết. Vì vậy, hãy giữ cho đôi chân của mình khỏe mạnh. Tôi muốn em sống thật lâu."
Anh mỉm cười và cố gắng hôn lên má cậu, nhưng Alok đã cúi đầu để tránh nó. Rồi cậu hỏi với giọng run run.
"...Anh đang ghi dấu ấn? Anh không có làm thế."
"Trong giấc mơ, khi nhận ra tôi đã làm tổn thương em thì đã quá muộn. Lúc này..."
Thực ra anh đã thú nhận rồi, nhưng Clough không cố ý vì anh sợ rằng mình sẽ sống kiếp nô lệ trong hoàn cảnh bị đẩy lùi về nhiều măt.
Clough đã cố gắng thú nhận sau đó, sau khi đã đủ điều kiện về danh nghĩa và thực tế, nhưng anh lại lảng tránh nói: "Nếu em có làm một bữa tối thịnh soạn, tôi đã có thể tỏ tình với chiếc nhẫn vào bữa tối rồi."
Tất nhiên, anh đã mua chiếc nhẫn. Nghĩ đến đây, anh đã tức giận kéo thẳng Alok vào phòng ngủ nên bỏ qua đôi ba chuyện. Hơn nữa, cả hai thậm chí còn nói về việc Clough đã nguyền rủa Alok trong giấc mơ của mình.
Cho dù anh có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, Clough vẫn cảm thấy như mình đang mất trí. Rõ ràng là anh đã mất bình tĩnh trong sự phấn khích vì cuối cùng cũng có được omega của mình. Anh thành thật thú nhận, nhưng Alok không tin. Anh cứ tiếp tục nói dối. Ngay cả khi không phải vậy, thì việc cậu lo lắng cũng là điều tự nhiên. Clough có linh cảm rằng nếu không thuyết phục được Alok ở đây, mọi chuyện sẽ mãi như thế này.
Không giống như Alok, người luôn chừa chỗ cho mình, cậu không có ý định làm như vậy.
"Nếu em không tin, tôi sẽ rời đi"
Clough kéo mình ra khỏi giường để lấy bằng chứng, nhưng Alok đột nhiên nói:
"Đừng đi!"
Cậu hét lên khẩn cấp. Vừa nhìn anh vừa ngạc nhiên, cậu tuyệt vọng nắm lấy cánh tay Clough mà nước mắt cứ liên tục rơi xuống.
"Em sẽ tin anh, vì vậy xin anh đừng đi!"
" ..... Có một chiếc nhẫn trong túi quần áo của tôi. "
"Em không cần một chiếc nhẫn hay thứ gì đó. Vì vậy, làm ơn đừng rời đi."
Clough thật lòng thất vọng khi biết Alok không cần nhẫn dù đã chuẩn bị tốt nhất, nhưng Alok trông tuyệt vọng đến mức Clough chỉ còn cách ôm cậu lần nữa. Alok vẫn tiếp tục như một người sắp chết. Trái tim của hai người, ngăn cách như chạm gặp nhau. Nó ấm áp và anh đang cảm thấy rất tốt.
Sợ rằng tấm lưng mịn màng của Alok phơi ra ngoài trời sẽ bị lạnh, anh kéo một tấm khăn lên vai và che lại. Trong khi đó, Alok, bám vào cơ thể dày và khỏe như cây tuyết tùng, hít một hơi chậm. Hơi thở ẩm ướt phả vào xương đòn làm anh nhột nhột.
"Từ lúc nào?"
Ngay cả khi câu nói bị cắt ngang, anh vẫn có thể hiểu ý nghĩa của nó. Clough kéo eo đối phương và ngoan ngoãn trả lời.
Clough muốn hôn Alok, nhưng Alok đã cúi đầu xuống nên việc đó có vẻ khó khăn.
"Tôi không biết chính xác."
"Làm sao anh biết?"
Anh ngẩng đầu lên, dùng ngón tay cái lau đi đôi mắt ướt át của người hỏi, sau đó cho vào miệng. Alok cau mày trước hành động bất ngờ của Clough.
"Cái đó có vị như thế nào? Anh đang trêu đùa em à? "
"Ngọt?"
Người không ngừng rơi nước mắt, nhưng bây giờ lại trừng mắt nhìn đối thủ của mình với đôi mắt ngấn nước như thể đang tức giận. Dù vậy, bàn tay chỉ siết chặt hơn và không lùi bước. Clough cười và cúi đầu liếm những giọt nước mắt. Alok nhún vai và đẩy Alpha ra, người chỉ biết nếm những thứ kỳ lạ, và lắng nghe một lần nữa trong khi lườm anh với ánh mắt đầy hoài nghi.
"Nước mắt của em ngọt ngào lắm sao?"
"Nó thật ngọt ngào. Như thể làm cho một người phát điên lên."
Alok hỏi lại mấy lần vẫn không tin. Cậu lại hỏi có phải những giọt nước mắt đó thực sự chỉ vì anh đã nếm nó giống như vậy trong một giấc mơ. Anh không muốn nghĩ đến, cũng không muốn kể lể nhiều, nhưng Alok cứ chất vấn anh mãi khiến Clough hơi bực, nhưng anh không thể nói gì về Alok vì anh đang là người có tội. Anh trả lời mỗi khi cậu hỏi, và cuối cùng, Alok đã chửi rủa bằng một giọng rất tức giận.
"Đứa trẻ hư."
Có vẻ như anh không làm gì sai, nhưng Alok đã quá phấn khích đến mức đỏ mặt và nghiến răng. Anh muốn một cái gì đó khác, vì vậy Clough đã không nói bất cứ điều gì trong một lúc và sau đó, những lời chửi thề tuôn vào.
"Một con quỷ khủng khiếp, tên khốn thích nguyền rủa. Thảo nào tôi sống trong địa ngục cả đời! vì anh mà tôi...tôi... "
Giữa lúc đang tuôn ra những lời chỉ trích thực sự nghiêm túc theo tiêu chuẩn của một quý tộc, Alok, người đã rất tức giận, quay lưng lại như thể sắp hết hơi.
'Tôi cũng là một gã tồi. Tôi đã giết Raphiel và cũng cố tình chết một cách khủng khiếp, tạo ra một địa ngục để anh sống. "
Sau lời bào chữa, Alok lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi không bao giờ làm điều đó nếu có mục đích. Là tại anh luôn chỉ chọn nói những lời độc ác..."
Thật vô lý khi bị thế giới coi là kẻ bị ruồng bỏ vì che giấu sự thật về bản khắc, vì vậy anh chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm và nhìn chằm chằm vào Alok. Cả Alok, người đang tức giận với Clough, người giật mình vì những giọt nước mắt của anh, đều đã cạn khô nước mắt. Không hề vui mừng khi thú nhận rằng mình đã in dấu lên đối phương, Alok nói rằng anh không nói ra, vì vậy anh chỉ phun nhưng từ trong cơn thịnh nộ
"Em nói như thể em biết hết những gì có trong giấc mơ của tôi."
Rồi Alok nhảy dựng lên theo đúng nghĩa đen như một người bị gai đâm vào mông. Sau đó, nhìn người đang cúi đầu nhìn mình với vẻ mặt hơi cộc lốc, Alok cười ngượng nghịu.
"Có lẽ sẽ như vậy."
"Không phải có lẽ, mà là có lẽ. Tại sao vậy?"
Biết và giả vờ không biết không phải là độc quyền của Alok. Dù rằng Clough trông có vẻ xấu tính, anh mĩm môi nâng cằm Alok quay đầu đi giả vờ không biết. Nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu ấy run lên tương phản với nước da trắng ngần, rõ ràng là Alok đang rất kích động. Clough cố tình hỏi lạnh lùng hơn.
"Tôi đâu có nói gì về nó trong giấc mơ của mình. Tại sao em lại có ác cảm với vợ của người khác, hửm?
"Không phải anh đã nói với tôi điều đó trong giấc mơ sao?"
"Chà, tôi không nhớ."
Thực ra, anh nhớ rất rõ hình ảnh Alok giấu đôi bàn tay run rẩy run rẩy sau eo trong một bữa tiệc và công khai quan hệ tình dục với nụ cười giả tạo bên ngoài, nhưng cậu lại giả vờ như không biết. Nếu anh nói rằng mình thậm chí còn có một giấc mơ như vậy, thì biệt danh ác quỷ sẽ có tiền tố là biến thái đúng nghĩa. Anh kiên trì đào sâu vào nó, nhưng Alok im lặng và không nói gì cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Nhìn thấy cậu không chịu nói dù chỉ một lời thông thường như lúc cậu đã thú nhận rằng bản thân có giữ cả dấu ấn khiến lòng anh càng đau hơn, vì vậy anh lật ngửa Alok xuống giường trong khi cố tình ôm chặt lấy Alok trên đôi chân co lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro