Chương 3
Không một chút tiếc nuối nhìn lại đối phương còn ngồi trên xe, Alok dùng mu bàn tay lau môi và đi xuống xe.
Người gác cổng, người đang mỉm cười lịch sự, đã rất ngạc nhiên khi bá tước bước ra khỏi cỗ xe của Clough. Còn một người giúp việc đứng bên cạnh thì nhanh chóng đi theo sau Alok vào nhà.
"Chào mừng trở lại, Bá tước."
"Không có chuyện gì xảy ra với ngài chứ?"
"Đúng vậy."
Sau khi hỏi và trả lời những câu đơn giản, Alok bước vào biệt thự. Tất nhiên, Clough cũng đã đi theo đằng sau. Người gác cổng nhìn anh hơi khó hiểu, nhưng ông không hỏi những câu hỏi không cần thiết vì bản thân là một người hầu có kinh nghiệm đã phục vụ gia đình Bá tước trong một thời gian dài.
Sau khi đi qua cửa trước và bước vào sảnh, người quản gia xuất hiện từ phía bên kia với những bước chân khá bận rộn.
"Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về. Tôi đã rất lo lắng vì không thể liên lạc được với ngài. "
"Tôi xin lỗi, Hugo. Vì có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra."
Người quản gia lịch sự nhận chiếc áo choàng mà bá tước đưa cho, nhìn Clough và chào anh một cách lịch sự. Tuy nhiên, ông không bỏ lỡ đôi mắt ẩn sau chiếc kính một mắt sáng như lưỡi kiếm. Như một con cáo già, người quản gia đã nhận thấy "điều bất ngờ" có liên quan đến Clough, và ông đang cố xác định sẽ tố cáo anh một cách mạnh mẽ bằng những bằng chứng nào.
Rốt cuộc, quản gia cũng không phải là một người ghê gớm, nhưng ông ấy sẽ phải thay đổi mọi chuyện trong tương lai.
"Chuyến khởi hành của ngài có suôn sẻ không?"
"Ừm, tôi có chút việc. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Hiện tại tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút."
"Vậy thì ngài có muốn dùng một bữa ăn nhẹ không."
"Không cần. Tôi muốn đi ngủ."
Người quản gia dẫn Alok vào phòng ngủ, và Clough vẫn đi theo không nói một lời. Đó là điều tự nhiên. Trong khi Omega vừa mới phát tình cần được nghỉ ngơi thì Alpha sẽ cố gắng ở bên cạnh. Tất nhiên, Alok sẽ không mang thai vì đã uống thuốc, nhưng đó là bản năng khó cưỡng lại. Nhưng khi Clough theo cậu vào phòng ngủ, người quản gia đã mở cửa.
Trước khi mở cánh cửa, Clough nhìn chằm chằm vào quản gia, đồng thời ném mắt vào Alok.
"Anh cứ định đi theo tôi mãi à?"
Clough khá ngạc nhiên trước câu hỏi đơn giản của Bá tước.
"Tất nhiên rồi. "
"Tôi đã nói là không ai biết."
"Cái đó!"
"Hôm nay anh nên về đi. Tôi sẽ liên hệ với anh sau."
"Sao chứ!"
Bất chấp sự phản đối mạnh mẽ, Alok không nhúc nhích. Với một nụ cười gần như vô cảm, Alok ra hiệu cho người quản gia. Người quản gia triệu tập những người hầu lại. Hai alpha vạm vỡ tiến đến và đề nghị hộ tống Clough với nụ cười lịch sự. Clough giật mình định nằm lấy cánh tay Alok nhưng người quản gia đã nhanh chóng chặn lại.
"Làm ơn quay về đi. Bá tước cần được nghỉ ngơi."
"Alok!"
Alok vừa mở cửa bước vào đã quay sang Clough.
"Tôi sẽ không chạy trốn, vì vậy anh hãy lặng lẽ quay trở về nhà đi. Còn cả đống việc đằng sau đang chờ anh."
"Một nơi như thế này ư, chao ôi..."
Sau khi nói đến đó, Clough ngậm miệng lại. Ngoài người quản gia, người giống như cha mẹ luôn chăm sóc cho bá tước, anh không muốn tiết lộ rằng Alok là một omega trước mặt những người hầu khác. Đó là một biểu hiện của sự cảnh giác đồng thời với mong muốn độc quyền. Khi Clough không nói nên lời, Alok cười nhẹ nhàng và đi vào phòng, theo sau là người quản gia và cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại. Còn Alpha vì bỏ lỡ Omega ngay trước mắt đồng thời cũng bị đuổi ra khỏi biệt thự.
Đã một tuần trôi qua rồi. Đôi tay của Clough lại run lên trước áp lực tinh thần dữ dội. Tài liệu mọi thứ khác đều không có gì lọt nổi vào mắt xanh của anh. Clough đã đến thăm biệt thự vài lần mà không hề được gặp người mình muốn gặp, lần nào cũng vậy người quản gia chỉ luôn nói rång Alok rất mệt và đang ngủ. Đặc biệt, quản gia có thái độ vô lễ trịnh thượng so với những lần trước đó, ông lạnh lùng và vô cùng hung ác. Ông ta luôn đi cùng với một người hầu đứng kèm và chào hỏi Clough.
Dù ý định của Alok là gì, quản gia đã nói rõ rằng ông sẽ không tha thứ cho hành vi mất trật tự mà Clough đã gây ra trong dinh thự.
"Bá tước cần nghỉ ngơi. Xin hãy đến vào lần sau."
"Nghỉ ngơi kiểu gì mà tận một tuần?"
"Những người cao quý thường nghỉ ngơi nhiều như vậy. Mặc dù có lẽ ngài Bendyke đây không biết."
Có rất nhiều sự thiếu hiểu biết trong thái độ nhút nhát. Anh biết rõ rằng quản gia đây không thích anh, nhưng không ngờ rằng bây giờ ông ta lại công khai thể hiện sự không thích của mình rõ ràng như vậy. Điều ông đặc biệt nhấn mạnh là vị trí của Clough trong xã hội là bậc thấp. Ông ta đang đưa ra một lời cảnh báo thầm lặng không dám so sánh với số lượng.
Clough muốn tiết lộ với ông rằng Alok là một omega, nhưng điều đó chỉ làm tổn thương lòng kiêu hãnh của bá tước. Từ thái độ của quản gia, rõ ràng là ông ta sẽ không thể tin được, và ngay cả khi anh nói ra như vậy, quản gia có thể sẽ coi anh như một công cụ tình dục cho bá tước. Nó khiến anh khó chịu.
"Không có gì khác biệt so với trước đây!"
Khi Clough tức giận ném tập tài liệu đi, thư ký đang lặng lẽ điền vào tài liệu liếc nhanh về phía anh rồi ngay lập tức cụp mắt xuống và tập trung trở lại vào công việc của mình. Anh ta thậm chí không nao núng trước ánh sáng bất ngờ từ ông chủ của mình. Clough thở dài và đặt tay lên bệ cửa sổ phía sau bàn làm việc, tỏ vẻ khó chịu. Anh không nghĩ rằng Alok lại làm điều gì đó nguy hiểm mà anh không hề hay biết. Nếu Alok biết suy nghĩ, cậu ấy thậm chí sẽ không nghĩ đến việc đi đến một nơi đầy nguy hiểm ngay cả khi bản thân ở trong tình huống đó.
Mất liên lạc trong khoảng thời gian dài, quản gia chắc hẳn cũng rất lo lắng nên chắc chắn sẽ không để Alok đi lang thang một mình nữa. Mặc dù vậy, rõ ràng là những lời nói của Alok cứ hiện lên trong tâm trí. Anh cảm thấy bản thân không thể tiếp cận cậu thêm một lần nữa. Anh không hiểu làm thế nào mà Alok lại phát hiện ra sự tồn tại của loại thuốc mà cậu thậm chí còn không biết đến, thứ mà Alok luôn khăng khăng rằng bản thân biết rõ về nó.
Nhưng Alok biết rất rõ rằng cậu muốn nó đến mức liều lĩnh đến mạo hiểm và lang thang xuống đáy sâu một mình. Clough đã rất lo lắng về điều đó nếu Alok nghĩ về nó. Một lần nữa, ý nghĩ về việc Alok lại gặp nguy hiểm thật đáng sợ, và việc Omega của mình có một đứa con riêng khiến anh không thể tài nào chịu nổi.
Anh cảm thấy rằng mình đang bị từ chối, và thậm chí có một chút tức giận trong lòng đã dâng lên. Mặc dù bản thân Clough không nghe thấy, nhưng anh tự hỏi liệu thái độ của người quản gia có phải là câu trả lời của Alok hay không.
"Tôi thực sự phát điên."
Nếu là một omega bình thường, sẽ không cần phải lo lắng về điều đó. Nói chung, đối phương là một quý tộc cấp cao được gọi là Alpha, và anh không có tư cách để sử dụng cậu theo ý muốn. Cho đến thời điểm này, chưa bao giờ anh thấy tủi thân về thân phận của mình đến thế.
Bây giờ đã khác. Anh nghĩ rằng nếu anh được kế thừa danh hiệu vì bản thân là anh cả, thì Clough sẽ không bị ngó lơ phân cấp bậc dễ dàng như vậy. Tại sao Alok lại là một bá tước. Anh đang đau đầu không biết làm thế nào để có thể tóm gọn hoàn toàn tên omega đáng ghét đó. Bỗng nhiên thư ký lên tiếng.
"Ngài Bendyke. Như ngài đã nói về vị trí cố vấn do Bộ trưởng Tài chính đề xuất vào ngày hôm trước, tôi đang viết thư trả lời từ chối, nhưng tôi muốn ngài kiểm tra cách diễn đạt trong phần này. "
"Chờ đã. Chính là nó. Hãy mang nó đến đây."
"Thưa ngài, một hồi âm hay một lá thư?"
"Cả hai."
Người thư ký đưa cho anh cả hai lá thư. Bộ trưởng Bộ Tài chính vừa có văn bản ngỏ ý muốn tư vấn liên quan đến đầu tư quỹ nhà nước. Anh đã cố gắng từ chối vì nó được biết đến như một khái niệm phục vụ đất nước, không có chi tiết cụ thể, một mức lương không đáng kể và thay vào đó chỉ là một trách nhiệm nặng nề.
Ngay cả khi anh không làm điều đó, anh có thể kiếm đủ thu nhập chỉ bằng cách giao dịch với các quý tộc, và đó chỉ đơn giản là một vị trí danh dự. Nhưng không phải bây giờ. Bất cứ thứ gì cần đến sức mạnh sẽ có thể hạ bệ Bá tước. Clough đã tự mình viết một lá thư chấp nhận lịch sự. Và anh đã ra lệnh cho thư ký gửi nó cho phái đoàn.
Clough quan sát từ cửa sổ khi thư ký rời khỏi tòa nhà.
"Nếu tôi thiếu địa vị, tôi có thể bù đắp bằng quyền lực."
Clough đã tự tin hơn. Anh quyết định huy động quỹ quốc gia và trở thành một quan chức kinh tế, hạt nhân của quyền lực. Và sau khi nhận được danh hiệu vinh dự, anh sẽ tự hào cam kết sẽ biến Alok Taywind thành vợ của mình, cả không chính thức lẫn chính thức.
Khi vạch ra một kế hoạch để đạt được mục tiêu và tiến hành một cách đều đặn, sự tức giận và căng thẳng đang sôi sục trong lòng Clough lắng xuống. Không phải là một tuần đã trôi qua. Tuy nhiên, nó không biểu hiện ra bên ngoài, mà đi sâu trong lòng anh và cục bong bóng nóng chảy như dung nham.
Dù sao, trông bên ngoài, anh như đã trở lại bình thường. Tử tước xứ Derbyshire, người đã không qua lại nhiều kể từ khi cảm nhận được thái độ của anh, một thời gian lâu sau đó mới quay lại bắt đầu nói chuyện giao tiếp bình thường với Clough.
Anh đến nhà tử tước để báo cáo thường xuyên, và ông ấy bảo Clough đừng đến phòng làm việc mà hãy đến phòng khách. Nhìn thấy tách trà nằm ở đó, Clough thầm thở dài và cảm thấy rằng ông ấy sắp tâm sự rất nhiều, liền ngồi xuống ghế sô pha. Đúng như dự đoán, Tử tước xứ Derbyshire cất giọng e lệ ngay khi người quản gia trẻ tuổi của nhà Tử tước rót trà rồi rời đi.
"Đây rồi. Một người quen của tôi có một người cháu đang ở độ tuổi phù hợp"
"Cảm ơn vì lời nói của ngài, nhưng tôi không sao đâu."
"Cậu thậm chí còn chưa từng nghe về nó mà?"
"Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với một omega."
Tử tước xứ Derbyshire cau mày và đặt tách trà đang cầm xuống.
"Không phải đã đến lúc quên đi Westport sao?"
"Tôi đã quên hết tất cả. Sau khi suy nghĩ về nó, tôi nói điều này bởi vì tôi dường như không phù hợp với một gia đình bình thường. Cảm ơn ngài luôn quan tâm đến trái tim của tôi. Nhưng tôi không có ý định giải quyết điều đó cho bất cứ ai trong tương lai. "
"Tsk, chia tay chỉ vì điều đó sao?"
"Không liên quan gì đến việc chia tay."
Anh mỉm cười chân thành, nhưng Tử tước xứ Derbyshire dường như không tin vào điều đó. Tử tước không nói gì thêm, và cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang đầu tư. Khi anh nói rằng anh muốn trở thành một quan chức kinh tế, tử tước đã lặng lẽ lắng nghe và khuyến khích Clough, nói rằng có nhiều tiền là tốt, nhưng đàn ông cũng phải có hoài bão lớn. Thật không ngờ, vì quen biết với Bộ trưởng Tài chính đương nhiệm, ông ấy còn quyết định viết thư giới thiệu, trong lòng anh vui mừng bày tỏ lòng biết ơn.
"Sau này nếu chúng ta ngồi cùng nhau, đừng giả vờ không biết tôi đấy nhé."
"Nó sẽ có khả năng thành công sao?".
"À, thật tuyệt nếu cậu là con trai của tôi. Ít nhất, thật tốt nếu có cậu làm con rể. Haizz, tại sao vợ tôi lại sinh tận hai alpha?."
Derbyshire càu nhàu, nhưng hai con trai của ông đều là quân nhân và học giả có tiếng tăm. Anh run lên vì khiêm tốn, nói rằng ông đang nói điều gì đó vô ích. Derbyshire mải trông chừng những cậu con trai không về nhà đàng hoàng mà cuối cùng lại lao vào khoe khoang.
Đây cũng là một phần mở rộng của công việc, vì vậy Clough kiên nhẫn lắng nghe cho đến khi trà nguội. Như mong đợi, nếu bạn kiên trì, phần thưởng sẽ quay trở lại. Ấn tượng với sự kiên nhẫn của Clough, Tử tước xứ Derbyshire ngay lập tức viết một lá thư giới thiệu và đích thân chuyển đi.
Sau cuộc gặp với bộ trưởng tài chính và trò chuyện sâu với ông, Clough đã đảm nhận một vị trí có ý nghĩa chứ không chỉ là một vị trí tình nguyện. Mặc dù nó nhỏ, nhưng có thể tự chủ quản lý một số quỹ. Đó cũng là lĩnh vực đầu tư quốc tế chứ không phải trong nước. Là điểm khởi đầu của thành công, đó là cơ hội mà một người xa quê khó nắm bắt được.
Nghĩ cách để cảm ơn ngài tử tước, Clough quay trở lại văn phòng và bắt tay ngay vào công việc. Vì anh sẽ bận rộn hơn trong tương lai, tốt hơn hết là nên phân loại những thứ nhỏ nhặt và chuyển chúng cho người khác.
Thư ký cũng đắm chìm trong công việc vào buổi tối muộn sau giờ làm việc, nhưng có vị khách đến thăm. Bất chấp sự khó chịu, Clough ra ngoài và nhận ra đó là quản gia của Taywind, ông Hugo.
"Xin chào, ngài Bendyke."
"Tôi không muốn nói lời tạm biệt."
Mặc cho câu trả lời lạnh nhạt, quản gia vẫn không thay đổi sắc mặt hỏi.
"Tôi có thể vào được không?"
Clough muốn đóng sầm cửa lại ngay trước mặt quản gia như ông đã từng làm với mình trước đây, nhưng anh đã tránh sang một bên, sợ rằng điều này sẽ làm cho anh vĩnh viễn không thể gặp được Alok nếu làm điều trẻ con như vậy. Người quản gia nhìn quanh văn phòng một lượt rồi, không hài lòng, dùng ngón tay vạch một đường dọc theo giá sách.
Anh cố gắng phản đối rằng không có bụi, nhưng vì Masa đã đi về quê từ lâu nên đầu đôi găng tay trắng của người quản gia nhanh chóng chuyển sang màu xám. Người quản gia xoa ngón tay và quay sang phía Clough.
"...Rất... Nó rất ô uế. Không ngờ thiếu gia lại đến một nơi như thế này ".
"Tôi không nghĩ ông sẽ chết nhanh như vậy đâu."
"Tôi sẽ không chết, nhưng tôi nghĩ mình sẽ mắc bệnh tiêu hóa. "
"Vậy thì ra ngoài đi."
"Tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy điều vừa rồi."
Bất chấp mệnh lệnh lạnh lùng, người quản gia không quan tâm và đi khắp nơi rồi nói rất nhiều về sự bẩn thỉu bừa bộn của căn phòng. Clough hầu như không kìm được cơn giận dữ sôi sục của mình và nói.
"Tại sao ông lại đến đây?"
"Ngài không biết mời khách uống trà sao? Không, thôi được rồi. Uống ở đây sẽ bị viêm dạ dày chứ không phải bệnh phổi mất".
Trong khi làm như vậy, ông ta lấy ra một chiếc khăn tay và bịt lấy mũi miệng. Ông già này ở đây để chiến đấu tinh thần thép với anh đấy à? Clough nắm chặt tay và rùng mình khi nhét chúng vào túi quần. Nếu có Alok ở đây thì anh sẽ không ngồi yên cho dù ông ấy có làm gì với tư cách là một quản gia.
"Đừng lãng phí thời gian của tôi và hãy nói cho tôi biết về lí do mà ông phải đến đây, ngay lập tức. "
"Ngài thật nóng nảy, bạo lực và thô lỗ."
"Ông có muốn ở đây thêm chút để chiến đấu không?"
Mặc cho câu hỏi như vậy, người quản gia không quan tâm và tiếp tục.
"Tôi không hiểu tại sao những người khác lại có thể gọi và làm việc cho một tên ngu ngốc mất đi người yêu chỉ vì một vụ bạo lực và dù cho địa vị của anh ta không đáng kể. Tôi là người duy nhất không thể tiếp nhận nó, chủ nhân của tôi là người có thân phận cao quý, có nhân phẩm, có văn hóa, được mọi người kính trọng, thiếu chút nữa là lại thích alpha, chứ không phải omega. Và điều đó đi xa đến mức cặp kè với một tên như ngài đây, vậy nên hãy giải thích cho người quản gia già về mối quan hệ rất thân thiết giữa hai người."
Clough, người vừa nghĩ về cách ngăn chặn miệng của người quản gia, chớp mắt ngây ra trước những lời cuối cùng mà ông đã nói.
"Sao cơ?"
"Tôi đã nghe nó tối qua. Tôi rất thất vọng về người mà chủ nhân của tôi có ý định qua lại, chính là ngài Bendyke đây."
Người quản gia không nói nên lời, tay run run như thể rất tức giận. Ánh mắt xuyên thấu của ông dường như thiêu đốt Clough. Nhưng anh không bận tâm. Nếu Alok đã nói điều đó với người quản gia, điều đó có nghĩa là cả hai đã hiểu mối quan hệ ở một mức độ nào đó. Với điều này, có vẻ như trận đấu với người quản gia đã hòa.
Clough, hầu như không thể kìm lại một tiếng cười không thể kiểm soát.
"Ồ, hừm. Nó đã xảy ra."
"Chắc chắn. Ngài Bendyke đây hẳn là đã dụ dỗ người chủ nhân ngây thơ và đã làm một điều gì đó kỳ lạ khiến bá tước thay đổi... "
"Ông biết điều đó? Nhưng tôi cũng không biết gì về nó cả. Tôi cũng là nạn nhân của việc không biết bí mật của ngài ấy ".
"Bệnh? nạn nhân? Đúng là không biết xấu hổ."
Người quản gia run rẩy đứng dậy nhưng Clough không còn gì để nói. Sự thật là. Chỉ là một ông già đột nhiên nổi hứng.
Để không bị ngã ngửa và nói điều gì vô ích, anh ngậm miệng trong khi nhìn đi chỗ khác. Người quản gia, người đã nhìn chằm chằm vào Clough một lúc lâu như thể ông sẽ giết anh chỉ bằng một cái liếc mắt, cuối cùng cũng mở cái miệng hơi run rẩy của mình.
"Tôi đã xác nhận nhiều lần qua các bác sĩ rằng ngài ấy không thể bị đảo ngược được."
"Tôi cũng đang định làm điều đó, nhưng cảm ơn ông đã làm điều đó thay cho tôi."
Sau khi Clough cảm ơn một cách trơ tráo, người quản gia nghiến răng ken két rồi đưa tay lên vò tóc. Tư thế của ônh ấy rất giống với Alok. Người quản gia vuốt lại mái tóc bạc, khẽ thở một hơi rồi trở lại vẻ mặt vô cảm lễ độ. Clough nhíu mày vì ông ấy thực sự giống chủ nhân của mình.
"Là alpha, bá tước có nhiệm vụ bảo vệ gia tộc và kế thừa dòng dõi. Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ một người như vậy."
"Vì thế?"
"Nếu ngay từ đầu người là omega, tôi có thể không biết, hiện tại lại nói thân thể thay đổi, chỉ khiến thiên hạ chê cười, còn về vấn đề quyền thừa kế. Mặc dù ngài ấy là con trai duy nhất của bá tước đã qua đời, nhưng ngài ấy có anh em và một số họ hàng thân thích, vì vậy những vụ kiện bẩn thỉu có thể đến và đi. Đây là điều tôi ít muốn làm nhất."
Anh rất vui vì Alok đã biến thành omega ngay lập tức, vì vậy anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì như thế. Người ta cho rằng omega chỉ cần trải qua kỳ phát tình, tẩm bổ và sinh con. Nhưng đối với người quản gia tận tụy phục vụ gia đình quý tộc, vấn đề kế thừa gia đình dường như ngày càng lớn hơn. Là một luật sư, Clough không thể phủ nhận những vấn đề mà ông đã chỉ ra. Anh khoanh tay dựa vào bàn, đợi người quản gia nói hết câu.
"Tôi muốn đặt vấn đề này ra khỏi câu hỏi."
Anh tự hỏi khi nào những từ đó sẽ phát ra.
"Tôi không thích nó."
Clough không bao giờ muốn để điều này xảy ra. Bất kể người quản gia làm gì, Alok bằng cách nào đó đã bị thuyết phục.
Clough không hề có ý định từ bỏ hay bỏ cuộc. Khi anh đứng dậy và lườm ông ấy với thái độ hung hăng, người quản gia chỉ khịt mũi.
"Tôi biết mà."
Đồng thời, Hugo nhìn Clough với thái độ kiên quyết không hề tỏ ra uy hiếp. Đôi mắt kia vẫn sáng long lanh.
"Tôi không muốn cậu chủ khi còn đang trẻ tuổi lại sống một cuộc đời cô đơn trong bức tường độc. Tôi không muốn công khai chuyện này nên chỉ còn một lựa chọn. Đó là điều mà tôi hoàn toàn không thích, nhưng đó là sự sắp đặt của ông trời nên không thể tránh khỏi."
Clough đang lắng nghe với khuôn mặt cau mày.
"Hiện tại, ngài hoàn toàn không phù hợp với gia đình Bá tước Taywind và tôi chắc chắn rằng ngài cũng sẽ không phù hợp trong tương lai. Nhưng nếu đó là điều thiếu gia muốn, tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Ông đang nói về cái gì vậy? Alok đã nói gì?"
"Hãy đến biệt thự vào sáng mai. Tôi sẽ để thời gian cho ngài thoải mái chọn."
Đó là một cuộc gọi rất được hoan nghênh khi đến biệt thự, nhưng anh không thể hiểu tại sao người quản gia lại để trống thời gian. Người quản gia tặc lưỡi ném cái nhìn thảm hại khi nhìn Clough, người vẫn chưa hiểu rõ về việc ông nói ban nãy.
"Tôi nghĩ vẻ ngoài của ngài cũng không quá tệ, nhưng tôi sẽ phải xem xét lại liệu tôi có thể biến ngài thành con người hoàn hảo với một số thứ cần chỉnh sửa hay không. Ồ, tôi sẽ luôn luôn tiếp đón ngài. Hẹn gặp lại."
Nói xong, người quản gia rời khỏi văn phòng. Cho đến lúc đó, Clough vẫn chưa hiểu rõ lắm. Có vẻ như một lời tuyên chiến lớn nào đó đã được đưa ra, nhưng anh không biết chính xác nó là gì. Có lẽ khi bản thân đến biệt thự vào ngày mai thì sẽ rõ. Tuy nhiên, có một điều gì đó quá lo lắng xâm chiếm Clough đến nỗi ngay cả sau khi người quản gia rời đi, anh vẫn có lúc nổi da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro