10. The bitter with the sweet
Một tháng trôi qua thật là nhanh chóng, cho đến khoảng tháng thứ hai, sự nổ lực không ngừng của quản gia giảm đi một ít, tựa hồ như là mất đi kha khá sức lực hoặc có vẻ như là không có gì dạy dỗ nổi anh.
Tư thế của Clough đã rất hoàn hảo, và anh đều tự mình đọc hàng chục cuốn sách nhân văn mỗi ngày. Anh cũng luôn bám riết lấy Alok với đôi chân của mình và âu yếm với Alok. Chỉ không lâu sau đó, người quản gia đã thực hiện một số bài học lố bịch khác để dạy Clough chơi nhạc cụ và chỉ từ bỏ lập tức sau khi anh suýt phá hủy một cây vĩ cầm quý giá của nhà bá tước.
Ngay từ đầu, nghi thức ăn uống của anh đã hoàn hảo và Clough cưỡi ngựa cũng rất giỏi. Anh rất linh hoạt trong tất cả các môn thể thao khác, và hầu như không có ai có thể sánh được với Clough về kiếm thuật. Đến đây thì không còn gì để phải phàn nàn nên cuối cùng người quản gia cũng xin rút lui, lại quay về điểm xuất phát. Đó là một vấn đề nhận ra rõ thấy.
"Ngài đã hoàn thành bất cứ thủ tục cho điều này chưa? Tôi sẽ không nói đến tài sản."
"Chưa."
"Vậy thì ngài phải tiếp tục đợi."
Clough đã trải qua tất cả, nhưng nó không thể giúp được gì thêm. Clough đã bỏ cuộc giữa chừng trước khi bị đe dọa sẽ ngừng mơ tưởng về một cuộc hôn nhân chính thức. Thay vào đó, anh đã quyết định bằng cách nào đó chứng minh rằng Alok là omega thực sự của mình. Anh không thích quản gia, nhưng nếu anh gặp thất bại thì sao? Alok, người chưa kịp ăn mừng, nhưng nhận ra rằng ngày phía trước sẽ còn rất xa, không ngờ cậu lại tỏ ra biểu cảm có vẻ hơi thất vọng.
"Nếu ngài muốn làm điều đó trên quy mô lớn, ngài có thể tuyên bố với toàn thế giới rằng Alok Taywind là một omega và tổ chức một buổi lễ hoành tráng trong thánh đường."
Mặc dù anh nói nửa đùa nửa thật, nhưng Alok có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Thấy mình không thể làm được dù phải từ chối chỉ bằng một cú đánh vì có thể bị đe dọa đến vị trí bá tước, Clough sung sướng đến mức quỳ gối trước mặt Alok dù đó là một lời cầu hôn hoành tráng.
Clough rất muốn làm điều đó, nhưng anh đã phải kìm lại. Clough đã định để dành nó cho sau này. Sau một lúc, Alok lắc đầu.
"Không. Nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này được."
"Tất nhiên rồi. Một bữa ăn đơn giản thì sao?"
"Tiệc? Tổ chức ở đâu?"
"Bất cứ đâu, bất cứ nơi nào ngài muốn."
Alok cân nhắc một lần nữa, rồi gật đầu. Rồi anh nắm tay Alok và hôn lên mu bàn tay trắng trẻo của cậu. Và ngay khi Clough định hôn lên môi đối phương một lần nữa, anh đã phải từ bỏ vì người quản gia ra hiệu bằng cách ho như thể bị bệnh.
"Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối."
"Tôi sẽ tin tưởng ông. Ồ, đó không phải là tiệc hoành tráng, chỉ là bữa tối thôi. Tôi muốn nó càng riêng tư càng tốt."
"Xin đừng lo lắng về nó."
Mặc dù ông là một quản gia rất nghiêm khắc và đáng sợ, nhưng ông vẫn có thể đến văn phòng vào ngày hôm đó mà không phải bắt đền tội đồ đặc biệt nào vì ông không có thời gian để làm việc này nữa. Alok đứng bên cửa sổ nhìn về phía này.
Ánh mắt choáng ngợp bắt gặp, anh đã nhìn rất rõ. Clough mỉm cười với Alok và giơ tay ra, Alok cũng đưa tay đáp lại. Không còn nhiều ngày nữa cả hai sẽ ở bên cạnh nhau như thế này. Sau đợt căng thẳng này, Clough sẽ sát cánh bên Omega của mình để bảo vệ vợ con. Và chính lúc đó, không một ai, kể cả quản gia hay bất cứ người nào khác, có quyền ngăn cản anh.
Trong suốt nhiều tuần chờ đợi bữa tối ăn mừng, thỉnh thoảng anh có ở lại dinh thự, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Thay vào đó, anh đã chiến đấu hết mình để nâng cao địa vị của bản thân. Anh thu dọn công việc của mình, giao nó cho những cộng sự đáng tin cậy trong ngành, chỉ giao dịch với những khách hàng quan trọng và dành toàn bộ thời gian để quản lý quỹ quốc gia.
Dù vẫn còn ở giai đoạn sơ khai, vì vậy vẫn chưa có bất kỳ kết quả tuyệt vời nào, nhưng anh chắc chắn rằng mình sẽ thấy ánh sáng thành công trước khi kết thúc năm cũ. Những người đang cố gắng làm một chút sức lực trong lĩnh vực này chiếm vị trí khá cao, vì vậy Clough khá bận rộn để gặp họ. Vì thế, số lần anh đến biệt thự cũng giảm đi một chút. Alok vẫn đang sống tốt trong dinh thự một cách an toàn và anh không phải lo lắng gì lớn.
Khi ngày hẹn đến gần, Clough đột nhiên gặp phải một triệu chứng lạ, tim anh đập lên thình thịch. Đặc biệt rất khó để mà bình tĩnh được khi anh chạm vào chiếc nhẫn đã rất mong đợi để chuẩn bị đeo lên ngón tay của Alok. Trước đây khi anh chuẩn bị cầu hôn Raphiel thì không bị như vậy, nhưng Clough cũng đã rất hồi hộp và lo lắng.
Anh có chút lo sợ rằng sẽ gặp phải chuyện gì xấu có thể xảy ra.
"Clough Bendyke. Mày đã đi đến nước này rồi mà còn như vậy, thì sau này thì biết tính làm sao?"
Clough tự cố gắng kiểm soát sự phấn khích của mình bằng cách tự nói chuyện với chính anh, nhưng thật khó để ngăn tiếng cười phát ra. Khi thư ký nhìn thấy sếp của mình đang cười khúc khích một mình mà không có lý do gì, anh nghĩ rằng thư ký chắc hẳn đã nghĩ anh đang bị điên nên Clough hắng giọng và giả vờ như không có chuyện gì.
Hôm nay là ngày hẹn, vì vậy Clough ăn mặc gọn gàng hơn rất nhiều so với bình thường. Sau khi được chải chuốt bởi Masa và khoác lên người bộ đồ hoàn hảo, anh thấy nó khá ổn. Lần này, Clough đến biệt thự, bỏ lại Masa, người tiếp tục cố vũ và bảo anh hãy thành công trở về. Và khi nhìn thấy ngôi nhà của bá tước đông đúc với đủ loại xe ngựa từ lối vào chính, anh không thể ngậm miệng được.
Ngay cả khi bước vào cửa trước của biệt thự, người quản gia trong bộ vest chỉnh tề cũng gật đầu chào.
"Xin chào. Cho tôi xem thiệp mời của ngài. "
"Thiệp mời? Và đây là bữa tối riêng tư mà ông chuẩn bị đó hả?."
"Vâng, nó đã được chuẩn bị một cách riêng tư. Tất nhiên, là theo tiêu chuẩn gia đình bá tước. "
Anh nghiến răng trừng mắt nhìn quản gia, nhưng sự tình đã xảy ra rồi, không có cách nào khác để khắc phục. Nhìn thấy vị quản gia hiếm hoi mới nở nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng Clough đã rất khổ sở. Anh đã tin ông một cách rất dễ dàng. Thật là một con cáo già biết truyền cảm hứng. Bây giờ anh cố gắng vật lộn với quản gia cũng vô ích. Clough phải đi tìm Alok ngay lập tức. Anh đi theo sự chỉ dẫn của người hầu và thấy rằng bàn được đặt ở bên ngoài, thậm chí còn không phải trong sảnh tiệc. Nhìn thấy bàn tiệc và khu vườn được trang trí lộng lẫy như một buổi hòa nhạc trước đó, anh lập tức bị lóa mắt. Do Clough đã làm việc chăm chỉ, nên tài chính của bá tước đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, và mặc dù đây không phải là vấn đề lớn, nhưng nó vẫn là một điều cần đáng để tâm.
Vấn đề là, thế quái nào đây lại được cho là một bữa ăn riêng tư? Đặc biệt, không phải kia là người yêu cũ đang vẫy tay ở đó trong khi trò chuyện vớ tên alpha cao ráo với đôi mắt bạc hay sao? Clough trông như sắp ngất đi, nhưng anh quyết định tìm ra thủ phạm và bóp cổ hắn trước khi bất tỉnh.
"Alok!"
Clough tìm kiếm cậu và chạy qua sảnh tiệc lớn. Một số vị khách đã nhìn thấy Clough và hỏi thăm: "Này, hôm nay là một ngày đặc biệt. Đó có phải là sinh nhật của ngài đây không?"
Anh chìa tay ra và ngỏ lời chào. Vô tình, anh nở một nụ cười hiếu khách và nói: "Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi. Chắc hẳn đã có sự hiểu lầm nào đó." và đưa ra một cái bắt tay nhanh chóng.
"Xin lỗi. Tôi bây giờ đang cần tìm một người ngay lúc này. "
"Nếu đó là ngài Taywind, thì tôi đã thấy ở đằng kia."
Nghe theo lời chỉ dẫn của khách mới, Alok, trong bộ vest trắng chói lọi, có thể được tìm thấy ở giữa phòng tiệc lớn trong vườn, nơi mà ngay cả những người hầu cũng đang bận rộn phục vụ đám đông khách mời.
Bá tước tỏa sáng hơn bình thường, ngay khi nhìn thấy Clough, cậu đã mỉm cười thật đẹp như ảnh đang mơ, nó khác với những nụ cười giả tạo thường ngày. Khi đó, không nói Clough mà những người đứng gần đó đều đồng loạt nhìn theo Alok.
"Hôm nay, Bá tước trông đặc biệt hấp dẫn."
"Huh. Chuyện gì đã xảy ra thế. Ngài ấy trông rất hạnh phúc."
"Ngài ấy đang yêu à?"
"Omega nào được hưởng may mắn như vậy chứ? Có phải là cũng đến từ Westport không?"
Sau khi nghe điều đó, Clough đã sực tỉnh. Và anh chộp lấy cánh tay của Alok, người đang nở một nụ cười thật tươi với mọi người.
"Xin lỗi. Tôi có việc gấp nên mượn bá tước một lát."
Giọng điệu sôi nổi của những vị khách có vẻ ngạc nhiên, nhưng họ biết rằng Clough là người quản lý tài chính của Bá tước nên anh có cởi mở với Bá tước một cách kỳ lạ thì họ cũng không can thiệp. Hiện tại, Alok và Clough đã khá nổi tiếng trong giới quý tộc.
Cả hai đã được đồn đại là có một mối quan hệ thân thiết. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ý kiến phổ biến cho rằng đó là một tình bạn khó hiểu giữa những người độc thân lập dị. Vì vậy, ngay cả khi họ nhìn Clough nắm lấy cánh tay của Alok và kéo cậu vào một góc, mọi người cũng không quan tâm. Clough đang làm gì thô lỗ với chủ buổi tiệc chăng? Những người khác nhìn anh một cách kỳ lạ. Thay vào đó, chính anh mới là người tức giận. Nhưng cả hai không thể tranh cãi ở đây nên Clough đã lôi Alok ra một góc vườn vắng.
Kể từ sau vụ bạo lực trước đó, không ai dám tiếp cận khu vực mà Clough đứng, nhưng để đề phòng, anh đã nói với một người giúp việc khi đi ngang qua là ngăn mọi người đi về phía này. Người hầu gái, một người hầu của gia đình bá tước, người biết rõ rằng mối quan hệ giữa hai người không chỉ là 'tình bạn quen biết", gật đầu mà không bày tỏ ý kiến gì. Ngay khi kéo cậu vào góc tường, Clough đã túm cổ áo Alok và mắng. "Bữa tối đơn giản là cái này sao?".
"Tôi đã cắt danh sách làm đôi."
Alok thở dài, run tay ngắt nhánh đinh hương. Ngay cả vẻ ngoài đó cũng đẹp đến chói mắt, khiến anh muốn lật người đè cậu ra ngay lập tức, nhưng anh sẽ phải trả giá đắt cho hành vi đó, vì vậy Clough đã kìm lại. Anh cố tình chống tay lên eo đi lại, vừa cãi vừa nghe. Nếu không, anh cảm thấy như mình sắp bị cuốn vào sự phấn khích của mình..
"Tôi nghĩ sẽ không có khách!".
"Là bữa tiệc tối, sao lại không có khách? Đừng có nói nhảm."
Anh thực sự không thể nói được. Ngay từ đầu, điều Clough muốn là một khoảnh khắc lãng mạn, nơi hai người có thể cùng nhau uống một ly rượu ngon trong khi thì thầm, dù là bí mật, riêng tư. Sau cùng bữa tiệc mà anh muốn vốn không theo nhưng gì anh đã nghĩ, bên cạnh đó anh còn phải gặp lại người yêu cũ của mình. Thất vọng, anh chỉ thở dài khi nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ.
"Sau khi chăm sóc tất cả những khách mời đó, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
"Sau đó sao?"
Thấy Alok hỏi anh như thể anh là người lạ, anh thực sự sôi máu.
"Ngài đang đến chu kì?"
"...Ah...không." Khi anh nói ra điều đó, Alok nhanh chóng sửng sốt và phủ nhận điều đó, lắp bắp. Khi đó, Clough khịt mũi.
"Đừng nói dối. Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm rồi."
"Thật sự sao? Tôi đã xịt nước hoa để che đi."
Alok, người đã giơ tay lên và đặt nó lên mũi, hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Ngài đã bị bắt bởi người khác?"
"Không hoàn toàn như vậy. Đó là thứ tôi có thể xử lý. Những người khác sẽ chỉ ngửi thấy mùi nước hoa thôi. "
Clough nói một cách mỉa mai, tự hỏi liệu cậu có phải đang quá chủ quan hay không, và Alok chớp mắt một cách trống rỗng nhìn về phía Clough.
"Làm như ai cũng hành sự thô lỗ như anh vậy."
"..."
"Cứ thèm thuồng như con chó." Clough nhe răng cười. Và làm cho anh nhận thức được thực tế.
"Nếu tôi làm thế thì sao, ngài sẽ là một con chó cái. Và bây giờ, chúng ta hãy cùng tạo ra một đàn con chó con được chứ."
Anh cố gắng bước vào dinh thự nắm tay Alok đang xấu hổ, nhưng cậu đã giữ lại bằng cách thu tay mình. Khi Clough nhìn lại, người đàn ông có khuôn mặt đỏ bừng làm những cử chỉ tay kỳ lạ và không thể nói được.
"Chờ một chút. Còn khách thì sao?"
"Không phải lo về nó. Người quản gia sẽ chăm sóc họ. Có rất nhiều người ở đây, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu không có ngài.?"
"Tuy nhiên, với tư cách là chủ sở hữu dinh thự, lời chào..."
Clough nhanh chóng túm lấy eo Alok khi anh đang cố kéo lại để ngăn không cho cậu bỏ chạy, rồi nhìn thẳng vào mắt Alok như cảnh cáo.
"Bây giờ ngài định chào hết một trăm người? Nếu ngài có sức chịu đựng để làm như vậy, tôi muốn ngài tập trung vào chuyện khác."
"Clough!"
Khi họ sải bước, Alok bị kéo lê như sắp ngã. Dù cậu có gọi anh bao nhiêu lần, kể cả khi Clough giả vờ suy nghĩ về điều gì đó trong giây lát, anh cũng không nghe và đi thẳng vào phòng ngủ. Phòng ngủ của Alok được trang trí một cách lãng mạn, như thể cậu cũng biết ý nghĩa của bữa tiệc tối nay. Có một mùi hương thoang thoảng, và những bông hoa màu trắng ngà được để khắp nơi. Ngay cả đồ uống và đồ ăn nhẹ đơn giản cũng được đặt trên bàn.
"Dù ngài né tránh nó nhưng có vẻ căn phòng vẫn được tân trang chăm sóc một cách chu đáo nhỉ."
"Không phải tôi... "
Ngay khi anh đẩy Alok, người đang do dự mà không nhìn vào mắt mình, đi vào phòng, anh lập tức khóa trái cửa lại. Những cánh cửa khác cũng ngay sau đó đều được Clough khóa lại, cửa sổ đóng và kéo rèm, giống như Alok trước đây. Anh không muốn bị quấy rầy nên khi bước vào biệt thự, Clough đã thông báo bằng mắt cho người giúp việc và người hầu, vì vậy anh sẽ không bị quấy rầy trừ khi có chiến tranh nổ ra. Cho dù quản gia biết cũng chẳng sao, lần này khẳng định sẽ không can thiệp. Dù thế nào đi nữa, cơn nóng vẫn đang diễn ra sôi sục trong anh.
Anh không muốn thấy cậu bé đáng yêu của mình ra chào đón Alpha trong khi đầu bù tóc rối. Alok quay lại nhìn Clough, có vẻ hơi khó chịu. Bá tước thường hay mỉa mai và đôi khi không có vẻ gì tạo nên sự gợi tình. Cậu thực sự không hiểu làm thế nào mà Clough luôn trở nên ngoan ngoãn khi dẫn đầu trong việc tạo ra bầu không khí gợi dục, và ở một khía cạnh nào đó, điều đó có một chút dễ thương. Anh có vẻ hơi sợ tình dục do người khác điều khiển.
Sau lần tán tỉnh trong phòng nhỏ trước đó, một lần họ làm tình trong phòng làm việc vội vàng để tránh con mắt của quản gia, lúc đó Alok cứng người không biết phải làm sao. Thật đáng thương khi thấy cậu cầu xin được thả ra từ phía sau, đặc biệt là khi anh nắm lấy cổ tay Alok và cố định nó vào giá sách mà cậu đang dựa vào. Lúc đó, sau phút cao trào, Clough phải ôm lấy Alok đang gục xuống sàn và ôm cậu hồi lâu.
Trong khi xoa xoa tấm lưng run rẩy và thì thầm liên tục vào tai đối phương rằng "không sao" hết lần này đến lần khác, Alok vùi đầu vào cổ của Clough ngay cả khi đang ngồi trên đùi anh.
Alok đã khóc một chút trong khi cố gắng làm hài lòng cơn nóng trong người của Clough. Clough đã thấy rõ một điều rằng, dù cho thể nào anh cũng không thể từ bỏ đấy Alok ra xe theo nhiều cách. Vì bây giờ cả hai đều đang rất nóng, tất nhiên, anh nghĩ rằng mình sẽ không ngần ngại, vì vậy anh đã mang Alok đi đến căn phòng này, nhưng nhìn thấy Alok như vậy một lần nữa anh lại cảm thấy phiền lòng.
Clough không có ý định ép buộc Alok. Anh đã chờ đợi rồi, và cho dù có đợi thêm hai hay bốn tháng nữa, thì cũng không có gì khác biệt.
"Em có lo lắng về việc khi tôi cố gắng dành thời gian động dục cùng với em không? Chúng ta sẽ hoãn nó lại cho đến khi em sẵn sàng, được chứ?"
Anh nói điều đó một cách tử tế nhất có thể. Sau đó, Alok nhún vai một chút, rồi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Clough. Không biết phải làm sao, cậu lắc đầu. Anh không tỏ vẻ nghiêm túc nên nói: "Thật đấy. Nó không quan trọng nếu bị trì hoãn. Miễn là em không rời bỏ tôi, ngay cả khi em bây giờ đi ra ngoài và đến tiếp chuyện với những khách mời."
"Không. Tôi cũng đã chờ đợi ngày này, dù chỉ một chút... Nhưng đó là bởi vì tôi đang rất lo lắng."
"Tại Sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro