Chương 5
Cuộc trò chuyện giữa các bà vợ nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Clough muốn nghe thêm về nó, vì vậy anh suýt muốn cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng người quản lý vừa kịp lúc tra cứu sổ sách tên khách hàng và đưa cho anh biên lai số dư.
Trong khi Clough viết số tiền chính xác vào sổ séc rồi ký tên, các phụ nữ quý tộc được một nhân viên khác hộ tống vào phòng chờ. Clough rời cửa hàng trang sức, bỏ chiếc nhẫn vừa mua vào túi, chiếc nhẫn được cất trong một chiếc hộp lụa nhỏ.
'Taywind là một gia đình lớn, vì vậy họ sẽ tự quản lý được các khoản đầu tư của mình. Tôi không muốn giống như một tân binh đi tham gia vào cuộc chơi 120 năm. Họ cũng sẽ có những hạng mục đầu tư ổn định. Và cũng thuê một người gác cổng tốt. Trên hết, điều này không liên quan gì đến mình.'
Ngay lập tức giải tỏa suy nghĩ trong lòng, Clough bắt một chiếc xe ngựa và đi thẳng đến văn phòng, chạm tay vào chiếc hộp đựng nhẫn trong túi. Anh đang phải làm việc đêm tại văn phòng. Gần đây Clough có một số thủ tục giấy tờ khẩn cấp hơn phải làm vì có rất nhiều khách hàng mới đến. Đề xuất đầu tư được xem xét cũng ngày một chồng chất. Clough định về nhà sau khi xử lý vài ca nữa, nhưng lại có một vị khách đến thăm hỏi bất ngờ vào lúc nửa đêm. Ai lại đến văn phòng vào đêm khuya khoắt thế này?
Clough, người vừa hoàn thành một số tờ giấy và đặt một xấp giấy khác lên bàn, hất tóc ra sau với giọng khó chịu. Anh muốn giả vờ như mình không có ở đây, nhưng có lẽ bên ngoài đã sớm biết bên trong có người nhờ ánh sáng phản chiếu trong cửa sổ kính phía sau anh. Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Clough kéo chiếc cà vạt chật cứng, cởi khuy áo sơ mi một chút rồi đứng dậy. Anh thậm chí còn không cởi ống tay áo đã gấp của mình xuống.
Đó là trang phục không phù hợp để chào đón khách hàng, nhưng phía bên kia tìm đến văn phòng vào lúc nửa đêm cũng không lịch sự cho lắm. Thực ra, anh chỉ mừng là mình đã không hét vào mặt người kia ngay lập tức. Vì thư ký cũng đã nghỉ làm nên Clough phải tự mở cánh cửa văn phòng có gắn biển tên Bendyke. Anh không mất quá nhiều thời gian để mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa quá dữ dội khiến Clough bực mình xông ra ngoài trước khi cánh cửa được mở khóa.
"Cho hỏi quý ngài đặc biệt này có phải đã mất trí rồi không?"
"Ồ, vâng, đây rồi."
Đứng trước hành lang tối trong bộ đồ sẫm màu là một bá tước trẻ tuổi tóc vàng đang rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn trước sự xuất hiện bất ngờ của cậu, Clough tựa tay vào khung cửa và thẫn thờ nhìn cậu, trong khi Alok hỏi với một nụ cười hơi cứng rắn và ngượng nghịu.
"Anh có thể dành chút thời gian cho tôi được không?"
"Có thể hoặc không." Clough không đặc biệt mỉa mai, nhưng đó là những gì chính xác mà anh muốn nói. Nếu phải sắp xếp thời gian, anh có thể, nhưng có thể sẽ bỏ qua nếu đó không phải là vấn đề lớn ngay dù cho đối phương có là Alok. Nhưng cả Clough và Alok đều biết rằng đó không phải là ý định thuần túy như vậy.
Alok hơi cau mày như thể đang có tâm trạng không tốt, rồi nở nụ cười mỏng đặc trưng của mình.
"Tôi rất khó đến đây vào đêm khuya, vì vậy tôi rất muốn anh dành cho tôi chút thời gian."
"Ngài không nghĩ rằng đến vào đêm khuya mà không hẹn trước là một điều bất lịch sự sao?"
Ngay khi anh nói vậy, Clough vẫn mở cửa và để cậu đi vào. Họ không thân thiết lắm, và cũng không đặc biệt thân thiết, nhưng anh đoán rằng phải có một lý do khá quan trọng nào đó khiến cậu phải đến đây muộn như thế này. Ngay sau khi do dự một lúc, Alok chào Clough và bước vào văn phòng như thể cậu có một vấn đề thực sự quan trọng.
Không cần phải nói, Alok đã đi qua văn phòng thư ký bằng cánh cửa ở giữa đã mở sẵn, vào không gian văn phòng mà Clough thực sự đang sử dụng. Clough, người đã đóng cánh cửa chắc chắn và cài then lại, chống cắm chỉ vào một chiếc ghế, nhìn Alok với hai tay thọc trong túi quần. Xoay người đến chiếc ghế gỗ cứng ngắc phía sau, dường như cậu đã quyết định bỏ qua thành ý của bên này nên không ngồi xuống mà đi loanh quanh trong văn phòng.
Không giống như bên ngoài nhỏ nhắn mà sắp xếp ngăn nắp của thư ký, văn phòng tương đối rộng rãi, có một cái bàn lớn cùng hai cái ghế, khắp vách tường đều chất đầy giá sách cùng tủ hồ sơ, trừ cửa sổ lớn đối diện với bàn làm việc, nhưng nói thật, Clough không thể làm nó gọn gàng, theo cách riêng của nó.
Clough khăng khăng nói rằng nó được trưng bày theo các quy tắc, nhưng ít người tin vào điều đó. Rốt cuộc, hầu như không có bất kỳ vị khách dám đến đây. Hầu hết tất cả bọn họ đều là quý tộc, và họ thích gọi Clough đến là phòng khách hoặc văn phòng làm việc của họ. Bởi đã quen với điều này, nên việc một quý tộc với cơ thể sử dụng nước hoa cao cấp mát lạnh đang đứng trong một không gian choáng váng đầy mùi giấy khô và mực, làm cho cậu cảm thấy một cảm giác khó chịu trong không khí.
"Tôi đoán đây là lý do tại sao nó luôn có mùi đắng."
Vì vậy, anh muốn bảo Alok rời đi nếu cậu không hài lòng, nhưng vào thời điểm muộn này, anh thực sự không có sức chịu đựng để dành cho một cuộc tranh luận tầm thường, rột cuộc Clough đã tự mình đi đến bàn làm việc và mở tập tài liệu mà anh vừa xem.
Bá tước đang ngắm nhìn xung quanh văn phòng. Thông qua giao du với nhiều khách hàng quý tộc, Clough hiểu được một chút hành vi của những quý tộc thành phố, vì vậy anh cứ mặc kệ chỉ để cậu ở đó. Alok lúc này đang cố tình dành thời gian để tìm hiểu về không gian của người khác và để tránh hành vi khiếm nhã khi đi thẳng vào vấn đề.
Thông thường, khi gặp gỡ các khách hàng khác, Clough cũng dành thời gian cho họ, trao đổi nhỏ về những chủ đề nhẹ nhàng. Khi là một bữa ăn, hoặc có thể là một món khai vị. Nhưng bây giờ, Clough đã không còn lòng trung thành để phục vụ cậu từ món khai vị đến bữa ăn chính vì Alok đột ngột xuất hiện vào ban đêm mà không hẹn trước, nên anh chỉ làm những gì phải làm dù có hấp dẫn hay không.
Mất quá nhiều thời gian để vào vấn đề. Clough đặt tờ báo mà anh vừa đọc xong sang một bên, lôi một hồ sơ khác ra và nhìn đi nhìn lại cùng lúc để ý đến người đàn ông đang đi đi lại lại trong văn phòng của mình.
Alok - người đang tò mò nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh, giống như một đứa trẻ phát hiện ra con tàu chìm chứa đầy kho báu. Như đã từng làm trong phòng làm việc trước đây, cậu nhìn kỹ gáy sách cũ mà Clough đã dùng từ thời đại học, ngắm từng cuốn một để xem liệu anh có hứng thú với sách hay không. Ít nhất thì cậu cũng sẵn sàng quan sát ngay cả những hạt bụi cặn quanh góc. Nếu anh cứ để cậu một mình tiếp tục thăm quan mọi thứ như vậy, có lẽ sẽ sang đến ngày mới ở văn phòng mất.
"Rồi rột cuộc ngài đến đây để làm gì?"
Alok, quay người nhìn về phía này với một chút ngạc nhiên, tiến lại gần với một nụ cười nhẹ, như thể cậu vừa nhận ra rằng Clough cũng đang ở trong văn phòng trước câu hỏi thẳng thừng. Có một chiếc ghế dành cho khách hàng ngay trước mặt, nhưng cậu không ngồi mà nhìn xuống Clough đang ngồi trên ghế. Cậu là người Clough ghét. Alok ngoan ngoãn thú nhận mục đích chuyển viếng thăm của mình.
"Tôi đã đầu tư khoảng tiền rất lớn vào thời gian trước, nhưng tôi đã thua lỗ. Đó cũng không phải là quá mất mát, nhưng vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây gặp anh, người với cương vị là một trụ cột tài chính vững chắc. "
"Mất tiền mua mười căn nhà bình thường ở Mỏ đá quý phía Đông không phải là một tổn thất lớn. Để mà nói thì, Ngài Taywind đây thật tuyệt vời."
"Anh biết chuyện đó sao?"
Nụ cười của bá tước trở nên hơi gượng gạo. Clough ngả phần thân trên ra sau và dựa vào thành ghế tiếp tục câu chuyện.
"Có vẻ như chuyện này đã sớm lan ra ngoài."
"Vậy thì hãy nói chuyện nhanh hơn đi. Ngài đại lý đầu tư."
"Tôi không nhận khách hàng nữa. Khách hàng hiện tại đang bão hòa và họ bị cuốn vào những khoản đầu tư hời hợt tương đương với lừa đảo. Những khách hàng càng ngày khó chịu hơn nữa và cũng không được chấp nhận."
Clough tựa khuỷu tay lên thành ghế, tựa cằm lên đó rồi ngước lên mỉm cười. Alok mím môi như thể lòng kiêu hãnh của cậu bị tổn thương, và rút ra một lá thư cứng nhắc từ trong ngực chiếc áo khoác được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng của cậu.
"Cái này là cái gì?"
"Giấy giới thiệu."
Clough nhận lấy bức thư được đặt trên bàn và mở nó ra. Nó thậm chí còn không được viết dài như thư từ bình thường. Ngắn cộc lốc và lập hợp đồng không lời. Đó là tất cả những gì trong thư dành cho anh. Nguồn cảm hứng chết tiệt này là chủ ý của tử tước Derbyshire. Clough chỉ biết cắn răng. Giấy thủ công chất lượng cao bị nhàu nát do đầu ngón tay anh hơi ấn vào.
Thấy vậy, Alok hơi cau mày tỏ ý không bằng lòng, rồi lại mỉm cười.
"Tôi không có ý định lập giao ước với một kẻ man rợ như anh. Nhưng từ chối lời đề nghị của Tử tước Derbyshire là không lịch sự."
Clough chửi thầm trong lòng khi nhìn đôi môi quyến rũ đến chói mắt tạo thành một đường cong mềm mại. Anh thực sự không đủ khả năng, nhưng đó là yêu cầu của Derbyshire vì vậy anh không thể ngơ mắt mà không giúp được. Nếu không phải là do ông ta đã viết thư giới thiệu cho tiệm kim hoàn, thì anh đã từ chối nó rồi.
"Nếu không có lời giới thiệu của Tử tước Derbyshire, tôi sẽ không bao giờ có bất cứ điều liên quan đến ngài. Hiện tại tôi rất bận rộn, nhưng tôi không muốn lập giao kèo với một người chỉ biết chọn những hành động thật sự đáng thương, như đối xử với ân nhân cứu mạng mình bảo họ là một kẻ dã man dù tôi có một con mắt ngu ngốc thậm chí không nhận ra sai lầm. Không bao giờ như thường lệ! không bao giờ! Đó như là một hành động tự kết liễu mà tôi sẽ không bao giờ làm, nhưng vì tôi buộc phải làm như vậy theo yêu cầu của Tử tước, tốt hơn hết là ngài nên cảm ơn ông ấy sâu sắc."
Sau khi thể hiện tất cả sự trịch thượng mà anh có, Alok nhếch mép như thể lòng kiêu hãnh của cậu bị tổn thương.
"Được rồi."
Clough định lấy đó làm cái cớ để bào chữa với Tử tước xứ Derbyshire rằng hợp đồng vẫn chưa được ký kết, nhưng chính người đó đã sửng sốt trước câu trả lời rằng anh sẽ làm như vậy mà không có sự cố gì. Bề ngoài anh giả vờ không sao, nhưng nếu vị bá tước kiêu hãnh bí mật đến thăm anh vào ban đêm, anh nghi ngờ rằng cậu có vấn đề khác ngoài mỏ ngọc, hoặc cậu đang ở trong tình trạng khó khăn nghiêm trọng.
Khi Clough nhìn Alok từ trên xuống dưới, suy nghĩ về điều này điều nọ, Alok ngay lập tức đưa ra một cái nhìn khó chịu khác, rồi một tràng cười. Vẫn là nụ cười giả tạo của chàng trai đó.
"Hôm nay muộn rồi, tôi sẽ nói chuyện với ngài sau. Tôi cần tìm hiểu về tình hình tài chính của họ trước."
"Khi nào tôi có thể quay lại?"
"Tôi sẽ chủ động đi đến đó. Có lẽ là ngày kia?"
"Tôi sẽ đợi. Xin thứ lỗi cho tôi. Xin lỗi vì hôm nay lại đến gặp anh vào đêm muộn như thế này."
Như thế hài lòng với kết quả, Alok rời văn phòng với một lời chào nhẹ. Nhìn ra ngoài cửa sổ hướng theo cỗ xe chạy đi xa, Clough ngửi thấy mùi nước hoa the mát mà cậu để lại. Rồi anh thở dài. Nhìn xuống, khoảng trống ở trung tâm. Có lẽ là do anh đã ngồi làm trong một thời gian dài. Clough ngồi trở lại ghế, chộp lấy cây bút và cố đọc vài tờ giấy, rồi bật dậy mở cửa sổ để thông gió cho căn phòng. Dù chỉ một lúc nhưng mùi hương đọng lại giống như Alok đã ngồi đó trong một thời gian dài.
Chết tiệt. Anh biết rằng niềm khao khát trong người vẫn không hề biến mất. Nếu vậy, tại sao lại là Alpha? Nếu đó là một omega, anh có thể uống thuốc ức chế và biến cậu thành của riêng mình. Tất nhiên, theo đuổi cậu sẽ hủy hoại cuộc đời anh, nhưng Clough không thể hiểu tại sao bản thân lại quan tâm đến alpha. Có phải nó là một mong muốn đơn giản? Phải chăng anh đã thật sự đến tuổi phải nhanh chóng kết hôn và ổn định cuộc sống.
Clough lấy chiếc nhẫn đính hôn từ ngăn kéo ra và nhìn vào nó một lúc. Nhìn thấy viên sapphire tỏa sáng màu xanh lam rực rỡ dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn khiến bản thân anh thấy dễ chịu hơn một chút. Sau khi lặng lẽ đặt chiếc nhẫn trở lại vào ngăn kéo, Clough bắt đầu xem xét những tài liệu mà mình chưa kịp xử lý vì vị khách không mời mà đến đột ngột kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro