chương 3
Nhìn bá tước Alok là biết rất không hài lòng rồi cau mày, bước vài bước với dáng đi hơi cứng rắn, khi thấy có người khác cũng đang ở nơi này, cậu đứng sững lại như cũ.
"Tử tước... Anh đang làm gì ở đây?"
Chắc hẳn cậu đã bị sốc khi nhìn thấy Clough ở đây. Tuy nhiên, Clough lại giả vờ như không biết và không có lý do gì để quan tâm đến đối phương.
"Tôi đến thư phòng để giải nhiệt và cũng đang nhìn những bức tranh được trang trí kia. Ngạc nhiên rằng điều khiến tôi phải câm nín là khi nhìn thấy một số alpha điên rồ nào đó ngoài kia đang làm với nhau những hành động vô liêm sỉ giữa thanh thiên bạch nhật."
"... Tôi đã cố gắng hạn chế những việc như thế này. Xin hãy tiếp tục thưởng thức những bức tranh đằng kia. Anh sẽ không phải thấy điều đó lần thứ hai đâu."
Alok với khuôn mặt hơi đỏ, nói điều đó rồi quay người và đi đến giá sách ở đằng kia. Anh nghĩ đó chỉ là một cái cớ, nhưng có vẻ như cậu ấy đang tìm kiếm một cuốn sách thực sự. Clough để ý đến cậu và nói một cách mỉa mai về việc là một omega, nhưng Alok không chịu thua và đáp lại bằng một giọng cao quý.
Sau đó, cậu chọn một cuốn tài liệu khó đọc của loài người tên là <Các loại tội lỗi> và đi đến ghế sofa và đọc nó.
Alok đang ngồi đọc sách, Clough tự hỏi liệu mình có nên tránh chiếc ghế đó không. Ngay cả khi đang nghĩ về những thứ khác, ánh mắt của anh vẫn hướng về bức tranh.
"Đây là bức tranh của một người mới mở triển lãm đầu tiên lần này. Trong chuỗi bốn mùa mùa, thì nó tương ứng với đầu mùa hè."
"... Tôi biết."
Clough dù không biết bất cứ điều gì, nhưng đó là những gì anh đã trả lời. Ngay cả khi người khác nghĩ về câu trả lời đó ngay lập tức, cũng có thể biết câu nói đó là một lời nói dối, nhưng Alok, người đã đến gần hơn, không hề thể hiện điều đó. Thay vào đó, cậu ấy tiếp tục nói trong khi nhìn vào bức tranh.
"Trước đây tôi tình cờ đến xem một cuộc triển lãm và không thể rời mắt khỏi bức tranh này, mặc dù tôi chưa xem qua những chuỗi bức tranh khác. Việc sử dụng màu đậm giống như..."
"Có vẻ như tác giả đã đổ một số ánh sáng vào nó."
"...Đúng rồi."
"Người họa sĩ này rất yêu thích phong cảnh."
"Cũng phải thôi. Đây giống như là bài vọng cổ mà ông bà yêu thích nhất của người nghệ sĩ. Anh đã bao giờ gặp một họa sĩ này trước đây chưa? "
"... Tôi chưa bao giờ gặp. Tôi chỉ nhìn vào bức ảnh và điều đó hiện ra trong đầu tôi."
"Tôi đã nghĩ rằng anh là một người thô lỗ và thiếu văn hóa, nhưng thật ngạc nhiên là anh lại để mắt đến những điều này. Thật tuyệt vời."
Trước sự phóng đại vô ích, Clough chỉ cụp mắt xuống và lườm Alok. Alok nhìn thẳng vào anh và mỉm cười.
"Ngài có biết ngài vừa bị tên khốn đó coi như omega không? Ngài dường như cũng có sở thích với những con lợn hôi thối đó. "
"Không, tôi chỉ cười thôi. Anh biết rằng nếu cứ nhìn thẳng, anh sẽ được quan tâm. Đúng vậy, hãy cẩn thận với lời nói của anh. Tôi không biết rằng ngài Clough đây nhận được lời mời từ đâu, nhưng với hoàn cảnh của anh, anh có đủ khả năng để nổi nóng với sự can thiệp vô ích như vậy không? "
"Đó là chuyện của tôi, tôi sẽ tự lo, nên Bá tước hãy cứ làm việc chăm chỉ như một omega đi."
"Đó cũng là việc riêng của tôi."
Đôi mắt xanh nhìn thẳng vào anh thật khó chịu. Thấy rằng cậu thậm chí không đề cập đến những lời chửi thề trần trụi và đáp lại từng câu một, anh không nghĩ đó là một ý kiến tồi. Trong phòng làm việc cũng rộng như vườn hồng của bá tước, chỉ có hai người họ, Clough và Alok. Điều đó có nghĩa là không có sự can thiệp của người khác.
Nó chẳng có nghĩa lý là mấy. Hoặc điều đó cũng có nghĩa là cả hai người họ có thể tham gia vào việc đó.
"Tôi đã nghĩ rằng ngài đang tìm kiếm một người nào đó để kết giao một cách nhàn nhã, nhưng để đọc một cuốn sách nhân văn như vậy thì khá là sốc. Đó là một tác phẩm kinh điển khó đọc nếu không có đủ kiên nhẫn"
"Trường học! ... Một nhân cách lớn luôn được hình thành bởi cách xây dựng có văn hoá theo thời gian dài. Đó không phải thứ dễ dàng có được nhanh chóng và cũng như có thể tìm thấy được một đối tác giao phối hợp lý? Nếu có thể, người đó phải có thật nhiều tiền."
Những tia lửa lại bùng lên giữa hai người. Họ nhìn nhau, mỉm cười giả tạo, sau đó cúi đầu cùng một lúc và quay lại. Clough lật sang bức tranh còn lại, còn Alok mang cuốn sách đến chiếc ghế sofa ở giữa phòng làm việc. Clough rất khó tập trung vào mấy bản vẽ, nhưng Alok không chú ý đến điều đó, và ngay sau đó âm thanh lật trang bắt đầu đều đặn.
Cậu đọc nhanh hơn anh nghĩ. Alok có đang thực sự đọc nó không? Cậu ta không nhìn vào mặt chữ sao? Clough thỉnh thoảng liếc nhìn lại, và khi anh nhìn lại, Alok vội vàng cúi đầu và lật lại các trang đếm xem có bao nhiêu tờ.
Alok đã lướt qua nó và quay trở lại đọc các trang trước đó. Anh đoán cậu chỉ muốn giả vờ là người hiểu biết. Clough khịt mũi và đi đến một bức tranh khác. Sau tiệc trà và trở về căn nhà nhỏ đi thuê, Clough được mời tham dự nhiều cuộc gặp gỡ khác nhờ sự giới thiệu của giáo sư.
Hầu hết trong số họ là những alpha lớn tuổi, nhưng thỉnh thoảng cũng có những quý tộc trẻ tuổi. Thật bất ngờ, họ là những người có học thức bình thường. Những lúc như vậy, anh sẽ nghĩ đến Alok, người mà anh ấy thậm chí không thể nói chuyện và nổi dễ nóng vô cớ.
Vài tháng sau, một lời mời khác từ gia đình Taywind đã đến. Trước đây, anh đã nhận được nó thông qua một giáo sư. Lần này, quản gia đã đến nhà Clough và tiếp chuyện một cách lịch sự.
"Có phải ông muốn hỏi tôi có định tham gia bữa tiệc không đúng chứ?"
"Thưa ngài, nhưng bá tước của chúng tôi lại bảo chúng tôi đến nói với ngài một chuyện 'Tôi không thể chuẩn bị đủ bàn cho anh, vì vậy nếu anh không sắp xếp được trước lịch mời thì ngài Clough đây sẽ phải đứng ngoài và ăn sau mọi người'."
" Tên khốn chết tiệt. Tôi sẽ đến, nói cho tên bá tước đó biết."
"Được rồi. Tôi sẽ báo lại với bá tước."
Người quản gia của bá tước mặc một bộ vest đen chỉnh tề và có vẻ mắt nghiêm khắc, cúi chào Clough một cách lịch sự rồi quay trở lại. Trong lúc đó, Clough đóng sầm cửa lại và mở tấm thẻ sang trọng trên tay ra một lần nữa.
Lời mời ăn tối lịch sự được viết tay, không phải in. Đánh giá từ chữ ký thanh lịch viết cùng một loại mực, nó là chữ viết tay, có vẻ như Alok đã tự viết nó. Đây là một thử thách đã công bố như lời khơi chiến thứ hai. Lần này nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch méo mó lộ ra ngoài, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Clough nhăn mày và cười nhếch mép.
Thiệp mời được đặt ở nơi dễ thấy trên giá sách chất đầy tài liệu. Clough đã mong đợi nó sẽ là một bữa tối thịnh soạn, nhưng cái quái gì thế này. Đây là bữa tiệc năm mới của cung điện sao? Gần một trăm người, nào là omega đàn ông và phụ nữ trong những bộ đồ và váy vóc lộng lẫy cùng trang sức, cũng như những alpha trong bộ vest đen trông như thể anh có thể bị cắt thành từng mảnh nếu chạm vào họ.
Nó đông đúc với hàng tá người. Tưởng chừng chưa muộn nhưng Clough đã bị đẩy vào góc xa nhất của bàn danh dự. Tất nhiên là đến nơi mà khi ngước lên là có thể thấy ngay mọi thứ để không bị bỏ lỡ thú vui nếu nhìn từ bên này sang phía bên kia.
'Tại sao mình lại đến đây? Cho dù có nghĩ về nó như thế nào, thì nó cũng giống như bước vào một trò chơi khăm do phía bên kia dẫn dắt.'
Trong khi uống rượu ngon, Clough không thể duỗi thẳng khuôn mặt nhăn nhó của mình. Lẽ ra anh đã mong đợi điều này, nhưng suy nghĩ của anh thật nông cạn. Alok, người đã thay đổi chiến lược lần này, đang ngồi ở đầu phía cuối chiếc bàn khổng lồ với một nữ omega xinh đẹp ngay bên cạnh.
Ngay cả khi nhìn từ xa, cô ấy có một vẻ đẹp gợi cảm và rất quyến rũ. Mặc một chiếc váy màu xanh đậm với điểm nhấn màu đỏ trên đôi môi đầy đặn, cô ấy mỉm cười quyến rũ với Alpha tóc vàng, người đang thì thầm điều gì đó vào tai cô ấy. Alok, người có khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp hơn cô và ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân như thể đang tham dự một cuộc thi sắc đẹp nào đó, thỉnh thoảng nhìn cô và mỉm cười. Có vẻ như cậu ấy đang cười nhạo người khác, nhưng đó không phải là vấn đề.
Cũng như cô nàng váy xanh, Clough nhận ra mình muốn gì khi bắt gặp ánh mắt xanh tự tin của bá tước, người đã hôn nhẹ lên má đối phương với khuôn miệng đủ quyến rũ dù không có son đỏ. Ôi chúa ơi. Anh đang tưởng tượng cái gì bây giờ thế? Thật là điên khùng. Clough uống cạn nửa ly rượu còn lại trong một ngụm.
Sau đó, một người phục vụ đến gần và rót đầy ly ngay lập tức. Các loại rượu đã được ủ lâu năm và chất lượng rất tốt, chúng cũng đã qua sử dụng. Khi bữa tối gần kết thúc, Clough người đang hơi say, bắt đầu trò chuyện thoải mái với những người ngồi xung quanh.
Bài phát biểu của anh không tệ như lúc anh từng mơ ước trở thành luật sư, và ngay sau đó những người xung quanh đã cắt ngang cuộc trò chuyện, tập trung vào Clough, cách xa những vị khách cao cấp ở xa. Từ những câu đùa vui nhẹ nhàng đến những bình luận hóm hỉnh, mọi người tiếp tục trò chuyện vui vẻ sau đó đưa mắt nhìn nhau thì thầm với nhau. Tự hỏi không biết bá tước có tò mò về phía này không khi đang ngồi ở ghế trên kia. Mặc dù anh đang dẫn dắt cuộc trò chuyện, nhưng không thể nhớ người khác thực sự đã nói gì. Chỉ chú ý đến đôi mắt xanh ấy thì thỉnh thoảng luôn nhìn về phía này.
Đó là bởi vì anh không đủ khả năng để nhớ những cuộc trò chuyện mà anh không có hứng thú, khi tiếp tục mơ mộng về những thứ đáng khinh bỉ mà anh gọi là bá tước trong đầu. Khi bữa tối dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc, Alok không kìm được mà ôm lấy eo omega nữ kia và âu yếm rồi hộ tống cô rồi biến mất đi đến nơi nào đó.
Với tư cách là người chủ trì bữa tối, cậu đáng lẽ phải dẫn dắt cuộc trò chuyện, nhưng có vẻ bá tước lại không bận tâm chút nào. Sau bữa tối, mọi người được chia thành Alpha và Omega và được hướng dẫn chuyển đến phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ Alpha, mọi người bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn về những điều họ chưa nói công khai.
"Bá tước Taywind ban đầu có một chút bí ẩn. Ngài ấy chỉ cung cấp địa điểm và thức ăn, chứ ngài không tham gia vào việc giao lưu với mọi người."
"Thật ra gần đây bá tước cũng hay lộ mặt, nhưng cũng có nhiều lần tôi được mời đến dự tiệc trà trước đây nhưng không trông thấy ngài ấy."
"Thấy cách ngài ấy nói chuyện cũng khó gần, đó có phải là tính cách ban đầu của bá tước không?"
"Ngay cả gặp tổ tiên của bá tước cũng không thấy hòa đồng cho lắm."
"Có lẽ bá tước quá cao thượng và không muốn giao du với những người bình thường."
"Có thể nó là vậy. Tuy nhiên, các Omega dường như thấy vẻ ngoài như vậy rất hấp dẫn. Chuyện người đẹp đi cùng hôm nay với bá tước là ai cũng đã ầm ĩ hết lên rồi."
"Chỉ là Omega thôi sao? Có nhiều alpha gần đây cũng đã nhắm đến ngài ta."
"Cho dù những cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng phổ biến như thế này, tôi tự hỏi liệu quý ngài Daywind có vượt qua được không."
"Tôi không biết. Nó cũng có thể dễ dàng đến bất ngờ. Không phải cơ thể đó trông cũng đẹp khi ôm lấy sao?"
Cuộc trò chuyện giữa các Alpha bắt đầu từ việc cư xử của bá tước rồi cuối cùng càng trở nên tục tĩu. Clough, người không đặc biệt tham gia và chỉ lắng nghe, cảm thấy bị xúc phạm bởi điều đó và rời khỏi nơi này. Nơi nào anh đến cũng đầy những thằng có cẳng chân to hơn đầu. Chưa đến lúc rời đi, anh cần phải ở lại đây lâu hơn nữa.
Không cảm thấy điều đó bất thường, Clough yêu cầu một người hầu đi ngang qua giữ toa xe.
" Ngài có phải muốn rời đi? Ngài có muốn tôi báo lại với chủ nhân không? "
"Được rồi. Bá tước có vẻ đang bận, nhưng tôi không muốn làm gián đoạn khoảng thời gian vui vẻ."
Clough đáp lại lời chào của người quản gia một cách cộc lốc và leo lên xe ngựa. Trên thực tế, lý do tại sao anh cảm thấy khó nghe chỉ vì thấy các alpha nói những lời tục tĩu, không, chỉ đơn giản là vì anh cảm thấy không thoải mái về hoạt động tình dục của các alpha. Hoàn toàn ngược lại. Anh không biết tại sao, nhưng lúc Alok xuất hiện với một mỹ nhân omega bên cạnh và nhìn mình với ánh mắt gợi cảm như vậy, có vẻ như cậu ta không chỉ đơn giản là trêu chọc mà còn muốn dụ dỗ.
Vào lúc đó, Clough cảm thấy hơi nóng dồn về dưới trung tâm. Vì vậy, mượn rượu mà nói chuyện, anh đã cố tình bán đứng tâm trí của mình cho đối phương. Nếu không, Clough cảm thấy mình sẽ chạy ngay đến, túm lấy cổ áo cậu, rồi kéo cậu ta ra ngoài, nhốt lại vào một căn phòng ngẫu nhiên và hành hạ. Ngay cả bây giờ nghĩ về điều đó thôi, Clough đã không thể làm chủ nổi bản thân rồi như thể điên lên.
Trong toa xe đi ầm ầm, Clough cau mày và bắt chéo chân. Anh thở dài khi đưa tay lên trán. Tự nghĩ bản thân chắc đã mất trí rồi. Để tưởng tượng một điều như vậy mà không có chút xấu hổ trước bao nhiêu người. Thật khó để nghe cuộc nói chuyện tục tĩu trong phòng nghỉ vì lý do đó. Bởi vì mỗi lần anh nghe nó, bản thân Clough tự chủ động tưởng tượng ra nó.
Điều này rõ ràng là bất thường. Bá tước là một người mà anh vừa mới gặp, và tính cách của cậu đối với anh mà nói không có góc nào đẹp đẽ, và Alok cũng là một alpha. Không có lý do gì để thu hút được Clough, mẫu người lý tưởng của anh là một người thuần khiết và giống như omega.
Tuy nhiên, anh không biết tại sao anh cứ nghĩ mãi đến vẻ ngoài bù xù của mình. Có lẽ việc cậu xuất hiện cùng với một người đẹp như vậy là một phần mở rộng của việc cậu ấy nhấn mạnh vào 'những sinh viên tốt nghiệp có danh dự thì phải làm việc chăm chỉ thật để bù lại cái nghèo của họ' như cậu đã từng mỉa mai.
Thật khó để Clough có thể thân thiết với một omega như vậy. Nhưng lần này lời mỉa mai của Alok chẳng có tác dụng gì. Đó là vẻ đẹp mà Clough đã ghen tị suốt cả buổi tối, không phải cô gái đó mà là Alok. Sau khi thừa nhận điều đó, Clough xoa mặt bằng cả hai tay.
Anh nên làm gì bây giờ. Nếu anh cứ không thể làm được gì chi bằng hãy cố gắng trốn tránh. Bởi vì điều này không thực sự làm được khi lời mời tiếp theo đến, Clough nhanh chóng từ chối, ném tấm thiệp mời vào lò sưởi đang đốt cháy. Vốn tưởng rằng không có quan hệ gì với cậu sẽ tốt cho cuộc sống sau này suôn sẻ hơn.
Anh đã dành thời gian và công sức để mở rộng mạng lưới cá nhân của mình thông qua giáo sư, và nhanh chóng được một gia đình quý tộc có ảnh hưởng khác thuê thông qua sự giới thiệu của một giáo sư đại học.
Clough người nhận được khoảng hoa hồng đầu tiên, đã chứng minh không tiếc lời rằng anh có kỹ năng đầu tư và đàm phán xuất sắc, nhanh chóng chiếm được lòng tin và có thể kiếm được rất nhiều tiền. Không lâu sau, mạng lưới của khách hàng đầu tiên bắt đầu khởi sắc, anh nhanh chóng đóng ký các hợp đồng khác, công việc của anh ngày càng tăng dần lên.
Sau khi rời khỏi căn nhà cho thuê, anh đã tự mua một căn nhà phù hợp ở vùng ngoại ô và thành lập văn phòng trong thành phố. Không lâu sau, anh cũng có thể thuê một người quản gia để chăm sóc ngôi nhà. Chỉ tập trung vào công việc của mình, Clough trở thành một nhà đầu tư ngày càng thành công, và bà quản gia -Masa cũng bắt đầu ăn nên làm ra.
Clough đắm chìm trong công việc đến mức phải cằn nhằn với bản thân mới làm được. Và anh đã có thể quên đi tên bá tước luôn khiến anh phải lo lắng và khó chịu mọi lúc mọi nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro