Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Trong tình trạng không thể tìm thấy đường ra, nếu anh cứ tỏ ra nóng nảy thì đó là sự thiếu kiên nhẫn của chính anh. Ai đi lạc ở đây đều có thể hỏi đường, nhưng Clough lại không thấy ai hay người hầu nào ở gần đây cả, chắc vì mọi người đang mải quây quần trong vườn hồng. Phải nói rằng, anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu đi bộ dọc theo con đường tuyết tùng đằng kia và xem xét lại tình hình. Khi Clough đi dọc theo những cái cây khổng lồ cao vút lên bầu trời, sự cáu kỉnh của bản thân anh bắt đầu lắng xuống.

Clough có phải đang mệt mỏi với sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống thành phố? Cái cây khổng lồ làm anh nhớ đến quê hương của mình trong khu rừng rậm phía bắc. Sau khi đi du học, anh hầu như không bao giờ đến đó nữa. Clough hít một hơi thật sâu và gạt đi mọi bực bội còn sót lại. Tuy nhiên, chẳng có gì đáng vui cả, trong khi anh ấy vẫn đang đi bộ qua hàng cây với vẻ mặt nghiêm túc, thì có một người nào đó xuất hiện từ phía bên kia. Người đó dáng thấp hơn anh một chút và có những đường nét thanh tú, mặc dù người đó trông giống như một alpha nhưng lại là một người kỳ lạ mang một dáng vẻ gợi cảm. Với dáng đi uyển chuyển và duyên dáng rất phù hợp với ngoại hình bảnh bao, dường như cũng phát hiện ra có người ở phía này, ngay sau đó dừng lại như thể đang rất ngạc nhiên.

Ngay cả khi đứng ở một khoảng cách đáng kể, trông thấy người đó, có thể nhận thấy sự run rẩy trong đôi mắt xanh của cậu. Gì? Không có ai xung quanh đây mà. Anh không biết tại sao đối phương lại tỏ ra biểu cảm như thể đã nhìn thấy ma mà kinh ngạc đến như vậy. Lúc ấy gió xào xạc làm tóc vểnh qua khóe mắt, cau mày vuốt lên tóc. Khi cậu đối mặt với người kia một lần nữa, biểu hiện đã thay đổi. Sự ngạc nhiên ban nãy đã biến mất, và cậu chỉ nở một nụ cười mỏng manh đặc trưng của giới quý tộc. Bước những bước uyển chuyển nhẹ nhàng như được gió đưa đi, cậu ân cần nói.

"Vườn hồng ở đằng kia."

Cậu ấy bắt đầu dẫn anh đi theo hướng mà thậm chí không thèm hỏi han. Đó là một chút kiêu ngạo và thô lỗ, nhưng nó đủ tự nhiên để anh thậm chí không thể tranh cãi. Có phải Clough tự nhận thấy bản thân bởi vẻ ngoài của chính cậu? Là con đường chạy trốn khỏi vườn hồng, nhưng không hiểu sao anh lại không nỡ từ chối. Clough khẽ cúi đầu và đi theo cậu ấy. Người đàn ông ngẩng cao đầu bước đi với tốc độ không chậm cũng không nhanh. Cậu không đủ cao để nổi bật, nhưng bờ vai thì rất thẳng.

Nó được kéo dài ra nên trông không hề nhỏ chút nào. Thỉnh thoảng, ánh sáng xuyên qua những cây tuyết tùng chiếu vào mái tóc vàng óng của cậu, làm chói cả mắt anh. Ngay cả những bộ vest cao cấp được thiết kế riêng cho cơ thể cũng vừa vặn như thế cậu được sinh ra để mặc chúng. Mắt anh vô tình dán vào mặt sau với những đường nét thanh thoát lại rất quyến rũ. Ngoài vòng eo thon thả. Clough người đã gần như chạm đến điểm đó, nhận ra bản thân đang nghĩ gì và tự nhìn đi chỗ khác, cau mày. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, và thậm chí đó không phải là một cơ thể mà Alpha sẽ có.

Clough có một cảm giác kỳ lạ khi đi theo cậu ấy qua hàng cây mà không nói một lời về cuộc trò chuyện nhỏ theo phong tục thường thấy trong các mối quan hệ xa lạ. Nó rõ ràng là một điểm nhấn cho thời gian đầu tiên. Nhanh chóng nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, anh chưa bao giờ vướng vào một quý tộc thành phố có vẻ ngoài cao quý như vậy. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy quen thuộc với nó? Khi đến cả khu vườn hoa hồng dọc theo con đường mà anh ấy thậm chí còn không biết có tồn tại hay không, cậu đứng ở một góc mơ hồ không hoàn toàn quay lại và liếc nhìn Clough. Có vẻ như cậu muốn nói rằng vì anh đã đi xa đến mức nào, nên từ giờ trở đi anh nên theo cậu để tìm lối cũ ra đến vườn hồng.

Ngay từ đầu, Clough đã hơi bực mình vì hành vi thô lỗ phớt lờ người khác mà không nói một lời nào của cậu. Tuy nhiên, vì đang ở vị trí được nhận sự giúp đỡ nên anh cũng không có gì để nói. Thay vào đó, anh muốn được biết họ tên đầy đủ của người này. Clough tự hỏi cậu ấy là một người tuyệt vời như thế nào mà lại đối xử thô lỗ kiêu ngạo với mọi người như thế này.

"Tên tôi là Clough Bendyke."

Anh đưa tay ra muốn bắt tay và chỉ sau đó cậu ấy mới nhìn thẳng vào Clough. Cậu tỏ ra bàng hoàng, như thể đang hơi xấu hổ, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng. Và rồi cậu ấy đưa bàn tay trắng bệch như khuôn mặt của mình ra và nằm lấy tay Clough.

"Alok Taywind."

Nghe tên gọi như một ly cà phê ngọt ngào. Bằng một cách nào đó nó có vẻ trông giống như vậy. Không phải cậu biết mình là bá tước, mà là cậu biết như vậy uy phong sẽ xuất hiện.

"Cảm ơn vì đã chỉ đường cho tôi."

Khi anh được giúp đỡ, Clough đã bày tỏ hết lòng biết ơn của mình. Bá tước, người biết cách rũ bỏ sự lạnh lùng để phù hợp với sự kiêu ngạo mà cậu vừa thể hiện, mỉm cười ngây thơ một cách đáng ngạc nhiên.

Đột nhiên, bụng Clough thắt lại. Khi anh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ mà không giả tạo đó, tự cảm thấy có gì đó rất đau đớn. Đồng thời, những cảm giác kỳ lạ mà anh nghe thấy ngay sau cơn ác mộng bao trùm lấy cơ thể. Anh nhíu mày nhìn bá tước đang nhìn mình. Tự dưng cái điệu cười ấy lại làm Clough bực mình muốn nghẹt thở. Gì? Tại sao lại cảm thấy như vậy? đây là ghen sao? Không. Có vẻ như không phải như thế. Anh cảm thấy như mình sắp nổ tung vì khó chịu. Rồi muốn làm điều gì đó với người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhưng thật khó để nói chính xác Clough muốn làm gì. Đó là một mong muốn khó hiểu.

Hai người đàn ông buông tay với một tiếng hằng giọng nhỏ trước khi cái bắt tay kéo dài và có một sự im lặng khó xử. Clough hít một hơi thật sâu và củng cố lại ý chí của mình. Anh không thể trốn thoát khi Bá tước, người đã hướng dẫn anh đến tận đây, đang nhìn chằm chằm vào Clough. Tại sao anh lại đến vườn hồng ngay từ đầu? Yêu cầu họ hướng dẫn anh đến biệt thự như vậy không phải cũng tốt hay sao. Tự hối hận vì cậu đến quá muộn. Tuy nhiên, nó đã tốt hơn một chút so với trước đây. Bởi vì anh đã có thời gian để chuẩn bị tinh thần. Clough luồn tay qua tóc lần nữa chỉnh chu lại ngoại hình.

Rồi Clough bước lại vào vườn hoa hồng. Một tiếng cười khúc khích phổ biến theo sau từ phía sau. Nhìn lại, Alok người mà tất cả đã nghĩ rằng chỉ có họ mới được cậu chỉ hướng dẫn lại  đang đi theo cùng với Clough. Khi cả hai cùng bước vào, những người đã tụ tập đều đồng loạt nhìn về phía này. Chính xác thì đó sẽ là Bá tước Alok Taywind. Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc, họ như một đàn thú đói chạy qua đồng cỏ, lao vào con mồi ngon lành mang tên Bá tước Taywind.

Một lúc sau, Clough đang đứng ở góc vườn hồng. Như thế thực sự khao khát điều gì đó, mọi người đều cố gắng bắt chuyện với Alok. Có vẻ như địa vị cao và sự giàu có không phải là tất cả. Trong số đàn kiến đổ xô đến ăn mứt ngọt, đã có cả những omega mù quáng. Khách quan mà nói, cậu ấy là một alpha độc thân và rất hấp dẫn, nên đó là điều đương nhiên. Ngay cả một số Alpha thỉnh thoảng cũng nhìn cậu với ánh mắt dính chặt không rời." Ồ, ngài ấy cũng làm thế à? " Clough ngay lập tức nhìn đi chỗ khác.

Anh không hiểu tại sao bản thân cứ thấy bực mình khi thấy mấy tên Alpha tự nhiên tiến đến gần Alok từ phía sau. Các quản gia và người giúp việc xuất hiện và phục vụ trà đen chất lượng cao, lần đầu tiên anh được nếm thử. Trà kích thích khứu giác và vị giác, cũng như đồ ngọt đồng thời thỏa mãn thị giác, được xếp thành hàng. Hầu hết tầng lớp thượng lưu thành thị đều uống trà với kem. Rất hiếm khi chỉ uống đường. Không giống như anh, Clough chỉ cần một thìa đường là đủ. Bản thân Clough không thích vị ngọt cho lắm, ở quê anh vẫn hay uống trà đen như thế này. Ngay cả khi uống hai tách trà đen, Alok vẫn đang nói chuyện với mọi người với một nụ cười mỉm.

Trà trong tay bá tước đã nguội lạnh từ lâu, hầu như cậu không hề uống nó. Những người ở ngay trước mặt bá tước trẻ tuổi đều không để ý, nhưng người luôn nhìn về phía này để ý vào nó sẽ đủ để nhận ra. Clough thi thoảng bắt gặp đôi mắt xanh của cậu. Mỗi lần điều đó xảy ra, Alok lại mỉm cười một cách quyến rũ. Ngược lại, Clough chỉ cảm thấy tồi tệ hơn.

Đang mải mê không hiểu cảm giác lúc ấy, lúc đầu anh cho rằng mình ghen tị với cậu quý tộc trẻ đẹp lại có khối tài sản kếch xù. Cho đến thời điểm này, Clough chưa bao giờ tỏ ra quan tâm nhiều đến việc của người khác như thế. Dù tin rằng mình có khả năng, nhưng anh ấy chưa bao giờ mặc cảm vì thiếu thốn của cải hay địa vị. Để đề phòng, anh đã thử nói chuyện với những Alpha trông giàu có với khuôn mặt nhướng lên mà không được nhiều người biết đến. Lúc đầu, có người tỏ ra quan tâm nhưng nhanh chóng mất hứng thú và ném cho Clough một nụ cười chế nhạo khó hiểu, nhưng anh cũng không cảm thấy ghen tị hay thua kém chút nào.

Thay vào đó, nó chỉ là một sự chế nhạo đồi trụy với đối thủ không có gì để khoe khoang ngoài gia đình của mình. Tất nhiên, anh đã không tiết lộ gia thế. Nhưng nó cũng không cần thiết phải quen những tên đó. Anh không thích việc Alok cười giữa đám đông. Một omega dường như có thể đánh mất lý trí bất cứ lúc nào lặng lẽ đứng bên vuốt ve cánh tay cậu. Khi anh nhìn thấy Alpha, người vẫn tán tỉnh và giả vờ khá thân thiện, thản nhiên vỗ vai anh, tách trà trong tay Clough kêu lên lạch cạch và lắc lư bắn ra nước trà đầy màu sắc.

Trước khi tách trà lắc mạnh trên đĩa bị đổ, Clough đã nắm lấy tay cầm và nhấn nó. Mặc dù vậy, anh đã rất tức giận khi nhìn thấy Bá tước, người không có thái độ muốn thoát khỏi sự đụng chạm của người khác, mà chỉ hơi di chuyển cơ thể để tránh nó. Rõ ràng đó không phải là loại cảm giác mà Clough sẽ có đối với một người mà anh mới gặp. Có điều gì đó sai sai. Kế hoạch ban đầu để nhằm đến một cơ hội làm ăn đã vụt biến mất ở đâu đó. Clough lúc nào cũng tràn ngập sự không hài lòng và chỉ viết ra những giải thưởng ấn tượng. Cứ như vậy cho đến hết buổi tiệc trà. Clough vạm vỡ liên tục dõi theo Alok bằng ánh mắt, và bá tước kia vẫn đầy điềm tĩnh dù có biết cảm xúc của anh hay không lại chỉ luôn mỉm cười với Clough mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau.

Alok cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi với việc đối phó với mọi người, với một nụ cười lịch sự, Alok đã đánh bại lũ kiến ngã ngửa ra sau. Và bằng cách nào đó, cậu từ từ tiến về phía Clough. Có vẻ như không cố ý, nhưng ngay từ đầu đã không có lý do gì để cậu ấy đến tận góc này với tư cách là trung tâm của vòng tròn xã hội. Mãi đến khi đến khá gần, cậu mới liếc nhìn, như thể không biết Clough có mặt.

"Mọi người đều thật phiền phức."

Bá tước tiến đến với một nụ cười nhẹ nhàng và mỉa mai những người mà cậu đã nói chuyện lịch sự cho đến bây giờ. Mặc dù cậu và Clough hoàn toàn có cùng ý nghĩ nhưng đó là một hành động rất kiêu ngạo thậm chí không nói về nó như một cách cởi mở. Clough, người đang cáu kỉnh lén lút liếc nhìn người đứng cạnh mình, sau đó nhìn đi hướng khác và trả lời lạnh lùng.

"Không phải như mùi vị rất đủ hấp dẫn sao."

Đó là một nhận xét cực kỳ xúc phạm. Đến mức có thể nhổ ra ngay mà vẫn thấy tủi thân. Alok có vẻ rất sốc trước lời buộc tội cậu như là một con đĩ với thân hình quyến rũ tất cả. Rõ ràng là những người không nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng thường sẽ tức giận nếu họ đưa ra những nhận xét thô lỗ như vậy. Tất nhiên, Bá tước đã nói điều mà cậu sẽ không nói với người lạ, nhưng đó là một câu chuyện khác với Clough. Đặc biệt, vị quý tộc cao quý này, sống trên áo đường của mọi người, sẽ đuổi người đàn ông thô lỗ ra khỏi biệt thự ngay lập tức. Hoặc cậu có thể tát vào má anh bằng bàn tay trông mềm mại đó.

Anh ước mình bị đánh và gô cổ đuổi ra ngoài. Có vẻ như sẽ không có bất kỳ kết quả cụ thể nào ở đây, nhưng Clough không thể rời chân khi cố gắng ra ngoài một mình. Tuy nhiên, Alok chỉ nhếch nhẹ khỏe miệng, hơi nhíu mày. Cậu ấy sinh ra đã cao quý, vì vậy cậu ấy thậm chí không biết cách tức giận. Nhưng ngay sau đó, ý tưởng đó đã tan tành. Alok đưa tách trà đã nguội cho một quản gia đi ngang qua, và cậu ấy đáp lại một cách bình tĩnh nhưng khá nhanh.

"Còn tốt hơn là ai đó không thể thu hút được một con sâu đang bị chim chích truy tìm thức ăn."

Giọng nói nhỏ nhẹ, chậm rãi của Alok hơi run, nhưng điều đó càng làm cho nó trở nên kiêu ngạo hơn. Điều này cũng xúc phạm không kém như những lời cuối cùng của Clough. Là bởi vì một tên khốn kiếp như anh lại thảm hại như vậy, bị chế nhạo không có gì để xem. Alok thậm chí còn nhìn Clough từ trên xuống dưới. Như thể chưa từng cười như vậy trước đây, Bá tước rất tức giận trừng mắt nhìn với Clough, Clough cũng không chịu thua. Dù là do chính anh gây ra nhưng cũng cảm thấy bản thân đang rất khó chịu vì bị xúc phạm.

Anh không thể giúp thêm gì hơn. Đồng thời, anh cũng cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy bá tước, người có nụ cười như mặt nạ với người khác, lại lườm anh với đôi mắt sống động như vậy. Không, anh sẽ sửa lại câu nói đó để nói rằng anh đang khá hài lòng. Mỗi lần đụng mặt nhau, dù là trong vườn hay trong biệt thự, họ đều bắt đầu lăng mạ nhau. Tất nhiên, đó chỉ là khi hai người ở bên nhau. Khi một người khác xuất hiện bên cạnh, Clough cũng ngậm miệng lại cũng giống như Alok, cậu nhanh chóng thay đổi thành một quý tộc cao quý và cười dịu dàng.

Điều đó khiến Clough bức xúc đến mức muốn bằng cách nào đó loại bỏ chiếc mặt nạ đó trên mặt Alok. Khi anh tiếp tục nhìn Alok cười nhạo đủ loại người trong vườn, Clough người đang bị xoắn bụng, định đi xem qua thư viện vì anh có ý định muốn đến đó kể từ khi đến nhà bá tước. Khi được hỏi liệu có ổn không khi đi dạo quanh thư phòng, người quản gia già với mái tóc bạc phơ vui vẻ chỉ cho anh một vòng biệt thự. Thư viện của bá tước chứa đầy những cuốn sách chất lượng cao, cũng như danh tiếng của nó. Hầu hết đều là sách nhân văn và triết học, từng quyển một.

Giá trị cũng có vẻ đáng kể. Anh nhìn thấy vài cuốn sách hay muốn cầm lên đọc ngay, nhưng lại bỏ qua, bởi không thể đọc hết và nếu bỏ giữa chừng thì lại tiếc nuối. Thay vào đó, Clough nhìn vào những tác phẩm nghệ thuật treo trong phòng làm việc. Thành thật mà nói, anh cũng không rành về nghệ thuật lắm.

Nói chính xác hơn, anh không giỏi về diện âm nhạc, mỹ thuật và những môn nghệ thuật khác, nó đòi hỏi rất nhiều tiền để xây dựng kiến thức liên quan. Đó là một vật dụng cần thiết để đối phó với tầng lớp thượng lưu, nhưng việc thiếu những bộ phận đó khiến ngay cả giáo sư cũng phải lo lắng cho anh. Ngay cả trong mắt Clough, những bức tranh treo trong phòng làm việc dường như là những tác phẩm có chất lượng đáng kể.

Giữa những giá sách khổng lồ cao đến trần nhà, thì còn treo rất nhiều bức tranh lớn nhỏ. Trong số đó, có một số tác phẩm nổi tiếng đến mức ai cũng có thể nói rằng chúng là tác phẩm của các bậc thầy nổi tiếng dù chỉ nhìn thoáng qua một lần. Nhưng điều khiến anh chú ý khi nhìn quanh căn phòng là bức tranh phong cảnh về một ngôi làng bình dị vào đầu mùa hè. Nó thể hiện ánh sáng rực rỡ bằng cách sử dụng màu trắng và vàng sáng giữa sự hài hòa màu sắc mạnh mẽ.

Nhìn thấy bức tranh lòng Clough thanh thản như đang nhìn thấy cảnh vật của quê hương mình. Khi nhìn kỹ hơn, chữ ký của họa sĩ và năm được viết ở góc, nhưng có vẻ như nó đã được vẽ chưa đầy một năm trước. Bất kể anh nhìn nó như thế nào, thì anh cũng chỉ là một tân binh. Nó có vẻ hơi cũ để có thể treo chung với các bộ sưu tập khác, nhưng Clough nghĩ rằng đây có thể cũng là một thành viên của 'Tiệc trà trong Vườn hồng'. Cánh cửa thư phòng đang yên tĩnh thì đột ngột bị mở ra.

"Alok, hãy nghĩ kĩ về nó. Nó sẽ rất tuyệt vời đấy."

Clough nhìn lại thì thấy một alpha và Alok đang đứng cạnh cửa, cả hai đang cãi nhau. Anh chàng kia cao hơn Alok một chút, liếc nhìn bá tước với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi. Cậu thậm chí còn nhẹ nhàng gạt cánh tay dày cộp của đối thủ. Clough không khỏi ngạc nhiên khi biết cậu có ý định tình dục rõ ràng, thay vì che giấu thì lại công khai thể hiện. Nó không phải là điều điên rồ nhất ư?.

Cho dù khuôn mặt của cậu có nhẵn nhụi đến đâu, thì nhìn đâu cũng thấy ngài bá tước đây là một alpha. Nhưng đối phương kia có vẻ không quan tâm.

Anh ta tiếp tục chạm vào Alok bằng đôi bàn tay nhớp nháp và bẩn thỉu của mình. Vấn đề là Alok- người đang không biết là ngây thơ hay chỉ là đang hưởng thụ mà cậu chỉ khẽ vặn người để tránh né cũng không hề có dấu hiệu cự tuyệt. Nếu là Clough, anh sẽ bẻ cổ tay tên khốn khiếp đó. Với những lời chửi thề hay thậm chí là đấm đá túi bụi. Nhưng Alok thì không, cậu còn nở một nụ cười đầy ẩn ý. dường như là đang tận hưởng nó.

Đó là một cảm giác chỉ có thể được diễn tả là thực sự bẩn thỉu. Clough không thể hiểu tại sao bản thân phải nhìn thấy người khác, không chỉ là hẹn hò, mà còn là những thứ ghê tởm như alpha "ăn thịt " lẫn nhau. Nhưng ngay cả khi anh cố gắng không để tâm, Clough đã không chỉ không nhìn mà còn phải nghe nó bằng đôi tai bình thường của mình.

"Tôi vẫn chưa có hứng thú với việc này. Nếu anh cảm thấy thích nó, hãy cho tôi biết vào lần tới. Bây giờ thì tôi cần phải tìm kiếm một cuốn sách mà tôi cần đọc bây giờ. Thật sự xin lỗi."

Sau khi Alok lịch sự từ chối, cậu nhanh chân bước vào phòng làm việc. Alpha kia chỉ gắt gỏng rồi cười to một tiếng, hẳn là tên đó cũng không để ý lắm đến thư viện, liền rời đi ngay lập tức và không quên đóng cửa rồi đá mạnh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro