Chương 11
"Người ta nói rằng Bá tước Taywind có tài năng xuất chúng về âm nhạc, và chính em cũng đã từng được tận mắt chứng kiến. Em vô cùng mong đợi bữa tiệc này."
Clough liếc nhìn Raphiel, người có vẻ đang phấn khích liên tục vỗ tay, rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Alok - người đứng dưới ánh đèn, trông có vẻ tiều tụy với đôi mắt đang cụp xuống, cũng được mấy ngày rồi không gặp. Khoảnh khắc cậu nắm lấy dây đàn violon và giương cung, một bóng tối xuất hiện dưới hàng mi dài vàng óng.
Trong khi đó, đôi mắt màu xanh thì vẫn tỏa sáng như những viên ngọc quý. Âm nhạc bắt đầu ngay lập tức. Anh không biết rõ tên bài hát, nhưng đó là một giai điệu nổi tiếng mà Clough từng được nghe qua, và hầu hết mọi người đều biết đó là nhạc nền dành cho những cặp tình nhân. Khi dàn nhạc giao hưởng cùng cây vĩ cầm bắt đầu chơi cùng nhịp, âm thanh hạnh phúc của mọi người cũng bắt đầu vang lên từ khắp mọi nơi. Những đầu ngón tay của Raphiel đang nắm chặt lấy tay Clough cũng run lên. Ngay cả Clough dường như cũng hoà mình rơi vào giai điệu. Nhưng không chỉ thứ âm nhạc đã đánh trúng tâm lý mà người kéo nó cũng khiến anh say mê.
Có chút kiêu ngạo, đôi khi lại lạnh lùng, hay phẫn nộ, đôi mắt xanh của bá tước từng chút một có hơi u sầu. Giai điệu violon không dẫn dắt nỗi buồn ấy mà ngay từ đầu đã như vậy rồi. Mở mắt ra một chút, rồi nhẹ nhàng nhắm lại, bá tước chơi vĩ cầm với động tác rất nhẹ nhàng duyên dáng. Và đôi khi liếc nhìn về phía này. Khi ánh mắt cả hai vô tình bắt gặp nhau, Alok lại mỉm cười.
Gió thổi nhẹ qua vạt áo khoác của bá tước. Mái tóc vàng mượt mà cũng được chải gọn gàng. Alok, người tựa đầu vào cây vĩ cầm như thể đang dựa vào người mình yêu, đã lột tả được sự tuyệt vọng của một người đang yêu hướng đến bi kịch trong một bản tình ca tuyệt đẹp.
"Nó đẹp và cũng thật buồn."
Raphiel vừa nói vừa lau mắt bằng khăn tay. Clough lặng lẽ gật đầu. Anh không thể nói gì vào lúc này. Và anh không thể rời mắt khỏi Alok. Hàng trăm ánh đèn lung linh làm ấm nền cho bầu không khí lãng mạn. Mặc dù người đứng đó đầy kiêu hãnh nhưng anh lại cảm thấy đáng thương không tả xiết, thậm chí chỉ trong nháy mắt, tựa hồ bá tước như sẽ tan dần thành bọt khí cho đến khi màn nhạc kết thúc.
Clough đã phải lấy tay ấn vào bụng mà không hề hay biết bản thân đang vì buồn mà lên cơn đau dữ dội. Hành động ấy là điều tốt nhất anh có thể làm bây giờ. Hai bài nhạc được phát ra lần lượt. Đứng giữa ánh đèn vàng lung linh, xung quanh là những giai điệu, Alok như hiện thân của Israfil, thiên thần của âm nhạc. Nó vấn là một giai điệu tình cảm nhẹ nhàng, nhưng tại thời điểm này không có gì thích hợp hơn chơi một bản nhạc lãng mạn như vậy. Bị mê hoặc bởi âm nhạc, bầu không khí hoà quyện với Alok, nước mắt của các quý tộc omega ở khắp vườn hồng đều rơi xuống. Clough, người bất ngờ bị lôi về thực tại trong cơn say đắm bởi tiếng khóc thút thít, bất giác hắng giọng và nhìn xung quanh. Khi kết thúc bài hát cuối cùng, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên. Một số người đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi của họ mà hò reo.
Trong số đó có Raphiel. Ngay sau khi màn trình diễn kết thúc, cậu ấy đã nhảy lên và vỗ tay không ngừng. Dù vậy, cậu vẫn dụi mu bàn tay dưới mắt để chặn nước mắt không thể rơi. Alok, người vừa kết thúc màn biểu diễn, bắt tay với người soát vé. Sau đó, cả hai cúi đầu lịch sự trước sự cổ vũ của khán giả. Tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn. Trước tiếng vỗ tay không ngớt, Alok sau khi cúi đầu vài lần với nụ cười rạng rỡ, cậu đã có thể nhanh chóng bước xuống khỏi bục.
Ngay cả những người hưởng ứng nồng nhiệt cũng ngồi xuống khi Alok bước xuống bục và tiếp tục cuộc trò chuyện bị gián đoạn trong buổi biểu diễn. Raphiel cũng vậy, dường như đã vỗ tay đủ ,ngượng ngùng cùng đôi mắt vẫn còn hơi ướt của mình. Clough không phủ nhận rằng màn biểu diễn này rất đẹp, nhưng hơn thế nữa, có gì đó nặng trĩu trong tim và đốt cháy cổ họng anh. Anh nhấp một ngụm sâm panh đã cạn một nửa. Nhìn sang bên cạnh, mũi của Raphiel không biết từ lúc nào đã hơi ửng đỏ. Chiếc khăn tay mềm ẩm đi khi lau nước mắt.
"Bá tước có phải đã bị người ta phản bội không?"
Clough gần như phun ra ly rượu sâm banh mà anh đang nhấp trong khi cười khúc khích.
"Em đang nói về cái gì vậy?"
"Không phải sao, nếu không thì làm sao ngài ấy có thể thực hiện được một màn trình diễn hay như thế chứ."
"Không đời nào. Bá tước đó không thể bị phản bội đâu. Ngài ta kiêu ngạo đến mức anh không nghĩ rằng ngài ấy có thể yêu một người đủ nhiều để cảm thấy như vậy."
Nghe những lời đó từ miệng Clough, Raphiel lườm anh như thể anh đã bị từ chối.
"Ai cũng có quyền được yêu. Bá tước cũng sẽ có những người mà ngài ấy yêu nhất. Nếu không, ngài ấy không thể chơi được bản nhạc cảm động như vậy. Ngài Clough, vì anh không hứng thú với âm nhạc, có thể anh không biết được điều đó, nhưng dù vậy, anh không nên đẩy mọi suy nghĩ tiêu cực vào người khác theo cách đó."
"Là vậy sao."
Raphiel người luôn bình tĩnh lắng nghe những gì người khác nói, chưa bao giờ thấy Raphiel bênh vực ai đó với sự tức giận như vậy, anh đã rất ngạc nhiên và sẵn sàng thừa nhận điều đó. Sau đó, Raphiel người đang khiển trách Clough bằng cách chỉ tay vào anh, lại đặt ngón tay xuống như thể cậu đang xấu hổ và nói.
"Em đã rất phấn khích. Em xin lỗi."
"Em không cần phải xin lỗi. Bởi vì có vẻ như anh mới là người sai."
"Nếu anh còn nói điều đó một lần nữa......"
Omega tóc vàng ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn Clough trong khi cố gắng nói điều gì đó, mắt hướng nhìn theo ánh mắt của anh.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi với các vị khách mời khác, Clough dường như có thể hiểu tại sao. Nguyên nhân vừa mới lấy đi tâm trí của mọi người đầy nước mắt bây giờ đã vứt bỏ vẻ mặt đau khổ trước đó tiến đến đây với một nụ cười giả tạo như thường lệ.
"Xin chào, Raphiel."
"Xin chào, Bá tước."
Anh nghĩ rằng bá tước sẽ giả vờ biết, nhưng Alok đã chào Raphiel mà giả vờ như không nhìn thấy anh. Raphiel chắp hai tay lại như một đứa trẻ xúc động khi gặp thần tượng của mình và không biết phải làm gì.
"Màn trình diễn của tôi thế nào? Cậu có thích nó không?"
"Nó thật tuyệt vời và rất đẹp. Nó giống như một giai điệu đến từ thiên đường vậy."
"Cậu nói quá rồi. Tôi không giỏi đến thế đâu."
"Không. Em đúng là không có nhiều kinh nghiệm, nhưng màn trình diễn của Bá tước thực sự rất cảm động. Cảm ơn vì đã mời em đến đây ngày hôm nay."
Raphiel đã đưa ra một vài lời khen ngợi. Đó là sự ngưỡng mộ thuần túy chứ không phải tâng bốc, nhưng cậu ấy ca ngợi nó nhiều đến mức Clough nghe lọt sang cả tai kia.
Clough ngồi đó ho sặc sụa vì sự dễ thương, hơi buồn cười và xấu hổ. Sau đó, Alok nhìn chằm chằm về phía này với vẻ hơi giật mình, dù đã biết rằng Clough ngồi ở đó. Một nụ cười nở rộng hơn trước trên khuôn mặt trắng trẻo của bá tước.
"Anh có nghe được gì không? Và có đồng ý với suy nghĩ cuả người yêu mình không? "
"Tôi không rành về âm nhạc nên không có tư cách để phê bình, nhưng đó là một màn trình diễn rất hay mà ngay cả đôi tai của tôi cũng có thể cảm nhận được. Điều đó là đủ để bán ngài bá tước đây như một nghệ sĩ biểu diễn. Với một mức giá đủ cao để bù đắp cho những thiệt hại ngày hôm nay."
Nghe những lời đó, cả Raphiel và Alok đều cau mày và nhìn chằm chằm vào Clough. Nhìn cận cảnh, họ rõ ràng khác nhau về chiều cao và vóc dáng, nhưng đồng thời, cả hai như được bao phủ bởi ánh sáng trắng trên cùng với mái tóc vàng óng ả, nên không hiểu sao lại có cảm giác ngột ngạt nhân đôi lên.
" Đúng là một kẻ keo kiệt chỉ biết đến tiền."
"Em thường sẽ đứng về phía anh, nhưng bây giờ anh đã đi quá xa."
"..."
Clough không còn gì để nói. Sau màn chào hỏi ngắn gọn, Alok nhanh chóng chào đón những vị khách khác với tư cách là người dẫn chương trình buổi hòa nhạc. Những người đã chờ đợi một lúc chào đón bá tước với vẻ mặt rạng rỡ. Thấy vậy, anh vẫn có suy nghĩ phải bán bá tước với giá cao như thế nào để bù đắp cho những khoản chi tiêu vượt mức trong ngày hôm nay. Để dạy cho Alok tầm quan trọng của lao động và lý do nên phải tiết kiệm tiền, tốt hơn hết là nên bán bá tước vào các ban nhạc kịch khét tiếng có sự bóc lột nghiêm trọng về tiền lương với tài chính eo hẹp.
Khi mà bắt buộc chỉ được ăn bánh mì đẫm nước mắt bằng mồ hôi công sức, ai đó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Trong khi đó, Raphiel nắm lấy tay áo anh.
"Không có người nào ở xung quanh đây."
Nhìn vào vườn hồng bây giờ, có khá nhiều ghế trống trên bàn. Bữa tiệc như chỉ mới bắt đầu, nhưng bây giờ lại yên tĩnh trống vắng đến lạ. Đó là một buổi hòa nhạc nhạy cảm, nên có lẽ nhiều cặp alpha và omega đã ẩn mình trong bóng tối yên tĩnh đắm chìm vào tình yêu của họ.
Clough nhận ra tại sao Raphiel lại nói như vậy. Anh hộ tống cậu với một bàn tay ôm quanh eo, cả hai rời khỏi khu vườn đông đúc.
"Hai người trông rất hợp nhau."
Đáp lại câu hỏi mang lại nụ cười, Clough hỏi lại.
"Em đang nói gì vậy.?"
"Bởi vì anh đã nói chuyện một cách thoải mái từ trước đó với bá tước. Em chưa bao giờ thấy ai dám nói chuyện thoải mái như vậy với ngài ấy cả."
"Hai người không phải có quan hệ tốt sao?"
"Không hẳn. Mặc dù gần đây em thường xuyên được mời, nhưng Bá tước là một người đàn ông có nhiều bí mật. "
"Ừm, vậy sao?"
Trước đó, Alok đã gọi Raphiel là người yêu của Clough. Và hành động như một người biết hết mọi thứ, kể cả việc sắp xếp chỗ ngồi. Quý tộc nói chuyện phiếm rất nhanh, lại gián tiếp nhắc tới mấy lần, có thể biết được quan hệ giữa hai người. Nhưng thật kỳ lạ khi được quan tâm như vậy. Thậm chí nhiều hơn khi anh nghĩ về mối quan hệ giữa cả hai đã từng rất rực rỡ. Thay vào đó, những trò đùa nghịch ngợm hoặc những lời mỉa mai khó chịu vẫn còn đó.
Bá tước nói ít là chuyện bình thường, nhưng hôm nay Alok không nói gì. Việc sắp xếp chỗ ngồi chỉ có Clough và Raphiel, màn trình diễn đáng buồn với vẻ mặt đượm buồn đều là những điều không ai ngờ tới.
- Chẳng lẽ bị phản bội là thật sao? Những lời của Raphiel lúc nãy hiện lên trong tâm trí anh. Rồi anh nhìn xuống Omega xinh đẹp đang đi bên cạnh mình tự cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Chắc không phải vậy đâu. Alok? Anh không biết tại sao, nhưng lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh có cảm giác rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra nếu anh không cầu hôn Raphiel ngay bây giờ.
Clough, người đang tuyệt vọng, đã cố gắng hết sức để tìm một nơi thích hợp. Ở biệt thự bá tước chưa bao giờ là một nơi yên tĩnh, nơi này luôn có vô số người hầu được huy động để tiếp đãi hàng chục vị khách đến rồi đi. Ngoài ra, Raphiel muốn ở trong vườn hoa hồng. Chắc chắn phải có một nơi thích hợp dưới bóng râm mờ ảo mà ánh sáng không chiếu tới, nhưng không hiểu sao anh không biết liệu nó có xuất hiện ở đây hay không.
Người qua đường cứ từng người một chiếm chỗ. Đôi khi, dưới bóng tối, còn có mấy âm thanh đáng xấu hổ phát ra, vì vậy Clough lấy hai tay bịt tai Raphiel lại và nhanh chóng chạy đi. Bọn chết tiệt. Tại sao họ lại làm việc đó trong nhà của người khác?.
"Em đoán không có ai ở đó cả." Clough đi đến chỗ Raphiel chỉ. Và ở đó, giống như hang tối như thể có "sói "đang lảng vảng tìm kiếm thức ăn, hai con mắt bạc lấp lánh trôi nổi trong bóng tối.
"Đây là hang" sói "đấy. Quay lại thôi."
Không ngoảnh lại, Clough chộp lấy và kéo Raphiel đi. Sau khi nhìn xung quanh một lúc, chỉ khi anh gần như tức giận, thì cuối cùng cũng tìm thấy một không gian nhỏ không có một ai ở xung quanh. Đây là một nơi rất đẹp với những chiếc đèn lồng chiếu gián tiếp ra xa cùng với những bông hồng leo lên những đồ trang trí hình vòm ở bên cạnh. Ngay cả mùi hương hoa hồng tinh tế cũng hoàn hảo. Dưới vòm hoa hồng, Raphiel như thể vốn dĩ thuộc về nơi đó, sau cùng Clough thả tay ra khi gạt đi trái tim đang đập nhẹ trong lồng ngực.
"Raphiel Westport."
Khi nghe thấy tên họ đầy đủ của mình được gọi bằng một giọng nhỏ nhẹ, Raphiel căng thẳng nắm chặt hai tay lên ngực, rồi đặt xuống và ngượng ngùng trả lời:
"Vâng, Clough Bendyke."
Quay lưng về phía vầng trăng tròn, mái tóc vàng óng ánh nhẹ. Raphiel không dám ngẩng đầu nhìn xuống một chút, nhưng cậu hạ thấp đầu ngón tay đang có chút run rẩy. Khi Clough nhìn thấy điều đó, trái tim anh, vốn đã đập trước đó, lại bắt đầu đập nhanh hơn. Có lẽ trái tim trong lồng ngực bé nhỏ ấy cũng vậy.
Clough đã quỳ xuống và cầu hôn, nhưng nó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Đột nhiên, anh cảm thấy bất an vô cùng, và một cảm giác tội lỗi không thể hiểu nổi dâng lên. Nó thậm chí còn đáng sợ hơn bất cứ điều gì. Anh nghĩ thật là một gánh nặng khi biến đứa con quý giá của người khác thành của mình. Nhưng anh không thể lùi bước tại đây.
Raphiel sẽ làm anh hạnh phúc, và hơn hết điều này cũng sẽ làm Raphiel tổn thương. Có lẽ không chỉ vì ánh sáng lờ mờ mà đôi mắt xanh đang nhìn về phía này trở nên lung linh, nhìn vào anh.
Mỉm cười với cậu, Clough rút trong túi ra một chiếc hộp. Nhìn thấy hộp lụa tinh xảo, Raphiel khẽ thốt lên. Cùng lúc đó, Clough hít một hơi thật sâu và quỳ gối trước mặt người mà anh sẽ ở bên cạnh suốt phần đời còn lại. Và đó là khoảnh khắc anh mở hộp nhẫn.
Đột nhiên, trong góc có thứ gì đó kêu sột soạt, hai người kia lao từ đâu chui ra từ phía đó, sờ soạng thân thể của nhau, ngay cả hôn cũng vội vã. Dường như vì thế và không để ý sang phía này. Clough, người vừa khuỵu chân xuống không thể tránh được khi bị hai người kia áp sát trong tích tắc. Những kẻ lạ mặt cuối cùng bị vấp phải anh và ngã xuống một cách ngoạn mục. Clough cả người bị đè xuống dưới hai người họ. Trong tình huống quay cuồng, chiếc hộp nhẫn anh đang cầm trên tay lăn đi đâu mất.
"Á! Gì thế!"
"Chết tiệt! ai đây."
"Ah. Ngài Clough!."
"Có người..."
Hai người nằm xuống đất giãy dụa, không nghĩ tới điều này nhanh chóng đứng dậy. Anh bị ngã đập mạnh thôi vẫn chưa đủ, Clough tự nghĩ mình giống tấm thảm rẻ tiền bị mấy tên ăn xin giằng xé.
Tại sao, tại sao anh luôn dính phải những điều ngớ ngẩn như thế này? Tại sao lúc thì là những "con sói con "nhân dịp kiếm mồi rồi lại đến những "con lợn con "đang động dục này nữa! Hôm nay là ngày giao phối hả, ngay cả một đứa trẻ cũng không muốn được sinh ra trong bối cảnh như này đâu!.
Bọn họ đang cố gắng làm điều đó và anh thì đang lãng phí thời gian quý báu của mình. Tại sao luôn là anh! Có phải do ý tưởng ngu ngốc nào là đến buổi hòa nhạc do bá tước tổ chức và cầu hôn cậu ấy không? Do ràng tất cả đều như bị nguyền rủa vậy. Đó là một lời nguyền. Cuối cùng, hai anh chàng kia cũng đứng dậy khỏi chỗ. Ngay sau đó, Clough cũng đứng dậy. Raphiel nói với ánh mắt lo lắng.
"Anh không sao chứ?" cậu hỏi, nhưng Clough lặng lẽ kéo cậu lại.
"Thật không may mắn khi có một mối quan hệ như vậy ở đây."
"Bé yêu, bầu không khí đang rất tốt. Chúng ta hãy đi nơi khác thôi. "
Họ chuẩn bị rời đi mà không một lời xin lỗi, và Clough đã nắm lấy vai một trong số họ. Giống như đối phương tâm tình không tốt, hắn gạt bỏ tay anh ra nhìn lại.
"Gì?"
"Không có gì to tát. Có lẽ chuẩn bị cho cuộc đi săn chó dại? "
Clough cười khẩy, một tay nắm chặt cổ áo đối thủ, một tay nắm chặt cú đấm. Và hôm nay, anh sẽ vung nó với rất nhiều sự bực bội mà anh đã phải chịu đựng trong nhiều ngày qua.
"Đứng lên. Mày rất phù hợp."
"Ôi, dừng lại."
"Đồ độc ác! dừng lại! Đồ khốn khiếp! "
"Ngài Clough! Xin hãy bình tĩnh."
Không nghe thấy Raphiel đang ngán ngẩm bên cạnh ngăn cản, Clough vung nắm đấm, dí vào những vết bầm tím sưng tấy của đối thủ đến mức không thể nhận ra. Một người đã nằm liệt nửa người và lăn lộn trên sàn.
"Nếu mày muốn làm điều đó với những alpha, thì nên làm điều đó ở một nơi mà tao không thể nhìn thấy. Mày đã phá hỏng một màn cầu hôn quan trọng của tao rồi đấy!"
Sự khó chịu tích tụ từng chút một kể từ khi bước vào dinh thự, sự tức giận và sự thù địch không rõ nguyên nhân cộng dồn với sự căng thẳng thần kinh trước đó, tất cả trộn lẫn với nhau nhấn chìm hoàn toàn lý trí của Clough. Anh biết rất rõ rằng không cần phải chà đạp lên họ trong cơn tức giận như vậy. Kỳ lạ thay, gần đây, anh không thể kìm chế được sự tức giận của mình.
Khi những cảm xúc không thể giải thích được chất đầy lênđỉnh đầu, Clough cảm thấy như mình sẽ chết nếu không giải phóng chúng theo một cách nào đó, và hầu hết chúng sẽ đều kết thúc khi anh giair toả nắm đấm lên một ai đó. Thường thì anh vung kane từ dưới lên, nhưng hôm nay, đối thủ của anh chỉ là hai gã alpha kém may mắn. Mũi của đối thủ bị gãy và máu chảy. Nắm đấm của Clough cũng không hoàn hảo, và anh có thể sẽ gặp khó khăn trong việc cầm bút đúng cách vào ngày mai. Vì vậy, nếu là bình thường anh sẽ sử dụng kane, nhưng bây giờ không có nó, nên anh không thể làm được. Nắm đấm của Clough đã nhuốm đầy máu. Sau đó, khi đối thủ khập khiễng thở ra một hơi dài, máu bắn tung tóe lên mặt Alpha đang tức giận. Ngay bên cạnh máu đỏ cũng bắn lên mặt Raphiel, người đang bị treo trên cánh tay mạnh mẽ túm lấy cổ áo của đối thủ, và đã sợ hãi bỏ chạy với trái tim tan nát.
Nhưng lúc này Clough không quan tâm đến Raphiel nữa.
"Tại sao mày lại làm thế?"
Tên đó giận dữ hét lên với người tình của mình, người đang khóc lóc và xuất tinh với đôi mắt rực lửa.
"Hãy im lặng và nuốt hết đống 'hạt giống' đang phun trào kia đi. Nếu không, mày sẽ không sống nổi và ăn súp cho đến hết đời mất".
Đối phương run như cầy sấy, ngậm miệng không nói. Và sau khi đánh thêm vài lần nữa, anh đã ném tên đó lên đầu người đã ngất xỉu trước đó. Thậm chí không nghĩ đến việc chạy trốn, cả hai đã bất tỉnh khi nằm chồng lên nhau. Lúc đầu, nó bắt đầu như sự tức giận và khó chịu cá nhân, nhưng bây giờ nó bị thúc đẩy bởi sự căm ghét dữ dội về hoạt động tình dục giữa các alpha. Đó là hình thức hưởng thụ suy đồi tồi tệ nhất.
Clough không thể hiểu tại sao Alpha hay Omega lại có thể làm những điều kinh tởm như vậy với nhau. Để không phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ buộc phải ra đời do sự cố chăng , hoặc trong một cuốn tiểu thuyết thô tục khó nói là văn học.
Nó phổ biến trong giới quý tộc tham nhũng, những người gần đây đã xem nó quá đỗi bình thường, vì họ yêu thích hoặc vì họ bị dụ dỗ bởi niềm tin phổ biến rằng nó thật tuyệt vời. Kể cả đã có vợ/ chồng cũng từng hưởng thụ một lần hoặc có cho mình bồ nhí. Tuy nhiên, sự căm ghét mà Clough cảm thấy lúc này không phải bởi anh đặc biệt trong sạch về mặt đạo đức xã hội.
Khi vượt qua cơn tức giận, Clough nhận ra sự lo lắng và khẩn trương gần đây của mình đến từ đâu. Đồng thời, nguyên nhân của sự tức giận mà anh cảm thấy bây giờ. Đó không là gì ngoài sự căm ghét bản thân. Người thống trị lý trí của anh lúc này là người đàn ông có khuôn mặt nhợt nhạt đang chơi vĩ cầm như thể cậu ta sắp gục ngã bất cứ lúc nào. Sao nó cứ hiện lên mãi vậy? Nó không đủ để khiến mọi thứ trở nên khó chịu và phiền phức, và ngay khi Clough nghĩ rằng anh có thể rất thích Raphiel, nhưng điều nảy ra trong đầu anh không phải là ghen tị với bá tước, mà là ghen tị với Raphiel. Không có ích gì khi phủ nhận điều đó.
Clough đã cố gắng nhanh chóng cầu hôn và củng cố mối quan hệ giữa hai người để cắt đứt những mầm mống trong mối tình cảm không thể tồn tại hoặc không nên tồn tại. Tuy nhiên, kế hoạch của Clough đã bị phá hỏng bởi một sự xâm nhập bất ngờ. Anh phun ra một lời nguyền khi cố lắc bàn tay sưng tấy của mình. Chiếc áo khoác đã nhàu nát và có lẽ có vương lên một vài vết máu trên đó, lúc trở về Masa sẽ tức giận và cằn nhắn với anh mất.
Nới lỏng một chút cà vạt trên cổ áo, Clough vuốt lại mái tóc bị lòa xòa trong pha đánh sang một bên. Anh ngước nhìn bầu trời và thở dài thườn thượt. Cho dù ngọn đèn có sáng đến đâu cũng không đủ để tìm thấy chiếc nhẫn nhỏ. Anh nhún vai và nhìn xung quanh. Không thấy Raphiel ở đâu cả.
"Raphiel?" cậu ấy đã đi đâu mất rồi. Anh cần tìm Raphiel ngay bây giờ. Nhưng anh cũng cần phải tìm cả hộp nhẫn nữa. Chắc cậu ấy phải ngạc nhiên lắm mới bỏ đi như vậy. Dù đã cẩn thận lên kể hoạc có mục đích nhưng Clough lại đá bay hai tên Alpha đang choáng váng nằm vật trong bóng tối, cúi xuống mò mẫm bằng hai tay. Thứ anh cần bây giờ là chiếc nhẫn. Thật là một mớ hỗn độn, nhưng Clough phải hoàn thành màn cầu hôn này thật sớm bằng cách nào đó.
____________
___________________
Edit: Phải công nhận Clough nhọ thật chứ, đã tỏ tình hụt còn mất nhẫn, giờ bị bồ sợ chạy mất dép luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro