7. Mad dog hunt and finally mine
Mỗi ngày gần đây anh chỉ quanh quẩn bên công việc. Chìm đắm mải mê đến nỗi anh muốn dành dụm tất cả số tiền mà bản thân làm được để mua một chiếc lồng sắt và giam cầm Alok. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy mức độ điên rồ trong anh ngày càng lớn.
Clough, người vừa viết cho Alok Taywind một tài liệu quan trọng, đã ném cây bút xuống và thở dài. Anh đã không gặp mặt Alok được hai tháng. Anh không biết bản thân có thể kìm nén được nó trong bao lâu nữa khi xuất huyết dạ dày ngày càng nhiều lên.
Thỉnh thoảng anh đã thử dành một đêm với các omega khác, nhưng nó chẳng giúp ích được gì cả. Anh cảm thấy khao khát, nhưng rồi nỗi thất vọng cứ mãi chà đạp lên anh, như nuốt một ngụm nước biển. Cuối cùng, Clough cũng không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh mặc áo khoác và rời khỏi văn phòng. Vác cây gậy để trước cửa, anh nhanh chân đi xuống bậc.
Trời bây giờ đã tối muộn. Clough chọn đi bộ thay vì đi bằng xe ngựa. Đường về nhà lúc nào cũng dài, nhưng không đến mức không thể đi bộ, đi bộ vào lúc tâm trạng bất ổn cũng giúp bản thân anh dễ thở hơn.
Khoảng cách thay đổi từng chút một khi anh bước đi. Văn phòng ở trung tâm giữa những ngôi nhà ở vùng ngoại ô, ở giữa là những con hẻm tối tăm, nhà thổ bên cạnh khu mua sắm và khu dân cư. Hầu hết bình thường mọi người sẽ chọn con đường chính để đi, nhưng Clough không còn đủ sức lực để quay lại, vì vậy anh chẳng quan ngại mà tiếp tục tiến vào con hẻm sâu. Sức mạnh dồn vào bàn tay đeo găng đang giữ cane. Ngay sau khi bước vào con hẻm tối om bốc lên mùi hôi hám, những tên omega và gái điếm bị chuốc thuốc dần dần xuất hiện ở khe góc đường lối dẫn trong lối đi ở con hẻm với đôi chân giơ cao và bộ ngực để lộ ra.
Nhưng với Clough, nhìn nó chẳng là gì ngoài một cảnh tượng rất khó chịu. Nhìn vào đôi mắt vô hồn như đã chết của họ, dường như trong đầu anh chợt nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại có cảm giác ngột ngạt đến lạ và không thể nghĩ ra được. Trong suốt thời gian đi bộ trên phố, Clough đã cố gắng tìm hiểu xem điều gì mình đã bỏ lỡ, nhưng khi anh càng cố đào bới tâm trí bản thân càng không rõ điều đó là gì, nó vụt biến mất trong tâm trí anh và rồi anh tự hỏi bản thân là ai. Clough cố gắng nhớ lại.
Anh thường bỏ qua các chi tiết phức tạm. Mặc dù vậy, Clough cũng không quên để ý đến cơ thể đang tự điều khiển bước đi trong con hẻm, đôi chân tự di chuyển lung tung trong khi anh đang mải nghĩ về điều khác, rồi anh dừng chân ở một con hẻm mà bản thân không hề biêt.
"Chết tiệt, đây là đâu?"
Clough cảm thấy không mấy ấn tượng về nơi này. Không lấy một ánh đèn trong mấy con ngõ sâu của khu ổ chuột hay còn gọi là" Đáy". Ở đầu ngõ bên kia, anh thấy một tiệm bánh tồi tàn, và tất cả ánh đèn lờ mờ hầu hết đều hắt ra từ đó. Khi Clough đến gần để hỏi đường, có hai tên alpha xuất hiện trong con hẻm phía bên kia tay cầm cây đinh ba.
Họ liếc nhìn một người lạ đang đi trên con hẻm tối, thấy người anh mặc quần áo khá đẹp, nhưng nhanh chóng quay đầu lại khi nhìn thấy cây cane trong tay. Rồi anh tiến vào tiệm bánh. Người thợ làm bánh chuẩn bị đóng cửa chớp khi Clough đến tiệm bánh với những bước chân không nhanh không chậm.
Khi Clough ngăn cửa đóng lại bằng cane, người chủ trông khá hung dữ đã ném một lời nhận xét gắt gỏng.
"Gì thế? quán đến giờ ngừng kinh doanh rồi."
"Tôi muốn hỏi đường. Tôi nên đi đường nào từ đây để đến được bờ sông?"
Khi vừa hỏi anh cũng móc ra vài đồng xu còn xót trong túi của mình, người chủ tiệm bánh nhanh chóng giật lấy và gật đầu.
"Đường đó."
Sau khi nhìn theo con hẻm mà người chủ tiệm chỉ anh chỉ biết thở dài. Clough nhìn về phía cửa sổ cửa hàng để chào người bán bánh thì thấy hai người đàn ông mà anh đã thấy trước đó đang ngồi ở một chiếc bàn bên trong cửa hàng. Đây là một cửa hàng nhỏ và xung quanh cũng yên tĩnh không có chút tiếng chuột chạy nên Clough có thể nghe thấy giọng nói ồn ào phát ra từ họ.
"Anh chàng omega đó lại xuất hiện à?"
"Anh ta đến lấy thuốc. Tao đã đưa nó cho anh ta một lần."
"Làm thế nào mà một người đàn ông quý tộc và giàu có trông như cả đời chưa bao giờ đến đây lại biết rằng mày đang bán thuốc cấm?"
"Tao không biết. Tao đã ra lệnh cho những người hầu tìm người đó."
"Có nguy hiểm không? Nó có thể sẽ gây ra một cuộc đàn áp đấy."
"Không có chuyện đó đâu, với mức cỡ một đến hai người như vậy đi trong con hẻm này thì xác xuất gặp mấy con quỷ vô danh rồi bị ăn sạch là quá đỗi bình thường. Có lẽ thứ đó giúp được anh ta chăng."
"Hãy cùng đi tìm hiểu nào."
Sau khi nghe điều đó, người chủ tiệm bánh nhìn Clough và hỏi.
"Anh còn điều gì muốn hỏi thêm nữa không?"
Những người thấy vậy đều ngậm miệng quay đầu đi chỗ khác.
"Không."
Clough nhắm mắt lại và quay lại. Người chủ tiệm bánh, người đã nhìn Clough bỏ đi, ngay lập tức đóng cửa chớp lại và hét lên với hai người kia, có vẻ như là đồng nghiệp với nhau.
"Omega kia đâu? Để nó chăm sóc đêm nay là quá tuyệt đấy ".
Clough hơi mệt nên chỉ muốn đi thẳng về nhà. Anh không muốn xen vào việc của người khác. Tuy nhiên, anh nghĩ sẽ thật kinh khủng cho omega đáng thương kia nếu bị bọn chúng bắt được. Anh đành vội bỏ qua nó và chú tâm hơn vào con hẻm để tìm được đường về nhà.
Đã có tin đồn lan truyền trong con hẻm rằng có một alpha mạnh mẽ, giới thượng lưu, người thỉnh thoảng xuất hiện cùng cây cane, có những kỹ năng tuyệt vời. Lúc đầu, những kẻ yếu đuối tấn công anh theo nhóm, rồi đơn lẻ chẳng rõ lí do tấn công là gì nhưng khi anh đi đến gần con ngõ dẫn đến đường lớn thì đợt tấn công cũng ít đi hẳn. Thật ngu ngốc khi dám liều mạng đánh lén Clough. Sau nhiều lần tấn công không thành, họ cũng bắt đầu tự biết thân rút lui hoặc né tránh Clough càng xa càng tốt.
Chẳng mấy chốc, họ bắt đầu làm những việc bẩn thỉu và xấu xa như thường lệ. Clough không quan tâm họ đã làm gì. Nhưng cách đây mấy hôm anh thấy có hai tên alpha đang hãm hiếp một omega. Trần đời Clough ghét nhất là phải chứng kiến một omega bị mấy con chó điên biến thái khó ưa bạo hành quấy nhiễu.
Trong khoảnh khắc ngắn anh mở mắt nhìn thấy người phụ nữ với biểu cảm sợ hãi như muốn khóc, quay sang nhìn bên cạnh chỉ thấy hai tên alpha be bét máu và lết nửa thân dưới.
Anh không thể nhớ rõ bản thân đã làm gì. Khi anh tỉnh lại, cane của anh dính đầy máu, và người phụ nữ đang nhanh chóng chỉnh lại bộ quần áo rách của mình, vô cùng sợ hãi và run rẩy như thể cô ấy đã nhìn thấy một con quỷ. Khi đó, Clough cũng có chút luống cuống và nhanh chóng rời đi.
Anh nằm xuống giường, bỏ lại phía sau sự cằn nhằn lo lắng của Masa khi nhìn thấy kane đẫm máu ngày hôm đó. Có lẽ nó làm anh nhớ đến Bá tước. Nhìn thấy một cô gái điếm khốn khổ bị hãm hiếp tập thể trong một con hẻm, thật là một sự liên tưởng rất phi lý khi nghĩ đến Alok Taywind, người có địa vị cao trong xã hội và được cung cấp đầy đủ thức ăn, quần áo và nơi ở sang trọng cùng vô số người hầu.
Chắc hẳn đầu óc anh có vấn đề gì đó kể từ lúc ấy. Clough nấp trong bóng tối và quan sát tiệm bánh, nhìn cây cane đang kẹp ở nách và kéo găng tay vào để đảm bảo những ngón tay dài của anh có thể cử động thoải mái. Một lúc sau, hai người kia và chủ tiệm bánh bước ra.
Họ bắt đầu di chuyển hành động có mục đích xấu sẵn có, tìm kiếm khắp con hẻm, và Clough chỉ lặng lẽ đi theo họ. Cả bọn đều rất cẩn thận, và đã đi lại vòng quanh những con hẻm lộn xộn nhiều lần. Anh núp từ xa để theo dõi nên không bị phát hiện.
Tuy nhiên, không thê để bản thân bị mất dấu bởi con hẻm này như cái mê cung vậy. Như thế họ đã phát hiện ra anh đang theo dõi, ngay lập tức chia thành ba nhánh và cuối cùng Clough cũng bị mất dấu.
Cùng lúc với sự tức giận tột độ, một mức độ lo lắng không thể kiểm soát được ập đến với anh. Clough cần phải tìm thấy nó. Nếu không thì...Có vẻ như đã bị bắt bài nên Clough bước nhanh và tìm kiếm trong ngõ mà không nghĩ đến việc giảm bước.
Đôi khi anh thậm chí còn chạy nhẹ. Nhưng họ đã không còn ở xung quanh đây để dễ được nhìn thấy. Khi sự hồi hộp lên đến đỉnh điểm, Clough đã chạm đến đáy cụt. Đó là một nơi tồi tàn và bẩn thỉu không thể so sánh với trung tâm thành phố nơi anh đặt văn phòng, nhưng ở đây lại khá rộng và có đèn đường.
Clough thấy những người trong nhóm ba và năm người uống rượu rẻ tiền tại một chiếc bàn ngoài trời. Anh định tiến lại chỗ họ và hỏi liệu có nhìn thấy Omega lạ hay người làm bánh không, nhưng Clough chỉ nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc.
Thật là bất ngờ khi nhìn thấy anh ta ở đây. Clough cũng cho cảm giác về sự bất hợp lý khi tên này lại ở đây.
Cơ thể không đồng nhất, hắn, người đang ngồi sừng sững bên chiếc bàn ngoài trời lắng nghe đối phương nói, cũng mở to đôi mắt bạc lấp lánh như sói ngạc nhiên khi thấy Clough.
Một lúc sau, Clough đi theo người đàn ông đang hướng dẫn anh. Người đàn ông lúc trước là thuộc hạ của hắn không nói một lời, tay cầm đèn lồng bước nhanh tới lui trong ngõ nhỏ.
"Ngài có chắc khi muốn đến đây?"
Khi được hỏi, anh chỉ gật đầu. Vẻ ngoài của tên này khá thô kệch, nhưng gã là người bằng cách nào đó lại mang đến có anh sự tin tưởng. Mặc dù vậy, anh không biết làm thế nào những người này và Hầu tước lại biết nhau. Đáng ngạc nhiên nhất là gã ta đã giúp Clough trong việc lần này
- Tôi vốn không thích ngài đến đây.
Người đàn ông chỉ nói vậy, nhưng anh ta lại quá hợp tác trong khi đã nuôi dưỡng một sự thù địch khó hiểu với Clough trước đó. Họ thậm chí còn có một nhóm người hướng dẫn. Gã này dường như biết rõ điểm mấu chốt và có vẻ như là một người đàn ông có nhiều điều ẩn giấu.
Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng với Clough nữa. Nhưng bây giờ, cuộc săn mấy chó điên quan trọng hơn.
"Ở đây sẽ kiếm được người mà ngài muốn tìm kiếm."
Nói thẳng thừng, người đàn ông chỉ vào một con hẻm hẹp. Khi đến gần hơn một chút, anh nghe thấy vài giọng nói trong con hẻm luôn ảm đạm. Tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân rộn ràng. Khi Clough nhìn thấy người đàn ông với cane trong tay, gã đã đặt chiếc đèn lồng xuống sàn.
"Tôi sẽ bảo vệ ngài ở đây. Vì chạy trốn ở đây vốn không dễ. Mau đi đi."
Con hẻm rất tối, nên hầu như anh không thể phân biệt được đường lề. Có tiếng ai đó chạy về phía bức tường cụt phía xa.
Mấy tên chó điên chỉ chăm chú đuổi theo con mồi mà không để phía sau có người bám theo. Một người đội mũ trùm kín đầu bên ngoài áo choàng quay lại sau khi bị chặn lại ở con hẻm cụt.
"Này Omega đằng ấy ơi. Nghe nói đằng ấy chỉ mất 3 đồng bạc để đụ một lần thôi hả? Cơ thể mang đậm chất hương thơm kia ấy"
Ba người họ cười khúc khích và trao đổi những trò đùa tục tĩu. Người đàn ông được gọi là Omega chỉ đứng yên không nói lời nào.
"Có vẻ như cậu rất ngọt ngào. Đừng uống thuốc nữa và bọn tôi sẽ chăm sóc cho cậu. Hàng của bọn này sẽ khiến cậu điên đảo đấy."
"Tao nghe nói Omega cao quý dịu dàng chỉ thích thưởng thức cao lương mỹ vị, nhưng đối với những người đáng thương dưới đáy này lại là làm chút việc tốt có ích cho alpha."
Khi mấy tên alpha thu hẹp khoảng cách, Omega đột nhiên lao về phía trước. Có vẻ như cậu ấy đã cố gắng đẩy ra và bỏ chạy, nhưng điều đó là quá sức đối với cậu. Cuối cùng cậu cũng vẫn bị tóm gọn trong tay mấy tên alpha, thậm chí không thể hét lên. Các alpha bịt miệng cậu và tóm lấy cố gắng đặt ghì chặt xuống sàn.
"Bỏ tay ra."
Ngạc nhiên trước lời cảnh báo ớn lạnh từ phía sau, ba chiếc Alpha nhảy ra khỏi người omega kia. Trong khi đó, Omega đứng dậy và cố gắng bỏ chạy. Kinh ngạc, ngay cả bên đó cũng không nhìn rõ mặt Omega, cậu kéo mũ trùm xuống thật sâu, quay lại nhìn về phía những chiếc Alpha đang dừng lại phía sau mình, liền tăng thêm tốc độ, cuối cùng lại đụng trúng Clough.
Clough loạng choạng định ngã ra sau nên theo phản xạ anh đã đỡ được lưng. Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng qua chiếc áo choàng phấp phới. Cảm giác eo nơi anh chạm vào bởi cánh tay quen thuộc đến lạ lùng.
Hơn nữa, định hướng này. Qủa là điều không thể. Quản gia nói rõ ràng bá tước đang ở một biệt thự tại nông thôn. Không có lý do gì để bị truy đuổi bởi những kẻ biến thái ở một nơi nguy hiểm như thế này.
Nhưng bản năng lại nói khác. Bản năng anh nói rằng đối phương đang bị chính anh bắt giữ và cứng rắn như vậy không ai khác chính là người đó. Clough nhanh chóng túm lấy và cởi mũ trùm đầu ra. Và, giống như những gì Clough nghĩ, anh đã bắt gặp đôi mắt xanh đang kinh ngạc ấy.
"Alok?"
Clough đã rất sốc đến mức anh không thể hiểu được sự việc. Anh không thể tin được ngay cả khi nhìn thấy cậu ngay trước mắt mình. Không có từ nào phát ra. Alok cũng kinh hoàng khi nhìn thấy Clough. Cậu ngơ ngác ngước lên nhìn người đang ôm mình, rồi như tỉnh ra trước, cậu ra sức đẩy cánh tay đang ôm lấy eo. Anh tỉnh táo lần nữa ngay khi cậu chuẩn bị bỏ chạy.
Anh siết chặt lưng bá tước không cho cậu chạy thoát.
"Bỏ tay ra đi."
"Nếu ngài chạy trốn, ngài sẽ chết."
Anh lạnh lùng cảnh báo đến nỗi ngay cả môi anh cũng đông cứng lại khi nói ra điều đó. Khi Clough nắm lấy eo cậu như thể xé toạc chúng ra, Alok run lên rồi im bặt. Alok thả người thư giãn và hơi dựa vào Clough. Thêm chút ngọt ngào lan tỏa giữa những mùi hương cơ thể cay nồng. Đi loanh quanh với một mùi hương nồng nặc như thế này bảo sao không bị nhầm lẫn với omega.
"Gì đây? Omega đó là vợ của ngài sao? Vì ngài đã chạm vào omega đó, hãy cho chúng tôi năm đồng bạc để nếu muốn dễ dàng thoát khỏi đây."
Dường như đã đuổi theo kịp bọn chúng cười và rút dao găm ra. Không nói một lời, Clough lấy ra chiếc túi đựng những đồng xu bạc mà anh luôn mang theo và ném xuống sàn. Đồng xu bạc tràn ra khỏi túi mở. Có lẽ trong đó cỡ khoảng ba mươi đồng bạc. Bọn chúng liếm môi với đôi mắt tham lam và nói:
"Chúc ngài buổi tối vui vẻ."
Anh đã cố gắng để đi ra. Đặc biệt, một trong ba người mang biểu cảm lạ và thì thầm với chủ tiệm bánh như thể bọn chúng biết Clough. Họ trao đổi những cái nhìn đầy ẩn ý và chuẩn bị đi ngang qua.
"Chờ một chút. Tôi có một số thứ muốn hỏi ngài."
Clough ôm chặt cane cũng như ngăn cản gã bá tước ngu ngốc đang khỏa thân chạy trốn dưới con hẻm. Những kẻ vừa định đi ngang qua nhặt chiếc túi đựng tiền bằng bạc nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Có vấn đề gì?"
Anh nhìn lại. Clough hỏi với một nụ cười lịch sự.
" Ngài có chắc rằng người kia là vợ của ngài không?"
"Mặc dù là vợ tôi nhưng tôi chưa khám phá phần dưới nên chỗ đó có vẻ vẫn còn khá chặt Đi vui vẻ..."
Không thể nói hết lời, tên kia mở to mắt nhìn xuống lưỡi kiếm trong bụng. Sau đó, hắn nhìn vào cán cây gậy với lưỡi kiếm đang rỉ máu đỏ, bàn tay đeo găng đang cầm nó và vặn nó từng chút một, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Clough đang cười.
"Hãy nói lại cho tôi biết. Có chắc đó là vợ ngài không?"
"Chậc... "
Những đồng bạc rơi khỏi bàn tay run rẩy của tên kia. Khi một người ngã xuống sàn và lăn lộn, hai người còn lại hoảng sợ.
"Này đó là giết người đấy!"
Chúng lấy ra những con dao găm và sử dụng nó một cách ngẫu nhiên. Clough giơ kiếm khi đẩy Alok vào ngõ. Cho dù có chém giết nhau nhiều như thế nào, chúng vẫn kém xa so với kỹ năng của người đã học kiếm thuật chính thức. Clough đâm vào tay tên kia trong khi hắn đang vung dao găm. Mất thăng bằng, tên đó lùi lại.
Hắn va phải và vấp chân vào xác của một tên đồng nghiệp chết trước đó. Và trước khi hắn có thể hét lên, cổ họng đã bị Clough xuyên thủng. Thấy vậy, chủ tiệm bánh bỏ chạy về phía lối vào con hẻm trắng toát. Ngay khi tên kia định đuổi theo, hắn đã bị một vũ khí hạng nặng không biết từ đầu xuất hiện đâm vào gáy ngay trước khi chạy rời khỏi lối vào. Thuộc hạ của Hầu tước xuất hiện, nhìn những xác chết khác một cách vô cảm, rồi liếc về hướng này.
Clough đến gần Alok, người đang đứng bên kia con hẻm. Bị sốc, cậu không thể rời mắt khỏi cái xác bị người của Hầu tước kéo lê, và lùi lại hai bước khi cầm cây đinh ba trong tầm tay. Đôi mắt xanh kinh hãi. Khoảnh khắc đó, cái bụng vốn đã yên ắng mấy ngày nay của Clough như sôi trào trở lại. Mùi tanh của máu xộc thẳng vào cổ họng anh. Clough cố mỉm cười, cố nuốt nước mắt vào trong nhưng không được. Máu nóng vẫn chảy ra từ thanh kiếm cane trong tay anh. Alok run sợ chính mình.
Đó là điều tự nhiên khi có biểu hiện như vậy. Nhưng Clough không thể tiếp tục như thế này ở đây được.
Clough chìa tay ra. Anh nói lạnh lùng với giọng điệu cứng rắn mất kiểm soát vì kìm nén quá lâu . Nếu Clough không ép mình làm như vậy, anh cảm thấy như mình sẽ gục ngã ngay lập tức.
"Đến đây nào."
Alok, mặt trắng bệch, nhìn vào bàn tay đang chìa ra, rồi lại ngước mắt lên nhìn Clough chằm chằm. Biểu hiện của cậu rất phức tạp. Sợ hãi, đau đớn, buồn bã. Sự kiêu ngạo và mỉa mai mà anh từng thấy trước đây đã biến đâu mất, thứ lấp đầy anh là một nỗi buồn sâu thẳm đến nỗi anh thậm chí không dám nhìn vào nó.
Khoảnh khắc đối mặt với cậu là nỗi đau bị thiêu sống đối với Clough. Tại sao...Tại sao...Anh có nên cảm thấy như vậy cho cậu? Cuối cùng, Clough sẽ lại bị từ chối, vậy tại sao anh lại đưa tay ra? Chắc chắn rằng sinh vật xinh đẹp trước mắt sẽ trở nên mệt mỏi với bản chất hung bạo và độc ác của anh và quay lưng lại với anh, cũng như người tình một thời yêu dấu- Raphiel.
Trước cuộc gặp gỡ tình cờ của cả hai ngày hôm nay, anh thậm chí còn chưa thử nhìn lại bản thân mình. Máu nhỏ giọt đọng lại trong từng khúc ruột.
Đầu óc anh choáng váng, sức lực như bị rút cạn khỏi người, Clough không thể theo kịp cánh tay đang dang ra của mình. Khi những cánh tay bắt đầu hạ xuống, Alok tiến lên một bước. Cậu tiếp tục tiến thêm một bước, vẫn nhìn chằm chằm vào Clough, cậu với tay và bắt lấy cánh tay đang rũ xuống.
Sau đó, Alok đã đến gần và đứng về phía Clough. Anh thậm chí còn không thể di chuyển vì nghĩ rằng cậu sẽ bỏ chạy nếu chỉ di chuyển dù chỉ một chút. Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt xanh của bá tước vẫn sáng như những viên ngọc quý, kéo dài đến tận mũi và nhanh chóng biến mất giữa hai mí mắt. Thay vào đó, mái tóc vàng mềm mại chạm vào cằm anh. Khi ngửi thấy mùi cơ thể mà mình vô cùng nhớ nhung, Clough đã ôm chầm lấy người mà anh đã ẵm trên tay. Anh không thể đi bộ về nhà với Alok, người đang bị sốc theo nhiều cách và bước đi loạng choạng.
Trên hết, niềm phấn khích khi giết người và sự nhẹ nhõm cuối cùng cũng có được Alok trong tay, cũng như mùi cơ thể cậu, chúng khiến Clough cương cứng.
Đó là con đường quá dài để đi bộ. Trước khi rời khỏi con hẻm và đi đến con phố chính ở phía dưới, thuộc hạ của Hầu tước đã hướng dẫn họ ra ngoài.
"Đừng lo lắng về hậu quả. Tôi sẽ giải quyết điều đó từ phía bên này. "
Trái ngược với những lời nói thẳng thừng của mình, người đàn ông rất tốt bụng khi giữ chiếc xe. Khi anh cảm ơn gã, câu trả lời nhận được chỉ là:.
"Hãy làm điều đó với ông chủ, không phải tôi."
Rõ ràng là gã có lẽ đang đề cập đến Hầu tước Wolflake. Clough đã nghĩ ông ta là một kẻ lập dị đốt cháy sự thù địch vô cớ, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh sẽ được giúp đỡ như thế này. Và anh không bao giờ ngờ rằng Alok, người khiến anh cạn cả máu vì không tìm thấy dấu vết nào, lại đang lang thang dưới đáy, và cậu vô tình bị anh phát hiện, vượt qua cơn nguy kịch bị cưỡng hiếp, và giờ đang ngồi bên cạnh Clough.
Alok ngồi bên cạnh dựa vào vai anh như thể mệt mỏi. Ý nghĩ về từ "hiếp dâm" khiến Clough ớn lạnh sống lưng. Tay chân anh run lẩy bẩy, Clough không thích việc mình giết ba tên đó một cách tế nhị như vậy. Phải mở từng miếng thịt ra và đổ axit lên phần thịt đỏ bị lột da, pha vào các cơ quan nội tạng rồi nguấy đều hòa tan chúng một cách nhuần nhuyễn.
Nhưng vì có sự xuất hiện của Alok ở đó, nếu không anh đã có thể đã thực sự làm điều đó. Clough nhắm mắt lại, dường như đã kiệt sức và vùi mũi vào mái tóc vàng mềm mại khi ôm lấy người đàn ông đang tựa vào vai mình. Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đến trước cửa nhà.
Clough không muốn đánh thức người trong lòng nên kéo chiếc áo choàng cậu đang mặc quấn quanh người rồi cẩn thận bế xuống xe. Anh được dặn là phải di chuyển càng cẩn thận càng tốt, nhưng anh không biết khi nào Alok sẽ tỉnh dậy, nhưng khi vừa bước xuống Clough đã nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ ngái ngủ.
"Đây là ở đâu? Nó không phải là biệt thự."
"Là nhà của tôi."
"Sao cơ?"
Đột nhiên, Alok bắt đầu vùng vẫy. Khi Clough đặt cậu xuống nền đất trước khi để cậu ngã xuống , Alok luồn tay vào tóc với vẻ mặt đau khổ.
"Gọi xe ngựa đi. Tôi phải trở về nhà."
Anh không hề có ý định làm việc này. Clough gõ cửa trước và gọi Masa, giữ chặt cổ tay Alok khi cậu đang vùng vẫy cố gắng trốn thoát.
Masa đã cố gắng cằn nhằn với chủ nhân khi về muộn vào ban đêm, nhưng khi thấy Alok bị anh lôi vào, bà ấy đã im lặng. Bà nhìn cả hai và không nói một lời, tránh đường cho Clough đi lên lầu.
"Ngài, ngày mai sẽ nghỉ ngơi sao?"
Bà ấy hỏi khi cả hai leo lên cầu thang, và Clough gật đầu.
"Hãy gọi cho văn phòng và bảo thư ký hoãn hoặc hủy tất cả các cuộc hẹn trong hai ngày tới. Và đừng lên lầu. Nếu cần gì tôi sẽ tự xuống lấy."
Lúc đó, Masa che miệng và gật đầu. Khi bị Clough kéo đi, Alok chỉ có thể hoảng hồn.
"Cái gì..." Alok cố rút tay lại, rồi hét lên.
"Anh định làm gì thế!", nhưng Clough không có ý định buông tay.
"Nếu không muốn bị đánh ở hành lang như thế này thì im lặng và đi theo tôi."
Giống như đàn gia súc bị dẫn đến lò mổ, anh lôi đối phương theo và dẫn Alok lên phòng ngủ ở chính giữa tầng hai. Trong khi bị mắng là một kẻ man rợ ngu dốt bởi một nhà quý tộc cao quý.
Clough quyết định làm tới, cởi áo choàng, quăng cậu lên chiếc giường lớn.
"Khoan, anh đang làm gì vậy!"
Dù có bị phản đối hay không, Clough cũng không đáp lại mà khóa cửa trước. Cậu sẽ không thể mở nó từ bên trong nếu không có chìa khóa. Sau đó các cửa sổ được đóng lại và rèm cửa được kéo vào. Anh đút chìa khóa vào túi áo khoác, rồi cởi chúng ra vắt lên ghế.
Rồi tiến đến gần giường. Alok thấy vậy định chạy ra khỏi giường. Nhưng Clough đã nhanh tay nắm lấy và ném cậu trở lại, Alok ngã ngửa ra sau và nhìn Clough với vẻ mặt kinh hãi. Bản thân anh không có gì để nói. Clough thở dài thườn thượt và cởi áo khoác của Alok ra. Anh nắm lấy cái chân đang vặn vẹo của cậu, cởi giày và ném chúng ra khỏi giường.
"Clough, đợi đã...chờ một chút."
"Câm miệng. "
Trước khi muốn giết Alok. Đây đều là hành động của tất cả sự bình tĩnh còn sót lại trong anh . Nếu anh dừng lại ở đây, anh thực sự nghĩ rằng mình sẽ giết Alok và rồi lúc cùng tự sát. Alok, bị đè nặng bởi sức mạnh hung bạo, mặt tái nhợt đi. Và chỉ còn cách ngậm miệng lại. Giống như không còn sức lực để phản kháng.
--------------
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro