Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. the right one runs away

Alok cũng tỏ ra bình tĩnh, như thể những gì mà Clough đã cảnh báo rằng anh sẽ hủy hợp đồng nếu cậu dám tổ chức thêm một buổi hòa nhạc nữa hoặc một cái gì đó có hoạt động lãng phí. Trong khi cuộc tình dang dở đã qua và nhận thấy rằng gần đây anh thấy rất ít khách hàng tìm đến văn phòng của mình, Clough buộc phải đắm chìm trong công việc hơn bao giờ hết.

Anh đã không còn chút khái niệm nào về thời gian. Tử tước xứ Derbyshire đã cũng thấy lấy làm tiếc và tiếp tục mang đến cho anh vài cuộc gặp mặt khác, nhưng anh chỉ hướng mắt nhìn ra những ngọn núi xa xôi với vẻ mặt cô đơn như thể vẫn chưa vượt qua được chuyện tình tan vỡ của chính mình.

Ngay cả một nhà quý tộc với khoảng cách rộng như vậy cũng sớm bỏ cuộc, biết rằng điều đó thật lãng mạn. Khi anh chăm chỉ làm việc mỗi ngày, sự giàu có của Clough đã nhanh chóng tăng lên. Anh đã có thể mua một ngôi nhà tốt hơn trước khi bước sang năm mới. Masa, người đã càu nhàu với anh, cũng nhanh chóng im lặng bỏ qua.

Bà cũng thất vọng về cuộc tình dang dở, nhưng nhanh chóng quên đi, mải mê trang trí ngôi nhà mới của chủ nhân và không còn quan tâm đến chuyện tình của Clough nữa.

Nhờ một người quản gia chăm chỉ chuyên cần và biết tiết kiệm, tài sản cứ thế tích lũy đều đặn. Có vẻ như sớm muộn gì anh cũng có thể mua được một dinh thự khổng lồ. Hơn hết là nhờ Bá tước, người không có ý thức về tiền bạc, người vừa xông vào văn phòng như muốn phá cửa và chất vấn Clough như thể anh đã phạm một sai lầm lớn.

"Có đúng là anh đã làm thế không? Hủy bỏ hôn ước rồi sao!"

"Tại sao ngài lại cứ chọn cách tấn công vào tối đêm mà không hẹn trước vậy?"

Như thể không nghe thấy lời phàn nàn của Clough khi ngồi vào bàn và chỉ xem xét giấy tờ, Alok gần như nhảy qua bàn với sự phấn khích chưa từng thấy. Đến gần bàn làm việc thôi chưa đủ, cậu còn cúi xuống, lắc lắc mấy tập tài liệu. Sợ làm đổ lọ mực, Clough nhanh chóng đóng nắp và cất gọn, trong khi đó Alok vẫn tiếp tục hỏi lại như thế muốn túm lấy cổ áo anh.

"Có đúng là hai người đã chia tay không?"

"Đúng là tôi đã hủy bỏ hôn ước, nhưng tại sao ngài lại phải làm mọi thứ rối tung lên như vậy?"

Anh không thích việc cậu đến rình mò tra hỏi một việc mà anh muốn nó trôi qua một cách lặng lẽ, nhất là đối với Alok Taywind.

Clough lại càng không thích nên lạnh lùng đáp lại. Tuy nhiên, lời mỉa mai của anh dường như không được bá tước nghe thấy, và cậu hét lên như thể thế giới đang sụp đổ với khuôn mặt trắng bệch hơi mệt mỏi.

"Anh rất yêu Raphiel! Đủ để cống hiến cả cuộc đời của anh cho cậu ấy!"

Clough bây giờ đang rất bất ngờ. Dù là người trong cuộc chia tay nhưng lại không có cảm giác tuyệt vọng như vậy, nhưng anh không thể hiểu tại sao Alok lại dám nói một lời chắc chắn như thế. Clough nhìn người kia với vẻ mặt trống rỗng, không thể tìm thấy bất cứ điều gì để nói. Có một sự im lặng khó xử, và Alok, người nhận ra rằng mình đã quá phấn khích, đã xấu hổ ngậm miệng lại và vội vàng bước ra khỏi bàn làm việc.

Dù vậy, khuôn mặt trắng bệch như thất thần của cậu vẫn không hề thay đổi. Anh không thể tìm thấy một nụ cười nào từ việc cậu nhìn Clough với đôi mắt lo lắng như một đứa trẻ bị bỏ rơi ở một nơi xa lạ.

Clough cố ý hỏi với giọng nhẹ nhàng, nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục im lặng như thế này thì sẽ không có chuyện bá tước sẽ chịu dừng lại. 

"Tôi không nhớ mình đã yêu cậu ấy nhiều đến thế. Ai đã nói như vậy?"

"Tất nhiên là nhiều rồi!"

Alok, người đã cố gắng hỏi điều gì đó, nhưng không nói nên lời. Cậu chớp mắt vài lần, há hốc miệng rồi gục đầu xuống. Cách Alok hơi lắc vai và nắm chặt rồi nới lỏng nắm tay dường như đang truyền một thứ gì đó vào bên trong. Anh chẳng hiểu cậu định làm cái quái gì nữa. Clough đắm chìm trong công việc và chán nản, nhưng anh biết rất rõ rằng đó là một ý định phá hoại cuộc sống bình yên hàng ngày một lần nữa. Nếu là trước đây, Clough sẽ tức giận và đuổi Alok đi, nhưng bây giờ anh đã nửa cam chịu.

Clough cũng cảm thấy muốn giữ lấy một cái gì đó. Alok, người dường như đã nhận thấy rằng Clough đang quan sát mình, ngay lập tức ngước mắt nhìn xuống sàn và đứng thẳng dậy. Alok thẳng lưng, ngẩng cao đầu, vươn thẳng vai và lại mỉm cười. Không có gì sai khi giả vờ bình thản như thể bản thân đã hét lúc nãy. Thay vào đó, thật dễ thương khi thấy Alok kết thúc nó như vậy cho một chủ đề vẫn chưa nguôi đi sự phấn khích của anh.

Chạy nhanh thế nào anh cũng không đủ khả năng đeo găng tay, chải thẳng tóc ngả rụng về phía trước bằng tay không.

Alok, người vừa hoàn hồn bất cẩn trước hành động không suy nghĩ, xin lỗi với giọng bình tĩnh.

"Tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự vừa rồi."

Sau đó, anh nhẹ gật đầu. Clough cười vì chết lặng. Anh không thể chịu đựng được nữa. Trong khi anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, Alok giật mình vội vàng cố gắng quay lại ngay khi anh bước đến. Nhưng anh không dễ dàng buông tay. Bá tước phải trả giá khi cố động chạm vào cuộc sống của người khác, người đang âm thầm chăm sóc mình.

Khi Alok giật mạnh tay nắm cửa, Clough, khoe đôi chân dài miên man, dùng tay đẩy cánh cửa đang hé mở và đóng sầm nó lại. Alok, bị mắc kẹt giữa cánh cửa và người đàn ông cao lớn đứng trước đó, tiếp tục xoay nắm đấm cửa mà không nhìn lại. Clough thì thầm với một chút mỉa mai.

"Sao ngài lại đi vội vàng thế? Hãy nói chuyện rõ ràng khi ngài vẫn còn ở đây."

"Lần sau hãy đến biệt thự."

"Bây giờ!"

Cái gáy trắng nõn thu hút sự chú ý của Clough khi cậu trả lời với giọng run run, có lẽ là lo lắng. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng trông rất mềm mại. Clough ôm lấy eo Alok bằng bàn tay không ở trên cửa và quay cơ thể cậu lại nhìn về phía mình. Khi cậu buộc phải xoay nửa cơ thể cứng đờ của mình, Alok ngước nhìn anh với vẻ mặt kinh hoàng.

Khoảnh khắc đôi mắt xanh đung đưa, mùi hương lan ra. Nó rất khiêm tốn, không giống như quý tộc cao quý, có cả tinh thần chiến đấu của alpha và sự ngọt ngào của omega cùng một lúc ... Và đó là một mùi hương rất kích thích.

Vào thời điểm đó, Clough đã rất cố gắng để không làm xáo trộn người mà anh có một tình yêu thầm kín và lâu dài. Ngoài việc thèm muốn Alpha, đó là vì anh thực sự cần một cuộc trò chuyện để giải toả. Có rất nhiều điều kỳ lạ về hành vi của bá tước, dân quý tộc thật là khó hiểu. Một người thầy bói toán mà đã bất ngờ mời Raphiel cách đây không lâu, nói rằng bá tước có rất ít liên hệ với gia đình Westport.

Việc Alok tổ chức buổi hòa nhạc yêu thích của mình một cách lộng lẫy đến mức không tưởng. Thực tế là cậu đã biết quá nhiều về mối quan hệ của Raphiel với Clough. Chuyện Alok khóc như người thấu tim trong buổi cầu hôn, chuyện cậu làm ầm lên vì hôn nhân tan vỡ. Có lẽ ngoại tình với ai đó đến mức lật ngược thân thể omega là để trút cơn ghen.

Điều đó cũng đủ dễ hiểu vì Alok là một alpha đang rất hot trong một thời gian qua. Thấy cậu ấy còn nhặt nhẫn đính hôn của người khác, rõ ràng là đang cố giữ phép tắc của mình.

Nhưng nếu muốn tỏ ra lịch sự, cậu không nên khiêu khích Alpha đang rất khó chịu vì cái hôn ước bị huỷ bỏ của mình, phải không? Alok liếc nhìn Clough, hơi cứng người, và nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Đầu thẳng đứng và cậu kiên quyết đứng vững mà không run rẩy. Dù vậy, tay cầm nắm cửa vẫn run lên, nên làm gì trước mắt đối phương cũng thành vô ích.

Clough khịt mũi và hỏi.

"Có phải ngài đã yêu Raphiel không?"

Đối phương, người bị mắc kẹt trong một phạm vi rất riêng tư, đã giao tiếp bằng mắt ngay lập tức và phun ra một tràng ngắn. Hẹp trán, mắt sắc bén nhìn anh.

Nhìn Alok tỏ ra thảm hại, đây có lẽ là câu trả lời chính xác. Anh không nghĩ như vậy?

"KHÔNG."

Đúng như dự đoán, Alok lạnh lùng đáp lại.

"Vậy thì, ngài sẽ giải thích thế nào về hành vi khó hiểu của mình cho đến thời điểm này?"

"Có gì sai với hành động của tôi?"

Clough chỉ ra từng chi tiết cho Alok, người đang tranh cãi và hơi tức giận, như thể sự run rẩy của cậu đã biến mất. Anh đã phải giữ giọng của mình càng thấp càng tốt để không thể hiện sự phấn khích. Nếu không, nó sẽ đủ lớn khi đứng rất gần.

Clough thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở hơi nhanh ở đây. Trong khi nói một cách bình tĩnh với giọng hơi khàn khàn, nước da của Alok tái đi từng chút một.

"Đó không phải là phản ứng của một người bình thường khi vội vàng nghe tin chia tay của người khác và đi kiểm chứng sự thật."

Sau khi mỉa mai, Alok lại lườm Clough với ánh mắt sắc lạnh. Nhưng bằng cách nào đó, có vẻ như cậu sắp khóc. Tâm trí anh cứ rối tung cả lên.

Giống như khi anh nhìn chằm chằm vào mình dưới cây tuyết tùng.

"Có chuyện gì không bình thường sao?"

"Tôi muốn khách hàng có nhiều ý thức chung càng tốt."

"Tôi không nghĩ những từ thông thường hay lẽ thường có trong hợp đồng, nhưng nếu ann không thích nó, anh có thể hủy bỏ nó."

Clough không thể hiểu tại sao nó lại nảy theo cách này một lần nữa. Ngay cả khi không phải như vậy, thì sự kiên nhẫn khó thể hiện của bá tước cũng nhanh chóng cạn kiệt. Clough gầm gừ khi nắm lấy cánh tay của người đàn ông liên tục đưa ra những câu trả lời sai.

"Đừng nói lại điều đó. Ngài đang che giấu cái quái gì vậy?"

"Không có gì tôi phải che giấu anh cả. Ngay cả khi tôi có bị tiêu tùng... Đó cũng không phải chuyện của anh."

Bây giờ anh sắp nổi giận, nhưng Alok đã nắm lấy cổ tay anh và kéo nó ra.

"Các đại lý đầu tư đều đối xử với người sử dụng lao động như thế này sao? Ngài đã đi quá xa."

Những lời buộc tội lạnh lùng đổ vào. Rồi cậu cắn môi và nói thêm với giọng hơi run.

"Cách xa tôi một chút. Cùng là alpha với nhau mà anh đang làm gì vậy chứ? Giữ phẩm giá của anh như một quý tộc đi. "

Vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt, Clough dù muốn lại gần nhưng không có ý định bỏ tay, thay vì lặng lẽ lùi lại, anh lại đưa người lại gần như thể hiện sự khoe mẽ.

"Gì... Đợi đã."

Phần cuối của giọng nói run rẩy không ngừng gần như không thể nghe thấy. Clough mỉm cười cúi đầu thì thầm vào tai Alok.

"Tôi không biết điều này cách đây không lâu. Ngày nay không có sự phân biệt quá nhiều giữa Alpha và Omega. Vì ngài là một quý tộc khá giả, ngài phải biết thời trang và xu hướng hiện tại của thế giới xã hội, phải không?"

Sau đó, Alok trở nên trầm ngâm và nhìn Clough. Với đôi mắt xanh mở to và đôi môi run rẩy không thể khép lại, cậu bị đóng băng trong cái bẫy của Alpha cao lớn, và cậu trông giống như một omega đang đứng trên bờ vực lo lắng.

Chắc sau chia tay, Alpha có khuynh hướng dễ dàng có những suy nghĩ lệch lạc,  dù tốt tính, nhưng kích thích bản thân hành động với alpha khác như omega, ham muốn mãi không được thỏa mãn được.

Từ tình trạng sực lực ở bàn chân cho đến áp lực tinh thần. Anh chàng này thật kinh tởm, nhưng Alok dường như có thể làm gì được. Mùi cơ thể thơm mát, ngọt ngào, quen thuộc đến lạ lùng. Ngay cả phần eo quấn quanh cánh tay cũng vừa vặn. Vòng eo của Alok, khá gầy đối với một Alpha, dường như vừa vặn với cánh tay của Clough.

Nó không quá to và cũng không quá mỏng. Clough kéo Alok đi xa hơn. Khi tâm điểm phấn khích chạm vào hông trong lúc tiếp xúc gần, Alok đã rất bất ngờ và đẩy anh ra. Tuy nhiên, đó là một sự thách thức yếu ớt đến mức nghi ngờ liệu có phải là điều đúng đắn để từ chối bằng sự chân thành hay không. Clough không chút do dự cúi đầu xuống, vùi mũi vào chiếc gáy trắng ngần làm anh khó chịu khi nãy. Đầu Clough choáng váng vì mùi cơ thể nồng nặc. Với tốc độ này, có vẻ như sự phấn khích sẽ không giảm đi cho dù anh có cố gắng dừng lại biết bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Clough mấp máy môi cắn nhẹ vào thân chiếc thun cổ, đối thủ nãy giờ định đẩy anh ra vẫn đứng yên. Alok căng thẳng và run lên một chút. Anh đưa tay sờ vào tấm lưng nhỏ rồi lần xuống dưới.

Anh có thể cảm thấy hông và đùi đàn hồi, mịn màng đang siết chặt co thắt dưới lớp quần mỏng. Khi bàn tay to lớn hạ xuống mức không thể chấp nhận được, Alok hít một hơi nhỏ, siết chặt hông và vặn người để thoát khỏi sự kìm hãm. Nhưng điều đó chỉ mang lại kết quả là càng bám sát vào người Clough hơn mà thôi.

Clough có thể nói rằng Alok cũng bị kích thích bởi khu vực nhạy cảm đang nóng lên.

"Sao vậy, ngài không thích nó?"

Thật không ngờ, khi anh cười và trêu chọc Alok, bá tước vốn trắng trẻo lập tức đỏ mặt. Xấu hổ và rõ ràng là có chút tức giận, đáng ngạc nhiên là cậu không hề tỏ ra ghê tởm. Ngay cả cơ thể Alok cứng đờ cũng giống như căng thẳng vì phấn khích. Theo đánh giá của bản thân, Clough không thích mùi ngọt ngào của Omega cho lắm, và nó khiến anh muốn xé nát khuôn mặt vô danh đó thành từng mảnh và sau đó làm loạn Alok bên cạnh xác chết.

Tuy nhiên, cơ thể mất lý trí từ rất lâu và không thể làm như vậy. Vị ngọt ngào này cảm thấy rất tự nhiên, như thể đó là loại hương được tiết ra từ người của Alok.

Nó khiến Clough muốn hạ gục cậu ngay bây giờ. Dù thế nào đi nữa, kết luận vẫn không thay đổi, vì vậy Clough cười khúc khích và trượt môi ra sau đôi tai nóng bỏng của Alok. Người trong vòng tay nín thở phản đối với giọng lo lắng.

"Ngài luôn làm như thế này để quyến rũ các alpha khác sao?."

"Họ không làm giống như anh."

Hơi thở hổn hển nông cạn dừng lại. Sức lực nơi bàn tay đang đẩy anh ra, người đang áp sát anh một chút đều bị rút cạn. Bá tước nhìn đi chỗ khác và cắn môi, dường như đã bỏ cuộc. Xác nhận rằng cậu không có ý định bỏ chạy, Clough hạ tay xuống khỏi cửa và quấn quanh chiếc gáy trắng ngần của Alok.

Lo lắng, anh vuốt ve cái cổ cứng ngắc bên cạnh rồi đưa những ngón tay ra sau.

"Ngài có chắc là ngài không yêu Raphiel?"

"Tuyệt đối không."

Anh đặt tay lên gáy và hơi nghiêng đầu. Anh dụi trán mình vào vầng trán không tì vết của cậu. Góc quay dịch chuyển, lông mi hai người chạm vào nhau, nhột nhột. Một lúc sau, hơi thở của người kia bùng nổ như đàn hồi truyền đến tai Clough. Không thể cưỡng lại được.

Clough không nghĩ mình mù quáng như vậy, nhưng anh không nhận thấy gì khác cả. Không, anh không thấy vì bản thân đang cố tình phủ nhận nó.

"Ngài có định tin tôi sau khi gặp những điều không may mắn như vậy không?"

"Tôi không biết anh đang nói về cái gì, nhưng anh là người bắt đầu cho mọi điều xui xẻo trước.

"Ngài có khẩu vị thực sự đặc biệt đấy."

Khi anh trêu chọc cậu bằng cách đặt môi lên vành tai nóng đỏ ấy,  Alok nhún vai như thể ngứa ngáy.

"Hãy giữ khoảng cách cho nó phù hợp đi."

"Ngài thật vui tính. Về chủ đề mà ngài đã nói lúc trước."

"Đừng có đổ lỗi vào khách hàng, hãy làm đi... "

Có lẽ anh muốn làm điều này từ rất lâu, nhưng anh không thể để nó diễn ra khi bản thân anh chưa xác định rõ. Đã có trường hợp như thế này trước đó, nhưng anh không nghĩ nó sẽ chuyển hướng sang việc này. Vì vậy, anh đã chặn bá tước lại. Dùng một tay kéo eo nửa chừng, tay còn lại giữ cố định gáy không cho Alok quay đầu tránh né.

Clough nuốt nước bọt. Khi tiếng thở tắt dần, một âm thanh ướt át bắt đầu nổi lên. Đúng như anh tưởng tượng, không, nó còn hơn cả những gì anh tưởng tượng. Môi của Alok rất mềm và đàn hồi. Ở cái chạm nhẹ đầu tiên hơi man mát, anh buông đôi môi vừa bị cậu áp nhẹ, rồi lại quấn lấy nhau.

Clough dùng lưỡi tiến sâu hơn, khám phá làn môi ấm áp, mịn màng. Trái ngược với những gì anh đã bỏ qua, khi nụ hôn trở nên sâu hơn, Alok lại thể hiện sự mạnh dạn khi chủ động há lưỡi. Đặt bàn tay vụng về của mình lên cánh tay của Clough, anh đến gần hơn. Nó mỉa mai và thẳng thừng đến mức khiến anh cảm thấy như mình biết mọi thứ khi hôn. Vòng tay của Clough siết chặt khi anh ôm lấy cơ thể kia vừa khít vào lòng mình. Clough quỳ xuống với Alok và tách nó ra giữa đôi chân mảnh khảnh và mạnh mẽ của mình. Khi anh cố chà xát cái lõi cứng rắn bằng đùi của mình, Alok, người đang mải mê hôn, đột nhiên hít một hơi mạnh và ngã xuống. Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi thấm vào đôi mắt xanh vừa tan chảy sau một nụ hôn của anh.

"D-dừng lại!"

"Sao vậy!?"

Clough, người đang nghiêm túc mò mẫm cơ thể duyên dáng của cậu, bối rối khi Alok bất ngờ cắt đứt nụ hôn và dùng mu bàn tay lau môi. Anh hơi phật ý, nhưng lại bỏ qua và cố gắng vòng tay lại, và lần này, Alok chân thành đẩy Clough ra. Vì quá bất ngờ nên mất thăng bằng và lùi lại một bước, cậu nhanh chóng mở cửa và bỏ chạy. Anh đơ người và đang xem nó một cách ngu ngốc, nhưng chợt tỉnh khi nghe thấy tiếng giày di chuyển và anh chạy đuổi theo sau đó, nhưng đã quá muộn.

"Alok!" Alok chạy ra khỏi văn phòng mà không nghe theo tiếng gọi và nhanh chóng lên xe của bá tước đang chờ sẵn. Trước khi Clough có thể nắm bắt được cậu, toa xe đã khởi hành ngay lập tức. Chiếc xe biến mất vào khoảng không trong không khí đêm nặng nề, lạnh lẽo. Thật vô lý. Nụ hôn của họ thậm chí còn không thể biến mất.

"Chết tiệt. Ngài đang làm gì thế? "

Nó khiến anh phát điên. Clough ngay lập tức cố gắng đi theo, nhưng anh không thể đi mà không thu dọn văn phòng với những tài liệu quan trọng.

Clough quay lại với những bước đi hoang dã, đóng sầm cửa văn phòng và khóa nó từ bên trong. Sau đó, anh tiến đến bàn của mình và ngồi xuống, nhưng anh thậm chí không còn buồn để tâm tới giấy tờ nữa. Tại sao ngài ấy lại đột nhiên bỏ chạy? Nhìn vào vẻ mặt sợ hãi cuối cùng của bá tước, nó dường như là một sự từ chối sai lệch sinh học một cách muộn màng. Rõ ràng là nếu anh chạy đến biệt thự bây giờ, nó sẽ chỉ khiến anh buồn cười. Hơn nữa, Alok làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh vì Clough chưa từng bị ai từ chối theo cách này trước đây.

Đã một thời gian kể từ khi huỷ bỏ hôn ước, và không phải anh chỉ đắm chìm trong công việc, mà đầu anh cũng đang nghĩ về Alok. Anh đã cố gắng tiếp tục làm việc một mình, nhưng không thành công. Clough phải vừa thủ dâm vừa ngửi dư vị của một gã xấu xa đột nhiên xuất hiện, chơi với mình rồi đột ngột biến mất.

Chết tiệt. Anh đã đi xa hết mức có thể. Clough đang ngồi ngẩn người trống trải  nhìn xung quanh sau khi dọn dẹp, ngơ ngác nhìn lên trần nhà và nghĩ ngợi. Bây giờ nhuững điều anh không tưởng đã xảy ra, những gì anh cần làm là phải thừa nhận.

Clough quyết định bám theo bản năng của mình và quyết không bỏ cuộc vào lần tới cho dù bá tước có ra sao.

* * *

Đó là một căn phòng tối và mát mẻ. Chiếc giường được trải bằng những tấm ga rất cứng và hơi cũ. Nhưng điều đó không quan trọng chút nào. Trên chiếc giường cứng, một người đàn ông có mùi rất thơm đang nằm nghiêng thở hổn hển. Như thể điều đó là quá sức đối với cậu, cậu nắm lấy tấm khăn trải giường bằng bàn tay xương xẩu của mình và bám chặt vào chiếc gối cũ. Nó phát ra một tiếng động nhỏ hết lần này đến lần khác. Giọng nói mỏng và khô khốc, giống như tiếng khóc hoặc tiếng rên rỉ, nhưng chỉ cần nghe nó đã kích thích bản thân. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình của cậu ta được xắn lên và để lộ một nửa bộ ngực.

Khu vực được cho là rõ ràng của nam giới bị sưng tấy với những cục u. Nhìn vào bộ ngực của cậu, anh đưa tay ra và xoa nắn núm vú bằng lòng bàn tay. Tiếng rên rỉ của người đàn ông ngày càng to hơn. Cậu nhắm mắt và bặm môi. Đôi khi nhăn nhó như thể bị đau.

Anh đâm mạnh vào phần dưới. Những vết bầm xanh hiện rõ trên đôi vai gầy nhô ra sau chiếc áo ngủ trơn trượt, trên chiếc cổ teo tóp lại hằn rõ vết răng. Điều đó thật đáng thương và anh cảm thấy thương hại. Nhưng thay vì vuốt ve nó vì đau đớn, tay anh nâng một trong những cái chân gầy guộc của nó và đâm vào sâu hơn, mạnh hơn. Cái cổ kêu lạch cạch yếu ớt của cậu như thể có thể gãy bất cứ lúc nào. Anh ghét cậu ta rất nhiều. Anh không thể nhớ tại sao, bởi vì đó là một giấc mơ. Vì đây chắc chắn là một giấc mơ anh ôm cậu ấy một cách thô bạo, chỉ để khiến cậu ấy càng trở nên đau đớn. Cái chân vắt vẻo trên vai đầy những vết sẹo xanh đen nhìn mà anh cũng không dám nỡ. Những vết thâm cũ cũng đã ngả vàng trên hốc mắt nhắm nghiền của cậu. Anh cảm thấy muốn vươn tay ra và khắc một vết xước đỏ khác lên đó. Người đàn ông nhận ra điều đó nhìn anh với ánh mắt sợ hãi. Đôi mắt xanh. Anh biết đôi mắt đó. Mái tóc vàng xoăn, khuôn mặt lấm lem và đôi môi trắng bệch lộ ra máu. Nhìn cậu ta run lên vì sợ hãi, bản thân trong mơ đang cười một cách độc ác. Và thì thầm vào tai những lời ngọt ngào như ma quỷ.

'Tôi muốn ngài đau khổ nhiều như tôi vậy. Tôi ước ngài có thể chết một cách đau khổ như vậy.'

Đôi mắt xanh giật giật. Anh nghĩ rằng nó sẽ nổ tung, nhưng tinh thể của viên ngọc xanh đã nổ tung từ bên trong. Đồng tử mở ra như những cái hốc trên biển hút hết hơi ẩm trong nhãn cầu. Khi lớp giác mạc bóng loáng bị hút hết nước, nó trở nên đục ngầu như một con cá sắp chết.

Anh đau bụng. Hơi thở của anh trở nên nông và gấp gáp, như thể cơ hoành của anh đã bị xé toạc. Anh không hiểu tại sao mình lại phải chịu đựng những lời cay nghiệt ném vào người mà mình ghét cay ghét đắng. Đã xảy ra điều gì khiến cho nó trở nên như vậy. Nỗi đau không thể hiểu nổi chỉ thúc đẩy sự thôi thúc tàn bạo đang rình rập. Anh còn quấy rầy cậu ấy nhiều hơn. Cậu ấy đã bị đánh đập tàn bạo mà không có một sự kháng cự nào, như thể nó phải như vậy. Giống như cậu không xứng đáng được tôn trọng. Cậu ấy hoàn toàn khác với người mà anh biết. Mối tình lên đến đỉnh điểm, bóng tối bao trùm khắp nơi và chỉ có hận thù và đau đớn lấp đầy bên trong. Ôm lấy thân hình gầy guộc lấp đầy dấu vết của anh. Thở mạnh và cơ thể yếu đi sau khi chịu đựng bạo lực trong suốt thời gian đó, anh ném một cái nhìn không tập trung nói thì thầm. Đứa trẻ trong bụng bị đè ép. Nghe vậy, anh không ngạc nhiên khi biết Alpha đang mang thai, cơ thể trong giấc mơ cứ di chuyển một chút và đưa tay chạm vào phần bụng lộ ra của cậu. Cái bụng vốn mỏng đến mức khiến các khớp xương của cậu nổi rõ, giờ lại sưng lên một cách bất thường. Anh cười mãn nguyện.

'Không sao đâu, an toàn rồi.'

Đôi mắt trong như thủy tinh đã mất đi ánh sáng vẫn hướng vào không trung.

'Hãy nhìn tôi, nhìn tôi trở thành một con quỷ vì ngài. Bây giờ ngài có hạnh phúc khi có con của tôi không?'

'Huh? Alok.'

--------------
---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro