Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. i should

"Trông anh hôm nay có vẻ như rất mệt mỏi. Không lẽ anh lại thức khuya làm việc quá sức đấy chứ ?"

"Tối hôm qua anh chỉ ngủ được một chút."

Trước sự quan tâm ân cần của người yêu, Clough chỉ có thể nói rằng việc này không có gì là to tát. Dù sao nó cũng không phải là lời nói dối. Bây giờ đang là giữa trưa, không ngủ được quá nhiều trong một ngày hay được ngủ lâu hơn thì đã sao?.

Tuy nhiên, omega này là người khá nhạy cảm với biểu hiện của người khác, dường như cậu ấy không cảm thấy như vậy. Raphiel tiếp tục nhìn chằm chằm vào nước da của anh, và chỉ sau khi anh nhấn mạnh lại.

"Anh thực sự ổn ". Cậu ấy mới chuyển ánh nhìn về chỗ khác. Từ từ lặng lẽ, cậu ấy đưa tay bóp nhẹ vào khuy áo của chiếc áo choàng. Hành động nhỏ dễ thương đến nỗi Clough phải bật cười. Sau đó, cậu ấy giả vờ nhìn đi chỗ khác, anh nắm lấy cổ tay ra sau và chạm lấy bàn tay nhỏ mềm mại. "Này anh, nếu người khác nhìn thấy thì...".

Clough nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ, ngượng ngùng từ phía sau, nhưng anh giả vờ như không biết điều đó.

"Nó ở ngay đằng kia." Cả hai đang định đi đến một nhà hàng sang trọng bên kia đường. Nhà hàng này tuy không đông lắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt tươi cười nhìn nhau của những đôi tình nhân tay trong tay nồng cháy giữa thanh thiên bạch nhật. Thời thế đang dần thay đổi, nhưng việc nắm tay nhau ở nơi công cộng vẫn bị nhiều người trưởng thành, đặc biệt là trong tầng lớp quý tộc, họ chỉ trích điều đó là lăng nhăng.

Tuy nhiên, những người trẻ tuổi vẫn luôn nổi dậy để chống lại hệ thống cũ đang bận rộn nói về việc nắm tay trước công chúng như một môn võ thuật. Hôm nay, Clough đã có thể thực hiện nó với người yêu. Ngay cả khi không nhìn, anh cũng biết rằng mặt Raphiel đang đỏ như cà chua bốc cháy. Cậu ấy chắc chắn không biết phải làm gì với những con mắt đang dò xét xung quanh mình, nhưng dù vậy cậu vẫn không có ý định thả tay ra. 

"Anh đang đi nhanh quá đó. Đi chậm lại một chút!."

"Anh có chuyện muốn nói với em." Băng qua đường nhanh hơn một chút, Clough nắm chặt bàn tay ấm áp ấy hơn. Không phải là bản thân đang vui mừng hay phấn khích.

Chỉ là do gần đây, anh cảm thấy bản thân vô cùng tội lỗi vì đã không chung thủy với Raphiel, và anh không thích việc chỉ đi chơi lang thang với một người tốt như vậy. Dựa trên cơn ác mộng mà anh thấy trong đêm hôm qua, Clough quyết định rằng cách tốt nhất để thoát khỏi sự ham muốn của mình là kết hôn với Raphiel càng sớm càng tốt. Những bước chân mạnh mẽ của Alpha, nắm trong tay Omega xinh đẹp lao nhanh đến nhà hàng cao cấp, thậm chí đi nhanh đến nỗi phải lách qua người đi đường.

Cả hai bước vào nhà hàng, giới thiệu tên mình cho người quản lý rồi tìm một chỗ ngồi mà Clough đã đặt trước. Như những gì anh đã đặt trước đó, cái bàn ăn được đặt lệch vào trong góc. Được trang trí bằng các vách ngăn và chậu cây trong nhà mang lại cảm giác ấm cúng tách biệt với xung quanh. Nó quả là thứ hoàn hảo để thực hiện kế hoạch cho ngày hôm nay.

"Chỗ này quả là một nơi yên tĩnh và lãng mạn"

"Thức ăn ở đây cũng rất ổn."

Món khai vị và rượu vang đã sớm được mang ra để phục vụ đôi tình nhân. Cả hai thong thả tận hưởng món khai vị và hỏi thăm nhau về những câu chuyện dạo này như thế nào khi đã lâu chưa gặp. Raphiel, người không giỏi uống rượu, khuôn mặt có chút ửng hồng ngay khi vừa mới nhấp một ngụm.

Cậu tiếp tục mỉm cười như mặt trời toả ra ánh sáng. Sự đa tình này dường như khiến Clough mê mệt. Omega thoải mái đến mức thậm chí còn tỏa ra mùi hương cơ thể đầy ngọt ngào. Nó gần giống như mùi hương đến kì của omega. Không giống như khuôn mặt, Clough một người lạnh lùng nhưng bên trong hẳn là đang rực lửa, đôi mắt xanh khẽ lay động và trông rất buồn. Một hơi thở ấm áp phả ra từ giữa đôi môi đỏ mọng bởi rượu trái cây chín mọng, kích thích bản năng alpha của anh. Clough muốn nếm thử đôi môi đó ngay lập tức, nhưng tiếc là anh không đủ can đảm để hôn ở nơi công cộng.

Không phải vì anh ấy không muốn gần gũi với người yêu như một alpha bình thường, mà bởi vì Clough không muốn bị cha của Raphiel bắt gặp. Anh vẫn phải kiên nhẫn. Clough bắt chéo chân và dùng khăn ăn che đùi. Sau đó, anh chạm vào bàn tay của Raphiel trên bàn. Omega tóc vàng lại mỉm cười dễ thương nhìn về phía Clough. Giống như người sắp chết trong sự ngọt ngào. Clough bắt đầu thay đổi chủ đề một lần nữa, đổi tư thế bắt chéo chân theo hướng ngược lại.

"Dạo này có vẻ như em không gặp vấn đề gì rắc rối nhỉ?"

"Như những gì em đã kể với anh trước đó thì, em đang tập tành nấu ăn. Và mới hôm trước, trong khi đang ủi đồ, em đã vô tình đốt cháy luôn bộ quần áo của mình. Điều này có lẽ hơi khó khi em chưa biết cách chỉnh được nhiệt độ."

Raphiel bắt đầu huyên thuyên về câu chuyện của mình, Clough chỉ ngồi đó nhìn chăm chú và lắng nghe. Món chính nhanh chóng được dọn ra, cả hai cùng nhau thảo luận xem nó có xứng đáng với danh tiếng và giá tiền bỏ ra hay không. Clough cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh Raphiel. Dù không có nhiều hứng thú cho lắm, nhưng chẳng phải cuộc hôn nhân như thế này quá đủ ổn định rồi sao? Raphiel nói sau khi nuốt một miếng thịt mềm ướp đẫm nước sốt đậm đà.

"Điều này có phải rất không công bằng nếu chỉ nghe về câu chuyện của em? Còn Clough thì sao?"

"À lúc nào cũng vậy. Anh gặp gỡ khách hàng, rồi phá vỡ ảo tưởng điên rồ của họ ra khỏi ý tưởng tồi tệ mà họ đề xuất, sau đó đá vào mông họ để đưa họ đi về đúng hướng. Ngoài ra, anh còn phải giải quyết đống giấy tờ dài dằng dặc khác."

"Công việc bận rộn cũng thật thú vị. Vậy có phải nó là lí do mà anh không thể ngủ?".

"Không phải. Nó hoàn toàn không liên quan gì cả."

Trên thực tế, anh chỉ nhớ lại ngay sau khi thức dậy và Clough không muốn khơi dậy kí ức về giấc mơ mà bản thân còn không thể nhớ chính xác. Dù anh có thành thật với vợ tương lai đến đâu, thì có nhiều điều vẫn là không nên nói ra. Những giấc mơ đó chắc hẳn cũng sẽ kết thúc như những giấc mơ khác và anh không có ý định để chúng can thiệp vào đời sống thực tế.

Thành thật mà nói, anh thậm chí còn không nhớ giấc mơ của mình sáng nay như thế nào. Tất cả những gì Clough nhớ là người đàn ông có mái tóc vàng, mắt xanh, và là một omega rất gợi tình. Có lẽ đó là Raphiel chăng. So với hình ảnh trong mộng, cậu ở hiện tại có vẻ chưa phát triển hết, nhưng cơ thể vẫn đang lớn, điều này là rõ ràng bởi trong vòng một hai năm nữa Raphiel sẽ dần trở nên xinh đẹp quyến rũ như một mỹ nhân trưởng thành. Cũng không có gì đáng lo ngại với việc sẽ có thật trong tương lai. Clough mỉm cười thản nhiên và uống cạn ly rượu của mình.

"Em muốn biết nhiều hơn về cuộc sống hàng ngày của Clough. "

"Trong tương lai em sẽ được biết thêm về nhiều thứ. Nhưng nếu anh chỉ kể về công việc bận rộn thì nó thật không công bằng, những chuyện khác anh cũng không nói thêm gì. Thật không công bằng chút nào."

Có thể để ý thấy suy nghĩ thật sự mà Raphiel muốn, nhưng nghe giọng Raphiel quá đỗi dễ thương lẫn chút hơi thất vọng nên cuối cùng Clough buộc phải chịu đầu hàng.

Clough đã khai báo tất cả. "Điều đó có thể sẽ không vui đâu."

"Làm gì có, ở đâu có ngài Clough em đều thấy vui hết".

"Nếu em đã nói vậy thì."

Nhìn vào hai đôi mắt xanh lấp lánh như viên ngọc, anh bắt đầu kể về những việc mình đã làm với khách hàng là quý tộc, lựa chọn những điều thú vị. Raphiel đã nghe rất say mê. Thấy cậu gật đầu, có chút kinh ngạc, thậm chí thỉnh thoảng còn vỗ tay tán thưởng, Clough bắt đầu nói nhiều hơn. Mối phiền toái mới nhất của anh gần đây là Bá tước, đã anh buộc phải để ý nó lên hàng đầu. Anh phàn nàn rằng bá tước, một người có đầu óc thông minh và vốn kiến thức nghệ thuật, nhân văn vô tận, lại không có chút ý thức gì về tiền bạc nên chỉ biết chọn những điều ngu ngốc mà phạm phải. Lúc đó, Raphiel mở to mắt như không thể tin được.

"Người anh đang nói đến có phải là bá tước Taywind không?"

"Đúng vậy, còn ai vào đây nữa. Điều này thực sự rất khó khăn với anh. Không có cách nào dễ dàng để vượt qua bất cứ điều gì. Là một người đại diện, ngay cả khi anh cho hắn lời khuyên lịch sự, bá tước cũng không muốn lắng nghe đàng hoàng và luôn nói những điều kiêu ngạo trong mọi trường hợp ".

"Em không thể tin được điều đó. Bởi bá tước mà em biết là người rất lịch sự chu đáo và ân cần."

"Nếu hắn lịch sự và ân cần, thì anh là hiện thân của phép lịch sự đấy."

Khi Clough nói ra với vẻ khó khăn xen lẫn lo lắng, Raphiel nói:

"Em không giống như một đứa trẻ chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài đâu."

Clough bật cười. "Đừng nói về tên khốn khó chịu đó nữa."

"Em đã rất bực mình. Đây là lần đầu tiên em thấy ai đó gọi Bá tước như vậy đấy."

" Anh nghĩ em sẽ gặp bá tước thường xuyên trong tương lai."

Khi anh cau mày nói vậy, Raphiel thậm chí còn cười to hơn mà không hề nghiêm túc. Có vẻ như cậu ấy biết đó là một trò đùa. Nếu cậu xem nó một cách nghiêm túc, có lẽ vì không muốn anh trông hẹp hòi như vậy.

"Em không thể ngờ được rằng anh lại là một người hay khó chịu như vậy. Em đã nhận được lời mời từ gia đình Bá tước, có lẽ em sẽ đến đó một mình hoặc cùng với em trai. "

"Lời mời sao? Phải chăng nó là một buổi hòa nhạc?"

"À, em cá là anh cũng đã biết. Đúng là như vậy. Họ nói rằng họ chuẩn bị tổ chức một buổi hòa nhạc trong vườn hồng vào bữa tiệc lần này. Vừa đúng lúc, em nghe nói rằng nhạc trưởng yêu thích của em cũng sẽ đến, vì vậy em rất muốn đi đến đó. Ban đầu, em định rủ ngài Clough đi cùng, nhưng..."

Anh có thể hiểu ý mà Raphiel nói. Nhưng đó không phải là vấn đề. Anh tự hỏi làm thế nào Raphiel nhận được lời mời của bá tước. Sau khi Clough đến thăm hỏi và cảnh báo Alok hôm đó, danh sách mời đã bị cắt làm đôi. Raphiel đã đưa ra một câu trả lời đầy bất ngờ cho câu hỏi đó.

"Gia đình của em với bá tước là họ hàng. Nếu anh nhìn kĩ, bá tước Alok giống như một người anh trai của em. Cả hai vì không thân lắm nên không có nhiều tương tác qua lại, nhưng bá tước thỉnh thoảng vẫn gửi thiệp mời cho gia đình em"

"Họ hàng sao ?."

Không thể tin được, Clough hỏi lại lần nữa để xác nhận rằng tai anh không có vấn đề gì, và omega tóc vàng gật đầu với một nụ cười.

"Phải rồi, mà trông em không giống với Bá tước sao?"

Anh không thể tin được những gì mình vừa nghe. Không, Clough không muốn tin vào điều đó. Đôi khi trông họ giống nhau thật, nhưng chỉ có vậy thôi, anh nghĩ điều đó là tự nhiên vì cả hai có màu tóc và màu mắt giống nhau. Trên thực tế, Raphiel là một omega còn Alok trông không giống omega một tý nào. Không phải là tràn ngập alphaness, nhưng nó chưa bao giờ đến mức khó hiểu. Sau khi nghe lại điều đó, anh nhớ lại khuôn mặt khó chịu đó trong đầu và nhìn kỹ Raphiel, phải nó khá là giống. Nhưng Alok Taywind và Raphiel Westport là hai người hoàn toàn khác nhau. Ngoài sự khác biệt giữa alpha và omega, không có gì giống nhau trong cách nói chuyện, thái độ và ngoại hình. Clough bĩu môi một cách ranh mãnh và dựa lưng vào thành ghế.

"Trông chẳng giống nhau chút nào cả."

"Hôm nay, Clough rất lạ đấy. Những người khác đều nghĩ rằng em và Bá tước rất giống nhau. Trên thực tế, cũng có nhiều trường hợp người ta hiểu lầm về ngoại hình mà phạm phải sai lầm. Họ cho rằng em là bá tước và coi bá tước là omega"

"Mấy người đó mắt có vẻ mù hết rổi. Cả hai người đều hoàn toàn khác trong mắt anh. Ngay cả khi em được đặt cạnh hàng trăm người giống nhau, em vẫn có thể dẽ dàng phân biệt được so với họ."

Nghe những lời đó, Raphiel chớp mắt và uống nước với một nụ cười bẽn lẽn. Clough, vẫn dựa vào tựa lưng, nhìn cậu với tư thế khá tội nghiệp. Được rồi. Phân biệt điều này ở mọi lúc mọi nơi. Bởi vì Raphiel và Alok quá khác nhau. Hơn nữa, tên khốn nào dám nghĩ rằng bá tước là một omega và tấn công? Có phải cái tên trước đây không? Xét về cách hai người họ tán tỉnh nhau, có vẻ như không phải ngày một ngày hai.

Anh biết tỏ thái độ chân thành khi đang nghiêm túc? nghe cũng vui nhỉ. Clough đột nhiên thấy cổ hỏng khô lại và nốc cạn một nửa cốc rượu trong một ngụm.

"Hình như lúc nãy anh nói anh có chuyện muốn nói nhỉ."

Lúc này Raphiel người đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Clough, nói một cách thận trọng với một chút căng thẳng. Clough, người vừa đặt ly rượu rỗng của mình xuống, đã hoàn toàn tỉnh táo. Ồ, anh quên mất rằng mình đã có kế hoạch cho ngày hôm nay. Giống như tên vô dụng. Có, như không có, nhưng không phải là bị gián đoạn. Anh lục lại bên trong túi áo khoác và lôi ra thứ mà mình đã giữ kỹ kể từ khi rời văn phòng trước đó. Đó là một thiệp mời làm bằng giấy thủ công màu trắng chất lượng cao. Raphiel người chỉ nhìn vào đầu ngón tay của người anh với đôi mắt lấp lánh, rồi lại thốt lên với vẻ mặt thất vọng. Lúc đó, Clough nhanh chóng đứng thẳng người và đưa thiệp mời cho Raphiel.

"Thực ra, anh cũng nhận được lời mời của bá tước. Anh định rủ em đi cùng, nhưng khi nghe em nói rằng mình cũng nhận được thư mời, anh lại cảm thấy có chút tiếc nuối."

"Ồ không. Buổi hòa nhạc trong đêm ở vườn hồng là một sự kiện rất lãng mạn. Em cũng muốn đi với anh, và em đang cảm thấy rất hạnh phúc vì điều đó."

Giọng Raphiel yếu đi một chút khi cậu nói ra điều đó. Nụ cười không rạng rỡ như mong đợi. Phải chăng cậu ấy đã mong đợi một cái gì đó khác.

Clough dường như cũng đoán được lí do mà Raphiel suy sụp tình thần. Chắc là Raphiel đã nghĩ đến một chiếc nhẫn bạch kim được gắn một viên sapphire tuyệt đẹp, hay là Alpha sẵn sàng quỳ gối và chìa chiếc nhẫn ra cho chính mình. Nhưng Clough lại nghĩ khác. Anh không thể tạo ra một tình huống lạ mắt, nhưng cũng không đủ khả năng để làm điều đó trong một nhà hàng phức tạp như thế này. Một màn cầu hôn chỉ luôn có một lần trong đời nên nó phải thật lãng mạn. Mặc dù đó là một sự kiện dành cho gia đình của bá tước, nhưng anh là người đã đóng một vai trò lớn trên nhiều phương diện, vì vậy anh có đủ điều kiện để sử dụng nó một cách riêng tư.

"Anh không biết tất cả các chi tiết về các sự kiện của gia đình quý tộc. Họ nói rằng buổi hòa nhạc được tổ chức tại vườn hồng ở Taywind là một sự kiện đặc biệt, phải không? "

"Ah." Chỉ đến lúc đó, gương mặt người yêu đang ủ rũ mới bừng sáng lên vì ngạc nhiên và chờ đợi. Clough bật cười trước vẻ ngoài khác hẳn trước kia.

"Anh biết sao?"

"Có rất nhiều truyền thuyết kể lại liên quan đến sự kiện lần này vì nó vốn là truyền thống trung tâm của các tầng lớp quý tộc trong xã hội. Trong số đó, một truyền thống bị lãng quên đã được đưa trở lại nhờ sự nỗ lực của Nam bá tước tiền nhiệm là buổi hòa nhạc được tổ chức vào ban đêm. Vào đêm trăng tròn, tại ngôi biệt thự ấy. Có một câu chuyện cổ tích được kể lại rằng tình yêu được thề trong vườn hồng sẽ là tình yêu vĩnh cửu. Rất nhiều người đã đặc biệt chọn vào ngày hôm đó..."

Nói xong, tai của Raphiel đã đỏ bừng lên. Clough đã phải cố gắng nhịn cười. Đó là bởi vì nếu anh cười bây giờ, Raphiel sẽ giận dỗi và không bao giờ gặp anh nữa.

"Vậy một buổi hòa nhạc được tổ chức vào dịp trăng tròn tại biệt thự bá tước. Anh có thể đi cùng em không?"

"Vâng"

Raphiel trả lời với giọng nhỏ nhẹ và gật đầu. Điều này thật đáng yêu. Với mức chi phí mà Bá tước yêu cầu, chắc chắn rằng buổi hòa nhạc ngày hôm đó sẽ cực kỳ sang trọng và đồng thời đáng nhớ. Đó cũng là ngày hoàn hảo để cầu hôn người vợ tương lai của anh. Bữa ăn tại nhà hàng kết thúc êm đẹp. Đến khi món tráng miệng được dọn ra, hai người đã uống hết cả chai rượu. Clough uống nhiều cũng là điều bình thường, nhưng Raphiel thì khác cậu uống nhiều hơn bình thường một chút. Không giống như mọi khi, hôm nay Raphiel có vẻ rất vui, và Clough cũng như vậy nên cả hai đã uống hơi nhiều.

Khi rời khỏi nhà hàng, anh quyết định đi bộ để giải rượu thay vì đi lên xe ngựa ngay. Thật ra,bây giờ đã đến lúc phải đưa Raphiel về nhà, và anh cũng không có ý định tiêu xài phung phí rồi bị ông bố vợ tương lai bắt quả tang,  trước khi bị buộc tội là một tên thô tục dung túng khi dám đụng chạm vào omega khi chưa kết hôn.

Dù có thể lấy cớ rằng do rượu phản ứng với cơ thể khi uống quá mức và chạy xe quá tốc độ khiến cơ thể quay cuồng, nhưng Tử tước Westport, người đã góp công lớn nuôi dưỡng Raphiel trưởng thành trong sáng như một bông hoa, sẽ không nghĩ như vậy. Do vậy anh tự nhận thấy cứu mình trước những việc hệ trọng như thế cũng tốt. Đi được một lúc, mùi rượu trong người cũng dần tan đi, anh định tiễn cậu lên chiếc xe ngựa mà anh yêu thích. Người đánh xe giàu kinh nghiệm sẽ đưa Raphiel quay về dinh thự của Tử tước Westport đúng thời gian mà Clough đã hứa.

"Đây là lần đầu tiên em đi dạo vào đêm muộn như thế này. Bố em ông ấy rất nghiêm khắc... ... "

"Anh biết rõ về điều đó. Nhưng nếu em cứ đi giật lùi như thế, em sẽ bị ngã đấy."

Khi Clough chìa tay ra đỡ lấy kèm biểu cảm ái ngại, Raphiel đã rất ngại ngùng và nắm lấy tay anh. Không có nghĩa là nắm tay đơn thuần, nằm tay cũng như một cử chỉ tạo nên một bước tiến mới cho cả hai, nhưng có gì đó khiến anh chần chừ? Clough nắm lấy tay đối phương bước đi. Raphiel nói rằng cậu ấy hơi chóng mặt và chủ động dựa đầu vào cánh tay của Clough. Có vẻ như cơ thể không chịu nổi việc uống quá nhiều. Con phố trung tâm khá đông người qua lại vào ban đêm. Có những cặp vợ chồng cùng con cái ra ngoài vào giờ muộn này, và rất nhiều các cặp tình nhân đi lại như Clough và Raphiel.

Trước mặt là một nhóm alpha dường như là bạn bè, đứng bên cạnh là những omega đi ra ngoài cùng với những người bảo vệ. Đi xe qua giữa họ, Clough tận hưởng bầu không khí nhàn nhã. Vâng, quả thực nó thật bình yên. Chính lúc này Raphiel người đang đi khập khiễng với cái đầu nghiêng nửa bám vào Clough, đột nhiên đứng thẳng người và chỉ sang một bên.

"Này, đó không phải là Bá tước Taywind sao?"

"Gì?" Tại sao tên đó đột nhiên xuất hiện ở đây? Clough ngay lập tức cau mày và nhìn theo hướng Raphiel đang chỉ. Bộ đồ nhợt nhạt thông thường và khuôn mặt trắng mịn.

Người đó mặc quần áo sẫm màu và áo choàng trùm đầu, đang đi bộ một mình với bước đi nhanh nhẹn như đang đi đến một nơi nào đó. Quay đầu qua lại nhìn xung quanh, tay nắm lấy phần cuối của chiếc mũ trùm đầu hơi mở của mình để che lại. Đúng như lời Raphiel, anh ta có thân hình cỡ Alok. Nhưng vào giờ muộn này, không có lý do gì để Bá tước kiêu hãnh bước vào một con hẻm tối tăm, bẩn thỉu như vậy mà không có người bảo vệ. Bên cạnh đó, Alok luôn thẳng vai và ngẩng cao đầu, cậu ấy không phải loại người sẽ khom vai và cúi đầu, cảnh giác tứ phía như một kẻ phạm tội như thế.

"Ngài ấy định đi đâu?"

"Anh không biết. Nhưng có đúng là Bá tước không? Bá tước không phải là người sẽ đi loanh quanh một mình vào giờ muộn như thế này. Khi mà xung quay không có xe ngựa hay bất cứ người hầu"

"Em cũng nghĩ như vậy. Liệu em đoán sai chăng?"

"Anh đoán vậy. Con đường đó dẫn đến một nơi tối tăm bẩn thỉu của lũ người vô gia cứ và Bá tước không có lý do gì để đến đó cả."

Nơi mà Clough đang nói đến là con đường dẫn đến khu ổ chuột tồi tệ nhất ở thủ đô, hay còn gọi là 'đáy'. Lối tắt khi trở về nhà của Clough.

Thay vào đó, anh biết rõ về nó vì bản thân đã sử dụng nó để đi lại thường xuyên và thậm chí nhiều lúc cũng hay xử lý một vài tên chó điên ở đấy. Nghe những lời đó, Raphiel nghiêng đầu.

"Có lẽ là vậy. Em nghĩ Bá tước sẽ chơi nhạc cụ hoặc đọc sách vào lúc này. Trừ khi ngài ấy có người yêu ".

"Anh cũng đoán vậy. Hoặc tìm ra cách nào đó để tiêu bớt tiền." Clough nhẹ gật đầu đồng ý.

"Dạo gần đây ngài ấy có vẻ không được khỏe nên chắc sẽ đi ngủ sớm."

"Tại sao em biết, chỉ là anh có vẻ hơi tò mò."

"Em không biết liệu có nên kể cho anh nghe tất cả về cuộc sống riêng tư của ngài ấy hay không. Hay anh định đặt giới hạn tối đa cho giấc ngủ hay gì đó tương tự?"

Vài ngày sau, khi Clough ghé qua để thảo luận về chi phí của buổi hòa nhạc, Alok đã trả lời với biểu cảm mệt mỏi đầy lo lắng cho một câu hỏi bình thường. Đó không phải là vấn đề lớn, nhưng Clough cảm thấy bị xúc phạm và vì quá tức giận nên anh không nói gì thêm. Vào hôm khác, mùi nước hoa nồng đặc của bá tước khiến anh cảm thấy đau đầu, vì thế nên Clough chỉ nói những gì tối thiểu cần thiết.

Còn lại với bá tước cao quý, Alok thậm chí còn không chào tạm biệt Clough một cách đàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro