3.Can't escape
"Nhưng ông ấy mới là mẹ của con! Mẹ có thể là kẻ thù của cha, nhưng đối với con, mẹ chính là người mẹ duy nhất!"
Đôi mắt xanh giống như người ấy đang hừng hực lửa, nó đầy giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông một cách phẫn uất. Người đàn ông không thể hiểu tại sao đứa con trai yêu quý của mình lại nổi giận như thế. Ông chỉ đang cố gắng vì mẹ của chúng.
"Ta yêu mẹ của con. Và ta không thể tha thứ cho kẻ đã khiến em ấy chết thảm thương như vậy."
"Mẹ của con?! Ông ấy là người đã chết dưới tay của cha! Xin cha làm ơn! Đừng lừa dối con về sự thật đó nữa!".
"Mẹ của con không phải là hắn, đó là Raphiel Westport! Con đã được đặt theo tên của mẹ vì con trông giống mẹ."
"Con không cần một cái tên như thế. Con không còn là Raphiel nữa. Nếu con được đặt theo tên của mẹ con là ... ....... thì cha nên gọi con bằng cái tên đó."
Ông lão tức giận giơ tay, còn cậu con trai mới lớn vẫn trừng mắt nhìn cha mình không chút dao động. Tay giơ lên trời không hạ xuống được. Những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra từ đôi mắt đầy oán hận của người con trai.
"Con sẽ không bao giờ quay lại ngôi biệt thự này nữa."
"Ý mày là sao?"
"Con không thể sống ở nơi mà mẹ của con đã chết thảm thương được."
Nói xong đứa bé bỏ đi. Người đàn ông nhìn theo và lập tức chạy đến.
"Raphiel!"
Trước khi đóng cửa trước, cậu con trai nhìn cha mình đang đứng ở lưng chừng cầu thang. Đằng sau ông, là một người giúp việc già vừa khóc vừa cầu xin.
"Làm ơn, chủ nhân."
Bà vừa nói vừa rơi nước mắt. Người con trai lạnh lùng nhìn bà rồi lại quay sang người đàn ông.
"Tạm biệt, Tử tước Clough Bendyke."
"Raphiel" con trai đóng cửa lại đi ra ngoài và không bao giờ trở lại nữa. Người đàn ông mất đi đứa con trai cả , quá bực bội nên đã chạy đến trước bia mộ của người kia và chửi bới hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi chết, người nằm dưới đất lạnh vẫn bị nguyền rủa và đối phương chỉ khóc nức nở chính kẻ đang làm khổ mình. Cuối cùng, người con trai thứ hai, người buộc phải chạy đến để ngăn chặn cơn điên giận dữcủa ông, người đang cố gắng dùng búa đập phá bia mộ, và đã bị búa của người đàn ông trong cơn giận dữ làm trọng thương. Đó cũng là cơn điên thứ hai của ông.
* * *
"Tại sao Raphiel lại là con trai tôi? Điên cuồng đập phá bia mộ để làm gì? Nằm mơ thấy cái chó gì vậy..."
Bật tỉnh dậy nhờ giấc mộng hoang đường, anh bực mình. Clough đứng dậy rời khỏi giường và dụi mắt bằng lòng bàn tay, cố gắng kiểm soát cái đầu choáng váng của mình. Đi chân trần, anh bước xuống giường và kéo tấm màn đen nặng nề che chiếc cửa sổ lớn gần mình nhất.
"Thật là một thời tiết tuyệt vời. Quá hoàn hảo."
Như thể những hạt mưa đá kèm theo những cơn gió sắp rơi xuống, bầu trời u ám đang gầm lên những tiếng gầm từ xa. Một cái gì đó có thể sắp sảy ra. Giấc mơ kia cũng khá khó chịu. Tất cả là do con số chết tiệt đó. Hôm nay là ngày Clough quyết định đến gặp gia đình bá tước. Có thể nói đây là một khởi đầu có thể tốt hơn thế này? Clough vứt bỏ chiếc áo ngủ đang mặc khi gạt đi những giấc mơ chó má của mình với vẻ mặt cáu kỉnh.
Ngay khi anh bước lên chiếc xe ngựa nặng nề bởi những bước chân trằn trọc một lúc lâu sau khi thưởng thức bữa sáng ngon lành, một loạt những hạt mưa đá ập xuống. Chẳng mấy chốc con đường trở nên lầy lội. Trong khi Clough đang lo cho bánh xe lăn trên con đường sẽ bị lún sâu hun hút thì những hạt mưa đá chuyển thành những giọt mưa buồn tẻ chẳng có chút vị man mát nào. "Nó giống như tôi." Nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa với một tiếng thở dài, anh thấy một tòa biệt thự kiêu hãnh với vẻ uy nghi to lớn dưới bầu trời xám xịt. Người chào đón anh là một quản gia lớn tuổi, người cũng đầy tự hào như chủ nhân của mình. Anh đã nhìn thấy ông ta trước đây.
Mặc dù ông ta đã mở lời chào trước, "Ngài Bendyke " nhưng thái độ của người quản gia, nói một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn lịch sự, và nói thật hơn, sự lạnh lùng của ông ta không thể diễn tả bằng lời được. Anh đến vì không phải anh thích ngôi nhà xui xẻo này đâu, ngài quản gia ơi.
Không nói lời nào, Clough trao chiếc áo mưa mỏng hơi dính chút nước mưa cho người quản gia hoàn hảo đang chờ đợi. Người quản gia, người đã chạm vào nó bằng đầu ngón tay coi nó như một miếng giẻ bẩn và đưa cho người hầu đang đợi bên cạnh, quay người và dẫn lối vào mà không nói một lời.
Ônh ta thẳng vai và bước đi với cái đầu ngẩng cao như thế có một thanh nẹp thép được đeo vào cổ. Thực sự thì cả chủ nhân với đầy tớ đều thật giống nhau. Chẳng lẽ không khí trong dinh thự này được trộn bởi một loại thuốc đặc biệt có thể làm cứng khớp? Sau khi đi qua một hành lang dài khiến người ta khó có thể tưởng tượng rằng đây cũng là một ngôi nhà có người ở, người quản gia dẫn anh đến một phòng làm việc mà anh chưa từng đặt chân đến.
Khi Clough bước vào cánh cửa mở ra, bá tước, người đang uống trà trên ghế sofa, nhìn lên và mỉm cười. "Anh đến sớm hơn dự kiến."
"Gửi cho một toa xe đi lâu hơn tôi nghĩ. "
Chưa kịp chào, Clough đã tỏ vẻ không bằng lòng nhưng Alok không đáp lại, chỉ cười và mời anh ngồi xuống. "xe hơi?" Trong khi Clough ngồi xuống, không cần hỏi người quản gia, Alok rót trà đen từ bộ ấm pha trà đã chuẩn bị sẵn vào một chiếc cốc phụ và dùng thìa bạc khuấy đều với một thìa đường.
Lúc đầu, anh nghĩ rằng cậu có một hương vị khá hiếm khi chỉ thêm đường chứ không phải kem vào trà, nhưng chiếc cốc đó lại được đứa đến trước mặt Clough. Nghĩ lại thì, đã có một cốc chứa trà kem trước mặt bá tước.
"Làm sao ngài biết?"
"Ý anh là gì?"
"Đó là sở thích của tôi về trà. Nó không phổ biến lắm trong thành phố."
"... Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy anh uống nó trước đây. Như anh đã nói, nó không phải là một hương vị thông thường, nhưng tôi có thể nhớ nó."
"Ngài đã từng thấy tôi uống trà như thế trước đây tại một bữa tiệc trà sao? Các quý tộc thích ghi nhớ những chi tiết vô dụng nhiều như thể này à. Bá tước, người có thể được gọi là đỉnh cao của giới quý tộc, dường như cũng vậy nhỉ. Dư vị trà đủ đậm để hơi đắng, đánh thức bộ não còn hơi lờ đờ của tôi. Nó là thứ hoàn hảo cho đầu lưỡi của tôi"
"Vậy nó thế nào?"
"Cũng không tệ."
Bá tước mỉm cười hài lòng và hít hà ly trà sữa có màu dịu. Nhìn ly trà nhạt gần như chỉ có màu vàng óng chứ không phải là trà đen nữa, Clough tự hỏi không biết có phải vì uống thứ đó mà da của bá tước trắng bệch như vậy không. Da vàng như trà sữa. Đôi môi ánh đỏ huyền ảo như hoa văn khắc trên tách trà. Và vì là mùi hương trầm nên bá tước luôn sử dụng loại nước hoa cao cấp có mùi thơm mát.
Đánh giá về ngoại hình cũng như lời nói và hành động của cậu ấy, Alok có vẻ là người có gu thẩm mỹ cao, thích được bao phủ bởi mùi hương của nhiều loại trà đắt tiền, nhưng cậu lại xức nước hoa như những tên alpha chuyên đi tán tỉnh . Nước hoa của Alpha dành cho những lúc tên muốn che đi mùi của Omega, người đã ngủ với họ đêm hôm trước.
Trong khi anh luôn phải gặp ác mộng mất đi giấc ngủ ngon, thì có vẻ như ai đó hẳn đã có một đêm nồng cháy tuyệt vời. Sự khó chịu lại bùng lên. Chén trà kêu lạch cạch, hàng mi cong vút duyên dáng cụp xuống sớm nhướng lên, con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm về phía này. Một lần nữa, cậu lại mỉm cười nhìn anh, tại sao bá tước cứ cười mãi thế?
Clough đặt tách trà đã uống dở lên bàn và nói với giọng hơi cứng nhắc.
"Bá tước, giấy hợp đồng đầu tư. Giấy tờ nhà đất. Tất cả các tài liệu hỗ trợ liên quan đến tài sản lưu động được nắm giữ."
"Sao cơ?"
"Lấy nó ngay bây giờ. Tôi cần phải làm việc."
"Bây giờ luôn sao?! Anh còn chưa uống hết trà mà."
Alok hơi sửng sốt và đặt tách trà xuống. Clough đứng dậy, đặt giấy tờ xuống và tiến về phía bàn để đọc. Rồi anh kéo ghế ra, cởi áo khoác treo lên lưng ghế.
"Tôi không đến đây để nhàn nhã uống một tách trà. Tôi đang rất bận. Đây cũng là một sự phân chia thời gian bắt buộc."
"Hôm nay không phải đã trừ thời gian rồi sao? Tử tước Derbyshire nói rằng ông ấy sẽ đi nói chuyện với các nhà thầu khác trong khoảng một ngày..."
"Tôi có một cuộc hẹn vào buổi chiều. Đừng quên rằng tôi sẽ có nhiều cuộc hẹn khác."
Khi Clough kiên quyết vạch ra một ranh giới rõ ràng, Alok đồng ý mà không nói gì. Sau đó, cậu đứng dậy và rung lắc chiếc chuông nằm bên cạnh một cách cao quý. Đúng như dự đoán, người quản gia xuất hiện ngay lập tức, không, một núi tài liệu vượt xa mong đợi lần lượt được đưa vào trong phòng làm việc.
Nó khiến anh nhận ra lịch sử lâu đời của gia đình bá tước, khối tài sản khổng lồ và cách quản lý bất cẩn. Clough kinh hoàng trước đống giấy tờ không được sắp xếp hợp lý.
"Chết tiệt. Nếu đã đầy đủ, xin vui hãy lòng sắp xếp lại."
"Tôi nghe nói rằng sẽ tốt hơn hết là để nguyên như vậy mà không chạm vào nó."
"Đó chỉ là một sổ liên quan đến tổ chức. Biên lai cho cái này ở đâu?"
Một cảnh tượng để nói rằng Bá tước, người có hơi xấu hổ khi anh hỏi với thái độ đang cau mày.
"Tôi có nên lấy một thứ gọi là biên lai không?"
"..."
Clough nhìn cậu mà không nói một lời, và Bá tước trông hơi khác một chút, sau đó nhìn vào mắt anh và mỉm cười, được rồi vẫn là nụ cười. Nếu cậu cười, ít nhất cậu sẽ không bị nguyền rủa. Không, anh muốn chửi nhiều hơn. Clough không biết tại sao rồi thở dài nhìn vào cuốn sổ bám đầy bụi và cởi khuy tay áo, kéo tay sắn áo sơ mi lên.
"Đã quá muộn để gặp Raphiel ngày hôm nay."
"Ah."
Alok kiếm trong đống giấy tờ và nhặt thứ có vẻ là sổ biên lai và nói chuyện một mình, nhưng Bá tước đột nhiên trở nên bồn chồn và nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi xin lỗi. Tôi hoàn toàn không tính đến hoàn cảnh của anh. Anh có thể đến vào lần sau. Hoặc tôi sẽ sắp xếp những giấy tờ này trước và gửi chúng đến cho anh."
"Không sao đâu vì lỡ đến đây và làm được kha khá rồi nên tôi không nghĩ mình sẽ làm được từng cái nếu ngài mang nó đến chỗ tôi, nó chỉ đang cản trở nhiều hơn thôi."
"Tôi rất lấy làm tiếc. Vì đã đến lúc anh gặp người mình yêu..."
Câu kết hơi kỳ quặc nên Clough cau mày và nhìn chằm chằm vào Alok. Cậu ấy nhìn xuống với vẻ mặt hơi buồn giữa một nụ cười, như thế thấy bản thân thực sự cảm thấy có lỗi.
"Nếu ngài có thời gian để lo lắng về quyền riêng tư của người khác, tôi sẽ đặt lại các tập tin ở đó trên bàn."
"Ah." Alok ngay lập tức vội vàng nhấc nó lên khi nhìn vào tờ giấy mà Clough đang chỉ. Trong lúc đó, Clough chau mày ngồi xuống chiếc ghế da sang trọng. Anh hơi ngạc nhiên về sự thoải mái của chiếc ghế, như thể anh đã dành 20 năm cho nó. Làm việc cũng mất một thời gian rất dài. Tách trà thứ ba đã nguội từ lâu. Clough cứ ngồi trên đi ghế và lê lết khắp nơi.
Alok, người đang quan sát bên này của cuốn sách trong khi lật qua các giá sách, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài. Cậu đã chán chờ đợi và đi làm việc khác? Trong khi anh đang làm việc trên phần còn lại. Ngay cả khi không, cậu vẫn làm phiền anh và cũng không giúp Clough tập trung nhiều.
Clough nghĩ rằng thật tốt khi mình không bị quấy rầy. Nhưng một lúc sau, cánh cửa phòng làm việc lại mở ra và Alok bước vào với một thứ gì đó trên khay. Vẫn xem qua sổ cái, giấy tờ và ghi chép, Clough liếc nhìn cậu và đứng đến cạnh bàn, tay cầm một chiếc khay nhỏ bằng bạc. Rõ ràng, cậu đã mang theo đồ ăn nhẹ như bánh mì và bánh quy.
"Tôi muốn đãi anh một bữa ăn."
"Tôi từ chối."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nên tôi đã chuẩn bị một bữa ăn nhẹ."
"Để nó ở đó đi."
Thậm chí không cần nhìn, anh chỉ tay vào đầu hồ sơ. Ngay cả sau khi đặt khay thức ăn, Alok vẫn lang thang khắp nơi với cơ thể thoang thoảng mùi nước hoa.
Clough bây giờ đang rất khó chịu. Anh nhíu mày và nhìn lại người đang chắp tay sau lưng đi ngang qua.
"Ồ, xin lỗi nếu tôi làm phiền anh."
"Ngồi ra đằng kia đi. Lấy và đọc một cuốn sách hoặc đi ra ngoài."
" Tôi sẽ không để điều đó xảy ra một lần nữa."
Clough không giấu nổi nghi ngờ trước câu trả lời ngây thơ và nhìn theo bóng lưng người đang tiến về chỗ ngồi của mình. Bá tước như đang nhìn thứ gì đó.Tại sao cậu đột nhiên ngoan ngoãn làm theo lời chỉ bảo của Clough? Nó không giống như anh đang yêu cầu cậu có một cái nhìn tốt hơn. Hay bá tước bị bệnh ở đâu? Rồi cái khay bạc đập vào mắt anh.
Đó là một chiếc bánh quy với trái cây sấy khô màu đen được nhúng trong một chiếc bánh mì kẹp giăm bông rất ngon miệng. Có phải chỉ đơn giản là vì cậu đang đói? Quý tộc không ăn một mình trước mặt người khác
"Nếu ngài đói, hãy ăn trước. Đừng bận tâm đến tôi."
"Không!! nó là dành cho anh Tôi không ăn bất cứ thứ gì có nho khô."
"Để trang trải tiền ăn ở tuổi này. Thì một bữa ăn như này không thiếu trong gia đình."
Sau khi Clough dẹp bỏ hành vi trẻ con của cậu, Bá tước bất ngờ nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, và ngay khi bắt gặp ánh mắt của Clough, Alok nhanh chóng quay đi như thế đang có tâm trạng không tốt. Và một lần nữa với một nụ cười giả tạo.
"Anh có thời gian để quan tâm đến cuộc sống riêng tư của người khác sao. Ngoài ra, tôi cũng không phải là người trong gia đình của anh. Cách mà tôi sống không chỉ giống như bá tước".
"Cảm ơn rất nhiều vì sự quan tâm của ngài. Lẽ ra mọi chuyện đã kết thúc sớm hơn nếu như ngài, kẻ đã làm chuyện này, chịu ngậm miệng lại để không can thiệp vào việc làm của người khác."
Khi Clough trả lời với một nụ cười trơ trẽn, bá tước lại nhìn anh . Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu đi chỗ khác. Trong phòng làm việc, âm thanh duy nhất là tiếng bút kêu kẽo kẹt đầy lo lắng và tiếng lật trang điên cuồng.
"Đó là một mớ hỗn độn."
Mãi đến chiều muộn, Clough mới sắp xếp được tất cả các sổ cái chính và các hạng mục đầu tư lớn. Đây là kết luận mà Clough đạt được từ quan điểm của một chuyên gia. Alok, người vừa mới dừng lại, hỏi.
"Bao nhiêu?" với ánh mắt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro