Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Always dreaming of my own sin

Cậu cầm đồng xu bạc sáng loáng và xoắn xuýt nó trong lòng bàn tay. Đây là lần đầu tiên cậu tự mình chạm vào một đồng bạc. Khi đủ đầy, người ta thường không biết quý trọng bằng những khi đã mất đi tất cả. Không giống như bạch kim, miếng kim loại màu xám nhạt mỏng manh hệt như tinh thể được nặn từ chốn bồng lai tiên cảnh. Mỗi tối, cậu sẽ trăn trở và nhìn đồng bạc sáng loáng phản chiếu lại nền trời màu cam.

Có nên mua bánh mì không? Mình có thể ăn và mua một mẩu bánh mì lớn với rất nhiều nho khô vào mỗi ngày trong vòng sáu tháng. Mình cũng có thể mua một ít đường nữa. Nếu mua được chăn cho mùa đông sắp tới thì thật tốt quá. Giày có lông ấm cũng được nữa. Hoặc mang cái này đến một thành phố ở phía nam ấm áp hơn một chút cũng được. Mùa đông ở đó sẽ không khắc nghiệt như ở đây. Mình nên làm thế nào đây nhỉ?

Alok ngồi xổm trong nhà kho và buồn khổ vùi mặt vào lòng. Nếu vẫn giữ nguyên suy nghĩ như hồi trước thì cậu đã không dính phải rắc rối như vậy rồi. Cậu sẽ ngay lập tức đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua một cây bút và giấy, và gửi thư đến tất cả những địa chỉ mà cậu vẫn còn nhớ. Và rồi cậu sẽ không thể nhận được bất kỳ lời hồi âm trong vô vàn bức thư đó.

Tất cả những người từng thấp thỏm vì không nhận được thiệp mời của cậu giờ đây đều đã quay lưng lại với cậu. Thậm chí ngay cả Derbisio và Wolflake đã từng rất thân thiết với cậu còn từ chối đến thăm. Sau khi quay lưng ngay cả khi chưa bước chân vào tòa dinh thự, thậm chí không ai trong số họ tỏ ra như mình biết Alok. Clough là người duy nhất đã đưa tay ra với cậu vào thời điểm tuyệt vọng đó. Ngẫm lại thì, đó chính là con đường dẫn cậu đi sâu hơn vào vực thẳm.

Cậu không thể lãng phí số tiền quý giá của mình vào một thứ vô nghĩa khi biết rõ rằng đằng nào cũng sẽ chẳng có hồi âm. Cậu thậm chí còn không thấy đói. Đây là một cơ hội ngàn vàng mà cậu nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai trong đời. Cậu không muốn phung phí đồng bạc quý giá để mua bánh mì trong khi cậu có thể kiếm được nó bằng cách sử dụng cơ thể của mình.

Alok nhớ lại điều mà cậu mong muốn nhất. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng số tiền này sẽ biến giấc mơ của cậu trở thành hiện thực dù chỉ là một lần. Alok thức cả đêm, cậu rời khỏi nhà kho trước khi những người đàn ông đến để thỏa mãn thú tính bắt đầu xông vào. Và cho đến tận khi trời đã sáng, cậu lang thang lê bước để tìm kiếm một hàng may cao cấp nằm trong miền ký ức xa xôi của mình.

Đến khi mặt trời mọc hẳn, Alok bị người chủ đuổi ra ngoài trong khi cậu còn chưa kịp bước nửa chân vào cửa, hẳn là anh ta sợ danh tiếng cửa hàng của mình bị ảnh hưởng. Khi cậu tha thiết van nài và đưa ra một đồng bạc, người thợ may có vẻ ngoài nghiêm nghị đã đẩy chiếc kính treo trước sống mũi và hừ lạnh.

"Một đồng bạc còn chưa mua nổi một cái cà vạt ở chỗ tôi đâu! Biến đi."

Cậu hơi ngạc nhiên. Cậu đã nghĩ với đồng bạc quý giá này, cậu có thể mua chí ít là một bộ quần áo kém chất lượng. Thật là đáng buồn vì cậu thậm chí còn không thể mua một chiếc cà vạt mà cậu đã từng chỉ đeo một lần và rồi thẳng tay vứt bỏ nó.

Cậu cắn môi bước đi dưới bóng râm. Cậu dành cả ngày để rình mò bên ngoài những cửa hàng quán xá, nhưng cũng may mà chưa bị đánh, chứ đừng nói là được đối xử nhẹ nhàng. Sau cùng, cậu từ bỏ các cửa hàng cao cấp nằm dọc trên con phố chính, cậu chỉ có thể mua một bộ đồ cũ rích và một đôi giày đã mòn tại một cửa tiệm bán đồ si tồi tàn thường được tầng lớp lao động lui tới. Cậu đã trả cho người ta đồng bạc duy nhất của mình và nhận lại một vài đồng xu lẻ. Cậu đã dùng số tiền đó để mua xà phòng của một cửa hàng khác.

Cậu phấn khích chạy đến bên bờ sông mà không hề hay biết. Trước khi trời dần tắt nắng, cậu đã tắm rửa sạch sẽ ở một chỗ khuất mắt người nhìn, rồi lại cẩn thận xỏ vào mình bộ quần áo ám mùi bụi bặm và nấm mốc. Cậu cũng đi cả giày nữa. Cậu ước mình có thể ủi đi vài nếp nhăn, nhưng cậu không được phép làm điều xa xỉ đó.

Alok luồn ngón tay vào mái tóc còn ướt đẫm nước rồi vuốt ngược nó ra đằng sau, và cậu lại rảo bước xuống phố. Người đi đường có lén liếc nhìn cậu nhưng trong mắt họ đã không còn địch ý như lúc trước. Cậu bước đi với trái tim đập rộn lên trong lồng ngực. Mọi người đều lướt qua người cậu, trừ một hoặc hai alpha gì đó là nhìn cậu chằm chằm. Alok lo lắng muốn chết vì cậu không biết vì sao người ta lại nhìn cậu, vậy nên cậu đã chọn đi vào vùng khuất tối nhất có thể.

"Xin lỗi."

Tiếng ai đó vang lên từ phía sau. Cậu giật mình quay lại, hóa ra là một người lạ cậu hoàn toàn không quen biết. Chàng trai nở một nụ cười thân thiện, do dự một chút trước khi cố gắng nói thêm điều gì đó. Đằng sau là những người có vẻ như là bạn của anh ta, họ đang vui vẻ cười nói và thì thầm to nhỏ với nhau. Alok nổi da gà.

"T-Tôi xin lỗi. Tôi có việc nên xin phép đi trước."

"Ồ, không thể cho tôi biết tên của anh sao?"

"Thành thật xin lỗi."

Cậu nhanh chóng đáp lời và đồng thời gia tăng khoảng cách. Người lạ nọ hình như có đi theo cậu một lúc rồi mới bỏ đi. Alok hoảng đến độ tim của cậu suýt thì nhảy cả ra ngoài. Cậu đang đi một đôi giày không vừa, gót chân cậu thì đau nhức, nhưng những thứ ấy không hề khiến bước chân của cậu chậm lại.

Sau hơn hai giờ đi bộ, Alok thấy mình đang ở cuối một con phố khá sạch sẽ, đây là nơi sinh sống của tầng lớp trung lưu trong thành phố. Phía bên kia con phố là khu vực có nhiều dinh thự của giới quý tộc. Cậu phải đi bộ mất hàng chục phút mới qua được cổng của một tòa dinh thự. Trái với những con đường đông người qua kẻ lại khác của thành phố, hầu như không có ai đi lại trong khu vực này vì mọi người đều sử dụng xe ngựa để di chuyển trong đây. Nếu như trông thấy người đi bộ thì đó chính là những người hầu của các dinh thự, thi thoảng họ lại ra ngoài kiểm tra xung quanh để đuổi kẻ lạ lảng vảng quanh khu vực này.

Vào lần đầu tiên bị tống cổ khỏi nơi này, cậu thường bị những người hầu đuổi ra sau khi tự ý quay lại mà không màng đến vẻ bề ngoài của cậu. Có nhiều lần cậu đã bị đánh đến sắp ngất khi cố gắng chống cự.

Alok lê bước trong khi gắng sức thả lỏng đôi vai cứng đờ của mình. May thay, người hầu đi ngang qua từ phía bên kia tuy nhìn cậu bằng ánh mắt hơi cảnh giác, nhưng anh ta đã không cố bắt cậu. Đó là nhờ có bộ trang phục không khác nhiều so với thứ mà anh ta mặc trên người, mặc dù nó đã cũ sờn và có một chút bụi bặm. Tuy vậy, Alok vẫn cảm thấy sởn gai ốc và tăng tốc độ đi bộ của mình.

Mãi cho tới khi chiều muộn, sau khi đi bộ một lúc lâu mặc dù đã bước vào địa phận của giới quý tộc, cậu mới có thể đứng trước tòa dinh thự thực sự lộng lẫy và đồ sộ với hàng cây liễu sam nổi bật nằm ở hai bên.

Bên cạnh cổng chính cao lớn làm bằng thép, có một tấm đồng khắc tên chủ nhà trên cây cột được trang trí bằng những bức tượng đẹp mắt. Nơi từng hiển hiện dòng chữ Daywind giờ đã được đổi thành Bandyke.

Cánh cổng thép và lối vào của dinh thự được ngăn cách bởi một khu vườn rộng lớn che khuất tầm mắt, vì vậy, sẽ không ai nghe thấy tiếng động của Alok ngay cả khi cậu hét lên từ đó. Khi cậu đang lang thang xung quanh, một chiếc xe ngựa bắt đầu chạy tới từ đằng xa. Một người phụ nữ mà cậu biết rất rõ đang ngồi trên cỗ xe ngựa nhỏ dành cho hai người, là loại mà được huấn luyện và sử dụng chỉ bởi các quý tộc. Người phụ nữ trung niên omega dần xuất hiện trong tầm mắt cậu, bà ấy nhìn thấy Alok đang đứng trước tòa dinh thự, mở to mắt, rồi lại nheo lại và dừng hẳn xe ngựa. Người gác cổng nhìn thấy cỗ xe đang tiến vào, anh ta lại gần từ phía xa ở bên trong.

"Xin chào, Bá tước. Ngài tới đây có việc gì thế ạ?"

"Masa."

Người gác cổng, cũng là người mà chủ nhân mới của tòa dinh thự – Tử tước Bandyke – đã thuê về một vài năm trước nhưng chỉ mới thấy mặt Alok một lần chứ chưa từng nghe tên cậu bao giờ. Anh ta ra mở cổng, Masa gật đầu và đánh xe vào trong. Có vẻ như bà ấy đang mua một vài vật dụng cần thiết dành riêng cho quản gia.

Lẽ ra cậu có thể vào được nếu nhờ bà ấy, nhưng không hiểu sao cậu lại không thể lên tiếng. Nghĩ lại những việc mình đã từng làm trước đây, cậu không còn mặt mũi nào để yêu cầu bà một điều khó khăn như vậy. Thà đứng ngoài này chờ Clough về còn hơn. Anh ấy sẽ ra ngoài hoặc đi về vào một lúc nào đó thôi. Khi thấy cậu đứng đó mà không nói lời nào, người gác cổng liếc cậu bằng ánh mắt lạnh lùng rồi quay đầu trở lại tòa dinh thự.

Ban đầu, Clough là con trai thứ của Nam tước Bandyke, anh ta là người sở hữu một điền trang nhỏ trong khu vực. So với các quý tộc cấp cao ở thủ đô, anh ta từng không có địa vị và được đối xử giống như những thường dân, mặc dù bây giờ đã không còn như vậy nữa. Anh ta là một doanh nhân giỏi giang, một nhà đầu tư đại tài được săn đón nhiệt tình ngay cả trong xã hội thượng lưu của giới quan chức hoàng gia.

Tất cả các dự án liên quan đến trái phiếu chính phủ mà anh ta nhúng tay vào đều thu được một nguồn lợi nhuận khổng lồ, và anh ta cũng đã có đóng góp không hề nhỏ cho quốc gia bằng cách thu hút những lợi ích to lớn trong các buổi đàm phán ngoại giao liên quan đến kinh tế. Không chỉ vậy, gần đây anh ta đã nhận được một danh hiệu, mặc dù không biết là nhờ loại thỏa thuận dơ bẩn gì mà anh ta đã thực hiện dưới sự chống lưng của hàng tá quý tộc khác.

Đó không phải là danh hiệu hạng xoàng giống như Hiệp sĩ, mà là tước hiệu Tử tước, bởi anh ta có xuất thân từ gia tộc Nam tước. Nhận một tước hiệu kế thừa tại thời điểm hiện tại là một điều vô cùng bất bình thường.

Có rất nhiều tin đồn và những lời bàn tán xung quanh anh ta. Đặc biệt, có vô số tin đồn về khoảng thời gian 5 năm biệt tăm sau khi anh ta mất đi người vợ yêu dấu và đứa con chưa chào đời dưới bàn tay của những kẻ lưu manh. Không một ai biết anh ta đã ở đâu và làm gì trong thời gian đó. Chỉ tới khi anh ta xuất hiện trở lại trong giới thượng lưu, anh ta mới làm rung chuyển nền kinh tế của thành phố lớn với khối tài sản kếch xù mà anh ta có trong tay.

Ngược lại, mọi thứ của Alok lúc đó đều sụp đổ. Tài sản của cậu như bốc hơi và doanh nghiệp mà cậu đầu tư khi ấy đã thất bại. Cậu đã rót vào dự án đó rất nhiều tiền bởi cậu là một người đáng tin cậy, nhưng rồi cậu cũng bị lừa sạch. Chuyện rất lạ. Cho dù con mắt đầu tư của Alok tệ đến đâu thì cũng không thể tệ đến mức phải liên tiếp chịu một tổn thất lớn như vậy. Cứ như ai đó đã gài sẵn bẫy và chờ đợi cậu từ rất lâu.

Ngay sau đó, Alok mất sạch tiền và trở thành một kẻ nợ nần chồng chất. Cậu đã bỏ đi lòng tự tôn mà chạy vạy cầu xin sự giúp đỡ từ những người xung quanh, nhưng tất cả đều nhắm mắt làm ngơ và coi như không thấy gì hết. Tại thời điểm đó, Alok đã vô cùng tuyệt vọng và cuối cùng, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rao bán dinh thự của chính mình. Bởi vì cậu không có khả năng chi trả số nợ đã tăng lên gấp nhiều lần chỉ sau một đêm, mặc dù cậu đã bán sạch sẽ toàn bộ những tài sản khác. Ngôi biệt thự với vườn hồng xinh đẹp giờ đây đã thuộc về vị quan chức lãnh đạo nền kinh tế đầy quyền lực, Clough Bandyke.

Và hiện tại, Alok đang chờ đợi chủ nhân của tòa dinh thự này.

"Ngài Bá tước có ở đó không?"

Cậu nhanh chóng đứng thẳng dậy khỏi bức tường và tới trước mặt người gác cổng. Người gác cổng nhìn Alok từ trên xuống dưới với ánh mắt hoài nghi. Cậu giữ thẳng vai, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn người gác cổng.

"Ngài Tử tước cho gọi Ngài, mời vào."

Người gác cổng mở cổng rồi lùi lại. Masa đã nói với anh ta sao? Alok gật nhẹ đầu với người gác cổng và bước vào dinh thự.

Trên đường đến cửa chính, cậu nhìn quanh khu vườn vẫn giữ nguyên dáng vẻ xưa cũ. Mới có mấy năm mà ký ức mờ nhạt đã ùa về từng chút một như thể nó là một quá khứ xa xôi. Cậu tự hỏi rằng liệu vườn hồng yêu quý của người mẹ đã dần phai mờ trong ký ức của cậu có còn ở đó không? Nhưng đi lang thang mà không có sự đồng ý của chủ nhân thì thật là không phải phép.

Vừa đến trước cửa, một người quản gia ăn vận chỉnh tề trong bộ âu phục màu đen bước ra. Đó là một chàng trai trẻ, không phải vị quản gia già đã chăm sóc dinh thự trong nhiều thập kỷ của nhà Daywind. Alok đi theo người quản gia lạ mặt vào phòng khách. Nội thất của dinh thự không có gì là quá khác so với lúc trước. Đó là bởi vì đồ trang trí đã được bàn giao cùng một lúc vì cậu đã quá vội vã vứt bỏ chúng.

Thứ thay đổi duy nhất chính là những bức chân dung. Hầu hết các bức chân dung treo trên tường đã được thay thế bằng các bức tranh. Trong số đó, có tác phẩm của một nghệ nhân tài ba mới nổi mà Alok đã từng để mắt tới. Cậu ấy hẳn đã trở thành một họa sĩ rất thành công thì mới có thể tới trang trí cho bức tường trong phòng khách của một trong những quý tộc có ảnh hưởng nhất cả nước như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro