Chương 6: Always dreaming of own sin
Khi cậu đã quyết định sẽ sống tiếp thì không thể nào để mình tiếp tục trong tình trạng thế này được. Nếu có người hỏi tại sao cậu lại không thể để yên như vậy, cậu sẽ không có gì để nói, nhưng cậu đã muốn ăn diện cho bản thân giống như người góa phụ mà cậu gặp được ngày hôm nay, người đã hái hoa hồng vàng cạnh cửa sổ cho người chồng ngày mai sẽ trở về của bà.
Cậu đi xuống con sông để tránh ánh nhìn của người khác. Bóng tối xung quanh bao trùm lấy con sông này, nó tựa như một tấm gương, phản chiếu ánh sáng từ nơi xa xôi nào đó, chảy xuôi như một con rắn đen với lớp vảy trắng. Khi nãy có một cánh hoa vừa rơi, hẳn là giờ đây nó đã xuôi theo dòng chảy ra ngoài biển khơi, gặp được hai cánh hoa đã rơi xuống trước cả nó nữa.
Cậu rửa mặt, gội đầu bằng thứ nước bùn mà đến đáy cũng chẳng thể thấy nổi. Cậu cũng giặt đi quần áo bẩn của bản thân, với những ngón tay gầy gò yếu ớt, việc giặt đống quần áo vừa ướt vừa cứng này là rất khó. Mặc kệ cậu đã cố chà xát và cọ đi chất bẩn ở trong nước bao nhiêu lần đi chăng nữa, chúng vẫn chẳng sạch được bao nhiêu, có lẽ là do cậu chưa từng giặt đồ bao giờ cả.
Lúc trước mình nên học cách giặt đồ.
Sự nuối tiếc dâng lên trong lòng dù chỉ là với những thứ nhỏ nhặt nhất.
Hiện tại, điều quan trọng là phải dùng cách nào đó để giặt sạch quần áo đã, vì thế cậu ấy đã trần truồng ngâm mình trong dòng nước lạnh cho đến khi đầu ngón tay nhăn nheo co rúm vào nhau. Cậu không quen với việc tắm rửa bản thân bằng nước lạnh, hơn nữa còn chẳng có xà phòng cũng không có bàn chải đánh răng, điều kiện thiếu thốn vô cùng. Cậu đã vấp ngã vài lần trên những tảng đá lởm chởm ở dưới đáy sông, cũng uống phải một ít nước, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Ôi, trời ạ. Đúng là thảm thật mà.
Cũng may là giặt vào buổi tối, tránh bị người khác nhìn thấy, nhưng mặc đồ ướt lúc bình minh thì cũng quá lạnh. Alok lục lọi một đống rác ở một nơi hẻo lánh, cố gắng tìm ra thứ gì đó để sưởi ấm cơ thể đang run rẩy của mình, nhưng cậu không thể tìm thấy được bất cứ thứ gì để che đi bản thân cả.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, nhiệt độ cơ thể của cậu sẽ giảm xuống đến mức nguy hiểm. Sống sót qua đêm nay với một cơ thể đã lạnh cóng và không có bất kỳ chất béo nào trong người để sưởi ấm, nó giống như đi tự sát vậy. Đã bao lâu rồi cậu không cố gắng tiếp tục sống như thế này? Sau khi do dự một hồi, Alok quyết định rời khỏi nơi này và đi đến một con hẻm khác.
“Này, dậy đi. Mày phải trả tiền ăn nữa đấy.”
Alok mở mắt ra, nhìn thấy một người đang đá mạnh vào chân mình. Cậu thức dậy trong một căn nhà kho tồi tàn, nơi có thể bảo vệ cậu khỏi sương mù băng giá vào ban đêm mặc dù nó bốc mùi khó chịu kinh khủng. Tấm chăn cũ kỹ, bụi bặm phủ lên người cậu đã thấm đẫm tinh dịch mà Alok nhận được suốt đêm qua. Khi cậu thức dậy và cử động một chút, người đã đá cậu nãy giờ ngay lập tức rời khỏi căn nhà kho, quần áo vứt ở bên cạnh đầu gần như bị cháy hết.
Trước khi mặc nó vào, Alok đã dùng ngón tay của mình để móc sạch tinh trùng bên trong hậu môn của mình ra ngoài, sau đó lau lên cái chăn giữa hai chân cậu. Chàng trai không để ý đến sự đau đớn của mình, ép buộc đôi chân đang bị chuột rút phải đứng lên đi ra ngoài. Đêm trước đó, để cậu có thể có một tấm chăn ấm và một nơi để tránh gió, sương đêm, một người đàn ông đã yêu cầu quan hệ tình dục ba lần với cậu, và lần này đối phương đưa ra yêu cầu một lần nữa, để trả lại sẽ cho cậu thứ để ăn.
“Bao nhiêu lần?”
“Mày đã vắt sạch tinh trùng trong thân dưới của tao rồi, nên không có thứ gì để đút cho mày nữa đâu. Lần này đi làm việc thay đi.”
Người đàn ông dùng ngón tay lông lá của mình chỉ vào túi bột ở đằng kia, Alok nhìn nó, trong đôi mắt dấy lên vẻ mù mờ, tự hỏi không biết nó có nghĩa là gì. Người đàn ông thẳng thắn trả lời:
“Mang nó qua bên đó. Nhớ kỹ là nếu mày làm rơi, nó sẽ bị rách đổ hết khỏi dùng nữa, lúc đó tao sẽ vặn cổ mày. Đừng bao giờ đi vào trong nhà bếp với lò sưởi, tao không muốn có bất kỳ thứ gì bị nhiễm bẩn từ trên người mày hết.”
Cậu quấn tạp dề trắng quanh eo mình và đi vào bếp. Alok làm theo lời gã nói, vác túi bột to bằng người mình lên, nói đúng hơn là, sau khi vác nó lên và lảo đảo vài bước, cậu đã đặt nó trở về vị trí cũ, sau khi vật lộn qua lại vài lần, cuối cùng cậu đã mang nó đặt lên phiến đá bên cạnh nhà bếp, nơi người đàn ông đã yêu cầu.
Dù rằng chỉ di chuyển một túi thôi cũng đã khiến cho xương khớp cậu ta đau nhói rã rời, ngay cả răng cũng run rẩy vì kiệt sức. Trong lúc Alok đang thở hổn hển và xoa bóp đầu gối với cổ tay của mình, người đàn ông nhìn ra ngoài và la lối om sòm.
“Nhanh cái tay lên đi làm cho xong đi, nếu không tới ổ bánh mì mốc cũng không có cho mày ăn đâu!”
Alok giật mình trước giọng nói rền vang như sấm sét đó và gật đầu. Cậu nhanh chóng chuyển túi bột thứ hai đi.
Chiều hôm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời mình Alok được cho hai ổ bánh mì và một ít đường sau khi đã làm việc vất vả. Về mặt tiền công thì, dù sao đó cũng chỉ là lao động chân tay rẻ tiền, chỉ có lương dưới một đồng xu mà thôi. Khi nhìn thấy số tiền lần đầu tiên cậu kiếm được bằng chính đôi tay của mình, người con trai đã rất đỗi ngạc nhiên, cái giá này cũng quá hào phóng đối với chất lượng từ những việc cậu đã làm được ở đây.
Có lẽ không trả nhầm tiền đâu. Chân của Alok liên tục run rẩy, cánh tay quá yếu, không thể cử động nổi cả ngày hôm nay. Một trong số ba mươi túi bột rơi xuống sàn, phần đáy của túi bị xé toạc và đổ mất phần bột trắng ở bên trong. Bởi vì chuyện này mà cậu đã bị gã ta đá mạnh vào đùi vài lần, nhưng lần này người đàn ông lại không hành động tàn nhẫn như vậy nữa vì còn chuyện phải làm trong tiệm bánh, gã đưa tiền lương cho Alok.
Cậu chỉ xé phần bột mềm màu trắng ở trong chiếc bánh mì quý giá mà cậu đã có được bằng cách làm việc chăm chỉ, nhúng nó vào đường nâu mềm mại và đưa nó lên miệng ăn. Đây là món ngon nhất cậu từng được ăn. Cậu muốn thưởng thức nó lâu hơn nữa, vì vậy cậu đã cố gắng ngậm nó mà không nuốt xuống ngay. Nhưng khi tỉnh táo trở lại, cậu đã ăn sạch toàn bộ miếng bánh mì nhỏ đó trong tay mình. Chàng trai ôm cái bụng đói meo, tầm mắt rơi xuống túi đường nâu còn lại phân nửa cùng với phần bánh mì còn lại, nhưng cậu chỉ siết chặt miệng túi rồi cầm nó trong tay.
Nếu cậu ăn hết chúng trong ngày hôm nay, ngày mai nhất định sẽ phải nhịn đói. Hôm nay, cậu giữ bánh mì lại không ăn vội, bởi vì cậu đã học được một điều từ cuộc sống lao đao trên đường phố sống nay chết mai này rằng tránh được cơn đói của ngày mai quan trọng hơn việc ăn no ngay bây giờ. Đây cũng là lần đầu tiên cậu tiết kiệm thứ gì đó.
Trong lúc vẫn còn ở lại trong tiệm bánh, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc dang rộng chân ra khi gã ta yêu cầu muốn làm tình, nhưng Alok đã nói rằng mình muốn làm việc khác nhiều nhất có thể hơn là làm chuyện này. Dù rằng người đàn ông trông có vẻ không vui cho lắm với ước muốn của cậu, tuy vậy gã ta vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý, như thể gã đã thay đổi ý định của bản thân. Có điều, thay vào đó gã đàn ông hỏi liệu gã ta có thể thử một thứ gì đó khác vào ban đêm không.
“Được rồi, nhưng từ giờ trở đi ông không được bắn vào bên trong.”
“Ha ha, xem con điếm alpha này đang nói gì kìa.”
“Nếu không tôi sẽ không làm với ông.”
“Hừ, được thôi.”
May mắn thay, gã ta nghĩ rằng Alok là một Alpha. Đó là vì cậu không hề có triệu chứng phát sốt rõ rệt cũng như không có mùi cơ thể đặc trưng của omega, do cậu không được phát triển đàng hoàng. Thành thật mà nói, ngay cả Alok cũng không biết khi nào kỳ phát tình của mình sẽ đến. Chỉ sau những ngày mà cậu bị làm tới mức căng phồng cả bụng, khoảnh khắc máu đông màu đỏ chảy ra từ dưới đáy quần, cậu mới biết được kỳ phát tình của mình đã qua và một lần mang thai khác cũng kết thúc thảm hại như thế đấy. Chuyện cơ thể đột ngột thay đổi vào một ngày nào đó vẫn còn quá xa lạ với cậu.
Cậu nhanh chóng phát hiện ra có chuyện gì đó mới mẻ mà mà gã đàn ông này nói mình muốn thử là chuyện gì. Buổi tối hôm đó, gã ta xuất hiện cùng với ba hoặc bốn người đồng nghiệp nữa. Trước đó cậu đã uống hai loại thuốc cùng một lúc, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với nhiều loại thuốc alpha đến như vậy. Tệ hơn nữa là bọn chúng đều có cơ thể rất cường tráng, chúng nắm chặt lấy tay chân của Alok, cố gắng kéo cậu đang lê lết đi chỗ khác trở về trong nỗi sợ hãi và chơi đùa với cậu như một món đồ chơi, ra vào đưa đẩy nhiều lần trong cái lỗ sau đã bị rách của cậu.
“Thằng này có thật là Alpha không? Sao nó lại sợ như thế này?”
“Nó có mùi như alpha. Có cả mùi của omega nữa, nhưng gã này yêu quý nó quá nên giờ chúng ta mới ở đây đấy.”
Những gã đàn ông lần lượt xâm phạm cơ thể gầy gò yếu đuối của cậu, đồng thời, chúng chèn dương vật của mình vào làm chung cùng một lúc, bắn ra rất nhiều tinh dịch đặc sệt vào trong khoang sinh dục. Alok đang vật lộn với nỗi đau truyền đến từ lỗ nhỏ bị rách toác, cậu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đã hứa hẹn với mình rồi chất vấn gã.
“Ưm… A… Tôi đã bảo ông là… Không được bắn vào bên trong rồi mà… A, ưm!”
“Tao không bắn. Nhưng gã này có bắn đấy, ha ha ha.”
Cậu không thể kiểm soát cơ thể đã tê liệt của mình được nữa, chỉ có thể cắn chặt bờ môi và để mặc bàn tay tàn nhẫn của bọn chúng quấy rối mình. Chẳng mấy chốc, toàn bộ cơ thể của cậu đều dính đầy tinh dịch. Sau khi bọn chúng rời đi khi đã được thỏa mãn nhu cầu tình dục của mình, Alok bắt đầu nôn mửa, tinh dịch mà cậu không thể nuốt vào chảy xuống mũi theo bãi nôn của cậu.
Khi đã nôn sạch tinh dịch ra ngoài, cậu ưỡn lưng lên đưa ngón tay vào trong hậu môn, móc ra phần tinh dịch còn sót lại, ngón tay chạm phải vết rách trên miệng huyệt khiến cậu không kiềm được mà kêu lên, nếu không phải đang cắn chăn, có thể cậu đã cắn phải lưỡi của mình rồi. Cậu đưa ngón tay vào đó hết lần này đến lần khác, cố gắng để lấy chất lỏng dơ bẩn của chúng ra khỏi người mình, nhưng cuối cùng chỉ để lại vết máu đỏ tươi trên đầu móng tay bẩn thỉu, Alok vùi khuôn mặt tái nhợt của bản thân vào trong chăn và ngã lăn ra đất.
Làm tình với nhiều người cùng một lúc như vậy đúng là một cực hình. Khi tầm mắt vốn đã mơ hồ trở nên tối dần đi, bộ não lờ mờ kỳ lạ hoàn toàn phớt lờ đi mệnh lệnh không suy nghĩ về bất cứ điều gì của chủ nhân nó, khiến cho cậu lại một lần nữa nhớ tới những chuyện mình đã làm, có lẽ Alok đã phạm phải một tội ác còn kinh khủng hơn thế này nữa, khiến cho cậu phải chịu đựng hết thảy những điều bất hạnh này.
***
Raphiel Westport là một omega. Cậu ấy thấp, tất nhiên, và nhỏ nhắn nữa, trông chỉ cần một cánh tay thôi cũng có thể ôm gọn cậu ấy vào lòng. Mặc dù là một omega, nhưng cậu ấy là con trai, vì vậy rất ít người phát triển bản năng bảo vệ như vậy đối với cậu ấy.
Thay vào đó, cậu ấy không có gì tốt hơn Alok cả ngoại trừ việc là một omega. Cậu ấy không có học lực tốt và cũng không có bất kỳ tài năng đặc biệt nào cả. Trong một xã hội quý tộc như thế này, cậu ấy chỉ là một người bình thường, bình thường như những tảng đá lót ở bên đường. Thậm chí còn chẳng phải vì vẻ đẹp tuyệt vời của bản thân mà được người khác coi trọng hay đặc biệt hơn bất kỳ ai. Quả thật cậu ấy có nét dễ thương và khiến người khác có thiện cảm từ lần đầu gặp mặt, nhưng sẽ không có ai dám gọi cậu ấy xinh đẹp cả.
Mặc dù có sự khác biệt rõ ràng giữa Alpha và Omega, hầu như Raphiel không thể gọi là đẹp hơn Alok được, bất kể có hạ thấp tiêu chuẩn thẩm mỹ như thế nào. Không giống như bá tước, đẹp trai tựa như được một phác họa của một họa sĩ từ trong tranh vẽ bước ra ngoài, chỉ khi mọi người dùng góc nhìn dễ chịu và hào phóng, thì gương mặt đáng yêu của Raphiel mới có thể được coi là quyến rũ.
Hơn nữa, mái tóc vàng của cậu ấy cũng tối hơn mái tóc của Alok, đôi mắt xanh bị đốm xám ở một số nơi, kém xa so với mống mắt thanh sạch của Alok, con ngươi giống như đôi cánh của một con vẹt đuôi dài màu xanh và vàng, vô cùng hoàn hảo. Những người họ hàng xa của gia đình Daywind, Westport, dù rằng không quá tầm thường, nhưng họ cũng không phải là một gia đình có thể trở thành chỗ hỗ trợ tốt cho tiền đồ của con rể của họ.
Tại sao anh ấy lại thích một kẻ vô dụng như vậy? Nếu anh ấy hẹn hò với một người hoàn toàn khác, có thể cậu còn chấp nhận được. Có điều Clough không phải là loại người sẽ thích một người kém cỏi hơn Alok về mọi mặt chỉ vì đối phương là một Omega.
Đúng thật, mặc dù có sự khác biệt rõ ràng về trình độ của hai người, hai người bọn họ được coi là giống nhau và đôi khi bị nhầm lẫn như anh em ruột thịt của nhau, điều này khiến Alok rất khó chịu khi nghe thấy. Chắc chắn có một lý do khác để Clough chọn Raphiel thay vì bất kỳ người nào khác.
Sau khi suy nghĩ, cậu đã coi đó là một sự khiêu khích mà Clough dành cho mình. Đây có thể là một chiến lược để tránh trao thế chủ động trong mối quan hệ cho Alok, chủ quản của nhà Daywind. Dù nghe qua rất là ấu trĩ, nhưng nó đúng thật tác động lớn đến cậu. Bất cứ khi nào cậu nhìn thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau một cách trìu mến, Alok lại bị mất khống chế bởi sự ghen tuông mãnh liệt trong lòng mình.
Vào buổi tối, khi cậu đang chuẩn bị rời đi sau bữa tiệc nhàm chán của Tử tước Debisio, cậu đã ở trong sảnh đợi của Tử tước để chờ xe ngựa đến. Alok đi qua đi lại trong hành lang, với khuôn mặt hơi cứng nhắc khi thấy được mọi người vội vã đến nơi đây, chen chúc trong khu vực này bằng những cỗ xe ngựa.
Ở đằng kia, bên rìa khu vườn lờ mờ ánh đèn, cậu thấy được hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau. Nơi duy nhất mà các quý tộc trẻ đến tuổi kết hôn có thể tự do hẹn hò là ở trong buổi tiệc của các gia đình quý tộc có uy tín và quyền lực. Đó là bởi vì ngay cả khi họ không đính hôn với nhau, nhưng sẽ được mời trực tiếp đến nhà của nhau, tượng trưng cho một mối quan hệ bí mật giữa thời kỳ động tình hay bằng bất cứ lý do nào khác, vì vậy đây cũng chỉ là một tin đồn không cần thiết mà thôi.
Bởi vì cậu còn chưa nghe nói Clough tự mình đi tìm Raphiel, rất hiển nhiên, quan hệ giữa hai người bất quá cũng chỉ là một hồi đơn thuần trao đổi với nhau. Tuy nhiên, cho dù nơi này có bí ẩn và tối tăm đến mức nào, không người nào có thể tìm thấy trừ khi ai đó cố tình tìm kiếm đến góc nhỏ này, Clough và Raphiel vẫn ôm nhau chặt chẽ như thể họ đang ở trong một khu vườn mở của một biệt thự khác không phải của riêng họ. Họ có bị điên không? Cậu rất không vui và muốn mặc kệ cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, nhưng vì Raphiel là người thân của cậu, cậu quyết định đi nói với cậu ấy phải thận trọng hơn nữa, vì danh tiếng chung của họ.
Hai người thì thầm điều gì đó vào tai nhau với một nụ cười ngọt ngào mà không hề nhận ra rằng có người đang tiến đến gần. Cảm giác khó chịu càng lúc càng lớn. Khi cậu đến gần hơn, Clough giữ đôi bàn tay của Raphiel lại với nhau và hôn lên ngón tay đang phải băng bó của đối phương. Alok quá sợ hãi, đến mức cậu chẳng tài nào ngậm miệng lại được. Clough nói trong khi anh đang đặt đầu ngón tay của Raphiel lên môi mình và nhìn chằm chằm vào Omega bé nhỏ với ánh mắt sâu sắc đặc trưng của bản thân.
“Dù chúng có thô ráp hay bầm tím đến đâu, chúng vẫn là đôi tay đẹp nhất và thân yêu nhất của ta.”
Nghe được những lời này, gương mặt Raphiel đỏ bừng lên, cậu ấy chỉ bẽn lẽn gọi lên tên của anh “Clough”. Đó không phải là giả vờ làm hoa sen trắng. Cậu ấy đúng thật là một Omega ngây thơ và có được một tình yêu chân thành từ mọi thứ nhỏ nhặt nhất, trong khi đó người đàn ông Alpha nhẹ nhàng vòng cánh tay dài của mình qua ôm cậu ấy vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu ấy như thể đang thưởng vì cậu ấy rất dễ thương. Đủ rồi đấy. Alok trở nên mất kiểm soát đến nỗi cậu thậm chí còn nhìn người khác hôn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro