Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4

Trong khi anh còn đang nghi ngờ, bá tước tiến lại gần và giật lấy cuốn sách nặng trĩu trên tay Clough rồi đặt xuống bàn.

-Đừng làm việc quá sức. Tôi hy vọng rằng ký ức của anh sẽ nhanh chóng quay trở lại, nhưng nếu không cẩn thận, nó thực sự có thể trở nên tồi tệ hơn.

Đồng thời, cậu nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Clough. Đó là một hành động rất tự nhiên. Cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó và chỉ mỉm cười. Đây có thực sự là hành động bình thường giữa kế toán và khách hàng hay không? Mặc dù anh bị mất trí nhớ nhưng anh không muốn trở thành một kẻ ngốc.

Một ngày nào đó, ký ức của anh sẽ quay trở lại hoặc anh có thể tự mình tìm ra sự thật thông qua một cách khác. Nhỡ đâu sẽ có ngày, bá tước sẽ đẩy anh vào tường, hôn lên đôi môi nóng bỏng của anh, cởi quần áo và nói rằng ngài ấy không thể chịu đựng được nữa thì sao? Dù có hơi sến súa nhưng bản thân Clough không thể phủ nhận rằng đó là một mong muốn khá mãn nguyện. Anh ngây thơ đến mức chỉ nghĩ đến việc tận hưởng một mối quan hệ bí mật ngắn ngủi để tránh sự chú ý. Ai dám tưởng tượng rằng Bá tước sẽ đột nhiên lao vào giường mà không hề báo trước như vậy? Không, anh đã có thể thuyết phục bản thân về điều đó, ngay cả khi phải bị ép buộc. Tuy nhiên điều này rất đáng kinh ngạc.

Chỉ cần nghĩ rằng tiến độ đã chậm lại một chút là đủ. Mặc dù anh cũng là một alpha, nhưng nếu anh hấp dẫn như bá tước thì đáng lẽ phải chuẩn bị tinh thần ngay lập tức. Nhưng cái gì mới đúng ? Vậy mối quan hệ này là gì? Bé yêu? Có phải ngài ấy đã nói rằng có một đứa bé trong bụng mình, tức là trong bụng của bá tước người đã được công nhận là một Alpha và buộc phải kế thừa tước vị bá tước danh giá lại bị Clough Bendyke làm cho mang thai ?

Rồi người bị đánh rất mạnh vào đầu đến nỗi thậm chí còn không biết mình có thể sang thế giới bên kia hay không. Phải chăng đây là một giấc mơ mà Chúa tạo ra cho bạn thấy trước khi bạn chết. Nhân vật Clough Bendyke đã cố gắng sống một cuộc sống khá tốt, nhưng dường như anh ta đã không đạt được tiêu chuẩn của Chúa. Vậy ra giấc mơ là như thế này. Trong khi anh đang suy nghĩ vẩn vơ về việc mình là người như thế nào, bá tước tiếp tục nhìn với vẻ mặt rất cay đắng. Cậu nói rằng bản thân mình là một alpha và đã trở nên như thế này sau khi gặp Clough. Rõ ràng là Chúa đã sắp đặt chuyện này.

À không, đợi một chút. Đây có phải là một lời nguyền chúa tạo ra không? Thay vì là một lời nguyền, nó nên được coi là một phước lành khủng khiếp. Dù thế nào đi nữa thì điều đó cũng không sao.

Có đúng là anh đã thực hiện một hành động khủng khiếp khi làm cho một alpha mang thai?

“....Có phải tôi... là một tên ngốc không? "

Vẻ mặt hơi méo mó nhanh chóng trở nên cay đắng. Bá tước giống như thiên thần đang thất vọng. Alok đã mong đợi điều gì... À. Chỉ là anh đã hy vọng ký ức của mình sẽ quay trở lại. Mặc dù là một alpha trưởng thành nhưng xét kĩ thì người kia đôi khi vẫn có vẻ ngây thơ thoạt nhìn có chút đượm buồn, dù đúng hay sai thì cậu cũng thú nhận với tư cách là một alpha, Alok thậm chí còn có một đứa con với một alpha khác, chắc chắn tình cảm đó của Alok đã trở nên sâu sắc, người đàn ông xinh đẹp da trắng duyên dáng. Và suy cho cùng người cậu nhớ mong chẳng ai khác ngoài Clough Bendyke.

Người đang ngồi trước mặt tuy là người yêu của thiên thần nhưng thực sự lại không phải là người yêu. Cảm giác như anh ấy đang bị ép sâu vào trong tiềm thức.

“Anh, Clough, không phải là một khốn kiếp. Tôi sẽ thừa nhận rằng tính cách của anh là bẩn thỉu. Tôi có thể gọi anh là một tên khốn. Nhưng đó không phải là tính cách ban đầu của anh. Anh bây giờ không giống như trước. Dù có là một người tốt bụng và ân cần. Mặc cho anh rất hay ghen tị, cọc cằn thô lỗ nhưng đó là vì anh yêu tôi rất nhiều. Tôi nghĩ rằng việc sử dụng bạo lực một cách liều lĩnh như mọi lần không cần phải sửa chữa”.

“Dùng bạo lực? Với một thiên thần? Điều đó không thể được. Nếu điều đó xảy ra, thà rằng tốt hơn ký ức của tôi không nên quay trở lại.”

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu đứng lên để trút bỏ tảng đá nặng trĩu đang đè nặng trong lòng. Ghen tị với một người mà bản thân không quen biết là một cảm giác khó chịu đựng.

“Không, tôi chưa bao giờ có ý đó."

Thiên thần khẩn trương nói thêm. Cậu lắc đầu thật mạnh và đưa tay ra nắm lấy cánh tay Clough. Anh cúi xuống gần hơn để giao tiếp bằng mắt trong bóng tối. Hơi thở của Alok chạm vào má anh. Nó có chút nguy hiểm.

“Dù không thể giúp ích được. Nhưng lại là hậu quả xảy ra vì tôi. Hơn nữa, hiện tại anh đang được điều trị. Anh có thể tìm thấy sự ổn định và sẽ không có vấn đề gì khi có tôi ở bên. Vì thế đừng hiểu lầm. "

"Đó không phải lỗi của em."

“Tất nhiên là tôi không phải người mất trí, nên tôi không nghĩ đó là lỗi của mình và cũng không cảm thấy tội lỗi. Nhưng tôi không ép anh phải làm gì cả. "

“Nếu đúng như vậy thì tôi không thể tha thứ cho người khác được.”

Clough đã cố gắng trấn an đối phương theo cách riêng của mình nhưng lại có tác dụng ngược. Đôi mắt của thiên thần, vốn phát sáng màu xanh lam ngay cả trong bóng tối, bắt đầu tỏa sáng.

“Tôi... Chính tôi đã làm mọi chuyện trở nên như thế này. Tất cả lỗi là của tôi. Vì thế nên anh đừng tự trách mình. "

"Tất nhiên là em đã làm điều đó. Nhưng cuối cùng thì, chính Clough mới là người gây ra tội ác."

Lỗi duy nhất của cậu là vô tình hấp dẫn một alpha có tính cách tồi tệ. Tên khốn tồi tệ đó chắc chắn đã cư xử không đúng mực ngay khi nhìn thấy bá tước. Anh có thể cảm nhận được cái thói quen đó đến nay vẫn còn. Chỉ cần cái chạm nhẹ nhàng của thiên thần cũng bắt đầu khiến anh cảm thấy nóng bừng lên. Điều này thực sự quá điên rồ.

"..."

Thiên thần không còn nói được nữa. Thay vào đó, cậu nhìn anh rất lâu với đôi mắt vô cùng buồn bã. Những giọt nước mắt tích tụ trên khoé mi sắp trực trào như thể nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Và anh không có ý định làm cho bất cứ ai phải khóc. Có cần thiết phải đổ lỗi cho người đã mất đi người yêu, hay nói đúng hơn là dù bản thân vẫn sống sót nhưng lại mất đi kí ức? Clough tự cảm thấy hối hận sau đó lại cảm thấy ghen tị, nhưng tại sao.

Tại sao lại bày ra biểu cảm như thế. Anh nghĩ mình không nên chỉ trích một người mà bản thân thậm chí còn không biết người đó như thế nào.

Sẽ thật tuyệt nếu được nghe thiên thần kể lại câu chuyện này. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh đột nhiên mất đi chút sức lực. Thiên thần đã tự động rút lui. Chiếc giường vốn còn ấm áp mới nãy giờ đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Lòng anh trĩu nặng khi nhìn vào đôi mắt cô đơn đó.

“Nhưng điều gì đã mang em tới đây đêm nay?”

Vào chính lúc này. Cơn mưa ngoài trời  bỗng trở nên nặng hạt hơn. Có tiếng đập mạnh va vào cửa sổ được đóng chặt. Thiên thần rũ vai nặng trĩu xuống như một chú mèo con dính mưa tội nghiệp trong bóng khuất.

“Tôi không ngủ được nên tôi muốn qua phòng làm việc để đọc sách."

"Vì thế?"

“Bởi vì phòng làm việc sẽ phải đi ngang qua căn phòng này.”

“Vậy em vào đây vì tò mò xem tôi ngủ có ngon không hả?”

Người kia lặng lẽ gật đầu. Ngoài ra, anh cũng lo lắng về chiếc gối lạ trên giường.

“Như em thấy đấy, tôi vẫn ổn."

Vì vậy, ngay khi Clough định bảo Alok đi ngủ thì thiên thần lại nhìn anh với ánh mắt gần như tuyệt vọng. Với một tiếng thở dài ngắn, thiên thần quay đầu lại và nói nghẹn ngào, "Xin lỗi vì đã làm phiền anh." Vai Clough run nhẹ. Mặc dù Alok đang cố gắng rời khỏi giường nhưng anh thực sự cũng không muốn cậu rời đi như thế.

Khi Alok quay lưng đi, anh đã liền lên tiếng gọi lại. Rõ ràng là ý định không được sắp đặt trước. Có thể nó sẽ thất bại nhưng anh sẽ làm nó thành công nhất có thể.

“Chà, đột nhiên đầu tôi đau quá.”

"Ah, Anh không sao chứ?"

Thiên thần đột nhiên quay lại rồi tiến đến gần và đặt tay lên trán Clough. Lòng bàn tay mềm mại có nhiệt độ cơ thể thấp hơn một chút. Clough tự mình cảm thấy dễ chịu.

"Anh có bị sốt không? Có cảm thấy chóng mặt không. Tôi có nên gọi bác sĩ không? Không, tốt hơn hết là tôi sẽ đi gọi cho bác sĩ ngay lập tức ”.

Anh vội kéo tay đỡ lấy Alok khi cậu đang định chạy ra ngoài.

"Không cần. Điều này chỉ khó chịu một chút, em không cần phải lo lắng quá nhiều.”

“Bộ não là một cơ quan mỏng manh. Nên mong anh đừng đánh giá thấp bất kì các biểu hiện nào."

" Không tôi vẫn ổn.  Đúng rồi. Vì em đã chạm vào tôi nên tôi cảm thấy như được chữa lành. "

Thật là một lời bào chữa trẻ con. Anh nói thêm và nở một nụ cười công nghiệp. Ngạc nhiên thay, thiên thần vẫn đứng yên nghe nó rồi gật đầu.

“Có lẽ đó là lý do thời gian gần gũi của cả hai gần đây giảm đi."

Lẩm bẩm một mình một hồi, thiên thần dọn tới giường với thái độ kiên quyết như đã quyết định rõ. Cậu dịch chiếc gối xuống giường, đặt Clough nằm xuống, rồi duỗi tay ra và tự tin tựa đầu vào vai anh. Không ngại ngùng mà ôm anh trong tay. Clough có chút choáng váng.

Tốt thôi, nhưng tiến triển kiểu vầy có nhanh quá không. Bá tước, người có tin đồn đang mang thai dù là một alpha. Thực sự điều này nghĩ thôi đã thấy nóng nực rồi.

"Hôm nay tôi sẽ ngủ ở đây. "

Điều này hiểu chính xác thì nó có nghĩa là thiên thân muốn ngủ trong vòng tay của anh. Clough có chút lưỡng lự điều này ngần ngại muốn từ chối. Nhưng biểu hiện của Alok thì có lẽ sẽ không chấp nhận điều này. Bởi bàn tay thiên thần tự tin tiến lại gần và ôm lấy anh.

Đúng vậy. Anh có thể cảm nhận được sức nặng của cánh tay mình, chúng đang thả lỏng và buông thõng xuống một cách tự nhiên. Sau khi ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, thiên thần hít một hơi thật sâu.

Clough chưa thể ngủ được, nhưng tiếng thở nhỏ vẫn tiếp tục trong khoảng thời gian yên tĩnh không có cuộc trò chuyện khiến sự im lặng trở nên quý giá hơn.

Anh khẽ rút đầu ngón tay ra khỏi cơ thể nặng nề và vuốt ve tấm lưng được che trong lớp áo lụa. Clough vỗ nhẹ vào thiên thần đang cố gắng thở một cách tự nhiên. Anh đã tưởng người trước ngực là Alpha, nhưng cơ thể mà anh chạm vào lại mềm mại hơn Clough nghĩ rất nhiều.

Giờ nghĩ lại, đôi mắt thanh tú và đường quai hàm thoạt nhìn có vẻ alpha, nhưng sẽ không quá đáng nếu gọi bá tước là omega. Có phải Alok trông giống một omega mang nhiều vẻ nam tính không? Bụng thiên thần mềm như bánh mì mới nướng khi anh vô tình chạm vào hông. Tứ chi của bá tước cũng không có nhiều mỡ, nhưng bụng thì có vẻ mũm mĩm.

Mang thai, điều đó liệu có thực sự đúng không? Nếu đúng là như vậy thì anh chính là một tên ngốc to xác tồi tệ bị mất trí nhớ và bỏ rơi người tình đang mang thai của mình. Thiên thần hẳn đã cô đơn biết bao cho đến khi cậu phải bò lên giường anh vào ban đêm như thế này. Cả hai ở cạnh nhau với lý do giả bệnh. Nhưng có lẽ thiên thần đáng yêu này đang cần vòng tay của ai đó. Cậu ấy bám chặt lấy anh mà không hề cử động. Điều này thật dễ thương.

Tại sao mình lại có một người yêu dễ thương như này nhỉ tên mất trí khốn khiếp? Tiếng mưa rơi ở phía xa bắt đầu nhỏ dần. Không khí xung quanh mát mẻ, nhưng bên trong giường thì không. Cả hai người ôm nhau rồi buông đều cơ thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp. Đó là một đêm yên bình.

Ánh nắng buổi sáng làm bừng sáng căn phòng. Anh tỉnh dậy rất nhanh vì ánh nắng qua khe cửa chiếu thẳng vào mắt. Clough đang dụi vùng quanh mắt bằng một tay thì nhận ra mình không thể cảm nhận được sức của cánh tay còn lại. Anh quay đầu lại. Một ánh sáng vàng rực hơn ánh nắng làm xáo trộn tầm nhìn của Clough.

À, phải rồi anh đã ngủ cùng với một thiên thần. Clough nhìn người kế bên ấy đang ngủ ngon lành trong vòng tay. Má hơi lấm tấm, có những vết nước mắt khô, hình như cậu đã khóc trong lúc ngủ. Đối với Clough thì nó thật đáng yêu làm sao. Ngay cả khi cả hai không yêu nhau, thì anh vẫn có ý định sẽ tán tỉnh cậu ấy. Chỉ trong chốc lát, cả hai đã trở thành bạn chung giường. Thật tuyệt khi người đẹp lại chủ động như vậy.

Hai người đang trong tư thế ôm mặt đối mặt, tay anh tự nhiên chạm vào eo đối phương. Clough chạm vào nó một cách cẩn thận. Thiên thần nói có một đứa trẻ ở trong đó. Anh đầy nghi ngờ về việc làm sao một alpha có thể mang thai và liệu Alok có thực sự là alpha hay không. Tuy nhiên, anh không hề nghi ngờ rằng Alok có thai. Dù đó là lời nói dối nhưng Clough vẫn muốn tin đó là sự thật. Anh vô cùng hối hận vì không thể nhớ rằng cả hai đã hẹn hò trong một khoảng thời gian. Chắc chắn đó sẽ là một kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc. Anh hy vọng trí nhớ sẽ quay lại với tâm trí một cách nhanh chóng.

Thực ra, sẽ ổn thôi nếu anh không bao giờ quay lại như thế này. Clough muốn trở thành con người của hiện tại, đối xử tôn trọng với thiên thần vô cùng đáng yêu của mình còn hơn là trở thành một tên ngốc có nhân cách tồi tệ. Hơn nữa, dù không có kỷ niệm nào thì cũng có thể tự tạo nên điều gì đó đáng nhớ trong tương lai khi cả hai vẫn còn trẻ. Anh cũng hơi lo lắng về việc khi nào bản thân có thể quay trở lại công việc kế toán của mình. Khi đứa trẻ sẽ được sinh ra, và với tư cách là một người cha, anh sẽ phải nuôi vợ và con của mình. Hoặc, nếu bá tước quản lý tài sản của mình một cách hợp lý thì cũng sẽ rất tuyệt... Nghe giống như một kẻ lừa đảo đang cố gắng dụ dỗ một góa phụ cô đơn, nên anh đã ngừng suy nghĩ ở đó. Nhưng thói quen chi tiêu quá mức của thiên thần nên phải thay đổi. Clough không muốn rằng mình sẽ bị đuổi ra khỏi căn biệt thự này và phải lăn lộn ra đường trước khi đứa con mà cả hai đã bỏ ra bao nhiêu công sức để ra đời lại trắng tay.

Nếu thế thì không thành vấn đề, nhưng cũng sẽ là vấn đề lớn nếu không có tiền để nuôi con. Đúng như dự đoán, sẽ tốt hơn nếu thảo luận về những khoản chi tiêu lớn trong tương lai. Clough xoa xoa đôi má nhợt nhạt của Alok bằng ngón tay cái. Anh không muốn đánh thức cậu, nhưng đối phương quá đỗi dễ thương đến mức anh không thể ngồi yên.

“Hmm.”

Anh ôm Alok chặt hơn khi thiên thần rên rỉ vì bị nhột và tiến sát lại gần hơn. Thiên thần cau mày mấy lần như thể đang lo lắng về những gì mình đang mơ và run rẩy với những ngón tay đặt ngay ngắn trên gối. Clough nắm chặt tay đối phương. Lông mi bá tước run lên mỗi khi thấy gì đó trong mơ. Đột nhiên, một giọt nước mắt khác chảy xuống theo dọc sống mũi thiên thần.

" Tôi xin lỗi tôi yêu anh. "

Một lời thú nhận yếu ớt vang lên giữa đôi môi nứt nẻ. Anh không biết Alok đã xin lỗi về điều gì. Nhưng anh thấy rất tự tin về người mà bá tước đã yêu- Bản thân Clough trước khi bị mất trí nhớ. Trong mối quan hệ nào thì người ta sẽ xin lỗi và yêu cùng một lúc? Vừa buồn vừa ghen tị. Đó là một tâm lý cực kỳ ngu ngốc, nhưng làm sao anh lấy lại kí ức đây?

Thay vì níu kéo, anh hôn nhẹ lên đôi môi đang run rầy của Alok. Dù họ là người yêu nhưng rõ ràng đó là một nụ hôn trộm. Lòng anh run lên, có chút cảm giác tội lỗi và thầm mong muốn được quấy rối người đang ngủ. Anh thích sự phấn khích khi được sống và thở. Tiến đến gần và chạm môi đối phương thêm vài lần nữa. Nhẹ nhàng rồi sâu dần. Chi đến khi tiếng môi gặp nhau rồi rời ra xa. Nhưng điều đó cũng không khiến cho thiên thần thức dậy. Clough ngày càng trở nên táo bạo.

Anh dùng lưỡi để mở môi và thâm nhập vào sâu bên trong hơn. Với vẻ mặt đáng thương, thiên thần chấp nhận nụ hôn mà không chống cự. Ngay cả khi hôn khá sâu, Alok cũng chỉ thút thít trong giấc ngủ chứ không tỉnh dậy. Như thể hết hơi, Clough thở ra một hơi dài. Làm thể nào bá tước có thể đáng yêu như vậy? Chỉ muốn lại gần và ôm thiên thần một cái ôm dài thật chặt. Giá như thời gian có thể ngưng đọng lại như thế này trong mãi mãi.

Trong khi hôn, các dây cơ phấn khích của Clough hiện rõ. Cho dù có vô liêm sỉ đến thế nào thì đây được cho là một tội ác xấu xa ở thời điểm hiện tại. Clough có vẻ đã chịu đựng nó cho đến bây giờ. Điều mà dường như anh muốn làm từ rất lâu rồi. Clough chạm vào phần lưng rồi di chuyển đến cái eo mịn màng và cặp mông thon gọn. Cặp mông săn chắc của bá tước vừa vặn hoàn hảo trong bàn tay. Theo thời gian, dần dần Clough cảm nhận được sự tiếp xúc.

"ha."

Anh tự động thở dài. Những ảo tưởng thô thiển bắt đầu nở rộ trong đầu Clough. Bá tước Taywind, với đôi mắt cao quý và lạnh lùng đến khó nhận ra, dang rộng hai chân và di chuyển một cách dâm đãng trong khi tiếp nhận alpha giữa cặp mông săn chắc. Mặc dù vậy, cơ thể đó với sức khỏe tuyệt vời, vẫn đang trải qua sự kiện buổi sáng một cách vô cùng vui vẻ. Cái này giống như chọc một quả bom hẹn giờ. Anh sờ soạng cơ thể người đang ngủ mà không được phép và dàn dựng mọi chuyện để cố ý lôi kéo. Không hề có cái gọi là biến thái. Mong muốn được tận hưởng nó nhiều hơn, anh mong rằng thiên thần sẽ sớm mở mắt ra trong giây lát và thoát khỏi những ham muốn đáng lo ngại của cả hai đang xung đột với nhau. Anh có thể tiếp tục như thế này được không? Không, thật tàn nhẫn khi làm điều đó với một người đang ngủ. Nhưng cả hai là tình nhân. Người yêu tự giác mạnh dạn trèo lên giường trước. Nếu đã chủ động như vậy, cậu ấy nên thể hiện sự chân thành đó bằng cách cởi bỏ quần áo trước.

"Ưm"

Cảm giác nham hiểm bên trong đang thoát ra ngoài thành tiếng rên nhỏ. Khác với dây thần kinh căng thẳng, tay chân anh không kiểm soát được mà sờ mó mọi ngóc ngách trên cơ thể đối phương một cách tùy tiện. Không do dự, Clough dùng những ngón tay kéo chiếc dây thắt lưng trên chiếc váy ngủ của bá tước. Anh lần theo đường viền lưng lần mò xuống eo. Một lúc bàn tay cũng khám phá xuống dưới vùng kín. Một đường cong khó tả, ngon lành không giống alpha hay omega bình thường.

----------
-----------------
-------------------
Xin lỗi cả nhà vì sự lười biếng của mình, cũng nhờ có mn ủng hộ mong ngóng cmt hóng chương mỗi ngày nên mình cũng quyết định sẽ chăm chỉ hơn và dịch tiếp novel. Xin lỗi và cảm ơn mn rất nhiều vì đã ủng hộ và vẫn ở đây chờ đợi mình.❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro