Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Into the new world [chap 16-20]

Chap 16 :

Yun Ho POV

-May mà mình vẫn chưa nói ra việc kia chứ không chắc điện hạ sẽ phanh thây mình quá! - Tôi lẩm bẩm sau khi chắc chắn mấy cô kia đã rời khỏi.

Họ đáng sợ thật, không ngờ dùng đến cả chiêu đó để uy hiếp mình. Vậy mà Tea Yong, So Yong và Yul luôn bảo mấy cô nàng này rất ngây thơ. Chắc chỉ có mình mới "may mắn" biết được bộ mặt đáng sợ của họ thôi. Mà mấy cô nàng này sẽ làm gì nhỉ? Chắc không trốn khỏi cung để đi chứ?

Hahahaha, chắc không đâu. Họ nhát thế mà. Thân gái làm sao dám liều mình đi đến những nơi như thế cơ chứ? ghuyện này là không thể.

Tôi tự nói, tự cười, tự lắc đầu xua cái ý tưởng "vớ vẩn" ấy ra khỏi đầu.

............

............

............

Im lặng và hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra.

Nhát?

Họ ư?

Không thể nào!!!!!!!!!!!!!!!!!

Có kẻ nào lại "nhát" đến nỗi dùng cả sự trong trắng của mình để truy bức người khác không cơ chứ?

Nhát như họ thì có chuyện gì mà không dám làm cơ chứ?

Tiêu rồi!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi chỉ muốn hét lên. Mấy cô gái thể nào cũng đến chỗ đó cho mà xem, dịch bệnh đang hoành hành, họ mà có chuyện gì thì 3 người kia chắc không chỉ giết mà còn lăng trì xử trảm tôi quá.

Nghĩ đến cái cảnh đầu, mình, tứ chi mỗi nơi mỗi ngả, thịt thì được dát mỏng ra từng lát khiến tôi vội viết một phong thư kể rõ sự tình rồi chuẩn bị ngựa và ngân lượng đi theo họ là vừa.

*******************

Đúng như tôi đoán. Mấy cô nàng bướng bỉnh kia đâu chịu ngồi yên, họ về cung là chuẩn bị đồ đạc lên đường ngay. May mà tôi nhanh chân nếu không thì đã mất dấu họ rồi. Mong rằng Yul sẽ nhanh chóng trở về và đọc bức thư của tôi. Nhưng hi vọng vẫn chỉ là hi vọng khi Yul cùng hai người kia đi tuần tra và lo việc vận chuyển lương thực cho dân chúng đang bị dịch bệnh ít nhất là 5 ngày mới về cung.

Lặng lẽ quan sát mấy cô gái trên suốt chặng đường tôi nghĩ mình đã lầm khi đánh giá họ chỉ là những công chúa, tiểu thư chỉ biết ăn không ngồi rồi. Sun Ny và Hyo Yeon rất tháo vát trong việc tìm thức ăn, chốn ngủ. Quận chúa Mi Young thì săn bắn khỏi chê chắc là do Tea Yong dạy cho muội ấy. Soo Yeon thì khá ngơ ngác so với các cô kia, chỉ lo đi tìm mấy cái lá thuốc vô dụng bỏ đầy vào giỏ, còn không thì cứ lăm lăm quyển sách trong tay chẳng làm gì.

Đi độ hai ngày đường thì chúng tôi đến nơi. Ở đây đang diễn ra một đám rước rất long trọng, chẳng biết là chuẩn bị đón tiếp ai nhưng chúng tôi bị bắt phải quỳ xuống và cúi đầu hành lễ. Sun Ny tò mò hỏi một lão bá đang quỳ cạnh :

-Tại sao mọi người lại hành đại lễ như vậy ạ?

-Cô nương là người từ nơi khác đến nên không biết đó thôi. Chúng tôi đang đón cung phi của Thái tử điện hạ. Từ ngày ả ta đến đây du ngoạn thì cứ hai ba hôm lại dạo phố thế này. Sau đó thì tổ chức tiệc tùng ở phủ của Thái thú trong khi dân đen chúng tôi đói khổ không có cái để ăn.

Người đó vừa nói xong thì một người đàn ông trung niên tiếp lời :

-Thái tử điện hạ là một người yêu nước thương dân không hiểu sao lại chọn một cung phi như vậy. Sau này lên ngôi không biết còn chìu chuộng ả ta đến thế nào nữa đây.

Nghe xong câu nói đó, mấy cô gái liền sa sầm nét mặt. Bỗng nhiên có một cô bé chạy ra cản kiệu của cung phi để xin chút bố thí vì đã mấy ngày không có gì bỏ bụng. Ả đó chẳng những không cho còn sai người đánh đứa bé thừa sống thiếu chết.

Thật là quá quắt mà, mạo danh mà còn dám hành xử như vậy. Nếu không phải là người trong cuộc thì nhìn cảnh này tôi cũng sẽ căm ghét cái cô cung phi kia.

Dân chúng nhìn thấy cảnh đó ai cũng căm phẫn như không dám đứng ra bênh vực. Soo Yeon thấy vậy liền chạy ra đỡ thay cho cô bé trận roi da đang đổ xuống. Tôi hơi bất ngờ với hành động này của cô ấy. Tôi cứ nghĩ rằng Soo Yeon sẽ đứng dậy mắng cô cung phi kia và ra lệnh thả đứa bé ấy ra su khi nói rõ thân phận của mình kia chứ.

-Cô không cho thì thôi sao lại đánh cô bé chứ? - Soo Yoen ngẩng cao mặt nhìn cho rõ ả kia, tay thì cứ ôm lấy cô nhóc vừa rồi và dang lưng ra chịu giúp trận roi kia - Nó chỉ là 1 đứa trẻ thôi mà, đâu cần trách phạt mạnh tay như thế.

Yul mà thây cảnh này dám con cung phi kia hết đường sống.

-Đây không phải việc của ngươi, ta là cung phi của Thái tử điện hạ nên muốn đánh ai thì đánh. Đánh con nhỏ đó mạnh hơn nữa cho ta. - Ả ra lệnh.

Hừ, ả đó mà biết Soo Yeon là ai thì chắc quỳ xuống rối rít xin tội.

Ủa? Chết cha! nãy giờ lo xem quên chạy ra cứu cô ấy rồi. Trời ơi, Yunho ơi là Yunho! Con cung phi chưa chết thì chắc mày sẽ chết trước quá.

Tôi đã vội vã chạy đến kéo Soo Yeon ra và cho lũ kia một trận nhừ tử. Có điều lũ đó đông quá đánh mãi không hết, tôi bèn lôi Soo Yeon chạy nhưng khổ cái nắm lộn tay của đứa nhóc ban nãy mà không biết. Chạy được một quãng khá xa, tôi quay lại nhìn thì mới phát hiện mình nắm lộn người. Tôi mua cho cô bé ít thức ăn và quay trở lại chỗ ban nãy thì thấy mọi người đã giải tán và đang xì xào về Soo Yeon.

Tôi nhìn thấy 3 cô nàng kia đang ngồi thu lu một góc, mặt buồn rười rượi. Vừa thấy tôi, họ liền chạy đến thi nhau đánh mắng.

-Đồ ngốc! Huynh làm gì vậy? Sao lại nắm tay con nhóc bỏ chạy?

-Soo Yeon bị bắt rồi, phải làm sao đây? Tất cả là tại sự vô dụng của huynh hết đấy.

-Liệu ả có tra tấn tỉ ấy không?

-Đủ rồi!!!!!!!!!!!!! - tôi hét lên - Bây giờ việc chúng ta cần làm là cứu Soo Yeon không phải ở đây mà khóc lóc.

Nghe tiếng hét của tôi, mọi người đứng gần đó ngoái đầu lại nhìn và tiến tới phía chúng tôi.

-Các người là bạn của cô nương lúc nãy hả?

-Phải. - 4 chúng tôi đồng thanh.

-Cô nương ấy chắc không sao đâu. Cung phi tuy hay đánh người nhưng chưa bao giờ ra lệnh giết hại ai cả. Có lẽ vị cô nương ban nãy đã bị tống giam vào sơn cốc rồi. - Một bà cụ nói cho chúng tôi hay.

-Ôi dào, nói như bà thi còn gì để nói. Cho vào sơn cốc có khác với đem cô ấy ra chém là bao nhiêu đâu? Có chăng chỉ là chết sớm hay muộn thôi. - Người đàn ông trong có vẻ hung hăng nói.

-Sơn cốc ở đâu? Cụ có thể chỉ cho chúng cháu được không ạ? - Mi Young nhỏ nhẹ hỏi.

-Mọi người đừng nên đến đó. Đó là nơi giam những người bị bệnh dịch, 10 người vào thì chết đủ 10. - Một đại thúc lên tiếng ngăn cản chúng tôi.

-Dù có chết bọn cháu cũng phải vào, bọn cháu không thể bỏ mặc tỉ ấy được. - Sun Ny kiên quyết.

Bà cụ nhìn chúng tôi hồi lâu rồi đồng ý chỉ đường vào sơn cốc cho chúng tôi. Đa tạ bà cụ xong chúng tôi nhanh chóng lên đường hi vọng có thể đến nơi trước khi trời tối.

Chap 17 :

Soo Yeon POV

Sau khi bị bọn lính bắt đi, tôi bị đưa đến một sơn cốc có không khí u ám, tù túng.Trong đây chỉ có một dòng nước suối đục ngầu và chẳng có thức ăn gì cả. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh và nhận thấy ở đây trẻ già, gái trai đều có cả. Sắc mặt họ đều rất nhợt nhạt, môi khô nức chắc vì thiếu nước uống. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm rồi lại nằm xuống chỗ của mình. Tôi tiến đến một vị cô nương gần đó hỏi thăm :

-Sao mọi người lại ở đây? Đây là đâu?

-Đây là nơi của những người bị bệnh dịch. Cô nương không biết sao? - Cô gái hỏi tôi với giọng ngạc nhiên - Nếu cô không bệnh thì mau rời khỏi đây đi. Nơi này không nên ở lâu.

Tôi im lặng không trả lời chỉ ngồi xuống cầm tay cô ấy bắt mạch. Thật ra mục đích chính của tôi khi đến đây là để vạch mặt của kẻ giả mạo kia nhưng khi nhìn thấy những người bệnh này tôi quyết định sẽ ở lại chăm sóc họ. Mạch đập của cô gái này tuy rối loạn nhưng vẫn coi như tạm ổn.

-Cô mới nhiễm bệnh thôi đúng không?

-Ừ, cô nương là đại phu sao? - Cô ấy hỏi tôi.

-Cô đừng lo, tôi có thể chữa trị cho cô, bệnh này cha tôi đã từng dạy tôi cách chữa.

Nói rồi tôi bước đến bếp lửa ở giữa sơn cốc và xem xét các dược liệu cần dùng. May mà bệnh này cha tôi vừa mới tìm ra cách chữa cách đây không lâu nếu không tôi cũng chẳng biết làm thế nào để giúp họ.

-Ai có thể giúp tôi tìm ít nước sạch về đây không? Và tìm thêm mấy cái siêu để nấu thuốc nữa, tôi biết cách chữa trị căn bệnh này. - Tôi nói lớn và tìm kiếm sự giúp đỡ.

-Này, cô gái. Cô không gạt chúng tôi chứ? Có biết bao danh y đều bó tay trước căn bệnh này, một người như cô có thật là chữa được cho chúng tôi không? - Một người đàn ông với gương mặt bặm trợn nhìn tôi dò hỏi.

-Cha tôi vừa tìm ra cách chữa trị dạo gần đây. Mọi người hãy tin tưởng ở tôi. Tôi trị được mà. - Tôi trả lời một cách dứt khoát, đầy tự tin.

Nhìn thái độ của tôi họ tin tưởng phần nào và chia nhau đi tìm nước và siêu thuốc. Tôi đi một vòng bắt mạch cho mọi người chia ra người bệnh nặng và nhẹ để điều trị. Ở đây đông quá, thảo dược tôi mang theo không đủ nên đành sắc cho những người bị nặng dùng trước còn các trường hợp nhẹ hơn thì tạm thời tôi sẽ châm cứu để khống chế bệnh tình. Phương pháp của tôi đã có chút hiệu nghiệm khi mà họ bảo rằng đã cảm thấy đỡ hơn sau khi uống nó. Tôi thấy vui vui, lâu lắm rồi tôi mới lại có dịp chăm sóc bệnh nhân và sắc thuốc cho mọi người như thế này. Điều đó làm tôi nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc của gia đình mình trước kia. Bất chợt những giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi, nó cứ rơi mãi, rơi mãi không ngừng. Họ nhìn tôi lo lắng không hiểu vì sao tôi lại khóc.

-Cô nương không khỏe sao? Mai hãy chữa trị tiếp, chúng tôi chịu được mà. - Một lão bà nhìn tôi an ủi.

-Dạ, cháu không sao. Chỉ là đột nhiên nhớ đến người thân đã mất thôi ạ. - Tôi lau những giọt nước mắt đọng trên má và trả lời - Mọi người nên ăn một ít bánh đi như vậy mới mau khỏe được.

Trong lúc tôi đang chia bánh cho mọi người thì nghe thấy tiếng Sun Ny và mọi người đang gọi mình. Tôi đưa bánh cho Jan Di cô gái tôi bắt mạch ban nãy nhờ cô ấy chia giúp rồi chạy về phía cổng sơn trại. Yun Ho và mọi người đang đánh mấy tên lính gác cổng để vào cứu tôi. Với võ nghệ cao cường của mình Yun Ho nhanh chóng hạ gục bọn họ. Mi Young, Sun Ny và Hyo Yeon ôm tôi khóc nức nở và xin lỗi tới tấp vì khi nãy không giúp được tôi. Nói xong, cả 4 định kéo tôi rời khỏi chỗ này vì sợ tôi nhiễm bệnh dịch thì khổ.

Sau một lúc giải thích họ mới chấp nhận cho tôi ở lại và giúp tôi chăm sóc mọi người ở sơn cốc. Bây giờ đã có Sun Ny và Hyo Yeon thì tôi đã bớt lo về cái ăn của mọi người vì họ là những đầu bếp cừ khôi mà. Tôi kéo họ vào sơn cốc và giới thiệu với mọi người. Đêm đó chúng tôi đã cùng trò chuyện rất vui vẻ, không khí nhộn nhịp hẳn lên. Tôi như được sống lại với cái không khí của y quán ngày trước, điều mà tôi đã và đang rất nhớ. Nó làm tôi quên đi cả những vết thương của mình khi nhìn thấy nụ cười của những con người đang tràn đầy niềm tin về cuộc sống sau những đêm dài chìm trong tuyệt vọng bởi căn bệnh dịch này. Sáng hôm sau tôi nhờ Yun Ho vào thị trấn mua lương thực cho mọi người, Sun Ny và Mi Young thì lo chăm sóc mọi người trong khi tôi cùng Hyo Yeon đi hái thêm ít thảo dược. Sau hai ngày chăm sóc thì bệnh của mọi người đã thuyên giảm đi rất nhiều, một vài người bị nhẹ thì đã khỏi nhưng vấn đề bắt đầu xuất hiện khi mà chúng tôi không còn đủ lương thực để sử dụng.

-Soo Yeon cô nương đừng lo. Thái tử điện hạ đã cho người mang lương thực tiếp tế đến rồi, nay mai chắc sẽ phát cho chúng ta thôi. - Người lính gác trấn an tôi. Sau khi thấy tôi không có ý định bỏ trốn mà còn chữa trị cho mọi người thì mấy binh sĩ đó đã giúp tôi rất nhiều.

-Nhưng tôi chỉ e chúng ta không có đủ lương thực để chờ đến lúc đó thôi. - Sun Ny lên tiếng.

-Mà tôi nghe nói Hoàng...à Tướng quốc đại nhân có xây dựng dịch xá cho người bệnh mà, sao mọi người lại bị đẩy vào đây. - Mi Young tò mò hỏi.

-Ông ta chỉ chăm sóc cho những kẻ có tiền thôi, tôi từng ở trong dịch xá chăm sóc cho mấy người đó nhưng khi bị nhiễm bệnh thì lại bị quẳng vào đây ngay lặp tức. - Jan Di hằn học trả lời.

-Đúng vậy. Lão ta chỉ được cái miệng thôi chẳng giống như Thái tử điện hạ. Người tuy không nói gì nhưng lại chuẩn bị rất chu đáo cho dân chúng bị bệnh dịch từ lương thực đến thuốc men. - Anh lính nói nữa chừng thì lại thở dài - Chỉ tiếc cái, người lại chọn phải một cung phi không ra gì.

Yun Ho nghe vậy liền cười sang sảng.

-Nếu Thái tử chọn người như Soo Yeon làm cung phi thì anh nghĩ sao?

-Nếu vậy thì có chết tôi cũng theo phò trợ cho hai người. - Anh lính hào hứng nói trong khi tôi ngượng ngùng bỏ đi.

-Đúng thế chọn vợ thì phải chọn người như Soo Yeon cô nương ấy. Xinh đẹp, giỏi giang lại tốt bụng, ai lấy được cô ấy là có phúc ba đời đó. - Tea Woo -anh chàng có gương mặt bặm trợn nói - Người đàn ông ngoài cái phải có bản lĩnh hơn người thì cũng phải học cách chọn vợ nữa. Nếu gặp Thái tử tôi nhất định sẽ nói cho Ngài ấy biết.

-Huynh nhớ nhé Tea Woo. Bây giờ thì quay lại vấn đề chính đi, chúng ta hết lương thực rồi. - Hyo Yeon nhắc nhở mọi người và kéo tôi trở lại.

-Theo tôi biết, phủ Thái thú có rất nhiều lương thực bòn rút từ dân chúng hay chúng ta đi cướp đi. - Yun Ho đề nghị - Lâu rồi không hành nghề tôi thấy ngứa tay ngứa chân quá.

-Ừ được đó, tôi ủng hộ. Cướp ai tôi không dám chứ tên cẩu quan đó cướp thì phải cướp cho sạch. Mà trước đây huynh là cướp à? - Tea Woo hỏi

-Ừ, thì từng làm cướp nhưng sau đó đi theo phò tá công tử nên bỏ nghề. Ai muốn đi cướp lương thực của Thái thú với tôi không? - Yun Ho đứng dậy hét vang.

-Tôi.

-Tôi.

Mọi người dường như đều tích cực hưởng ứng, cả mấy binh sĩ gác cổng nữa chứ. Mi Young và Sun Ny cũng ham hố đưa tay.

-Bọn muội cũng muốn đi.

-Vậy mọi người theo tôi nào.

Yun Ho xách động mọi người rồi hiên ngang dẫn đầu vụ cướp với vẻ mặt thích thú và hai cô nàng kia cũng khoái trá ra mặt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phủ Thái thú

-Thần tham kiến Thái tử điện hạ. - Thái thú đại nhân khúm núm hành lễ - Lương thục cho bệnh dịch thần đã phát cho các dịch xá cả rồi ạ.

-Ta nghe nói cung phi của ta đang ở đây. - Yul không quan tâm chỉ muốn vạch mặt kẻ giả mạo kia rồi nhanh chóng tìm Soo Yeon.

-Dạ, thần thiếp xin ra mắt Người. - Từ bên trong một cô gái xinh đẹp bước ra, cô ta tự tin với nhan sắc trời ban mình nhất định sẽ lay động được con tim của vị Thái tử trẻ tuổi tài hoa này. Cô nàng quỳ xuống hành lễ nhưng ánh mắt cứ liếc nhìn Yul tỏ vẻ e thẹn, ngượng ngùng.

-Thần xin ra mắt cung phi. - Tên Thái thú cúi đầu hành lễ rồi nhường đường cho ả ta tiến đến bên cạnh Yul.

Không thèm liếc cô ta lấy một cái, Yul hất ả ngã xuống đất không thương tiếc, ánh mắt lạnh lùng xoáy vào người phụ nữ ấy.

-Ta không quen cô, tránh ra. Mọi chuyện đến đây là chấm dứt rồi cô gái ạ! - Yul lạnh lùng nói.

-Thần thiếp biết rằng mình chỉ là thân phận bèo bọt nhưng thiếp đã ngưỡng mộ người lâu lắm rồi và xin nguyện được nâng khăn sửa túi cho người. - Ả ta vẫn trơ trẽn.

-Ta không cần loại phụ nữ như cô. Biết bản thân là bèo bọt thì hãy học cách chấp nhận cuộc sống của bèo bọt, đừng quá tham lam.

Yul nhếch môi dùng ánh mắt khinh khi nhìn cô ả trước khi cúi xuống nâng gương mặt thảng thốt của ả lên đối diện với mình.

-Ta biết ngươi chỉ là con cờ của ai kia, tốt nhất thì hãy thành thật khai báo ai là kẻ chủ mưu đằng sau việc này, không thì đừng trách ta tàn nhẫn. Chúng ta sẽ có cuộc nói chuyện riêng trong đại lao sau khi ta giải quyết xong mọi chuyện ở đây. Nhớ suy nghĩ kĩ!

Yul vỗ nhẹ vào gương mặt của cô gái giả danh, nói từng tiếng một cách rành rọt, ai cũng dễ dàng nhận thấy sự uy hiếp trong từng câu chữ ấy.

-Người đâu bắt ả ta về tội giả mạo làm ảnh hưởng đến danh dự Hoàng gia. - Yul ra lệnh trong khi tên Thái thú ngơ ngác.

Hắn chưa kịp định thần thì lại nghe gia nhân chạy vào báo là kho lương bị một toán người cướp sạch.

-Ai là người cầm đầu? - Tea Yong hỏi

-Dạ, là một người tên Yun Ho kẻ đã giúp cô nương trong sơn cốc cứu người.

-Thái thú, chuyện này là sao? Mau đưa ta đến sơn cốc đó xem. - Yul hạ lệnh, trong lòng nôn nóng vô cùng vì biết rõ vị cô nương mà tên kia nói chắc chắn là Soo Yeon của mình.

Tên Thái thú đành ngoan ngoãn làm theo, mồ hôi tuôn ra như tắm vì lo sợ những việc làm của mình sẽ bại lộ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong khi đó, tại sơn cốc mọi người đang ăn uống vui vẻ.

-Thật sảng khoái! Lâu lâu cướp một vố thật là đã ghiền. Mọi người cùng cạn nào. - Yun Ho hô vang trong phấn khởi.

Mọi người đều vui vẻ uống mừng không quan tâm đến hậu quả về hành động của mình.

-Soo Yeon cô nương cũng uống chút đi. Mừng cho chiến thắng của chúng tôi. - Tea Woo nói vời giọng lè nhè của một kẻ say.

-Đây để tôi uống cho, Soo Yeon tỉ hát cho mọi người nghe một bài đi. - Mi Young giật ly rượu uống cạn rồi đề nghị cô hát giúp vui.

Thấy mọi người đều vui vẻ, Soo Yeon không muốn họ cụt hứng nên đã hát rất hăng say, vừa hát vừa múa thật uyển chuyển làm mọi người nhìn không chớp mắt. Tiếng hát ngọt ngào của Soo Yeon khiến tất cả đều im lặng thưởng thức. Bài hát kết thúc với tiếng vỗ tay khen ngợi hết lời của mọi người.

-THÁI TỬ GIÁ LÂM!!!!!!

Tiếng nói cất lên làm gián đoạn cuộc vui, tất cả vội vã quỳ xuống, ai nấy đều lo sợ sẽ bị trừng phạt vì vụ cướp lương thực vừa rồi. Chỉ có Yun Ho, Mi Young, Sun Ny và Hyo Yeon là mỉm cười vui vẻ. Trong khi Soo Yeon chỉ im lặng quỳ xuống như mọi người.

Yul bước từng bước chậm rãi về phía mọi người, phong thái đĩnh đạc, khí chất cao quý không khỏi khiến người khác cảm thấy bản thân thật nhỏ bé so với con người này.

-Xin Điện hạ tha tội, việc cướp lương thực là chủ ý của mình tôi, là tôi cố ý xách động mọi người trong sơn cốc. Nếu người muốn phạt xin hãy phạt tôi và tha cho họ. - Tea Woo lấy hơi nói một mạch.

-Ta không có ý trách phạt gì mọi người cả, hãy an tâm. Ta đến đây là để yêu cầu mọi người trả cung phi bé bỏng lại cho ta mà thôi. - Yul mỉm cười đỡ Tea Woo đứng dậy.

Câu nói của Yul làm Soo Yeon ngượng chín mặt chỉ biết cúi gầm xuống đất xâu hổ. Còn mấy cô gái kia thì cứ nhại lại giọng điệu của Yul để trêu cô.

-Ơ, chẳng phải cung phi của Người đang ở phủ của Thái thú sao? - Tea Woo thắc mắc hỏi.

-Đó chỉ là kẻ giả mạo thôi. Cung phi của ta rất ngốc vì muốn vạch mặt kẻ mạo danh đó mà đã xuất cung để đến đây nào ngờ lại bị bắt giam mới khổ chứ. - Yul vừa nói vừa bước từng bước về phía Soo Yeon trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người xung quanh - Soo Yeon bây giờ thì mọi việc giải quyết xong rồi, chúng ta phải về cung thôi.

Yul bế xốc cung phi của mình lên khiến mặt cô càng đỏ hơn.

-Yul, mau thả muội xuống mọi người đang nhìn kìa. - Soo Yeon liếc nhìn xung quanh rồi đẩy Yul ra.

-Ơ, muội là cung phi của ta, ta ẵm bồng thì có gì đâu mà ngại chứ! - Yul nói rồi nhìn mọi người - Đúng không mọi người?

-Đúng vậy! - Cả sơn cốc hô vang rồi cười nói vui vẻ.

Sau khi giải quyết xong mấy chuyện cần thiết Yul giao những việc còn lại cho Tea, So và Yun Ho còn mình và Soo Yeon thì về phủ Thái thú nghỉ tạm.

Chap 18 :

Soo Yoen POV

Yul đến sơn cốc để đón tôi. Chúng tôi cùng mọi người ngồi uống rượu trò chuyện một lúc thì huynh ấy liền kéo tôi về phủ nghỉ ngơi. Suốt từ lúc gặp lại Yul luôn ôm lấy tôi không thì lại sờ má, nựng nịu tôi trước mặt mọi người làm tôi xấu hổ gần chết, thiếu điều chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống mà thôi. Vừa xuống ngựa huynh ấy đã lôi tôi đến phòng tắm và quăng vào hồ nước.

-Huynh điên à? - Tôi phát cáu, ai lại chẳng cáu nếu bị ném như tôi chứ.

-Ừ, tại nhớ muội quá nên huynh điên rồi. - Yul nói rồi sau đó cũng nhảy xuống hồ.

Không nói thêm gì nữa, Yul kéo tôi lại gần và hôn một cách mãnh liệt để thỏa nỗi mong nhớ của mấy ngày qua. Tôi đáp trả nụ hôn ấy một cách nồng nhiệt. Thật sự thì suốt mấy bữa nay tôi cũng rất nhớ huynh ấy. Đêm nào tôi cũng chỉ ngủ chập chờn vì thiếu vòng tay của Yul bên cạnh. Nụ hôn của Yul ngày càng nồng cháy hơn, nó trôi đi trên khắp gương mặt tôi. Chiếc áo của chúng tôi đã được Yul cởi ra từ lúc nào, huynh ấy đang hôn xuống cổ tôi rồi siết chặt tôi trong vòng tay mình. Tôi biết Yul muốn làm gì và tôi chấp nhận nhưng khi Yul ghì chặt tôi vào lòng thì vết thương do trận roi da bữa trước lại khẽ nhói đau.

-Á! - Tôi kêu lên và Yul dừng lại ngay lặp tức. Có lẽ huynh ấy nghĩ tôi từ chối.

-Ta xin lỗi, ta đúng là hư quá mà. - Yul vừa nói vừa tát mạnh vào má mình để tự trừng phạt.

Khi Yul định tát cái thứ hai tôi đã ngăn lại.

-Đây không phải lỗi của huynh ... chỉ là tại muội chưa thật sẵn sàng thôi. - Tôi nói rồi ôm lấy huynh ấy - Muội mới là người có lỗi mới đúng.

-Ngốc quá, muội không có lỗi gì cả. -Yul ôm lấy tôi và hôn nhẹ lên trán tôi an ủi.

-Sao lưng muội lại bị thương thế này? - Yul đã nhìn thấy những vết roi da trên người tôi, mặt huynh ấy bỗng biến sắc - Tên khốn nào đã đánh muội mau nói cho ta nghe, ta sẽ xử hắn.

-Không sao, muội không sao đâu, huynh đừng lo. Chỉ là muội vì cứu một đứa bé nên bị thương thôi. Nó sẽ mau lành thôi mà. - Tôi trấn an huynh ấy.

-Hứa với ta sau này không được tự ý rời xa ta có biết không? Lần nào muội bỏ đi đều bị thương cả, muội có biết ta đau lòng thế nào không? - Yul nói trong khi bàn tay đang vuốt nhẹ các vết thương trên lưng tôi.

-Ừ, muội hứa. Chịu chưa hả Thái tử điện hạ? - Tôi mỉm cười nói rồi hôn lên má huynh ấy.

Yul mỉm cười rồi xoay người tôi lại và hôn nhè nhẹ lên những vết roi hằn trên lưng tôi. Cảm giác này thật dễ chịu, tôi im lặng tận hưởng nó và rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Yul POV

Sau khi nhanh chóng giải quyết chuyện lương thực, tôi háo hức quay về cung để gặp Soo Yoen. Xa nhau mới có 5 ngày mà tôi đã thấy nhớ đến không chịu nổi.

Haizz mày sắp thành tay chơi hết thời rồi - Tôi tự ngẫm nghĩ.

Tôi biết lần này mình đã yêu thật rồi, cảm giác nhớ nhung khi xa cách, niềm hạnh phúc khi được ở bên cạnh muội ấy, vui khi thấy muội ấy cười, buồn khi nàng ấy giận dỗi, xót xa khi thấy Soo Yoen bị tổn thương. Tất cả, tất cả đều mang lại cho tôi cảm giác tuyệt vời, niềm hạnh phúc chưa bao giờ tôi có được khi ở bên cạnh những người phụ nữ trước kia.

Vậy mà, vừa về tới thì tôi lại nghe tin báo của Yun Ho là Soo Yoen đã tự ý rời cung đi vạch mặt kẻ giả mạo. May mà có Yun Ho đi cùng không thì chắc tôi sẽ lo đến chết mất. Tôi cùng Tea Yong và So Yong cũng nhanh chóng lên đường đuổi theo mấy muội ấy. Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi, nhanh chóng giải quyết kẻ giả mạo kia và hiện giờ tôi đang ôm Soo Yoen vào lòng mình. Cảm giác được ôm muội ấy trở lại trong vòng tay làm tôi không kiềm chế được, chúng tôi đã hôn nhau say đắm. Khi thấy Soo Yoen không từ chối tôi rất vui nhưng rồi tiếng kêu của Soo Yoen làm tôi giật nảy mình nhớ lại lần trước khi vô tình...Tôi vội buông muội ấy ra, tự tát vào mặt mình để xin lỗi nhưng Soo Yoen ngăn tôi lại và ngã vào lòng tôi mà thì thầm:

-Đây không phải lỗi của huynh ... chỉ là tại muội chưa thật sẵn sàng thôi. Muội mới là người có lỗi mới đúng.

Ôi, cái cô gái ngốc nghếch này! Sao cứ đáng yêu như thế chứ? Thử hỏi làm sao tôi có thể không yêu cho được.

Ôm Soo Yoen vào lòng, xoa nhẹ lên tấm lưng trắng mịn tôi chợt nhìn thấy những vết roi chằng chịt trên người muội ấy. Máu nóng trong người tôi nổi lên ngay lặp tức. Thử hỏi người mình yêu thương, nâng như trứng hứng như vàng đến một sợi tóc cũng không dám làm gãy mà bị người khác đánh đập như thế thì có "điên" không cơ chứ?

-Tên khốn nào đã đánh muội mau nói cho ta nghe, ta sẽ xử hắn.

-Không sao, muội không sao đâu, huynh đừng lo. Chỉ là muội vì cứu một đứa bé nên bị thương thôi. Nó sẽ mau lành thôi mà. - Soo Yoen thỏ thẻ bên tay tôi, tôi biết mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng nếu muội ấy không muốn truy cứu thì tôi cũng đành nhắm mắt cho qua. "Thằng khốn đó thật may mắn"

-Hứa với ta sau này không được tự ý rời xa ta có biết không? Lần nào muội bỏ đi đều bị thương cả, muội có biết ta đau lòng thế nào không? - Siết nhẹ muội ấy vào lòng tôi nói.

-Ừ, muội hứa. Chịu chưa hả Thái tử điện hạ?

Soo Yoen mỉm cười trả lời rồi chủ động hôn lên má tôi.

Trời ơi! Con không nằm mơ chứ? Muội ấy chủ động hôn con, lần đầu tiên từ trước tới giờ.

Tự ghi chú : Nhất định phải nhớ kĩ ngày hôm nay.

Tôi xoay người Soo Yoen lại rồi nhẹ nhàng hôn lên những vệt roi kia. Đúng vậy! Thật nhẹ nhàng, tôi muốn thiên thần của mình cảm thấy dễ chịu và thoải mái với những nụ hôn này.

Soo Yoen thiếp đi trong vòng tay tôi, có lẽ mấy ngày qua muội ấy đã quá mệt mỏi rồi. Tôi lấy chiếc áo choàng của mình khoát cho cô ấy rồi bế về phòng.

Soo Yoen POV

Đang ngủ tôi bỗng cảm thấy có một vật gì đó nóng nóng đang chạy trên lưng mình, khẽ mở mắt quan sát, tôi thấy mình đang nằm sấp trên giường và trời cũng đã tối. Tôi phát hiện trên người mình không có lấy một mảnh vải. À, không! Chính xác là tôi không mặc áo. Đang định kéo chăn để che lấy cơ thể mình thì tôi nghe tiếng Yul nói :

-Muội nằm yên nào, ta đang lăn trứng lên mấy vết bầm. Đừng cử động.

Tôi ngượng ngùng lên tiếng :

-Muội tự làm được rồi, huynh ra ngoài đi.

Tuy rằng quan hệ của chúng tôi đã tiến triển rất nhiều nhưng tôi vẫn ngượng ngùng khi thấy mình hoàn toàn hớ hên như vầy trước mặt huynh ấy. Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, Yul cúi xuống hôn nhẹ vào má tôi và nói:

-Muội ngại gì chứ? Chẳng phải lúc nãy trong nhà tắm ta đã thấy cả rồi sao?

-Nhưng....

-Thôi nào, nằm yên đi sắp xong rồi.

Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn làm theo, không hiểu sao mỗi lúc đối diện với huynh ấy tính cứng đầu của tôi luôn biến mất. Yul bảo tôi nằm đó sau khi lăn trứng xong thì ra ngoài, tôi mặc áo vào ngay ngắn chờ huynh ấy vào. Một lúc sau huynh ấy quay lại với một khay thức ăn trên tay.

-Sao lại mang vào phòng? Chúng ta không dùng với mọi người sao? - Tôi lấy làm lạ vì trước giờ chúng tôi vẫn ăn chung với mọi người.

-Không, bữa nay chúng ta sẽ ăn trong phòng. Mọi người đã ăn và đi nghỉ cả rồi.

Yul đặt mâm thức ăn xuống cái bàn gần đấy rồi quay sang bế tôi đặt lên đùi mình.

-Mới có mấy ngày mà muội gầy đi nhiều đó, xem này nhẹ đi thấy rõ. Từ bây giờ phải ngoan ngoãn ăn hết chỗ này cho ta. Ta không thích người quá gầy đâu. - Yul làm một hơi rồi lấy miếng bánh đút tôi ăn.

-Muội tự ăn được rồi, huynh ăn đi. - Tôi đẩy miếng bánh về phía huynh ấy.

-Nói ah nào! - Yul vẫn một mực bắt tôi ăn cho bằng được.

Miễn cưỡng tôi cắn một ít rồi rời vòng tay huynh ấy.

-Muội sẽ tự ăn, huynh cứ ăn đi.

Nói rồi tôi nhón lấy một ít bánh gạo cho vào miệng để chứng minh. Yul không nói gì im lặng nhìn tôi dùng.

-Sao huynh không ăn đi? - tôi hỏi.

-Ta mỏi tay quá, muội đút ta có được không. - Yul bắt đầu làm nũng.

-Thôi được rồi, Thái tử gì mà...

-Thái tử thì sao? Không được làm nũng với vợ à? - Yul há to miệng ngoạm cái bánh tôi đưa đến.

-Ai là vợ huynh cơ chứ? - Tôi nói.

-Bây giờ thì chưa nhưng cũng sẽ sớm thôi. - Huynh ấy cười ranh mãnh rồi vòng tay ôm lấy eo tôi.

Chúng tôi ăn uống vui vẻ, Yul bảo có một loại rượu rất ngon và kêu tôi nếm thử. Tuy không thích uống rượu cho lắm nhưng tôi vui vẻ đồng ý vì không muốn làm Yul mất hứng. Yul rót ra một cái ly sau đó uống cạn và mỉm cười kéo tôi lại gần. Môi chúng tôi chạm nhau và hương vị cay cay, nồng nồng, ngọt ngọt của rượu trôi theo nụ hôn đến vị giác của tôi. Tôi nhắm mắt và nếm hương vị tuyệt vời này.

-Muội thấy sao? Ngon đúng không? - Yul hỏi tôi.

-Umh, mùi vị rất đặc biệt.

-Uống nữa nha? - Yul đề nghị

Và chúng tôi tiếp tục thưởng thức cái hương vị tuyệt vời đó. Chẳng biết tôi cảm thấy ngon bởi rượu hay vì nụ hôn đó nữa, Yul luồn tay qua cổ tôi kéo tôi sát vào huynh ấy để tiếp tục dù rượu đã cạn từ lúc nãy. Yul thì thầm bên tai tôi :

-Làm vợ ta nhé?

Rồi lại tiếp tục hôn lên gương mặt tôi.

-Nhưng đây đâu phải trong cung? - Tôi viện một lý do

-Vấn đề là muội có đồng ý hay không thôi. - Yul nhìn tôi ánh mắt thoáng chút hụt hẫng - Chả lẽ suốt ngần ấy thời gian muội vẫn không tin vào tình cảm của ta ư?

-Muội..... muội không biết.

-Nhìn thẳng vào mắt ta - Yul xoay mặt tôi đối diện với huynh ấy, ánh mắt đen như xoáy vào lòng tôi, tôi cảm nhận được sự chân thành cũng như tình cảm yêu thương mà Yul dành cho mình. Ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định - Hãy trả lời cho ta biết muội có yêu ta không?

-Có, muội yêu huynh. - Tôi trả lời một cách chắc chắn. Có lẽ trước kia Yul từng là một kẻ đào hoa, bay bướm đùa giỡn với tình cảm của người khác nhưng ngay lúc này đây tôi tin vào những lời nói của con người này.

Chỉ cần nghe có vậy, Yul bế tôi đặt lên giường và nhìn sâu vào đôi mắt tôi một lần nữa :

-Muội còn nhớ trước đây muội từng hỏi vì sao huynh qua lại với nhiều người nhưng chưa từng lập một ai trong số họ làm phi không? - Yul ngồi xuống bên cạnh và hỏi tôi, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài của tôi.

-Đó là vì ta từng thề trước mộ của mẹ rằng sẽ chỉ cưới người mình thật sự yêu thương thôi. Ta không muốn người con gái mà mình yêu thương bị những tranh chấp trong chốn hậu cung làm hại như mẹ mình trước kia. - Yul nói một cách chân thành - Jung Soo Yoen muội có muốn làm chủ hậu cung của huynh không? Muội có muốn làm chủ trái tim huynh không? - Yul quỳ xuống nhìn tôi chờ đợi một câu trả lời.

-Muội chỉ muốn làm chủ trái tim huynh thôi, nhưng liệu muội có thể không? - Tôi hỏi ngược lại Yul, đây cũng là câu hỏi mà tôi luôn tìm lời giải đáp.

Đúng liệu tôi có thể làm chủ được trái tim của con người bay bướm này không?

-Trên đời này không ai có thể làm chủ trái tim ta ngoại trừ muội. Nếu muội không thể thì không ai có thể đâu, ngốc à!

Yul ngồi dậy và hôn lên trán tôi rồi thì thầm.

Nếu đây chỉ là một lời nói dối thì tôi cũng cảm thấy rất vui. Tôi chỉ im lặng và cảm nhận nụ hôn của Yul dành cho mình. Hơi thở của huynh ấy trôi đi trên khắp gương mặt tôi. Từ trán nó di chuyển xuống đôi mắt, sóng mũi và dừng lại trên bờ môi tôi. Yul nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống giường, môi chúng tôi vẫn không rời nhau, khẽ liếm lấy bờ môi tôi Yul khéo léo tách nó ra và bắt đầu khám phá khoang miệng của tôi. Tôi rụt rè khi cảm nhận được đầu lưỡi của Yul chạm vào lưỡi tôi, Yul cứ nhẹ nhàng tiến vào giúp tôi phá vỡ sự ngượng ngùng ban nãy. Cứ như vậy Yul nhấn chìm tôi trong cái cảm giác ngọt ngào đó, chúng tôi ôm chặt lấy nhau và những thứ không cần thiết đã được Yul "loại bỏ" từ khi nào. Đây là lần đầu tiên tôi biết thế nào là hai cơ thể hòa vào làm một, không có khoảng cách nào giữa chúng tôi. Sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, Yul hôn nhẹ lên má tôi rồi thì thầm vào vành tai tôi "ngoan nhé cung phi của ta". Cắn nhẹ vào nó, huynh ấy đưa nụ hôn trôi xuống cổ rồi bờ vai tôi. Cứ thế những nụ hôn của huynh ấy khám phá khắp cơ thể tôi. Bàn tay không ngừng vuốt ve, hơi ấm tỏa ra từ người huynh ấy khiến tôi quên đi cái giá rét của mùa đông. Cái cảm giác ấm áp đó ru tôi vào giấc ngủ tự lúc nào.

Chap 19 :

Yul POV

Tôi rất vui khi Soo Yoen chấp nhận lời đề nghị của tôi, chúng tôi bắt đầu hôn nhau. Muội ấy có vẻ vẫn còn ngượng ngùng khi lưỡi của chúng tôi chạm nhau nhưng rồi tôi nhanh chóng xua tan sự ngại ngùng đó. Tôi hôn một cách cuồng nhiệt hơn và háo hức khám phá mọi thứ. Sau nụ hôn nồng nàn đó, tôi rời môi muội ấy và đưa nụ hôn trôi dạt xuống cơ thể kia. Những hơi thở gấp gáp, nhịp đập rộn ràng của Soo Yoen càng làm tôi phấn khích hơn. Tôi ghì chặt muội ấy vào cơ thể mình và cắn nhẹ lên bờ vai trắng trẻo kia. Tiếng rên khe khẽ vang lên làm tôi càng thích thú, miết đôi môi trên làn da mềm mịn tôi càng trở nên điên cuồng hơn, da thịt chúng tôi cọ xát vào nhau khiến cảm giác khoái lạc lên đến đỉnh điểm. Sau một lúc hoạt động mệt mỏi, tôi buông muội ấy ra. Soo Yoen đã thiếp đi từ lúc nào, vầng trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở bắt đầu đều dần. Tôi hôn nhẹ lên những giọt mồ hôi đó, thật nhẹ, thật nhẹ để tránh làm muội ấy thức giấc. Soo Yoen rúc vào người tôi, có lẽ muội ấy lạnh. Cũng đúng trên người chúng tôi đâu còn mảnh vải nào bảo sao muội ấy không lạnh cơ chứ. Cầm bàn tay thon dài của Soo Yoen tôi khẽ hôn lên nó rồi đặt nó lên ngực mình và kéo muội ấy sát vào mình hơn, đắp chăn lên sưởi ấm cho chúng tôi. Không thể để cung phi của mình vì chuyện này mà cảm lạnh được, đúng không nào?

Sáng hôm ấy tôi thức dậy sớm hơn bình thường và lặng lẽ ngắm muội ấy ngủ say. Đêm qua là đêm tôi cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến giờ. Nhưng đôi lúc quá hạnh phúc lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi, sẽ ra sao nếu Soo Yoen biết chuyện triều thần đang ép tôi thành hôn với công chúa Gaki cơ chứ. Haizzz... muội ấy giờ đã trở thành yếu điểm của tôi mất rồi và vị hoàng thúc "đáng kính" của tôi dường như cũng đã biết được điều đó. Chính vì thế mà lão đã ra sức vung vén cuộc hôn nhân kia cho tôi.

Kệ! Sao cũng được, mọi chuyện nhất định sẽ có cách giải quyết, miễn sao lão đừng có động vào Soo Yoen là được, muốn lợi dụng Soo Yoen đối phó tôi thì tôi cũng chấp tuốt. Haizzz, mệt quá không nghĩ nữa! Tôi lắc lắc đầu để xua mấy cái ý nghĩ kia ra khỏi não mà quên mất rằng Soo Yoen đang gối đầu trên vai tôi. Ôi không, tôi làm muội ấy thức giấc mất rồi.

Soo Yoen hé đôi mắt nâu mơ màng nhìn tôi, tôi mỉm cười và hôn lên đôi mắt ấy

-Muội cứ ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.

Muội ấy không nói gì, chỉ rụt đầu vào vai tôi rồi ngủ tiếp. Nhưng ngay sau đó Soo Yoen lại đẩy tôi ra khi phát hiện chúng tôi vẫn chưa mặc y phục sau chuyện đêm qua. Có lẽ muội ấy đã tỉnh ngủ hẳn rồi, nhìn cái dáng vẻ luống cuống + xấu hổ khi Soo Yoen choàng cái chăn quanh người để lách ra khỏi vòng tay tôi làm tôi không khỏi phì cười.

Đáng yêu thật!

-Muội sao vậy? Chẳng lẽ còn gì mà đêm qua huynh chưa thấy sao?

Câu nói của tôi làm Soo Yoen ngượng chín mặt không biết nói gì chỉ ôm khư khư cái chăn quanh người.

-Trời đất! Muội đã chính thức trở thành vợ của ta rồi, có gì mà ngượng cơ chứ.

Tôi cười lớn rồi choàng tay kéo cung phi ngốc vào lòng, nhẹ nhàng kéo cái chăn phòng thủ ra và hôn một cái rõ kêu lên má Soo Yoen.

-Được rồi, muội quay lưng sang để ta xem mấy vết thương kia sao rồi?

-Ổn...ổn rồi. Huynh...đừng lo. - Soo Yoen lắp bắp, có lẽ cô nàng vẫn còn xấu hổ trước tôi đây mà.

-Không nói nhiều, mau quay sang đây. - Tôi vờ nghiêm nghị rồi xoay lưng muội ấy về phía mình.

Nhìn mấy cái lằn roi hằn lên làn da trắng mịn của Soo Yoen mà tôi muốn nổi xung lên, tốt nhất là đừng để tôi biết thằng khốn nào làm nếu không tôi sẽ giết hắn chứ chẳng chơi đâu.

-Huynh... huynh xem xong chưa? - Soo Yoen rụt rè hỏi, tai thì đỏ ửng cả lên.

Tôi không trả lời, chỉ vòng tay ra ôm chặt lấy muội ấy và hôn lên cái vành tai ửng hồng kia rồi trượt một đường hoàn hảo xuống cổ.

-Đừng mà Yul. Trời.. trời sáng rồi.

-Trời sáng thì sao chứ? Ta không quan tâm. - Tôi nói rồi tiếp tục hôn.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng So Yong vọng vào.

"Yah! Cái thằng này, sớm không đến muộn không đến sao lại nhằm lúc này mà đến cơ chứ. Thật bực mình!"

-Yul, hoàng thượng vừa có lệnh triệu huynh về gấp đó. À còn ả cung phi giả kia thì đã bị ai đó giết bịt đầu mối rồi. - So Yong rất "khôn ngoan" chỉ đứng ngoài cửa nói vào.

-Ừ! Huynh nghe rồi. Đệ và mọi người chuẩn bị đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ lên đường.

Tôi trả lời rồi quay sang nhìn Soo Yoen - người đang thở phào nhẹ nhõm khi thấy sự xuất hiện của thực thần.

-Kể từ giờ muội nên quen dần với chuyện này đi nhé, cung phi. - Tôi mỉm cười hôn nhẹ má muội ấy - Giờ thì chúng ta dậy thôi, có gì tối nay sẽ tiếp tục.

Tôi cười đểu khi nói câu thứ hai rồi chồm người sang phía Soo Yoen để lấy y phục của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~

Sau bữa sáng chúng tôi nhanh chóng lên đường về cung.

-Các huynh có biết sao phụ hoàng lại gọi đệ về gấp vậy không? -Tôi thắc mắc.

-Bọn ta cũng không rõ, hay là về chuyện liên hôn nhỉ? - Yun Ho đáp rồi đưa mắt nhìn tôi.

Chúng tôi im lặng tiến về phía trước, đằng sau là tiếng cười đùa của các cô gái. Thấy không khí có vẻ nặng nề, So Yong lên tiếng :

-Này, đệ nghe nói Bum đã hồi kinh rồi đấy. Chuyến tuần sát của đệ ấy rất thuận lợi và thu về rất nhiều cống phẩm từ các nước chư hầu của chúng ta.

-Kiểu này các cô nương ở kinh thành sắp thêm một tai kiếp rồi. Huynh cứ ngỡ là sang xuân đệ ấy mới về chứ. - Tea Yong lên tiếng tỏ vẻ tiếc nuối cho số phận của mấy cô nương kia.

-Ủa? Bum là ai vậy? Sao mọi người có vẻ chán nản khi nghe tin người đó về vậy? Hắn là kẻ thù của chúng ta hả? - Yun Ho tò mò.

-Không phải kẻ thù của chúng ta, chỉ là kẻ thù của Yul thôi. Huynh ở kinh thành lâu vậy mà không biết danh tiếng của Hwang Sang Bum anh trai của Mi Young hả? Đệ ấy là một trong 3 bằng hữu thân thiết của Yul đó. À, không phải là 4 chứ, giờ có thêm huynh nữa. - So Yong làm một hơi khiến Yun Ho ngẩn ra vài giây.

-Sao vừa là kẻ thù vừa là hảo bằng hữu được? - Yun Ho vẫn không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của So Yong.

-Đệ ấy là biểu đệ của Yul và là một tay chơi cự phách, tài tán tỉnh ngang ngửa "Thái tử điện hạ" của chúng ta nên bị coi là "kẻ thù" của Yul. Hahaha, lần này về chắc đệ ấy sẽ vui lắm đây vì đã bớt đi một đối thủ đáng gờm trong công cuộc chinh phục cái đẹp. - Tea Yong giải thích và liếc nhìn về phía tôi.

-Có lẽ, giờ đệ chỉ lo cái vụ liên hôn thôi.

Tôi cười nhẹ rồi im lặng thúc ngựa lên phía trước, tôi muốn được yên tĩnh một lúc. Kể từ đêm hôm qua thì tôi đã biết mình không thể nào sống thiếu người con gái kia nữa rồi, tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì chia cắt chúng tôi, không để điều gì làm muội ấy đau lòng, hay để muội ấy chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.

Soo Yoen POV

Ngồi trong xe ngựa cùng mấy cô nương kia, tôi liên tục bị họ tra hỏi về việc tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy.

-Ya!Chuyện muội dậy sớm bộ lạ lắm sao? Mọi người nói cứ như muội ngủ nhiều lắm vậy.

-Ừ, rất lạ. Mọi khi muội ngủ dậy thì y phục "đâu có rơi lung tung" vậy chứ? - Hyo Yoen mỉm cười tay chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ. Cái bộ dạng thật đáng ghét thế mà không biết tại sao lại có nhiều thuộc hạ của Yul lại say mê thiếu điều chết lên chết xuống cơ chứ.

-Á á á á! - Mi Young và Sun Ny nghe xong đều đồng loạt hét lên rồi nhìn tôi với ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống ấy.

-Thật không? Chuyện này bắt đầu lâu chưa? - Mi Young tò mò hỏi, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.

-Hèn gì, sáng giờ điện hạ cứ nhìn tỉ rồi cười cười tỏ vẻ khoái trá lắm. Muội cứ nghĩ chắc huynh ấy lại trêu ghẹo hay lừa tỉ chuyện gì chứ... không ngờ.... - Sun Ny bỏ dở câu nói sau đó lại nháy mắt cười theo cái kiểu "ra là thế".

Cả ba cùng ép sát về phía tôi và hành động theo cái cách mà chúng tôi đã dùng để đối phó với Yun Ho.

-Tốt nhất hãy trả lời tất cả các câu hỏi của bọn muội nếu không thì tỉ đừng trách sao bọn muội không nể tình nhé! - Mi Young bắt đầu giở giọng đe dọa, đôi mắt cười của muội ấy bỗng trở nên thật đáng sợ.

-Hai người bắt đầu "chuyện đó" từ khi nào? Nói!!!!! - Sun Ny khai pháo.

"Haizzz chẳng biết ai chủ ai tớ đây nữa. Dù thật sự thì mọi người cũng chưa bao giờ xem muội ấy là tì nữ cả."

Tôi ngoan cố giữ im lặng đến cùng, mấy chuyện này thì sao có thể nói cơ chứ, xấu hổ đến chết mất.

-Tỉ không nói thì bọn muội sẽ... -Mi Young lúc này trông thật gian xảo, rất giống với cái vẻ ma mãnh của Yul. Đây là lần đầu tôi thấy hai người này có điểm giống huynh muội - cởi hết y phục của tỉ vứt ra ngoài đó.

-Muội dám! Yul sẽ không để yên cho các muội đâu! - Tôi đe dọa.

-Hahahaha, bọn muội cởi xong sẽ mời Điện hạ vào đây "nghỉ ngơi", bọn muội sẽ ra ngoài cưỡi ngựa chung với mấy huynh ấy. -Sun Ny nhìn tôi chớp chớp mắt.

-Không biết điện hạ sẽ thưởng gì cho chúng ta nhỉ? Tỉ thích một cây trâm bạc, bọn muội thích gì? - Hyo Yoen hỏi hai kẻ đồng phạm mặt cứ mơ tưởng về cái viễn cảnh nhận thưởng - Thôi, không cần chờ muội ấy trả lời chi, chúng ta "làm luôn" đi, chút lãnh thưởng.

Sau câu trả lời của Sun Ny tôi đã không còn tự tin với cái ý nghĩ Yul sẽ bảo vệ mình nữa rồi không chừng còn tiếp tay với họ nữa. Thôi, tôi nên lên tiếng đồng ý thì tốt hơn bởi tôi biết mấy muội ấy sẽ không ngại mà làm thật đâu, hơn nữa Yul ...nói sao nhỉ..... chắc sẽ thích lắm nếu chuyện đó xảy ra.

Aigoo, huynh muội chủ tớ mấy người này đúng là... đáng ghét mà, chỉ giỏi ức hiếp tôi thôi.

-Hôm qua là lần đầu tiên. - Tôi lí nhí.

-Hả? Lần đầu tiên? Tỉ không đùa chứ, hai người ở ...à không ... ngủ chung cũng hơn 4 tháng rồi đó. - Mi Young hét lên.

-Đúng, chuyện này mà lộ ra chắc sẽ trở thành trò cười cho mọi người đó, một "sát thủ hái hoa" đêm nào cũng nằm cạnh tỉ suốt 4 tháng trời mà không dám làm gì thì đúng là khó tin. - Sun Ny gật gù.

-Điều đó chứng tỏ, Điện hạ yêu muội thật lòng đó chứ không phải vì vẻ bề ngoài đâu. Chiều hôm qua tỉ còn thấy Điện hạ đích thân luộc trứng, tỉ hỏi thì người bảo là dùng để lăn vết thương cho muội. - Hyo Yoen nói - Muội có phúc thật đấy, trên đời chả kiếm được mấy người như Điện hạ đâu.

Sau đó, mấy muội ấy lại tiếp tục tra hỏi tôi đủ thứ, thỉnh thoảng lại khúc khích cười khi nghe câu trả lời hơi ngô nghê của tôi. Đoàn người chúng tôi đi suốt đêm để có thể về cung nhanh nhất, nên ngay khi vừa về đến ai cũng mệt đừ người. Nhưng bọn tôi thì được nghỉ ngơi trong khi mấy huynh ấy lại lao ngay vào cung để họp bàn gì đó.

*************************************

Thượng thư phòng.

-Ta đã già, nên quyết định truyền ngôi lại cho thái tử Yul, hai ngày nữa sẽ tiến hành lễ truyền vị. - Vị hoàng đế già dõng dạc hạ lệnh, ông mỉm cười đặt tay lên vai Yul - Hoàng nhi, từ nay con hãy thay ta chăm lo cho đất nước này. Ta tin con sẽ làm tốt hơn ta rất nhiều.

-Phụ hoàng, người vẫn còn khỏe sao lại thoái vị? - Yul nhìn người cha hiền từ của mình.

-Thôi, các khanh lui ra đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Thái tử.

Sau khi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, ông nhìn sâu vào mắt Yul và trả lời

-Ta thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để truyền vị cho con, hoàng thúc con đã mất lòng dân nên sẽ không thể cản trở con lên ngôi được nữa. Nhưng sau này con vẫn phải chú ý đề phòng có biết không? Và nhớ hãy tranh thủ sự tín nhiệm của Gaki thì ngai vàng của con mới vững chắc được. Dù cho con có lên ngôi nhưng Kwon Min cũng không dễ gì từ bỏ cái tham vọng của mình đâu. Một là nó sẽ dựa vào thế lực bên ngoài để làm phản, hai thì nó sẽ dùng cách đầu độc con. Hãy cẩn thận!

-Con biết nhưng việc liên hôn để nhận sự ủng hộ của họ thì ...con không làm được.

Nghe câu trả lời của con vị hoàng đế khá ngạc nhiên, nhưng rồi ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lựa lời khuyên nhủ, ông không muốn con trai mình bị hủy tiền đồ chỉ vì mấy chuyện nhi nữ thường tình.

-Ta không cản việc con yêu cung phi như vậy, nhưng con nhất định phải lấy cô công chúa kia và lập cô ấy làm hoàng phi. Còn Soo Yoen thì con vẫn cứ sủng ái như thường có sao đâu?

-Con từng thề rằng sẽ chỉ lấy người con yêu thương thôi, con không muốn muội ấy giống như mẫu thân.

Nói đến đây, Yul đột ngột khựng lại.

-Con vẫn còn trách ta về cái chết của mẹ con ư?

-Con biết người không có lỗi, nhưng chính sự tranh đoạt trong cung nên mẫu thân con mới ...nếu người chỉ có mình mẫu thân thì chắc chắn mẹ con sẽ không bị hại chết.

Kwon Sang Woo lặng đi khi nghe những lời nói của con mình, ông thở dài khi nhớ đến mẹ của Yul - người cung phi mà ông yêu thương nhất nhưng lại không thể bảo vệ.

-Chuyện kết thân với Gaki con sẽ cố hết sức, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện thành thân đâu ạ. Con xin cáo lui.

Vị vua già nhìn theo bóng của đứa con độc nhất của mình lắc đầu ngao ngán.

-Thật cứng đầu, giống hệt mẹ con. Nhưng xin lỗi, dù con có hận ta, ta vẫn phải làm. Tất cả chỉ vì muốn tốt cho con thôi Yul ạ.

Soo Yoen POV

-Chúc mừng đệ, không ngờ ngày này lại đến nhanh vậy. - Tea Yong hoan hỉ uống mừng, có vẻ như huynh ấy đang rất phấn khích khi liên tục nốc cạn hết ly này sang ly khác.

-Từ giờ chúng ta phải tập thay đổi cách xưng hô thôi, đúng không bệ hạ? - So Yong vẫn cái tật cà rởn như mọi lần.

Mọi người ai cũng vui vẻ uống mừng như tôi thấy Yul lại cứ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, lúc mọi người hỏi thì lại vời cười lấp liếm:

-Đệ đang tập phong thái của một vị vua đó mà.

Mọi người uống mừng được một lúc thì bắt đầu kéo nhau ra về, tôi cứ tưởng họ sẽ ở chơi đến tận khuya như mọi khi chứ. Thế nhưng khi bắt gặp cái nháy mắt của Hyo Yoen tôi đã hiểu, mọi người định dành không gian lại cho chúng tôi đây mà.

-Hãy nói thật cho muội biết đi, lúc huynh ở riêng với Hoàng thượng có chuyện gì phải không? - Tôi hỏi khi chúng tôi đã về phòng.

-Không có gì, muội đa nghi quá. - Yul ôm tôi vào lòng - Cưỡi ngựa gần hai ngày trời, huynh mệt rồi, chúng ta nghỉ thôi.

Cứ ngỡ là Yul lại định... nhưng huynh ấy chỉ ôm chặt lấy tôi rồi thiếp đi.

-Soo Yoen hãy hứa là sẽ luôn ở cạnh huynh, đừng bao giờ rời xa huynh nhé. Muội là người huynh yêu nhất.

Đây là câu cuối cùng Yul nói trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Yul lại một mực chối phăng. Vòng tay Yul hôm nay thật chặt cứ như thể chỉ cần nới lỏng ra một chút là tôi sẽ trốn mất ấy. Tôi rướn người hôn nhẹ lên gương mặt Yul như lời chúc ngủ ngon. Rồi rúc người nép sát vào huynh ấy.

-Tuy không biết huynh đã gặp chuyện khó khăn gì nhưng muội sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ và giúp đỡ huynh ngốc ạ.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Mấy ngày sau đó, Yul và mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho lễ đăng cơ nên không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc cho tôi. Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc để chuyển qua cung Vĩnh Lạc chỗ ở mới của tôi, tôi bước ra hoa viên để dạo mát. Đang ngồi ngắm mấy chú cá tung tăng bơi lội trong hồ thì có một chàng trai rất khôi ngô bước đến bắt chuyện cùng tôi.

-Cô nương là cung nữ mới à? Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, đừng ngồi rầu rỉ thế này sẽ không tốt cho dung nhan đâu.

Anh ta nhìn tôi mỉm cười lịch thiệp rồi đề nghị :

-Tôi có thể ngồi đây chứ?

Nụ cười và ánh mắt của anh chàng này rất quen, dường như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải. Y phục của người này không giống với các thái giám khác, nó lộng lẫy và sang trọng hơn rất nhiều. Tôi gật đầu khi nghe người lạ mặt đề nghị, nhìn mặt mày sáng sủa ăn nói thì rất có duyên nhưng lại làm ... cũng tiếc thật. Chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ, dường như người này biết rất nhiều chuyện trong cung từ hài hước cho đến kì bí đáng sợ. Nói chuyện được một lúc thì Mi Young đến tìm tôi, vừa định giới thiệu người này cho muội ấy thì đã nghe Mi Young cất giọng oanh vàng:

-Huynh hay nhỉ, trong khi bọn muội đang bận đầu tắt mặt tối ( thật ra chỉ là chọn xem y phục nào đẹp để mặc trong ngày Yul đăng cơ thôi) thì huynh lại đến đây nói chuyện vui vẻ nhỉ? Huynh có biết là mình đang nói chuyện với ai không đấy?

-Ủa? Muội quen cung nữ này sao? - Huynh ta khá là ngạc nhiên.

Tôi vẫn chưa giới thiệu với huynh ấy mình là ai nên chàng ta vẫn cứ đinh ninh tôi là cung nữ mới nhập cung.

-Cung nữ? Tỉ ấy là hoàng tẩu của chúng ta đó!!!!!!!!!! Đừng có nói là nãy giờ huynh đang giở trò tán tỉnh nhé.

-Hả? Hoàng tẩu? Cô nương ấy ư? Hoàng huynh chịu lập phi rồi sao?

Mi Young gật gật đầu, kéo tôi lại giới thiệu.

-Tỉ đừng để vẻ bề ngoài nho nhã này đánh lừa, ở kinh thành thì huynh ấy và Yul là hai sát thủ hái hoa đó. Huynh ấy là anh ruột của muội, Hwang Sang Bum.

-Hèn gì lúc mới gặp tỉ thấy nụ cười và ánh mắt của huynh ấy quen lắm, ra là ca ca của muội.

-Xin lỗi hoàng tẩu, ta không biết nên... - Bum ngập ngừng nhìn tôi - sau này nếu Yul đối xử tệ bạc với tẩu cứ đến tìm đệ, đệ sẽ an ủi cho.

-YAH!!!!!!! Đệ to gan nhỉ? Cả cung phi của ta mà cũng định giở trò nữa sao?

Yul kẹp cổ Sang Bum rồi kí lia lịa vào đầu, huynh ấy đứng sau lưng Bum nãy giờ nhưng ra hiệu bảo chúng tôi im lặng.

-Á! Buông đệ ra, chỉ đùa chút xíu thôi mà làm gì dữ vậy. Đồ trọng sắc bán rẻ huynh đệ!

-Hay nhỉ? Vậy thì không chỉ "bán rẻ" đâu ta sẽ " cho không" luôn.

Yul nói rồi đạp một phát thật mạnh khiến Bum té nhào sau đó lôi tôi đi về cung bỏ mặc đệ ấy la lối như một đứa trẻ.

-Sau này muội nên cẩn thận với miệng mồm của thằng nhóc đó, nó nhìn vậy chứ lừa tình lắm! - Yul căn dặn tôi với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

-Vậy là đệ ấy giống huynh rồi, đều là đồ trăng hoa cả. - Tôi cười trả lời, có lẽ Yul sợ tôi sẽ bị xiêu lòng vì mấy lời đường mật đó.

-Ta... huynh ...

-Ta cái gì? Muội nói đúng mà, huynh đệ mấy người đều cùng một duột, toàn đi lừa gạt con nhà lành thui. - Tôi bĩu môi nói chặn, mắt liếc Yul một cái sắc lẻm.

-Ơ... huynh đâu có.

-Muội không muốn nói chuyện với kẻ lừa đảo như huynh.

Tôi nói rồi đi thẳng một mạch để lại Yul đứng ngớ người lại phía sau. Nhìn cái mặt đơ ra của huynh ấy trông thật buồn cười, mấy kì trước trêu tôi lúc nào cũng cười khoái trá lắm mà, giờ là lúc tôi sẽ cho huynh ấy nếm mùi bị lừa ra sao.

Sau khi lấy lại ý thức,Yul vội vã đuổi theo tôi. Nhìn cái bộ dạng luống cuống trông đến là tội, nhưng tôi vẫn làm mặt lạnh quay lưng lại tỏ vẻ giận dỗi.

-Soo Yoen, muội đang giận huynh đó hả? - Yul hỏi.

...

...

-Ừ thì...đúng là trước đây huynh có hơi bay bướm một chút...chỉ một chút thui

-Một chút? Thế mà nổi tiếng khắp vùng kinh kì này nhỉ? Khó tin quá! - Tôi xen ngang.

-À...chắc nhiều hơn "một chút" một chút...nhưng từ khi quen biết muội huynh có bao giờ rong chơi nữa đâu. Hãy tin huynh, thật tình bây giờ huynh chỉ có mình muội thui.

Ái chà, đây có phải là một lời năn nỉ không nhỉ? Tôi không rõ, nhưng chắc nhìn Yul lúc này rất buồn cười. Mấy cô tì nữ cứ đứng nhìn chúng tôi chỉ trỏ rồi lại rúc rích cười. Tôi quay lại nhìn xem Yul đang giở trò gì mà tại sao họ lại cứ cười mãi thế, tuy nhiên tôi vẫn giữ gương mặt lạnh băng như thường.

Mọi người nghĩ sao khi lại thấy một Thái tử nổi tiếng cứng rắn, bình tĩnh trong mọi tình huống thế mà giờ đây đứng trước mặt tôi cứ lóng nga lóng ngóng, hết gãi đầu lại gãi tai, miệng thì cứ lẩm bẩm đủ thứ nào là : tin huynh...xin lỗi...đừng giận... huynh không dám...

Cái cảnh ấy khiến tôi không khỏi phì cười, Yul lúc này trông thật dễ thương.

-Biết sợ rồi sao? Sau này mà còn dám trêu muội thì đừng trách nhé! - Tôi nói xong nhanh chóng bỏ chạy miệng cười không ngớt.

-Ya! Muội to gan lắm, dám lừa huynh hả? Đừng để huynh bắt được không thì muội chết chắc nhé!

Cứ thế chúng tôi đuổi bắt nhau như những đứa trẻ dưới ánh hoàng hôn của ngày đầu xuân. Yul nhanh chóng tóm gọn được tôi, huynh ấy xốc tôi lên vai rồi đi thẳng về phòng. Nhưng may thay lúc đó Bum và Mi Young đến kéo chúng tôi đi dùng bữa, lần này nhất định tôi phải cảm ơn 2 người đó thật trọng hậu mới được.

-Soo Yoen, muội chờ đấy! Tối nay huynh sẽ trị tội muội sau.

Yul thả tôi xuống rồi thì thầm đe dọa.

Ôi! Mong sao trời đừng bao giờ tối!!!!!!!!

Chap 20 :

-Chưa bao giờ ta thấy Yul vui vẻ như vậy, ta không nỡ chia rẽ chúng.

-Hoàng thượng, người không nên mềm lòng. Tất cả những việc Người làm đều muốn tốt cho Thái tử, Thái tử nhất định sẽ hiểu và không trách Người đâu ạ!

-Khi nào họ đến?

-Chắc cũng nhanh thôi ạ! Sứ giả báo rằng họ sẽ đến kịp để dự lễ đăng cơ của Điện hạ.

-Hãy chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo đi, đừng để thất thố trước mặt họ.

*******************

Và rồi cái ngày trọng đại ấy cũng đến, Kwon Yul đăng cơ, chính thức trở thành vị vua thứ ba của triều đại Soshi mở ra một tương lai tươi sáng, thịnh vượng cho cả vương quốc. Buổi lễ đăng quang của vị vua trẻ càng trở nên náo nhiệt khi các nước lân bang đều cử sứ thần đến chúc mừng. Tối hôm ấy, một buổi tiệc được tổ chức tại Hoàng cung với sự tham gia của triều thần và sứ giả các nước khác, tất nhiên có cả sự xuất hiện của Công chúa Gaki.

Quả thật Công chúa Gaki này rất xinh đẹp, gương mặt toát lên sự ngây thơ, trong sáng, ánh mắt tinh anh trong vắt như mặt hồ mùa thu khiến mọi người đều phải trầm trồ ngưỡng mộ. Cô gái ấy bước vào và được Tea Yong mời đến chiếc bàn cách Yul không xa, bên cạnh là chỗ của Quận chúa Mi Young và Hoàng thân Sang Bum. Suốt từ lúc cô Công chúa xinh đẹp này xuất hiện thì Hoàng thân không tài nào tập trung vào các câu chuyện cùng những vị đại thần còn lại được, ánh mắt luôn hướng về cô ấy khiến Mi Young thỉnh thoảng phải "dịu dàng" nhắc nhở (đạp mấy phát vào chân) ca ca của mình.

Buổi tiệc mừng chính thức bắt đầu khi có sự xuất hiện của Yul cùng Soo Yoen. Một lần nữa mọi người được chiêm ngưỡng một dung mạo tuyệt vời, Soo Yoen với bộ hanbok hồng cánh sen cùng mái tóc được thắt bím đơn giản nhưng lại cáng tôn lên nét đẹp thanh thoát trên gương mặt cô, làn da trắng hồng, sự nhút nhát, nét e ấp càng làm Soo Yoen đáng yêu gấp bội. Bên cạnh là Kwon Yul vận một bộ y phục màu vàng nhạt, gương mặt lạnh lùng nhìn các triều thần nhưng rồi quay sang mỉm cười dịu dàng đỡ tay Soo Yoen bước đi trước con mắt trầm trồ của mọi người. Hình ảnh ấy đã gây ấn tượng mạnh với nàng Công chúa kia.

"Không ngờ Hoàng đế của Soshi lại trẻ và tuấn tú như vậy. Thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với ý trung nhân của mình. Đây chính là mẫu người mình thích. Kwon Yul! Ban đầu tôi không có ý định sẽ liên hôn với Soshi nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi. Nhất định tôi sẽ chiếm lấy trái tim của huynh!" - Nàng công chúa mỉm cười với suy nghĩ của mình, tay chống cằm mắt vẫn dõi theo ngắm Yul. Nàng không ngờ hành động của mình đang được soi rất kĩ bởi chàng Hoàng thân đào hoa của Soshi và nụ cười vô tư ban nãy của mình lại chính là liều thuốc giết chết trái tim vị Hoàng thân trẻ tuổi kia.

Đáng lí chỗ ngồi của Soo Yoen cách Yul khá xa, cô được sắp ngồi cạnh các tiểu thư quyền quý bởi dù sao cô cũng chỉ là cung phi của Yul chứ không phải là Hoàng phi chính thức của Soshi, nhưng Yul đã kéo cô lên ngồi cạnh mình trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người kể cả Soo Yoen, cô thì thầm :

-Huynh đang làm gì vậy? Muội ngồi dưới với Mi Young là được rồi.

-Không, ta muốn muội ngồi cạnh ta.

Yul trả lời rồi kéo Soo Yoen ngồi lên đùi mình làm cô nàng bối rối không biết phải hành xử như thế nào đây.

-Mặc kệ họ, hôm nay ta muốn được chia sẻ mọi thứ với muội.

Yul thì thầm vào tai Soo Yoen rồi sẵn tiện hôn lên má cô nàng làm mọi người tròn mắt kinh ngạc, Soo Yoen thì khỏi nói mặt mày cứ đỏ hết cả lên. Nàng cung phi cảm thấy cách hành xử của Yul hôm nay rất lạ, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy và ngồi xuống cạnh Yul. Vẫn ôm chặt lấy eo của Soo Yoen, Yul nâng ly cùng mọi người và bắt đầu buổi tiệc.

-Chúc mừng bệ hạ, hi vọng hai nước chúng ta sẽ ngày càng gắn kết hơn nữa. - Công chúa mỉm cười nâng ly tiến đến chúc mừng Kwon Yul.

-Đa tạ công chúa. Hi vọng nàng sẽ có những ngày vui vẻ tại Soshi. - Yul trả lời với nụ cười miễn cưỡng trên mặt.

-Thần thiếp nghe nói quý quốc có rất nhiều cảnh đẹp chẳng hay người có thể giúp thiếp tham quan mở rộng tầm mắt không? - Cô nương ấy tiếp tục tấn công.

-À, dĩ nhiên (coi xong làm ơn về lẹ lẹ dùm ta). Nhưng ta xin thất lễ vì quốc sự đang rất bận rộn nên không thể tháp tùng công chúa được. Ta sẽ cử người đưa nàng đi tham quan. - Yul nói chưa dứt câu thì..............

-Bệ hạ vậy đệ sẽ giúp người. - Sang Bum lên tiếng - Hi vọng công chúa không phiền nếu tôi tháp tùng người chứ ạ?

Mặc dù trong lòng không thích "kẻ phá đám" này nhưng cô cũng miễn cưỡng chấp nhận.

-Vậy xin làm phiền ngài! - Cô nương ấy gắng nặn ra một nụ cười rồi cáo lui.

Phía xa Mi Young, Sun Ny và Hye Yoen đang bị bao quanh bởi các vị vương tôn công tử, và bao gồm cả các vị quan trẻ tuổi trong triều. Đêm nay thì ngoài Soo Yoen và So Eun - Công chúa Gaki thì 3 cô gái là những người xinh đẹp nhất trong buổi tiệc nên bị vây quanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

-Xin lỗi, Sun Ny là vị hôn thê của tôi, mong mọi người đừng làm phiền. - So Yong bực mình gằn từng tiếng rồi tách hai người khỏi cái đám ruồi nhặn đó.

-Sao muội không từ chối họ? Mọi khi dẻo mồm dẻo miệng lắm mà sao bữa nay lại im lặng vậy? Hay...hay muội thích gã nào trong đó phải không? - So Yong lên giọng ghen tuông, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Sun Ny tiến ra khỏi điện.

Nhìn vẻ mặt hờn dỗi của So Yong, Sun Ny mỉm cười, siết chặt bàn tay So Yong trả lời:

-Huynh ghen trông dễ thương thật! Muội có từ chối chỉ tại bọn họ dai quá thui! Huynh biết người muội thích là ai mà? Mà muội hứa hôn với huynh khi nào vậy?

-Ai bảo ta ghen. Đường đường một thống lĩnh cấm vệ quân như ta mà lại ghen vì mấy chuyện vớ vẩn đó sao? - So Yong phủ nhận.

-Hứ! Vậy thì thui, muội lại chơi với mấy người đó vậy!

Sun Ny toan bỏ đi thì bị So Yong kéo giật lại để Sun Ny ngả vào lòng mình, vứt bỏ cái sĩ diện hảo, So Yong thì thầm:

-Ừ! Ta ghen đó.

Ghen khi thấy muội nói chuyện với họ

Ghen khi thấy ánh mắt muội nhìn họ

Ghen với nụ cười mà muội dành cho họ.

-Babo, huynh thừa biết trong tim muội chỉ có mình huynh thui mà!

Ánh mắt muội chỉ có thể thấy mỗi mình Choi So Yong

Chỉ có Choi So Yong mới khiến muội nở nụ cười hạnh phúc

Chỉ có Choi So Yong khiến tim muội lỗi nhịp

Chỉ có Choi So Yong làm muội cảm thấy ấm áp và an toàn

Chỉ có Choi So Yong trong trái tim này thôi.

Ngả đầu trên bờ vai So Yong tận hưởng vòng tay dịu dàng kia, Sun Ny thì thầm. Cả hai im lặng đứng tựa vào nhau cùng ngắm bầu trời đêm huyền ảo với những ánh sao lấp lánh tựa như đang mỉm cười chúc mừng cho niềm hạnh phúc của đôi tình nhân bên dưới.

Quay lại với Đại điện nơi đang diễn ra cuộc vui. Có hai con người đang sôi trào lửa hận trong người.

Một là Tướng quốc Kwon Min, người vừa bị đá ra khỏi triều dưới cái danh nghĩa mang tài năng giúp cho dân tình các vùng bị bệnh dịch làm lại cuộc sống.

"Hừ, mày giỏi lắm Kwon Yul nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc đâu. Ta đã nắm được nhược điểm của mi rồi nhóc ạ. Sớm thôi, ngai vàng này sẽ thuộc về ta. Hãy tận hưởng những ngày vui vẻ ít ỏi đi."

Người còn lại là Kim Tea Yong. Ngay lúc này, Tea Yong chỉ ước mình có cung tên trong tay để bắn hạ cái lũ chim nhạn đang vây quanh Mi Young mà thôi.

-Cái ly sắp bị đệ làm vỡ rồi đấy! Nếu bực mình thì đến đó và tống khứ cái đám kia ra khỏi Mi Young đi. - Yun Ho nhấp một ngụm rượu rồi liếc nhìn thái độ của Thượng thư bộ binh Kim Tea Yong.

-Nhưng đệ lấy tư cách gì cơ chứ? Chỉ là một tên có xuất thân tầm thường, nếu không nhờ Yul thì đến giờ đệ vẫn chỉ là một thắng khố rách áo ôm thôi.

Tea sầu não nghĩ về xuất thân của mình, tuy mang tiếng là con của công thần nhưng ai biết Tea Yong đã trải qua một tuổi thơ đầy gian khổ khi mà cha huynh mất khi huynh chỉ mới 10 tuổi cơ chứ. Nếu không may mắn quen biết Yul, được đệ ấy giúp đỡ thì chắc Tea Yong đã trở thành một tên vô lại sống bằng cách móc túi trên phố rồi.

-Tư cách ư? Thượng thư binh bộ, bằng hữu thân thiết của đương kim Hoàng đế chưa đủ để đánh bại cái lũ chỉ biết sống bám vào gia thế kia hả? Và hơn hết là đệ yêu Mi Young thật lòng. Chỉ nhiêu đó là đủ để đệ đến bên cạnh muội ấy rồi. Đừng để mấy cái lí do nhảm nhí như thân phận, tư cách gì đó xen vào mối quan hệ của hai người.

Nói rồi, Yun Ho đẩy Tea về phía đám đông kia. Nhìn cái dáng điệu rụt rè của đám công tử vô dụng đang giãn ra nhường bước cho Tea Yong, Yun Ho mỉm cười.

-Hãy trân trọng khoảnh khắc này đi, không chừng ngày mai tất cả sẽ biến mất như chưa từng tồn tại đó huynh đệ.

Soo Yoen POV

Hôm nay Yul cư xử rất kì lạ, hết nằng nặc bắt tôi tham dự buổi tiệc rồi lại cứ âu yếm, vuốt ve, nựng nịu tôi suốt mặc cho sự hiện diện của mọi người ở đây. Thiệt tình tôi chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống cho xong. Xấu hổ quá đi mất!

Đến khoảng nửa đêm tiệc tàn và chúng tôi đi về cung. Cứ ngỡ sau khi lên ngôi Yul sẽ ở tẩm cung nhưng huynh ấy lại trở về Vĩnh Lạc cung - nơi ở của tôi.

-Sao huynh lại vào đây? Huynh không về tẩm cung nghỉ ngơi đi, trễ rồi đó.

-Nơi nào có muội thì nơi đó sẽ là tẩm cung của huynh. Huynh muốn ở bên muội.

Yul nói và ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm nóng và thoảng hương rượu đang phả vào tai tôi.

-Nhưng ngày đầu tiên huynh nên ở tẩm cung chứ, nếu ở đây muội lo mọi người sẽ dị nghị đó.

Tôi quay lại khuyên Yul, tôi không muốn có thêm bất cứ lời đàm tiếu nào về Yul sau buổi tiệc vừa rồi nữa.

Chụt, tôi không thể nói thêm lời nào nữa vì nụ hôn bất ngờ của Yul. Và đúng như tôi đoán nụ hôn đó nhanh chóng tiến xuống cổ tôi.

-Yul, đừng...huynh nên về cung đi. - Tôi nói trong khó nhọc.

-Được rồi, huynh sẽ về cung.

Yul nói rồi hôn lên trán tôi. Không ngờ bữa nay huynh ấy lại ngoan ngoãn nghe lời tôi đến vậy.

Nhưng tôi đã sai lầm khi nghĩ như thế. Sau câu nói Yul bế tôi lên và tiến về tẩm cung.

-Huynh làm gì vậy? Thả muội xuống đi, mọi người nhìn thấy thì sao? - Tôi ngạc nhiên + lo lắng nhìn xung quanh.

-Mặc họ, có gì đáng để nhìn khi huynh bế cung phi của mình chứ. Muội không thích Vĩnh Lạc cung thì sang tẩm cung tiếp tục vậy. Muội nên nhớ là tội của muội bữa trước huynh vẫn chưa xử đó. Hôm nay tính luôn một thể hahahaha.

Tôi đánh nhẹ vào vai Yul nhưng lại làm huynh ấy cười lớn hơn. Người gì mà kì cục thế không biết. Tôi không ngờ tẩm cung của Yul và Vĩnh Lạc cung của tôi lại chỉ cách nhau có 10 bước chân. Nơi này khá to và được trang trí rất nhiều hoa, xung quanh các bức tường là những kệ sách, tủ... một cửa sổ lớn được bố trí đối diện với giường ngủ. Cạnh cửa sổ là một chiếc bàn nhỏ và cái trường kỉ to oành có lẽ dùng để nghỉ trưa hay nằm đọc sách.

-Thế nào nơi này đẹp chứ? - Yul hỏi sau khi đặt tôi yên vị trên giường.

-Ừ, rất tuyệt, muội không nghĩ nó lại rộng như vậy. - tôi trả lời mắt vẫn mãi nhìn ngắm khắp nơi.

Yul ôm tôi từ đằng sau và tiếp tục chuyện lúc nãy, những nụ hôn cứ nhẹ nhàng lướt đi trên vai tôi. Y phục của tôi nhanh chóng bị Yul cởi ra. Đây là lần thứ hai của chúng tôi, cảm giác rất khác tôi bắt đầu làm quen với những nụ hôn cháy bỏng của Yul, cách Yul vuốt ve tôi, thế nhưng tôi vẫn còn ngượng khi chúng tôi lõa thể như thế này. Có vẻ như Yul không quan tâm chuyện đó mà còn tỏ vẻ rất thích nữa là đằng khác. Tay huynh ấy cứ mơn trớn sờ soạng khắp người tôi và hôn lên chúng kể cả những chỗ ...... ưmh..... những chỗ "nhạy cảm" nữa.

-Yul...đừng...hôn mà... -Tôi nói trong hơi thở gấp gáp.

-Muội ngại gì chứ? Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà, không sao đâu.

Yul cắn nhẹ lên ngực tôi rồi lại tiếp tục khám phá.

-Soo Yoen, saranghea.

Đây là câu cuối cùng tôi được nghe trước khi thiếp đi.

****************

Yul POV

Nhìn cái cách ứng xử của nàng công chúa ấy tôi cảm thấy cô ta không đơn giản như vẻ ngoài của mình và dường như cô ấy có vẻ thích tôi. Tuy ngồi khá xa nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn của cô ta, nhưng mặc kệ tôi không quan tâm, tôi vẫn cứ âu yếm Soo Yoen và hi vọng rằng cô ta sẽ tự hiểu mà rút lui. Tôi biết Soo Yoen rất ngượng ngùng khi tôi hành động như vậy nhưng tôi lại thấy rất thoải mái, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây để có không gian riêng với cung phi của mình. Sau bữa trở về từ sơn cốc tôi quá bận rộn cho cái buổi lễ đăng cơ nên không có thời gian để ở bên cô ấy, giờ là lúc tôi cần bù đắp. Tôi vờ say sau đó thì tiệc cũng tàn, Soo Yoen có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi bước vào An Lạc cung.

-Sao huynh lại vào đây? Huynh không về tẩm cung nghỉ ngơi đi, trễ rồi đó.

-Nơi nào có muội thì nơi đó sẽ là tẩm cung của huynh. Huynh muốn ở bên muội.

Tôi trả lời và ôm lấy muội ấy từ đằng sau, thật sự là tôi rất muốn ở bên Soo Yoen mãi như thế này. Tôi hôn lên môi làm Soo Yoen dừng câu nói, Soo Yoen đẩy tôi ra và bảo tôi nên trở về tẩm cung của mình.

-Được rồi, huynh sẽ về cung.

Tôi trả lời nhưng trong bụng đang cười thầm. Sau khi hôn lên trán cô ấy, tôi bất ngờ nhấc bổng Soo Yoen rồi bế thẳng một mạch về tẩm cung làm cho muội ấy ngạc nhiên. Có lẽ Soo Yoen nghĩ tôi sẽ nghe lời muội ấy mà về tẩm cung nghỉ ngơi. Nhưng sao tôi có thể ngủ ngon được nếu không có muội ấy bên cạnh cơ chứ, vả lại vụ lần trước bị muội ấy lừa tôi còn chưa tính sổ, hôm nay gom lại tính một lượt cho lẹ. Haha.

Đặt Soo Yoen lên chiếc giường đại bự, nhẹ nhàng ôm lấy muội ấy từ phía sau trong khi Soo Yoen vẫn mải mê ngắm nhìn xung quanh. Hỏi muội ấy về căn phòng sau đó tôi lại tiếp tục công cuộc "đòi nợ" đã dự tính từ lúc nãy.

Đêm nay thật sự là một đêm hạnh phúc của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: