Chương 6
"...Cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh dậy."
Duẫn Hạo Vũ mở mắt ra và nhìn thấy một mái nhà màu xám, Cao Khanh Trần đang ngồi bên giường, khi người kia tỉnh dậy, anh khéo léo chạm vào cổ tay người đó để kiểm tra xem có còn sót lại chất độc nào không.
Giọng nói của Châu Kha Vũ từ ngoài cửa truyền đến, do cố ý giảm âm lượng, chỉ có thể mơ hồ nghe được vài từ.
Có bị đội trưởng mắng không?
Duẫn Hạo Vũ vểnh tai lên, định cẩn thận nghe nội dung, giây tiếp theo, cửa phòng mở toang cùng với một tiếng vang lớn. Đó là Châu Kha Vũ, một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cửa bước vào, điện thoại vẫn còn chưa ngắt kết nối, anh ngẩng đầu nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ đang dựa vào đầu giường với ánh mắt ngơ ngác.
"! Đã tỉnh rồi. Nếu còn không tỉnh lại, tôi sẽ bị bọn họ nói đến chết mất."
Châu Kha Vũ vội vàng cất điện thoại đi, bật loa ngoài, đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói của anh em đang ở nhà. Những âm thanh đến rồi đi khiến cái đầu còn hơi choáng váng của Duẫn Hạo Vũ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, cậu cảm ơn từng người một và ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Tổ chức đằng sau nhiệm vụ này phức tạp và hoàn thiện hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng, chính việc đánh giá thấp kẻ thù đã khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm, nếu không có năng lực của Cao Khanh Trần thì không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Duẫn Hạo Vũ quay đầu lại nhìn Cao Khanh Trần đã thu tay lại, khi nhìn vào mắt đối phương, anh lập tức hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng xua tay và nói rằng lần này thực sự không liên quan gì đến anh.
"Năng lực của tôi hầu hết chỉ nhắm vào ngoại thương, triệu chứng lần này của cậu không đơn giản chỉ là ngoại thương."
Duẫn Hạo Vũ nhớ rằng khi cậu bị bao phủ trong làn khói, một số hình ảnh đã bị lãng quên và ký ức đen tối cùng lúc ùa về. Lúc đó, nỗi đau đó gần như đã nhấn chìm cậu.
Nhưng giây tiếp theo, những ký ức này hoàn toàn bị xóa sạch, giống như đều bị nước chảy cuốn trôi, không để lại dấu vết.
Duẫn Hạo Vũ vô thức chạm vào vai mình, nhưng không chạm vào con bướm trong suốt luôn vây quanh cậu mà Bá Viễn đã triệu hồi trước khi cậu rời đi.
Và trong bầu không khí hỗn loạn do cuộc trò chuyện của anh em vừa tạo ra, chẳng có một giọng nói nào mà cậu muốn nghe cả.
"...Viễn ca đâu?"
Lưu Chương cúp điện thoại rất nhanh, nhấn nút cúp máy màu đỏ gần như trước khi Duẫn Hạo Vũ kịp phát âm từ "Viễn", để lại Châu Kha Vũ với đôi mắt mở to nhìn Duẫn Hạo Vũ.
Châu Kha Vũ cảm thấy cắn rứt lương tâm trước ánh mắt thiêu đốt của Duẫn Hạo Vũ, một mặt nhẹ giọng đáp lại, một mặt thì đang chửi thầm AK trong lòng.
"Viễn ca...chắc là đang đi làm nhiệm vụ."
Bá Viễn lúc này đang lặng lẽ nằm trên giường, hơi thở đều đặn như đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi anh đột nhiên bất tỉnh, Lưu Chương đã đỡ lấy anh và bế vào nhà, cũng nhanh chóng gọi điện cho Lưu Vũ, hỏi xem liệu có thực sự không muốn liên lạc với bất kỳ bác sĩ nào như lời Viễn ca đã nói trước đó hay không.
"Tốt hơn hết là nên tin Viễn ca... anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra."
Lúc này Lưu Chương đã cúp điện thoại, ném điện thoại lên ghế sô pha, tuyệt vọng kêu gào.
"Tuy rằng Viễn ca đã dự báo trước cho chúng ta, nhưng anh ấy thật sự là đã hôn mê quá lâu rồi!"
Không lâu sau khi đội sáu người lên đường hoàn thành nhiệm vụ, Bá Viễn đã gọi mọi người vẫn đang ở nhà đến.
"Khi Đại hội siêu năng lực đến gần, sẽ có nhiều biến số xảy ra. Ngay trước khi họ rời đi, tôi đã triệu hồi một con bướm đi theo Duẫn Hạo Vũ. Nếu có điều gì bất ngờ xảy ra..."
Nói đến đây, Bá Viễn dừng lại, mọi người có mặt ít nhiều đều được Bá Viễn bướm bảo vệ về mặt tinh thần, cho dù lo lắng cũng không lên tiếng bác bỏ lời nói của bất kỳ ai.
"Đừng liên lạc với bất kỳ nhân viên y tế nào của Tháp Trung tâm, hãy tin anh, được không?"
Đã gần 24 giờ trôi qua kể từ khi Bá Viễn hôn mê, Duẫn Hạo Vũ, người gần như bất tỉnh cùng lúc, đã tỉnh lại, nhưng Bá Viễn vẫn chưa có dấu hiệu gì.
"...Là loại tác nhân tinh thần gì vậy? Tiểu Vũ, lúc cậu và Kha Vũ nói chuyện điện thoại có ai tiết lộ điều gì không?"
Lưu Vũ cau mày lắc đầu, sau khi Duẫn Hạo Vũ bị thương, lựa chọn đầu tiên của Châu Kha Vũ là dẫn người đi sơ tán, cho dù anh có liên lạc với Rikimaru và Mika càng nhanh càng tốt thì khi đến nơi, khu thí nghiệm dưới lòng đất cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, để lại phía sau một mớ hỗn độn.
"Kha Vũ nói rằng nhiệm vụ có lẽ phải kết thúc ở đây, nhưng cũng có thể coi như chúng ta đã thu thập được một số manh mối về tổ chức đứng đằng sau thí nghiệm trên con người. Rikimaru và Lâm Mặc đã bị chôn vùi dưới lòng đất trong quá trình điều tra. Có một nhân vật cấp cao trong tổ chức đứng đằng sau và năng lực của hắn hẳn là có liên quan đến Đất, hơn nữa... năng lực này ắt hẳn phải có liên quan với tinh thần."
Vừa nói, Lưu Vũ vừa ngước mắt nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Bá Viễn, đưa tay vỗ nhẹ những người đang cúi đầu xung quanh mình, nói ra mấy lời an ủi.
"Tinh thần lực này, Viễn ca đã từng nói qua chưa?"
——
Trí nhớ hỗn loạn cộng với khả năng đặc biệt của Duẫn Hạo Vũ, chắc chắn đằng sau đó là một câu chuyện không hề đơn giản, vì vậy, khi cậu đi làm nhiệm vụ, Bá Viễn đã dành cả đêm để xây dựng kết giới tinh thần và triệu hồi một con bướm đi theo cậu ta. Hãy giữ mọi người ở gần bạn để đề phòng. Vì vậy, khi Duẫn Hạo Vũ bị bao vây bởi làn khí độc tấn công hệ thần kinh, Bá Viễn ngay lập tức cảm nhận được và kích hoạt năng lực của mình, hấp thụ phần lớn chất độc và rơi vào hôn mê.
Thật không dễ chịu khi tham gia vào giấc mơ và cảm xúc của người khác, khí độc tinh thần này có thể gợi lại những ký ức sâu sắc và đau đớn đã chôn sâu trong lòng con người.
Vì vậy khi ý thức của Bá Viễn thay Duẫn Hạo Vũ đắm chìm trong ký ức, cảm giác đau đớn và ngột ngạt đập vào mặt anh ngay lập tức khiến ký ức từ nhiều năm trước quay trở lại.
Tiếng khóc của trẻ con, tiếng kêu cầu cứu của những người đang hấp hối, lòng bàn chân dính đầy máu nhớp nháp và các đủ loại chất lỏng hỗn tạp khác, sau đó là một lượng lớn máu từ từ tràn vào, ngập đến mắt cá chân, cảm giác lạnh thấu xương ập tới.
Tâm trạng ổn định thường ngày của Bá Viễn có chút dao động.
Bởi vì sau khi trải qua những cảnh tượng tương tự, suy nghĩ của mỗi người chắc chắn sẽ khác nhau. Trong thế giới ý thức, loại hành vi này là điều cấm kỵ.
"Cứu tôi với, cứu tôi với"
"Tại sao anh không cứu tôi? Tại sao anh lại giả vờ như không nhìn thấy tôi?"
"Vậy thì hãy cùng tôi xuống địa ngục đi."
Ký ức của chính anh cùng với ký ức của Duẫn Hạo Vũ đan xen vào nhau, Bá Viễn cảm giác được vô số đôi bàn tay nhỏ đen ngòm tóm lấy ống quần anh, kéo anh xuống, máu càng lúc càng dâng cao, gần như che kín lồng ngực anh. Và sâu thẳm trong trái tim Bá Viễn, đứa trẻ từng thực sự nắm lấy góc quần của mình và nghiêng đầu cầu cứu, nó nhìn Bá Viễn đang bị mắc kẹt trong đầm lầy với nụ cười hồn nhiên.
Khuôn mặt lấm lem bùn đất của đứa trẻ bắt đầu hiện rõ trong trí nhớ của anh, dần dần trở thành khuôn mặt quen thuộc.
Trí nhớ của người khác đang bị trí nhớ của chính anh tác động, khi những ký ức đó được hợp nhất với nhau, những người, vật quan trọng trong ký ức sẽ trở thành diện mạo của đối phương.
Khuôn mặt của đứa trẻ trong ký ức đổi thành khuôn mặt của Duẫn Hạo Vũ, nhưng khuôn mặt thuộc về Duẫn Hạo Vũ lại có biểu cảm hoàn toàn không thuộc về Duẫn Hạo Vũ, ánh mắt lạnh lùng trịch thượng nhìn về phía anh thật khó nắm bắt.
Bá Viễn đột nhiên nhắm mắt lại, máu đã lan đến cổ, Bá Viễn chỉ cần hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể và để mình chìm xuống, tận mắt cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Chấp nhận, buông bỏ, cho đến khi huyết thủy lắng xuống, một cánh cửa không có tay nắm mở xuất hiện trước mắt Bá Viễn. Người đàn ông đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, xung quanh là bóng tối. Anh đứng dậy, đặt tay lên cửa và đẩy mạnh, cánh cửa không có tay nắm mở vẫn bất động, không chút nhúc nhích.
Anh vừa trải qua một trận hỗn chiến trong ý thức của người khác, lúc này trong lòng bàn tay anh vẫn còn dính đầy máu, in lên trên cửa nhưng không để lại dấu vết, đó là ký ức bị tiềm thức của ai đó nhốt lại và bảo vệ.
Bá Viễn bây giờ đã hoàn toàn có khả năng rời khỏi thế giới ý thức, và hành động vừa rồi của anh ấy chỉ là một nỗ lực để phá vỡ cánh cửa ký ức đã đóng chặt.
Nhưng hiện tại Bá Viễn có chút chấn động.
Anh nghĩ đến sự trùng lặp và dung hợp hoàn hảo giữa ký ức của mình và của Duẫn Hạo Vũ, sự dung hợp của ký ức không phải là một hiện tượng phổ biến, nó đòi hỏi cả hai phải có những trải nghiệm và cảm xúc giống nhau trong cùng một thời điểm, hoặc...
Bản thân ký ức này đã có sự tồn tại của nhau.
Bá Viễn đập đầu và cố nhớ lại đứa trẻ đã nắm lấy góc quần của anh mười năm trước, đôi mắt vẫn sáng lên ngay cả trong bóng tối. Nhưng thời gian trôi qua, gương mặt đứa trẻ lúc đó cũng lấm lem bùn đất. Nhưng bây giờ đã mười năm trôi qua, dù một người còn sống thì dung mạo cũng sẽ thay đổi, hơn nữa Bá Viễn đã tận mắt chứng kiến vụ nổ nhà máy nên cơ hội sống sót rất mong manh.
Nhưng Bá Viễn không thể giải thích được cảm giác đó, dù chỉ là một phần vạn khả năng, liệu có thể nào.
...Đứa trẻ mà tôi gặp mười năm trước có phải là Duẫn Hạo Vũ không?
——
Khi Bá Viễn tỉnh dậy, tiểu phân đội đi làm nhiệm vụ đã lên máy bay trở về. Duẫn Hạo Vũ, người không thể có được thông tin chính xác, không thèm để ý đến cái đầu đau nhức của mình mà bám lấy các anh em khác liên tục hỏi về thời gian trở về.
Nhiệm vụ bị gián đoạn, Cao Khanh Trần cũng xác nhận thân thể của cậu không có vấn đề gì lớn, hơn nữa, mọi người đều có chút lo lắng cho tình trạng của Viễn ca, nên vội vàng kết thúc nhiệm vụ và quay về.
Cánh máy bay trực thăng xoay tròn, tạo ra những cơn gió mạnh, đội INTO1 đến đột ngột rồi rời đi nhanh chóng, Oscar bước tới đụng vào vai Châu Kha Vũ, anh cũng bước tới ôm lấy anh trai mình, liếc mắt nhìn thấy Hồ Diệp Thao mặc áo khoác đứng trong góc lặng lẽ quan sát, anh chớp mắt và ra hiệu OK.
Sức lực của Hồ Diệp Thao đã tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, Châu Kha Vũ nhìn thấy người này khẽ mỉm cười, hơi mở miệng làm động tác cảm ơn.
"Khi nào anh hết độc thân thì đừng quên báo cho anh em một tiếng nhé."
Trước khi rời đi, Châu Kha Vũ ghé vào tai người nọ trêu chọc, khiến Oscar sửng sốt, rồi nhanh chóng lùi lại, nhảy lên trực thăng, để lại một Oscar nghiến răng nghiến lợi đầy bất lực.
"Lần tới gặp nhau mà không nhận được thiệp cưới của cậu và Gia Nguyên thì tôi sẽ đánh cậu một trận!"
Ây chà--
Châu Kha Vũ - người bị nghiệp quật - vừa lên máy bay thì gặp phải thanh âm la ó của Lâm Mặc, không biết một người làm sao có thể tạo ra một bản giao hưởng trạng thái như vậy. Anh có chút kiêng dè, né tránh ánh mắt mơ hồ của Lâm Mặc, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Duẫn Hạo Vũ.
Haizz, đứa út này chả học được gì ngoài việc buôn chuyện.
Châu Kha Vũ giơ tay đẩy đầu Duẫn Hạo Vũ, sau đó đẩy Lâm Mặc đang cố gắng nhảy lên hàng đầu, nhưng trong lòng lại vì lời nói của Oscar mà nảy ra một số suy nghĩ khó hiểu.
Có vẻ như... điều đó không phải là không thể?
Nhân vật chính khác của chủ đề lúc này hoàn toàn không hay biết gì, Trương Gia Nguyên ôm cằm nhìn Lưu Vũ viết vài chữ lên bảng đen, sau đó viết ra năng lực của mọi người bằng những ký hiệu mà chỉ INTO1 mới có thể hiểu được.
"Tôi nhờ người tìm một số dữ liệu video về cuộc thi trước đó. Mô hình địa điểm và điểm số mỗi năm có thể hơi khác một chút, nhưng mô hình chung vẫn không thay đổi."
Lưu Vũ khoanh tròn các cá nhân, cặp, nhóm trên bảng đen và viết các số 2, 4 và 5 tương ứng bên dưới.
"Có hai trận đấu đơn, hai trận đấu đôi và một trận đấu đồng đội, trận thắng đơn được 2 điểm, trận đấu đôi được 3 điểm, đội nào thắng được 10 điểm."
Lưu Vũ đang định nói cho mọi người biết về những phân tích và ngoại hình phù hợp của mình để lắng nghe ý kiến của mọi người, nhưng Bá Viễn đã nhận được cuộc gọi từ Lý Lộ Tư.
"Tôi nghe nói đội của cậu cũng sẽ tham gia vào Đại hội siêu năng lực lần này?"
Lý lão sư nói thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm thấp thường ngày của anh rất kiềm chế, hiếm khi nghiêm túc.
"Mô hình năm nay có vẻ đã thay đổi... Nhóm của cậu có thể không tham gia không?"
Rõ ràng là không thể không tham gia, trên bàn là một lá thư mời từ Tháp Trung Tâm đến dự hội nghị siêu nhiên. Sau khi xin phép đối phương, Bá Viễn mở loa điện thoại, Lý Lộ Tư bực bội gãi gãi sau đầu thở dài, anh chỉ có thể nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị kỹ càng hơn và chú ý đến an toàn.
"Tôi không hề muốn xem, nhưng khi tiếp xúc với người khác, ký ức của họ cứ thế tự nhiên ùa vào đầu tôi."
Tất cả mọi người ở Tháp Trung tâm đều biết Lý Lộ Tư không thích đấu đá cạnh tranh vì tính khí đơn giản và lười biếng của mình, nhưng điều này không có nghĩa là anh không có bạn tốt, sau khi anh bị Tháp Trung tâm dụ đến, các thế hệ sau đã theo dõi sát sao.
Hầu như tất cả các quan chức cấp cao đều tin rằng khả năng của Lý Lộ Tư sẽ chỉ phát huy tác dụng khi bọn họ muốn sử dụng nên họ không cân nhắc quá nhiều, bởi vì bọn họ cho rằng với tính cách của Lý Lộ Tư , anh sẽ không cố ý đào bới ký ức đằng sau của người khác, suy cho cùng, nếu anh biết điều gì đó không nên biết thì cuộc sống yên bình của anh sẽ bị phá vỡ.
Nhưng chỉ có một số ít người có quan hệ tốt với Lý Lộ Tư mới biết được, khả năng sửa đổi trí nhớ là chủ động, còn khả năng hấp thụ ký ức là thụ động.
Khi khi tiếp xúc cơ thể với Lý Lộ Tư, những ký ức của người kia có thể ùa về trong tâm trí Lý Lộ Tư.
Đây là lý do tại sao anh ngày càng trở nên lười giao tiếp.
Nhưng lần này, một số cao thủ ở Tháp Trung tâm đã tự cho mình là đúng và nhờ Lý Lộ Tú giúp xóa ký ức của nhân viên, họ muốn che giấu những thay đổi trong quy tắc của Đại hội siêu năng, nhưng không ngờ rằng khả năng hấp thu ký ức thụ động của Lý Lộ Tư đã khám phá ra tất cả.
"Năm nay, địa điểm và thể thức chính sẽ do Giáo hội phương Tây tổ chức. Một tuần trước, một lượng lớn dung nham đột nhiên phun ra khỏi lòng đất ở phía tây Rừng Borse, gần một phần ba diện tích khu rừng đã bị thiêu rụi. Sau khi điều tra, bọn họ kết luận rằng có thể là do những biến đổi từ viên đá năng lượng gây ra, đây là một viên đá rất mạnh với khối lượng lớn."
"Rừng Borse tuy không lớn nhưng nằm giữa Tháp Trung tâm và khu vực thuộc quyền quản lý của Giáo hội phương Tây. Cho dù phần lớn khu rừng nơi xảy ra tai nạn đều thuộc khu vực của Giáo hội phương Tây, Tháp trung tâm sẽ không từ bỏ miếng thịt béo bở này."
"Bởi vì bức xạ từ viên đá năng lượng, một số lượng lớn động vật và thực vật đã biến đổi, môi trường rừng rậm cũng thay đổi. Chưa kể lớp dung nham nơi viên đá năng lượng bị chôn vùi, tôi e rằng mọi người sẽ bị nướng chín trước khi ra được bên ngoài."
"Ai cũng đều muốn chia sẻ miếng thịt béo bở này, nhưng lại không muốn tiêu hao toàn bộ nhân lực cùng vật lực, cuối cùng tài nguyên bị tháp chia ra. Cũng không phải là không có tổ chức nhỏ phái người đến gần, nhưng họ không thu được kết quả nào nên chuyện này cũng chỉ có thể tạm dừng thôi."
"Những người ở Giáo hội phương Tây... cậu không biết, nhưng tôi biết rất rõ."
Lý do năm đó Lý Lộ Tư gia nhập Tháp Trung tâm có liên quan đến Giáo hội phương Tây, nhóm người đó ngày ngày nói về lòng nhân ái, công lý và lẽ phải, ngoài mặt thì tốt tính không ai bằng, nhưng một khi đã ra tay thì lại tàn ác hơn bất cứ ai. So với Tháp Trung tâm thể hiện ý định của mình lên bề mặt, Lý Lộ Tư càng ghét phương pháp đầy máu lạnh, giết người không thấy máu của Giáo hội phương Tây.
"Cho nên năm nay địa điểm tổ chức Đại hội siêu năng lực trực tiếp diễn ra ở khu rừng Borse. Cách thắng chính là lấy được viên đá siêu năng lực, nếu không cuối cùng chỉ còn lại ba đội."
"Không nói làm sao lấy được viên đá siêu năng lực đó, hệ thống thi đấu này nhất định là tấn công lẫn nhau, cho dù cuộc thi rõ ràng cấm ra tay đánh chết người và có nhân viên bảo vệ, thì cũng khó tránh khỏi không có thương vong."
Bá Viễn hiếm khi nghe người này nói nhiều lời như vậy kể từ khi gặp Lý Lộ Tư, anh ấy dường như đã tuôn ra hết tất cả những thông tin mà mình biết được và cũng không nghĩ đến hậu quả nếu có người phát hiện.
"Lý lão sư, cảm tạ cậu rất nhiều."
Lý Lộ Tư đột nhiên dừng lại.
Giáo hội phương Tây cư nhiên không muốn buông bỏ sức mạnh hiếm có và rất phù hợp để lợi dụng của Lý Lộ Tư, họ truy đuổi và chặn đứng mọi con đường, khiến anh phải chạy trốn đến biên giới, nhưng lại không dám tùy ý vượt biên, chỉ có thể ở gần đó và ẩn mình trong các thung lũng.
Nếu Bá Viễn không che giấu bí mật với cấp trên và bí mật giúp đỡ anh, anh đã bị những người từ Giáo hội phương Tây bắt từ lâu.
Nghĩ đến đây, Lý Lộ Tư mỉm cười, rượu Bá Viễn mang đến vẫn được đặt trước bàn của anh, trong suốt dưới ánh nắng.
"Chuyện nhỏ không đáng nhắc, miễn là có ích cho cậu."
Anh ấy vừa đưa ra quyết định tương tự như Bá Viễn hồi đó.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ lập tức xóa hết kế hoạch ban đầu trên bảng, thông tin bất ngờ làm gián đoạn kế hoạch ban đầu, điều này vừa có lợi vừa có hại cho INTO1.
Không thể lập kế hoạch trước và bài kiểm tra chỉ tập trung vào khả năng thích ứng với những thay đổi.
"Không có quy tắc cụ thể nào cho việc thay đổi hình thức, chúng ta chỉ có thể tranh thủ vài ngày để luyện tập thêm. Nhưng dù thế nào đi nữa, đừng nghĩ đến viên đá sức mạnh khi bước vào trận đấu."
Lưu Vũ đập tay cảnh cáo mọi người, nhưng ánh mắt chỉ rơi vào Trương Gia Nguyên.
"Đừng nhìn em... Ối, em hiểu rồi. Em đảm bảo là sẽ không gây rắc rối gì cho nhóm, được chứ?"
Trương Gia Nguyên tuy là hổ nhưng cũng có một mặt cẩn thận, chưa kể trước đại sự càng bình tĩnh hơn, Lưu Vũ đã chú ý đến phản ứng của mọi người kể từ khi Lý Lộ Tư gọi điện đến. Sau khi nghe người kia thông báo quy tắc đã thay đổi, tâm trạng vốn đã chán nản của Trương Gia Nguyên hiển nhiên càng trầm xuống hơn, cậu chỉ đang giả vờ vui vẻ và lấy lại tinh thần.
Bá Viễn ở một bên tự nhiên nhận ra, anh lặng lẽ nhìn Lưu Vũ động viên tinh thần của Trương Gia Nguyên sau khi an ủi vài câu, nụ cười trên môi chưa kịp tắt, Lưu Vũ đã quay đầu lại nhìn anh.
Bá Viễn đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
"Viễn ca và thầy Lý có mối quan hệ tốt như vậy từ khi nào?"
Một câu nói đã gây sóng gió.
Lý Lộ Tư cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng trong Tháp Trung tâm, tính cách của anh ta ngày càng trở nên kỳ quặc qua lời truyền miệng từ người này sang người khác, điều này tự nhiên khiến người ta tò mò nhưng lại ngại đến gần.
Đối mặt với ánh mắt tò mò và lời bàn tán của mọi người, Bá Viễn vô thức lùi lại vài bước, lời nói của Lưu Chương vẫn văng vẳng bên tai.
"Lúc đó Viễn ca và Lý lão sư làm sao quen biết nhau? Năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến cho quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy?"
"Ai có mối quan hệ tốt với ai?"
Tiếng ồn ào của đám đông át đi tiếng mở cửa, Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy Bá Viễn vẫn còn đang lùi về phía sau, suýt chút nữa đập vào góc bàn, còn chưa kịp cởi giày đã bước một bước lớn, ôm lấy eo người đó đẩy về phía trước, chớp chớp mắt vừa nhìn thẳng vào Lưu Chương vừa hỏi câu này.
Kế hoạch tiếp tục hỏi xoáy đáp xoay ban đầu của Lưu Chương đột nhiên bị khựng lại.
...Tại sao giọng điệu tự tin của Duẫn Hạo Vũ lại khiến tôi có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy?
——
*Chương tiếp theo sẽ bắt đầu đại hội và tranh tài của các siêu cường, hãy cùng đón xem Tiểu Vạn bé nhỏ của chúng ta đang hưng phấn như thế nào nhé.
⭐
Tổ chức lớn mà nhóm INTO1 hiện đang làm việc cho là Tháp Trung tâm, nhưng có nhiều thế lực chiến đấu công khai và bí mật bên trong tòa tháp, và họ có quan điểm khác nhau về một số sự kiện, chẳng hạn như có những người phản đối và ủng hộ thí nghiệm trên con người.
⭐
Về khả năng ẩn của Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ.
Khả năng của Duẫn Hạo chỉ được biết đến bởi nhóm INTO1 (và Thầy Lý), trong khi khả năng của Châu Kha Vũ chỉ được một số giám đốc điều hành cấp cao ngoài nhóm biết đến.
Về khả năng của Châu Kha Vũ: Chỉ có thể thức tỉnh sức mạnh thời gian một lần trong cùng một lúc, và Châu Kha Vũ cũng là người duy nhất thức tỉnh sức mạnh thời gian trong vòng một trăm năm qua.
⭐
Hiện tại, chỉ có hai cách có thể để đánh thức thành công dị năng:
Tự thức tỉnh sau khi trải qua những tổn thương và thay đổi lớn.
Sự thức tỉnh được xúc tác bởi viên đá sức mạnh được thừa hưởng từ huyết thống của gia đình.
Tổ chức đằng sau thí nghiệm trên người đang tìm kiếm cách thức tỉnh thứ ba ngoài hai cách trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro