Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"...Các người có cần phải nhìn chằm chằm vào tôi như thế không..."

Duẫn Hạo Vũ vừa tỉnh dậy, ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình, mỗi một ánh mắt dường như đều mang dao, như muốn vạch trần mọi thứ mà người kia đang che giấu.

"Không đúng nha. Ngay cả khi dị năng của tôi thực sự có thể làm tăng tốc độ chữa lành vết thương ở một mức độ nào đó, thì đây cũng không thể nào là điều mà tôi có thể làm, vết thương của cậu về cơ bản đã biến mất chỉ trong vòng hai ngày."

Cao Khanh Trần nhẹ nhàng nhịp ngón tay trên má, nhìn người kia từ trên xuống dưới rồi thay mặt toàn đội đặt ra nghi vấn.

"A, nếu anh đã nói vậy, thì việc này có liên quan tới năng lực của ta."

Mặc dù vết thương mà cậu phải chịu đựng ở Vùng Đỏ vào đêm đó, máu chảy ra khắp mặt đất, nhưng phần lớn đều là vết thương ngoài da, có rất ít vết thương gây tổn thương bên trong, hơn nữa còn có dị năng của bản thân bảo trợ, việc phải mất hơn một ngày để vết thương hoàn toàn lành lặn cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên.

Cơ thể căng thẳng vốn có của Duẫn Hạo Vũ dần thả lỏng ra, cậu gãi gãi sau đầu xấu hổ, sau đó hoàn thành việc còn đang dang dở.

"Tên tôi là Duẫn Hạo Vũ, dị năng ánh sáng."

! ! ! Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên và Lưu Chương hít vào một hơi khí lạnh, nhìn người có vẻ ngoài ngây thơ đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt với vẻ mặt hoài nghi, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ bình tĩnh trao đổi ánh mắt, Cao Khanh Trần và Santa nhìn như thể không có phản ứng gì, nhưng những thành viên thân quen với họ đều biết rằng đây là trạng thái vô thức, có quá nhiều thông tin cần phải tiếp thu, Bá Viễn và Rikimaru là những người có phản ứng ít nhất trong số mười một người, có thể nói là cực kỳ bình tĩnh .

"Tôi tưởng thuộc tính ánh sáng sẽ...không xuất hiện nữa."

Rikimaru và Bá Viễn không biết làm thế nào để nói cho mọi người biết về thảm kịch xảy ra vào mười năm trước, nếu Duẫn Hạo Vũ thực sự là hậu duệ của một gia đình nào đó, khi đó cậu chỉ mới sáu bảy tuổi.

Sáu bảy tuổi...thì có thể nhớ được bao nhiêu?

Câu chuyện về thảm kịch năm đó cùng mối hận thù dần phai nhạt theo thời gian, là đội có độ tuổi trung bình trẻ nhất ở tòa trung tâm, sự hiểu biết của INTO1 về thảm kịch bất ngờ này chỉ đến từ những lời truyền miệng của những người lớn tuổi, hoặc vài trang văn bản lạnh lùng được ẩn sâu trong thư viện. Không ai biết đã có bao nhiêu máu và không cam tâm bị chôn vùi dưới những trang chữ lạnh lùng đó.

"Đợi đợi đợi đợi một chút!" Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cú sốc, giọng nói có âm lượng cao của cậu trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí ngột ngạt vốn có. Cậu một bước chạy tới người nọ, có chút không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai người đó.

"Tôi rất thích sức mạnh này a! Nó mang lại cho con người sự ấm áp và sức mạnh vững chắc."

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đó là sự ấm áp mà Duẫn Hạo Vũ suốt mười năm qua chưa từng cảm nhận qua. Lời nói của Trương Gia Nguyên dường như đã phá vỡ một lớp phong ấn nào đó, Lưu Chương theo sau đi tới chỗ Duẫn Hạo Vũ để giới thiệu các thành viên, ngay cả Lâm Mặc cũng không thể không tiến lên hai bước, như thể anh ta cũng muốn nói điều gì đó với Duẫn Hạo Vũ.

"Nhưng cá nhân tôi không ủng hộ việc cho cậu ấy tham gia."

Bầu không khí thoải mái vừa mới được củng cố bỗng dưng bị đông cứng lại chỉ vì câu nói này, Châu Kha Vũ, người đang cẩn thận quan sát phản ứng của các thành viên trong nhóm và Duẫn Hạo Vũ, đã làm gián đoạn nỗ lực chiêu mộ người mới vào nhóm của Trương Gia Nguyên. Cơ thể vốn đang tựa nhẹ vào ghế đã đứng thẳng, hai tay chắp lại, khuỷu tay tựa vào hai chân, không để ý đến ánh mắt của Trương Gia Nguyên, ngồi đối diện Duẫn Hạo Vũ, bình tĩnh nhìn vào mắt cậu.

Quả nhiên... Bá Viễn thầm thở dài trong lòng. Mặc dù Châu Kha Vũ là người dễ gần, thậm chí đôi khi còn có chút trẻ con và dễ thương trước mặt các thành viên, nhưng khi nói đến sự an toàn của mọi người, anh ấy lại bình tĩnh như một cỗ máy vô cảm, khi đối mặt với những yếu tố không chắc chắn sẽ đưa ra phán đoán hợp lý nhất cho tình hình hiện tại.

Những người có đời sống cá nhân phức tạp như Duẫn Hạo Vũ, về sau khó tránh khỏi những tranh chấp không đáng có, Châu Kha Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý, ngay cả Lưu Vũ cũng gật đầu đồng tình.

"Không ngoài dự đoán, các người quả nhiên từ chối."

Khả năng ẩn náu trong Vùng Đỏ của Duẫn Hạo Vũ cho đến nay không bị ảnh hưởng bởi một số yếu tố bên ngoài mà chủ yếu dựa vào phán đoán của chính cậu về những nguy hiểm tiềm ẩn, trên môi Duẫn Hạo Vũ hiện lên một nụ cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ý kiến bác bỏ rõ ràng của Châu Kha Vũ. 

"Nhưng tôi biết rằng không ai trong số các thành viên INTO1 có xuất thân đơn giản hay khả năng bình thường."

Duẫn Hạo Vũ vẫn giữ nguyên tư thế như trước, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế sofa với nụ cười rạng rỡ.

"Nếu không kiểm tra thử năng lực của tôi, làm sao mọi người biết được rằng tôi gây hại nhiều hơn hay là có lợi nhiều hơn cho INTO1?"

Bá Viễn đứng trong góc, lặng lẽ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Duẫn Hạo Vũ, anh không khỏi nghĩ đến cổ tay bị giữ chặt của mình khi anh quay lưng chuẩn bị rời đi vào tối qua. Bá Viễn quay lại và nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ bước chân trần trên sàn gỗ mịn màng, lòng bàn tay còn lại đặt sau lưng, ngẩng đầu lên, nhếch môi cười.

Răng hổ nhọn của Duẫn Hạo Vũ nhô ra một chút, khiến cậu ta trông đặc biệt đáng yêu.

"Tôi tự hỏi liệu ca ca đây có muốn tôi ở lại không?"

Nụ cười của cậu ấy thực sự rất đẹp, Bá Viễn sững sờ trong giây lát, anh nghĩ đến ánh mặt trời ấm áp buổi chiều mùa đông, xuyên qua mọi lạnh lẽo, chiếu vào người một chút ấm áp và dễ chịu, khiến người ta bất giác thư giãn.

Thật ra anh đang nghĩ về điều đó, Bá Viễn không khỏi nhớ lại cảnh tượng mà anh nhìn thấy ở sâu trong giấc mơ của cậu đêm qua, và anh gần như phá vỡ quy tắc không bao giờ để lại dấu vết trong giấc mơ của bất kỳ ai vì Duẫn Hạo Vũ.

Nhưng cuối cùng, Bá Viễn lựa chọn lặng lẽ nuốt những lời này, chỉ im lặng nhìn vào mắt người đó, nhẹ nhàng nói một tiếng cổ vũ "cố lên".

Đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ đột nhiên sáng lên, như thể đắm chìm trong một ánh sao nhỏ, đâm thẳng vào trái tim Bá Viễn.

——

"Nếu muốn xác định và kiểm tra năng lực của cậu ấy thì tốt nhất nên đến học viện. Tuy nhiên, học viện sẽ ghi lại thông tin của từng vị khách đến thăm. Nếu là sự thật thì chẳng khác nào vạch trần Duẫn Hạo Vũ trước công chúng."

Trương Gia Nguyên là người đầu tiên giơ tay từ chối, một loạt quy tắc và quy định do Tòa Trung tâm đặt ra vì lợi ích của mọi người thật mệt mỏi, cậu gần như có thể tưởng tượng được hậu quả nếu năng lực của một người được công khai.

"Điều này tuyệt đối không được phép. Bất kể thuộc tính ánh sáng của cậu ấy mạnh hay yếu, chỉ cần xác định là nguyên tố ánh sáng, cậu ấy nhất định sẽ bị nhốt ở Tòa Trung tâm."

Là thành viên của đội tốt nghiệp từ học viện, Cao Khanh Trần đương nhiên biết rất nhiều về học viện và đồng ý với tuyên bố của Trương Gia Nguyên, ngay cả Mika cũng đứng một bên và gật đầu đồng tình.

"Nếu là dị năng mang thuộc tính thiên về tấn công thì sẽ dễ dàng biết được cấp độ của nó. Đáng tiếc, Duẫn Hạo Vũ mang thuộc tính ánh sáng, loại dị năng này không mang tính chiến đấu."

"Nhưng thuộc tính ánh sáng rất linh hoạt và lại còn rất hiếm."

Là một trong số ít người giữ sức mạnh nguyên tố trong đội, Lưu Chương không khỏi giơ tay bày tỏ ý kiến, Santa và Lưu Vũ, người cũng có sức mạnh nguyên tố, gật đầu bổ sung thêm.

"Cực kỳ hiếm... Những người mang thuộc tính ánh sáng sống sót sau sự cố đó đều được bảo vệ bởi các tổ chức thuộc mọi quy mô, vì vậy những người sống sót ở bên ngoài... thực sự rất đáng nghi."

Mặc dù lần đầu gặp mặt, mọi người đều tỏ ý nghi ngờ, thậm chí có người hoàn toàn không đồng ý với việc cho cậu gia nhập, nhưng hiện tại mọi người đều đang tranh cãi về cách bảo vệ an toàn cho cậu, làm sao để không bị Tòa Trung tâm phát hiện, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Không chỉ có các người nghi hoặc, kỳ thực ngay cả bản thân tôi cũng quên rất nhiều chuyện."

Duẫn Hạo Vũ kể từ khi tỉnh dậy không có ý định giấu giếm bất cứ điều gì với những người trước mặt, những tháng ngày lẩn trốn không biết số phận nào đang chờ đợi cậu phía trước nếu không có nơi trú ẩn. Duẫn Hạo Vũ cau mày, nhưng những ký ức trong vài tháng qua vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, ngay cả việc sử dụng sức mạnh ánh sáng cũng chỉ mới bắt đầu gần đây.

"...Sức mạnh của tôi dường như chỉ mới thức tỉnh được vài tháng, tôi vẫn chưa thành thạo trong việc sử dụng chúng. Tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ về việc bị nhốt trong túp lều, làm vật thí nghiệm từ lúc nhỏ.. ... Trong ký ức của tôi chỉ còn sót lại vài lọ thuốc và những ống kim tiêm, còn những chi tiết khác, tôi không thể nhớ được ".

...là thí nghiệm trên con người.

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên nhìn nhau, sau đó không khỏi nhìn về phía xa nơi Bá Viễn đang dựa người vào tường, cách xa khỏi đám người, nhẹ nhàng thở dài.

"Không phải là không thể chấp nhận cậu ta, nhưng đến khi báo cáo về dị năng, phải giở trò gì mới có thể thông qua được, các thanh tra không dễ bị lừa."

Lưu Vũ gõ gõ bàn thu hút sự chú ý của mọi người, giơ ngón tay chỉ vào Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên ngước mắt liếc nhìn Châu Kha Vũ đang giả vờ lãnh đạm đứng bên cạnh, tự cảm thấy não to lên không ít.

"Nhóm chúng ta đã ẩn giấu một năng lực đặc biệt. Nếu lại phát hiện thêm một cái...sẽ mang đến không ít phiền toái."

"Hãy để vấn đề này cho tôi."

Bá Viễn đứng im lặng hồi lâu trong góc đột nhiên lên tiếng, Riki nhận ra ý đồ của người này, giơ tay nắm lấy cánh tay người đó, Bá Viễn vỗ nhẹ vai người kia ý bảo anh đừng lo lắng, sau đó bước tới bắt gặp ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ.

"Một người bạn mà tôi biết có thể giúp tôi việc này. Nếu sau này chuyện này bị phát hiện, tôi sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy tôi phải đảm bảo rằng cậu xứng đáng để tôi phải gánh chịu rủi ro này."

Bá Viễn ngước mắt liếc nhìn Lâm Mặc, Lâm Mặc nhanh chóng phản ứng lại, chạy ra khoảng không trống trải bên ngoài nhà, ánh mắt Châu Kha Vũ đảo qua mọi người, cuối cùng chậm rãi rơi vào người Lưu Vũ.

"...Tôi lên nhé?"

Lưu Vũ có chút bất lực giơ ngón tay, dị năng của anh không phải là siêu năng lực có tính công kích cao, xét về sức mạnh tấn công thì vẫn phụ thuộc vào Lưu Chương và Santa.

"Cậu là người đầu tiên. Santa và Lưu Chương cả hai cũng lên thử đi. Biết điểm dừng".

"Lại đánh nhau à? Vết thương của tôi vẫn chưa lành hẳn!"

Lưu Chương vén áo lên, nhìn thấy vết thương trên thắt lưng đã được băng bó dày đặc, thoạt nhìn có vẻ không giống như được băng bó chuyên nghiệp.

Hôm qua, Lưu Chương đã từ chối lời đề nghị sử dụng dị năng của Cao Khanh Trần để giúp chữa lành vết thương nhanh hơn. Ngược lại anh cầm hộp thuốc cứu thương gõ cửa phòng Lâm Mặc, mặc dù bị người đang tức giận giữ tay lại, la hét trong đau đớn, nhưng cũng coi như đã dỗ được người ta.

"Tôi thực sự không muốn..."

Vẻ mặt của Santa cứng đờ trong giây lát, anh ta đã quen với việc chĩa lưỡi dao sắc nhọn về phía người ngoài, nhưng anh vẫn luôn dịu dàng với những thành viên trong đội. Đối mặt với tình huống này, anh tự nhiên ngơ ngác, vô thức trốn phía sau Lưu Vũ.

...Anh lớn xác như vậy, dù có trốn thì với chiều cao của tôi, anh có chắc là không bị phát hiện không!

"Lần là lần lựa, không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Tôi lên."

Trương Gia Nguyên ngay từ đầu có chút háo hức muốn thử, nhưng Châu Kha Vũ vẫn giữ cậu lại và không nói gì. So sánh năng lực luôn là điều mà Trương Gia Nguyên thích làm, dù sao khi đó cậu và Châu Kha Vũ vẫn là những người xa lạ.

"Ta còn không phải là sợ em mất khống chế sao?"

Châu Kha Vũ biết rõ tính cách người kia, ngay từ đầu liền không có ý định để cho cậu tham gia, anh chặn cánh tay của mình trước mặt người đó, còn bị người nào đó véo cho một cái.

"Em có phải là loại người như vậy không? Đó chỉ là một cuộc khảo nghiệm mà thôi."

...thật không?

Châu Kha Vũ không khỏi nhớ lại, lần trước Trương Gia Nguyên yêu cầu đánh một trận, nửa mái nhà của đội liền bị thổi bay, đối thủ của cậu phải nhập viện suốt một tuần.

Trương Gia Nguyên quay đầu đối mặt với ánh nhìn không thể tin tưởng nổi của người kia, còn đang định phản bác, thì chợt nhớ lại thành tích lẫy lừng trong quá khứ, xoa đầu, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn chút.

"Những trường hợp đặc biệt cần được đối xử đặc biệt và đảm bảo chừng mực là được."

Để Duẫn Hạo Vũ, Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên chiến đấu riêng lẻ sẽ là một lựa chọn tốt, phong cách chiến đấu của hai người hoàn toàn khác nhau, điều này dễ dàng làm nổi bật mức độ thông thạo dị năng của một người sâu đến mức nào.

"Vậy...chúng ta thử xem"

——

Phía sau nơi ở của INTO1 là một mảnh đất rộng và trống trải, là sân tập đã được phê duyệt khi đội mới thành lập, Duẫn Hạo Vũ vừa bước lên mặt đất cứng dưới chân, nước chợt xuất hiện trên mặt đất khô ráo.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vũ đang đứng đối diện, đầu ngón tay của cậu bị vướng vào một vòng nước chảy, lượng nước nhỏ xuất hiện khi Bá Viễn bắt đầu hét lên ngay lập tức biến thành một làn sóng lớn và đập về phía Duẫn Hạo Vũ.

Quần áo trên người trong nháy mắt bị lượng nước khổng lồ làm ướt, Duẫn Hạo Vũ vô thức giơ tay lên nhưng không thể ngăn cản sự xâm nhập của dòng nước mềm mại đầy biến hóa, dòng nước gần như đã nhốt cậu trong chớp mắt.

Duẫn Hạo Vũ tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị mất cảnh giác và sặc nước mấy lần, cậu nín thở, cảm thấy ngột ngạt, mắt bị nước đập vào không thể mở ra. Duẫn Hạo Vũ cố gắng hồi lâu nhưng chỉ có thể nheo mắt lại, bóng dáng Lưu Vũ đứng đối diện bị vặn vẹo, không thể nhìn rõ.

Nhưng với chừng ấy thời gian trốn chạy không thể nào tồn tại chỉ với dị năng phổ thông mà không có bất kỳ kỹ năng tay trái nào khác.

Duẫn Hạo Vũ đã ngấm ngầm tích lũy năng lượng trong lòng bàn tay khi quần áo bị nước làm ướt, thoạt nhìn, dị năng ánh sáng có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng trong cuộc sống thường ngày, ánh sáng là điều không thể thiếu.

Chỉ cần có ánh sáng, sức mạnh của cậu là vô tận.

Lưu Vũ nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn, cường độ ánh sáng tích tụ lâu ngày khiến mắt người không thể chịu nổi, khả năng phản chiếu bẩm sinh của nước đã trở thành vũ khí phản công của Duẫn Hạo Vũ.

Lưu Vũ hai mắt trở nên xám xịt, trong mắt sau khi bị ánh sáng mạnh kích thích, có cảm giác đau nhức dữ dội, tầm nhìn của anh bị tước đoạt, nguyên tố nước bao quanh Duẫn Hạo Vũ tự nhiên dao động dữ dội, nhân cơ hội thoát ra.

Bị ngâm trong nước quá lâu, khiến cho phổi bị thiếu khí, cảm giác buồn nôn dâng lên, Duẫn Hạo Vũ ngã xuống đất, một tay chống lên, thở hổn hển, bộ dạng ướt đẫm có chút đáng thương.

Lưu Chương ngồi xổm trước mặt Duẫn Hạo Vũ, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào vai người đó. Ngọn lửa nhỏ nhảy qua kẽ ngón tay, sau đó lan ra bao trùm Duẫn Hạo Vũ. Con phượng hoàng mũm mĩm cũng nhảy lên vai người kia kêu inh ỏi.

"Ồ, không tệ đâu nhóc."

Cao Khanh Trần ở một bên cũng kịp thời giơ tay che lại đôi mắt đang bị ánh sáng kích thích của Lưu Vũ, dùng dị năng xoa dịu cơn đau nhức nhối ở mắt anh.

"Tiểu Vũ xả nước ngay trước mặt tất cả chúng ta a?"

"Không phải dị năng của tôi là nước sao? Việc phóng nước ra không phải là một hành động hết sức bình thường à?"

Lưu Vũ khẽ chớp mắt, nhưng đồng tử vẫn mơ hồ, không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Anh nắm lấy cánh tay người đỡ mình dậy, cố gắng tiến về phía trước hai bước, suýt chút bị ngã nhưng lại được cơn gió nhẹ nâng lên.

"Tiểu Cửu nói đúng, nếu không có nước, bây giờ em đã bị trọng thương rồi."

Bá Viễn giơ tay đỡ Duẫn Hạo Vũ đang ngồi trên mặt đất bình tĩnh lại nhịp thở, sau khi được ngọn lửa với nhiệt độ vừa phải sưởi ấm một lúc, hơi ẩm trên cơ thể đã giảm đi rất nhiều.

"Sức mạnh của một dị năng và độ hiếm của nó có mối quan hệ nhất định, nhưng việc sử dụng nó một cách khéo léo mới là chìa khóa quyết định để giành chiến thắng. Thuộc tính duy nhất của sức mạnh nguyên tố đòi hỏi cậu phải học cách khai phá chúng."

"Lưu Chương và Lưu Vũ đều có sức mạnh nguyên tố. Trong mắt của hầu hết mọi người, lửa và nước chỉ có một số công dụng cơ bản, nhưng Lưu Chương đã phát triển khả năng của mình đến mức có thể kiểm soát được hình dạng, phạm vi và thậm chí cả nhiệt độ của ngọn lửa, Lưu Vũ còn học được cách khống chế điểm đóng băng của nước."

Lưu Vũ gật đầu, giọt nước trong lòng bàn tay ngưng tụ thành hình chóp băng sắc nhọn, ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay của Lưu Chương dần dần đổi màu theo thời gian, từ cam chuyển sang đỏ, cuối cùng chuyển thành ngọn lửa xanh.

"Nếu đã nghỉ ngơi xong rồi thì cùng Gia Nguyên thử xem nhé."

Bá Viễn giơ tay xoa xoa cái đầu đầy lông của cậu, đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn một chút.

Có vẻ như đứa trẻ đã lắng nghe những gì anh nói.

Trương Gia Nguyên ở một bên không nhịn được nhảy ra. Cậu bẻ khớp đầu và cổ tay, hét lên để Lâm Mặc mở ra một số khung cảnh thú vị.

"Tôi muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, nên biết điểm lại ở đâu, bản chất chỉ là kiểm tra khả năng sử dụng năng lực của Duẫn Hạo Vũ, ngoài ra mọi thứ xuất hiện trong hiện trường đều có thể được sử dụng."

Bá Viễn giơ tay lên khiến Trương Gia Nguyên đang phấn khích bỗng rùng mình, sau nhiều lần chỉ dẫn, Châu Kha Vũ cũng đứng gần hơn để ngăn chặn tai nạn và kịp thời cắt ngang cuộc khảo nghiệm.

Nhưng khung cảnh ở đây là ở đâu?

Lâm Mặc tựa hồ nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt Duẫn Hạo Vũ, anh nhếch khóe miệng búng ngón tay, vùng đất rắn chắc vốn trống trải bị bao phủ bởi cát lún, những gò đất lớn nhỏ mọc lên từ mặt đất, kèm theo tiếng gió rít và tiếng sóng vỗ, gió và cát bay lên khiến người ta khó có thể mở mắt.

"Vòng thử nghiệm thứ hai đã bắt đầu, tận hưởng đi các em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro