Chương 19
Thuốc mà Cao Khanh Trần tiêm cho Bá Viễn không khiến người ta ngủ sâu mà thay vào đó là gợi lại một số ký ức sắp bị lãng quên.
Khi Bá Viễn tỉnh dậy, mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, ánh sáng trắng rực rỡ tràn ngập căn phòng. Anh giơ lòng bàn tay lên chặn ánh nắng quá chói mắt đối với một người vừa mới tỉnh dậy, vài giọt nước mắt sinh lý chảy ra từ đôi mắt, ngón tay vô thức nắm lấy góc chăn.
Trong giấc mơ vừa rồi, anh vẫn đang ở trong một tầng hầm tối tăm và bẩn thỉu, khi mở mắt ra, anh nhìn thấy một căn phòng ngủ ấm áp, sáng sủa và không tì vết, một đen, một trắng, một sáng và một tối, cảm giác tan vỡ khiến Bá Viễn hơi choáng váng, may mắn là âm thanh ngoài cửa đã kéo suy nghĩ của anh lại, Bá Viễn giơ tay lau khóe mắt, tùy ý mặc áo khoác vào và ra mở cửa.
Người ngoài cửa đội mũ, dưới vành mũ lộ ra vài sợi tóc vàng, người này cụp mắt nhìn đôi chân trần của Bá Viễn, khẽ thở dài rồi đẩy người vào phòng.
Hóa ra là Lợi Lộ Tu.
Trong lúc Bá Viễn đang bị cấm túc và theo dõi, việc đưa người ngoài vào ký túc xá INTO1 không phải là chuyện đơn giản, Bá Viễn vẫn đang nghĩ cách ra ngoài liên lạc với người đó, không khỏi quay đầu nhìn Lợi Lộ Tu ở cửa phòng, Riki mỉm cười với anh, nhìn đôi môi người đó hơi hé mở, thầm thì.
"Cố lên, nhất định được."
Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, Riki mới thả lỏng cơ thể căng thẳng của mình, dựa vào tường và trượt xuống, thản nhiên ngồi trên sàn nhà gần cửa, lấy ra viên kẹo từ trong túi không biết để từ lúc nào, mở ra ném vào miệng, vị chua ngọt của chanh, hương thơm lập tức tràn ngập khoang miệng.
Rikimaru là người biết rõ nhất về những gì mà Bá Viễn đã trải qua.
Khi đó, anh và Bá Viễn vô tình đột nhập vào địa điểm thí nghiệm quan trọng của kẻ thù, chính Bá Viễn bước tới trước mặt anh, đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra và một mình bước xuống.
Bá Viễn ở bên trong không bao lâu, đã nhanh chóng bước ra ngoài, trong tay còn cầm một lọ thuốc màu đỏ, thậm chí có chút vội vàng. Riki không biết anh ấy đã nhìn thấy hay trải qua điều gì ở bên trong, anh chỉ nhìn Bá Viễn, người đang tràn ngập trong suy nghĩ và không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, rồi...
Tận mắt chứng kiến nhà máy nổ tung ngay sau lưng họ.
Trong ấn tượng của Rikimaru, Bá Viễn luôn hiền lành và điềm tĩnh. Mặc dù anh dễ dàng bị lay động và cảm động bởi những điều nhỏ nhặt tầm thường, nhưng thực ra lại rất cứng cỏi, là kiểu người sẽ không nhìn lại ngay cả khi họ gặp khó khăn với những gì họ tin tưởng.
Nhưng vào lúc đó, Riki nhìn thấy những cảm xúc mà anh chưa từng thấy trước đây trong mắt của người đó.
Đó là sự bất lực, yếu đuối và hối hận.
Nếu Rikimaru không cố gắng hết sức để truyền đạt tin tức đến mọi người là không được di chuyển, nếu những người đó đến muộn một bước, có lẽ đã không thể ngăn được người đó chạy vào trong.
Riki vẫn nhớ lọ thuốc mà Bá Viễn lấy ra từ tầng hầm đã bị rơi mất trong lúc giằng co, lực lượng cứu hộ từ Tháp Trung tâm đã nhanh chóng giữ lấy anh và giao cho Tháp Trung tâm. Hai người xem như cũng có đóng góp lớn cho sự việc này, chặng đường phía trước có thể coi là suôn sẻ.
Bá Viễn thức tỉnh sức mạnh tinh thần của mình, sức mạnh tinh thần của anh không phải thứ mà người bình thường có thể nhận ra. Tuy nhiên, trong thời gian đó, đôi mắt màu xanh đen của anh đặc biệt trở nên rõ ràng, mặc dù anh thường mỉm cười và nói với Riki rằng anh không sao nhưng chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhận ra sức mạnh tìm ẩn của Bá Viễn trong nháy mắt.
Nếu không được đưa đến bệnh viện sau khi ngất xỉu và không thể trụ vững được nữa sau nhiệm vụ ngày hôm đó, Rikimaru sẽ không biết sự việc này đã để lại trong lòng Bá Viễn bao nhiêu tổn thương về mặt tâm lý, cũng như không biết những vụ nổ, khói lửa và mùi máu mà anh gặp phải mỗi khi đi làm nhiệm vụ sẽ khiến anh hết lần này đến lần khác tự trách mình sâu sắc hơn.
"... Trong lòng anh ấy biết điều đó, nhưng anh ấy không sẵn lòng chấp nhận điều trị. Ngược lại, anh ấy nhất quyết tiếp cận những trường hợp tương tự hết lần này đến lần khác."
Trong lúc hôn mê, anh vẫn khóa chặt những ký ức về tầng hầm đó. Lợi Lộ Tu cũng có linh lực nhưng chỉ có thể đột phá một phần phòng tuyến và nhìn thấy một ít mảnh ký ức rải rác.
"Cậu ta đang rất tỉnh táo, là tự hành hạ bản thân."
Trong ba ngày liên tiếp, Lợi Lộ Tu đã nhiều lần cố gắng tháo gỡ những nút thắt trong lòng và ký ức cho anh, nhưng cuối cùng chỉ thở dài bó tay. Bá Viễn không hề biết rằng những ký ức sâu sắc nhất về người đó đã bị khóa lại.
Sau khi tỉnh lại, Bá Viễn cuối cùng cũng có thể mô tả đầy đủ trải nghiệm của mình dưới tầng hầm sau nhiều lần điều trị tâm lý, chẳng hạn như môi trường tối tăm và bẩn thỉu, đối tượng thí nghiệm hấp hối vẫn còn là trẻ em và vô số vết máu trên tường.
Nhưng không ai biết về ký ức đã bị Lợi Lộ Tu chặn lại.
"...Lúc đó tôi chỉ cẩn thận không khóa hoàn toàn trí nhớ của cậu, không ngờ rằng mấy năm sau, tôi lại phải tự tay giúp cậu mở khóa."
"Không ngờ rằng... đây cũng có thể là một loại duyên phận."
"Anh thực sự đã đưa ra quyết định của mình rồi à?"
Bá Viễn ngồi ở mép giường, nhìn ánh nắng tràn ngập căn phòng, Lợi Lộ Tu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đó, xác nhận nhiều lần, đầu ngón tay của người đó xoa xoa xương cổ tay, cuối cùng gật đầu trịnh trọng xác nhận.
——
"Một nhiệm vụ cũng không nhận, vậy mang cậu ta về đây làm gì?"
Patrick vừa bước vào, trùng hợp nghe thấy lời của Già Cơ vang lên, cậu nhướng mi liếc nhìn về hướng người đó, lặng lẽ kéo chiếc ghế bên cạnh Át Cơ ngồi xuống.
Thái độ thờ ơ của cậu khiến bầu không khí trong phòng giảm mạnh, Át Cơ không quan tâm, ôm cằm nhìn khuôn mặt vô cảm của Patrick, gõ gõ ngón tay lên bàn.
"Mặc dù Joker đã nói không ép cậu làm nhiệm vụ, nhưng cậu về đây cũng đã ba ngày, tôi có thể hỏi lý do không?"
Át Cơ cực kỳ tự tin vào khả năng điều khiển sức mạnh của mình, hắn rất chắc chắn rằng ký ức của người đó đã quay trở lại và cảm xúc cũng đã thay đổi. Đương nhiên, hắn cũng tin chắc rằng nhân cách đang chiếm giữ cơ thể này vào lúc này không còn là nhân cách đã gia nhập đội INTO1 vào thời điểm đó.
"Tôi không muốn trả lời."
Patrick lên tiếng, chặn hết mọi lời nói chỉ trong năm chữ, vẻ mặt của Già Cơ rõ ràng trở nên lãnh đạm hơn. Nụ cười trên khóe miệng của Đầm Cơ ngày càng rõ rệt, cô ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt dường như không chút lo lắng của người đó, cô cầm một viên đá quý có hình dạng phức tạp và dùng đầu ngón tay xoay nó.
Cuộc họp tiếp tục trong bầu không khí kỳ lạ.
Hầu hết dữ liệu trong phòng thí nghiệm trọng điểm bên dưới Đại học Thành Đô đều đã được chuyển đi từ trước, tổn thất gần như không đáng kể so với sự trở lại của Át bích. Ngoài ra, sau khi mất trí nhớ lại tình cờ trở thành một thành viên quan trọng trong đội dưới trướng Tháp Trung Tâm, sau khi gợi dậy mối liên hệ, có thể thu được một đối tượng thí nghiệm chất lượng cao không thể buông bỏ là Át bích.
Át Cơ nhớ đến Bá Viễn, người được nhìn thấy lần cuối vào ba ngày trước và bị Patrick buộc phải rút lui nhưng không hề tổn hại gì, tâm trạng rất tốt và vẫy tay giải tán cuộc họp.
Họp xong, Patrick không đứng dậy rời đi ngay, cậu ngồi tại chỗ rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau khi ra ngoài đã bị Đầm Cơ cố tình chặn lại.
"Tặng cậu món quà chào mừng trở lại"
Đầm Cơ nắm lấy lòng bàn tay cậu và đặt vào đó một viên ngọc mà không có bất kỳ lời giải thích nào, Patrick liếc nhìn xuống và thấy viên hồng ngọc được chạm khắc hình con bướm sống động như thật, bề ngoài của nó giống 90% con bướm của Bá Viễn.
"Chỉ cần là con người, ắt sẽ có tình cảm, ngay cả cậu cũng không ngoại lệ, cho nên ta vẫn luôn rất tò mò..."
"Ngay cả khi nhân cách thuộc về Patrick đã quay trở lại, ký ức và trải nghiệm đều là thật, cậu vẫn sẽ bị ảnh hưởng, nhân cách mà cậu đè nén, thuộc về Duẫn Hạo Vũ... là nhân cách đầu tiên của cơ thể này, phải không?"
Patrick ngơ ngác nhất thời không thoát khỏi tầm mắt của Đầm Cơ, đầu ngón tay cọ vào đôi cánh sắc nhọn của con bướm màu hồng ngọc, cuối cùng rời đi mà không nói gì.
Đầm Cơ hoàn toàn đúng.
Bá Viễn rơi vào giấc mơ và chìm vào ký ức của chính mình, cuối cùng đã mở được cánh cửa bị khóa dưới sự hướng dẫn của Lợi Lộ Tu.
Sau khi cánh cửa mở ra, trước mặt là một căn phòng tối đen, Bá Viễn chạm vào tường, chậm rãi men theo bức tường mà đi tới, sau vài lần vấp phải vật thể không xác định dưới chân, anh mới nhìn thấy một tia sáng le lói trước mặt .
Cuối hành lang dài là một cái lồng lớn.
Hầu hết bọn trẻ đều co ro trong góc hoặc trên đống cỏ khô, trong ánh sáng lờ mờ không thể nhìn rõ, ngực của chúng vẫn còn phồng lên xẹp xuống, ở phía bên phải có một đứa trẻ với mắt cá chân đã bị trói bằng dây xích, nó ôm lấy cánh tay, vùi mặt vào đầu gối, toàn thân được bao quanh bởi một luồng ánh sáng mờ nhạt. Nó ngước mắt lên khi nghe thấy âm thanh, Bá Viễn bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của nó trước khi ánh sáng biến mất.
Việc xoa dịu một đứa trẻ đang căng thẳng không phải là một việc dễ dàng, may mắn thay, Bá Viễn có lợi thế đặc biệt về sức mạnh tinh thần, anh ấy có thể kéo đứa trẻ thoát khỏi trạng thái căng thẳng chỉ bằng một vài lời nói.
Nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó rất khác với ký ức ban đầu của Bá Viễn.
Khuôn mặt vốn dĩ mờ mịt của đứa trẻ trở nên rõ ràng, Bá Viễn giơ tay lau đi một ít bụi bẩn trên mặt, đôi mắt hơi sáng dần dần chồng lên đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ.
"Có rất nhiều người mặc đồ trắng, những mũi kim dài và mảnh, từng chút từng chút bom thuốc vào...ở đây, ở đây, cả ở đây nữa, từng chút một, rất đau, rất đau."
Dưới sự hướng dẫn của Bá Viễn, đứa trẻ dần dần mất cảnh giác và duỗi cánh tay đầy lỗ kim của mình ra.
"Em đau đến ngất đi mấy lần. Khi tỉnh dậy, em phát hiện anh trai mình cũng đã bị trói. Nhưng anh ấy bảo vệ em rất tốt, luôn quan tâm an ủi em. Từ đó trở đi, em hiếm khi bị lôi vào phòng thí nghiệm."
Anh trai...?
Bá Viễn nhìn quanh nhưng không thấy đứa trẻ thứ hai nào còn thức, anh quay lại nhìn và thấy đứa trẻ trước mặt đang duỗi cánh tay còn lại ra. Cánh tay trái của nó còn nghiêm trọng hơn cánh tay phải rất nhiều, vết bầm khắp nơi thậm chí còn đang chảy máu, đứa trẻ đã mất rất nhiều sức lực chỉ với việc nhấc cánh tay lên, điều đó cho thấy mấy tên điên kia không xem những đứa trẻ này như con người.
"Anh nhìn đi, để bảo vệ em mà anh trai đã bị thương rất nặng. Những người đó, họ còn nói... phải bắt tất cả những đứa trẻ có thể phát quang... Vì vậy nên anh trai em mới bảo em là tuyệt đối không thể để lộ việt bản thân có thể phát quang."
Ánh mắt Bá Viễn dán chặt vào người đang thì thầm nhỏ nhẹ trước mặt, khả năng lớn nhất đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, nhưng anh lại không thể mở miệng để biểu đạt.
"Em...em và anh trai em tên là gì?"
"Em tên Duẫn Hạo Vũ! Anh trai em tên là..."
Duẫn Hạo Vũ quay mặt vào tường, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Bá Viễn nhìn đứa trẻ đang nói chuyện một mình với bức tường trống, trong mắt đột nhiên tràn đầy chua chát.
"Anh ấy nói tên anh ấy là Patrick, em cũng có thể gọi anh ấy là Paipai."
Lòng bàn tay Duẫn Hạo Vũ hơi sáng lên, từ trong đống cỏ đào ra được một ống nghiệm đã qua sử dụng, đứa trẻ cau mày, đầu ngón tay run rẩy, nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết. Bá Viễn nhìn cậu dùng kim nhọn đâm vào cánh tay mình, từng chút một trích ra một ít máu rồi cho vào ống nghiệm.
"Paipai nói...vị ca ca này có thể sẽ cần dùng đến."
Khi Bá Viễn nhận lấy ống nghiệm, anh chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của đứa trẻ, máu người đã ấm mà trái tim lại càng nóng hơn.
"Vậy, ca ca, anh có thể cứu bọn em ra ngoài chứ?"
Rõ ràng anh đã hứa với Duẫn Hạo Vũ... nhưng anh lại không thể cứu em ấy.
Bá Viễn nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, tầm nhìn trở nên mơ hồ, nước mắt trong nháy mắt lăn dài trên khuôn mặt. Lợi Lộ Tu ngồi bên giường, nắm lấy cổ tay anh với vẻ mặt lo lắng, nhẹ nhàng hỏi anh có ổn không.
"Tôi ổn, chỉ tiếc rằng... tôi không tìm thấy những ký ức này sớm hơn."
Nếu không có thí nghiệm trên người nhiều năm về trước, Duẫn Hạo Vũ đã có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất dưới ánh mặt trời. Nhưng bây giờ cậu lại đang bị bóng tối nuốt chửng.
"Tôi đã hứa với Duẫn Hạo Vũ rằng tôi nhất định sẽ cứu bọn họ."
——
"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi."
Châu Kha Vũ tựa vào thành giường bệnh nhìn Trương Gia Nguyên, người đã do dự không nói nên lời kể từ khi mọi người rời đi. Sự thiển cận của Trương Gia Nguyên không có nghĩa là cậu ta ngu ngốc, ngay từ đầu, Châu Kha Vũ cũng chưa bao giờ cảm thấy rằng mình có thể giấu Trương Gia Nguyên ở dòng thời gian này lâu.
Bởi vì hắn đã mất đi Trương Gia Nguyên quá lâu, lâu đến nỗi những ký ức mà hắn thề rằng sẽ không bao giờ quên đã bị thời gian cuốn trôi và phai nhạt dần. Sức nặng tích tụ theo năm tháng trên cơ thể anh không thể so sánh với Châu Kha Vũ trong dòng thời gian này.
Trên thực tế, Trương Gia Nguyên rất nhạy cảm với những thay đổi của Châu Kha Vũ chỉ trong vài câu đối thoại ngắn ngủi sau khi tỉnh dậy, sự thay đổi này khiến Châu Kha Vũ vừa cảm thấy quen thuộc vừa xa lạ. Nhưng giác quan thứ sáu lúc nào cũng căng thẳng của Trương Gia Nguyên lại không hề phát ra cảnh báo, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bình tĩnh của Châu Kha Vũ, cậu nheo mắt lại, nhẹ giọng nói.
"Kha Vũ, anh biết tôi rất ít khi mơ. Có thể nói tôi gần như chưa bao giờ nằm mơ."
"Nhưng đêm qua tôi đã nằm mơ, hết thảy trong mơ đều quá đỗi chân thực, xúc giác, thính giác, thậm chí cả khứu giác, giống như tất cả đều đã từng xảy ra..."
Trương Gia Nguyên nói, nắm lấy tay người đó và đặt lên trước ngực, cậu nhìn vào đôi mắt đen láy của người đó với những cảm xúc phức tạp.
"Cuối cùng tôi mơ thấy anh dùng dao đâm vào tim tôi. Chính hành động này đã khiến tôi nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng tôi lại không biết tại sao mình lại có giấc mơ như vậy."
"Còn anh thì sao, anh có manh mối gì không?"
Châu Kha Vũ không trả lời ngay câu hỏi của người này, anh giơ tay cởi khuy áo của người đó ra, lòng bàn tay chạm vào bộ ngực trắng nõn của người đó, trái tim đang đập trong lòng ngực người đó, trên ngực không hề có vết đao.
Mãi đến khi Trương Gia Nguyên nắm lấy cánh tay anh, Châu Kha Vũ mới phát hiện đầu ngón tay mình vô thức run rẩy, hàng trăm năm đã trôi qua nhưng ký ức đau đớn đó vẫn in rõ trong anh.
Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
"Nguyên Nhi..."
Khuôn mặt mộc mạc của người đó cuối cùng cũng vỡ nát, trong mắt hiện lên những cảm xúc đau đớn cùng tuyệt vọng.
"Sao em có thể chắc chắn...điều này không thực sự xảy ra?"
——
"Cậu có chắc... tên của cậu cũng là Trương Gia Nguyên?"
Khi Châu Kha Vũ hỏi câu hỏi này lần thứ ba, trên khuôn mặt hiền lành kia cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, cậu quay người nhìn Châu Kha Vũ đang ngồi ở mép giường mỉm cười, giơ ngón tay chỉ vào mặt mình.
"Tôi nghĩ... tôi hẳn là trông rất giống Trương Gia Nguyên, đúng không?"
Câu nói này khiến Châu Kha Vũ cau mày ngồi thẳng dậy.
Người trước mặt quả thực rất giống Trương Gia Nguyên, nếu phải nói khác biệt, có lẽ dưới mắt phải có một nốt ruồi khá rõ ràng, tính cách cũng không giống Trương Gia Nguyên trong thế giới của anh, cậu hòa nhã và điềm tĩnh hơn.
"Đây là thế giới của anh, nhưng cũng không phải là thế giới của anh."
Trương Gia Nguyên thấy người đó đã bình tĩnh lại thì đưa cuốn sách vừa lấy ra khỏi kệ cho anh. Châu Kha Vũ bối rối cầm lấy cuốn sách, mở trang đầu tiên theo sự hướng dẫn.
Đây là cuốn sách ghi lại quá khứ, bắt đầu từ thời điểm người đầu tiên có siêu năng lực được phát hiện, nó ghi lại nguyên nhân hình thành siêu năng lực và những sự kiện lớn giữa người có siêu năng lực và người thường từ góc nhìn của người thứ ba.
Châu Kha Vũ lật qua vài trang, nhìn thấy sự xuất hiện của ba tổ chức lớn bao gồm Tháp Trung tâm, thông tin về thí nghiệm trên người và sự phá hủy của Tháp Trung tâm. Đầu ngón tay đặt ở góc dưới bên phải của cuốn sách, khi anh lật sang trang tiếp theo, khuôn mặt của chính anh hiện lên trên cuốn sách mà không hề chuẩn bị trước.
Trên thực tế, cuốn sách này rất mỏng, cơ bản chỉ ghi lại thời gian và các sự kiện liên quan chứ không có nhiều hình ảnh về con người. Vì thế Châu Kha Vũ có chút sửng sốt khi đột nhiên ảnh của chính mình xuất hiện, anh đảo mắt liền nhìn thấy thông tin về INTO1 ở bên cạnh.
Trên thực tế, sau khi chuyển đến đây, Trương Gia Nguyên không cần nói cho Châu Kha Vũ biết, anh cũng đã đoán được mình đã tới tương lai.
Nhưng nếu là tương lai... vậy tại sao xung quanh anh lại không có ai quen thuộc?
Khoảnh khắc Trương Gia Nguyên bắt gặp ánh mắt của anh, cậu có thể đọc được sự bối rối trong mắt anh, cậu khẽ thở dài, đặt tay mình lên mu bàn tay anh rồi nắm lấy tay anh lật đến trang cuối cùng của cuốn sách, một bức ảnh đã mờ rơi xuống.
Bức ảnh này là ảnh chụp của mọi người trong INTO1 mà Châu Kha Vũ chưa từng thấy trước đây. Chỉ nhìn thoáng qua thì phát hiện trong ảnh chỉ có không đến 11 người, chỉ dừng lại ở con số 8. Trong số tám người trong bức ảnh, bảy người đều có dấu vết thời gian trên khuôn mặt, nhưng anh là người duy nhất... trẻ đến mức thời gian dường như đứng yên.
"Hiện giờ...hiện giờ là...?"
Trong lòng Châu Kha Vũ bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, anh không tìm thấy trong ảnh bất kỳ dấu vết nào của Trương Gia Nguyên, cũng không biết nguyên nhân vì sao hai người còn lại lại mất tích. Anh không khỏi siết chặt lấy bàn tay đang đưa về hướng mình, lấp bấp thốt ra vài chữ, đó là khả năng mà Châu Kha Vũ đã đoán được nhưng lại không dám thừa nhận.
Trương Gia Nguyên giữ lòng bàn tay đang run rẩy của người đó lại và giơ tay xoa đầu người đó.
"Kha Vũ... Hiện tại, dòng thời gian của anh, đã qua hơn sáu trăm năm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro