Chương 18
Hiện tại Bá Viễn thực sự không ngủ được.
Người nằm trên giường, vùi nửa đầu vào gối, hai tay buông thõng ngoài mép giường, Bá Viễn ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng một khi nhắm mắt lại, hình ảnh giữa mơ và thực lại tiếp tục đan xen trong tâm trí anh. Hơi thở đều đặn trở nên gấp gáp, anh mở mắt lần nữa sau khi bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Dù đã chợp mắt được vài lần nhưng đó không phải là một sự nghỉ ngơi tốt, nhưng vẫn xem là cơ hội để anh giải tỏa được tinh thần căng thẳng của mình. Khi Lưu Chương dậy sớm đi xuống lầu uống nước, tình cờ đụng phải Bá Viễn đang từ trong phòng đi ra, Lưu Chương dụi dụi mắt liếc nhìn thì sực tỉnh, cau mày dừng lại trước mặt Bá Viễn.
"Viễn ca... anh không nghỉ ngơi tốt à?"
Ngay khi Bá Viễn định nói mình không sao, cánh cửa phòng ở cuối hành lang đột nhiên đập mạnh, hai người vô thức nhìn lại, Cao Khanh Trần vẫn đang mặc đồ ngủ, nhưng trên tay lại cầm một lọ thuốc không xác định hoàn toàn khác với hình ảnh của anh lúc này, nghiêng người về phía hai người họ mỉm cười.
Trái tim Bá Viễn run lên dữ dội, anh vô thức lùi lại hai bước trước khi bị Lưu Chương tóm lấy cánh tay.
Mười phút sau, Lưu Chương thành công đưa Bá Viễn, người bị Cao Khanh Trần đánh ngấc trở về phòng ngủ. Cao Khanh Trần lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vặn xoắn góc chăn bông thật chặt, sau khi cất lọ thuốc xong, anh vỗ vai Lưu Chương.
"Có phải muốn đi gặp Lâm Mặc không? Chúng ta cùng đi."
Lưu Chương gật đầu, nhìn Cao Khanh Trần trở về phòng, sau đó bưng ly nước in hình con vịt màu vàng xuyên qua phòng khách bừa bộn đi vào phòng bếp. Cửa kính bên ngoài cửa bếp đã dày đặc các vết nứt, bên trong bếp cũng bị ảnh hưởng nhẹ, anh nhấc chiếc máy pha cà phê để vào vị trí cũ, cho nước vào, mở tủ phía trên, thản nhiên lấy hạt cà phê rồi đổ vào, lặng lẽ dựa vào mép quầy bếp im lặng chờ đợi.
Máy pha cà phê được cắm vào nguồn điện, phát ra tiếng bíp, hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, Lưu Chương trở về phòng ngủ rồi ngủ thiếp đi, hiện tại cuối cùng anh cũng có chút thời gian rảnh rỗi để xử lý thông tin của ngày hôm qua. Anh ngáp một cái, lấy điện thoại ra lướt nhanh qua phần nổi bật, đến cuối mới thấy tin nhắn về lệnh trừng phạt từ Tháp trung tâm.
Mặc dù INTO1 đã cung cấp một địa điểm thử nghiệm quan trọng cho bên kia, nhưng việc Duẫn Hạo Vũ phản bội và rời khỏi tổ chức cũng là sự thật. Tháp trung tâm luôn thưởng phạt công minh, hình phạt thường nặng hơn phần thưởng rất nhiều, trong tình huống như vậy, Lưu Chương thậm chí còn suy đoán INTO1 có thể sẽ bị cấm điều tra một thời gian.
Tuy nhiên, lệnh trừng phạt này bề ngoài chỉ là phê bình bằng lời nói chứ thực chất không hề hạn chế bất kỳ quyền lợi cũng như hành động nào của INTO1. Lưu Chương luôn cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một số thông tin quan trọng nào đó, anh cau mày đọc đi đọc lại nhiều lần, thậm chí còn đổ tràn cà phê ra ngoài mà không để ý tới.
Cao Khanh Trần thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, nhưng không thấy ai ở đó, may mắn thay, mùi cà phê nồng đậm đã dẫn anh tiến vào phòng bếp, anh thò đầu nhìn vào, liếc mắt liền thấy Lưu Chương đang tựa người vào quầy bếp với vẻ mặt cau có.
"Sao còn chưa đi?"
"Tiểu Cửu, anh còn nhớ chuyện Viễn ca giúp Duẫn Hạo Vũ che giấu thân phận không?"
Câu nói ngắn gọn này khiến Cao Khanh Trần không khỏi cau mày, anh tự nhiên nghĩ tới lệnh trừng phạt vô lý từ Tháp Trung Tâm. Trên thực tế, suy đoán của họ là hoàn toàn chính xác, lệnh trừng phạt mà Bá Viễn nhận được hoàn toàn khác với lệnh trừng phạt mà các thành viên INTO1 khác nhận được, tuy nhiên Bá Viễn đã giấu kín điều đó và chỉ nói cho Rikimaru biết.
"Riki, trong nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta nhiều năm trước, trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất bị đánh bom... Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy Pai Pai."
Bá Viễn cầm trong tay chiếc cốc thủy tinh, trong đó chỉ còn lại nửa cốc trà nguội, anh cúi đầu liên tục nói về những nghi ngờ liên quan đến Duẫn Hạo Vũ và một số sự trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra sau khi anh ấy đi sâu vào giấc mơ của cậu ta. Riki đủ nhạy cảm để nhận thấy cơ thể người đó khẽ run lên, anh bước tới, ngồi xổm trước mặt người đó, nắm lấy tay người đó và lấy chiếc ly ra khỏi lòng bàn tay người đó.
"Tôi muốn giải phóng ký ức bị chặn lại đó, tôi cần sự giúp đỡ của Lợi lão sư, và tôi cũng cần sự giúp đỡ của cậu."
"Hình phạt mà Tháp Trung Tâm đưa ra cho cậu là cấm túc để kiểm điểm bản thân. Bên ngoài cũng sẽ có sự giám sát ngầm. Dù vậy, cậu vẫn muốn ra ngoài sao?"
Riki đã tận mắt chứng kiến vẻ ngoài yếu đuối và những tổn thương về mặt tinh thần của Bá Viễn sau vụ nổ, và anh cũng biết rằng phải mất một thời gian dài con người mới có thể vượt qua được những ký ức đau buồn đó. Nhưng sau khi anh nghe hết ý định của Bá Viễn, anh cũng không có cách nào từ chối, chỉ nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía Bá Viễn và nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Duẫn Hạo Vũ, cậu làm việc này vì cậu ta có đáng hay không?"
Nói xong, Riki cảm thấy ngón tay đang run rẩy của người đó đột nhiên ngừng run, một vầng trăng sáng chiếu vào trong mắt người đó, xoay đầu nhìn anh với ánh mắt kiên định.
"Đáng."
Tôi đã bỏ lỡ một lần rồi, tôi không muốn bỏ lỡ cậu ấy lần nữa.
——
Lâm Mặc trong giấc mơ được bao bọc bởi một ngọn lửa ấm áp, ngọn lửa đã biến mất trong giấc mơ của anh không biết lúc nào lại nhen nhóm lên, xoay tròn bao quanh anh như một thực thể sống, hướng dẫn anh đẩy cánh cửa nặng nề kia ra. Anh từ từ mở mắt, thứ mà anh nhìn thấy là một trần nhà và bức tường trống trãi, Lâm Mặc quay đầu nhìn lại, cây xanh trên bậu cửa sổ không biết từ lúc nào đã lại đâm chòi những mầm xuân mới.
"Mặc Mặc?"
Một giọng nói quá quen thuộc vang lên bên tai anh, anh cảm thấy tay mình đã bị một lòng bàn tay khác bao bọc, Lâm Mặc không thể tin nổi, liên tục chớp mắt, một giây sau, cái đầu xù lông của Lưu Chương dần tiến lại gần.
Nhân cơ hội Lâm Mặc vừa mới tỉnh lại, không thể động đậy, hắn sờ soạng thân thể người ta một lúc, sau khi xác nhận cơ thể không có vấn đề gì lớn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó Lâm Mặc liền chạm vào má hắn.
Cảnh tượng có người nhéo má mình đã không xuất hiện.
Lâm Mạch nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào một bên mặt người nọ, Lưu Chương có thể cảm nhận được đầu ngón tay người đó hơi run run, dò xét từng tấc một như thể đang xác nhận điều gì đó. Trong lòng Lưu Chương lập tức bị kích thích, lòng bàn tay của hắn bao phủ cổ tay gầy gò có khớp nối rõ ràng của người đó, bao bọc lấy đầu ngón tay của người đó, cúi người ôm chặt lấy người đó.
"Anh trở về rồi, Lâm Mặc lão sư."
Nước mắt Lâm Mặc trong nháy mắt rơi xuống, Lưu Chương bất đắt dĩ giơ tay lên nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi dòng nước mắt. Anh nắm chặt lòng bàn tay rồi giơ lên, cuối cùng một đòn rất nhẹ đáp xuống ngực hắn. Lâm Mặc nắm lấy cổ áo hắn, kéo xuống, bất chấp đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Cao Khanh Trần nhếch khóe môi, cẩn thận đóng cửa lại, Lưu Vũ và Santa cũng đi theo cùng, nhìn thấy phản ứng của anh, đại khái cũng đã đoán được nguyên nhân, ba người đơn giản lui về, đứng ở góc tường, chờ đợi hai người bên trong ôn lại chuyện cũ. Vết thương trên cánh tay của Santa bị virus ăn mòn lần trước đã dần lành lại, có thể nhìn thấy lớp da non mỏng manh phía trên, anh giơ tay nhéo nhéo cánh tay có chút ngứa ngáy của mình, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi.
"Lần này Lâm Mặc cũng bị nhiễm virus sao? Nhìn qua có vẻ không quá nghiêm trọng?"
"Tôi đã đại khái tính toán ra được thời gian tỉnh dậy của cậu ấy nên đã cho cậu ấy uống thuốc giải độc trước, tức là trông càng đáng sợ hơn."
Tôi hiểu rồi.
Santa gật đầu, nghĩ tới tình trạng của Lưu Vũ lần trước trông có vẻ nghiêm trọng như vậy, nhưng chỉ sau nửa ngày chữa trị gần như đã bình phục, đây chính là cách chữa trị đó sao... Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn Cao Khanh Trần, trong lúc đang do dự không biết có nên hỏi hay không, phòng bệnh đột nhiên mở ra với một tiếng rầm lớn. Lưu Chương nhìn mọi người đang đứng ở cửa xấu hổ gãi đầu. Anh lùi lại một bước rồi gọi mọi người vào.
Cao Khanh Trần nắm lấy cổ tay Lâm Mặc, một luồng ánh sáng xanh nhạt bao quanh hai người, ba người đứng cách ra xa ở góc phòng, Lưu Chương và Santa hạ giọng, nhẹ nhàng giao tiếp, Lưu Vũ đang đứng giữa họ, khẽ cau mày khi nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.
"Tôi không biết Tiểu Cửu đã cho Mặc Mặc uống thuốc gì. Mới có một ngày mà vết thương mưng mủ trên cơ thể cậu ấy đã bắt đầu đóng vảy. Thật kỳ lạ."
"Lần trước Lưu Vũ cũng vậy, tôi nhìn thấy cậu ta dùng dao quẹt cái - thế là khỏi rồi."
Santa khua tay tả lại con dao mà Cao Khanh Trần sử dụng lần trước, đang nói được giữa chừng thì bị một người vỗ nhẹ vào vai. Lưu Vũ đang lặng lẽ nghĩ cách chuyển chủ đề giữa hai người, thì Cao Khanh Trần đột nhiên quay lại với nụ cười trên môi.
Nhưng Lưu Vũ liếc mắt liền nhận ra, nụ cười của người này không lan được vào mắt.
"Không có gì kỳ diệu cả, chỉ là cả hai lần tôi đều dùng máu của mình để chữa trị."
Sau đó, Cao Khanh Trần xắn tay áo lên, dùng kim đâm vào đầu ngón tay. Vẻ mặt anh bình tĩnh, hành động nhanh gọn, Lâm Mặc còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị Cao Khanh Trần nắm lấy, anh bôi máu từ đầu ngón tay của mình lên vết thương của người kia, vùng da vốn đã mưng mủ, thâm đen, rõ ràng cho thấy việc bị thương không hề nhẹ, dần lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Máu của tôi... có thể chịu được trăm loại độc. Đây chính là nguyên nhân mọi người chưa từng nhìn thấy tôi trúng độc. Về phần vì sao..."
Vẻ mặt của Lưu Vũ lập tức trở nên nghiêm nghị.
"Tôi tự hỏi liệu mọi người đã bao giờ nghe nói đến...Dược nhân chưa?"
Santa, Lưu Chương và Lâm Mặc không biết thuật ngữ "Dược nhân" ám chỉ điều gì, nhưng nó nghe có vẻ không thoải mái lắm. Cao Khanh Trần nheo mắt, nắm chặt nắm đấm, anh đang định giải thích thêm thì bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt ngang.
Trương Gia Nguyên chạy tới, không hề dừng lại mà trực tiếp dùng tay đập vào cửa, cánh cửa lắc lư rồi sập xuống dưới sức ép nặng nề, bụi tung mù mịt khắp phòng. Cậu đứng ngoài cửa, hoàn toàn không quan tâm đến cảnh tượng hỗn loạn do mình vừa gây ra, cậu nhìn thẳng vào Cao Khanh Trần đang ngồi bên giường.
"Kha Vũ...Kha Vũ tỉnh lại rồi."
Sự thật này hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
Trương Gia Nguyên tỉnh lại đã gần trưa, rèm cửa sổ vốn được buộc lên đã được hạ xuống để che bớt ánh nắng mặt trời chiếu vào, khiến căn phòng trở nên mờ mịt, độ sáng thích hợp để người ta ngon giấc. Cậu chớp chớp mắt, lập tức cảm giác được một bàn tay đang áp vào một bên mặt của mình, cậu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng xen lẫn phức tạp của Châu Kha Vũ.
"Kha Vũ? Anh tỉnh rồi?"
Trương Gia Nguyên bị cái lạnh đột ngột làm cho giật mình, bật người đứng dậy, vội vàng lùi lại vài bước, thận trọng tiến lại gần để quan sát tình hình. Châu Kha Vũ giơ tay chạm vào má cậu, có chút ngơ ngác thì thầm nói rằng anh không sao, nhưng ánh mắt của anh lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, không hiểu sao lại trùng lặp với Châu Kha Vũ trong giấc mơ đêm qua.
Trương Gia Nguyên lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Châu Kha Vũ có xảy ra chuyện gì hay không đương nhiên không phải chỉ qua một lời nói, vì vậy cậu lập tức chạy đi tìm Cao Khanh Trần, người vẫn còn ở phòng bệnh của Lâm Mặc ở tầng dưới.
"Ừm... Sau ca phẫu thuật hôm qua, tôi đoán chừng đến ngày mốt cậu mới tỉnh lại. Khả năng phục hồi chức năng cơ thể của cậu nằm ngoài khả năng dự đoán của tôi. Kha Vũ, cậu không có gì giấu chúng tôi đúng không? "
Sau khi xem xong hồ sơ báo cáo, Cao Khanh Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của người kia một lúc mới do dự hỏi, Châu Kha Vũ bất lực dang hai tay ra để mọi người nhìn.
"Tôi có thể giấu gì được? Gia Nguyên đã ở với tôi cả đêm."
Châu Kha Vũ tựa vào đầu giường, ánh mắt rơi trên người Trương Gia Nguyên, người vẫn đang giữ vẻ mặt nghiêm túc lo lắng cho quá trình hồi phục của người kia, cậu gật đầu đồng ý với câu nói của Châu Kha Vũ, lúc này Cao Khanh Trần mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đặt lên ngực anh ... Ánh sáng màu xanh nhạt từ từ bao trùm lấy cơ thể anh.
Khả năng chữa lành quả thực có thể khiến người ta hồi phục nhanh hơn, mỗi người đều mang những gánh nặng khác nhau, và vẫn còn rất nhiều khúc mắc liên quan đến nhiệm vụ theo dõi tổ chức thù địch cần phải cùng nhau giải quyết. Vì vậy, ngay cả khi vẫn còn chịu những cơn đau dai dẳng hoặc ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc sau khi điều trị bọn họ cũng không cho phép bản thân dừng lại, chỉ có Trương Gia Nguyên người đứng ở vị trí gần nhất trừ Cao Khanh Trần, nhìn Châu Kha Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, với một ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt không rõ ý vị.
Trương Gia Nguyên đã lâu không nằm mơ.
Giấc ngủ đột ngột đêm qua rất hiếm khi xảy ra đối với một người luôn cảnh giác cao độ, chưa kể Châu Kha Vũ lúc đó còn bị thương và nằm bất tỉnh đang ở bên cạnh, cho nên sau khi tỉnh dậy cậu tự nhiên ý thức được rằng rất có thể là Viễn ca đã giúp cậu nghỉ ngơi.
Nhưng Bá Viễn không có thói quen ngẫu nhiên tạo ra những giấc mơ cho người khác.
Nghĩ đến đây, giấc mơ quá đỗi chân thực vào đêm qua dường như lại hiện lên trước mắt Trương Gia Nguyên. Bụi bay khắp nơi trên đống đổ nát, tiếng sỏi đá rơi xuống, mùi thuốc súng và mùi máu trộn lẫn với nhau, ngay cả dung mạo của Châu Kha Vũ cũng cực kỳ rõ ràng, trong mắt anh hiện lên những cảm xúc phức tạp, nước mắt lăn dài và nỗi đau tột cùng đến từ trái tim bị xuyên thủng. Cơn đau dữ dội ập đến, tất cả đều có cảm giác giống như...
Giống như nó đã từng xảy ra trước đây.
——
Châu Kha Vũ cảm giác được ý thức của mình dường như đã bị nuốt chửng.
Lưỡi kiếm mà Duẫn Hạo Vũ đâm vào thắt lưng và bụng của anh được hình thành bởi năng lượng của chính cậu ta, nên nó tự nhiên phát huy một loại khả năng khác trên vết thương của người đó. Nhưng lúc này Châu Kha Vũ đang chìm trong bóng tối, bên tai có tiếng kêu gào cùng tiếng nức nở, anh đưa tay định chạm vào nhưng không thể chạm được, nhưng phía sau anh dường như có một thực thể nào đó, đẩy anh về phía trước.
Những mảnh ký ức hỗn loạn tràn vào trong đầu khi anh tiến về phía trước, thái dương đau đớn không hề dễ chịu, những ký ức xám xịt, rời rạc và vô căn cứ khiến anh không khỏi cau mày, vào khoảnh khắc đoạn băng tiếp theo lóe lên, dường như bóp chặt lấy hơi thở của anh.
Anh nhìn thấy đống đổ nát, nhìn thấy Trương Gia Nguyên ngã vào vòng tay đầy máu của mình, nhìn thấy nước mắt của chính mình rơi trên má người đó, nhìn thấy...
Anh dùng chính tay mình dùng dao đâm vào tim Trương Gia Nguyên.
Châu Kha Vũ bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh lại.
Mồ hôi lạnh làm ướt sợi tóc trên trán, Châu Kha Vũ ôm ngực thở dốc, mãi cho đến khi những mảng màu lốm đốm và đứt quãng trước mắt tiêu tan dần, anh mới ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh.
Phòng bệnh mà anh mong đợi đã không xuất hiện.
Đây là một căn phòng được trang trí vô cùng cổ điển, giá sách cao bằng gỗ chất đầy các loại sách khác nhau, lúc này anh đang nằm trên một chiếc giường êm ái, khói trắng từ lư hương đặt trên chiếc bàn gỗ ở góc phòng từ từ tản đi, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng quanh quẩn bên người.
Châu Kha Vũ nhìn chung quanh cũng không thấy ai, thân thể cẩn thận cử động, nhưng lại không cảm thấy cơn đau từ thắt lưng và bụng. Anh không tin nổi cụp mắt xuống, một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi hiện ra, không có chút dáng vẻ bị thương nào.
Cùng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, vị khách đang cầm một cái khay trong lòng bàn tay, dưới nách là một tập hồ sơ không hề mỏng, hắn sững sờ một lúc khi bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Châu Kha Vũ.
"Sao cậu dậy sớm thế?"
Lời nói của người này càng khiến Châu Kha Vũ càng thêm bối rối, lúc này mặt trời đang chiếu xuống từ phía sau người đó, có lẽ đã giữa trưa, hắn đứng ngược sáng, mái tóc hơi dài che khuất tầm mắt, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng Châu Kha Vũ lại nhìn thấy một dáng vẻ quen thuộc từ trên người hắn.
Vị khách hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt thù địch của Châu Kha Vũ, hắn đặt cái khay lên bàn, xoay người nhét tài liệu vào tủ sách. Châu Kha Vũ chăm chú nhìn động tác và hình dáng lộ liễu của người đó, tim đập dữ dội không thể khống chế.
"Tôi biết anh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tôi cũng không có ý định giấu giếm."
Lời vừa rồi hắn nói ra rất nhẹ nhàng, giọng điệu rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút mềm mại, cho nên Châu Kha Vũ không thể nhận ra ngay giọng nói mà anh rất đỗi quen thuộc.
Nhưng lúc này, người đó kéo chiếc ghế bên cạnh ra, giơ tay vén mớ tóc vướng víu ra sau tai, cong mắt đón nhận ánh mắt từ anh, khóe môi nở một nụ cười, hắn giơ tay đỡ đầu nhìn Châu Kha Vũ, người đang vô cùng kinh ngạc.
"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"
Giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng, đó là giọng nói vô cùng quen thuộc với Châu Kha Vũ, nhưng cũng cực kỳ xa lạ với Châu Kha Vũ.
Người trước mặt có vẻ ngoài và giọng nói giống Trương Gia Nguyên tới 90%.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro