Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng động lớn từ trung tâm tòa nhà thực nghiệm đặc biệt rõ ràng.

Elvis nheo mắt lùi lại, cánh tay đau nhức dữ dội khiến hắn không khỏi giơ tay lên xoa xoa, máu tràn ra trong nháy mắt bao phủ lòng bàn tay. Elvis kìm nén cơn tức giận, phát tán virus khắp đại sảnh ở tầng một, lần trước Lâm Mặc đã mất đi một người quan trọng vì sức mạnh quỷ quyệt của hắn, lần này anh tự nhiên đã có chuẩn bị từ trước, virus trôi nổi trong không khí nhưng không thể tiến xa hơn.

Không gian trong suốt do Lâm Mặc tạo ra đã ngăn cản anh tiếp xúc với không khí bên ngoài, virus có mạnh đến đâu cũng không thể tồn tại lâu nếu không có cơ thể sống, sự phóng thích không kiềm chế của Elvis chỉ ảnh hưởng đến hắn và Bạch Lý bên cạnh.

"Thật là một tiểu tử xảo quyệt, lẽ ra nó nên chết dưới lòng đất."

Elvis ho ra một ngụm máu, tuy không muốn nhưng hắn đành phải ngừng sử dụng sức mạnh của mình. Lượng lớn virus hắn vừa phóng thích đã bị tiêu diệt, bạo phản lên cơ thể hắn, virus không thể xâm nhập vào không gian do Lâm Mặc thiết lập, giải pháp duy nhất là khiến cho Lâm Mặc không còn sức lực để duy trì kết giới không gian xung quanh mình. Elvis quay lại nhìn Bạch Lý đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt vô cảm, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của cô nhuộm một màu đỏ tươi do virus, cô ta cụp mắt xuống, lắng nghe âm thanh nho nhỏ ngoài cửa, khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, toàn bộ cánh tay của cô ta đã biến thành một lưỡi dao sắc bén.

"Vẫn là đánh nhanh thắng nhanh thôi."

Giọng nói lạnh lùng của Bạch Lý lướt qua tai Elvis, ánh trăng bạc do lưỡi kiếm phản chiếu lóe lên trước mắt Lâm Mặc, anh theo bản năng lùi lại hai bước, lưỡi kiếm lướt qua vai anh. Đòn tấn công đã tạo ra âm thanh nặng nề lên không gian do Lâm Mặc dựng lên. Sau khi vai bị đánh trúng, một cảm giác tê dại như điện giật lan ra cánh tay, Lâm Mặc quay đầu nhìn sàn đá cẩm thạch vỡ nát, không khỏi cau mày, Bạch Lý không cho bất cứ ai có cơ hội suy nghĩ, dùng tay nâng tảng đá lên ném xuống, đòn tiếp theo nhắm thẳng vào mặt của Lâm Mặc.

Tốc độ của người này vượt xa dự đoán của Lâm Mặc, khó có thể tưởng tượng cánh tay mảnh khảnh kia lại biến thành lưỡi dao sắc bén như vậy, mỗi một đòn tấn công đều tiêu hao tinh thần lực của Lâm Mặc, giống như bị một cây kim đâm vào người, liên tục khuấy động tâm trí anh, lớp rào chắn dày đặc ban đầu trở nên trong suốt hơn chỉ với mắt thường.

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, tóc mái của Lâm Mặc đều ướt đẫm mồ hôi, cơn đau khiến anh cắn môi dưới đến mức rỉ máu, hình dáng trước mặt dần trở nên mơ hồ. Nhưng dù vậy, Lâm Mặc vẫn có thể nhìn thấy Elvis đứng bên bờ vực với vẻ mặt ngạo mạn.

Bạch Lý ước tính sức chịu đựng của người này, dự định dùng toàn lực tung ra đòn cuối cùng để nhanh chóng giành chiến thắng, tuy nhiên, khi hạ kiếm xuống, không ngờ rằng Lâm Mặc cũng sẽ dùng hết sức lực để phản sát. Đau đớn làm cho Bạch Lý hơi nhíu mày, kiếm trực tiếp bị gãy, khi trở lại hình dạng cánh tay, máu chảy ròng ròng, không nhấc lên được. Cô ta nheo mắt nhìn Lâm Mặc từng bước một đến gần cô, anh vượt qua cô, đi thẳng đến Elvis đang đứng yên, dùng sức mạnh không gian của mình để ngăn cản cô ta đến gần hai người họ.

"Ta dường như đã đánh giá thấp mối quan hệ của hai người."

Diện mạo hiện tại của Lâm Mặc không được đẹp mắt cho lắm, so với Elvis với chút máu trên khóe môi, thậm chí có thể nói là vô cùng mất mặt. Nhưng khi Elvis nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người kia, hắn biết rằng những lời mà người đó nói lúc đầu không phải là nói đùa.

Cậu ta thực sự muốn kéo mình xuống địa ngục.

"Cậu không sợ virus sẽ ăn mòn cơ thể mình nếu đến gần tôi sao?"

Trên thực tế, Elvis đã lấp đầy toàn bộ không gian bằng virus khi Lâm Mặc đến gần. Elvis tự tin rằng mình có thể sử dụng virus để biến một con người thành một xác chết vụn nát. Cánh tay lộ ra ngoài của Lâm Mặc đã bắt đầu đỏ lên, sưng tấy và lở loét, nhưng anh vẫn đứng đó, ánh mắt dán chặt vào một điểm phía sau người đó.

"Tôi chỉ là sau cơn hôn mê này mới phát hiện ra."

Lâm Mặc mở miệng, chậm rãi nói. Vết lỡ loét trên cánh tay anh so với tốc độ lan tràn lúc đầu chậm hơn rất nhiều. Trực giác mách bảo Elvis có gì đó không đúng, hắn thở ra một hơi, sau đó lại hít vào, hắn phát hiện lượng oxy trong không gian đang giảm đi nhanh chóng, không biết từ khi nào toàn bộ không gian bắt đầu tràn ngập khí CO2 ngột ngạt.

"Sự thức tỉnh hoặc tiến hóa sức mạnh của một số người sẽ liên quan chặt chẽ đến trải nghiệm của chính họ."

Cũng giống như việc Lưu Chương đánh thức sức mạnh nguyên tố lửa sau vụ nổ có chủ đích. Chỉ sau khi mất đi Lưu Chương, Lâm Mặc mới phát hiện ra rằng bản thân cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn kết quả là đã trở nên mạnh mẽ hơn, anh có thể loại bỏ từng đơn vị riêng lẻ trong không gian hoặc trực tiếp nuốt chửng chúng.

Nhưng anh đã mất đi người quan trọng nhất, vậy tất cả những điều đó có ý nghĩa gì.

Sự tự tin và kiêu ngạo trong mắt Elvis từng chút một bị phá vỡ, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì ngạt thở, mắt nhìn Lâm Mặc tràn đầy vẻ khó tin. Hắn biết virus đã xâm nhập vào nội tạng của người kia, nhưng cảm giác ngột ngạt trên cơ thể hắn vẫn không hề giảm bớt.

Đó là một cuộc giằng co thầm lặng, đôi mắt Lâm Mặc đã xám xịt, những âm thanh lộn xộn, những ký ức đau buồn và nỗi đau thể xác bao bọc lấy anh, nhưng anh vẫn nghiến răng kiên trì cho đến khi không còn chút sức lực nào.

"Ta biết dù ta có nói thế nào thì ngươi cũng không tin, ngươi rõ ràng biết ta sẽ đau lòng đến mức nào mà."

Trước khi hoàn toàn hôn mê, Lâm Mặc tựa hồ có thể xuyên qua bóng tối nhìn thấy ngọn lửa rực cháy, giống như một con phượng hoàng đang vỗ cánh, lộng lẫy và rực rỡ, bao bọc anh trong vòng tay ấm áp quen thuộc.


——


"Mặc Mặc không sao chứ?"

Cao Khanh Trần vừa ra khỏi phòng bệnh, Lưu Chương người đang ngồi bên ngoài đột nhiên đứng dậy, mặc dù trước đó đã gặp mặt nhưng anh vẫn không thể tin được, anh rũ mắt xuống quét mắt nhìn từ đầu đến chân người kia hai lần, ánh mắt dò xét khiến Lưu Chương không khỏi run lên, anh bất lực giơ tay lên tỏ ý sẽ giải thích mọi chuyện sau.

Cũng không có gì nhiều, Cao Khanh Trần gật đầu, đóng cửa lại, giơ tay làm hình dấu chéo ra hiệu người khác không được vào làm phiền mình.

"Lâm Mặc không có vấn đề gì lớn, tôi luôn chú ý đến tình trạng thể chất của em ấy, tôi đoán sau khi em ấy tỉnh dậy sẽ chịu áp lực lớn, vì vậy tôi đã cho em ấy uống thuốc có tác dụng ngăn cản virus hoạt động. Vết loét lớn trên cánh tay chỉ là bề ngoài, bên trong không có vấn đề gì, chỉ là siêu năng lực vừa mới tiến hóa, bị lạm dụng quá mức nên rơi vào trạng thái hôn mê. Cứ để em ấy ngủ một giấc.

Nói đến đây, Cao Khanh Trần có hơi khựng lại, anh nhớ đến tin nhắn không rõ ràng của Lưu Vũ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Chúng ta... về nhà trước đi."

Khi hai người đẩy cửa bước vào, sự ngạc nhiên như mong đợi của Lưu Chương vẫn chưa xuất hiện, chỉ có Lưu Vũ ngẩng đầu gượng cười, mọi người đều im lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Lưu Chương liếc mắt nhanh phát hiện, ngoại trừ Lâm Mặc đang hôn mê, vẫn nằm trong phòng bệnh, Châu Kha Vũ và Duận Hạo Vũ đều không có ở trong phòng, ánh mắt vô thức rơi vào Trương Gia Nguyên và Bá Viễn, sau đó anh mới nhận ra hai người đang ngồi ở hai đầu ghế sô pha cách nhau một khoảng khá xa, Trương Gia Nguyên trên mặt lộ ra vẻ không vui, cảm xúc vừa bộc phát, Viễn ca ôm cằm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Lời Lưu Chương định hỏi Châu Kha Vũ đâu bị anh nuốt xuống, anh chậm rãi đi tới phía sau Lưu Vũ, nghe người đó nhẹ nhàng thở dài.

"AK và Tiểu Cửu cũng đã trở lại, chuyện này... Tôi nghĩ chúng ta không nên giấu ai cả."

"Không phải Bá Viễn là người đã che giấu trước rồi sao?"

Trương Gia Nguyên giơ tay xoa xoa thái dương đau nhức, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Kha Vũ bị đâm cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu. Con dao của Duẫn Hạo Vũ rất tàn nhẫn, vết thương sâu và bao phủ bởi luồng sức mạnh không rõ, nguyên tố đen đã bao bọc khắp cơ thể Châu Kha Vũ, ngay cả tốc độ chữa lành vết thương cũng bị chậm lại, anh ấy vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn chưa tỉnh lại.

Lưu Chương chú ý đến sự thay đổi của Trương Gia Nguyên trong cách xưng hô với người kia, Bá Viễn nghe thấy giọng điệu tức giận của cậu cũng không có phản ứng gì, chỉ nhếch mũi, môi khẽ run, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được gì. 

"Viễn ca... Anh thực sự biết Duẫn Hạo Vũ có thể là Át Bích?

Trước khi hỏi câu hỏi này, hình phạt từ Tháp Trung tâm đã được ban hành. Chỉ là mọi người vẫn không muốn tin rằng Duẫn Hạo Vũ, người ngày đêm cùng với họ, ngoan ngoãn, nhạy cảm và có trách nhiệm, đột nhiên biến thành Át Bích thờ ơ và tàn nhẫn với rất ít thông tin trong tổ chức kẻ địch.

Bá Viễn, người cũng chứng kiến ​​Duẫn Hạo Vũ đâm Châu Kha Vũ và nổi dậy chống lại INTO1 như Trương Gia Nguyên, đã phản ứng quá bình tĩnh. Anh cụp mắt xuống để tránh ánh mắt của mọi người, trong đầu tràn ngập ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ quay lại trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất, ánh mắt lạnh lùng rất giống với ánh mắt mà Bá Viễn gặp khi anh tiến vào giấc mơ, nhưng có một chút khác biệt.

Bá Viễn dường như nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ bị mắc kẹt trên một bục cao, những sợi dây xích đã rỉ sét và dính máu, người đó không thể nói được, chỉ có thể giương mắt nhìn ra xa. Đôi mắt của người đó trong bóng tối ẩn chứa những cảm xúc vô cùng phức tạp, như thể đang cầu cứu nhưng cũng như đang rời đi.

Lưu Vũ rất nhạy cảm với những biến động cảm xúc tức thời của Bá Viễn, khi nhìn vào đôi mắt kiên định của người kia, anh kinh ngạc nhận ra rằng người đó có thể đã đưa ra một quyết định nào đó sau lưng họ. Anh nhìn thấy Bá Viễn mở miệng, thay vì giải thích dài dòng như mong đợi, anh chỉ chậm rãi nói ra vài từ.

"Tôi... biết."

Bây giờ đến lượt mọi người cảm thấy lo lắng về tình hình hiện tại. Trương Gia Nguyên nghe những gì Bá Viễn nói liền nổi giận. Sau khi bị mọi người ngăn cản, Bá Viễn cũng lên lầu trở về phòng trước.

Khi hoàng hôn buông xuống và bóng tối bao trùm khắp nơi, lớp rèm bên ngoài bị gió đêm vén lên. Lưu Chương đứng trong phòng khách bừa bộn nhìn Trương Gia Nguyên đang dựa vào tường hút thuốc, lục túi hồi lâu nhưng không tìm được bật lửa, anh bình tĩnh đi về phía trước, khi đầu ngón tay chạm vào, một ngọn lửa đỏ bùng lên, trong phòng khách mờ mịt nó đặc biệt tỏa sáng.

Trương Gia Nguyên nhướng mi, nhìn chằm chằm người nọ một lát, sau đó cúi người châm thuốc, thở ra một làn sương trắng. Châu Kha Vũ vì lo lắng cho sức khỏe của cậu, một năm trước đã hạn chế tần suất hút thuốc của Trương Gia Nguyên, khiến cậu phải bỏ thuốc.

Kỳ thật cũng không còn bao nhiêu điếu thuốc, hộp thuốc lá đỏ trắng khi mở ra chỉ còn một nửa. Lưu Chương dựa vào tường, bắt chéo tay đứng cách người kia chừng nửa mét, anh lặng lẽ nhìn chiếc đèn chùm lung lay gần như sắp đổ trên mái nhà bị khói bao phủ, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng ho nhẹ phát ra từ người bên cạnh.

"Có thể coi như tôi đã thoát khỏi quỷ môn quan. Lưu Chương khi nói chuyện vẫn nhìn thẳng vào chiếc đèn chùm. Nói thật, tôi không thích lửa chút nào. Cả hai lần tính mạng gặp nguy hiểm đều có liên quan đến nó. Nếu như nói vụ nổ đầu tiên là bất đắt dĩ, thì lần thứ hai bị chôn trong dung nham là cam tâm tình nguyện."

"Bởi vì tôi biết nếu không làm như vậy, người chết có thể chính là Lâm Mặc. "

Điếu thuốc trong tay Trương Gia Nguyên sắp tàn, tàn thuốc được giũ đi lộ ra vệt đỏ, rơi xuống chân. Cậu nắm chặt hộp thuốc trong tay trái nhưng lại không rút điếu thuốc cuối cùng ra.

"Thật ra tôi khá ích kỷ, tôi biết nếu để lại em ấy một mình sẽ rất đau khổ, nhưng tôi vẫn không nỡ để em ấy chết cùng mình."

Lưu Chương không kể cho mọi người nghe những gì anh đã trải qua sau khi được chôn trong dung nham. Người bị vùi trong dung nham nóng hổi, ​​ngay cả hô hấp cũng đau đớn kịch liệt, xương thịt bị tách ra, nấu chảy đến không còn chút dấu vết. Anh dựa vào linh hồn lang thang của mình, sử dụng ngọn lửa đã thiêu rụi anh thành tro bụi, từ trong Niết Bàn trùng sinh thành một con người mới.

Bởi vì Lưu Chương biết, có một đứa trẻ thích gây rối đang đợi mình. Vì thế anh liều mạng chạy, xuyên qua bóng tối, đột phá quỷ môn quan, chỉ để gặp lại người.

Anh không muốn bị đánh mắng trên cầu Nại Hà, anh muốn ôm người thương dưới ánh nắng.

"Cho nên tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu. Có rất nhiều nghi vấn về việc tha thứ cho Duẫn Hạo Vũ, nhưng đúng là cậu ta đã làm tổn hại đến Kha Vũ."

Lưu Chương gật đầu, nắm lấy bàn tay trái đang siết chặt của người đó, rút ​​điếu thuốc nhăn nheo cuối cùng trong hộp thuốc lá ra ... Trương Gia Nguyên bị người kia thao túng tâm lý có chút bối rối, mùi thuốc lá nồng nặc khiến cậu ho dữ dội, thậm chí khóe mắt còn chảy ra vài giọt nước mắt.

"Dm**..."

"Cho nên khi Duẫn Hạo Vũ quay lại, chúng ta phải đánh cậu ta, dù Viễn ca có ngăn cản cũng vô ích!!"

Lưu Chương ngắt lời, quàng tay qua vai và xoa đầu cậu, sau khi bị Trương Gia Nguyên đánh, anh giơ tay lên che ngực hét lên, nhưng vẫn không chịu buông người kia ra.

Nhưng trái tim bực bội của Trương Gia Nguyên dần dần bình tĩnh lại.

Cậu vừa cười vừa chửi nhưng không khỏi liếc mắt nhìn lên lầu, Lưu Chương thả người, đẩy người đó, nhếch khóe miệng, giục cậu lên chăm sóc cho Kha Vũ trước, Viễn ca ở bên cạnh nói.

"Nhớ khử mùi thuốc lá trên người, nếu không Châu Kha Vũ tỉnh lại sẽ là người đầu tiên đấm em!"

-

Đây là lần thứ hai Trương Gia Nguyên vào phòng chăm sóc đặc biệt. Âm thanh máy móc đang hoạt động đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, sau khi xác nhận cửa ra vào và cửa sổ đều đã được đóng chặt, cậu kéo rèm lại, quay đầu nhìn Châu Kha Vũ đang nằm trên giường.

Những nguyên tố đen bao quanh cơ thể người này gần như đã bị loại bỏ hoàn toàn, dù người đó rơi vào trạng thái hôn mê nhưng vẫn khẽ cau mày, Trương Gia Nguyên không dám nhìn vào vết mổ sâu ở eo và bụng người đó. Cậu ngồi lên chiếc ghế lớn mềm mại đặt cạnh giường, lòng bàn tay cẩn thận bao phủ lòng bàn tay của người đó, đồng thời vuốt ve đầu ngón tay của người đó.

"Mau chóng tỉnh lại..."

Sự mệt mỏi sau một đêm mất ngủ cuối cùng cũng ập đến, cậu vẫn cố gắng ôm đầu chống đỡ, không để ý đến một con bướm đang bay qua khe cửa, lặng lẽ đậu trên vai mình.

Bá Viễn đứng ngoài cửa nhìn đầu người kia từng chút một hạ xuống, sau đó thở phào nhẹ nhõm khi người kia cuối cùng cũng chịu nằm xuống cạnh giường, Lưu Chương đứng bên cạnh nhìn đôi mắt xanh đen ấy rồi đưa tay đỡ lấy cơ thể anh.

"Viễn ca..."

"Quay về anh sẽ lập tức nghỉ ngơi."

Bá Viễn dường như biết người này muốn nói gì, sau khi Lưu Chương gọi tên anh, anh liền tiếp lời. Anh bình tĩnh quay người và bước về phía trước, tuy nhiên, bước đi của anh có chút loạng choạng, nếu Lưu Chương không phản ứng kịp thì anh có lẽ đã ngã xuống đất.

Lưu Chương biết được từ Cao Khanh Trần rằng để đánh thức Lâm Mặc, anh đã tiến vào giấc mơ của Lâm Mặc khi năng lực tinh thần của anh vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn. Khi đỡ Bá Viễn đứng dậy và giữ người trong lòng, anh đã rất sốc khi nhận ra người này đã sụt cân rất nhiều, xương cổ tay đặc biệt lộ rõ ​​trên cổ tay trắng trẻo của người đó.

Anh nhớ ra vừa rồi mình định lên lầu muốn tìm người nói chuyện, nhưng vừa bước lên bậc thang cuối cùng đã nhìn thấy có người đang dựa vào bức tường ở trong góc.

"Gia Nguyên cả ngày không ngủ, em cùng anh đi xem một chút không?"

Vẫn là nụ cười quen thuộc vẫn treo trên khóe môi người đó. Dường như mỗi lần INTO1 xảy ra chuyện gì lớn, Bá Viễn luôn là người anh cả thông báo cho mọi người biết sự thật. Nhưng bây giờ, khi Lưu Chương nhìn vào mắt người đó, nụ cười vẫn nở nhưng lại không lan vào ánh mắt.

Lúc này, Lưu Chương mới nhận ra, dưới bề mặt tưởng chừng như bình tĩnh của anh ẩn chứa những đợt sóng hỗn loạn, sự tồn tại của Duẫn Hạo Vũ trong lòng anh tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cậu em trai.

Lưu Chương cũng không hỏi nữa, dùng sức cõng người trên lưng, người kia giãy giụa mấy lần, sau không chịu nổi cơn đau đầu ập tới, nhẹ nhàng thở dài, để cho Lưu Chương cõng về. 

Trương Gia Nguyên, người bị Bá Viễn thôi miên, rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.

Cậu đứng trên một tàn tích cao, giẫm lên bức tường đổ nát, đầy xác chết và máu tươi, gió mạnh thổi bay cát bụi, che khuất tầm nhìn của cậu, nhưng cậu vẫn nhìn thấy Châu Kha Vũ đứng dưới khu tàn tích liếc mắt nhìn cậu.

Cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng gặp gỡ đầu tiên của họ, nhưng Trương Gia Nguyên có thể cảm thấy trái tim vốn tê liệt của mình sống dậy ngay khi nhìn thấy Châu Kha Vũ. Cậu run rẩy đứng dậy, kéo lê cơ thể đầy vết thương, cố gắng tiến về phía người đó, nhưng lại bị Châu Kha Vũ sải bước lớn lao tới ôm lấy.

Trương Gia Nguyên không còn nghe thấy một âm thanh nào nữa.

Cậu chỉ có thể cảm thấy bản thân đang giơ tay lên cố gắng vươn người về phía trước, đôi môi khẽ run lên như muốn nói điều gì đó, đôi mắt sâu thẳm của Châu Kha Vũ vẫn hiện rõ trong tầm nhìn dần trở nên mờ đi của cậu.

Anh nhìn thấy nước mắt của Châu Kha Vũ rơi xuống, Trương Gia Nguyên dùng đầu ngón tay run rẩy lau nước mắt cho Châu Kha Vũ, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục tràn ra, nhỏ dài trên mặt người đó.

Đừng khóc...

Người nọ khẽ lắc đầu, im lặng phản kháng, Trương Gia Nguyên có thể cảm giác được cổ họng khô khốc của mình vẫn đang phát ra tiếng động, cậu bị nhốt trong cơ thể này, giống như đang xem một vở kịch câm. Cậu nhìn thấy trong mắt Châu Kha Vũ tràn ngập những cảm xúc mà Trương Gia Nguyên không thể hiểu được, bi thương, thống khổ và vùng vẫy.

Sau đó người này tựa hồ rốt cuộc đã hạ quyết tâm, Trương Gia Nguyên nhìn thấy người nọ cầm dao trong tay, trong mắt hiện lên một mảnh chết chóc như đã mất hết hy vọng.

Châu Kha Vũ đích thân đâm dao vào tim Trương Gia Nguyên.

Đúng lúc này, thiết bị kết nối với cơ thể Châu Kha Vũ ở thế giới thực đột nhiên rung chuyển dữ dội, điện tâm đồ vốn ổn định bắt đầu thay đổi. Châu Kha Vũ, người mà bác sĩ dự đoán sẽ phải mất hai ngày mới tỉnh lại, đột nhiên mở mắt.

Anh quay đầu lại nhìn Trương Gia Nguyên đang nằm bên giường bệnh, lòng bàn tay bao lấy anh, cau mày chìm vào giấc ngủ, đôi mắt anh đột nhiên tối sầm không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro