Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"Hai người các cậu a..."

Châu Kha Vũ túm lấy cổ áo Hứa Sơ Thần, cúi đầu bất lực nhìn hai người theo dõi mình. Hứa Sơ Thần vùng vẫy hai lần sau khi bị Châu Kha Vũ giữ chặt, Trương Gia Nguyên đấm vào bức tường bên cạnh, đá cẩm thạch trong nháy mắt nứt ra vài vết nứt, hắn đột nhiên mất hết sức lực, run rẩy nói "Tôi...không biết gì cả".

"Hình như tôi vẫn chưa hỏi cậu?"

Châu Kha Vũ nhướng mày buông tay, để hắn ôm đầu, rúc vào trong góc. Khu thực nghiệm ở góc phía Tây xác thực có cơ chế đặc biệt, nhưng phương pháp kích hoạt cực kỳ khắc nghiệt, cần nhận dạng vân tay và đồng tử mắt, dù có mò mẫm bao lâu cũng không thu được gì.

Nhưng điều này quá kỳ lạ.

Từ việc phát hiện ra manh mối vào ba ngày trước cho đến hôm nay, có người đến trước cửa chủ động đặt bẫy, mọi thứ dường như đều là một cái bẫy được sắp đặt sẵn chờ người nhảy vào. Châu Kha Vũ dừng lại một chút vào khoảnh khắc Hứa Sơ Thần mở cửa, nhưng cánh cửa đang mở đóng lại cực kỳ nhanh, không cho Châu Kha Vũ có thời gian nghĩ tới Trương Gia Nguyên và Duẫn Hạo Vũ, anh đã nhanh chóng bước vào ngay lúc cánh cửa đóng lại.

Châu Kha Vũ không thấy lạ khi Trương Gia Nguyên luôn mạnh mẽ hành động và đi theo mình, nhưng theo suy nghĩ ​của anh, Duẫn Hạo Vũ tuy còn trẻ và có xu hướng trưởng thành trong suy nghĩ nhưng cậu cũng sẽ bốc đồng lao vào cùng với anh.

Bây giờ xuống cũng đã xuống rồi...không nhìn một cái không phải gan nhỏ quá rồi sao.

Châu Kha Vũ liếc nhìn Hứa Sơ Thần đang nằm trên mặt đất, bộ dạng rụt rè hèn nhát của hắn dường như không phải giả vờ, chỉ cần hỏi vài câu là có thể biết được hắn là một thành viên bình thường được tổ chức sắp xếp bên ngoài. Châu Kha Vũ kéo người đến thang máy phía trước, nắm lấy cổ tay hắn, dùng dấu vân tay của hắn mở thang máy đi xuống.

Thang máy lên xuống không chắc chắn lắm, khi bước lên có thể cảm nhận được một chút rung chuyển và tiếng cọt kẹt, không gian nhỏ hẹp trong thang máy khiến ba người cau mày. Lúc thang máy đến tầng dưới cùng mở cửa, không gian vốn nhỏ bé đột nhiên mở ra, hai bên hành lang dài rộng rãi tràn ngập biển số phòng, mùi cồn xộc thẳng vào mũi, cách bài trí rất giống với những gì họ tìm thấy trong một nhà máy bỏ hoang, nhưng chi tiết và sang trọng hơn nhiều so với phòng thí nghiệm dưới lòng đất đó.

Vẻ mặt của ba người lập tức trở nên nghiêm túc, con bướm của Bá Viễn đậu trên vai Duẫn Hạo Vũ không còn vỗ cánh nữa, nó bất động như thể đã bị tạm dừng. Tuy nhiên, mọi người trong INTO1 đều biết rằng đây là do bị ai đó cưỡng chế cách đứt liên lạc với bên ngoài.

Châu Kha Vũ nhìn xung quanh, đoán đây là một cái bẫy để thu hút họ, căn phòng thực nghiệm dưới lòng đất này không có dấu hiệu bị hoang, bất kể là đèn báo, sàn nhà hay tường, nhưng lại không có ai cả. Kha Vũ giơ tay vỗ nhẹ vào bức tường, âm thanh của bức tường vẫn tiếp tục vang vọng trong không gian rộng lớn.

"Biết chúng tôi đến rồi, sao lại còn trốn?"

Châu Kha Vũ ngước mắt, lạnh lùng nhìn màn hình màu đỏ nhấp nháy trước mặt, quả nhiên, giây tiếp theo, âm thanh của Át Cơ từ góc tường truyền đến.

"Đã biết là bẫy sao còn chủ động nhảy vào?"

"Sao ngươi không đến và xem xem liệu có xứng đáng với sự hao tâm tổn trí bày ra cái bẫy này để dụ chúng tôi đến đây ngay cả khi phải trả giá bằng việc phá hủy cứ điểm thử nghiệm đang còn hoạt động?"

Bây giờ dù biết đây là một cái bẫy, Trương Gia Nguyên cũng không hề lo lắng, cậu và Châu Kha Vũ nhìn nhau, cởi bỏ chiếc khóa kim loại trên cổ tay, nắm chặt tay phải nén trọng lực, đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.

Bùm——

Âm thanh bạo liệt đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Át Cơ, hắn nhìn những viên đá tung tóe, có chút hứng thú gật đầu, nói rằng chỉ mấy tuần không gặp, anh đã trưởng thành rất nhiều.

"Tôi chỉ là không muốn các người suốt ngày loay hoay với cái thí nghiệm trên người vô nghĩa đó."

Trương Gia Nguyên búng tay, xuyên qua cái lỗ trên bức tường vừa bị cú đấm của cậu làm vỡ, có thể nhìn thấy rõ ràng trụ thí nghiệm trong suốt chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây không xác định, có những người với hình dạng và độ tuổi khác nhau đang ngâm mình trong đó. Duẫn Hạo Vũ chỉ liếc nhìn thoáng qua, cảm thấy một luồng khí lạnh không thể giải thích được bốc lên, cơ thể cậu bắt đầu cảm thấy đau nhức, như thể ống nghiệm đưa vào cơ thể những người kia giờ đã được chuyển vào cơ thể cậu.

Trên thực tế, ngay khi Trương Gia Nguyên tháo chiếc khóa kim loại, Lưu Vũ biết rằng ba người đến tòa thực nghiệm tìm kiếm manh mối đã gặp phải tình huống nguy cấp. Nhóm hỗ trợ từ INTO1 và Tháp Trung tâm sẽ đến nhanh nhất có thể và phối hợp với Đại học Thành Đô để giải quyết. Họ sẽ không liều lĩnh dựa vào vũ lực mà bất chấp hậu quả lao vào mà không có biện pháp đề phòng nào, cũng giống như Át Cơ, cũng hiểu rằng đối thủ sẽ không nhảy vào bẫy nếu không có sự chuẩn bị.

Vì điều này, Châu Kha Vũ càng cảm thấy thêm phần kỳ lạ.

Việc bên kia tiết lộ địa điểm thực nghiệm quan trọng của họ để thu hút sự điều tra của INTO1, điều đó có nghĩa là INTO1 phải có thứ gì đó quan trọng hơn thí nghiệm trên người của họ.

Nếu mục tiêu của chúng không phải là họ thì còn có thể là ai nữa?

"Tôi đã tặng một món quà lớn chỉ để gặp cậu. Tại sao chúng ta không bình tĩnh lại, ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với nhau? Cậu đã tìm ra câu trả lờ cho tác dụng phụ của sức mạnh thời gian chưa?"

Át Cơ vẫn trông có vẻ không vội vàng, Châu Kha Vũ nheo mắt và tạm dừng thời gian, Trương Gia Nguyên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đọc được suy nghĩ của Châu Kha Vũ, cậu lập tức nắm chặt tay và lao về phía trước, nhưng nắm đấm vẫn chưa kịp đật nát khuôn mặt tươi cười của người đó, cậu bị một bức tường bằng đất chặn lại giữa chừng.

Bạch Vân từ phía sau bức tường nghiêng người ra, từ lúc thức tỉnh sức mạnh cho đến lúc đảm nhận vị trí Già bích, rất ít người có thể xuyên thủng sự phòng hộ mà hắn đã xây dựng chứ đừng nói đến việc đập nát bức tường thành từng mảnh. Hắn hứng thú liếm khóe miệng, dự định lần trước cùng Trương Gia Nguyên chiến đấu không ngừng nghỉ, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới, chỉ một câu của Át Cơ đã có thể khiến cho Trương Gia Nguyên đứng hình tại chỗ.

"Ngươi vẫn như vậy tùy ý sử dụng năng lực của mình. Xem ra ngươi thật sự không biết tác dụng phụ của năng lực thời gian."

"Không phải ta đã nói rằng thời gian sẽ không dừng lại sao? Vậy thì cậu cũng có thể đoán xem thời gian mà cậu trì hoãn được cuối cùng sẽ đi về đâu?"

——

Bá Viễn đứng ở góc phía tây của tòa thực nghiệm, anh lần theo dấu vết do những con bướm để lại để tìm được nơi này, sau đó không còn manh mối nào nữa, giọng nói của Lưu Vũ trong tai nghe vang lên như sấm. Bá Viễn nghe được rằng kể từ khi Duẫn Hạo Vũ và những người khác đi xuống dưới thì biến mất và không thể liên lạc được, Trương Gia Nguyên cũng phá vỡ chiếc khóa kim loại mà cậu đồng ý dùng để gửi tin nhắn nếu có nguy hiểm xảy ra trước khi khởi hành, rất khó để bình tĩnh. Ngay cả khi có ai đó đang lặng lẽ tiếp cận từ phía sau, anh cũng không hề nhận ra.

Bạch Lý không biến phần lớn cánh tay của mình thành những lưỡi dao sắc bén như trong rừng lần trước mà ẩn mình trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ và bờ vai trắng nõn lộ ra dưới ánh trăng, đầu ngón tay thon dài dần dần biến thành những cây kim nhọn. Cô đã giết rất nhiều người, cả tốt lẫn xấu, nên cô đương nhiên biết nơi nào để giết người chỉ bằng một đòn.

Khi sát khí nặng nề được Bá Viễn nhận ra thì đã quá muộn để tránh nó. Anh đột nhiên lùi lại một bước, lúc nhìn lại thì mũi kim trắng sáng lấp lánh chỉ cách cổ họng anh chừng vài centimet, Bá Viễn vô thức đưa tay lên chặn nó, nhưng anh biết rõ hơn ai hết rằng mình sẽ chết ở đây.

Không ai có thể giấu đi con mồi mà những tên sát thủ hàng đầu mất thời gian dài để săn lùng.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, mũi kim sắc bén do đầu ngón tay Bạch Lý tạo thành, tựa hồ bị thứ gì đó chặn lại, khi còn cách cổ họng người kia chừng mấy milimét thì đột nhiên dừng lại, không thể tiến về phía trước mà quẹt ngang, để lại một vệt máu nông trên cổ Bá Viễn.

Bạch Lý quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đó, ánh trăng bao quanh cơ thể người đó một lớp ánh sáng trắng, giống như Satan đến lấy mạng người ta sau khi nghe tin. Cô thận trọng lùi lại vài bước, không gian cô vừa ở một giây trước đã bị bóp méo, một phần sàn đá cẩm thạch bị phá hủy, biến thành bột phấn.

"...Lâm Mặc?"

Bá Viễn chớp mắt khó tin, giây tiếp theo anh bị một lực lượng không thể giải thích được với tốc độ cao kéo lùi lại, bức tường vốn dày cứng đột nhiên mở ra một khoảng trống cực lớn tạo thành một con đường, Bá Viễn bị đẩy vào khoảng không trước khi anh kịp nói gì.

Khoảnh khắc bức tường đóng lại, Bá Viễn xuyên qua ánh trăng nhìn thấy người kia mặc chiếc áo khoác mà Lưu Chương thường mặc, viền áo khoác theo chuyển động hơi đung đưa, lưng anh duỗi ra như thể đang nói lời tạm biệt trong im lặng.

"Mày chưa chết. Tao tưởng mày đã bị chôn dưới lòng đất cùng với cậu nhóc đùa với lửa đó chứ."

Lâm Mặc vừa mới dùng rất nhiều sức lực để chia cắt không gian, đưa Bá Viễn xuống, nhưng bây giờ anh vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, nghe Elvis chế nhạo cũng không phản ứng, chỉ rời mắt khỏi Bạch Lý và liếc nhìn thoáng qua người đó.

"Làm mày thất vọng rồi. Tao sẽ không chết cho đến khi kéo mày xuống địa ngục."

Elvis nhếch khóe miệng có chút hứng thú nhìn Lâm Mặc, hắn bây giờ khác rất nhiều so với lúc rúc mình vào góc tường run rẩy vì nhiễm virus, liếc nhìn qua liền có chút giật mình.

"Giọng điệu không nhỏ, chỉ không biết mày có khả năng này hay không."

Lâm Mặc cụp mắt xuống, nhìn vào lòng bàn tay không thèm để ý tới ai, trên ngón giữa là một chiếc nhẫn hồng ngọc sáng ngời, giống như máu chảy hay ngọn lửa đang đập.

Anh nhắm mắt lại, đưa chiếc nhẫn lên môi, hôn nhẹ rồi thầm thì nói.

Tôi không chỉ có một mình.

——

Sau lời nói của Át Cơ, Châu Kha Vũ vô thức ngừng sử dụng sức mạnh của mình, ngay cả Trương Gia Nguyên cũng vội vàng lùi lại, giơ tay nắm lấy cánh tay của Châu Kha Vũ, một khả năng tưởng chừng như xa vời dần dần hiện lên trong đầu họ. Trương Gia Nguyên đột nhiên nhớ ra đội INTO1 đã cùng nhau thực hiện một cuộc kiểm tra thể chất toàn diện cách đây nửa năm, từ những thay đổi về khả năng đến những thay đổi về thể chất đều rất rõ ràng.

—— "Châu Kha Vũ được lắm nha... Chức năng cơ thể và dữ liệu khi cậu ấy mới gia nhập không có gì khác biệt."

Trương Gia Nguyên nhớ rằng cậu đã đi đến chỗ Cao Khanh Trần và ngạc nhiên trước hai bản báo cáo tương tự mà cậu đang cầm trên tay, còn nói đùa rằng ba năm sau, Châu Kha Vũ vẫn là một thiếu niên.

Những ngón tay của Trương Gia Nguyên vô thức siết chặt, khiến cánh tay của Châu Kha Vũ đỏ lên, Châu Kha Vũ ôm Trương Gia Nguyên vào lòng như thể anh không cảm thấy đau đớn chút nào, dùng cánh tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu.

"Anh không sao...không phải anh vẫn đang rất tốt hay sao?"

Năng lượng đè lên Át Cơ biến mất hoàn toàn khi Châu Kha Vũ dừng sức mạnh của mình, Át Cơ cử động đôi vai cứng ngắc của mình và nhìn hai người đang dựa vào nhau với ánh mắt tươi cười.

"Đương nhiên là ngươi sẽ không sao, trì hoãn thời gian sẽ tiếp tục kéo dài tuổi thọ của ngươi, sau đó nhìn người yêu, bạn bè, người thân lần lượt rời bỏ ngươi, cuối cùng chỉ còn lại mình ngươi."

Trước khi Trương Gia Nguyên ra đòn, Duẫn Hạo Vũ đã tạo một lưỡi kiếm ánh sáng đánh về phía Át Cơ.

Lưỡi kiếm ánh sáng trắng tinh sượt qua cổ người đó, để lại khá nhiều dấu vết, máu rỉ ra và nhuộm đỏ nửa vai người đó trong vài giây. Át Cơ giơ tay lên che vết thương đang chảy máu, quay đầu nhìn lưỡi kiếm ánh sáng vừa xuyên qua cổ mình, cắm vào bức tường phía sau, từ từ tiêu tán.

Nếu Át Cơ không kịp né nhanh hơn, máu của hắn ắt hẳn là đã bắn tung tóe khắp bức tường rồi. Phòng ngự mà Bạch Vân dựng lên sau khi bị đâm đang bị phá hủy từng chút một từ bên ngoài, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được sự áp chế từ năng lực thời gian của Châu Kha Vũ.

Đó là thứ ánh sáng chói lóa, chói mắt đến mức chỉ muốn người ta tiêu diệt nó, nuốt chửng nó cho đến khi không còn chút ánh sáng nào.

Át Cơ nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm ánh sáng khi nó hoàn toàn tan biến, đôi mắt vốn đen tuyền của hắn bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Át Cơ nheo mắt vẫy tay với Bạch Vân để giải phóng phòng thủ, bức tường đất cao chặn tầm nhìn của hai bên sụp đổ, Duẫn Hạo Vũ mất cảnh giác và nhìn vào đôi mắt đột nhiên thay đổi của Át Cơ.

Những cảm xúc buồn bã, đau đớn, mãnh liệt và phức tạp đều đổ dồn vào tâm trí Duẫn Hạo Vũ ngay lập tức.

"Duẫn Hạo Vũ!"

Trương Gia Nguyên nhanh chóng đỡ lấy Duẫn Hạo Vũ đang loạng choạng ngã về phía trước, đầu đau như búa bổ, không nhịn được giơ tay tự làm hại mình, nhưng Châu Kha Vũ đã ngăn lại, những tiếng kêu trầm thấp tiếp tục phát ra từ cổ họng, các hạt màu đen thuần khiết trôi nổi từng chút một nuốt chửng bạch quang xung quanh người, đồng thời cô lập Châu Kha Vũ với thế giới bên ngoài.

Trương Gia Nguyên nhổ nước bọt, nắm chặt tay và lao về phía trước, ngay cả sau khi nhận một cú đấm xuyên qua kết giới, Bạch Vân vẫn cảm thấy cánh tay mình tê dại. Át Cơ lần này dùng phần lớn năng lượng để khống chế cảm xúc của Duẫn Hạo Vũ, hắn ta hoàn toàn không thể đứng thẳng mà chỉ có thể dựa vào bức tường phía sau. Hắn nhìn Duẫn Hạo Vũ, người được bao bọc trong các hạt màu đen thuần khiết, sự hoang mang tràn ngập trong mắt cậu.

"Ngươi lẽ ra phải thuộc về bóng tối."

Lúc này, Duẫn Hạo Vũ không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài, những ký ức đã mất đi không hề báo trước tràn vào tâm trí cậu.

Ý thức của Duẫn Hạo Vũ lơ lửng trong không trung, cậu nhìn bản thân thuở nhỏ của mình bị trói trên bàn thí nghiệm với những dải băng trắng, đầu kim xuyên qua da, những ống chất lỏng không xác định được tiêm vào cơ thể, tiếng khóc tiếng la hét của cậu dần nhỏ đi. Theo thời gian, cánh tay trắng nõn non nớt bị chích đầy những vết bầm tím, chỉ còn lòng ngực là vẫn hơi phập phồng. Cậu nhìn những đứa trẻ bị bắt và làm thí nghiệm cùng nhau biến thành xác chết chất thành đống vì không chịu nổi. Người thí nghiệm ấn đầu cậu xuống, buộc cậu phải dùng cặp mắt non nớt của mình để nhìn những cơ thể chết không nhắm mắt kia. Từ sự sợ hãi trốn tránh lúc đầu đến sự thờ ơ tê dại sau đó, cho đến cuối cùng, cậu tự nhủ nhiều lần trong lòng.

——Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần còn sống là đủ.

Duẫn Hạo Vũ trở thành người sống duy nhất bước ra từ cuộc thí nghiệm đó, thời gian có thể chữa lành nỗi đau thể xác nhưng không bao giờ có thể chữa lành vết thương trong lòng. Cậu nhìn mình đang dựa vào bức tường của căn nhà gỗ tối tăm, không thể tập trung tầm nhìn, chỉ cố gắng tập trung sức mạnh vào lòng bàn tay hết lần này đến lần khác nhưng không còn chút ánh sáng nào nữa. Mãi cho đến khi ánh trăng chiếu qua khe cửa, cậu mới có thể nhìn rõ thứ đang tụ lại trong lòng bàn tay của cậu không còn là ánh sáng nữa mà là bóng tối.

Ánh sáng không còn gắn liền với cậu nữa.

"Cậu không thuộc về nơi đó. Lao vào lửa như con thiêu thân sẽ chỉ dẫn cậu đến sự hủy diệt."

Một giọng nói giống hệt mình vang lên bên tai, nhưng giọng nói lạnh lùng đến mức Duẫn Hạo Vũ nhất thời không thể phản ứng. Cậu há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể im lặng lắc đầu phản kháng, Duẫn Hạo Vũ cố gắng thoát khỏi tình thế khó khăn nhưng vẫn bị bóng tối nuốt chửng từng chút một.

Không phải vậy, cậu không chỉ bị thu hút bởi sự ấm áp của mọi người mà giờ đây cậu còn có khả năng yêu thương mọi người.

"Cậu đang vật lộn với cái gì vậy..."

Duẫn Hạo Vũ nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên tai, cậu cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhìn khuôn mặt của người kéo cậu xuống bóng tối, kêu cậu phải từ bỏ, tuy nhiên, ý thức của cậu ngày càng mờ nhạt, cho đến khi không còn ánh nắng nào trên thế giới nữa.

Vào giây phút cuối cùng khi ý thức của cậu chìm vào giấc ngủ sâu, dường như một bóng người đã ngưng tụ lại trở thành một thực thể trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của người quay lưng về phía ánh sáng vẫn còn mờ mịt, chỉ còn lại một đôi mắt trong veo và sáng ngời, nhưng chúng quen thuộc đến mức Duẫn Hạo Vũ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Đó rõ ràng là đôi mắt của chính anh.

Duẫn Hạo Vũ bị các hạt màu đen bao phủ không phát ra âm thanh, Trương Gia Nguyên và Bạch Vân đang đánh nhau cách đó hơn mười mét, và khu vực xung quanh đã biến thành đống đổ nát do bị cả hai quét qua. Chiếc tai nghe vốn bị chặn tín hiệu giờ phát ra tiếng rít rít, mắt mọi người sáng lên khi nhận ra nhóm hỗ trợ từ Tháp Trung tâm sắp đến.

Châu Kha Vũ lúc này cũng không thèm suy nghĩ đến những lời vừa rồi của Át Cơ, anh đứng dậy liếc nhìn Át Cơ đang tựa vào góc với vẻ mặt điên cuồng, Duẫn Hạo Vũ phía sau đột nhiên thốt ra một tiếng. Châu Kha Vũ quay đầu lại, những hạt đen xung quanh người gần như đã tiêu tán, hiện tại cậu ấy nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển.

"Duẫn Hạo Vũ! Cậu không sao chứ..."

Châu Kha Vũ vội vàng tiến lên mấy bước đỡ người đứng dậy, vừa mới hạ tầm mắt nhìn vào ánh mắt người nọ, toàn thân ớn lạnh, bụng đau dữ dội.

Châu Kha Vũ hung hăng đẩy Duẫn Hạo Vũ ra, giơ tay lên che bụng, máu không ngừng trào ra giữa các ngón tay, anh khó tin nhìn Duẫn Hạo Vũ vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy, trên tay vẫn còn cằm một con dao đen tuyền.

Đây là những gì Bá Viễn đã nhìn thấy trong ảo mộng.

Sương đen quấn quanh người Duẫn Hạo Vũ, trong lòng bàn tay đang cầm một lưỡi dao sắc bén, mũi dao vẫn đang rỉ máu, các góc quần áo trắng như tuyết của cậu dính đầy máu của Châu Kha Vũ, cậu dừng lại một chút khi nghe thấy giọng nói của Bá Viễn từ phía sau truyền đến.

——Ta đã nói gì nào, ngươi không thuộc về ánh sáng.

"Duẫn Hạo Vũ?"

Giọng nói yếu ớt của Bá Viễn hòa vào khung cảnh ồn ào, nhưng Duẫn Hạo Vũ lập tức bắt được, cậu thu hồi lưỡi dao đen tuyền trong lòng bàn tay, quay đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của người kia, đồng thời đè nén tia tự giễu trong mắt. Cảm xúc của cậu quay trở lại với ánh mắt lạnh lùng và xa cách vốn chỉ xuất hiện trong giấc mơ của Bá Viễn.

Khi tai nạn xảy ra, Trương Gia Nguyên hất Bạch Vân ra và lao tới, cơn gió từ nắm đấm của cậu sượt qua một bên mặt Duẫn Hạo Vũ, cậu liên tục lùi lại tránh né. Duẫn Hạo Vũ không có ý định chiến đấu, từ việc đâm Châu Kha Vũ cho đến việc đẩy lùi Trương Gia Nguyên, hành động của cậu rất sạch sẽ và gọn gàng, không giống như vẻ bốc đồng trước đây.

"Cậu ta không phải Duẫn Hạo Vũ."

Át Cơ cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực và đứng thẳng lên, nhìn Duẫn Hạo Vũ im lặng đi về phía mình mà không hề phản kháng, hắn giơ tay lên chào nhưng lại bị cậu phớt lờ.

"Đi nào."

Cơ thể vốn cứng đờ của Bá Viễn đột nhiên tỉnh lại khi nghe được hai chữ này, anh không tự chủ được tiến về phía trước hai bước, lưỡi dao màu đen của Duẫn Hạo Vũ xược qua góc quần áo và tóc của anh, nhưng không hề làm anh bị thương.

"Đừng tiến lại gần hơn nữa."

Và cũng đừng...đến gần tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro