Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Khi Già Cơ nhận được tin nhắn, trên cơ thể hắn vẫn còn đầy những vết thương với nhiều kích cỡ khác nhau do Santa để lại bằng lưỡi kiếm gió của mình.

Hắn ta là người phụ trách các thí nghiệm trên người trong tổ chức và từng là bác sĩ trước khi thức tỉnh sức mạnh của mình. Hắn đã trải qua quá nhiều cuộc đời, nhìn thấy quá nhiều sự xấu xa của bản chất con người, đối mặt với bệnh tật và tiền bạc, và sự mục nát bên trong của đủ loại người đã hoàn toàn nuốt chửng hắn.

Có lẽ chính vì lý do này mà cuối cùng hắn ta mới có được siêu năng lực như vậy.

Lưỡi kiếm gió sắc bén ban đầu của Santa đã dần yếu đi, bây giờ dù anh có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thổi ra một cơn gió nhẹ, nửa trên cánh tay và toàn bộ lòng bàn tay của anh dường như đã bị ăn mòn, vừa đỏ vừa bị sưng tấy còn đang chảy máu, gần như có thể nhìn thấy được xương trắng bên trong. Dù vậy, anh cũng không lùi bước để bảo vệ Lưu Vũ và những người đứng sau.

Nửa tiếng trước, Lưu Vũ, Mika và Riki rơi vào tình thế tương tự, Riki, người lo lắng cho Santa, lập tức liên lạc với mọi người, nhưng không ngờ lại bị Già Cơ phục kích.

Virus xâm nhập vào cơ thể con người không phải là điều dễ dàng, khi Lưu Vũ lần đầu tiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dường như tăng cao, choáng váng thì virus đã lan đến một nửa cơ thể, khi Santa lần theo dấu vết do Riki để lại để tìm thấy bọn họ, cả ba người họ gần như bị bỏng đến mức hôn mê.

Loại virus mãn tính này chỉ thích hợp khi đối thủ không có sự chuẩn bị, nên đối mặt với sức chiến đấu mạnh mẽ của Santa, Già Cơ quyết định tạo ra một loại virus có tốc độ tấn công nhanh hơn để xâm chiếm cơ thể con người.

Hắn biết bản thân không phải là loại người tốt lành gì, lần đầu tiên nhìn thấy có người vì dị năng của mình mà phải lăn lộn trên đất cầu xin lòng thương xót, trong lòng hắn dâng lên một khoái cảm và hưng phấn khó tả.

Thật tiếc là hôm nay hắn không thể tận mắt chứng kiến ​​con virus từng chút một ăn mòn sự sống của người khác.

Elvis cụp mắt nhìn vết đỏ và vết loét đã lan rộng trên vai của Santa, tâm trạng hắn vẫn vui vẻ mặc dù trên cơ thể đầy vết cắt, cong môi huýt sáo khi Jack dịch chuyển anh đi mà không nhận thấy những cái cây phía sau hắn đang rung chuyển.

Cao Khanh Trần đã sớm nhận ra cây xanh trước mặt có gì đó không ổn, càng đi sâu, màu sắc của cây càng khô và vàng, anh cau mày đẩy những tán cây khô héo sang một bên, thứ đập vào mắt chính là đồng đội của anh đang nằm trên mặt đất, không biết là còn sống hay đã chết.

Lúc này, Cao Khanh Trần cảm thấy tim mình ngừng đập mấy nhịp, vội vàng tiến về phía trước, vấp phải một cành cây nhô ra rồi ngã xuống, không quan tâm đến lòng bàn tay đầy vết xước của mình, lấy lọ thuốc ra đưa cho Santa, người duy nhất vẫn còn tỉnh táo.

Khoảnh khắc lòng bàn tay anh chạm vào Lưu Vũ, nhiệt độ cơ thể cao quá mức khiến đầu ngón tay anh run rẩy. Cao Khanh Trần phóng thích một lượng lớn sinh lực truyền vào cơ thể người đó, những con virus màu đen gầm gừ đang hoành hành trong cơ thể từng chút một lấy đi sinh mệnh con người.

Cao Khanh Trần thực ra là một người rất hiền lành, mặc dù trong quá trình điều trị thỉnh thoảng anh ấy sẽ hơi gay gắt một chút, nhưng phần lớn anh chỉ muốn mọi người ghi nhớ. Thiệt hại thể chất là không thể khắc phục được và hy vọng mọi người có thể tự chăm sóc bản thân.

Vừa rồi Santa dường như đã nghe thấy ai đó thấp giọng chửi rủa điều gì đó, nhìn Cao Thanh Trần cau mày, giơ tay rút con đao từ thắt lưng ra. Con dao đó được treo trên thắt lưng của anh trong hầu hết mọi nhiệm vụ, nhưng Santa chưa bao giờ thấy anh sử dụng.

Và bây giờ Santa đã nhìn thấy nó.

Màu sắc của con dao chuyển từ vàng nhạt sang xanh dịu, lưỡi dao trông cực kỳ sắc bén, khi Santa nhìn thấy người kia rút dao ra, không chút do dự cắt vào lòng bàn tay, những hạt máu phun ra nhưng có phản lực kỳ lạ nổi xung quanh đao.

Santa nhìn anh nhẹ nhàng cởi cúc áo trên ngực Lưu Vũ, vẻ mặt thờ ơ, giơ tay dùng dao đâm vào tim người kia.

Đúng lúc này, Già Cơ, người đang được Jack cùng với mọi người dịch chuyển về tổ chức, bất ngờ khuỵu xuống.

Phản ứng dữ dội của sức mạnh siêu nhiên đến quá đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng, Già Cơ có thể cảm nhận được rằng virus mà hắn ta phóng ra đang bị nuốt chửng bởi một sinh lực mạnh mẽ, là siêu năng cứu mạng.

Nếu virus mà hắn ta phóng thích thành công lấy đi sinh mệnh của người khác, nó sẽ tự nhiên tiến hóa và truyền dữ liệu vào não hắn, tuy nhiên, nếu virus bị tiêu diệt mà không thể phát huy được tác dụng của nó thì phản ứng dữ dội của siêu năng lực sẽ giáng xuống người hắn.

Chỉ sợ ba ngày ba đêm phát sốt, nếu không thì không thể phục hồi, Già Cơ trong đầu ước tính độc tính của virus rồi đưa ra kết luận. Nhưng điều mà hắn quan tâm hơn hết hiện giờ là siêu năng lực nào đã nuốt chửng virus của mình.

Người đó có năng lực hoàn toàn trái ngược với hắn, hắn rất muốn gặp người đó để xem là hắn giết người nhanh hơn hay người đó cứu người nhanh hơn.

——

Cao Khanh Trần hành động rất dứt khoát, Santa, vốn đã bị virus ăn mòn gần hết cánh tay, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, mặc dù vết thương dần dần lành lại do được tiêm thuốc nhưng đầu anh vẫn choáng váng vì mất máu quá nhiều, cho nên anh không để ý đến hành vi của Cao Khanh Trần nhìn từ bên ngoài kỳ quái đến mức nào.

Mũi dao xuyên qua ngực người kia, nhưng không có máu chảy ra, thay vào đó là máu xung quanh lưỡi dao của Cao Khanh Trần chảy vào cơ thể Lưu Vũ. Sau khi làm xong mọi việc, Cao Khanh Trần giữ vai người đó, bảo vệ đầu và đặt người đó nằm ngửa trên mặt đất, lập tức đứng dậy và dùng phương pháp tương tự để chữa trị cho Rikimaru và Mika còn đang bất tỉnh.

Khi Santa kịp phản ứng thì lưỡi dao đã treo trên ngực của Rikimaru. Santa, người đã nhìn thấy Rikimaru bị thương nặng, vô thức giơ tay lên, sau khi nhìn thấy đôi môi mím chặt và vẻ mặt lo lắng cùng nghiêm túc của Cao Khanh Trần, cảm xúc vừa trỗi dậy trong anh kịp thời nén lại.

Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là tin tưởng vào đồng đội của mình.

Lưu Vũ đang sốt cao có thể cảm nhận được thân nhiệt dần dần hạ xuống, anh buộc mình mở mắt ra, nhìn thấy Cao Khanh Trần nửa quỳ trên mặt đất, lòng bàn tay đầy máu.

—— "Cảm ơn cậu đã cho tớ kẹo. Người lớn luôn cho tớ uống các loại thuốc kì lạ, nhưng những viên thuốc đó đắng quá. Đây là lần đầu tiên tớ được ăn thứ gì đó ngọt ngào đến vậy."

Trên thực tế, Lưu Vũ khi còn nhỏ từng có thời gian quan biết với Cao Khanh Trần, giữa các đại gia tộc có siêu năng lực luôn có sự giả tạo len lỏi, khi anh mang theo kẹo ra ngoài hít thở không khí trong lành, anh đã nhìn thấy Cao Khanh Trần đang trốn đằng sau bụi cây và lén ném thuốc đi.

Khi còn nhỏ, anh đã đưa viên kẹo duy nhất mà mình có cho Cao Khanh Trần, sau này khi lớn lên, anh ấy cũng nhường vị trí là thành viên INTO1 đầu tiên cho Cao Khanh Trần.

Máu của Cao Khanh Trần là độc nhất, chỉ có Lưu Vũ và anh biết, điều này có liên quan đến quá khứ của Cao Khanh Trần, đó là quá khứ không ai muốn nhắc đến. Nhưng bây giờ khi những đặc tính đặc biệt này đã bị chính anh vạch trần, rào cản mỏng manh cuối cùng đã bị chính Cao Khanh Trần phá vỡ.

Pháo hoa màu đỏ lần lượt nổ trên bầu trời, Lưu Vũ mơ hồ nghe thấy một giọng nói ôn hòa trầm thấp từ xa truyền đến, lơ lửng trên không, lặp đi lặp lại những lời cứu viện. Anh nhẹ nhàng thở hắt ra để bản thân được thả lỏng, những giọt nước do ngón tay anh tích tụ rơi xuống chóp mũi Cao Khanh Trần, báo hiệu anh không sao.

Có vẻ như cuộc cạnh tranh đầy khủng hoảng và cạm bẫy này không phải là không có phần thưởng.

Mối liên kết giữa INTO1 ngày càng trở nên sâu đậm hơn.

——

"Lâm Mặc còn chưa tỉnh sao?"

Khi Cao Khanh Trần đẩy cửa phòng bệnh ra, Trương Gia Nguyên đang đứng ở cửa nhìn qua tấm kính thẳng đứng trong suốt, Châu Kha Vũ đứng phía sau, yếu ớt bảo vệ thắt lưng của anh, Lưu Vũ dựa vào tường nhìn Cao Khanh Trần thở dài rồi nhẹ lắc đầu.

Ba ngày trước, lẽ ra là một cuộc chiến tranh giành năng lực đã biến thành một thảm họa cướp đi sinh mạng của những người mới đến, số lượng thương vong lên tới gần một phần ba, khiến các tổ chức lớn phẫn nộ, lệnh truy nã được dán khắp nơi chợ đen nhưng chẳng thu được gì.

Nhưng mọi người trong INTO1 lại không quan tâm đến điều này chút nào.

Họ nhìn những người bị thương nặng hoặc bất tỉnh lần lượt được đưa đến bệnh viện, đồng thời cũng nhìn thấy những mảnh vải trắng che phủ các thi thể, họ lo lắng nhưng lại không nhận được bất kỳ thông tin nào về Lưu Chương.

Lâm Mặc, người duy nhất có thể biết nội tình, từ ngày đó đến nay đã hôn mê ba ngày.

Cánh tay của Santa vẫn được quấn chặt băng, Duẫn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên từ đầu đến chân đầy vết thương, hiện đang nằm cạnh giường bệnh của Bá Viễn, nếu như không tranh cãi với nhau sáng nay hồi lâu, Châu Kha Vũ không cho bất luận kẻ nào tới gần xem.

Nhờ đặc tính chữa bệnh bằng sinh lực của chính mình, cơn sốt của Lưu Vũ gần như đã được chữa khỏi, so với Mika và Riki, những người vẫn chưa thể ra khỏi giường lúc này, anh tự do hơn nhiều.

"Tối qua Viễn ca nói với ta... Anh ấy có lẽ có cách."

Ngày hôm đó Bá Viễn dùng dụng cụ y tế để băng bó vết thương khẩn cấp, nhưng anh vẫn cau mày không chịu lên xe cấp cứu, mãi đến khi nhìn thấy Lâm Mặc bất tỉnh được đưa ra từ sâu trong rừng, anh mới thở dài một hơi. Anh chịu đựng cơn choáng váng, thân thể trong nháy mắt tràn ngập đau đớn, nỗi bi thương ngay lập tức quét qua mà không cho Bá Viễn chút phòng bị nào.

Anh bị sức mạnh của chính mình phản lại, với sức mạnh thể chất và tinh thần yếu ớt, anh không thể chống lại cảm xúc quá mức, Bá Viễn chỉ có thể buộc phải cắt đứt mối liên hệ với giấc mơ và tạm thời trở thành một người bình thường không có bất kỳ sức mạnh nào.

Bá Viễn không bao giờ ngờ rằng con bướm mà Lưu Chương yêu cầu thả ra lại thực sự được sử dụng trên Lâm Mặc. Vào thời điểm đường liên kết bị cắt đứt, anh thoáng nhìn thấy một cảnh tượng đứt gãy, cảnh dung nham nóng chảy.

Lâm Mặc hôn mê, Lưu Chương thì mất tích, những điều này đều đè nặng lên Bá Viễn, không có thời gian đợi anh từ từ hồi phục trước khi tìm kiếm sự thật.

Đêm qua vừa mới cúp điện thoại Bá Viễn hơi quay đầu lại, Duẫn Hạo Vũ đang nhắm mắt nằm trên một chiếc giường khác cách đó một mét, lông mi run run không tự nhiên khiến Bá Viễn nhận ra người kia chỉ đang giả vờ ngủ. Anh khẽ thở dài, đứng dậy định rời khỏi giường nhưng lại quên mất trên mu bàn tay còn có một cây kim đang cắm.

Chiếc kệ kéo theo chai thủy tinh, Bá Viễn vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng Duẫn Hạo Vũ đột nhiên ngồi dậy, vội vàng đứng dậy đập khuỷu tay vào góc bàn bên cạnh khiến cậu rên rỉ đau đớn, nhưng vẫn là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Bá Viễn, ấn vào lòng bàn tay đang giơ lên ​​của anh.

"Viễn ca, đừng cử động."

Lúc này Bá Viễn mới nhận ra chiếc chai treo bên cạnh đã hết thuốc từ lâu, lúc đang nghe điện thoại anh chưa kịp rút phích cắm ra, giờ lại có xu hướng máu chảy ngược.

Sau khi gọi y tá, Duẫn Hạo Vũ vì rời khỏi giường mà bất cẩn đụng đến vết thương, đương nhiên cũng không thể thoát khỏi sự chỉ trích của chị y tá, tâm trạng buồn bã của Bá Viễn mấy ngày qua cuối cùng cũng được cải thiện sau khi nhìn đứa trẻ cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời giáo huấn. Anh đợi chị y tá sau khi nhắc đi nhắc lại mấy lời nhắc nhở rồi rời đi, lập tức ngồi cạnh giường xoa xoa cái đầu đầy lông của người đó.

Từ lúc cùng nhau đưa đến bệnh viện cho đến nay, Duẫn Hạo Vũ vẫn luôn vô tình hay cố ý tránh mặt anh, khi bắt gặp ánh mắt của anh sẽ đột nhiên thay đổi ánh nhìn, cũng ít nói hơn rất nhiều.

"Viễn ca, anh vừa lấy lại được chút năng lượng..."

Bá Viễn tự nhiên biết người này đang lo lắng điều gì, lúc này, anh nhìn đôi mắt sáng  ngập nước của Duẫn Hạo Vũ, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán người đó.

"Năng lực của anh có thể lấy được rất nhiều thông tin hữu ích, không có nhiều thời gian để lãng phí, nếu không sẽ có vô số người vô tội bị sát hại dã man."

Duẫn Hạo Vũ nghĩ đến người đàn ông có tấm lưng vững chắc ngày hôm đó đứng trước mặt mình và không thể nói được lời nào để ngăn cản anh. Cô gái tóc vàng với đôi mắt nheo nheo và vẻ mặt vui tươi ngày ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí mọi người. Nếu cậu thực sự đúng như những gì kẻ thù nói, cậu có một quá khứ đen tối. Điều gì sẽ xảy ra sau khi cậu lấy lại được trí nhớ và cậu sẽ hòa hợp với mọi người trong INTO1 như thế nào?

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, đầu Duẫn Hạo Vũ lại đau nhức. Duẫn Hạo Vũ muốn mạnh mẽ vượt qua những chiếc gai giam cầm mình, nhưng lại khiến bản thân bị thương, tất cả những gì mà cậu nhìn thấy chỉ là bóng tối và máu.

Con người trong quá khứ dường như là loại người mà cậu ít muốn trở thành nhất.

Vì vậy, mặc dù dường như có manh mối về ký ức mà cậu luôn muốn tìm lại nhưng ký ức đã mất và sự thật ngày càng gần hơn. Duẫn Hạo Vũ đột nhiên trở nên rụt rè.

"Em đã làm rất tốt, rất, rất tốt."

Cùng với giọng nói nhẹ nhàng của Bá Viễn, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng hạ xuống, mu bàn tay có một miếng băng quấn quanh, một chút máu đỏ rỉ ra đặc biệt dễ thấy. Bá Viễn nghiêng người nửa ôm vai người đó, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay người đó.

"Quá khứ cũng là sức mạnh hỗ trợ ta đi đến hiện tại. Quá khứ là thứ mà chúng ta không thể thay đổi, hãy hướng tới tương lai mà chúng ta có thể lựa chọn."

Lúc này, Duẫn Hạo Vũ đột nhiên muốn khóc.

——

"Viễn ca...anh thực sự ổn chứ?"

Lưu Vũ nhìn đôi môi không còn chút sắc của Bá Viễn, không khỏi lo lắng, muốn khuyên anh ấy nên đợi bản thân bình phục, nhưng khi nhìn thấy Lâm Mặc nằm bất tỉnh trên giường lại không nói nên lời.

"Không sao đâu, có Lợi lão sư giúp đỡ. Hơn nữa còn có Kha Vũ, nếu có chuyện gì xảy ra, có thể trông cậy vào cậu ấy."

Châu Kha Vũ đứng bên giường nghiêm túc gật đầu, nhưng Trương Gia Nguyên lại im lặng khác thường, ánh mắt rơi trên người người kia, tất cả những gì mà cậu đang nghĩ đến là câu mơ hồ nghe được nai đó nói rằng Châu Kha Vũ suýt bị sức mạnh siêu nhiên của mình lấy đi mạng sống.

Trương Gia Nguyên giơ tay chạm vào ngực mình, cơn đau từ lòng ngực truyền ra, dù biết rõ rằng Châu Kha Vũ sẽ không tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình trong tình huống này, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cậu dường như chợt hiểu tại sao Châu Kha Vũ luôn tỏ ra tự hào và lo lắng mỗi khi sử dụng sức mạnh của mình.

Trương Gia Nguyên biết rằng bề ngoài cậu trông rất bình thường, cậu đã bị đưa vào một tổ chức mà cách duy nhất để sống sót là giết hại lẫn nhau, ở trong môi trường đó quá lâu khiến cảm xúc của cậu đã hoàn toàn bị bào mòn. Chính Châu Kha Vũ từng chút một kéo cậu ra khỏi vũng lầy, từng chút một lấp đầy trái tim trống rỗng biến cậu trở thành người như bây giờ.

Chỉ khi ở bên cạnh Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên mới cảm thấy trái tim vô cảm của mình lại đập, trở nên sống động hơn.

Cậu đã lấy lại được những cảm xúc, tình bạn, tình yêu mà nhiều người không thể có được.

Nghĩ đến đây, Trương Gia Nguyên không khỏi nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của Châu Kha Vũ, cậu biết quá ít về quá khứ của mọi người nên không khỏi muốn hỏi mọi người chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ sau khi chuyện đó kết thúc.

"Ta luôn có cảm giác như bị ngươi kéo xuống vũng bùn..."

Lợi Lộ Tu mới sáng sớm đã bị Bá Viễn gọi tới, gãi gãi đầu, hất ngược mái tóc hơi dài ra sau, miệng thì phàn nàn thẳng thừng nhưng ánh mắt lại sắc bén và nghiêm túc.

Bá Viễn hít một hơi thật sâu, giơ tay che lấy đầu ngón tay lạnh giá của Lâm Mặc, nối lại giấc mơ bị buộc cắt đứt vào ngày đó.

Sóng nhiệt và khí lạnh đồng thời ập vào người, hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược tràn vào cơ thể, khiến cơn đau đớn và buồn nôn đồng thời quét qua.

Bá Viễn không thể tưởng tượng rằng ý thức của Lâm Mặc có thể ngủ trong giấc mơ như vậy, anh chịu đựng nỗi đau để phá vỡ kết giới và khám phá ý thức và giấc mơ sâu hơn.

Khi anh đẩy cánh cửa gỗ ra, thế giới ẩn giấu đằng sau không phải là những điều đen tối mà Bá Viễn mong đợi mà là một sân trường tràn ngập cây xanh và mùa xuân, với nụ cười trẻ trung trên khuôn mặt người qua lại, anh nhìn thấy tòa nhà giảng đường với những bức tường màu đỏ ở phía xa, đó là một giấc mơ bình thường của cuộc sống sinh viên.

Anh ngồi xổm xuống, nhặt một nắm cỏ, sương mai xanh vắt chảy ra, hương thơm của cỏ tràn ngập trong không khí. Bá Viễn không khỏi cau mày, đứng dậy chạy về phía giảng đường, anh biết rõ vị trí cụ thể của chủ nhân giấc mơ nên càng lo lắng cho tình huống của Lâm Mặc.

Hình ảnh trong giấc mơ càng chân thực thì càng có nghĩa là chủ nhân giấc mơ đang bị mắc kẹt càng sâu và không thể tự thoát ra được.

Bá Viễn chỉ trong vài giây leo lên tầng ba, chỉ trong vài phút, mặt trời trên cao bắt đầu lặn, khi anh chạy đến cửa lớp thì trời đã chạng vạng, ánh nắng lờ mờ xuyên qua những chiếc lá in lên mặt bàn, có những vết lốm đốm bên dưới. Bá Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong góc phòng học trống, Lâm Mặc nghiêng người đặt một nụ hôn lên trán Lưu Chương, người đang ngủ say, đầu nghiêng sang một bên.

Lông mi của người đó khẽ run lên, mang theo dư vị, cậu nhếch khóe miệng thì thầm vào tai người kia điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Bá Viễn đang đứng ở cửa phòng học nhưng lại chần chừ không dám nói.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, tất cả những lời mà Bá Viễn nghĩ đến trước đó đều bị gạt bỏ.

Ánh mắt cậu trong trẻo như nước, có chút hoài niệm và bất lực thoáng qua, nhưng không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Lâm Mặc biết mình bị mắc kẹt trong giấc mơ do chính mình tạo ra nhưng lại quyết định đắm chìm trong đó.

Em đang tỉnh trong mộng.

"Em biết Viễn ca tới đây là muốn đưa em trở về. Em rõ hơn ai hết đây là giấc mộng do chính em tạo ra."

Đầu ngón tay của Lâm Mặc lướt qua mặt bàn gỗ, mặt bàn đã sử dụng lâu năm khắc lại dấu vết của những học sinh lơ đãng trong giờ học, góc dưới bên trái của mặt bàn còn có dòng chữ "Lưu Chương" do Lâm Mặc khắc.

Đó là tư thế mà người ta có thể nằm sát tim khi nằm trên bàn.

"Em cũng biết rõ hơn ai hết... Lưu Chương không còn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro