Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Lâm Mặc ngay khi có xung động xảy ra đã nhanh chóng thiết lập một kết giới không gian, tuy nhiên, kết giới được thiết lập khẩn cấp quá nhỏ, không thể bao phủ tất cả mọi người, hơn nữa bởi vì anh đang đi phía trước nên khi rơi vào một vết nứt sâu trên mặt đất, chỉ có Lưu Chương đang ở bên cạnh lập tức nắm lấy cánh tay của anh và bị Lâm Mặc kéo vào kết giới không gian, cùng nhau bị chôn vùi dưới đất.

"...Đội của họ vẫn còn năng lực về không gian a?"

Giọng nói trong trẻo của Jack đặc biệt trở nên rõ ràng hơn trong khu rừng đã trở lại yên tĩnh sau chấn động, Bạch Vân nghe thấy lời đó có hơi giật mình, lập tức hiểu ra nguyên nhân lần trước đối phương vẫn sống sót dù đã bị chôn vùi và mất đi hơi thở.

"Sau khi cậu ta thiết lập không gian của chính mình, bất kể vị trí hay khí tức, đều không thể phát hiện được, năng lực này thật sự không tồi a."

Nếu không phải lúc nào cũng phải ở tại chỗ quan sát tình hình, Jack đã sớm chủ động theo dõi mọi người.

"Mà này, sức mạnh của cậu lại tăng lên rồi à? Đào một cái hố lớn như vậy trên mặt đất... những viên đá siêu năng lực chôn bên dưới đều bắt đầu dao động. Cậu có muốn đi tìm nó không?"

"...Có vẻ như tôi không thể giúp cậu truy tìm nó rồi."

Bạch Vân nhìn phía dưới tán cây đung đưa bị một cỗ lực lượng xé nát và nuốt chửng, hắn cảnh giác đứng dậy, những hòn đá sắc nhọn sượt qua cổ hắn, nếu không kịp thời né tránh có lẽ bây giờ máu đã bắn ra tung tóe rồi... Bạch Vân mím môi, cúi đầu nhìn thấy một người đang đứng trên đống tàn tích.

Trương Gia Nguyên nhướng mày và giơ tay lên, phần giữa thân cây cao lớn trước mặt dường như bị một chiếc rìu khổng lồ vô hình cắt xuyên qua, người đứng trên ngọn cây đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống. May mắn là hắn đã kịp thời nâng đất làm đệm, lòng bàn chân cảm thấy tê dại đến mức gần như khuỵu xuống.

"Ta không thích ai đứng cao hơn mình." Trương Gia Nguyên vung tay, nheo mắt nói, nhưng giọng điệu lại khá ngông cuồng.

"Cho nên ta chỉ có thể, kéo ngươi xuống."

Trương Gia Nguyên luôn gây ra nhiều tiếng ồn khi sử dụng sức mạnh của mình, Châu Kha Vũ, người ở cách đó không xa, hít một hơi ngắn và giơ chân lao về phía người đó.

Một cú, thêm một cú, rồi lại một cú đấm khác.

Nắm đấm sắc bén đánh vào vùng đất do năng lực của Bạch Vân tạo ra, bụi bay che khuất tầm nhìn của anh, tuy nhiên, Trương Gia Nguyên hầu như không bị ảnh hưởng, kinh nghiệm chiến đấu được tích lũy cho phép cậu nhanh chóng tìm ra vị trí của hắn thông qua các phương pháp khác nhau ngay cả khi cậu bị mất thị lực. 

Đây không phải là người dễ đối phó, Bạch Vân sau khi nhận mấy đòn liên tiếp liền nhanh chóng đưa ra kết luận, hắn lùi lại vài bước ẩn mình vào lớp bụi, nhưng ai đó đã giữ lấy vai hắn từ phía sau.

Bạch Vân ngẩng đầu, gặp phải Át Cơ, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ ẩn chứa cái gì đặc biệt hấp dẫn.

"Ta nghe Viola nói bọn họ vô tình tìm được dấu vết của Át bích, nên ta tới xem."

Bạch Vân nhanh chóng dựng lên một kết giới đủ mạnh, buông tay trái ra và áp lên ngực, hơi cúi người về phía người đó, hơi thở còn chưa ổn định lại, hành động lần này vốn không liên quan đến Át Cơ, nhưng người này lại xuất hiện ở đây vào lúc này, chắc chắn y đã nhận được tin tức do Jack gửi đến.

"Đúng là như vậy, chỉ là...hắn dường như không nhớ chúng ta."

"Không sao, đem người về trước tìm cách sau. Ngoài ra, còn có một chuyện khác khiến ta bận tâm."

Bên trong kết giới bắt đầu xuất hiện những vết nứt, sau khi nó đột nhiên sụp đổ, Trương Gia Nguyên giật mình khi chạm mắt với Át Cơ, cú đấm vốn mạnh mẽ khi chạm vào người đột nhiên trở nên nhẹ nhàng như gãi ngứa.

Tầm mắt của Át Cơ không đặt ở trên người này quá lâu, y lùi lại nửa bước, chuyển dời ánh mắt, nhìn về bóng dáng mơ hồ cách đó hơn mười mét, khẽ nhướng mày.

"Thật không ngờ rằng, còn có một kinh hỉ khác."

——

Mặt nạ đen của Bạch Lý dính đầy máu.

Cánh tay đột nhiên hóa thành lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua bụng người đó, hắn ho ra máu làm vấy bẩn góc quần áo. Một người đàn ông cao lớn và cường tráng lại bị thương trước một người nhỏ nhắn. Lòng bàn tay hắn co giật cố gắng đưa về phía trước để nắm lấy cánh tay mảnh khảnh nõn nà rồi để lại dấu ngón tay nông trên đó, sau đó bất đắc dĩ rơi xuống đất.

Chết không nhắm mắt.

Ánh mắt Bạch Lý dừng lại trên người người đó một lúc, phương pháp sàng lọc hạt giống của cô ta rất đơn giản nhưng thô bạo, việc tiếp tục cuộc trò chuyện chỉ có ý nghĩa nếu hắn có thể duy trì được một phút dưới bàn tay cô ta.

Tuy nhiên, phương pháp sàng lọc này đã dừng lại sau khi nhìn thấy tin nhắn từ Đầm Cơ, nhịp độ của mọi người rõ ràng đã tăng lên, nếu họ gặp phải chướng ngại cũng sẽ không niệm tình bỏ qua. Lòng bàn tay nóng hổi, Bạch Lý có thể cảm nhận được sự rung động mãnh liệt trong trái tim bình tĩnh đã lâu của mình, giống như lần đầu tiên cô được Át bích cứu.

Jack đương nhiên biết được tâm tình ý nhị của các thành viên trong tổ chức, Bạch Lý chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy người đứng cảnh giác dưới gốc cây.

Vẻ mặt người này nghiêm túc nhưng vẫn ôm chặt lấy người bên cạnh, cách anh ta đứng chắn trước mặt người đó trông đặc biệt chói mắt. Cảm giác tức giận dâng trào bao trùm lấy cơ thể, cánh tay của Bạch Lý không tự chủ mà biến dạng, trong mắt tràn ngập những cảm xúc khác nhau.

Nhìn ngứa mắt...thì giết quách đi.

Sau trận động đất, Duẫn Hạo Vũ choáng váng nặng nề và ngã xuống đất trong tư thế bảo vệ đầu, cậu hơi cau mày khi vết thương trên lưng bị rách ra.

Sau cú ngã không biết bản thân đã rơi xuống đâu, mục tiêu của kẻ địch rất rõ ràng, trạng thái tinh thần của Viễn ca còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể hành động hấp tấp. Duẫn Hạo Vũ đỡ anh dậy, xoay người, tiến về phía trước nửa bước, bình tĩnh bảo vệ người ra phía sau.

Âm thanh của lưỡi kiếm cắt qua không khí thực ra rất nhỏ, thân hình nhỏ nhắn của cô ta rất dễ dàng trong việc che giấu bản thân, khi Duẫn Hạo Vũ phát hiện ra thì người đó chỉ cách cậu chừng vài mét.

Sự va chạm giữa lưỡi kiếm và kết giới phát ra âm thanh chói tai, trên thân hỉnh nhỏ nhắn ấy là thứ vũ khí sắc bén trên cánh tay. Kết giới trong nháy mắt vỡ vụn như mạng nhện, Duẫn Hạo Vũ giơ tay chặn lưỡi kiếm đang hạ xuống, trong đầu cậu đang nghĩ bước tiếp theo để thoát khỏi nguy hiểm.

Khả năng điều khiển kiếm thành thạo của người đó vượt xa sự tưởng tượng của Duẫn Hạo Vũ, cậu nhìn lưỡi kiếm lướt qua đầu ngón tay mình và mạnh mẽ nhắm vào Bá Viễn, người đang cách cậu nửa bước.

Bá Viễn đã phản ứng rất tốt khi người đó lao về phía mình, anh kịp thời tránh né lưỡi kiếm muốn xẻ đôi đôi vai mình, phản ứng và kỹ năng chiến đấu của người đó quá đỉnh, tuy anh đã cố gắng né tránh nhưng vẫn bị lưỡi dao đâm vào cánh tay, máu ngay lập tức bắn ra tung tóe.

"Viễn ca!"

Vết thương khá nghiêm trọng, mất nhiều máu khiến sắc mặt anh ngày càng tái nhợt. Duẫn Hạo Vũ tạo nên một lưỡi kiếm bằng ánh sáng và đâm vào người kia, cánh tay phải được cường hóa của người đó bị thương nặng đến nỗi rách ra miệng hổ, ả bị đẩy ra một cách thô bạo, loạng choạng lùi lại vài bước, mới phát hiện ra rằng người đó không thèm nhìn ả một cái liền lao về phía Bá Viễn.

Người duy nhất mà hắn muốn giết chết nhất bây giờ chính là Bá Viễn.

Đồng tử Duẫn Hạo Vũ co rút dữ dội, máu mà người kia vừa bắn ra vẫn còn vấy bẩn ở một bên cánh tay và khuôn mặt, cậu dường như đã nhìn thấy một lưỡi dao khổng lồ cắm vào cơ thể người đó, hút khô máu người đó đến chết.

Không, điều này không được phép xảy ra.

Kết giới đột nhiên xuất hiện phía trên đầu người đó chặn đòn. Cơn đau dữ dội như bị một mũi kim đâm xuyên vào não bộ. Tầm nhìn của Duẫn Hạo Vũ bắt đầu trở nên mơ hồ. Kết giới ánh sáng ban đầu dần chuyển sang màu xám, thậm chí còn có những chấm đen nhỏ xíu đang trôi nổi xung quanh.

Duẫn Hạo Vũ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cậu lảo đảo tiến về phía người đó, bảo vệ người dưới thân mình.

Lưỡi kiếm đột nhiên dừng lại ở trên lưng người đó, Bạch Lý không thể ra tay đụng vào Duẫn Hạo Vũ, cô không biết phải nói gì, trái ngược với ánh mắt giết chóc quyết đoán vừa rồi, cô chỉ kìm nén và cuối cùng dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Cậu không nhớ tôi sao?"

Nhớ cái gì cơ...

Duẫn Hạo Vũ chỉ cảm thấy trong đầu dường như có một cây gậy khuấy động, mọi thứ bỗng dưng trở nên xám xịt và vỡ vụn trước mắt cậu, cậu có thể cảm nhận được những ký ức bị lãng quên đang dần mở ra, cảm xúc bị chôn vùi bấy lâu dần trở lại. Cậu dường như đã chìm vào giấc mơ và trở về thế giới không có ánh sáng, một thế giới vô biên nơi mà việc chạy trốn và la hét đều không nhận được phản hồi nào.

Cho đến khi một con bướm xuất hiện trong thế giới của cậu, với ánh sáng lung linh trên đôi cánh, dẫn dắt con người ra khỏi bóng tối.

Cậu lần nữa lại được kéo lên bởi chính bàn tay đó.

Bàn tay Bá Viễn lạnh ngắt, giọng nói run run, những mảnh ghép rời rạc dần dần được ghép lại,  hình ảnh ai đó đang la hét kêu gào liên tục hiện ra. Khi ý thức dần dần khôi phục, Duẫn Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, cánh tay không còn trụ được nữa, ngã xuống trên người ai đó, lại được người nào đó nhẹ nhàng đỡ lấy.

Bạch Lý đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cô im lặng nhìn hai người ngã trên mặt đất, lưỡi dao sắc bén đã trở về trong tay, người vốn luôn lạnh lùng tàn nhẫn lúc này đột nhiên có vẻ hơi bối rối.

Cô luôn tin rằng Át bích chưa chết, đối với cô như vậy là đủ rồi, nhưng cô không ngờ rằng người đó sẽ bị mất trí nhớ, thậm chí còn đối đầu với cô.

"Tiểu Bạch Lý, tỷ tỷ không phải đã nói với ngươi rồi sao, nam nhân không đáng tin?"

Giọng nói quen thuộc mà xa lạ đột nhiên thu hút sự chú ý của Duẫn Hạo Vũ, cậu nheo mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc gợn sóng, đôi mắt xanh và đôi môi đỏ mọng đang bước ra từ sau gốc cây, Đầm Cơ sau khi nhận được tin tức đã đến tụ họp.

"Cậu có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi nhỉ? Rõ ràng là không nhớ, à... hình như lúc cậu phá hủy phòng thí nghiệm lần trước đã thấy ảnh của tôi."

Viola nhướng mày, thản nhiên dùng ngón tay vuốt tóc ra sau, không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng kia, chỉ nhếch khóe miệng thản nhiên nói.

"Đừng nhìn tôi như vậy. Dù cậu có ghét tôi đến đâu, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu đã từng là một trong chúng tôi."

"Át bích đại nhân?"

Viola hài lòng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người đó, cùng với một tia bối rối, ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ vô thức nhìn chằm chằm vào Bá Viễn đang ở bên cạnh một lúc, sau đó nhanh chóng thu lại.

"Không cần phải bịa chuyện, muốn đánh nhau thì cứ việc."

"Thật ra tôi khá thích cậu như thế này. So với vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm đó, thật sự rất hiếm khi cậu có tâm trạng thay đổi lớn đến như vậy vì những người xung quanh."

Ánh mắt thành thật vừa rồi của Duẫn Hạo Vũ không thoát khỏi tầm mắt của cô, tuy Bá Viễn đang cúi đầu xuống và không thể nhìn rõ biểu cảm, tuy nhiên, khi nhìn thấy phản ứng của Duẫn Hạo Vũ, cô cũng có thể đoán được các thành viên trong đội có lẽ cũng không biết điều này.

Thật thú vị. Thí nghiệm trên con người mà cậu ghét cay ghét đắng, tổ chức của kẻ thù hóa ra lại là nơi mà cậu từng gia nhập. Tôi thực sự mong chờ mọi người sẽ có biểu hiện như thế nào khi biết được tất cả.

"Ý tưởng đột ngột này là tìm ra một số hạt giống, nhưng tôi không muốn bắt một con cá lớn. Tôi không thể làm gì được dù có lệnh từ cấp trên. Át bích đại nhân, tại sao cậu không đi cùng chúng tôi? "

Duẫn Hạo Vũ nắm chặt tay, nhưng cánh tay và đùi không còn sức lực, cố gắng lảo đảo đứng dậy, cánh tay Bá Viễn vẫn dính đầy máu, dù máu đã ngừng chảy ra nhưng vẫn khiến người ta chấn động.

Nếu...nếu chúng ta thực sự đi cùng họ, liệu Viễn ca có thể thoát khỏi tình thế khó khăn này không?

Duẫn Hạo Vũ không có ký ức về tổ chức. Cho dù những mảnh ký ức bị mất trước đó, chúng đều là về những thí nghiệm trên con người khi cậu còn nhỏ. Cậu không biết danh tính của mình, nhưng cậu đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, và cậu không muốn mọi người trong INTO1 bị liên lụy.

Nhưng Bá Viễn không cho Duẫn Hạo Vũ cơ hội để nói.

Bá Viễn đứng dậy bảo vệ người phía sau, Duẫn Hạo Vũ cúi đầu xuống và có thể nhìn thấy cánh tay đầy máu của anh, vạt áo của anh bị gió thổi bay, tấm lưng tưởng như gầy gò lại đầy sức nặng.

"Cô muốn đưa người trong INTO1 của chúng tôi đi, cô đã hỏi qua tôi chưa?"

——

Sau khi rơi vào vết nứt trên mặt đất, anh bị một làn sóng nhiệt cuồn cuộn tấn công, nhiệt độ dung nham đang chậm rãi chảy quanh anh, Lâm Mặc cúi đầu nhìn mặt đất đỏ đen bên cạnh dung nham, anh không cởi bỏ kết giới để mình và Lưu Chương rơi thẳng xuống.

"...Chúng ta phải tìm ra lối thoát."

Lưu Chương nghĩ nghĩ, vỗ vỗ con phượng hoàng trên vai mình, Lâm Mặc nhìn con phượng hoàng cẩn thận bay xuống, trông bộ dáng run rẩy rất đáng yêu.

Lưu Chương nhìn con phượng hoàng đứng trên mặt đất cạnh dung nham, nhảy lên hai lần rồi mới cất cánh nhảy vào ngực anh, anh suy nghĩ một chút, bảo Lâm Mặc gỡ bỏ kết giới, tự mình đi xuống xem thử.

"Mặc Mặc, em phải tiết kiệm chút năng lượng. Em cũng biết năng lực của anh, khả năng chống lửa và nhiệt độ cao của anh tốt hơn em."

Lưu Chương bình thường có vẻ ngoài khá dễ tính nhưng lại cực kỳ điềm tĩnh và tỉnh táo, hiếm khi đòi hỏi điều gì nhưng một khi đã yêu cầu thì không thể cưỡng lại được. Lâm Mặc ôm lấy con phượng hoàng bị đẩy về phía mình, chỉ bằng một cái búng tay, phần lớn kết giới biến mất, người đó thẳng tắp rơi xuống.

Cơn đau nóng rát từ lòng bàn chân truyền đến, Lưu Chương dừng lại một chút, khi ngẩng đầu lên lần nữa, khóe môi hiện lên một nụ cười, không hề thấy khó chịu. Lâm Mặc bay tới gần người đó, vừa định đem người đó lại bao bọc trong kết giới, thì có người nắm lấy cổ tay anh, kéo anh vào trong lòng.

Mái tóc mềm mại của Lưu Chương cọ vào má cậu, hai tay đỡ eo và bụng, Lâm Mặc vòng tay qua cổ anh, một dòng hơi ấm đặc biệt ấm áp đều đặn và chậm rãi chảy vào lòng cậu.

"Dung nham có hướng chảy của nó, chúng ta có thể tìm được lối ra bằng cách đi theo hướng đó."

Lưu Chương giơ tay đỡ người đứng dậy, Lâm Mặc im lặng dị thường, rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, nhưng hai bóng người đan xen trùng lặp với hồi ức trong quá khứ của họ đến không ngờ.

Khi đó họ vẫn còn là những học sinh bình thường không có năng lực đặc biệt gì cả, Lâm Mặc được đưa vào cuộc đua 3.000 mét trong cuộc thi thể thao của trường, Lưu Chương, người bị mắc kẹt trong phòng hội thảo vì phải tham gia cuộc thi đố vui, đã bỏ trốn ra sân để xem người khác thi đấu.

Tuy mọi người nói anh chạy không giỏi nhưng anh cũng không thua kém gì những đối thủ có vẻ ngoài cao lớn và khỏe mạnh hơn anh, khi gần đến đích, Lưu Chương bước tới chào hỏi, nhưng không ngờ người đó lại lao vào vòng tay mình.

"May quá có cậu ở đây. Tôi bị bong gân mắt cá chân khi gần về đích. Đau chết đi được."

Lâm Mặc áp vào dái tai anh lặng lẽ thở ra một hơi, muốn Lưu Chương giúp mình lặng lẽ lẻn đến phòng y tế. Lưu Chương không để ý tới cậu, trực tiếp cõng người lên lưng.

Khi đó, toàn bộ sân trường đã chật kín các học sinh và nhân viên tham gia cuộc thi, Lâm Mặc vỗ nhẹ vào lưng người đó hai lần, phát hiện chẳng có tác dụng gì, đành vùi mặt vào cổ người đó, không quay mặt về phía anh nữa, cậu dùng ngón tay túm tóc người đó, vừa giật mạnh vừa véo dái tai người đó mà lẩm bẩm, "Xấu hổ quá, tốt nhất là mau thả tôi xuống."

Lưu Chương tuyệt nhiên không buông người ra, anh vững vàng ôm người trong tay, từng bước một đi về phía phòng y tế.

Từng bước hướng tới tương lai của họ.

Hai người đi theo hướng dung nham chảy, nhiệt độ càng đi càng thấp, một lúc sau, cảm giác bỏng rát gần như biến mất. Lâm Mặc nhảy xuống khỏi lưng anh, dậm dậm chân, mặc dù nhiệt độ vẫn rất cao nhưng đã là nhiệt độ mà cơ thể cậu hoàn toàn có thể chịu đựng được.

"Momo, nhìn kìa, trước mặt em hình như có thứ gì đó."

Lâm Mặc nhìn về phía được chỉ, dưới vết nứt tràn ngập dung nham đỏ cam trên mặt đất, sắc lạnh đặc biệt dễ thấy, hai người nhìn nhau, đè xuống nghi hoặc, sải bước hướng về mục tiêu.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách bất thường khi họ đến gần hơn. Dòng dung nham đang chảy bị ngăn cách bởi một lớp rào cản màu xanh băng. Thứ đang lơ lững trong không trung và phát ra ánh sáng màu nhạt chính là Viên đá năng lượng đã được nhắc đến khi Đại hội siêu cường bắt đầu, cũng là thứ đã gây ra những biến đổi trong khu rừng.

Điều này vượt quá sự mong đợi của họ. Lưu Chương giơ tay giữ Lâm Mặc, người đang định lấy viên đá năng lượng, sau đó nhìn dòng dung nham đang chậm rãi chảy quanh, bị cô lập bên ngoài kết giới.

"Đợi một chút. Đừng di chuyển viên đá này trừ khi chúng ta chắc chắn về sự an toàn của nó."

"Quả là một quyết định thông minh. Sở dĩ khu vực này bị bỏ qua là vì viên đá năng lượng này."

Một giọng nói đột ngột cắt ngang lời nói của Lưu Chương, hai người nhanh chóng quay người lại, một người đàn ông với mái tóc đen được thắt bím và đôi mắt đen không biết đã xuất hiện ở phía sau họ từ bao giờ.

"Lần đầu gặp mặt, cứ gọi tôi là Jack, cũng là người bên phe đối địch với hai người."

Khóe miệng hắn hiện ra một tia ngạo nghễ, nhẹ nhàng cúi đầu chào hai người họ.

"Vậy thì, xuống địa ngục đi."

——

Châu Kha Vũ: người có độ hiếm dị năng thuộc top1.

Trương Gia Nguyên: chiến binh có năng lực nhất trong INTO1.

Duẫn Hạo Vũ: em út bị quá khứ ám ảnh.

Bá Viễn: người duy nhất có năng lực phát triển nhất trong INTO1.

AK và Lâm Mặc, không ngờ họ lại là bạn cùng lớp, cậu chuyện về họ sẽ dần dần được tiết lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro