Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Lestat/Louis] A Clandestine Burial


Tác giả: VirginiaIsForVampires

Nguồn: AO3

Tên gốc: A Clandestine Burial

Tình trạng: Hoàn

Tóm tắt: Lestat vẫn bị PTSD (rối loạn căng thẳng hậu chấn thương) do bị Magnus tấn công. Khi Magnus đến, Louis đã để ý thấy điều đó và anh đưa ra lời an ủi cũng như lời động viên cho Lestat về vết thương lòng đau đớn, tồi tệ nhất của hắn.

Lưu ý: Bản dịch chỉ được tầm 70%- 80% bản gốc, nên có thể còn nhiều sai sót. Nếu có sai sót mong mọi người sẽ góp ý cho mình them. Mình xin cảm ơn.

Có cảnh nặng đô, R18. Mọi người cân nhắc trước khi đọc. 

**********

Louis không thể chịu đựng được. Anh cảm giác tim mình đập thình thịch trong lồng ngực mỗi khi nhìn thấy kẻ đó lướt qua phòng khiêu vũ. Anh cảm thấy như có một sức nặng vô hình đang đè lên cổ họng mình, một cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết bám chặt lấy sống lưng anh. Louis đưa đôi mắt xanh ngọc lục bảo về phía Lestat ở phía bên kia căn phòng. Không có ai khác để ý đến. Không ai nhận thấy sự hoảng loạn đang giữ lấy Lestat như những nanh vuốt tàn ác kia. Không ai cả, trừ Louis. Anh nhìn thấy điều đó, và anh căm ghét nó.

Louis nhìn Lestat bằng ánh mắt bảo vệ khi hắn đi quanh phòng khiêu vũ, một cách khôn ngoan không ai sánh bằng, chào đón từng vị khách một. Thỉnh thoảng, ánh mắt của Lestat nhìn về phía Louis như ra hiệu cho anh nhìn về phía những đứa trẻ đnag tràn ngập cảm giác kiêu hãnh và ngưỡng mộ, đôi mắt hắn dịu dàng nhìn về phía Louis. Louis chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại hắn, anh biết rằng Lestat đang muốn chỉ anh những đứa trẻ, hắn muốn mọi người trong Château được nhìn và biết đến Louis yêu quý của hắn. Thông thường, Louis sẽ né tránh sự chú ý của người khắc bằng cách cúi đầu khiêm tốn khi cảm thấy sự ngạc nhiên đang chảy trong huyết quản mà Lestat có thể cảm nhận được cũng như cách anh cảm nhận hắn. Tuy nhiên, tối nay, sự ưu tiên duy nhất Louis muốn danh choc ho là đảm bảo Lestat được che chắn và bảo vệ khỏi vị khách không mời mà tới kia. Louis không muốn kẻ đó ở Château này và anh cảm thấy rất tức giận khi bất cứ ai cũng có thể thấy được sự yếu ớt từ Lestat của anh.

Louis với hơi thở càng thẳng, cố gắng lấy lại bình tĩnh để quan sát bộ ba đang tiến đến gần Lestat. Gremt và Teskhamen đang mỉm cười dễ chịu với Lestat trong khi Magnus hơi lùi lại. Khi đến lượt Magnus chào tạm biệt Lestat, Louis cảm thấy cơ thể mình cứng đờ. Anh nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của Lestat, nhưng hắn đã nhanh chóng giấu nó đi. Anh nhìn thấy bàn tay Lestat run run khi hắn bắt tay với Magnus một cách máy móc. Louis cỏ thể cảm thấy dường như lồng ngực Lestat run lên vì rùng mình chỉ trong tích tắc.

Lạy Chúa, làm ơn đừng có ôm hắn....Louis thầm cầu xin trong lòng.

Bàn tay của cả hai cuối cùng cũng buông ra và không còn tiếp xúc nữa, điều đó khiến Louis cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh nhìn họ lặng lẽ rời khỏi phòng khiêu vũ trong khi đôi vai của Lestat run rẩy nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra. Đó là sự nhẹ nhõm phải không? Hay như Louis lo sợ, đó là một gánh nặng to lớn đang đè lên vai Lestat. Louis nhanh chóng tiến đến bên cạnh Lestat, anh nhẹ nhàng đặt tay vào vùng lưng của Lestat. Louis không bỏ lỡ cảm giác giật mình nhẹ nhẹ khi chạm vào hắn, nhưng khi Lestat quay lại và nhìn thấy đó là Louis, hắn lập tức thả lỏng tư thế cứng nhắc và hoàn toàn thư giãn trước sự đụng chạm của Louis. Louis nở một nụ cười thấu hiểu khi hôn lên má Lestat.

"Chúng ta rời khỏi đây đi, nhé?" Louis thì thầm vào da Lestat

Anh cảm thấy Lestat thở ra một hơi thở rụt rè, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn anh với ánh mắt vừa bối rối lại vừa biết ơn. Hắn hạ mắt xuống nhìn sàn nhà trong khi cho phép Louis nắm lấy tay hắn, họ đan những ngón tay vào nhau một cách thân mật và cùng dẫn nhau ra khỏi sự ngột ngạt của đám đông những kẻ bất tử.

Không ai trong cả hai nói lời nào cho đến khi họ nhìn thấy căn hộ yên tĩnh của mình. Bàn tay của Louis vẫn không rời khỏi lưng Lestat mà cẩn thận dẫn hắn ngồi vào mép giường của họ, tiện thể đặt một nụ hôn yêu thương lên má Lestat. "Anh có ổn không?" Louis cuối cùng cũng thì thầm hỏi hắn khi anh ngồi cạnh Lestat trên giường, nắm lấy cả hai tay của Lestat. Lestat quay sang phía anh, đôi mắt hắn vẫn nhìn xuống. Kế đó với một hơi thở khe khẽ nghẹn trong cổ họng hắn nhào vào vòng tay của Louis, vùi mặt vào cổ Louis. Họ ngồi im lặng như thế trong vài phút. Louis ôm Lestat vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể run rẩy của hắn. Giọng nói nhẹ nhàng như trẻ con của Lestat cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng của cả hai.

"Anh không biết nữa, Louis. Anh không biết anh cảm thấy thế nào khi hắn đến gần anh nữa."

Louis hôn lên đỉnh đầu hắn và kéo hắn vào gần mình hơn. "Em ghét điều đó, anh biết không, em ghét nhìn thấy hắn ta ở đây, ghét việc hắn ta đã làm với anh. Tại sao anh lại bảo hắn tới chứ?" Louis thì thầm hỏi.

"Anh không biết." Lestat gằn giọng nhưng vẫn bằng sự rụt rè đó. Louis thở dài khi anh đặt má Lestat lại gần cổ anh. "Anh quá tốt đẹp, mon cher à." Louis nói với hắn bằng giọng nói nhẹ nhàng trong khi hôn lên đầu hắn một lần nữa. "Quá tốt bụng." Anh cảm thấy Lestat nhấc đầu ra khỏi cổ anh mà lắc đầu. "Không, Louis. Không tốt đâu. Chỉ là...." Lestat thở dài. "Anh không biết nữa."

"Anh có thể nói cho em, anh yêu à. Anh biết rằng anh có thể kể tất cả mọi thứ với em mà." Louis nói lời đảm bảo với hắn

"Anh có thể cảm nhận được hắn, Louis à. Và anh ghét điều đó, anh ghét cái cảm giác này. Bất cứ khi nào hắn ở gần anh, anh đều cố ép bản thân để không gào thét chạy ra khỏi phòng. Khi hắn chạm vào anh, anh muốn lùi lại. Anh cảm nhận được những ký ức đó qua cơ bắp của mình, cái bắt tay đó, cái bắt tay đó khiến anh muốn đi ngược lại những mong muốn của mình từ nhiều năm trước." Lestat hít một hơi thở sâu khi Louis ôm hắn chặt hơn và anh tiếp tục ôm hắn như vậy khi sự im lặng kéo dài. 

"Hắn đã cưỡng hiếp anh." Lestat thì thầm bằng giọng nói khàn đặc. "Anh chưa bao giờ nói với ai trước đây, anh đã giấu nó sâu vào trong lòng...nhưng hắn ta đã cưỡng hiếp anh, Louis....nhiều hơn là chỉ có máu."

Louis cảm thấy máu trong cơ thể mình như lạnh toát đi, anh hít một hơi run rẩy và anh siết cảnh tay mình để ôm Lestat chặt hơn nữa. Anh nhắm mắt lại, xoa dịu sự đau đớn của Lestat khi gục mặt xuống dưới cằm hắn, rồi anh hôn lên mái tóc vàng óng ả của Lestat.

"Anh không muốn điều này." Lestat thút thít.

"Em biết, mon cher." Louis thì thầm.

"Anh đã khóc vì Nicki, anh đã khóc vì em khi Akasha...." Lestat nghẹn ngào nức nở và hít một hơi thật sâu để buộc bản thân phải tiếp tục. "Hắn cưỡng hiếp anh, đánh đập anh, ép buộc anh, và hắn bỏ rơi anh....anh đã nói KHÔNG. Anh đã nói KHÔNG bằng tất cả sức mạnh và sinh lực của mình."

Lestat khe khẽ khóc khi Louis tiếp tục ôm hắn, anh xoa xoa những vòng tròn êm ái lên trên lưng hắn.

"Anh không muốn điều này. Nhưng anh đã tự lừa dối bản thân rằng đó là sức mạnh mà anh không thể từ chối. Lý do anh muốn nó bây giờ là vì em, Louis. Anh cho rằng anh đã mắc nợ Magnus...Anh nợ hắn ta việc được gặp em. Nếu không thì....anh đã chết từ lâu trước khi em được sinh ra rồi."

"Ôi Lestat," Louis thở ra một hơi khi nước mắt anh bắt đầu rưng rưng.

"Anh mệt quá, Louis. Chúng ta có thể ngủ được không? Anh không thể....Tối nay anh không còn sức lực nữa và tim anh đau quá," Lestat thút thít khi bám lấy Louis.

"Được rồi, anh yêu." Louis nhẹ nhàng nói với hắn khi anh hôn vào thái dương hắn.

"Đừng rời bỏ anh." Lestat lặng lẽ cầu xin, đôi mắt buồn bã tràn đầy sợ hãi. Louis nở một nụ cười buồn bã khi cúi xuống hôn lên trán hắn, cố kìm lại những giọt nước mắt đẫm máu.

"Em sẽ không bao giờ rời xa anh. Anh biết điều đó mà," Louis trấn an hắn. "Em chỉ đi lấy bộ đồ ngủ của mình thôi. Em sẽ quay lại ngay, được chứ?"

Lestat lặng lẽ gật đầu, trông hắn thật mỏng manh và yếu đuối đến mức Louis cảm thấy trái tim mình đau đớn, anh muốn dành một tình yêu thật lớn để bảo vệ hắn. Louis đi đến bên tủ quần áo của họ và nhanh chóng thay bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh lá cây. Chúng là thứ mà Lestat thích nhất ở anh. Anh bật tấm chèn che nắng trên cửa sổ lên, đồng thời dùng "món quà của lửa" để thắ sáng lò sưởi của họ. Anh quay lại giường và nhìn thấy Lestat đang ngắm nhìn anh và nở một nụ cười mệt mỏi.

"Thích điều vừa rồi không?" Louis nhếch mép cười hỏi khi anh bước tới giường và trèo lên bên cạnh Lestat. Lestat không lãng phí thời gian để lao mình vào vòng tay đang dang sẵn của Louis, hắn rúc đầu vào ngực Louis để lắng nghe nhịp tim của anh.

"Em thật xinh đẹp, Louis." Lestat thì thầm khi hôn lên trái tim anh. "Quá sức xinh đẹp, thật lỗng lẫy khi em sử dụng món quà mà máu anh đã trao tặng cho em. Ít nhất có cũng có giá trị đối với em."

"Lestat." Louis thở dài. "Anh đáng giá hơn máu của anh. Anh là cuộc đời của em. Anh là mọi thứ của em."

"Như anh đối với em. Anh yêu em, Louis."

"Em cũng yêu anh. Hãy nghỉ ngơi cho em nhé, anh yêu. Anh có thể ngủ. Em sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh," Louis dịu dàng nói với anh với khuôn mặt hung dữ đã khiến xương tủy Lestat như tan chảy.

Lestat gật đầu khi dụi má mình sâu hơn vào ngực Louis, thở ra một hơi rùng mình khi cuối cùng anh cũng để cơ thể mình thư giãn trong vòng tay của Louis.

Louis cảm thấy khi Lestat nằm đè lên ngực mình, mọi căng thẳng của buổi tối dường như biến mất và bay ra khỏi căn phòng. Anh thức thêm vài phút nữa, chỉ ôm Lestat và nhìn hắn ngủ, không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng lách tách của ngọn lửa và tiếng ngáy khe khẽ của Lestat. Cuối cùng, khi mặt trời vừa mới ló dạng ở phía chân trời, Louis cũng cho phép mình chìm vào giấc ngủ tạm thời. Sự bảo vệ của anh ấy dành cho Lestat không bao giờ dao động.

——

"Wolfkiller bé nhỏ dũng cảm và mạnh mẽ," bây giờ kẻ đó nói với Lestat bằng giọng nói trầm hơn, tròn trịa hơn. Lestat dừng lại, thở hổn hển và đẫm đầy mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm vào kẻ đó và nhìn thấy các chi tiết trên khuôn mặt của hắn ta. Những câu thoại sâu lắng mà anh chỉ thoáng thấy trong rạp, miệng nhếch lên thành nụ cười của một gã hề.

"Ôi Chúa ơi, cứu con với, cứu con với..." Lestat vừa nói vừa lùi lại. Dường như khuôn mặt của kẻ đó không thể cử động vậy, hắn không biểu lộ cảm xúc mà chỉ nhìn bằng đôi mắt đầy toan tính thôi.

"Chúa sao?" "Đó là vị thần nào vậy, Wolfkiller?". Hắn ta hỏi.

Lestat quay lưng lại với kẻ đó và hắn gầm lên một tiếng khủng khiếp. Lestat cảm thấy bàn tay của hắn ta đặt trên vai anh cứng rắn như những thứ được rèn bằng kim loại, và khi Lestat bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, kẻ đó đã quay người anh lại khiến đôi mắt của hắn ở ngay trước mặt Lestat, nó mở to và tối tăm, đôi môi hắn dù khép lại nhưng vẫn mỉm cười. Và rồi hắn cúi xuống, Lestat cảm nhận được răng nanh của kẻ đó đang cắn vào cổ mình.

"Ma cà rồng!" Lestat hét lên một tiếng điên cuồng, dùng hết sức mình xô vào sinh vật đó. Sau đó là sự im lặng. Sự tĩnh lặng đến tận cùng.

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

Kẻ đó tiến tới Lestat, nhưng Lestat không kêu lên. Lestat đã hét lên một tiếng kinh hoàng đầy sự giận dữ và bò ra khỏi giường, vấp phải chiếc bàn nhỏ và chạy khỏi con quái vật nhanh nhất có thể. Nhưng kẻ đó đã tóm được Lestat bằng những ngón tay dài trắng nõn, mạnh mẽ và lạnh lẽo.

"Thả ta ra, đồ chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!" Lestat lắp bắp và cầu xin.

"Ta sẽ đi ngay, làm ơn. Cho ta ra khỏi đây. Ngươi phải thả ta ra. Hãy để ta đi đi." Khuôn mặt hốc hác của hắn ta hiện ra lờ mờ trên đôi mắt của Lestat, đôi môi hắn nhếch lên , đôi má hắn trắng bệch. Hắn cười một tiếng cười trầm thấp khiến nó dường như dài vô tận. Lestat vùng vẫy, đẩy hắn ra một cách vô ích, lại cầu xin, lắp bắp những điều vô nghĩa và xin lỗi, rồi Lestat kêu lên, "Chúa giúp con!" Hắn bóp một trong những bàn tay quái dị đó lên miệng Lestat, khiến Lestat nghẹt thở. "Đừng làm điều đó nữa trước mắt ta một lần nào nữa, Wolfkiller, nếu không ta sẽ cho lũ sói địa ngục ăn thịt ngươi." Hắn nói với một chút chế nhạo. "Hmm? Trả lời ta. Hmm?" Lestat sợ hãi gật đầu và hắn nới lỏng sự kìm kẹp.

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm,"

"Hãy yêu cầu nó, Wolfkiller và ngươi sẽ có cuộc sống vĩnh hằng." Hắn nói. Đầu của Lestat quay sang một bên, cơ thể hắn là một thứ nặng nề và ẩm ướt mà Lestat không thể kiểm soát được.

Lestat sẽ không yêu cầu nó, và anh sẽ chết nếu không yêu cầu, kế đó sẽ là nỗi tuyệt vọng lớn lao mà Lestat sợ hãi tột độ hiện ra trước mặt anh, một cái chết trống rỗng. Nhưng anh vẫn kiên quyết nói KHÔNG. Trong nỗi kinh hoàng tột độ, anh đã nói KHÔNG. Anh sẽ không cúi đầu trước hắn ta, dù hắn là sự hỗn loạn và kinh hoàng. Anh vẫn kiên quyết nói KHÔNG.

"Cuộc sống vĩnh cửu." con quái vật thì thầm. Đầu của Lestat gục xuống vai hắn ta. "Wolfkiller cứng đầu." Môi hắn chạm vào Lestat, hơi thở ấm áp không mùi phả vào cổ anh.

"Không phải cứng đầu." Lestat thì thầm. Giọng anh yếu đến mức Lestat tự hỏi liệu nó có nghe thấy anh không. "Là can đảm. Không phải cứng đầu." Có vẻ như thật vô nghĩa khi không nói điều đó. Sự phù phiếm bây giờ là gì? Nó là cái gì chứ? Và một lời nói tầm thường như vậy thật bướng bỉnh, thật tàn nhẫn...

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

"KHÔNG. Làm ơn. Không," Lestat thút thít.

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

Thật tàn nhẫn...

Như vậy thực sự tàn nhẫn...

"KHÔNG! Làm ơn! KHÔNG!"

"KHÔNG!"

"KHÔNG!"

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

-------------------------------

"KHÔNG!" Tiếng hét khủng khiếp của Lestat phá vỡ sự im lặng. Louis giật mình tỉnh dậy, kinh hoàng nhìn Lestat đang hét lên và đập mạnh vào giường. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn nhắm nghiền khi hắn khóc và rên rỉ. 

"Lestat!" Louis cố gắng kiềm chế hắn lại, ngăn hắn tự đập và cào vào da mình. Lestat đang đau đớn và quằn quại khi Louis cuối cùng cũng tóm được hắn, anh dùng tay ôm lấy mặt hắn để khiến Lestat mở mắt ra và nhìn anh.

"Lestat! Là em! Mở mắt ra đi, anh yêu. Nhìn em đi."

Lestat liên tục lắc đầu điên cuồng, cố gắng thoát khỏi Louis. Những tiếng la hét nặng nề của hắn giờ đã biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Louis!" Lestat đã khóc. "Louis! Làm ơn , hãy giúp anh!"

"Em ở đây, Lestat! Em ở ngay đây. Hãy nghe theo giọng nói của em. " Louis cố gắng nói bằng tốc độ nhanh nhất và anh kéo Lestat vào lòng mình để an ủi, xoa dịu hắn. 

Lestat giật mình đầy yếu ớt,  cuối cùng mắt hắn cũng mở ra và hắn liếc nhìn quanh phòng với một vẻ hoảng loạn to lớn. Ngực hắn phập phồng, tiếng nức nở vẫn vang lên trong cơ thể đang run rẩy của anh. Hắn ngả người vào vòng tay của Louis và nhìn lên trần nhà, đôi mắt vẫn chưa hết lo lắng ngó nghiêng.

"Lestat." Louis cố gắng thử lại một cách nhẹ nhàng. "Em ở đây. Cố lên anh. Hãy nhìn vào mắt em." 

Lestat hít thêm vài hơi thở sâu nữa trước khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt, đầy lo lắng của Louis. Louis nhìn thấy khoảnh khắc Lestat cuối cùng cũng nhận ra anh, bởi vì ánh mắt hắn đã dịu đi, nỗi sợ hãi hoang dại trong hắn tan biến ngay khi nhìn thấy Louis. 

"Louis," Lestat thút thít. Hắn đưa bàn tay run rẩy lên vuốt ve má Louis, môi hắn run run và nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Các vết móng vuốt trên cánh tay của Lestat đã nhanh chóng lành lại, nhưng đôi mắt của Lestat lại lướt qua chúng như thể vừa mới nhìn thấy những gì đã thực sự xảy ra.

"Đó chỉ là một giấc mơ thôi, Lestat. Anh an toàn rồi. Em ở đây và anh an toàn rồi." Louis xoa dịu hắn.

Lestat lại ngước nhìn Louis một lần nữa và cố gắng ngồi dậy khỏi lòng anh. Hắn điên cuồng đưa mắt cầu xin nhìn khắp khuôn mặt và cơ thể của Louis, rồi dùng bàn tay ôm lấy hai bên cổ Louis và đưa tay vuốt ve cơ thể anh.

"Anh không—" Lestat lại nghẹn ngào nức nở khi nhăn mặt. "Anh không làm tổn thương em, đúng không?"

Louis có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng giấu đi vẻ ngạc nhiên đó. Lestat của anh đang ở trong tình trạng như vậy nhưng hắn vẫn lo lắng cho anh. 

"Không anh yêu à. Em ổn. Anh không làm tổn thương em." Louis trấn an hắn và Lestat gật đầu nhẹ.

Ngực Lestat lại nặng trĩu và hắn bắt đầu khóc nức nở. Hắn vòng tay quanh người Louis, bám vào người anh và giấu mặt vào cổ Louis.

Hắn khóc nức nở hàng giờ khi Louis ôm hắn một cách kiên nhẫn, xoa dịu hắn, vuốt ve hắn, hôn hắn, anh luôn thì thầm những lời yêu thương để nó có thể chạm đến da thịt hắn. Lestat đã kiệt sức vì khóc, giọng hắn khàn khàn và đau nhức vì la hét. Anh hầu như không thể thốt ra những lời nhỏ nhặt nhất có thể với Louis, nhưng Louis không trách hắn. Louis đã biết rồi.

"Louis," Lestat cuối cùng cũng nói ra những lời thì thầm. "Anh muốn cho em xem...cho em xem mọi thứ."

"Suỵt. Anh không cần phải làm vậy, Lestat. Em biết. Em biết hắn ta đã làm gì với anh." Louis nói với hắn và vuốt tóc hắn ra sau thái dương.

"Ừ, nhưng anh muốn em xem. Thực sự nhìn thấy nó. Anh phải....loại bỏ chuyện này, Louis. Anh không thể chịu đựng được nỗi đau này nữa—" Hơi thở của Lestat nghẹn lại.

Louis lùi lại nhìn Lestat. Anh ôm mặt hắn rồi lau nước mắt cho Lestat bằng ngón tay cái. Louis quan sát khuôn mặt hắn một lúc lâu, anh thấu hiểu điều đó rồi nở một nụ cười thương cảm.

"Vậy thì đưa nó cho em. Hãy cho em nỗi đau của anh, Lestat. Tất cả mọi thứ và em sẽ gánh chịu nó cho anh." Đôi mắt của Lestat liếc nhìn anh.

"Em không cần phải làm thế," hắn thì thầm đầy kinh ngạc. "Anh không muốn em phải chịu bất cứ đau đớn nào vì anh."

Louis chỉ mỉm cười với anh và tựa trán mình vào trán Lestat.

"Em có thể mang nỗi đau buồn đó đi..." Louis nói lời thì thầm như thể đang cung kính trích dẫn thánh kinh.

Lestat hít một hơi thật sâu.

"Louis," anh thì thầm với vẻ tôn kính hoàn toàn."Ừ, lời thề trong đám cưới của chúng ta. Anh mang nỗi buồn của em đi. Em cũng mang của anh đi." Louis thở ra.

Lestat hơi ngước mặt lên để áp môi mình vào môi Louis."Ôi Louis," Lestat thì thầm trong hơi thở khi Louis kéo cả hai nằm trở lại giường.

Anh đặt Lestat xuống và để bản thân nằm lên trên và anh choàng mình lên người Lestat. Anh bắt đầu hôn khắp mặt Lestat, và Lestat không thể kìm được, mắt hắn nhắm nghiền và đầu hắn gục xuống gối với một nụ cười. Louis tiếp tục chăm sóc cơ thể của Lestat, rải rác những nụ hôn yêu thương lên má, cằm, quai hàm, trán, mí mắt, xuống cổ và xuống ngực hắn.

"Louis," Lestat thì thầm vì ham muốn.

Anh quay lại để lấp đầy miệng Lestat bằng một nụ hôn cháy bỏng nhưng dịu dàng.

"Ước gì lúc đó em biết anh." Louis nói trong nụ hôn, "Em ước gì ngày đó em có thể yêu anh."

"Vẫn luôn là em. " Lestat nhẹ nhàng nói. "Đó là lời hứa của em, là giấc mơ của em."

Louis nhẹ nhàng rên rỉ khi nụ hôn của cả hai tách ra, và Lestat mở mắt nhìn Louis như thể hắn đang nhìn thấy sinh vật đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất trong vũ trụ.

"Chết tiệt, Louis. Đó luôn luôn là em." Lestat hổn hển nói, cơ thể anh bắt đầu run lên trước Louis như thể mức độ tăng cao của cảm xúc đang cắt đôi tâm hồn anh.

"Em biết." Louis trả lời bằng giọng nói trìu mến. "Hãy để em có nó. Để em có nỗi đau đó. Em muốn biết về Kẻ Giết Sói, người mà yêu quý gia đình của mình bất chấp những gì họ đã làm với anh ấy, người mà rất yêu sân khấu và âm nhạc, người mà yêu Nicki, người mà chỉ muốn trở nên tốt đẹp hơn." 

"Louis." Lestat thút thít và nước mắt tuôn rơi.

"Hãy để em thực sự nhìn thấy nó, Lestat... độ to lớn của của nó. Làm ơn."

Lestat chỉ có thể gật đầu khi hôn Louis lần nữa, toàn bộ cơ thể hắn cong lên khi anh lăn chúng để ôm trọn Louis vào vòng tay mình.

"Em có nó rồi, em yêu," Lestat thì thầm giữa những nụ hôn lên mặt Louis. "Em có tất cả mọi thứ của anh. Cho dù em xé xác anh ra và moi ruột anh, móc trái tim anh ra khỏi lồng ngực thì tất cả vẫn đều thuộc về em."

"Lestat.." Louis rên rỉ trong khi đầu anh giữa ra sau vì khoái cảm. 

Cơ thể họ dính lấy nhau, chân quấn vào nhau và khăng khít với nhau đến mức không một kẽ hở. Mọi đầu dây thần kinh đều tràn đầy sức mạnh và cả hai đều chìm đắm trong cảm giác sung sướng ngất ngây trước khi đạt đến cao trào.

Louis đang cởi áo lót của Lestat trong khi Lestat cởi đồ lót của chính mình, sau đó hắn cởi luôn bộ đồ ngủ ra khỏi cơ thể Louis. Hắn ngã xuống người Louis với một nụ hôn sâu khiến cả hai thở hổn hển và rên rỉ vì khát khao đến điên cuồng.

Lestat dụi mặt vào cổ Louis, hôn lên cơ thể anh những nụ hôn dịu dàng. Còn Louis thì ôm hắn vào ngực và quấn chân anh quanh thắt lưng của Lestat. Hắn hôn xuống cổ, ngực, bụng và lên cái bụng bằng phẳng của anh.

Họ tuyệt vọng, khao khát nhau như bị bỏ đói, và liều thuốc duy nhất cho cơn thèm khát đó chính là được chạm vào nhau. Lestat nhe răng nanh ra, và Louis trả lời với đồng tử giãn ra và răng nanh của anh sáng lấp lánh như kim cương.

"Tất cả của anh, Louis," Lestat nghiến răng khi bước vào anh, và Louis kêu lên. "Hãy lấy hết của tất cả của anh đi, mon cœur."

Louis cong người lên để đưa Lestat vào sâu hơn vào trong khi anh cắn vào phần cổ của Lestat. Khi máu chạm vào lưỡi, anh lại hét lên, cảm nhận được sự sung sướng đang lan khắp sống lưng. 

Anh ngay lập tức cảm nhận được tình yêu, cảm xúc mạnh mẽ và mãnh liệt đến mức khiến nước mắt tuôn rơi trong đôi mắt nhắm chặt của Louis. Sau đó Lestat dừng lại và mở ra, những hình ảnh hiện ra. Có một sự thay đổi trong dòng chảy, và Louis phải mất một lúc mới chấp nhận được những gì anh đang nhìn thấy và cảm nhận.

Ban đầu là bóng đêm và sau đó....

Anh nhìn thấy Lestat như một đứa trẻ trong lòng Gabrielle, cô nhẹ nhàng hát cho anh nghe những bài hát. Những quyển sách. Những trang sách cũ đầy bụi bặm.

Cay đắng và tổn thương. Cay đắng vì không thể đọc được những cuốn sách này và đau đớn vì Lestat muốn đọc chúng một cách tuyệt vọng. Bị bắt im miệng. Bị bỏ quên. Bị làm ngơ. Gabrielle trốn vào những cuốn sách mà Lestat không thể theo kịp.

Anh ấy nhìn thấy một tu viện và nhiều sách hơn. Cảm thấy sốc. Sự kinh ngạc. Một vị tu sỹ già gọi Lestat là "một học giả vĩ đại". Lestat cảm thấy choáng ngợp khi có ai đó coi hắn là người có ý nghĩa và có giá trị. Hạnh phúc thoáng qua trên khuôn mặt hắn. 

Và sau đó lại là bóng tối. Vết bầm tím. Xương bị gãy. Lestat đang thổn thức trong ngục tối lạnh lẽo. Đói khát. Nỗi đau. Mùi phân và nước tiểu.

Tại sao điều này lại xảy ra với tôi? Tại sao nó lại phải như thế này?

Louis muốn nôn ói vì đau, nhưng anh càng đẩy sâu hơn, nhận thức được rằng bất kỳ sự phản kháng nào từ Lestat sẽ khiến Louis buông tay. Không có sự kháng cự. Chỉ có sự tin tưởng, chấp nhận và hoàn toàn thả lỏng.

Có một bàn cờ. Một nhân vật quái dị, què quặt chống gậy, bị mù và hét vào mặt Lestat, sau đó tát mạnh đến nỗi khiến môi Lestat rách toạc. Cây gậy giáng xuống và đánh vào lưng Lestat, những cú đánh mạnh đến mức cứa vào da thịt. Nỗi đau đớn của Lestat chạy dọc sống lưng Louis.

Có những con chó ngao. Đó là những sinh vật xinh đẹp, đầy vinh quang đã yêu thương Lestat vô điều kiện. Sự ấm áp, thoải mái và đồng hành. Lestat ngủ với những con chó này và chúng rúc vào hai bên hắn như thể chúng là lính gác được Lestat chỉ định. Có một con ngựa, sự ẩn dật và hòa bình. Núi. Đồi. Hơi thở nóng bỏng của Lestat trong không khí se lạnh của mùa đông.

Rồi đến nhà hát. Vả cả hạnh phúc nữa. Lestat nếm trải sự tự do khi làm những gì anh ấy yêu thích trên sân khấu. Ánh sáng. Có rất nhiều ánh sáng rực rỡ, rạng rỡ. Ánh sáng của Lestat.

Và sau đó....

Bóng tối ngột ngạt. Sự khóc lóc. La hét. Lestat bị đánh đập dã man hết lần này đến lần khác. Lestat đẫm máu và bầm tím. Nỗi đau. Sự khổ sở. Sự dày vò. Sự hỗn loạn trong đầu Lestat. Lestat không thể đi được. Tại sao anh ấy không thể đi được? Lestat bị nhốt trần truồng trong phòng giam tối tăm, lạnh lẽo. Một sợi dây xích quấn quanh mắt cá chân của Lestat để anh ấy không thể chạy trốn được nữa, sợi xích siết chặt đến mức khiến da anh bị trầy xước. Lestat run rẩy quá lạnh. Đánh đập nhiều hơn. Lestat không thể kiểm soát bàng quang và bị cha đánh liên tục bằng roi như một hình phạt, việc đi tiểu giờ đây mãi mãi là lời nhắc nhở. Lestat hầu như không thể thở được. Đói. Rất đói. Sự cách ly. Bóng tối. Trận đánh cuối cùng nặng nề đến mức Lestat bị mù nhiều ngày do cả hai mắt đều sưng tấy.

Sự cay đắng. Phẫn nộ. Cơn thịnh nộ. Ít nhất trở nên khó khăn hơn, tàn nhẫn hơn. Trái tim của Lestat vẫn trong sáng đến mức anh vẫn tiếp tục cung cấp cho những con quái vật đã khủng bố anh và những kẻ sẽ bỏ mạng nếu không có anh.

Tuyết rơi. Ánh nắng ẩn sau đám mây xám xịt. Lạnh lùng. Hoang dã. Tiếng sói tru từ xa.Một xuống, hai xuống, ba xuống, bốn xuống, năm xuống, sáu xuống, con thứ bảy cắn vào miệng anh, con cuối cùng cắn vào hông anh.Lestat nằm ngửa trong tuyết lạnh và ẩm ướt. Con ngựa cái của Lestat rên rỉ một cách đáng thương khi Lestat kết thúc nỗi đau khổ của mình. Chó ngao của anh đã chết. Sự trống rỗng. Phiền muộn.

Mồ hôi. Sự đau đớn của cơ bắp. Đôi chân run rẩy. Sức chống cự. Sự thách thức. Sự thay đổi khi Lestat ném xác sói xuống đất. Augustin lùi bước, quyền lực trong gia đình vĩnh viễn thay đổi.

Vẻ mặt vui sướng của Nicki đang mỉm cười với Lestat. Sốc. Sự kinh ngạc. Xấu hổ vì nghèo khó. Và cả tình yêu.

Nhung đỏ và lông sói. Rượu và sự ấm áp hơn. Bạn đồng hành.

"Chúa tể của tôi, Wolfkiller."

Niềm hạnh phúc. Sự ấm áp của mùa xuân. Chim hót líu lo. Ánh nắng. Vườn táo. Một căn phòng đặc biệt ở nhà trọ.

Khoảnh khắc đáng giá, khoảnh khắc say khướt với Nicki, mọi thứ đều có ý nghĩa.

Khoảnh khắc đen tối, hỗn loạn là sự vô nghĩa của cuộc sống hàng ngày. Nếu chúng ta chết, chúng ta có bao giờ tìm ra lý do tại sao chúng ta sống không? 

Một cây vĩ cầm chơi những giai điệu u sầu. Ngọn lửa. Đốt cháy. Nơi của Phù thủy.Lestat la hét, khóc lóc và nhảy múa.

Tất cả nó có nghĩa gì?

Không có ngày phán xét, không có lời giải thích cuối cùng, không có khoảnh khắc chói sáng mà mọi sai lầm khủng khiếp sẽ được sửa chữa, mọi nỗi kinh hoàng sẽ được cứu chuộc. Những phù thủy bị thiêu trên cọc sẽ không bao giờ được báo thù.

Paris. Niềm hạnh phúc. Thành công. Tự do. Nụ cười vui vẻ và tiếng cười. Trái tim Lestat vỡ òa trong  niềm kiêu hãnh, tình yêu và sự bình yên.

Và sau đó....

Khủng bố. Lẫn lộn. Lestat bị theo dõi và hành hung, buộc phải rời khỏi giường. Lestat lại bị đánh.Những đường nét sâu thẳm của khuôn mặt ma quái, miệng nhếch lên nụ cười của một gã hề.

 "Ôi, Chúa hãy giúp con, giúp con..." Lestat đang cầu xin.

"Chúa!" "Đó là vị thần nào vậy, Wolfkiller?"

Lestat la hét trong cơn vùng vẫy điên cuồng. Thứ đó đang cắn vào cổ Lestat. Lestat hét lên một tiếng đau đớn, dùng hết sức mình đẩy sinh vật đó ra. "Wolfkiller nhỏ mạnh mẽ dũng cảm"

"Thả ta ra, chết tiệt, chết tiệt" Lestat lắp bắp và cầu xin. "Ta sẽ đi ngay, làm ơn. Cho ta ra khỏi đây. Ngươi phải thả ta ra. Hãy để ta đi đi." Lestat vùng vẫy, cố gắng một cách vô ích, rồi lại cầu xin, lắp bắp những điều vô nghĩa và xin lỗi, rồi Lestat kêu lên, "Chúa giúp con!" Thứ đó vỗ một trong những bàn tay quái dị đó lên miệng Lestat, khiến anh ta nghẹt thở.

"Đừng làm điều đó nữa trước mắt ta một lần nào nữa, Wolfkiller, nếu không ta sẽ cho lũ sói địa ngục ăn thịt ngươi."  

Con quái vật lột trần Lestat trước khi ném Lestat lên giường và đâm vào sâu bên trong anh một cách dã man, cố tình khiến anh đau đớn khi Lestat hét lên.

"Wolfkiller nhỏ bé mạnh mẽ dũng cảm.""Ánh nắng vương trên tóc.""Và bầu trời xanh hiển hiện mãi mãi trong mắt ngươi.""Ngươi thật hoàn hảo, Lelio của tôi, Wolfkiller của ta."Lestat bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo.

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

"Hãy cầu xin nó, Wolfkiller, và ngươi sẽ có cuộc sống vĩnh cửu."

Lestat sẽ không yêu cầu nó, và anh sẽ chết nếu không yêu cầu, kế đó sẽ là nỗi tuyệt vọng lớn lao mà Lestat sợ hãi tột độ hiện ra trước mặt anh, một cái chết trống rỗng. Nhưng anh vẫn kiên quyết nói KHÔNG. Trong nỗi kinh hoàng tột độ, anh đã nói KHÔNG. Anh sẽ không cúi đầu trước hắn ta, dù hắn là sự hỗn loạn và kinh hoàng. Anh vẫn kiên quyết nói KHÔNG.

"Cuộc sống vĩnh cửu"

" Wolfkiller cứng đầu"

"Không cứng đầu" Lestat thì thầm, giọng anh yếu ớt. "Đó là can đảm. Không phải cứng đầu."

Có vẻ như thật vô nghĩa khi không nói điều đó. Sự phù phiếm bây giờ là gì? Nó là cái gì chứ? Và một lời nói tầm thường như vậy thật bướng bỉnh, thật tàn nhẫn...

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

"Không, làm ơn. KHÔNG." Lestat cầu xin, giữa hai chân anh vẫn chảy máu đầm đìa sau vụ cưỡng hiếp.

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

Thật độc ác...

Thật quá độc ác...

 "Không! Làm ơn mà! KHÔNG. "

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

---------

Đó là nơi của phù thủy.

Đừng bỏ tôi một mình ở đây.

Đừng bỏ rơi tôi.

Đó là nơi của phù thủy.

Tôi đã làm gì để phải chịu số phận của phù thủy?

"Wolfkiller nhỏ bé thật mạnh mẽ dũng cảm."

-----------

Lestat nhìn chằm chằm vào phòng giam đầy xác chết đang trong trạng thái phân hủy. Tất cả các xác chết đều có mái tóc màu vàng, giống như của Lestat. Một số ít có những nét đặc trưng như đều là những chàng trai trẻ, cao, hơi gầy. Cái xác gần đây nhất, ẩm ướt và bốc mùi với những cánh tay thò qua song sắt của phòng giam, giống Lestat đến mức có thể tưởng chừng như họ là anh em. Cơn đau lan khắp xương sườn của Lestat khi anh nôn ra máu.

Tại sao ta không bị nhốt trong phòng giam này? Ta đã vượt qua bài kiểm tra nào mà bây giờ ta không la hét khi lắc chấn song, nỗi kinh hoàng mà ta đã thấy trước ở quán trọ trong làng đang dần ập đến với tôi?

Đó là nơi của phù thủy.

Đừng bỏ tôi một mình ở đây.

Đừng bỏ rơi tôi.

Đó là nơi của phù thủy.

Tôi đã làm gì để phải chịu số phận của phù thủy?

Louis khóc nức nở, anh lùi người ra khỏi Lestat. Lestat vẫn nép mình trong lòng anh và máu vẫn tràn đầy miệng Louis, đỉnh cao cực khoái của họ đã đạt đến từ lâu, và Lestat vẫn dựa vào cổ anh mà khóc. 

Tất cả những điều này bây giờ được phơi bày với Louis một cách công khai như trước đây, nhưng nó nhiều hơn, và Louis cảm thấy sự ngất ngây đã xâm chiếm cả hai, trái tim họ vẫn rực cháy vì máu và sự thân thiết của những cảm xúc đang tràn qua họ.

Cơ thể của Lestat trở nên nặng nề hơn trước ngực Louis, và anh nuốt ngụm máu cuối cùng anh đã uống, tâm trí anh quay cuồng vì sự thay đổi rõ rệt giữa tình yêu của Lestat dành cho anh và nỗi kinh hoàng tột độ về những hành động tàn bạo mà Lestat của anh đã phải chịu đựng.

Hắn không hề mong muốn điều này. 

Anh ôm chặt Lestat vào ngực, kéo chăn lại đắp cho cả hai. Anh hôn lên đầu Lestat, mong tiếng nức nở lắng xuống trước khi anh nói, nhưng cuối cùng Lestat mới là người phá vỡ sự im lặng. 

"Em sẽ không muốn anh...một kẻ giết sói rách nát, thảm hại." anh nói nhỏ đến nỗi Louis gần như không thể nghe thấy anh nói. 

"Không, em muốn chứ." Louis nói một cách quyết liệt, hôn lên đầu Lestat lần nữa và ôm hắn chặt hơn. Lestat áp má mình sâu hơn vào ngực Louis, cần nghe nhịp tim của anh.

"Chết tiệt tất cả bọn chúng. " Louis nói với giọng tức giận. "Mẹ khiếp tất cả bọn chúng vì những gì chúng đã làm với anh."

Hơi thở của Lestat nghẹn lại khi anh tiếp tục khóc trong ngực Louis.

"Em yêu anh, Lestat, và em sẽ dành cả cuộc đời còn lại để chắc chắn rằng anh biết điều đó. Em luôn cần anh. Em sẽ yêu anh và bảo vệ anh, chúng ta sẽ chết vì già ở trên giường cùng nhau, ấm áp và an toàn, giống như chúng ta bây giờ vậy." Louis dịu dàng thì thầm.

Lestat khóc to hơn, bám lấy Louis và hôn lên trái tim anh. Họ ôm nhau thật chặt, trái tim cả hai tràn ngập yêu thương.

Lestat nhẹ nhàng khi rúc sâu hơn vào Louis, tai hắn áp chặt vào âm thanh phát ra từ trái tim Louis.

"Bây giờ anh đã hiểu..." Lestat nhẹ nhàng nói sau một vài phút im lặng.

"Hửm?" Louis ư hửm khi dụi mặt vào đỉnh đầu của Lestat.

"Ý nghĩa. Tất cả những điều đó có nghĩa là gì? Là em đấy, Louis. Sức mạnh của anh là thứ đã thu hút sự chú ý của một con quái vật. Chiến thắng duy nhất của anh là giết chết những con sói đó, điều có giá trị duy nhất anh đã làm vào thời điểm đó....hắn ta đã nhìn thấy điều đó. Hắn ta biết khả năng chịu đựng của anh. Đó là bài kiểm tra mà anh phải vượt qua. Anh đã bị trừng phạt vì chính bản thân anh." Lestat buồn bã nói.

"Nhưng anh hiểu," anh tiếp tục, "anh từng coi đây là một lời nguyền, nhưng làm sao có thể như vậy được?"

Sau đó Lestat ngước nhìn Louis với nụ cười rạng rỡ.

"Không gì đưa anh đến đây với em có thể là một lời nguyền được. Những gì chúng ta chia sẻ, Louis. Những gì chúng ta đã cùng nhau xây dựng, vòng tròn này, ngôi nhà của chúng ta. Đó chính là ý nghĩa của nó."

"Lestat," Louis thì thầm với nụ cười đẫm nước mắt.

"Tất cả đều dẫn anh đến với em. Tất cả đều dẫn đến em," Lestat nhẹ nhàng nói với nụ cười toe toét  khi hôn Louis say đắm.

"Em yêu anh, Lestat của em. Tất cả mọi thứ của anh. Luôn luôn là như vậy." Louis nhẹ nhàng nói với hắn khi anh đưa tay lên vuốt ve thái dương của Lestat.

Lestat nghẹn ngào nức nở, đôi mắt hắn đẫm lệ hơn khi hắn nhìn Louis.

"Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không quá choáng váng khi em nói điều đó," Louis nhẹ nhàng trêu chọc.

"Không bao giờ." Lestat trả lời khi trườn lên tựa trán vào Louis. "Anh sẽ luôn cảm thấy choáng ngợp như lần đầu tiên nghe em nói điều đó, sau khi Akasha suýt giết cả hai chúng ta và em biết mọi chuyện. Anh  đã nghĩ chắc chắn rằng lúc đó em sẽ rời xa anh mãi mãi. Anh nghĩ em hẳn phải ghét anh biết bao nhiêu. "

"Em không bao giờ có thể ghét anh." Louis khẩn khoản thì thầm trong nước mắt, "Em yêu anh. Vượt qua mọi giới hạn. Vượt trên bất cứ điều gì."

Họ tiếp tục tôn thờ nhau bằng ánh mắt, cả hai không muốn khoảnh khắc này kết thúc và họ chỉ đơn giản là ôm nhau. Louis rướn người lên đặt một nụ hôn kéo dài lên trán Lestat, rồi anh hướng đầu anh quay lại ngực hắn.

"Bây giờ anh có thể chôn nó đi, Lestat," Louis nhẹ nhàng nói, vuốt ve lưng Lestat.

Lestat gật đầu.

Louis tiếp tục: "Nỗi đau sẽ không bao giờ thực sự biến mất, nhưng anh đã không còn là con người như trước nữa. Anh mạnh mẽ hơn, rộng lượng hơn. Nỗi đau không còn lấn át anh nữa vì anh có thể lấn át nỗi đau bằng ánh sáng và sức mạnh của anh."

Lestat nghẹn ngào vì một tiếng nức nở khác.

"Và anh không cô đơn," Louis thì thầm khi hôn lên đầu Lestat, "anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh hay để anh đối mặt với bất kỳ con quỷ nào một mình. Em sẽ ở bên cạnh anh, Lestat. Và khi quá nhiều điều, em sẽ là lá chắn và nơi trú ẩn của anh. Em biết anh mệt mỏi. Em biết anh đau khổ, nhưng em ở đây. Anh không cần phải chịu đựng một mình nữa."

"Anh đã không có cách nào khác." Lestat khàn giọng, hắn hôn lên trái tim Louis một lần nữa.

"Ngủ đi, Lestat. Em sẽ ở ngay đây nếu con quái vật đe dọa giấc mơ của anh một lần nữa. Anh có thể chôn nó đi, anh yêu. Nó không bao giờ cần nhìn thấy ánh sáng của anh nữa. Nó không xứng đáng với anh. Nó không bao giờ xứng đáng."

Lestat gật đầu, hắn ấn sâu hơn vào ngực Louis, ôm chặt Louis và khi hắn cảm thấy Louis đang ôm hắn một cách bảo vệ như thể anh là thứ quý giá nhất trên thế giới làm hắn ngạc nhiên. Nó vẫn khiến hắn ngạc nhiên rằng Louis có thể yêu hắn như thế này. Hắn nhắm mắt lại và để mình trôi đi, cảm thấy nỗi sợ hãi, xấu hổ và đau đớn chìm sâu hơn vào bóng tối lầy lội cho đến khi nó chỉ còn là một ánh sáng lóe lên. Hắn tự nở nụ cười với chính mình. Trong sự an ủi của vòng tay Louis, trước sự thương xót của máu Louis, Lestat đã giải phóng những tổn thương tiềm ẩn. Hắn đã chia sẻ điều đó với Louis theo cách mà trước đây anh chưa bao giờ có thể thực sự tâm sự được. Louis không ghét hắn. Louis không coi hắn là một con quái vật xấu xa, hư hỏng và ghê tởm. Louis tôn thờ hắn. Louis yêu hắn. 

Tại đây, trong những giờ phút yên tĩnh của buổi sáng, trong thánh địa của trái tim Louis, Lestat cuối cùng đã chôn vùi nỗi đau của mình. Một sự chôn cất bí mật, bởi vì nó không bao giờ xứng đáng tồn tại. Lestat còn tốt hơn thế. Lestat luôn xứng đáng được hơn thế. Lestat mạnh hơn thế. Louis đã nói như vậy. Louis tin tưởng vào hắn. Louis yêu hắn, và Louis đã ở đây với hắn. Đó mới là điều quan trọng!

**********

Phù, vậy là đã dịch xong một chương dài đằng đẵng nữa rồi. Tận hơn 7000 chữ :> nghĩ mà cũng phục bản thân ghê. Tuy nhiên bản dịch có thể còn thiếu sót, nên mọi người hãy nhận xét và góp ý cho mình nha. 

 Đây là một chương rất đau thương với mình vì mình không nghĩ Lestat lại phải trải qua một quá khứ bi kịch như vậy. Và hắn đã mất đi những gì mình yêu quý. Do đó, mình càng thêm yêu thích nhân vật này hơn. Thật may vì cuối cùng Louis cũng ở bên và an ủi hắn. 

Chúc các bạn có một mùa Giáng Sinh vui vẻ nhé!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro