Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Armand/Daniel] Isaiah 1:16

Tác giả: ankinma
Nguồn: AO3
Người dịch: QuinnyChan
Tóm tắt: Armand cho Daniel thấy nhiều hơn về thế giới của hắn. (Fic tiếp nối của phần Priest và Proverbs 29:11)
Lưu ý: Bản dịch chỉ được tầm 70%- 80% bản gốc, nên có thể còn nhiều sai sót. Nếu có sai sót, mong mọi người sẽ góp ý cho mình thêm. Mình xin cảm ơn.

**********
Hãy tắm rửa và làm cho mình sạch sẽ. Hãy loại bỏ những việc ác của ngươi khỏi tầm mắt của ta; đừng làm dữ nữa.
Ê-sai 1:16

Đáng lẽ Daniel phải thấy trước điều này sẽ xảy ra.
Armand có vẻ rất hài lòng khi dẫn Daniel vào phòng vệ sinh, nhưng phải đến khi hắn dẫn anh vào trong một căn phòng có bồn tắm hình tròn lớn được thiết kế để sử dụng chung thì anh mới hiểu tại sao. Armand cởi quần áo để bước về phía bồn tắm trước và ngâm mình trong làn nước nóng. Hắn chìm cơ thể xuống để nó được bao phủ trong nước rồi sau đó nhúng đầu mình xuống. Khi nổi lên, hắn vén mái tóc ướt ra khỏi mặt, nhắm mắt lại, thở một hơi dài hạnh phúc. Rồi hắn mở mắt, những quả cầu rực sáng như than hồng dưới ánh nến nhìn chằm chằm vào Daniel.
“Em không tham gia cùng tôi à?”
Giờ đây, Daniel đang ngồi giữa hai chân Armand, cơ thể anh gần như hoàn toàn trần trụi ngoại trừ chiếc quần lót mà anh không dám cởi bỏ. Anh cố để mình càng xa tầm với của Armand càng tốt, rồi anh hơi nghiêng người ra khỏi mép bồn tắm mà Armand đang ngồi. Tay hắn cầm một miếng vải thô nhúng xuống nước rồi vòng nó lên lưng Daniel. Sự đụng chạm của hắn chậm rãi, thuần thục và đủ mạnh để ấn vào những nốt cứng dưới da anh.
Daniel rùng mình khi sự đụng chạm dai dẳng của Armand chạm vào cơ thể anh. Đôi mắt Daniel trở nên trĩu nặng, mi mắt anh khép lại, cơ thể anh thả lỏng, đung đưa theo từng cú chạm. Anh cảm thấy Armand đặt bàn tay còn lại lên vai mình, làn da trần mát lạnh của hắn di chuyển trên cơ thể ấm áp của anh. Hắn đưa ngón cái lên xuống, để nó nhẹ nhàng cọ vào gáy Daniel.
“Tí nữa tôi muốn em tham gia cùng tôi. ” Armand nói, giọng hắn nhẹ nhàng và trầm lặng, nghe bình tĩnh để không làm xáo trộn bầu không khí yên bình.
Daniel nhíu mày.
“Ta nghĩ chỉ cần tắm một lần là đủ rồi, cảm ơn.”
Armand bật cười, một tiếng cười nhẹ khiến vai hắn rung lên, hắn lắc đầu với nụ cười đầy thích thú.
“Ý tôi là tôi muốn em tham gia cùng tôi trong những lần sau” Armand sửa lại. Hắn từ từ rút tay ra, thả miếng vải xuống nước trước khi vắt bớt nước. “Tôi muốn em nhìn thấy thế giới của tôi.”
"Ta không biết. Ta không -"
“Làm ơn đi, Daniel,” Armand nói. Hắn vòng tay ôm lấy cơ thể Daniel, hai tay hắn đan vào nhau và đặt nhẹ nhàng trên trái tim anh, rồi hắn tựa đầu vào vai anh. “Tôi sẽ không nói lại điều này nữa đâu, miễn là em tham gia cùng tôi.”
Daniel thở dài. Anh giơ tay lên để Armand nắm lấy chúng trước khi chậm rãi gật đầu. Anh sẽ làm điều đó. Anh sẽ bước ra ngoài sự an toàn nhỏ bé của lâu đài và tận mắt nhìn ngắm ​​thế giới của Armand.
“Cảm ơn em.” Armand thì thầm vào tai anh. Hắn hôn nhẹ lên quai hàm Daniel trước khi nhẹ nhàng đẩy Daniel về phía trước. Hắn trượt khỏi mép bồn tắm và đằm mình xuống nước, thở một hơi thoải mái khi nước nóng bao quanh cơ thể. Hắn đặt tay lên vai Daniel và quay người anh lại để đối mặt với hắn. Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve vai Daniel, những giọt nước đọng lại trên da anh trước khi đưa chiếc khăn cho Daniel. Hắn quay lưng lại phía ngực Daniel.
Daniel do dự khi nâng tấm vải lên gần da Armand rồi chạm vào da hắn, từ từ chà xát nó lên làn da trần của hắn.
Cơ thể của Armand thật hoàn hảo. Làn da mềm mại của hắn không có tì vết, mỗi tấc da thịt như đang kêu gào được chạm vào, được vuốt ve, thậm chí là được tôn thờ. Mái tóc hắn được vén ra khỏi mặt, áp nhẹ vào da đầu, đuôi tóc uốn cong khi không khí làm khô những sợi tóc ướt. Daniel thấy mình như đi lạc vào đôi mắt Armand hơn bất kỳ điều gì khác. Nó bất thường và kỳ lạ, nhưng đẹp vô cùng. Thật đáng yêu và ấm áp. Daniel có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó hàng giờ liền như thể anh hoàn toàn chìm đắm trong đó. Không thể phủ nhận rằng Daniel đã bị Armand thu hút, nhưng anh không thể… vượt qua ranh giới đó.
Cơ thể của Armand ngọ nguậy với cái ôm của Daniel, dựa gần vào cơ thể anh, để rồi khoảng cách duy nhất ngăn cách cả hai là nơi tay Daniel đặt lên cơ thể Armand. Thật dễ dàng để vòng tay quanh người hắn, thu hẹp khoảng cách và ôm hắn thật chặt. Thật dễ dàng để cho sự thôi thúc của anh chiến thắng và cuối cùng trải nghiệm mọi thứ Armand đưa ra cho anh.
Daniel lùi người lại và đặt miếng vải xuống nước.
Daniel không biết mình mong đợi điều gì. Có lẽ là hỏa ngục và diêm sinh. Nhưng những gì anh nhìn thấy lại là một bầu trời đêm được chiếu sáng với những đám mây xám nhạt. Xung quanh anh là những cánh đồng tươi tốt mọc đầy cây cối mà anh không thể gọi tên là gì. Tất cả đều dẫn đến một hồ nước trong như pha lê, phản chiếu những ngôi sao sáng như những con sóng lấp lánh. Ở phía xa, anh có thể nghe thấy tiếng gió dữ dội, nhưng cơ thể anh không cảm thấy lạnh.
“Đây có phải là… thật không?” Daniel hỏi, khó chịu vì chính câu hỏi ngây thơ của chính mình.
“Đúng thế, Daniel,” Armand nói, đưa tay ra và nắm lấy tay Daniel. Hắn đan những ngón tay của họ vào nhau và dẫn anh về phía trước. Hắn mặc một chiếc áo dài rộng và quần dài đến mắt cá chân. Tóc hắn được chải ra khỏi mặt, những lọn tóc xoăn và hơi xoăn. Hắn trông vô cùng đẹp đẽ,và đó không phải là điều bất ngờ.
"Ngươi định đưa ta đi đâu?” Daniel hỏi.
“Tôi nghĩ là cần xem những kẻ mới đến chỗ chúng tôi.” Armand giải thích. “Để em có thể nhìn thấy sự tồi tệ nhất của nơi này.”
"Ta tưởng ngươi muốn ta ở đây?"
“Tôi có chứ.” Armand thừa nhận. “Nhưng tôi nghĩ rằng tốt nhất là không nên nói dối em.” Hắn nâng tay Daniel lên môi và hôn nhẹ lên các đốt ngón tay của anh. “Hãy tin tôi, Daniel, dù chỉ trong chốc lát.”
Daniel không chắc họ đã đi bộ được bao lâu. Tất cả những gì anh cảm nhận được chính là sự thoải mái khi được tay Armand. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay của họ. Dù các ngón tay vẫn còn buông lỏng chưa chạm vào nhau, nhưng lòng bàn tay của cả hai đã dính chặt lấy nhau. Cứ sau vài bước, Armand lại vuốt ngón tay cái của mình lên mu bàn tay Daniel. Nó mềm mại, nhẹ nhàng và êm dịu khiến Daniel không muốn buông tay.
Khi họ dừng lại, Daniel nhìn lên tòa tháp cao. Những viên gạch phủ đầy cây thường xuân sừng sững phía trên họ, cánh cửa được chốt chặt, những thanh kim loại chắn ngang cánh cửa gỗ cũ kỹ. Anh quan sát Armand giơ tay lên, giữ nguyên nó trong không khí và rồi những chiếc bu lông gãy ra. Hắn dẫn Daniel vào trong.
Lạnh lẽo.
Đó là tất cả những gì Daniel cảm thấy khi bước qua ngưỡng cửa. Nó giống như những tảng băng cắn xé xuyên qua cơ thể anh, bám chặt vào từng centimet trên cơ thể anh cho đến khi mọi thứ đóng băng từ bên trong. Daniel rùng mình. Anh nhìn Armand, người đang đứng cao ngạo và kiêu hãnh trong lãnh địa của mình, nhưng đôi mắt hắn trống rỗng như đang chờ đợi phản ứng của Daniel. Daniel nói điều đầu tiên mà anh có thể nghĩ đến.
"Ta thấy lạnh quá."
Armand mỉm cười buồn bã. Hắn ôm má Daniel trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào mắt anh đầy yêu thương, trước khi thả tay xuống lần nữa.
“Tôi biết, em yêu,” Armand nói. “Hãy chuẩn bị tinh thần nhé. Mọi chuyện sẽ không dễ dàng hơn đâu.”
Daniel theo Armand lên cầu thang hình tròn, chỉ đứng phía sau một hoặc hai bước chân. Rồi anh nghe thấy âm thanh chói tai, một tiếng hét đau khổ đến choáng váng. Daniel loạng choạng lùi lại, cố đứng vững để không ngã và nhìn quanh, tìm kiếm xem ai là người đã phát ra âm thanh đó. Anh có thể tưởng tượng ra nỗi đau mà họ đang phải chịu đựng.
“Daniel.” Armand nói. “Đi tiếp đi.” Hắn nói và tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi cả hai dừng lại ở tầng đầu tiên.
Daniel đứng vững bên cạnh Armand. Anh quan sát bàn tay của Armand nhích lại gần tay nắm, ấn nó xuống, tiếng cọt kẹt cọt vào tai Daniel và đẩy cánh cửa nặng nề mở ra. Hắn bước vào trong trước, giữ cửa mở và ra hiệu cho Daniel bước vào.
Anh thấy mình bị bao quanh bởi những chiếc lồng. Những chiếc lồng có cỏ khô phủ đầy sàn, còn bên trong là một đám người, trần truồng và bẩn thỉu, chen chúc bên trong, không thể di chuyển bởi khối lượng khổng lồ. Daniel biết ngay ai đã ở đó lâu nhất. Họ không chỉ bẩn hơn, phủ đầy chất lỏng và mớ hỗn độn của chính mình, mà còn là hình dạng của họ. Họ không còn là người nữa. Họ là động vật. Đôi mắt hoang dại, điên cuồng di chuyển từ người này sang người khác, tìm kiếm kẻ yếu nhất trong đàn.
Daniel muốn lùi lại, nhưng một cái lồng tương tự đã đứng chặn ở phía sau cả hai. Anh bị bao vây bởi những người bị nhốt trong lồng.
Armand đặt tay lên lưng dưới của Daniel, tựa sát vào cột sống của anh và đẩy Daniel về phía trước để họ lại đứng cạnh nhau. Đầu anh cúi xuống, mắt anh nhìn chăm chăm xuống sàn nhà khi hắn dẫn cả hai đi qua căn phòng.
“Đây là nơi những linh hồn mới được đưa đến.” Armand giải thích, giọng trầm lặng. Không xấu hổ mà im lặng. Cẩn thận. “Họ bị giữ ở đây cho đến khi tinh thần suy sụp và sau đó sẽ bị đưa đi trừng phạt.”
“Đây không phải là một hình phạt sao?” Daniel nói, giọng hụt hơi, không tin nổi.
“Cái này,” Armand nói. “Chỉ là sự khởi đầu.”
Họ đứng trong một căn phòng nào đó. Có một chiếc ghế dài được kê ở giữa phòng, ngay trước cửa sổ lớn hình tròn, chỉ có một chiếc tủ lớn được đẩy sát vào tường. Căn phòng ấm áp, có một lò sưởi nhỏ đang cháy nhưng nó không khiến Daniel an tâm tí nào. Anh dựa vào tường, khoanh tay trước ngực và quan sát Armand xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Hắn vén tóc ra khỏi mặt, tránh để tóc dính vào mắt trước khi nói bằng thứ ngôn ngữ nào đó mà Daniel không hiểu.
Cánh cửa mở ra và một người mặc áo choàng kéo một trong những sinh vật bị nhốt vào phòng. Họ đẩy họ lên chiếc ghế gỗ, chống lại cơ thể đang vùng vẫy của nó cho đến khi có thể trói họ xuống. Sinh vật đó gầm gừ, nghiến răng như một con chó hung ác. Điên cuồng và không còn tỉnh táo.
Armand bước ngang qua phòng và mở tủ. Hắn đứng đằng trước cánh cửa đang mở, khuất tầm nhìn của Daniel để lục lọi tìm thứ gì đó bên trong.
“Có rất nhiều việc tôi phải làm, Daniel,” Armand nói. “Nhưng điều quan trọng nhất là đảm bảo trật tự trong thế giới của tôi được ổn định. Tôi, cùng với các vị vua khác của vương quốc, phải thực hiện trách nhiệm của mình. Tôi biết sẽ thật quá đáng khi yêu cầu em đứng về phía tôi. Nhưng em phải chấp nhận những gì tôi làm, cũng như chính bản thân tôi."
Armand đóng cửa tủ lại. Hắn cầm một cây gậy kim loại dài trong tay. Bên trên nó là một biểu tượng kỳ lạ được ép ngang mà Daniel không nhận ra. Nó là một cây đóng dấu bằng sắt.
“Không,” Daniel nói khi Armand đi về phía lò sưởi. “Làm ơn, đừng, Armand. KHÔNG."
Armand giơ chiếc cời lửa lên, giữ nó trong lửa cho đến khi dấu hiệu trở thành một màu cam sáng rực.
“Không phải cái này.” Daniel cầu xin, giọng anh run rẩy. “Armand, làm ơn. Làm ơn."
Armand quay lại chỗ sinh vật trên băng ghế, dừng lại và nhìn qua vai của mình.
“Đừng đứng gần quá.” Hắn cảnh báo. “Mùi này khá khó chịu.”
Armand ấn cây cời vào giữa ngực sinh vật đó, ấn mạnh vào da nó trong khi sinh vật đó gào thét.
Daniel quay mặt đi chỗ khác.
tbc

********
Xin lỗi mọi người vì sự bỏ bê dạo này của mình. Hiện mình đã quay trở lại và sẽ cố gắng dịch thêm fic tiếp nha ạ 😀
Tiếp tục với chuyên mục Cha Xứ và Ác quỷ 😆 Có thể thấy trong chương này, Cha Xứ Daniel đã dần chấp nhận số mệnh của bản thân, còn Ác Quỷ Armand thì rất háo hức cho Daniel thấy thế giới hắn cai trị. Một phân cảnh khung khiếp gây ấn tượng mạnh cho Daniel, nhưng trên cả lại cho anh thấy được sự đáng sợ của địa ngục. Rồi câu chuyện sẽ đi về đâu đây, lại phải chờ tác giả cho chúng ta biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro