Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Interpol Đế chế bất diệt ( chap 18 đến 21 )

Hawaii, trung tâm quân sự 14h chiều…

Dãy nhà nghỉ dành cho nhân viên tập kết về đây vắng tanh. Hầu hết đã đến luyện tập ở trường bắn, ngoài bãi biển, khu thực hành tháo bom mìn và cả khu rèn luyện thể lực nữa. Mọi người hầu như đều phải gấp rút để chuẩn bị cho đợt tổng lực tấn công vào sào huyệt của giáo phái Thiên Hạ- hiện tại được coi là một tổ chức khủng bố, phản động có quy mô cực lớn trên thế giới. Gần đây, sau khi đụng độ với lực lượng hải quân của một trong những quốc gia có tiềm lực quân sự mạnh nhất thế giới, chúng đã rút hết về căn cứ đầu não để củng cố lực lượng, và đây là cơ hội hiếm có cho Interpol ra đòn đánh cuối cùng.

Tiếng giày nện nhè nhẹ dọc hành lang và dừng lại ở cuối dãy, N.R đưa tay lên gõ cửa. Cô vừa từ phòng luyện súng trở về, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cô đưa tay lên gõ cửa phòng, Yi xuất hiện sau cánh cửa, hơi ngạc nhiên nhìn cô rồi mỉm cười và mời cô vào trong.

-Tại sao cô không đến phòng tập?- N.R ngồi xuống giường ngạc nhiên hỏi.

-À, không hiểu sao tôi hơi khó chịu một chút trong người nên đã cáo lỗi với anh KyO rồi.- Yi nhăn nhó đáp lại.

-Vậy à? Vậy mà anh ấy không nói gì, báo hại tôi đến tận đây tìm cô. Không có ai luyện Kungfu cùng nên tôi thấy không có hứng thú tập lắm. Cô là người đầu tiên thắng tôi trong Kungfu đấy Yi ạ.

-Đâu có.- Yi tròn mắt lắc đầu- Frank nói cô chỉ nhường tôi thôi.

-Frank cơ à?- Rose cười to- Hai người thân nhau đến mức này rồi sao?

Yi ngẩn người ra rồi chợt đỏ mặt trước câu châm chọc của N.R. Rồi như chợt nhớ ra, Rose ngừng cười hỏi tiếp:

-Còn vụ Mars, cô có nhớ thêm được gì không?

-Hình như chẳng có gì khác lạ cả.- Yi lắc đầu.

-Anh ta cũng thật rắc rối, nói ra luôn thì chúng ta đâu phải mất thời gian như vậy. Lúc đó tôi vào trung tâm thương mại, anh ấy cũng không nói gì sao?

-Không. Anh ấy chỉ giục tôi đi theo cô vì sợ cô gặp nguy hiểm.

-Khoan đã…- N.R vặn vẹo hai bàn tay vào nhau, như sực nhớ ra- Hôm đó hình như tự nhiên Mars có nói đến một bản nhạc… Cô có nhớ tên bản nhạc đó không?

-Air on the G string.

-Đúng rồi, chính nó. Cô đã kể với Commet chi tiết này rồi chứ?

-Rồi.- Yi gật đầu- Nhưng Frank đã mắng tôi rằng bây giờ không phải lúc vui vẻ gì mà nhạc với nhẽo.

-Hừ…

Thấy cô im lặng hồi lâu, Yi lo lắng hỏi:

-Ling, có chuyện gì thế?

-Có thể Commet đã hơi chủ quan. Đó là một dấu hiệu quan trọng, có lẽ liên quan đến mật mã két điện tử của Mars.

-Tôi lấy làm lạ, tại sao không xin ngay một cái lệnh để mở nó ra?

-Không phải chuyện gì Interpol cũng động tới ngay được.- N.R lắc đầu giải thích- Mars lại kí gửi nó bằng hình thức bảo mật tuyệt đối an toàn, và mức bảo hiểm của nó là một con số khổng lồ. Anh ấy có vẻ rất coi trọng chiếc huy hiệu nhặt được đó.

-Nó thậm chí còn lưu dấu vân tay của hai kẻ đã tấn công cô và tôi hay không chúng ta còn không chắc.- Yi cau mày- Đôi khi tôi thấy Interpol các vị hành xử thật khó hiểu.

Hai người vừa nói đến đây thì đèn tín hiệu trên bàn làm việc của Yi bật sáng. Màu cam tức là một cuộc triệu tập gấp của G6. Rose quay sang nhìn Yi kinh ngạc:

-Tôi tưởng Commet rời Hawaii mấy ngày nay rồi mà?

-Chắc anh ấy đã về tới nơi.- Yi đứng dậy, mắt hơi biểu lộ chút hoan hỉ.

-Được, đi xem anh ta có tin gì nào?- N.R nhún vai và bước ra khỏi phòng, Yi hấp tấp bước theo sau.

Phải mất 20 phút sau mọi người mới trở về và tập trung ở phòng họp được. Đợi mọi người ổn định, Commet mới ngẩng đầu lên, dứt khỏi màn hình máy tính, thần sắc lộ rõ vẻ phức tạp. Commet dừng ánh mắt ở Yi và N.R một lát rồi lại quay ra nhìn khắp lượt, bắt đầu nói:

-Tôi có tin mới cho mọi người đây, là một tin quan trọng. Tôi vừa từ Nhật trở về, cùng với tấm huy hiệu Mars đã kí gửi ở ngân hàng.

-Anh đã lấy được nó sao?- Apple sửng sốt- Xin được lệnh nhanh vậy à?

-Tôi đã có mật mã của két điện tử đó.- Commet lắc đầu, trông anh chẳng có gì là vui vẻ cả.

-Anh đã có mật mã? Sao tài vậy?- N.R buột miệng thốt lên.

-Thảo nào mà sáng sớm hôm trước thấy anh từ phòng cô ấy đi ra. Thấy anh phờ phạc tôi còn tưởng đêm đó hai người….

Uranus cười và bỏ lửng câu nói bằng một điệu bộ đầy tinh quái. Snowy trợn mắt định đáp lại thì Commet đã lên tiếng:

-Phải nói là do tôi và Snowy kết hợp cùng tìm ra. Một cách đặt mật mã đầy khôn khéo mà đến giờ tôi mới phát hiện được. Và tôi không nghĩ một người khô khan suốt ngày làm bạn với thuốc súng như Mars lại có thể học được lối đặt mật mã đó.

-Anh vào vấn đề chính luôn xem nào.- Cannon sốt ruột giục.

-Snowy, cô giải thích cho họ giúp tôi.

Snowy gật đầu rồi chậm rãi nói:

-Cách đặt mật mã của Mars dựa vào âm nhạc. Trước khi bất ngờ hy sinh, anh ấy đã nói với Rose và Yi về một bản nhạc, cô nhớ chứ Rose?

-Air on the G string…- Rose đáp cứng ngắc, gương mặt vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng.

-Đúng, đó là một bản giao hưởng kiệt xuất của Bach, nên không lạ gì khi Mars rất thích nó. Hơn nữa, Mars lại xuất thân từ vùng quê nơi đã sinh ra nhà soạn nhạc thiên tài Johann Sebastian Bach ở Đức, nên việc anh ấy chọn 1 bản nhạc của Bach là hoàn toàn logic. Chúng tôi đã tìm thấy và đem theo đến đây một số đồ đạc của Mars, trong đó có một cuốn sổ chép tay các bản nhạc của Bach. Chúng ta đã không để ý đến nó, cho đến khi Yi nhắc đến lời anh ấy trước lúc hy sinh.

Người nhận tài sản kí gửi này là Commet nên Mars đã khôn khéo đặt mật mã theo cách chỉ có Commet mới giải được. Sau khi chơi bản nhạc đó theo nhạc phổ Mars để lại, Commet đã tình cờ phát hiện ra có 12 nốt nhạc chép sai, hoặc cố tình bị chép sai. Thoạt đầu nhìn vào không thể phát hiện ra, nhưng với một người đã quá quen với Air on the G string như Commet, chỉ cần đánh bản nhạc đó lên là sẽ phát hiện ra ngay chuyện bất thường.

-Nói là phát hiện ra ngay nhưng cũng phải mất cả đêm mới tìm ra điều bí ẩn trong đó.- Commet giải thích thêm- 12 nốt nhạc viết sai đó viết ra theo đúng thứ tự nốt nhạc trên khóa Sol sẽ được một dãy 12 chữ số, chính là mật mã két sắt ngân hàng.

-Đơn giản vậy thôi sao?- Spider tưng hửng hỏi lại.

-Không đơn giản lắm đâu.- Snowy cười- Nếu anh không có một đôi tai biết thẩm thấu âm nhạc, anh sẽ không bao giờ tháo được nút gỡ này.

-Mở được là tốt rồi. Vậy cái thứ Mars đã hao tâm tổn trí cất giữ đó là gì vậy?- KyO hỏi tiếp.

Ai nấy đều hướng về phía Commet nín thở chờ đợi.

-Thì đúng như chúng ta dự đoán, là chiếc huy hiệu. Tôi đã cho kiểm tra dấu vân tay và trên đó có dấu vân tay của ba người.

-Ai?- Apple hồi hộp hỏi.

-Mars, Shin và một người lạ…

-Shin sao?- KyO thốt lên- Vậy chiếc huy hiệu đó có thể là của Shin?

-Chính xác, nó có thể thuộc về Shin, nhưng đáng quan tâm nhất chính là dấu vân tay thứ 3.

- Là của ai vậy? – KyO sốt ruột hỏi.

Commet vẫn im lặng nhìn vào màn hình máy tính rồi nói tiếp:

-Mọi người chú ý nhìn lên màn hình lớn nhé!

Mọi ánh mắt ngước lên nhìn màn hình điện tử lớn phía trên, tò mò chờ đợi. Hiện lên trên màn hình là những bức ảnh của một cô gái Châu Á còn trẻ. Cannon cau mày tỏ vẻ không hiểu:

-Cô ta là ai vậy?

Không đáp lại, Commet nhìn sang N.R đột ngột hỏi:

-Cô biết cô ta chứ Rose?

Ai nấy đều nhận ra lúc này vẻ mặt N.R có chút bối rối, rõ ràng bức ảnh của cô gái này tác động đến cô khá mạnh. Nghe Commet hỏi, Rose gật đầu:

-Tôi biết.

-Cô có thể nói cho mọi người nghe chứ?

-Thực ra chỉ là biết thôi. Còn thông tin về cô ta tôi không hề có. Đó là người đã ám sát tôi và Yi khi chúng tôi vào khu nghiên cứu của giáo sư Tagasi ở Osaka. Cô ta là người của Eagle.

Mọi người đều tỏ ra sửng sốt trước câu nói của N.R.

-Em nói thật chứ?- KyO nhìn cô nghi hoặc hỏi.

-Đúng là cô ta. Chính miệng cô ta nói với em thế.

-Chúng tôi cũng đoán vậy.- Commet gật đầu đồng tình.- Như những gì tôi thu thập được thì tên của cô ta là Lý Tử An, quê gốc ở Thượng Hải. Cô ta là một võ sư trẻ có tiếng ở lò võ An Sinh. Ba năm trước cô ta bỏ nhà đi theo một gã người Anh- theo nhận dạng chính là Eagle và sau đó trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Hắn đã đào tạo cô ta trở thành một sát thủ cực kì nguy hiểm.

-Vậy ra kẻ lâu nay gây rối chính là con rắn độc này sao?- Uranus đập tay xuống bàn phẫn nộ.

-Có thể nói như vậy. Nhưng hành tung cô ta lại khá bí mật. Chúng ta hầu như không có dấu vất nào của cô ta khoảng hai năm trở lại đây.- Commet thở dài.

-Để tôi và Bella lo phần cô ta luôn.- KyO đề nghị.

-Hai người được sao?

-Anh không tin chúng tôi à?

-Còn ý cô sao, Rose?

-Anh ấy đã quyết định rồi mà.- Rose đáp- Tôi và KyO sẽ xử lý cả Eagle và cô ta luôn

-Được. Vậy giao cho hai người vụ này. Trước hết phải cố gắng tìm ra tung tích của cô ta. Bây giờ mọi người giải tán.- Commet tuyên bố.

Mọi người đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng, cho đến khi chỉ còn lại Commet và Yi. Commet ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên:

-Cô sao vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?

-À, tôi…- Yi ấp úng

-Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi muốn nghỉ ngơi một chút- Commet mỏi mệt nhìn cô.

-Được. Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi. Lúc nào anh khỏe tôi sẽ đến tìm anh.

.

.

.

.

11h đêm- phòng tưởng niệm.

N.R đứng lặng im nhìn chằm chằm vào bức di ảnh của Shin. Bức ảnh chụp lúc Shin vừa tốt nghiệp học viện Washington và đến G6. Không ngờ chỉ có một thời gian ngắn ngủi mà đã gặp tai nạn như thế. Nhưng đó không phải là lý do đêm nay cô có ở đây.

Yi đã hẹn cô tại đây để nói một vài chuyện quan trọng. Liệu Yi có thể có việc gì quan trọng để nói với cô đây.

Dòng suy nghĩ của N.R bị cắt ngang đột ngột bởi tiếng mở cửa rất khẽ phía sau. N.R quay lại, Yi hơi căng thẳng khi nhìn thấy cô. Rose nhoẻn miệng cười:

-Cô đến muộn đấy, Yi.

-Vậy à? Có lẽ tại đồng hồ của tôi chạy chậm.- Yi cười đáp lại.

Rose lại quay mặt về phía những tấm di ảnh của đồng đội và lại lặng im.

-Cô biết họ hết đúng không?- Yi cũng nhìn về phía đó, đột ngột hỏi.

-Tất nhiên rồi. Họ đều là những người từng rất thân thuộc với tôi.

-Đó là Shin à?- Yi chỉ vào bức ảnh ngay phía trước mặt cô, hỏi tiếp.

-Phải, cậu ấy là Shin.

Nhưng tiếng cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng Rose thì cô chợt nghe một tiếng cạch lạnh ngắt. Cô quay lại, nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình. Yi bặm môi, tay nắm chắc khẩu súng ngắn, mắt nhìn cô giận dữ.

-Cô sao vậy Yi?- N.R cau mày bình tĩnh hỏi.

-Cô thừa biết là tôi bị làm sao mà.- Yi nhếch mép cười gằn.

-Đừng đùa, cô đang cầm một khẩu súng trên tay đấy, không phải đồ chơi đâu.

-Với cảnh sát mà nói, súng chính là đồ chơi. Với sát thủ thì súng cũng là đồ chơi. Vậy có gì mà không được. Đứng im, đừng nhúc nhích…- Yi quát.

-Cho tôi một lý do vì hành động này đi.

-Vì Tiểu Phong. Đừng tưởng cô qua mặt được tất cả mọi người nghĩa là cô có thể qua mắt được tôi. Họ không nghi ngờ gì cô vì trong thâm tâm họ, Rose không bao giờ có thể là một kẻ phản bội. Nhưng cô đối với tôi không là gì cả.

-Cô muốn giết tôi vì Tiểu Phong.

-Như thế là sai sao? Cô chính là người đã hại chết em trai tôi. Cô còn muốn che giấu.

-Tôi không việc gì phải che giấu. Nhưng cô có chắc là cô không đang hiểu lầm tôi hay không?

-Nếu không phải tại Commet đã mệt mỏi ngày hôm nay thì tôi đã sớm nói cho anh ta biết chân tướng của cô rồi. Nhưng không sao, mình tôi kết thúc cô là đủ.

-Không nói đến việc chính cô đang hiểu lầm tôi. Nhưng cô nghĩ cô đủ khả năng làm chuyện đó sao?

-Tại sao không?- Yi cười nhạt, tay cô bóp cò.

Đúng khoảnh khắc đó, N.R còn nhanh hơn gấp bội, khẩu súng xuất hiện trên tay cô từ lúc nào, và cùng một lúc, hai tiếng súng vang lên.

Cả Yi và Rose cùng gục xuống một lúc. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi. Rose chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của KyO ghé sát mình khi anh nâng cô dậy. Rồi cô ngất đi.

Chap 19: Bài ngửa (phần 2)

Những tiếng rì rầm kéo Rose thoát khỏi cơn mộng mị vừa ập đến. Cô he hé mắt nhìn và nhận ra có rất nhiều người đang ở quanh mình, trong một căn phòng trắng toát và toàn mùi thuốc sát trùng. Thấy cô tỉnh dậy, người nhận ra đầu tiên là Snowy, vội kêu lên:

-Cô ấy tỉnh rồi.

Mọi người tập trung lại gần cô, có KyO, Uranus, Apple và Cannon. Rose nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, cô định nhỏm dậy thì thấy nhói đau ở bụng nên buộc phải nằm im. Cô hỏi:

-Yi sao rồi?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi KyO đáp:

-Em bị trúng đạn vào bụng, còn Yi không được may mắn như em, cô ta chết rồi.

-Em xin lỗi, đáng ra em không nên nặng tay như thế.- Cô buồn bã đáp.

-Cô đừng nói thế Rose, đây là lỗi của Yi mà. Nhưng tại sao cô ấy lại muốn giết cô?

-Vì Tiểu Phong.

-Vì nó ư?- Uranus thở dài hỏi lại.

-Phải. Yi cho rằng chính tôi là người đã hại chết em trai cô ấy. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại xử sự như thế?

-Cô có cho rằng chính cô ấy là gián điệp được trà trộn vào đây?- Snowy nhìn cô thắc mắc.

-Tôi không chắc. Nếu như vậy làm sao cô ấy lại hành động lộ liễu như vậy chứ. – Rose lắc đầu.

-Thôi, đừng nhắc nữa. Dù sao Yi cũng đã chết và Bella được an toàn, thế là đủ rồi.- KyO thở phào, mặt anh lộ rõ vẻ thiếu ngủ trầm trọng.

-Commet và Spider đâu?- Cô ngạc nhiên hỏi.

-Họ đi lo tang lễ cho Yi. Dù sao cô ấy cũng là chị của Tiểu Phong, là người được các tiền bối giới thiệu đến.- Snowy thở dài- Họ đã mượn được một nhà thờ và sẽ tổ chức tang lễ cho cô ấy vào sáng mai.

Rose im lặng ngẫm nghĩ, lát sau, cô ngẩng đầu nói tiếp:

-Dù sao chúng ta cũng đã từng ở cùng nhau. Có lẽ nên đến tiễn đưa cô ấy. Tôi còn phải thưa lại với thầy Chu nữa…

-Em còn yếu lắm, chưa thể đi được đâu.- KyO lắc đầu can.

-Không sao… Giờ em thấy ổn hơn rồi. Chỉ là đến đó cầu nguyện cho cô ấy thôi mà.- Rose lắc đầu cười, môi tái nhợt đi.

-Vậy cô cứ nghỉ ngơi đi. Commet đã nhận được lệnh chúng ta phải đến hòn đảo mà người của chúng ta đã mất tích gần đây để thăm dò. Cả đội sẽ lên đường sau ba ngày nữa.- Cannon đứng dậy và cùng với Apple, Uranus và Snowy bước ra ngoài.

*

Nhà thờ nhỏ cách trung tâm quân sự Interpol chừng 2km về phía nam đảo Hawaii. Đây là một nhà thờ Thiên Chúa, thường chỉ có người vào những ngày cuối tuần.

Linh cữu Yi được đặt ở ngay trước bục làm lễ của nhà thờ. Lúc đầu Commet định tìm cách đưa thi hài cô trở về Trung Quốc cho gia đình, nhưng vì hoàn cảnh hiện tại, các nhân viên Interpol không đủ khả năng để lo một chuyện như thế nên mọi người quyết định làm lễ tại nhà thờ sau đó đem hỏa thiêu xác.

KyO đưa Rose đến sau cùng, khi mà cha sứ vừa đọc kinh làm lễ xong. Anh muốn cho cô ngồi xe lăn nhưng Rose, với lý do muốn bày tỏ lòng thương tiếc cuối cùng với Yi nên cô quyết định đi bộ. Những người đến tiễn đưa Yi chỉ có các nhân viên phòng G6 và toàn đội Kan, cùng với 2 nhân viên của nơi hỏa thiêu xác. Sau khi làm lễ xong họ sẽ đưa linh cữu Yi đến lò hỏa thiêu.

Commet nhìn Rose rồi hỏi:

-Tôi nghe nói cô đã tỉnh lại rồi.

-Giờ tôi ổn rồi mà.- Rose đáp lại- Tôi xin lỗi vì đã đến muộn.

-Không sao. Cô có muốn đến chào cô ấy lần cuối chứ?- Commet nhìn về phía quan tài, hỏi.

Rose nhìn về phía đó, ngần ngại. Nhưng rồi nhìn ánh mắt khẩn khoản đầy đau khổ của Commet, cô gật đầu:

-Được, không sao.

Cô chầm chậm đi về phía quan tài. Mới cách đây không lâu, hai người còn chĩa súng vào nhau một sống một còn, bây giờ thì thực sự đã âm dương cách biệt. Rose không biết là do cô may mắn hay do Yi chưa đủ khả năng để giết mình như mình vẫn nghĩ?

Đặt bó hồng trắng đã chuẩn bị từ đầu lên nắp quan tài cô lặng im trong giây lát. Rồi như có một sức mạnh vô hình, cô kéo tấm vải trắng che tấm kính bên trên ra, rồi nhìn vào trong.

Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên đều thấy Rose giật mình kêu “A” một tiếng không tự chủ rồi buông rơi tấm vải trắng. Gương mặt cô chưa bao giờ tái hơn thế.

-Em sao thế? Vết thương lại đau à?- KyO lo lắng định tiến lên nhưng Commet đã đưa tay ngăn anh lại.

Nhanh như một tia chớp, không để ai kịp phản ứng, Rose chộp lấy một trong hai nhân viên phục vụ của nhà hỏa thiêu đứng ngay cạnh quan tài, rút một khẩu súng mà không ai biết đã được chuẩn bị từ trước, kề vào cổ người đó. Quay ra phía Commet, cô quắc mắt:

-Anh đã giở trò này phải không?

Ai nấy đều sững sờ trước động thái kì lạ của Rose lúc này, đến nỗi không thể nói thành lời, trừ Commet. Dường như chính anh đã biết trước diễn biến sẽ xảy ra như thế, nên ai nấy đều thấy anh bình tĩnh đến lạnh lùng.

-Nói đi, anh đã biết từ bao giờ? Yi chưa chết đúng không?

Một lần nữa, mọi người bị câu hỏi của Rose làm cho chấn động. Yi chưa chết? Tất cả quay sang nhìn Commet chờ đợi câu trả lời từ người đội trưởng của mình.

-Đã đến lúc quay trở lại làm chính mình rồi, Rose. À, không, phải gọi cô là Tử An mới đúng, phải không?- Commet buông một tiếng thở dài nhưng với mọi người không khác gì sét đánh ngang tai.

Người đứng trước mặt mọi người đây, N.R của G6, sao lại có thể là Tử An?

-Anh đang nói cái quái gì vậy?- KyO sửng sốt hỏi, rồi lại nhìn sang N.R.- Cô ấy không phải Bella thì ai mới là Bella.

Chỉ là một chút cảm giác, nhưng lúc này, KyO nhận ra đây hoàn toàn không phải là cách cư xử của người con gái mà anh yêu.

-Bella của anh ư?- Cô cười to- Cô ta đang nằm trong quan tài kia kìa. Anh giỏi lắm Commet. Tôi đã đánh giá anh quá nhẹ rồi!

-Không phải cô đánh giá tôi quá nhẹ, mà chính là Eagle đã quá coi thường chúng tôi.- Commet hừ giọng- Rose, cô nên ra được rồi.

Không hẹn mà tất cả mọi người cùng hướng về phía chiếc quan tài nằm im lìm ở đó. Do bên trên phủ một tấm vải trắng nên không một ai để ý cả. Quả nhiên có tiếng lạch cạch, sau đó nắp quan tài được đá tung lên, và từ bên trong, một người nhẩy ra ngoài.

So với N.R đang cầm súng chĩa vào người khác ở bên ngoài, người này hoàn toàn không có gì khác cả. Từ vóc dáng, chiều cao, màu da, tóc, và gương mặt hoàn toàn giống. Người đó đứng thẳng dậy, cười hơi ngạo nghễ rồi quay sang nhìn tất cả những đồng đội thân thương của mình.

Giây phút cô nhìn họ, tất cả đều nhận ra, đó mới chính là Northen Rose chân chính của G6- niềm kiêu hãnh không thể vùi lấp của Interpol.

Vậy thì N.R đứng bên ngoài, người bấy lâu ở cùng họ thật sự không phải Rose sao? Tại sao trên đời này lại có người giống Rose đến vậy? Và tại sao cô ta thay thế Rose thật sự bấy lâu nay, hơn nữa có thể chính cô ta là người gây ra một loạt rắc rối lâu nay. Cô ta không giống với Lý Tử An trong tấm ảnh mà Commet cho mọi người xem. Vấn đề nằm ở đâu đây?

Chap 20: Rose trở lại

Tất cả mọi người, trừ Commet đều lặng ngắt trước diễn biến kì quái đang xảy ra trước mắt. Người mà mọi người bấy lâu nay tin tưởng là đồng đội của mình lại là kẻ thù giả trang. Còn người thật thì lại chui ra từ trong một chiếc quan tài.

Không có nhiều thời gian để giải thích, lúc này, N.R thật sự quay về phía Lý Tử An, lạnh lùng lên tiếng:

-Cô đầu hàng đi, Tử An.

-Đâu dễ vậy.- Lý Tử An vẫn kề sát súng vào đầu con tin của mình- Tôi có chết cũng phải kéo một số các người đi cùng.

-Cô nghĩ cô còn có thể làm được điều đó sao?- Rose hừ giọng.

-Tất nhiên. Tôi luôn cài sẵn cho mình một đường lui mà.

-Vô ích thôi. Những người cô mua chuộc lâu nay trong đội Kan đã đầu hàng từ hôm qua rồi. Họ sẽ không hỗ trợ cô đâu.- Commet xen vào.

Một nét ngỡ ngàng xuất hiện trên mặt Lý Tử An và trong giây lát, đôi mắt cô ta hiện lên sự nao núng.

-Được thôi, dù sao cũng kéo theo được 1 tên đi cùng rồi.- Cô ta cười khẩy khi nghĩ tới Mars.- Chỉ tiếc là con ranh Yi đó may mắn chưa chết. Hừ… Còn cô, nói đi, cô dám phản bội lại Eagle sao?

-Tôi chưa từng thuận theo anh ta. Cũng coi như trả lại một chút trong việc anh ta đã lừa tôi thế nào.- Rose sầm mặt quát lại.

-Tiếc là anh ấy quá mù quáng mới bị cô lừa.- Lý Tử Anh chua chát đáp lại.

-Bớt nói nhảm đi, Lý Tử An.- Commet cắt ngang nóng nảy- Thả người ra và giơ tay chịu trói đi.

-Được, nhưng trước tiên, tôi cần cô ta trả lời tôi mấy việc.- Lý Tử An nhìn về phía Rose với ánh mắt căm giận tột độ.

-Được.- Rose gật đầu.

-Người cô cứu ở bệnh viện St.Paul ở Washington là ai? Cô gái tên McHaw đó?

-Không hề biết cô ấy là ai mà cô dám cả gan lập kế hoạch truy cùng giết tận để Interpol mất manh mối không tìm ra được sao? Phái cả một đội sát thủ đến chỉ để giết 1 nữ bệnh nhân mà cô còn không dám chắc là ai. Giết cả bác sĩ phẫu thuật và y tá chăm sóc, hủy mọi hồ sơ liên quan để che mắt Interpol.- Rose cười khẩy đáp lại.

-Đừng nói nhiều. Nếu cô ta không cả gan tìm đến ông Fenton thì cô ta đã không nằm trong danh sách đen của Lý Tử An này. Cô ta chắc chắn là một phần tử quan trọng của Interpol.

-Linh cảm khá lắm. Được, nếu cô thực sự muốn biết, tôi chẳng việc gì phải giấu diếm. Cô ấy cũng là một nhân viên kiệt xuất của Interpol, cũng là một phần của G6. McHaw là họ chồng của cô ấy. Còn tên thật của cô ấy là Magarret Taylors- trợ lý của tôi.

-Magarret…- Uranus thốt lên- Sao lúc đó chúng tôi lại không nghĩ ra là chị ấy nhỉ? Bọn tôi tưởng chị ấy đã thiệt mạng trong vụ máy bay đâm vào cao ốc Interpol.

-Lúc đó tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Bọn họ truy cùng giết tận người của Interpol nên dù sống sót nhưng Mag cũng không dám lộ diện. Sau khi được người nhà bí mật đưa đến Washington, chị ấy đã tìm cách liên lạc với cha tôi, tiếc là mọi chuyện bị lộ, ngay cả cha tôi cũng gặp nguy hiểm.- Rose giải thích.

-Làm sao cô biết chị ấy ở đó, Rose?- Snowy ngạc nhiên hỏi tiếp.

-Chính cha tôi nói thế.

-Cô đã gặp cha cô?- Mọi người sửng sốt hỏi.

-Thì ra chính cô là kẻ xuất hiện và giết 3 sát thủ của tôi và cứu lão ta?- Lý Tử An gằn giọng.

-Hai viên đạn cùng 1 cú đánh vào tử huyệt, quá dễ dàng.- Rose nhún vai.- Xử lý ba tên đó xong, tôi chỉ việc để lại chút dấu vết bằng máu của cha tôi, lên xe chúng để lại và đi thẳng.

-Vậy là ông ấy an toàn, thật tốt quá!- Apple thốt lên.

-Họ bây giờ ở đâu, Rose?- Commet lên tiếng hỏi tiếp.

-Họ đã đến đây rồi, các anh sẽ gặp họ ngay thôi.- Rose đáp và nhìn về phía cửa bên cạnh của nhà thờ.

Mọi người nhìn ra phía đó và thấy có vài người đi vào. Ai nấy đều kinh ngạc không thôi khi thấy tiến sĩ Fenton, giáo sư Tagasi, người phụ nữ ngồi trên xe lăn là Magaret, gương mặt hơi thay đổi do bị chấn thương và phải qua một đợt phẫu thuật thẩm mĩ. Và người làm cho họ ngạc nhiên nhất chính là người đang đẩy xe lăn, một cái bóng thấp lè tè, gương mặt lanh lợi nhưng còn nguyên vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Tất cả cùng thầm thốt lên khi nhìn thấy người đó:

“Tiểu Phong…”

-Thật…thật không thể tin được.- Spider thốt lên- Cái thế giới này điên hết rồi. Rose, làm thế nào mà cô cùng lúc cứu được thêm cả hai vị tiền bối cũng như thằng nhóc này thế?

-Đó là một câu chuyện dài, tôi sẽ kể cho mọi người nghe sau.- Rose đáp.

-Khoan đã Bella. Thằng nhóc Tiểu Phong ở đây, vậy còn Shin đâu?- KyO bối rối hỏi.

Rose đưa đôi mắt trìu mến nhìn anh. Lần đầu tiên kể từ lúc xuất hiện hai người mới nhìn vào mắt nhau như thế. Cô cười:

-Shin vẫn an toàn, cậu ấy cũng đang ở đây.

-Không thể nào…- Lý Tử An rít lên- Hắn làm sao có thể thoát khỏi vụ nổ được.

-Người của cô có thể thoát ra và mang Tiểu Phong đi được, thì tất nhiên Shin cũng có thể thoát được.- Rose vẫn điềm nhiên đáp.

-Bằng cách nào?- Cô ta gằn giọng.

-Cô có vẻ quá tò mò. Được, tôi sẽ trả lời cô thêm câu này. Chính tôi đã bí mật sắp xếp người thay thế thầy Tagasi để ra sân bay. Và cũng chính tôi đã sắp xếp người lên chuyến bay đó, cung cấp cho cậu ấy một số trang bị đủ để Shin có thể chuồn ra ngoài trước khi máy bay phát nổ. Nhảy dù là môn quá dễ với Shin.- Rose nhún vai.- Nào, giờ thì cô nên buông súng đi, cô không có đường lui nữa đâu.

-Hừ… cô quả nhiên lợi hại.

-Từ lúc thoát khỏi tay Eagle tôi đã năm lần bảy lượt cảnh cáo cô nên rút lui mà cô không chịu nghe. Cô tự tin nghĩ rằng Eagle có thể bắt lại được tôi sao?

-Muốn bắt tôi ư, không có cửa đâu. Tôi sẽ bắn tên này để hắn đi cùng tôi.- Lý Tử An đặt tay lên cò súng, nòng vẫn hướng vào đầu con tin.

-Cô lại quá tự tin rồi.- Rose lắc đầu thở hắt ra, rồi đột nhiên giọng cô gọi vang lên- Arrow…

Có tiếng chim kêu lên đáp lại lời cô từ bên trên. Lý Tử An giật mình đưa mắt lên tìm kiếm. Nhưng Arrow không hề xuất hiện, thay vào đó, bất thình lình con tin bị ả bắt giữ lộn một vòng về phía sau, nhanh như cắt đá vung khẩu súng ngắn trong tay ả văng về phía Rose. Chân Rose vừa đặt lên khẩu súng thì một khẩu súng ngắn khác xuất hiện trên tay người vừa bị Lý Tử An bắt làm con tin đó, chĩa thẳng vào đầu ả.

Lý Tử An á khẩu trước tình huống chớp nhoáng đó. Ả quay sang nhìn người đang chĩa súng vào mình, gằn giọng:

-Thì ra các người cố tình gài bẫy.

-Là cô tự chui đầu vào thôi.

Người đó lên tiếng, ngay lập tức Snowy kêu lên mừng rỡ:

-Shin…

-May mà chưa quên tôi.- Shin nháy mắt và đưa tay còn lại lột lớp mặt nạ bằng da mỏng trên mặt đi, để lộ ra một gương mặt thân quen với các đồng nghiệp.

-Tôi đã nói là thế giới đang điên hết mà.- Spider thích thú cười váng lên.- Một lúc mà có bao nhiêu người tưởng đã xuống đến âm phủ lại về lại hết thế này.

Gương mặt Lý Tử An trở nên tái xám lại trước nụ cười đẹp nhưng đầy vẻ tiếu ý của Shin. Lần này, cô ta đã thua hoàn toàn trước người mà cô ta căm ghét nhất, người mà cô ta đã phải chấp nhận phẫu thuật thay đổi gương mặt để trám vào vị trí của người đó.

Bốn thành viên của đội Kan chấp hành mệnh lệnh mới của Commet, áp giải người mà bấy lâu nay họ gọi là đội trưởng Ling trở về trung tâm quân sự. Còn lại ở tại nhà thờ, trong khi mọi người tập trung hỏi han hai vị tiền bối từng dạy dỗ họ ở Asel, Rose nhìn Commet, lo lắng hỏi:

-Yi không sao chứ?

-Đã qua cơn nguy kịch rồi, đừng lo.

-Vậy tôi yên tâm rồi.

KyO buông người em trai lúc này đã trở nên rắn rỏi hơn ra, tiến về phía Rose và Commet đang đứng. Rose nhìn anh, rồi quay vào nói với Commet:

-Tôi và KyO đi trước nhé!

Commet gật đầu cười. Anh biết, dù có cản cũng không được giây phút hội ngộ riêng của hai người đã gắn bó với nhau lâu nay này. Rose cười như cảm ơn anh rồi cô nắm tay KyO đi ra khỏi nhà thờ.

Chap 21: Cuộc hôn nhân hoang đường



Vừa bước ra khỏi nhà thờ, KyO đã siết lấy tay Rose, lên tiếng:

-Bella…

Rose quay lại nhìn anh cười:

-Đừng nói gì cả. Đi theo em.

Cô gọi taxi và hai người đi về phía biển. Trên xe, cô hoàn toàn im lặng. Cô biết cô cần phải cho KyO thời gian để chấp nhận sự thật rằng người lâu nay anh ôm ấp yêu thương không phải là cô; và cũng là cho mình thời gian suy nghĩ trước khi nói với anh vài việc quan trọng. Có thể những gì cô sắp nói ra sẽ thay đổi mối quan hệ giữa anh và cô. Nén một tiếng thở dài, cô đưa mắt liếc sang nhìn KyO.

KyO cũng có cảm giác vô cùng khó chịu khi tất cả những việc vừa diễn ra trước mắt anh như một trò đùa trớ trêu mà anh vô tình trở thành một tên hề trong đó. Tại sao anh lại không biết gì cho đến tận khi mọi thứ được lôi ra ánh sáng? Tại sao Rose ngồi cạnh anh đây lại đủ nhẫn tâm nhìn mọi người sống chung với một tên gián điệp, thậm chí vì thế mà Mars đã phải ra đi? Tại sao cô đủ lạnh lùng có thể nhìn anh lâu nay ôm ấp yêu thương một người con gái khác? Cô đang suy tính gì đây? Anh liệu hiểu được cô bao nhiêu?

Bãi đá rộng mênh mông chỉ có hai người ở đây. Rose dẫn anh ra tận mỏm đá ngoài cùng, nơi những con sóng đánh ồ ạt tràn cả lên trên. Gió biển mát lạnh khiến tâm trạng cả hai như dịu lại một chút.

Buông tay KyO, Rose đứng đối diện nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ phức tạp. Một lát sau, như không thể chịu đựng được cái nhìn xa cách đó mãi nữa, KyO ôm chặt lấy cô, gục đầu xuống vai cô, giọng anh như lạc đi:

-Tại sao lại biến anh thành thằng ngốc như thế? Em có biết em đáng trách lắm không?

Rose lặng im trong vòng tay anh vài phút, rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, lại nhìn vào mắt anh, mỉm cười rất nhẹ:

-Em mừng là anh vẫn khỏe.

-Anh sao lại không khỏe được chứ.- Anh đỡ cô ngồi xuống cạnh mình trên mỏm đá.

-Chuyện của Mars làm em thấy sợ. Cũng may là không có sự việc nào đáng tiếc hơn xảy ra.

-Em đã biết trước mọi chuyện, vậy mà cũng không đủ sức cứu Mars sao?

-Em cũng rất tiếc chuyện đó. Em và Shin cũng có mặt ở gần khu vực phát nổ khi đó, nhưng không ngăn được vụ nổ. Chiếc taxi đã bị đánh tráo mà em không hay biết. Commet nói rằng có lẽ lúc đó, Mars cũng nhìn thấy em và Shin, nhưng lại không thể đuổi kịp bọn em. Có lẽ đó là số phận của anh ấy.

-Thôi, dù sao cũng qua rồi. Em an toàn đến lúc này là anh cảm thấy rất mừng. Nhưng em nói xem thời gian qua em đã đi đâu? Tại sao em không tìm về đội ngay mà lại để bị Lý Tử An trám chỗ vậy?

Rose nhìn anh, ánh mắt cơ hồ vô cùng phức tạp. Cô cười khổ:

-Mọi chuyện nói ra rất dài. Nhưng em có thể nói ngắn gọn, em không trở về ngay, đơn giản vì em bị mất trí nhớ một thời gian dài. Mãi gần đây em mới nhớ lại được mọi chuyện. Cũng may là kịp quay về cứu cha em, thầy Tagasi, Shin và cậu nhóc Tiểu Phong đó.

-Em mất trí nhớ ư? Vậy em đã ở đâu suốt thời gian đó? Làm sao em thoát khỏi con tàu?

-Em đã nói rồi, chuyện rất dài. Em ở trên con tàu đó bị thương rất nặng. Khi nó chìm xuống, bản năng duy nhất em có là đeo bình dưỡng khí vào và chìm dần xuống. Chính Đenphin đã cứu em và đưa em tới kim tự tháp đó. Lúc đó, do va đập, em đã hoàn toàn mất đi kí ức. Em không biết mình là ai, không có khái niệm chạy trốn khi nhìn thấy Eagle. Lúc đó em ở trong tình trạng nguy kịch vì mất nước, vì đói, vì những vết thương khắp cơ thể. Chính Eagle đã cứu em, ngăn cản tên tư tế đó giết em.

-Eagle cứu em ư? Vậy là em đã bị hắn bắt giữ à?

-Không hẳn là bắt giữ, nhưng hắn cho em một kí ức giả, để em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.

-Vậy còn hơn là hắn hại em.- Anh vòng tay ôm lấy cô- May mắn là cuối cùng em cũng bình yên quay về.

Rose gỡ mình ra khỏi vòng tay anh, ánh mắt bối rối. Dường như cô có gì đó vô cùng khó nói lúc này. Rose nhìn ra biển, mãi sau cô mới quay lại nhìn anh, chậm rãi nói:

-Có một chuyện này, em nghĩ em không nên giấu anh. Trong thời gian em ở cùng Eagle, em… em… em đã kết hôn với anh ta.

Bàn tay KyO đang nắm tay cô đột nhiên buông lơi, anh sững sờ nhìn cô, dường như không thể thốt lên thành lời. Tin đó khủng khiếp hơn bất cứ cái gì anh từng tiếp nhận từ trước đến nay, kể cả so với sự hy sinh của Shin, nó vẫn còn nhẹ nhàng hơn điều mà Rose vừa chính miệng nói ra.

Rose cười ngượng ngùng nhìn anh.

Im lặng hồi lâu, KyO lại đưa tay nắm lấy tay cô, nói:

-Anh không quan tâm điều đó, vì em bị mất trí nhớ và bị hắn lừa phỉnh. Cái anh quan tâm là bây giờ em yêu hắn hay yêu anh?

-Tất nhiên nhớ ra rồi, em làm sao có thể chấp nhận Eagle, mặc dù giữa em và anh ta đã có 1 đoạn ân tình, nhưng đó là giả tạo.

-Thực ra thì Ealge cũng yêu em không kém gì anh. Cũng chính vì em mà tạo nên Eagle của ngày hôm nay. Anh ta yêu em đến độ sẵn sàng lợi dụng tình cảm của Lý Tử An để biến cô ta thành em.

-Cái đó…- Rose ngập ngừng.- Khi em nhớ ra, em thấy cực kì kinh khủng. Kì thực thì em không căm ghét Eagle, nhưng em thấy khó chấp nhận được cái cách anh ta chiếm đoạt em như thế. Em vẫn giả vờ mất trí nhớ nên mới tiếp cận được với nhiều tài liệu nói đến kế hoạch của họ. Cũng vì thế em mới kịp thời cứu cha, giáo sư, Shin cũng như Tiểu Phong. Bây giờ chắc anh ta hận em lắm. Nhưng đó là những gì anh ta đáng nhận sau khhi đã cố tình đánh lừa em. Chuyện này chắc còn chưa xong, nhưng không sao, đằng nào cũng phải giải quyết. Chắc chắn anh ta đã hiểu ra và đang đợi chúng ta ở sào huyệt của giáo phái Thiên Hà. Tên hòn đảo đó là Devil, nghĩa là hòn đảo Ác quỷ.

-Em biết đường ở đó chứ?

-Em chưa đến đó bao giờ, bình thường em ở với Eagle trong một căn biệt thự ở Manila. Lúc mất trí nhớ, trong mắt em Eagle là một công chức bình thường làm trong thủ đô, em hoàn toàn không biết hắn là một sát thủ, cho đến khi em nhớ ra mọi chuyện.

-Không sao. Chúng ta vẫn có thể đến đó. Em đã giấu tàu Taurus ở đâu?

-Shin neo nó ở một nơi an toàn cách đây không xa.

-Vậy đợi Yi bình phục là chúng ta có thể lên đường. Commet đã xác định được tọa độ của hòn đảo đó.



Trong khoảng sân rộng đầy cát chỉ có một thanh niên chừng 18, 19 tuổi cao lớn đang trông chừng một cậu nhóc, lúc này đang chơi trò ném banh cùng với một con chó lông xám, cao đến ngang bụng cậu nhóc. Con chó quấn lấy chân hai người, cái đuôi vẫy tít chứng tỏ nó rất khoái trò ném bóng này.

Rose nhìn cảnh đó và khẽ mỉm cười. Lâu rồi cô không có thời gian nhiều cho Alex. Trong hơn 1 năm cô mất tích, nó theo chân Shin, thỉnh thoảng theo KyO, còn lại chủ yếu nằm ủ rũ một chỗ ở văn phòng. Nó cảm nhận được Rose xuất hiện trước đó không phải là người chủ chân chính của nó, nhưng nó chỉ biết buồn bực đợi chờ. Nó không có một đôi cánh tự do để bay đi tìm cô như Arrow.

Với Rose, Alex và Arrow không chỉ là hai người bạn, hai cộng sự đặc biệt, giữa cô và chúng còn có một sự gắn kết tinh thần rất lớn.

Alex nhả trái bóng màu xanh ra, sủa lên mấy tiếng rồi lao vút về phía cô đang đứng. Nó dụi đầu vào chân cô như thói quen trước đây, kêu lên ư ử mấy tiếng trong cổ họng như hờn dỗi với chủ. Đó là cách bày tỏ tình cảm của Alex, khá nũng nịu. Rose ngồi xuống, ôm lấy cổ nó lắc nhè nhẹ, Alex thích cô vỗ về nó như thế.

Lúc cô đang nói thì thầm mấy câu với Alex thì Shin và Tiểu Phong dã tới ngay trước mặt. Thằng bé Tiểu Phong vẫn giữ thái độ vừa kính sợ, vừa nể phục, nhưng hết sức xa lạ với cô. Một đứa trẻ như nó có lẽ chưa thể tiếp nhận ngay được cái sự thực có một cô gái khác tên Rose thay thế người mà nó lâu nay vẫn yêu quý như chị gái. Trong nó, chỉ có duy nhất một người tên Rose đó, dù là giả mạo.

Rose nhìn thằng nhóc, cười khổ trong lòng. Trẻ con có những suy nghĩ yêu và ghét không giống với người lớn. Với Lý Tử An, Tiểu Phong không thể hiểu rạch ròi được cái tốt và cái xấu, càng không hiểu được những nguy ngập đang vây quanh nó xuất phát từ đâu. Dù Rose chân chính có tốt hơn kẻ giả mạo trăm nghìn lần, thì trong nó, người giả mạo kia vẫn cứ là người mà nó dành nhiều tình cảm hơn cả.

-Anh KyO đâu rồi? Sao chị lại ra đây một mỉnh?

-Commet tìm anh ấy. Anh ta cũng nhắn em về đó.

-Em à? Có chuyện gì sao?

-Gọi em về chuẩn bị một chút. Chiều nay chúng ta lên đường.

-Chiều nay ư?- Shin ngẩn người hỏi lại- Khẩn trương vậy sao?

-Phải. Hành động của chúng ta với Lý Tử An chính là ngòi nổ lần này. Chị không biết tại sao Eagle lại co cụm về đảo Devil trong khi trong tay anh ta có những sát thủ hàng đầu? Chắc chắn anh ta có âm mưu gì đó. Nhưng chúng ta không thể bị động mà đợi được.

-Có lực lượng quân đội nào yểm trợ không?

-Không có.- Rose lắc đầu, vẻ mặt chùng xuống.

-Chết tiệt.

-Chúng ta có thể hành động mà không cần đến họ mà.- Rose an ủi.

-Nhưng có thêm người chúng ta sẽ có thêm phần thắng. Tàu chiến, tàu ngầm, tàu sân bay của chúng ta đã gần như bị phá hủy và cướp đi một cách trắng trợn, họ chẳng lẽ không việ trợ gì sao? Cái này cũng ảnh hưởng đến họ mà.

-Họ sợ nếu đưa quân đội vào cuộc chiến, chính họ sẽ bị vũ khí của chúng ta phá hủy.

-Gã Eagle đó cũng quá là thâm độc. Cướp tàu chiến của chúng ta để giết chúng ta.

-Thôi, em về đó đi. Commet sẽ bàn thêm với em.

-Ừ, vậy em đi trước nhé!

Tiểu Phong lúc này vẫn đứng bên ngơ ngác vì nó không hiểu thứ ngôn ngữ mà hai người Rose và Shin trao đổi.

Shin đi rồi, Rose quay sang nhìn Tiểu Phong khẽ cười. Dù trước đó hai người đã biết nhau, nhưng cô chưa từng nói chuyện riêng với thằng nhóc. Cô xoa đầu nó, hỏi:

-Em biết chị đúng không?

Ngần ngừ một hồi lâu Tiểu Phong mới đáp:

-Chị không phải là Ling.

-Đúng thế.- Cô gật đầu thừa nhận.

-Nhưng chị đã cứu em. Chị là người tốt.

-Đó là trách nhiệm của chị.- Cô lại cười.

-Em biết chị mới là Rose. Alex nói với em điều đó. Nó chưa bao giờ quấn quýt với Ling...

-Em có thể giữ Ling của em ở đây.- Rose chỉ vào giữa ngực cậu bé- Đó hẳn là những kỉ niệm đẹp. Một đứa bé ngoan thì không nên nuôi dưỡng oán hận trong lòng.

-Tại sao chị Ling lại làm thế? Chính chị ấy đã làm anh Mars chết phải không?

-Cô ấy cũng chỉ là nạn nhân.- Rose lắc đầu cười.

-Thế ai là hung thủ ạ?

-Một gã rất xấu xa. Chiều nay chị và các anh chị kia sẽ đi bắt hắn. Chị sẽ đưa em và chị gái em về lại Hồng Kông.

-Tại sao em và chị Yi không được theo?

-Yi đang bị thương, em biết mà, đúng không? Em phải bảo vệ chị ấy chứ. Nghe nói em rất giỏi võ thuật.

-Sao chị biết?

-Thầy Chu nói cho chị biết.

-Chị biết ông Chu?

-Phải, ông ấy từng là thầy dạy võ thuật của chị.

Mắt Tiểu Phong sáng lên.

-Thật chứ?

-Ừ... Lâu lắm rồi... Em và Yi sẽ về lại chỗ thầy Chu...

Ngần ngừ hồi lâu, Tiểu Phong khẽ gật. Rose xoa đầu nó cười:

-Ngoan lắm. Vậy chúng ta làm bạn nhé! Chị là Bella Fenton.

Tiểu Phong nhoẻn miệng cười đáp lại cô. Rồi nó lại dắt Alex ra xa chơi ném banh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: