Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Inside the starry starry robe [1] by Mạt

Mình muốn biến thành một trái dưa hấu. Đó là ước mơ khi bé.

Trông cứ như con lợn nhỏ vậy, tôi đã nghĩ thế khi nói rằng mình muốn biến thành một trái dưa hấu. Một con lợn nhỏ màu lục có sọc dưa, nghe chừng cũng khá thú vị.

Haku bụm miệng cười, cậu ấy cười như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy, về con lợn nhỏ có sọc dưa. Tôi cũng không biết nữa, nhưng cái kiểu cười của cậu khiến tôi đoán thế. Con lợn nhỏ sọc dưa với cái đuôi quắn quéo. Những trái dưa hấu khi chín lúc nào cũng có một cái đuôi quắn quéo, trông hết sức buồn cười. Điều đó chứng tỏ là nó đã chín rồi, rằng sẽ rất ngon nếu bỏ tủ lạnh và dùng làm món tráng miệng. Không phải sao, tôi nghĩ vậy.

Cậu thực sự muốn biến thành một trái dưa hấu? Haku hỏi. Tại sao?

Chả biết, đã bảo là ước mơ khi bé mà lại. Tôi đáp, bắt đầu cảm thấy ý tưởng đó có chút kỳ cục. Kỳ cục thì kỳ cục, can hệ gì đến tôi. Chẳng nhẽ ước hóa thành công chúa thì được còn biến thành dưa hấu thì không sao?

Haku liếm liếm môi, cũng chẳng biết phải nói gì.

Còn cậu thì sao? Tôi hỏi ngược lại. Cậu muốn biến thành cái gì?

Mình ấy à, mình muốn biến thành một con rồng, một con rồng màu trắng, giống như Haku trong Spirited Away.

Phải ha, cậu ta rất thích nhân vật này, cũng bởi thế mà chọn cho mình một cái tên như vậy.

Một con rồng à? Lại còn là một con rồng màu trắng, mạnh mẽ và đẹp đẽ. Mới đây tôi vừa vô tình xem lại bộ phim này trên Disney Channel. Biết nói thế nào nhỉ, ban đầu tôi đã nghĩ thế này: Dào ôi, Disney Channel cũng bắt đầu thấy chán mớ phim hoạt hình nhảm nhí của họ rồi. Phải đổi mới chứ nhỉ. Thế là sắp tới sẽ thẳng tiến Ghibli có đúng không. Thật tiện, đang muốn xem lại vài bộ mà lười down quá. Đến khi phát hiện là phim lồng tiếng, trong lòng thoáng có chút thất vọng, dầu thế nào thì tôi vẫn thích nghe tiếng Nhật đọc phụ đề hơn. Ngay sau đó liền thay đổi thái độ, quả nhiên chuyên nghiệp vẫn khác, không giống VTV3 nhà mình, phát âm rất chuẩn, nghe được lắm dù không thích bằng bản gốc. Có điều, giọng Haku trong bản lồng tiếng có vẻ hơi dày. Âm thanh đó khiến tôi có cảm giác “bị lệch”. Ý tôi là tôi luôn cho rằng dù Haku có vững vàng và mạnh mẽ tới đâu, cậu ấy vẫn là một đứa trẻ. Tôi có lẽ đã chờ đợi một tông giọng mỏng hơn, nhẹ nhàng và thanh thoát, giống cái cảm giác mà cậu đã mang lại kể từ lần đầu chạm mặt. Một bộ phim đã xem đi xem lại từ rất lâu rồi.

Dù sao thì làm một trái dưa hấu cũng có vẻ rất hay.

Tôi nhìn Haku vừa nhét mẩu bánh mì trét đặc mứt Blackberry vào mồm vừa nhồm nhoàm nói, liền nghĩ bụng: Hừm, Haku này thật chẳng giống Haku kia chút nào, có chăng là cái vẻ tĩnh tại mà rực rỡ, như thể một cánh đồng hướng dương dưới ánh nắng mùa hè. Hình ảnh này có vẻ rất hợp, hình dung ra đúng những gì tôi thường cảm nhận, về Haku, tất nhiên là cả hai Haku, một đang ngồi trước mặt phồng mồm ăn bánh mì ổ xé nhỏ quết mứt, một không ngừng bay đi lượn lại trên đầu Chihiro trong suốt một bộ phim dài hơn hai tiếng đồng hồ.

Hay chỗ nào? Lúc nằm trên đĩa chờ người ta xẻ mình ra rồi đánh chén à? Tôi hỏi ngược lại.

Mình chỉ nói vụ ý tưởng nghe hay thôi. Ai bảo làm trái dưa hấu thật sự là hay nào. Xé bánh, trét mứt, nhét mồm, nhai nhai rồi nói tiếp. Người là người, dưa hấu là dưa hấu. Người không phải dưa hấu, biến thành dưa hấu làm sao vui được. Ngược lại cũng vậy thôi.

Nói hay lắm. Tôi thở dài, giật phắt cái thìa trong tay cậu ta, xọc vào hũ múc mứt quét bánh mì.

Để mình lấy thêm cái thìa nữa. Đầy mồm bánh mì chưa nuốt xuống, Haku vừa nói vừa dợm người đứng dậy. Thật lạ là chẳng khi nào cậu ta nói ngọng trong tình trạng này, phát âm vẫn rất tốt.

Khỏi, lấy thêm thìa thì tốc độ ăn của cậu làm sao giảm xuống được. Chỉ còn mỗi cái bánh mì này thôi đấy, ăn hết rồi thì làm gì còn bánh mì để ăn chung với mứt. Tôi đảo mắt nghiêng đầu tỏ vẻ chán phèo.

Mứt ăn không cũng được mà, cần gì bánh mì. Haku bĩu môi.

Vậy thì cậu ngồi đây ăn mứt đi, đừng động đến bánh mì của tôi nữa. Tôi giả đò cao giọng tỏ vẻ phật ý.

Mình biết Toshi sẽ không làm vậy với mình mà. Haku cười.

Cười bán cam à, tôi không mua cam đâu, đừng có mời. Tôi kéo đĩa bánh chỉ còn nửa cái nằm chèo queo bên rìa đĩa nhựa về phía mình. Vụn bánh rơi vãi khắp bàn. Haku lúc ăn bánh mì thường bẩn khiếp, chẳng biết đánh vần hai chữ gọn gàng thế nào cả.

Toshi, tôi cũng quên béng lý do tại sao lại tự gọi mình là Toshi mất rồi. Chẳng qua khi đọc lên nghe có cảm giác trung tính. Tôi thích những thứ tạo cảm giác trung tính, giống như màu đen, mùi dưa gang, nhạc của Melody Gardot và mùa hè vậy. Haku thì khác, cậu ta thích màu trắng, mùi mấy thứ trái cây tên có đuôi berry, nhạc của Secret Garden và mùa đông. Nghe ra thì thật kỳ cục, tôi không nghĩ chúng tôi có chung nhiều sở thích, không hiểu sao lại hợp nhau tới vậy.

Haku liếm liếm mấy ngón tay dính mứt, nói: Ừm, cuối tuần này mình có một cái đám cưới. Toshi đi cùng mình nha.

Tôi từ tốn nhét miếng bánh mì nhỏ vào mồm, hỏi: Chi vậy?

Haku nhún vai đáp: Cô dâu là bạn gái cũ của mình. Mình không muốn đến đó một mình. Chán ngắt. Nhưng không đi không được.

Tôi không mấy quan tâm, hỏi lại: Cậu cũng từng có bạn gái sao? Hồi nào?

Hồi năm cấp ba. Lúc đó mình chưa gặp Toshi.

Hừm, không đi với Dũng được sao? Cùng bạn trai đến dự lễ cưới của bạn gái cũ thì có gì không được, tôi nghĩ bụng.

Mình không thích thế. Đi với Toshi vẫn hay hơn.

Mình thấy chả có gì hay cả. Tôi miết lòng thìa lên miếng bánh rồi đưa cho Haku.

Giúp mình đi mà. Haku vừa nhét bánh vào mồm vừa năn nỉ.

Không thích đám cưới, cũng không thích đám ma. Mình không thích chỗ đông người, chuyện này đâu phải cậu không biết. Tôi đứng dậy mở tủ lạnh, lấy hộp sữa tươi rót vào hai cái ly sắp cạn đáy.

Lần này mình không đi không được. Xin cậu đấy. Haku uống sữa rồi nhìn tôi. Đi đi mà, chỉ lần này thôi.

Ok. Tôi thở dài đánh thượt, cất hộp sữa vào rồi ngồi xuống, tiếp tục trét mứt lên bánh mì đưa cho Haku.

Toshi lúc nảo cũng tốt với mình nhất. Haku nhe răng cười.

Cái đồ răng sún. Tôi ngán ngẩm nói.

Hồi nhỏ thôi, giờ hết sún rồi. Răng đều đẹp thế này mà cứ “sún sún” hoài. Biết vậy lúc trước mình đã không cho cậu xem album hình.

Mà cậu không biết đâu, Dũng cứ như con mèo ấy. Ôi trời, lại đổi đề tài rồi, muôn-thuở-Dũng, tôi nghe cũng phát mệt.

Cậu ấy lúc nào cũng liếm liếm môi mình rồi bảo…

Tôi chán nản ngước mắt lên nhìn, tàn nhẫn cắt ngang: Đừng có nói chuyện hôn hít trước mặt mình. Cho cậu biết, mình vẫn là thiếu nữ thuần khiết đấy.

Đâu? Đâu? Haku giả bộ dáo dác. Thiếu nữ thuần khiết ở đâu? Sao nhìn mãi không thấy?

Rồi chúng tôi cùng cười. Một buổi chiều đã trôi qua như thế, giống như bài hát tôi thường hay nghe: Chasing sunsets.

There’s a time to face the truth of love…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: