6. Trắng
Trắng
Lập lòe ánh sáng trắng trên đỉnh đầu, thòng lọng treo ngang cổ, chân lơ lửng trên bờ vực cao chẳng biết bên kia là thiên đàng hay địa ngục. Và chỉ một lúc nữa thôi em ơi, hóa thành hư vô bay lên trời cao
Trắng trắng
Mềm mại và ngục tù. Bà ta nhìn em qua rãnh cửa nhỏ, nhìn ánh mắt kia đi có bao nhiêu sự đau buồn hỡi em. Nhìn ánh mắt kia đi, có bao nhiêu sự tàn nhẫn hỡi em. Mặt trời ở nơi đây không bao giờ tắt và trái tim em cũng vậy. Họ đã làm gì em vậy
Trắng trắng trắng
Em mở mắt nhìn ta lần đầu
"Giết tôi đi"
Em đặt vào lòng bàn tay tôi cây kéo vàng
Mấp máy đôi môi hồng, làm sao ta có thể
Trắng trắng trắng trắng
Như màu cánh em vì thế gian mà mục nát
Vì đau thương của em, ta được sinh ra
Trắng trắng trắng trắng trắng
Ta yêu em thế này vẫn chưa đủ sao
Trắng trắng trắng trắng trắng trắng
Mặt hắn ta trắng bệch vì đau đớn. Phải vùng vẫy đi, sao loại người hạ đẳng như ngươi dám cả gan chạm vào em ấy. Ta quệt môi, rác rưởi, siết chặt cổ hắn hơn nữa
"Dơ bẩn", ta ném hắn đi nhìn thấy hắn quằn quại là điều ta thích thú nhất nhưng như thế vẫn là chưa đủ
Tiếng la hét của hắn là giai điệu khi ta giẫm chân xuống lòng bàn tay hắn. Những đầu ngón tay tím lại rướm máu, những ngón tay đã chạm vào em nên bị loại trừ. Hắn thở hổn hển gào khóc lóc đáng thương khi ta quyết định tha cho đôi bàn tay. Nhưng vẫn chưa đủ
"Lẽ ra ta nên giết ngươi ngay khi gặp mặt", ta cười vì sự ngu muội của mình
"Bác sĩ, hãy để ta thay Jaemin đưa ngươi đi"
Một vinh dự được cây kéo vàng chứng giám
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro