Chap 9: Trở về
~Chap 9: Trở về~
Đừng bao giờ cố gắng yêu một
người đã nói không yêu mình...
Vì yêu lại người mà mình đã từng yêu...
Cũng giống như đang đọc lại
cuốn tiểu thuyết mình đã từng
đọc...
Biết chắc cái kết của nó như thế nào...
Kết thúc thì vẫn là kết thúc, không bao giờ thay đổi...
Quá khứ đã trôi qua, làm sao thay đổi được...
Hạnh phúc qua rồi...Cố níu cũng lại trôi!
------------------------------------------
Có vài người hỏi tôi sẽ làm gì nếu ngày nào đó tôi không có nơi dừng chân. Tôi sẽ cười và nói: "Ừ, thì trở về chứ sao!"
Dù đi về đâu, cuối cùng cũng sẽ quay về, trở về nơi ban đầu. Đó chính là quê hương. Nghe sao thân quen quá, một thời tuổi thơ ngây ngô với ước mơ trên cánh diều làng quê thật xa xôi. Về lại, cảm nhận hơi ấm còn vương đâu đó, để biết mình cũng từng hạnh phúc. Quê hương - nơi những ước mơ nhỏ bé không thể thành hiện thực. Nơi có nụ cười đủ sức làm tan chảy cả giá băng. Và... những kỉ niệm thời thơ ấu không bao giờ phai mờ theo năm tháng.
Một chút nữa thôi...
Konoha đang ở rất gần. Quê hương của Ino. Nơi cô đã chia sẻ một phần tuổi thơ với những người thân thiết, nơi đã nuôi dưỡng cô suốt mười mấy năm trời đang ở ngay trước mắt cô.
"Đã ba năm rồi? - Ino thở dài - Mình... thực sự đã đi lâu đến vậy sao?"
Ino bước vào cổng chính của làng, cô ngẩng cao đầu, bước đi thật chậm rãi, hệt như những gì mà trước nay cô được dạy để thể hiện phong cách vốn có của tiểu thư nhà Yamanaka: tự tin, cao quý. Đi qua trạm kiểm soát, cô không quên cúi đầu chào Izumo và Kotetsu một cái.
"Này... Này... Kia chẳng phải là con gái của Inoichi sao?" - Kotetsu khều nhẹ.
"Ừ... đúng là con bé rồi! Nó đã trở về rồi. Nhanh thông báo cho Hokage đại nhân!" - Izumo gật đầu.
-------------------------------
Nghĩa trang Konoha...
"Bác Inoichi... cháu mang hoa đến cho bác đây. Ino vẫn chưa về..." - Sai cẩn thận đặt một bó hoa cúc trắng xuống ngôi mộ của cha Ino. Lặng lẽ đứng đó.
"Là Sai phải không?"
Sai giật mình, cậu quay đầu lại. Hô hấp của cậu chợt trở nên khó khăn, tim đập thình thịch.
"Sao vậy? Không nhớ tớ?" - Giọng nói nhẹ, rất nhẹ, vẫn ngạo nghễ như hôm nào. Gương mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười, đẹp đến độ băng thanh ngọc khiết, điên đảo chúng sinh.
Sai không nói lên lời, không thể kìm nén được cảm xúc, cậu lao đến, siết chặt cô gái trước mặt vào lòng.
"Ây da... Sai... Đừng ôm chặt vậy. Tớ không thở được..."
"Ino... chỉ một chút thôi... một chút cũng được..." - Sai khẽ nói.
Sai không buông tay ra, ngược lại còn ôm chặt hơn. Ino đột nhiên thấy Sai như vậy liên mềm lòng, thôi không cựa quậy nữa. Để mặc Sai ôm mình vào lòng.
"Tớ rất nhớ cậu, Ino! Rất nhớ!" - Sai khẽ thủ thỉ vào tai Ino.
"Ừ... Tớ về rồi đây..." - Ino khẽ đáp.
-----------------------------
Tháp Hokage...
"Ừm... Thầy Kakashi... có thể hơi khó tin... Nhưng mà những điều em nói đều là sự thật!" - Ino chậm rãi nói.
"Ta vẫn hơi sốc đấy! Làm thế nào mà một người đã chết gửi thư cầu cứu được chứ?" - Kakashi lấy tay day day thái dương.
"Em không biết... Có lẽ bức thư đã được gửi đi trước khi Hisui chết. Nhưng như vậy không hợp lý lắm. Vì nếu lúc đó chị Hisui còn sống thì trong thư yêu cầu sẽ không chỉ đích danh người nhà Yamanaka!"
"Mà thôi... Chuyện ai gửi thư giờ chẳng quan trọng đâu. Cái quan trọng bây giờ là... - Kakashi nghiêm túc nhìn Ino - Ino! Có thật là em đã học hết nhẫn thuật của nhà Shinyuki?"
Ino gật đầu.
"Nếu vậy... em không ngại đấu với ta một trận chứ?"
"Sao? À... ý em là... tại sao thầy muốn em đấu với thầy? Em làm sao đủ khả năng để..." - Ino ngạc nhiên.
"Chưa thử sao đã vội phủ nhận khả năng của mình? - Kakashi ngắt lời.
-----------------------------
Nhà Yamanaka...
"Ăn nhiều vào đi con..." - bà Yamanaka liên tục gắp thức ăn cho Ino.
"Mẹ... được... được rồi mà... Con no lắm rồi..." - Ino xoa xoa bụng.
"Không được... phải ăn nhiều vào... Lâu lắm rồi con không về nhà! Mẹ phải tẩm bổ cho con!"
"Con no lắm rồi đó mẹ! Mẹ, con ra ngoài chút nhé! - Ino nói rồi chạy thẳng - Con sẽ về sớm thôi!"
"Cái con nhóc này..." - Bà Yamanaka thở dài.
------------------------------------
Nghĩa trang Konoha...
"Tổ quốc ghi công - Người anh hùng đã hi sinh để đem lại hòa bình cho thế giới - Hyuga Neji"
"Tớ tới thăm cậu đây... Neji... Xin lỗi vì hôm nay tớ đến trễ." - Một cô gái với mái tóc nâu được búi lên gọn gàng đang đứng trước bia mộ, ánh mắt cô thăm thẳm, nhìn về một khoảng không nào đó mà chỉ có cô mới biết.
"Tenten!"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tenten quay đầu lại.
"Ino?" - Tenten ngạc nhiên.
"Ừ! Cậu cũng ra đây sao?" - Ino hỏi.
"Tớ ra thăm mộ của Neji... Nghe nói cậu mới về, nhiệm vụ tốt chứ?"
"Ừm..."
Hai cô gái cứ đứng như vậy, chẳng nói gì. Mà có lẽ, họ cũng chẳng biết nói gì. Bởi có lẽ trong lòng họ đang cất giấu những nỗi niềm riêng chẳng thể nói ra. Cho đến khi Ino lên tiếng.
"Cảm giác mất đi một người quan trọng thật buồn phải không?"
"Ừ..." - Tenten chỉ khẽ gật đầu.
"Mất đi người mình yêu thương thật giống như mất đi trái tim của mình ha..."
Tenten lại gật đầu. Cô không biết nói gì hơn ngoài việc tiếp tục nghe Ino cất giọng chân tình.
"Tớ biết cậu thích Neji mà... Tớ cũng biết cậu đã buồn như thế nào khi Neji ra đi... Nhưng mà Tenten à, đâu thể cứ buồn mãi như thế được! Tớ... có thể tớ là một kẻ thất bại trong tình yêu, tớ đã thua Sakura...và có lẽ tớ may mắn hơn cậu một chút, vì người tớ yêu vẫn còn sống. Và tớ nghĩ, cho dù không thể ở bên, chí ít tớ cũng có thể làm cho người tớ yêu hạnh phúc, dù chỉ là chút ít... Còn cậu, Tenten, tớ không biết Neji có yêu cậu hay không, nhưng tớ chắc chắn một điều rằng cậu ấy luôn xem cậu là một người bạn quan trọng, và cậu ấy cũng sẽ không vui nếu thấy cậu buồn. Nếu cậu yêu Neji, sao cậu không cố gắng sống tốt hơn, sống vui vẻ hơn, để ở nơi nào đó, cậu ấy cũng sẽ vui khi thấy cậu cười?"
"Tớ..." - Tenten nghẹn ngào nhìn Ino. Một Ino tưởng chừng như rất vô tình lại hóa ra vô cùng sâu sắc. Nhưng câu nói của Ino đã chạm tới tận sâu thẳm trong trái tim cô. Phải! Cô yêu Neji. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì khi bây giờ cậu ấy không còn. Lúc những chiếc gai của Thập Vỹ đâm vào người Neji,trái tim cô như ngừng đập. Tenten đã sốc, rất sốc. Cô đã rất hận Neji, hận tại sao cậu ta không nghĩ cho những người yêu quý cậu ta một chút, hoặc ít ra cũng nên nghĩ cho chính bản thân mình, tại sao cậu ta lại sống vì người khác quá nhiều như vậy. Khi Neji ra đi, cô không thể chạy đến bên cậu, không kịp thổ lộ lòng mình với cậu ấy, tất cả đã quá muộn. Cái khoảnh khắc Neji đổ gục xuống trên vai Naruto, cô biết rằng cuộc sống của cô cũng chấm dứt từ đây.
Cái thế giới không có anh...
Em tự trách mình sao vẫn còn hơi thở...
"Tenten à... Dù có buồn đến mấy, rồi ta cũng vẫn cứ phải tiếp tục bước lên phía trước, đâu thể cứ mãi nhìn về quá khứ đúng không? Kí ức là điểm tựa để chúng ta sống trong hiện tại, có những kí ức nên nhớ, mà cũng có những kí ức phải quên đi. Tớ không muốn cậu quên Neji, cậu hãy quên đi những kỉ niệm buồn, để rồi sau này nhìn lại, cậu sẽ thấy quá khứ của mình thật đẹp đẽ và có ý nghĩa biết bao..."
"Hic...hic... Tớ... tớ... Huhuhu... huhuhu..."
"Đừng khóc... - Ino nhẹ nhàng đến bên Tenten - Neji sẽ không vui đâu..."
---------------------------------------------
"Tenten đã về rồi... Cậu không có gì muốn nói với tớ sao, Neji?" - Ino khẽ cười.
Im lặng...
"Tớ biết cậu đang ở đây mà!" - Ino nói tiếp.
"Cậu... nghe thấy tôi sao?" - Một giọng nói quen thuộc vang lên, mang đầy sự nghi hoặc.
"Đương nhiên tớ nghe thấy cậu... và còn nhìn thấy cậu nữa... - Ino cất giọng đều đều - Tớ biết cậu đang rất ngạc nhiên, lúc đầu tớ cũng thế. Nhưng mà tớ có khả năng "thực thể hóa linh hồn" qua năng lực ngoại cảm của nhà Yamanaka."
"Rốt cuộc... cậu muốn nói gì?"
"Một điều thôi: Cậu có yêu Tenten không?"
Yêu? Yêu sao? Neji chưa từng nghĩ mình sẽ có thứ cảm xúc đó. Cậu luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng, vô cảm. Cậu chưa từng nghĩ là mình sẽ yêu ai.
"Tớ biết, cậu còn vướng mắc về chuyện gì đó, cho nên mới chưa thể về cõi cực lạc... Một người đã chết mà chưa hoàn thành tâm nguyện thì sẽ chưa thể đầu thai. Cậu... không muốn làm gì cho Tenten sao?" - Ino nói tiếp.
"Tôi... chỉ là một hồn ma... Bây giờ đến cọng cỏ còn chẳng cầm nổi, huống hồ..."
"Chỉ cần cậu muốn, không gì là không thể!" - Ino ngắt lời Neji.
"Tôi... Tôi chỉ muốn mọi người hạnh phúc, muốn Tenten quên tôi và sống một cuộc đời mới tốt hơn. Tôi muốn cô ấy luôn là chính mình, muốn cô ấy trở thành ninja huyền thoại theo cách riêng của cô ấy chứ không phải giống như Ngài Tsunade... Và... Tôi muốn nói...rằng tôi cũng yêu Tenten... tôi luôn hi vọng cô ấy tìm được một người tốt hơn tôi..."
"Tớ hiểu rồi... Tớ sẽ chuyển lời tới cho Tenten... cậu hãy yên tâm an nghỉ nhé!"
"Cảm ơn... Ino..." - rồi Neji cũng biến mất, hệt như Hisui...
Chỉ còn lại một mình Ino, cô khẽ vén lọn tóc dài sang bên, mỉm cười.
"Mình đã trở về... Mình sẽ làm cho từng người bạn của mình được hạnh phúc... Nhất định..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro