Chương 15
Sakura cõng lấy hành lý của chính mình, đem nhà gỗ nhỏ khóa lại, xoay người nhìn về phía Indra chờ ở một bên, "Đi thôi."
Indra nhìn nàng cõng lấy một cái bao nhỏ, hỏi: "Chỉ mang những thứ đồ này sao?"
Sakura vỗ vỗ túi của mình, cười nói: "Yên tâm, đồ vật bên trong này hai người chúng ta dùng đều đủ." Nói xong nàng lại cảm thấy câu nói này thật giống có một chút ám muội, lúng túng che giấu một hồi.
Indra ngược lại tốt như không có chú ý như thế, chỉ là hành lý của hắn xem ra so với Sakura còn ít hơn. Nghe được Sakura nói như vậy, hắn liền xoay người dẫn đường, Sakura bước nhanh đuổi theo hắn.
Nàng đã nhờ vị đại thúc thường xuyên đến nơi này đưa củi giải thích cho các thôn dân ở đây rằng chính mình phải đi xa nhà một chuyến. Sở dĩ không tự mình đi thông báo, là bởi vì chỉ sợ sẽ có rất nhiều người giữ lại. Nàng biết nếu như mình đi, trong thôn những bệnh đau đầu nhức óc cái gì có thể sẽ không có người trị liệu trong một quãng thời gian liền, thế nhưng điều này cũng không có cách nào, hơn nữa Sakura vốn cũng là người bên ngoài, trước khi nàng tới, tự nhiên hẳn là cũng có người có trình độ trị liệu nhất định. Thế là nàng luôn mãi xin lỗi sau liền để lại phương thuốc trị liệu một số bệnh ngoài da mà mình biết, để cho trong lúc cần thiết thôn dân có thể tự đến hiệu thuốc lấy theo đơn, tuy rằng không phải kế hoạch lâu dài, ít nhất cũng có thể chậm một chút cơn cấp bách trước mắt.
Indra cùng Sakura lên đường, trên căn bản chỉ là chạy đi, vùi đầu đi, không nói một lời. Tuy rằng Sakura rất khó chịu đựng sự trầm mặc khiến mình nôn nóng khi ở cùng người khác, thế nhưng kiểu đi đường như đang làm nhiệm vụ này, nàng trái lại có thể rất tốt mà thích ứng, không cảm thấy tẻ nhạt một chút nào.
Indra giống như vô ý liếc nhìn nàng vài lần, cảm thấy nàng tựa hồ yên tĩnh có chút không bình thường, nhưng là trên mặt của nàng biểu hiện nghiêm túc cùng chăm chú, hắn tin tưởng hiện tại nếu như có người đánh lén, nàng cũng tuyệt đối có thể lấy trạng thái tốt nhất đón đánh.
Lên đường nơi dã ngoại cũng không thoải mái, hắn đã làm tốt chuẩn bị cho tiến trình đi đường chầm chậm do bị nàng liên lụy, thế nhưng năng lực thực sự của Sakura khiến hắn giật mình. Nàng tựa như đang uốn lượn trên con đường thằng vậy, dễ dàng đi lại giữa những mẩu đá vụn trong dòng suối. Còn thỉnh thoảng quay mặt lại với người đi đằng sau nàng, đề phòng nàng rớt xuống mà bị thương mà làm ra "Ngươi làm sao như thế chậm" biểu hiện.
Thế là Indra cũng bắt đầu dùng tốc độ bình thường đi tới. Nhìn như vậy, có thể đến nơi cần đến nhanh hơn nhiều so với dự tính của hắn.
Thực sự là vô cùng tốt tố chất. Người như vậy dĩ nhiên là chưa bao giờ trải qua huấn luyện nhe ở Nhẫn Tông, còn sống ở trong thôn trang nhỏ mà vẫn tự mình rèn luyện ra được tố chất như vậy ? Indra không khỏi lại nghĩ tới đứa em trai vô dụng của chính mình.
Lúc chạng vạng, hai người quyết định nghỉ ngơi bên một dòng suối. Indra đi đốt lửa trại, Sakura đem những con cá bắt được dưới suối lên nướng. Indra nhìn thấy nàng dùng hai con dao bé theo một phương pháp kỳ lạ, gọn gàng nhanh chóng mà đem con cá mổ bụng, kỹ năng thành thạo cực kỳ. Hắn suy nghĩ một chút, không có hỏi nàng phương pháp mổ cá kỳ lạ kia.
Sakura nhanh chóng tại bên dòng suối lau khô dao giải phẫu bằng đồng tự chế của mình, trong lòng nghĩ vẫn là loại dao này chính mình dùng khá là tiện tay. Sau đó nàng đem hai con dao đã lau khô ráo cắm lại vào trong túi, chính mình thì lại ngồi xuống trước đống lửa.
Indra rất ít khi nói chuyện trong lúc ăn uống, thế nhưng lần này, hắn chỉ cắn một miếng thịt cá, liền hỏi Sakura một vấn đề: "Hiện tại có thể nói cho ta sao, ngươi muốn tìm món đồ gì?"
Sakura kinh ngạc nhìn hắn: "Ta còn tưởng rằng ngươi ăn đồ ăn thời điểm là không biết nói chuyện đây."
"Ngươi lần trước nói với ta, " Indra không nhanh không chậm trả lời, "Động vật sẽ buông lỏng cảnh giác vào thời điểm chúng ăn uống." Nghĩa bóng là lúc này tranh thủ khai thác thông tin thì độ khả thi là khá lớn.
Sakura bật cười, này xem như là khiếu hài hước của hắn sao?"Ta không có cảnh giác cái gì a." Nàng cắn một miếng thịt nhai mấy lần rồi nuốt xuống, "Cũng đúng, ta nên nói cho ngươi." Nàng đem khuôn mặt hơi hơi không quen thuộc hướng về phía lửa trại đang leng keng vang vọng, chính mình cũng nhìn chằm chằm ngọn lửa đang thiêu đốt mà mở miệng: "Ta muốn tìm một loại hương liệu, một loại có thể khiến linh hồn người ta rời khỏi thân thể, trở lại kiếp trước."
Indra dừng việc trên tay lại, hắn nhìn Sakura như muốn nói cái gì, nhưng chưa kịp thốt ra lời liền bị Sakura đánh gãy: "Ta biết ngươi muốn nói gì, làm sao có khả năng có thứ này." Nàng nở nụ cười một tiếng, Indra không biết trong tiếng cười kia toát ra đến chính là thương cảm, thở dài, vẫn là tự giễu, có thể là đều có.
"Lần trước kể cho ngươi chuyện xưa kể đến chỗ nào rồi?" Sakura nhớ lại một hồi, mười ngày tán gẫu cuối cùng kia, chủ yếu đề là nàng kể chuyện xưa, mỗi ngày đều sẽ kể hai, ba câu chuyện, đã kể đến 《 Hoa mộng dị chí lục 》 thứ bốn mươi bốn mộng, "Vừa vặn, " nàng nhìn khuôn mặt chập chờn sáng tối dưới ánh lửa của Indra, "Kể cho ngươi chuyện xưa thứ bốn mươi lăm đi, tố thế hương."
Sakura nói cố sự thời điểm, Indra ăn xong con cá trên tay. trái lại Sakura lúc chuẩn bị kể chuyện thì mới bắt đầu ăn bữa tối của mình. Nàng ăn được có chút gấp, bị nghẹn thời điểm Indra đem ống trúc đựng nước đưa cho nàng, nhìn nàng uống một hớp nước, mới nói: "Vì lẽ đó ngươi muốn tìm, chính là cái này tố thế hương?"
Sakura trầm mặc gật gật đầu.
"Đây chỉ là trong truyền thuyết đồ vật." Indra công bằng đề ra quan điểm của chính mình.
"Ta biết." Sakura đem phần thừa của con cá thứ nhất lẫn cái que ném vào trong ngọn lửa, "Thế nhưng ta đã thấy." Cành cây còn vương chút thịt cá ở trong đống lửa bốc cháy lên, tỏa ra một chút mùi cháy khét.
"Ngươi gặp?" Indra hỏi ngược một câu, "Ở nơi nào?"
"Ở một nơi cực xa, nơi mà hiện tại ta, còn có ngươi, đều đến không được." Sakura đầu đều không nhấc mà nói, chỉ là ngữ khí của nàng, nghe có chút um tùm.
Indra nhìn từng sợi tóc anh đào rơi xuống trước mặt, nhưng không lấn át được mê man trong con mắt lục bảo của nàng, không biết làm sao, liền muốn rời đi đề tài này, "Ngươi nếu đã gặp, công hiệu của nó thực sự hiệu quả như trong chuyện xưa mà ngươi kể chứ?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm." Sakura mơ hồ không rõ trả lời, "Thế nhưng ta lại không phải người trong cuộc, cũng không rõ ràng bọn họ đến cùng trải qua cái gì."
Indra không có hỏi lại, hắn đứng dậy nhấc lên ống trúc đựng nước, "Ta gác đêm, ngươi đi ngủ sớm một chút." Nói hắn liền hướng bên dòng suối đi đến. Chờ hắn nhấc theo ống trúc chứa đầy nước trở lại, nhưng nhìn thấy Sakura cũng không có ngủ, mà là tựa ở trên cây khô nhìn chằm chằm lửa trại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ta sẽ gác từ giờ đến nửa đêm." Nghe được âm thanh hắn trở về, Sakura cũng không ngẩng đầu lên nói, "Ta là xin nhờ ngươi mang ta cùng đi một nơi nào đó, không phải là làm gánh nặng của ngươi."
Indra nhìn nàng một lúc, ngồi xuống dựa vào một cây khô khác mà nhắm mắt lại, "Tùy tiện ngươi."
Indra cũng không có ngủ rất say, đây là thói quen của hắn, cho dù lúc trong tộc cũng là như vậy. Cho nên khi hắn cảm giác được có thứ gì đó đâm vào chính mình thì hầu như là ngay lập tức mở mắt ra.
Sakura vẫn ngồi ở chỗ cũ, cầm trong tay một cái cành cây to đâm chọt vào hắn. Nhìn thấy Indra tỉnh rồi, Sakura ngáp một cái: "Sau nửa đêm, ngươi gác tiếp đi, ta muốn ngủ." Nói xong nàng liền từ trong cái bọc rút ra một cái chăn mỏng đắp lên người, chếch nằm trên đất, nhắm hai mắt lại.
Indra ngồi thẳng lại, bộ não cấp tốc tỉnh táo lên, cũng thêm vào đống lửa mấy cây củi mới, nhìn về phía Sakura tư thế ngủ.
Hắn xưa nay ở ngoài đều chưa bao giờ ngủ trong tư thế nằm, lúc nào cũng ngồi để có thể lấy tốc độ nhanh nhất phản ứng uy hiếp đến từ bên ngoài. Nàng ngủ như vậy, hoặc là không có kinh nghiệm gì, hoặc chính là đối với cảnh vật chung quanh cực kỳ yên tâm.
Hắn đem ánh mắt kéo trở về, tìm đến đống lửa phía trước mặt.
Tố thế hương...
Hắn nghĩ đến thứ đồ Sakura nói cho hắn trong lúc ăn tối. Indra tự nhận cũng du lịch qua không ít địa phương, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói đến thứ này, hơn nữa loại hiệu quả kia, làm sao có khả năng là chỉ là một loại hương liệu liền có thể làm được, e sợ liền phụ thân nắm giữ liên quan đến thời không gian pháp thuật đều không thể thành công. Hắn dùng trong tay cành cây gảy một hồi đống lửa, để nó thiêu đến càng vượng một ít.
Cuối mùa thu ngoài trời có chút lạnh, Sakura không tự chủ hướng về đống lửa nhích lại gần một chút.
Indra suy nghĩ sự tình, bất tri bất giác, trời đã hiển lộ ra ánh bình minh màu vàng nhạt. Các chú chim bắt đầu hót vang, tìm kiếm côn trùng qua lại lúc sáng sớm.
Khả năng là Sakura tóc quá chói mắt, một con chim thẳng tắp hướng về nàng đầu bay qua. Indra nhìn thấy con chim kia, trong tay cành cây đã nhắm vào cánh của nó ——
Bá một tiếng, vừa nãy còn giống như ngủ nữ hài liền vùng dậy, tay liền bắt được chú chim suýt va phải đầu nàng. Sakura xoa xoa con mắt, liếc mắt nhìn vang lên một tiếng, sau đó đập cánh bay đi chim nhỏ, quay mặt sang nhìn về phía trong tay đang nắm một cái cành cây nhỏ vừa vặn nhắm vào chính mình Indra, "Ngươi cầm nhánh cây kia quay về ta làm gì?" Nàng nghi hoặc mà hỏi.
Indra chậm rãi thả xuống cành cây."Không có gì."
Sakura không rõ vì sao nhìn hắn một lúc, đứng dậy đem chăn đã gấp tốt bỏ vào túi của mình, đi tới bên dòng suối đơn giản rửa mặt một chút. Lúc trở lại, Indra ném cho nàng một bọc nhỏ. Sakura tinh xảo tiếp được, mở ra thì thấy là một ít trái cây bao quanh bởi lá cây.
Hắn cõng lấy chính mình hành trang, nghiêng mặt sang bên nói với nàng: "Đi thôi, Sakura."
Sakura sửng sốt một chút. Liền như vậy hoảng hốt trong nháy mắt, dáng vẻ hắn kêu nàng đuổi theo, cùng khẩu khí khi hắn gọi Sakura, liền cùng bóng sáng Sasuke chồng lên nhau.
"Làm sao?" Thấy nàng không có theo tới, Indra xoay người hỏi.
"Không có gì." Sakura cười cười cắn một trái cây đuổi tới hắn, "Cảm ơn ngươi trái cây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro