CHƯƠNG IX
Ngày hôm sau, Trường chính thức tập cùng đội. Anh được chia cùng đội Jinwoo và Junho.
Họ đá rất hay, đúng là hai ngôi sao của đội, kĩ thuật rất tốt. Họ thường chuyền với nhau, Trường ít được nhận bóng dù anh di chuyển rất năng nổ. Có đôi lúc họ thường cáu gắt với đồng đội khi họ mất bóng, nhưng không ai dám phản kháng gì. Trường nghĩ ai cũng cố gắng vì đội, có sai thì động viên nhau chớ có gì đâu. Hôm nay Trường cũng không thể hiện gì được nhiều. Có một tình huống anh có cơ hội ghi bàn nhưng lại dứt điểm trượt cầu môn. Bên ngoài, Coach vẫn chăm chú nhìn mà không nói một lời nào.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, giải đấu chính thức gần tới nên việc chuẩn bị càng gấp rút hơn.
Cả đội bước vào tập chạy sức bền, dù bên Việt Nam đã được tập luyện nhiều nhưng so với môi trường bên này anh còn phải cố gắng rất nhiều hơn nữa. Chạy gần hết thời gian, Trường đột nhiên ngã gục xuống sân, chắc vì anh quá sức. Người chạy gần vội dừng lại đỡ anh dậy, anh nhìn không rõ mặt nhưng thấy lờ mờ số trên áo, số mười bốn. Bác sĩ cũng chạy vào dìu anh ra. Ngồi nghỉ một hồi anh dần tỉnh lại, bác sĩ nhờ Jani đem khăn lạnh tới.
Trường thấy thật là ngại khi được Jani chú ý trong hoàn cảnh này. Cô đem tới đưa khăn cho bác sĩ, rồi cô đưa mắt nhìn Trường vẻ hơi lo lắng. Trường cười nhẹ không sao, Jani lại trở về ca-bin ngồi.
Cuối cùng, Trường cũng có thể tìm được người kết thân bên này, Sumin- người mang số mười bốn.
Trường rất thích trò chuyện với Sumin, dù tiếng anh không phải là giỏi nhưng cách diễn đạt của anh rất dễ hiểu và hài hước. Nhiều lần không biết từ, anh còn dùng cả tay chân để diễn tả, làm Trường nhiều phen phải bật cười thích thú.
Hai người càng ngày càng thân nhau hơn. Vì có lẽ Trường cũng đã quen dần cuộc sống bên này nên anh Tuấn thường ít đi theo Trường, anh cũng thường có công việc riêng bên ngoài nên Trường cũng phải tự xoay sở tìm thú vui cho mình.
Tối tối, Trường và Sumin thường lang thang rồi tới ghế đá ngồi ngắm cảnh, nói chuyện.
- Muốn được tôn trọng ở đây trước tiên cậu phải thể hiện mình trước đã. Chả ai quan tâm tới cậu đâu nên đừng bao giờ mong chờ sự giúp đỡ của ai cả. Sumin tâm sự.
- Tớ biết chứ, tớ sẽ tự luyện tập thêm. Thời gian ở bên này ít, với lại còn trẻ phải cố gắng phấn đấu thôi. Nhưng mọi người ở đây thường vậy à? Có vẻ rất lạnh nhạt. Đặc biệt là... Bỗng Trường khựng chốc lát rồi không nói nữa.
Sumin tò mò:
- Đặc biệt là ai, sao cậu không nói tiếp?
Trường chỉ cười vẻ vờ đi như không có gì. Có lẽ Sumin không đoán được người anh muốn nói là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro