Chương IV
7h tối, Trường một mình xuống nhà ăn.
Anh Tuấn bận công việc nên đã đi ra ngoài. Nhà ăn nằm bên trái đi xuống cầu thang là tới, mọi người tập trung ở đây khá đông. Có cả đội lớn và đội nhỏ cùng ăn.
Trường bước vào, mọi người cùng quay lại nhìn rồi tiếp tục ăn, chẳng ai bận tâm hay tò mò anh là ai cả, khác hẳn với sự quan tâm mà ở Việt Nam, Trường đi đâu cũng được đón nhận. Anh lặng lẽ bước vào, ăn theo kiểu buffet nên mọi người tự đi lấy thức ăn rồi trở về bàn ngồi. Không còn bàn nào trống cả, chỉ có một bàn hai người đã ngồi ăn từ trước.
Trường tiến tới, theo phép lịch sự, anh đặt nhẹ khây thức ăn xuống và nói "hello", hai người đó chỉ ngước lên rồi tiếp tục ăn, không thèm đáp lại dù chỉ một nụ cười. Trường bất ngờ vô cùng, có một cảm giác gì đó như tự ái chạy nóng khắp người anh. Anh lặng lẽ đẩy ghế im lặng ngồi ăn, cơm chẳng thấy ngon vì vừa bực mà vừa lạ miệng, trong đầu anh miên man suy nghĩ nhiều hơn là việc thưởng thức vị ngon của các món ăn ở đây.
Ăn tối xong, Trường lang thang dạo bộ khắp khu. Không khí thật im ắng, mọi người ai cũng về phòng nấy, với lại trời lạnh thế này cũng chả ai muốn ra ngoài làm gì.
Tham quan hết các nơi, anh ngồi lại hàng ghế đá trước hồ bơi. Ban đêm ở đây thật đẹp, các ngọn đèn chiếu sáng xuống hồ bơi, ánh nước long lanh rọi lên nhìn thật huyền ảo. Bỗng cảm giác nhớ nhà tự dưng ào tới, Trường lấy điện thoại ra gọi về nhà. Trò chuyện với người thân hồi lâu, anh ngước nhìn lên thì thấy một cậu bé tầm khoảng mười bốn hay mười lăm tuổi, tiến tới bắt chuyện với anh. Cậu bé nói tiếng anh khá tốt.
– Chào anh, anh tên gì vậy? Cậu bé mở lời.
– Chào em, anh tên Trường. Còn nhóc?
– Em tên là Jay. Anh tới từ Việt Nam à? Em có nghe thông báo sẽ có một cầu thủ Việt Nam sang đây thi đấu 2 năm. Chắc là anh rồi?
Trường cười gật đầu để xác nhận trước ánh mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm vào anh. Cậu bé rất mạnh dạn và gần gũi, khác hẳn với hai người hồi chiều ăn cơm cùng anh. Người Hàn không khô khan và khó gần như anh nghĩ.
Hai người trò chuyện thêm lúc lâu. Cậu bé nói về mọi thứ ở đây, từ việc mấy giờ đi ăn, mấy giờ phải tắt điện đi ngủ, cả những nội quy ở đây. Trường rất vui vì mới qua có người trò chuyện với mình, còn chỉ mình thêm cả những điều chưa biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro