Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

III - Belief

"Em có thấy nó không???"

Tôi bấu lấy hai cánh tay Taehyung, lắc lắc. Tôi mở to đôi mắt còn ứ nước nhìn sâu vào mắt em, cố tìm kiếm cho mình một chốn an toàn. Đôi mắt tam bạch ấy vẫn là thứ tôi tin tưởng nhất suốt bấy lâu. Tim tôi đập như muốn nảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc tôi vặn xoắn vào cái danh từ "dây thòng lọng", vặn xoắn vào nó, y hệt như cái cầu thang xoắn cũ kĩ trong nhà. Tôi không còn nghĩ được gì khác.

"Thấy gì?! Ý anh là gì?"

Taehyung bị tôi bấu mạnh lấy tay đau đến mức nhăn mặt, khi tôi gỡ tay ra và chỉ vào cửa chính, bắp tay em đã in hằn lấy năm ngón tay. Dường như em cũng hoảng theo tôi, em nắm lấy hai cánh tay đã mất tự chủ mà quờ quạng trong không trung của tôi, dằn nó xuống.

"Dây thòng lọng... trên cây táo." Tôi run rẩy đáp. Hình ảnh ấy khiến tôi lạnh sống lưng, sởn tóc gáy. Không những ngôi nhà này, những thứ xung quanh nó cũng có vấn đề nốt.

Taehyung nhìn tôi nghi hoặc, sau đó quay lưng mở cửa chính nhìn ra cây táo. Tôi quỳ ở sau lưng em, lấy hết can đảm ló đầu ra nhìn vào cái cây chết tiệt đó lần nữa. Tôi níu lấy gấu quần tây của em, để nỗi sợ hãi vơi đi phần nào.

Không có. Dây thòng lọng biến đâu mất rồi.

Trước mặt chúng tôi chỉ có cây táo vô hại, bình thường như bao cái cây khác. Nó sừng sững đứng đó, im lìm và chễm chệ, như khinh thường tôi. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, đôi gò má vẫn chưa khô đi hai hàng nước mắt, bàng hoàng ngã quỵ xuống. Chống hai tay xuống đất, tôi thấy màu gỗ của sàn nhà trước mắt mình tối đi.

"Anh muốn đi khỏi đây. Em phải đi cùng anh! Taehyung!"

Tôi ngước lên nhìn em, thanh âm phát ra từ cổ đặc quánh lại, tôi nói như van nài. Đây là lần đầu tiên tôi trưng ra bộ mặt thảm hại như thế này. Dù tôi yêu em, nhưng trước đây tôi chưa từng để cho em biết. Taehyung vẫn hay than phiền tôi lúc nào cũng phản đối em thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, và che giấu hết đi những cảm xúc hiện có của mình. Vậy nên khi nhìn thấy bộ dạng của tôi hiện giờ, Taehyung ngạc nhiên đến mức ngây người ra trong chốc lát.

Trước sự chờ đợi hồi hộp của tôi, chờ đợi một cái gật đầu từ em, thì em lại đến đỡ tôi dậy, hai tay vuốt nhẹ đi nước mắt còn đọng trên mắt tôi. Em dìu tôi ngồi xuống sô pha, bàn tay to lớn ấm áp của em xoa xoa lưng tôi vỗ về.

"Có lẽ anh bị ảo giác." Taehyung trầm ngâm, vẫn vỗ vỗ lưng tôi để trấn an.

"Ngày mai em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ."

Em nói, nhìn tôi một cách kiên định. Tôi lặng người. Em ấy nghĩ tôi có vấn đề? Có thật là sự tin tưởng của Taehyung đối với tôi chỉ bằng không? Tôi thấy mình bị xúc phạm nặng nề, tâm hồn tôi tổn thương hơn bao giờ hết, bằng tất cả những lần cãi nhau trước đây cộng lại.

"Anh không có bị ảo giác! Cái dây thòng lọng..."

"Seokjin!"

Tôi cứng họng khi thấy em gằn giọng với mình. Đôi mắt mà tôi hằng yêu quí đang ánh lên tia nhìn đanh thép hơn bao giờ hết, và chúng lạnh băng. Bỗng dưng tôi thấy thất vọng kinh khủng. Taehyung không hề tin tôi. Em ta không tin tôi.

"Có chết anh cũng không đi!"

Tôi gào lên, gạt phắt tay em ra và hậm hực bỏ lên tầng trên - cái nơi nóng nực và bé như một cái gác xép. Đám dây leo quái dị không còn là cái thá gì trước cơn giận của tôi nữa. Tôi kiệt sức leo lên cầu thang, chui vào giường, gặm nhấm cơn tức đang cuộn trào trong lồng ngực. Chôn mình trong chăn, tôi không dám nhìn ra ngoài thêm giây phút nào nữa, nhất là cái cửa sổ u ám kia. Tất cả những gì ở đây thật kinh khủng. Tôi co rúm người lại, trong lòng ngập tràn lo lắng và sợ hãi, không khí dưới hai bàn chân tôi lạnh đến lạ lùng. Mỏi mòn nằm trên giường chờ đợi Taehyung sẽ đến vỗ về mình, tôi cứ thế ôm nỗi hờn tủi thiếp đi trong vài giờ sau đó. Còn em ta, em ta lại biến mất ở xó xỉnh nào rồi không biết.

.

Ba giờ sáng, tôi ngồi thẫn thờ trên giường, như một cái xác không hồn. Taehyung đã gọi tôi dậy, thanh âm ngọt dịu như cái ngày em gọi tôi tỉnh giấc để chuyển đến ngôi nhà này. Em đưa tay lên định mân mê gương mặt tôi, nhưng tôi đã gạt phắt ra. Tôi trừng mắt nhìn em, đôi mắt tôi giờ vừa sưng vừa đỏ vì khóc quá nhiều. Hẳn là trông chúng rất xấu xí và gớm ghiếc, nên em đã có chút giật mình khi thấy gương mặt tôi quay sang.

Em ấy sợ tôi ư? Cái thứ em nên sợ chính là ngôi nhà này cơ mà.

"Lúc chiều..." Taehyung ngập ngừng, em cúi mặt xuống né tránh ánh mắt của tôi, bàn tay yên vị trên đùi nắm chặt lại một cách căng thẳng.

"Em đã sai khi quả quyết rằng anh bị bệnh và còn đòi đưa anh đi gặp bác sĩ." Taehyung buồn bã nói, nhìn tôi bằng đôi mắt ân hận, trông em khổ sở chẳng kém gì tôi. Và tôi thấy trái tim tôi lại bắt đầu động lòng trước dáng vẻ của em ta nữa rồi.

"Đáng lẽ ra em nên tin anh." Taehyung nói, nhích người tới ôm tôi vào lòng. Cơ thể tôi bỗng chốc được bao bọc bởi hơi ấm của em. Chỉ như vậy thôi, bao nỗi uất ức ứ nghẹn trong lòng tôi dần dần tiêu biến, có lẽ nó đã tan chảy theo nhiệt độ cơ thể của em. Tôi thấy khóe mắt mình cay cay, vội vã đáp lại cái ôm của em. Tôi bấu lấy vai em thật chặt, vùi mặt vào lồng ngực em. Những lúc như thế này, tôi ước gì thời gian có thể kéo dài mãi mãi.

"Đừng bỏ anh." Tôi lí nhí nói.

"Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ dọn đi khi em bán xong tranh của đợt triển lãm này." Em cười dịu dàng vỗ về tôi. Câu nói vừa thoát ra từ miệng em như một cái phao cứu tôi lên khỏi lòng đại dương, như tia nắng đầu tiên ló dạng sau cơn bão. Lạy Chúa, cuối cùng em cũng đồng ý rời khỏi đây.

Taehyung xoa đầu tôi, vuốt tóc mái của tôi sang một bên và tặng cho tôi một nụ hôn lên trán. Nụ hôn trượt dài xuống mắt tôi, lướt nhẹ qua má như một cánh hoa anh đào rơi và dừng lại thật lâu ở môi tôi. Bàn tay em chạm vào gáy tôi, ấn tôi vào nụ hôn của em sâu hơn. Đoạn, em đặt tôi ngồi lên đùi em, ánh mắt em loang loang tình ái. Hơi thở ấm nóng phả khắp lên mặt tôi, và tôi cảm nhận được cơ thể của Taehyung đang đòi hỏi. Ngay lúc này ư? Tôi không muốn ân ái trong ngôi nhà này chút nào, nó làm tôi có chút sợ hãi, và ghê tởm. Hôm nay không có trăng, khung cửa sổ không còn chiếu rọi cái bóng hình khuôn mặt người quái dị nữa. Tôi khẽ rùng mình khi Taehyung cắn nhẹ vào cổ tôi, ý muốn lưu lại dấu vết.

"Sao người anh căng cứng vậy?" Taehyung ngước lên hỏi tôi làm tôi giật mình. Cặp mắt em ấy đang cuốn tôi vào cơn dục vọng, rất nhiều lần tôi không thể nhìn ra trong đôi đồng tử ấy chứa đựng những gì, đôi lúc nó là bầu trời lam trong vắt, nhưng đôi khi lại là đại dương rộng lớn bí ẩn.

"Thoải mái đi nào." Em vuốt nhẹ gò má tôi, "Mọi thứ ổn hơn anh nghĩ đó, hãy tin em." Em thầm thì, vòng tay siết lấy eo tôi, "Đã một tháng không làm rồi đó, từ khi chúng ta phải quay cuồng xoay sở tiền cọc và sắp xếp dọn nhà."

Tôi trầm ngâm một lúc, nhưng rồi cũng gật đầu. Thôi được rồi, dù sao thì em cũng không bắt tôi đi gặp bác sĩ nữa. Tôi mỉm cười nghĩ, đan tay vào mái tóc bồng bềnh của em, bắt đầu quấn lấy em trên giường.

Chúng tôi rũ rượi đến xế trưa hôm sau. Ánh nắng hè chói chang chiếu thẳng vào mặt tôi làm tôi không tài nào ngủ được nữa. Tôi lăn lộn vài cái trên giường và bật đầu ngồi dậy, nheo mắt tìm xem nguồn sáng kia từ đâu mà ra, bởi căn nhà này làm gì có ánh sáng.

"Em đang làm gì vậy?" Tôi thắc mắc hỏi khi thấy Taehyung đang lúi húi làm gì đó bên ô cửa sổ.

"Cắt bớt đám dây leo để treo tranh lên." Em đáp lời tôi gọn lỏn, xem chừng đang rất tập trung vào việc mình làm. Đám dây leo trên cửa sổ đã vơi bớt đi phân nửa, chừa chỗ cho ánh sáng len lỏi vào nhà. Bây giờ trông nó mới thật sự giống một cái cửa sổ, còn lúc trước chả khác gì cái cổng âm ty. Tim tôi ngừng đập lại một lúc khi thấy bàn tay em tấm lấm thứ chất lỏng màu đỏ như máu.

"Cái gì thế này?!" Tôi phi xuống giường, chộp lấy tay em đưa lên.

"Trái của đám dây leo kia đấy. Em lỡ làm chúng vỡ ra."

"Trái cây gì mà lại có màu máu?!" Tôi kinh hãi thốt lên.

"Loại dây leo này thuộc họ mồng tơi. Anh không biết sao? Thứ cây có trái màu đỏ tía hoặc tím ấy. Cây này nó thiêng về màu đỏ hơn chút." Taehyung bình thản trả lời tôi, đoạn chùi chùi tay vào áo mình, "Nhưng nếu anh thấy ghê thì em chùi đi vậy, dù sao tâm trạng anh cũng đang không ổn."

Tôi đứng hình trước hành động của em, cũng chẳng hiểu sao tôi lại thấy em đáng sợ, nói một cách phũ phàng thì trông em cứ như một kẻ sát nhân. Nhưng mà cảm giác đó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc thôi, vì sau đó Taehyung lại nở nụ cười đặc trưng của em ấy, dịu dàng và xen chút ngây dại. Khi thấy nụ cười này lần đầu tiên, tôi biết mình sẽ khó lòng si mê một nụ cười nào khác.

"Bỏ đi, em có cái này cho anh." Taehyung nói, trông em thật háo hức. Em kéo miếng vải tím đang phủ kín bức tranh đã được em treo lên cửa sổ, một khuôn mặt người phụ nữ hiện ra.

Khuôn mặt ấy giống hệt với khuôn mặt người phụ nữ được chiếu trên chương trình TV lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro