Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tâm sự

_Này, tớ thích cậu

_Xin lỗi. Tớ không thích cậu.

_Tại sao?

_Tớ không thích con trai

_Vậy còn BangTan thì sao? Trừ họ hả?

_, trừ họ.

Chính vì tớ quá mê BangTan nên đã không còn cảm xúc với con trai xung quanh. Mọi ngày, mọi ngày tớ đều chìm đắm trong cái thế giới ngọt ngào mà họ giành cho Army chúng tớ. Nó ngọt ngào đến nỗi khiến tớ trở nên ảo tưởng về tình cảm họ dành cho tớ. Tớ đã từng nghĩ, BangTan sẽ có một ngày đến chỗ tớ và tỏ tình với tớ như cách mà các bạn nam khác hay làm. Nhưng mà, tớ chợt nhận ra là, sự tồn tại của tớ, đối với họ mà nói cũng chỉ giống như một giọt nước trong đại dương bao la. Có mất đi cũng chẳng hề hấn gì.
.
.
.
.
.
.
_ Cậu thích con người không?

_Không! Tớ không thích họ

_Trừ BangTan?

_, trừ BangTan.
.
.
.
.
.
.
.
Tại sao tớ lại không thích con người? Sự ghen tỵ, ấu trĩ, tham lam, độc ác, nhẫn tâm, bảo thủ, ghê tởm,.....tất cả con người trên thế giới này đều có. Tớ từng cảm thấy sợ con người, họ cười đùa vui vẻ với nhau, nhưng lại đâm sau lưng nhau. Họ nói chuyện tốt trước mặt nhau, đằng sau lại buông lời phỉ báng nhau. Bản thân tớ, cũng là một con người, nhưng lại sợ con người. Kì lạ quá phải không?
Tại sao lại trừ BangTan?
Vì, họ là những thiên thần. Còn nhớ lúc mới biết đến họ, tớ từng nghĩ họ sẽ giống với những con người khác, suốt ngày trưng ra vẻ mặt giả tạo trước ống kính. Nhưng mà, sau khi trở nên yêu quý họ, tớ đã biết rằng, họ cười đùa là vì bọn tớ, họ cố gắng cũng vì bọn tớ. Âm nhạc của họ đã khiến tớ thay đổi suy nghĩ về con người, tớ trở nên mở lòng hơn, vui vẻ hơn và cũng bắt đầu có tình cảm giữa người với người.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

_Người cậu thích người yêu. Cậu sẽ buồn chứ?

_ buồn.

_Cậu sẽ khóc chứ?

_Không! Tớ sẽ không khóc.

_Vậy còn nếu BangTan người yêu thì sao? Cậu khóc không?

_Tớ cũng không biết nữa.....

Thích một người chỉ là nhất thời, vì vậy nên nếu có cái tình cảm nhất thời ấy thì cũng nhất định sẽ có cái buồn nhất thời. Mình đơn phương người ta, tình cảm cũng chỉ từ một phía. Nên đâu thể có quyền buồn quá lâu. Tớ lại cảm thấy chuyện crush có người yêu quá là bình thường, vì điều này sẽ khiến bản thân mình nhận ra rằng "À! Thì ra anh ấy không yêu mình" để rồi tự sống dậy khỏi cái thế giới gọi là ảo tưởng.

Còn idol. Đối với tớ mà nói, đó chính là yêu xa. Tớ luôn dõi theo các anh từ màn hình điện thoại, khoảng cách địa lý, ngôn ngữ không thể cản trở chúng tớ. Tớ không dám khẳng định mình hiểu họ được như những bạn fan 4-5 năm. Nhưng tớ lại dám khẳng định rằng tình cảm của tớ đối với họ còn hơn cả tình yêu giữa fan và idol. Đối với tớ, họ không còn đơn giản chỉ là idol nữa, họ chính là sự sống của tớ. Tớ yêu họ. Nên....nếu họ có người yêu, tớ không biết là bản thân mình sẽ khóc, sẽ đau khổ, hay là sẽ chúc phúc cho họ nữa.

Trong tình yêu này, đối với tớ mà nói, tớ càng ích kỷ, cả hai phía sẽ càng chịu tổn thương. Tớ tự biết, họ không thuộc về mình, nhưng lại cố níu kéo, sẽ càng khiến bản thân chịu đau khổ. Còn họ sẽ chịu áp lực. Yêu chính là khiến cho người mình yêu được hạnh phúc. Vậy nên khi họ hạnh phúc, tớ cũng hạnh phúc, họ cười, tớ cũng sẽ cười......
.
.
.
.
.
.
.
.
_Giữa ba mẹ idol, cậu chọn ai

_Tớ không chọn được.

Đối với nhiều người, có thể họ sẽ chọn ngay ba mẹ. Còn đối với tớ, chuyện này không đơn giản.

Tớ có hai người bạn thân. Một người luôn miệng nói gia đình cô ấy không hạnh phúc, cô ấy ghét gia đình đó, mặc dù đối với tớ, đó là một nơi vô cùng ấm áp, có đầy đủ ba mẹ, cuộc sống ổn định sung túc. Còn người còn lại, cậu ấy chưa bao giờ kể cho tớ nghe về chuyện gia đình mặc dù đã học với nhau hơn 5 năm. Tớ có tìm hiểu qua những người bạn cũ, họ nói, ba mẹ cậu đã ly hôn khi cậu còn quá nhỏ tuổi, cậu không sống với ba mẹ, mà sống với bà dưới tiền trợ cấp được gửi về hàng tháng. Cả hai người họ, mỗi ngày đến trường gặp tớ đều cười đùa rất vui vẻ, nhưng tớ thấy, một người cười vì vui thật sự, còn một người thì nụ cười tràn ngập sự đau buồn, tủi thân.

Gia đình tớ không trọn vẹn, không hạnh phúc như cậu bạn thứ nhất, không đầy đủ như cậu bạn thứ hai. Mỗi ngày, tớ đều cảm thấy, bản thân mình sống quá hai mặt, tớ chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài, kể cả đối với ba mẹ tớ. Họ đi làm gần như cả ngày, rất ít khi hỏi chuyện tụi tớ. Một ngày có khi chỉ nói với nhau được ba câu. Tớ tự thấy rằng, họ chỉ là cái vỏ bọc hào nhoáng, bọc để bao che đi cái lõi kinh tởm bên trong. Tớ gần như bị trầm cảm, tự ti với vẻ bề ngoài, bạn bè gần như không có, gia đình lại không quan tâm. Cho đến khi gặp BangTan, tớ trở nên vui vẻ, hòa đồng, nói nhiều hơn, tự tin hơn,......

Một bên là đấng sinh thành, một bên là những người khiến tớ hạnh phúc. Cậu nói xem, tớ sẽ chọn được sao?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
_Vậy cậu nói xem, cậu định theo họ đến khi nào?

_Đến khi tớ gặp được người mình yêu. thể 5-10 năm nữa. Nhưng cũng thể trong tương lai gần.

_ Vậy nếu cậu không tìm được thì cậu định theo idol đến hết đời sao?"

_Không. Chẳng ai lại theo idol đến hết đời cả. Tớ chỉ theo họ đến hết tuổi thanh xuân thôi.

_Lãng phí!

_Tại sao lại gọi lãng phí? Thanh xuân này của tớ, biết được họ chính điều hạnh phúc nhất.

Sau này khi có con, tớ sẽ kể cho tụi nó nghe về một quá khứ đu idol huy hoàng thế nào.

Tớ đã thức ngày đêm cày view, khóc hết nước mắt khi họ có chuyện buồn, cười vui vẻ theo họ mặc dù không hiểu họ nói gì.

Tiếc nuối vì không mua được album, bực tức vì giá goods quá mắc. Hay là ngồi ở nhà ghen tỵ nhìn bọn họ đi quẩy concert.

Thanh xuân của tớ, như vậy cũng đủ vui rồi.
__________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro